Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

TÔI MUỐN THI THANH HOA
_______________________________

Tan học, Tử Du dự tính đi sửa lại mái tóc cảa mình một chút. Tóc mái của cậu đã dài chấm mắt rồi, cứ đà vầy vừa ảnh hưởng tầm nhìn, vừa có lỗi với nam nữ sinh khi che mất vẻ đẹp trai sáng láng này.

Hơn nữa, nếu cậu đã đi tới thế giới này, để hoàn thành mục tiêu một cách thuận lợi, cậu cần phải để bản thân mình thay đối.

Phía ngoài cồng trường có khá nhiều cửa tiệm cắt tóc, cậu tạm biệt bọn Thẩm Chúc cùng Lạc Dư, rồi nhanh chân chọn một biển hiệu thuận mắt tiến vào. Hiện đã quá giờ tan tầm, cửa hàng trông khá vằng vẻ. Vừa trông thấy cậu bước vào, một thợ cắt tóc lập tức đứng dậy chào đón, hỏi cậu muốn làm kiểu như thế nào.

Tử Du từ chối xem bảng màu nhuộm, giơ tay ra dấu chỉ lên mái tóc mình.

"Em không muốn nhuộm, tóc mái của em đã khá dài, cắt mái đi một chút là được ạ."

Anh thợ buộc vải quây lên người cậu phì cười, không nói gì. Anh vô cùng dụng tâm, đem mái tóc dài cắt ngắn đi một chút, hết sức gọn gàng, lộ ra đôi lông mày cùng đôi tai nhỏ hồng hồng, ngũ quan tinh xảo, khí chất trở nên tươi sáng hơn rất nhiều, ánh mắt trong sáng thuần khiết, tuyệt nhiên khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Mái tóc màu đen thuần, đơn giản, nhưng lại cực ký hài hòa trên gương mặt Tử Du, vừa ngây thơ, đáng yêu, đúng với lứa tuổi 16, nhưng lại có vẻ gì đó cực kỳ yêu nghiệt.

Grương mặt này giống y đúc dung mạo của ''Tử Du'' thế giới hiện thực, tinh xảo nhẹ nhàng, luôn mang lại cảm giác mềm mại cho kẻ đối diện.

Hai bên má ẩn hiện nốt ruồi nhỏ nhợt nhạt, làm tăng thêm vẻ ngoài nổi bật.

Cắt và sấy khô tóc xong, anh thợ ngắm nghía thành quả trong sung sướng, quả nhiên tuyệt đẹp, tay nghề cũng trở nên có "thần" hơn.

Lại nói, gương mặt đẹp này, làn da trắng này, dù có nhuộm màu, phối bất kỳ màu sắc nào trên mái tóc cũng đều không quan trọng. Dù có nhuộm bảy màu cũng là chiếc đầu bảy màu xinh đẹp nhất, có để đầu trọc thì cũng vẫn là một đầu trọc mỹ nam nhân.

Tử Du ngắm nhìn tạo hình mới của mình, gật đầu vừa ý rồi vui vẻ thanh toán, nhanh chóng rời tiệm.

Trở về nhà, Tử Du chỉ ăn bữa tối qua loa một mình rồi trở lại phòng. Ba mẹ "Tử Du" đều là những người đứng đầu của tập đoàn tài chính lớn, dĩ nhiên thời gian bên cạnh con cái không thật sự có nhiều.

Cậu ngồi trước bàn học, sắp xếp lại chút sách vở của nguyên chů. Quả nhiên, lật đến tập vở nào cũng vậy, đều mới nguyên, một màu trắng toát.

Tử Du vốn dĩ cũng không kỳ vọng quá nhiều, cậu thừa biết nguyên chủ không hề yêu thích học tập, mối ngày đến trường học đã là quá giới hạn rồi. "Tử Du" có cha mẹ quyền lực một tay che trời, có một người anh trai xuất sắc để thừa kế, hoàn toàn có thể để cậu ta vô tâm vô phế như vậy sống cả một đời, không lo nghĩ đến vật chất.

Nhưng trên cương vị là một người đã đọc hết nguyên tác, cậu biết vị trí hiện tại của mình có bao nhiêu nguy hiểm. Nguyên chủ vì tư tình không rõ ràng với nữ chính, đã vinh dự được nam chính cho vào blacklist, một đêm gia sản nghìn tỷ bỗng chốc thành tro bui. Cha và anh trai lao đao vòng luân lý, mẹ vì lao lực xử lý sự vụ mà lâm bệnh, nguyên chủ một thân không có tài cán, càng động vào càng hỏng việc, sau cùng phẫn uất, không chịu được nhục nhã liền nhảy lầu tử vẫn.

Lần này, ông trời cho cậu có một cơ hội để làm lại cuộc đời của "Tử Du", vậy chắc chắn phải nắm bắt cơ hội trở thành một người tuyệt sắc trong thế giới này. Vạn nhất có vấn đề gi xảy ra, cậu cũng có thể bình tĩnh đối mặt giải quyết.

Sáng hôm sau, lớp 10A¹ Trung học Thực Nghiệm.

Thẩm Chúc tay cầm tập đề luyện thi Olympic Vật lý, phe phẩy qua lại ngán ngẩm, Hôm nay có tiết tự học, y chắc chắn Tử Du vần còn đang say giấc, chờ đến tiết lão Trần mới xuất hiện.

Dù gì ngôi trường Thực Nhiệm này cũng có cổ phần không hề nhỏ thuộc về tập đoàn nhà họ Tử, cậu ta chính là tiểu vương tử muốn gì được lấy, muốn đi học lúc nào cũng được, không ai dám quản.

Ngay lúc này, cửa phòng học đột nhiên bật mở, Tử Du sạch sẽ gọn gàng tiến vào, tập thể 10A¹ đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Lạc Dư thất thần nhìn chằm chằm phía trước, tay kéo kéo Thẩm Chúc đang đánh rơi xấp tài liệu tá lả.

"Đậu! Chúc Chúc! nhìn kìa! Mau nhìn đằng kia, là Tiểu Du nhà chúng ta sao?!"

Thẩm Chúc giẫm lại lên chân y một cái.

"Phải! Phải! Phải! Cậu nhéo tớ hơi đau rồi đấy, buông ra coi."

Cá lớp học yên tĩnh được chốc lát, rồi lại ồ lên như ong vỡ tổ.

"Ôi đù má, là Tử Du thật à? Nhan sắc này... đáng lẽ đợt vừa rồi tôi nên vote cho cậu ấy một phiếu giáo hoa."

"Ông bị điên à? Người ta là con trai đó!''

"Nhìn xem đi, thanh tú như thế, xinh đęp như thế, giáo hoa của chúng ta cũng không bằng đâu hahaha..."

"Ai, cái này tôi công nhận nha."

Xung quanh Tử Du như toát ra một loại thần sắc khác biệt, vừa tươi mới lại nhę nhàng, khác với vẻ cợt nhả u ám trước đây khiến ai cũng phải cảm khái một lời.

"Tử Du thì ra có thể xinh đẹp đến như vậy."

"Chà, chà. Tôi có nên cắt một mái mới tóc hack nhan sắc như vậy không?''

"Đệt! Không được đâu. Nghĩ cũng đừng nghĩ, tưởng tượng mái tóc kia đặt trên gương mặt cậu, tôi lại thấy buồn nôn."

"Cái tên này. Cút!"

Tử Du dĩ nhiên không để ý đến những lời bàn tán vừa rồi, cậu nhanh chân tìm chỗ ngồi của nguyên chủ, rất may trí nhớ của cậu tốt, cộng thêm lập trường luôn vững vàng, không vì mấy tình tiết xuyên không phản khoa học này làm cho tinh thần lao đao bất ổn.

Cậu vừa đặt cặp sách xuống Thẩm Chúc và Lạc Dư ngồi bàn trên đã nhao nhao quay xuống hỏi han.

"Tiểu Du, cậu... hôm nay là tiết tự học đó." Thầm Chúc há hốc mồm ngạc nhiên.

"Ừ, tớ biết mà!" Tử Du gật đầu, nhỏ giọng đáp lại.

Lạc Dư biểu cảm quái dị, không dám tin nhìn cậu: "Hôm nay cậu lạ thật sự đó Tiểu Du."

Cậu cười cười, giọng nói đều là dò hỏi, trêu đùa: "Lạ như thế nào?''

Thẩm Chúc đưa tay thử nhiệt độ trên trán cậu, sau đó đưa tay lên cằm suy nghĩ, "Không có sốt nha nhiệt độ hoàn toàn bình thương?''

"Các cậu là đang nghĩ cái gì vậy?" Tử Du cười khổ.

Lạc Dư dơ một ngón tay: "Đầu tiên là cắt tóc, thay đổi ngoại hình."

Thảm Chúc dơ hai ngón tay lên: "Thứ hai đó là đi học đúng giờ, không bỏ qua cả tiết tự học?''

Lạc Dư tiếp lời: "Vậy tiếp theo, không phải sẽ là...''

''...Nỗ lực học tập đó chứ?" Thẩm Chúc bổ sung.

Tử Du đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh nhìn y, trong mắt không rõ ý tứ gì, bắt đầu mở tập toán ra ôn luyện: "Ừ. Nhất định phải nỗ lực. Tớ còn muốn thi Thanh Hoa mà."

Dưới ánh mặt kiên định của người đối diện, Thẩm Chúc và Lạc Dư đồng loạt rùng mình. Hai người họ đều là những học bá xuất sắc, nhưng để vào được lớp 10A¹ chuyên Thực Nghiệm này đã vô cùng chật vật. Thanh Hoa - Bắc Đại gì đó, thật sự cần nỗ lực lâu dài.

Nhưng Tử Du đến phương trình bậc hai cũng không thể giải, lại tuyên bố rằng cậu muốn được vào Thanh Hoa, tính toán còn năm kỳ học nữa là kỳ thi đại học, nhưng kể ra việc này với tính cách cả thèm chóng chán của Tử Du thật sự còn khó hơn hái sao trên trời.

Thẩm Chúc nhịn không được mà nổi da gà: "Tiểu Du, nói cậu nghe, Thanh Hoa - Bắc Đại không phải nơi muốn vào là vào, dùng tiền là có thể giải quyết."

Lạc Dư gật đầu đồng tình, mắt vô tình thế nào nhìn về phía Điền Hủ Ninh một cái, hai tay áp lên má, sau đó lại không nhịn được lén cảm thán một câu.

"Trong lớp chúng ta, nếu nói đến khả năng vào hai ngôi trường này, tôi lập tức liền nghĩ đến Điền Hủ Ninh."

Thẩm Chúc gật lấy gật để: "Vừa làm học thần, vừa làm giáo thảo, còn ai trên cuộc đời này may mắn hơn Điền thần nữa cơ chứ. Các cậu nói xem, mỗi ngày ngắm Điền thần một chút, liệu tôi có được ánh sáng của Điền thần soi rọi, thi đỗ được Bắc Đại hay không?"

Giây tiếp theo, có hai con người đông loạt thở dài.

Tử Du không biểu lộ cảm xúc gì, thầm nghĩ. Ánh sáng của nam chính, quả nhiên luôn là khác biệt. Nhìn con người hoàn mỹ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết, hiện tại chỉ cách mình 2 dãy bàn trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm khái.

Ánh mắt Tử Du vừa chạm tới Điền Hủ Ninh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn cũng đặt trên người cậu.

Hai ánh mắt vô tình giao nhau, tim Tử Du cũng vì thế mà khẽ động một nhịp.

Tương lai, thật sự có chút mong chờ.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com