Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Chương 27: Không có động tác ba lê nào là không đau.

Tác giả: Táo Đỏ

Biên tập: B3

Tôi được mặc bộ đồ múa vào như ý nguyện, nhưng vẫn còn cách với thuận buồm xuôi gió khá xa.

Giáo viên của tôi lại chính là người phụ nữ lười biếng ở bàn đăng ký kia, tên bà ấy là Ngô Khả.

Bà ấy nhìn tôi: "Lâu lắm rồi tôi không dạy cơ bản." Nói xong liền xoay người bật nhạc của Tchaikovsky lên, "Nếu cô không đạt tiêu chuẩn của tôi, cảm thấy tôi quá mức nghiêm khắc thì có thể yêu cầu đổi giáo viên. Bây giờ cô nhìn động tác của tôi, làm theo và thử cảm nhận xem sao."

Thái độ của bà ấy luôn thờ ơ và tương đối lạnh nhạt, song khi bà đứng ngay ngắn, đưa lưng về phía tôi bắt đầu làm động tác thì lại vô cùng tinh tế và tập trung. Dường như bà đã biến thành một người khác, không còn là người phụ nữ bình thường kia nữa, mà từng động tác giơ tay nhấc chân đều chói mắt.

Tôi cố gắng hướng về phía gương luyện tập theo bà. Bà quay lại điều chỉnh động tác tay và uốn nắn tư thế sai cho tôi.

"Chân cô! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Phải mở rộng hết cỡ! Vai hạ xuống, xoay vòng tại chỗ, không được! Mở chưa đủ rộng! Chân cũng không có đủ lực!"

Động tác tay học rất dễ dàng, nhưng mà động tác chân, cũng là tinh tuý của ba lê thì tôi cố hết sức cũng không được. Tai nạn xe cộ làm chân tôi trở nên mềm yếu, huấn luyện như vậy khoảng một buổi sáng thôi mà tôi đã cảm thấy hai chân không tài nào chống đỡ nổi thân thể nữa.

"Cô là heo sao?! Tại sao mở rộng chân đơn giản thế thôi mà cũng không đạt chuẩn?! Thế này thì cô còn trông chờ học ba lê kiểu gì? Tôi chưa bao giờ thấy một học sinh nào ngu xuẩn như cô!"

Quả thật Ngô Khả không phải là một cô giáo có tính tình dễ chịu, khi bắt đầu dạy học, bà liền không còn dáng vẻ lười biếng bình thản nữa mà luôn cáu kỉnh.

Liên tục trong một tuần lễ, tôi đều máy móc lặp lại những động tác căn bản kia, còn ánh nhìn Ngô Khả dành cho tôi cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn, vừa uốn nắn động tác vừa châm chọc trách mắng tôi.

"Cái tư chất này của cô thì cả đời cũng đừng mơ sẽ được đi giày múa để đứng bằng mũi chân! Còn cả vết sẹo trên đùi cô nữa, đó cũng là khuyết điểm mà sân khấu nghệ thuật không thể chấp nhận, trên người cô có những thứ này, cô đừng mong bước lên sân khấu, huống chi cô còn ngu xuẩn đến vậy!"

"Hay là cô đừng múa nữa, tôi trả hết tiền học phí cho cô, coi như tôi xin cô."

Càng ngày những lời châm chọc của bà càng thêm chói tai, tôi chỉ cắn răng không nghe, tiếp tục luyện tập trước gương. Có khi cả buổi chiều cũng không tiến bộ được chút nào, bà cực kỳ không kiên nhẫn đứng bên cạnh, còn tôi vẫn cứ tiếp tục múa.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt, đường điện của phòng tập múa xảy ra vấn đề, máy điều hoà với quạt gió đều đình công, ngay cả những học viên đứng đầu trong lớp ba lê cũng bị nóng đến mức phải ngừng lại nghỉ ngơi. Tất nhiên là tôi cũng mồ hôi như mưa, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, cuối cùng tôi vẫn đứng luyện tập một mình trước gương.

Luyện tập một mình kiểu này rất là lúng túng. Tất cả những người giỏi hơi bạn cả mười triệu lần đều đang đứng sau lưng bạn, dùng ánh mắt cười nhạo soi mói và nhiều loại ánh mắt khác nhau để nhìn bạn.

"Tôi cược là cô ta không kiên trì được đến tuần thứ ba đâu, ha ha, cô ta còn bị phân cho người có tính tình kém nhất là Ngô Khả nữa, ngay cả chúng ta cũng không muốn chọn Ngô Khả hướng dẫn, cô ta bất tài như thế, Ngô Khả thì độc miệng, da mặt cô ta có dày đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ vài ngày là sẽ bị mắng đến phát khóc thôi." Bọn họ vừa cười vừa lấy tay quạt gió, nhạo báng tôi.

Sóng nhiệt cuồn cuộn, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình trong gương, làm động tác cơ bản nhất.

"Uốn gối đi, khuỵu về đằng trước, hơi cong, duỗi thẳng, cong hết cỡ, trở về tư thế ban đầu." Không biết Ngô Khả quay lại từ lúc nào, thái độ của bà vẫn không kiên nhẫn, nhưng lại cũng đứng trong phòng học nóng bức uốn nắn cho tôi, "Sao cô đần thế nhỉ! Cánh tay cũng phải phối hợp! Đưa tay lên trước, rồi hướng ra sau, duỗi thẳng! Giữ thăng bằng, đúng! Thả lỏng ngón tay, lại buông lỏng tiếp!" Bà đi tới chỉnh tay tôi, lại hung hăng vỗ vào bụng tôi, "Hóp bụng!"

"Đúng, cô phải giữ nguyên tư thế này, mở rộng toàn thân, tập trung sức lực, từ từ cảm thụ sức lực di chuyển trong thân thể, tâm bình khí hoà, từ đỉnh đầu phát ra, ba lê là nghệ thuật cơ học, cô phải điều khiển được sức mạnh của từng cơ bắp trên người cô."

Thật là hiếm có vì lần này Ngô Khả lại châm chọc tôi rất ít, trần phòng luyện múa đều là kính trong suốt, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, hun nóng cả căn phòng.

Suốt buổi chiều, chúng tôi cứ luyện tập như vậy, chờ khi máy điều hoà chạy trở lại, cả người chúng tôi đều đầy mồ hôi.

"Lại nghỉ ngơi một chút, sau đó lau sàn nhà."

Bấy giờ tôi mới chú ý, mồ hôi ở chỗ tôi đứng đã chất thành một vũng nước nhỏ.

Đại khái là do cần cù chăm chỉ luyện tập, rốt cuộc tôi đã có thay đổi, về sau tôi tiến bộ nhanh chóng, Ngô Khả vẫn thường xuyên mắng tôi, nhưng trong lòng tôi tôn kính bà.

So với những giáo viên còn lại, yêu cầu người mới luyện tập với học sinh khoá trên thì bà rất nghiêm khắc, hơn nữa còn hay nổi nóng, nhưng cho đến bây giờ thì luôn giữ thái độ nghiêm túc.

Tuy nhiên, tôi lại đụng phải nút cổ chai. (*)

(*) Bê: Nút cổ chai là hình ảnh ẩn dụ cho việc gặp phải khó khăn, một nút thắt khó vượt qua.

Động tác căn bản sau đó chính là đứng bằng mũi chân. Chân tôi chưa khỏi hẳn, lại không có đủ lực.

"Lần này cô tuyệt đối không thể lén đứng bằng mũi chân như lần trước, chỉ cần sơ sẩy là sẽ không ổn, nhẹ thì trẹo chân, nặng thì có thể vĩnh viễn mất đi đôi chân để múa. Bản thân điều kiện của cô vẫn còn kém. Cô phải ép mu bàn chân thật nhiều, ép hẳn được mu bàn chân thì mới có thể đứng vững, không nên liều lĩnh."

Nhưng đúng là lần này tôi quá liều lĩnh. Luyện tập không ngừng mà vẫn không có kết quả gì, điều đó khiến tôi dần nóng nảy.

Dây chằng của tôi quá chặt, góc độ mở rộng nhỏ, trọng tâm lại không ổn định, vì thiếu vận động trong một năm mà cả người từ trên xuống dưới đều có vẻ cứng ngắc. Đây thật sự không phải là vận mệnh để múa ba lê. Động tác trước mắt cũng vậy, cho dù tôi đã hoàn thành, nhưng cũng là cố hết sức mới hoàn thành, khoảng cách để trở thành một vũ công hoàn mỹ vẫn còn quá xa vời.

Tôi không tài nào ép mu bàn chân được, cũng không cách nào ép thắt lưng. Khi mà chăm chỉ cũng không thể bù đắp được khuyết điểm, tôi liền bắt đầu mệt mỏi lười biếng.

Ngày đó tôi đang ép chân giết thời gian trước gương thì Ngô Khả đi tới. Tôi ngẩng đầu nhìn bà, nhưng không thể ngờ bà lại đột nhiên dùng sức ép người tôi cong xuống dưới chân, dồn toàn bộ trọng lượng lên trên người tôi.

Bê: Hình minh hoạ:

Đó là một loại cảm giác như cơ thể bị xé rách, tựa như cơ thể mình bỗng sụp đổ. Tôi đau đến nỗi bật khóc. Cơn đau đớn này còn khó quên hơn cả lần tập đi sau tai nạn.

Cả đời tôi cũng không thể nào quên được mùi vị này.

"Tôi vẫn còn quá nhẹ nhàng với cô đấy." Ngô Khả đè trên người tôi, bà cũng lớn tuổi rồi, làm thế này cũng có chút hơi quá sức, nhưng bà vẫn liều mạng kéo thân thể tôi, tôi cảm nhận được nỗi đau đớn co quắp trong từng gân mạch. Phảng phất có thể nghe được tiếng bắp thịt mình căng chặt, Ngô Khả không buông ra, tôi cứ bị ép buộc duy trì tư thế như vậy, mồ hôi chảy xuống ròng ròng. Tôi đau đớn thét chói tai.

"TÔI MUỐN CHẾT! MUỐN CHẾT!"

"Kiểu gì cô vẫn phải nhịn qua bước này." Giọng Ngô Khả vẫn bình thản, "Không có bất kỳ động tác nào là không đau. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cô phải tập làm quen với đau đớn."

"Không có một vũ công ba lê nào sẽ hài lòng với thân thể mình, đây là lý do vì sao mỗi ngày chúng ta đều phải nhìn vào trong gương, sửa chữa động tác của mình, trong gương không thể nào che giấu được sai lầm của cô, mỗi giây mỗi phút chúng ta đều phải tự đấu tranh với bản thân mình." Nói xong những lời này, rốt cuộc Ngô Khả cũng buông tôi ra.

Tuy hành động của Ngô Khả khá thô bạo, nhưng tôi biết, đây mới là sự dịu dàng nhất mà bà dành cho tôi.

Bản chất của ba lê chính là không ngừng theo đuổi vẻ đẹp cơ thể, ngay cả những vũ công ưu tú nhất cũng còn thấy tiếc nuối về trạng thái thân thể của mình nữa là tôi. Mọi người đều giống nhau. Ai cũng đều có những khó khăn riêng.

Tôi phải bước lên sân khấu, phải chiến thắng nó. Nếu không, tôi chỉ có thể là một phế vật.

Hết chương 27.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com