Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

三十七

GẶP LẠI NỮ CHÍNH
______________________

Một đám người cảm thấy mình vừa bị tọng cho một họng thức ăn cho chó, giờ mới được rảnh tay cảm thán.

*[Bạn bè]* Kiếm Khách Phong Trần: Tôi chơi game thôi mà, đống cơm chó này...

*[Bạn bè]* Kiss: Ợ, cơm tối không cần ăn nữa, bữa khuya cũng không cần, no rồi.

*[Bạn bè]* Lalaland: Trâu bò. Cầu Vương thần chỉ dạy cách thả thính.

*[Bạn bè]* Lắng Nghe Con Tim: Tự nhiên muốn yêu đương ghê gớm. Ghen tỵ quá!!!

Bên này một đám ngồi cạnh nhau cười khùng khục. Tử Du xấu hổ đến đỏ cả mặt. Bỗng nhiên đèn điện tối thui, toàn bộ quán nét lâm vào một mảnh tối tăm, ảm đạm. Dĩ nhiên, màn hình cũng chung số phận mà tắt phụt.

Trong quán nét, bốn phương tám hướng vang lên âm thanh gào rú, cảm giác như trong sở thú cũng không sai lệch lắm.

Ông chủ Lê đối với sự cố này cũng bất ngờ, cầm đèn pin đến dỗ dành nói. "Được rồi, bình tĩnh, không có lịch cắt điện, khả năng là ổ điện hoặc cầu giao có vấn đề. Chờ chút để thúc thúc đi kiểm tra."

Ông tiếp tục mềm mỏng. "Mọi người bình tĩnh đừng nóng."

Một đám thiếu niên tối thứ sáu lên mạng phần lớn là định chơi tới đêm, hơn nữa hiện tại còn chưa tới mười giờ, cũng yên lặng ngồi im chơi điện thoại di động.

Thẩm Chúc mở đèn pin điện thoại lên, cạn lời: "Trời má, mấy thằng nhóc bên kia khẳng định đang chửi tao quá trời đây này."

Đầu trọc quay ghế lại. "Chửi acc game của mày thôi, biết đâu người thật mà chửi."

"..."

"Có khác gì đâu. Acc game so với bản mặt tao ngoài đời còn có mặt mũi hơn." Thẩm Chúc xua tay "Thôi thôi, nói chuyện khác đi. Nếu bàn về game thì phải bàn về cái đám óc chó bị xếp vào cùng đội với chúng ta chứ. Vậy mà dám mắng Tiểu Du của tôi, quả thực chán sống."

Một nam sinh gần đó nói: "Ha ha ha, Tử Du thật tài năng, giả bộ em gái đáng thương rất có cảm giác nha."

"Phối bợp với Điền Hủ Ninh kín không kẽ hở, nhìn vào chỉ thấy một đôi tình nhân ân ân ái ái, tức chết đám chó độc thân kia."

Đầu trọc nghe thấy bọn họ thảo luận chuyện này, cười nói: "Ân ân ái ái rõ ràng luôn, ngay cả tên tài khoản cũng là tên cặp. Ôi chao, gọi là gì nhỉ?"

Tử Du liên tục bị nhắc tới, cũng quên mất. Đầu óc cậu cũng rất hay quên, thật sự là không dùng được. "Gọi là gì ấy nhỉ?"

Điền Hủ Ninh bật cười. "Tôi cũng quên rồi. Cậu ...suy nghĩ lại xem."

"Ừm... Tôi chỉ nhớ được tên nó khá dài." Tử Du bắt đầu cau mày, hồi ức lại.

Thẩm Chúc nói: "Cái thằng Hey I'm Bill gì gì kia di chuyển còn không bằng một nhỏ loli, chơi game cái khỉ khô."

Người bên cạnh cười ha ha. "Không nhìn ra Thẩm ca miệng tiện như vậy."

Tử Du nhớ hình như là một cái tên rất xấu hổ? Lát sau cậu bị câu nói "Bao giờ gặp hắn ở ngoài đời liền đập cho một trận" của Thẩm Chúc ảnh hưởng. Cuối cùng bóng đèn trong não bật lên, cậu cuối cùng mơ hồ nhớ lại.

Ở trong bóng tối, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao. Như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nhỏ giọng nói. "Bao giờ mới được yêu đương với cậu?"

Giữa màn đêm, bọn họ ngồi ngay cạnh nhau, âm thanh thiếu niên trong vắt nói ra mất chữ này. Giọng tận lực hạ thấp như đang thì thầm, cào nhẹ vào trái tim. Đại não xưa nay luôn bình tĩnh, tinh vi của Điền Hủ Ninh ngừng chạy trong nháy mắt.

Sau khi hiểu ý cậu nhóc, hắn không nhịn được mà cười rộ lên, âm điệu trầm thấp đầy từ tính, mỗi tiếng phát ra đều trêu trọc lòng người.

Khoé môi hắn nhếch lên, dùng âm thanh cũng đè thấp như cậu trêu tức. "Bây giờ nha!"

Cặp mắt đào hoa cong lên một độ cong đẹp mắt, nụ cười lại ngả ngớn. Không rõ lời có bao nhiêu phần là thật, chỉ thấy đọng trong đôi mắt si tình toàn bộ đều là hình bóng của đối phương.

-----

Một đêm trở về thì trời đã tối mịt, thành ra ngày hôm sau đi học có chút mệt mỏi. Chờ đến khi nghe thấy chuông tan học vang lên, tim Tử Du lại rộn ràng như trên thiên đường.

Ai ya, không thể ngờ được có một ngày người yêu học tập như cậu lại cảm thấy tiếng chuông tan học khiến người ta tâm tình phấn khích đến vậy. Tử Du hai mắt rưng rưng thu dọn sách vở, rời khỏi phòng học.

"Hôm nay ăn gì?" Điền Hủ Ninh hỏi cậu. "Có đói lắm không?"

Tử Du tất nhiên là đói, gật gật đầu. "Cậu muốn ăn gì?"

"Tôi không kén ăn. Cậu chọn đi."

"Hôm qua ăn tối bò bít tết rồi, hôm nay không muốn ăn nữa."

Điền Hủ Ninh suy tư một lát. "Vậy ăn sườn bò đi, ngoài cổng trường mới mở một cửa tiệm. Tôi mời cậu."

"Cậu mời á?"

Tử Du cảm thấy mình được hắn mời nhiều lắm rồi.

"Chúng ta không thể ăn món nào bình dân, vừa túi tiền học sinh hay sao?"

"Ví dụ như?"

" Ăn xiên cổng trường."

"Dạ dày cậu không tốt. Cậu vừa mới ra viện thôi."

Tử Du mắt long lanh chớp chớp. "Nhưng tôi thèm. Chỉ ba xiên thôi. Tôi thề đó."

"... Được." Đắn đo một lúc Điền Hủ Ninh thở một hơi dài đồng ý. "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi." Điền Hủ Ninh nhớ trước kia từng đi qua một quán xiên rất đắt khách, muốn dẫn cậu đi thử.

"Đừng đến chỗ nào mà một xiên 100 tệ nhé?" Tử Du sợ mình một đi không trở lại. Dù nhà cậu giàu thật nhưng tiền tiêu vặt cậu nhận được cũng không nhiều lắm đâu.

Điền Hủ Ninh cạn lời "Hai xiên 1 tệ, loại nào cũng 1 tệ hết, được chưa nào?"

"Vậy được." Tử Du gật đầu yên tâm đi cùng hắn.

Nói là xiên cổng trường nhưng cách trường Thực Nghiệm khá xa, vì cơ bản học sinh trường Thực Nghiệm toàn là con nhà có điều kiện, ít ăn mấy thứ này.

Hiển nhiên cung ít thì sẽ không có cầu, cổng trường Thực Nghiệm vì lẽ đó không xuất hiện những quán ăn vặt tuổi thơ.

Hôm nay Tử Du đi xe bus, Điền Hủ Ninh vì vậy cũng đi cùng tài xế riêng. Hiện tại cả hai đều không có xe, thấy đối phương chẳng ai có ý kiến gì, cả hai cứ thế sóng vai nhau cùng đi bộ.

Khi đi qua một con hẻm nhỏ, Tử Du đột nhiên nghe thấy có tiếng nữ sinh hét lên đầy sợ hãi. Cậu vô thức dừng lại, ra hiệu cho Điền Hủ Ninh.

Điền Hủ Ninh ngừng bước, cũng nghe thấy âm thanh run rẩy của nữ sinh kia. Tiếng kêu cũng không lớn, nhưng nghe rất sợ hãi. Dường như không dám chọc cho người đối diện tức điên lên.

Điền Hủ Ninh và Tử Du liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người men theo âm thanh đi tới. Chỉ thấy trong hẻm nhỏ cách đó không xa, một nữ sinh đang bị người ta chặn lại.

Nữ sinh đứng khuất sau 5-6 thanh niên cao to, hiển nhiên là không thấy mặt.

Tử Du theo bản năng nhìn Điền Hủ Ninh, thầm nghĩ. Đờ mờ nó chứ, không hổ là nam chính đại nhân, đi ăn xiên bẩn cũng gặp tình tiết tiêu chuẩn của tiểu thuyết - anh hùng cứu mỹ nhân!

Không cần cậu nhắc nhở, chỉ ngay sau đó, Điền Hủ Ninh bước ra khỏi bức tường chắn ngang, nghiêng đầu tỏ vẻ khinh miệt, đôi mắt sắc bén cực kỳ có tính áp bức.

Thanh âm khàn khàn, đáng sợ. "Dừng tay lại, ồn ào quá đấy."

Nữ sinh đứng trong góc mặt mày tái mét, nghe thấy giọng nói của hắn như tìm được đường sống. Cô ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên cao ráo đứng cách đó không xa hờ hững nhìn đám lưu manh trước mặt.

Trong mắt nữ sinh tràn đầy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, còn xen chút khẩn cầu, con tim như được hồi sinh.

Đám lưu manh chặn đường nữ sinh không biết Điền Hủ Ninh, hung hăng gào lên. "Gì đây? Một thằng nhóc con tiểu bạch kiểm lại muốn ở đây ra oai cái gì? Nghĩ mình đủ trình?!?" Sau đó cùng nhau ôm bụng cười.

Điền Hủ Ninh nhìn bọn chúng đầy xem thường, khí thế uy hiếp của bậc vương giả càng dâng cao. Vừa tiến lại gần, vừa khởi động khớp chân, khớp tay.

Điền Hủ Ninh vô cùng tiêu sái quật ngã từng tên lưu manh, cảnh cáo nói. "Lượng sức mình đi."

Hắn nói xong đưa mắt một cái về nữ sinh kia, không nói gì rời khỏi hẻm. Nữ sinh kia nhận ra hắn vội vàng chạy theo.

"Tôi..." Tử Du tiến lên gần hai người, lúc này mới nhận ra là Lâm Hiểu Huệ cũng là nữ chính!!! Cậu khó khăn mở miệng hỏi. "Hủ Ninh, cậu..."

"Hủ Ninh?" Lâm Hiểu Huệ sửng sốt, sau đó hỏi "Người tên "Hủ Ninh" mà cậu vừa gọi là đang nói với ca ca tôi à?"

Điền Hủ Ninh mặt lạnh tanh, cúi đầu không nói gì. Tử Du thấy hắn biểu hiện lạ lùng, hơi khựng lại, sau đó cậu nhanh chóng quay sang bên nữ sinh kia hỏi ngược lại. "Không được sao?"

"Tai sao cậu gọi anh ấy là Hủ Ninh?"

"Vậy tại sao cậu lại gọi cậu ấy là ca ca? Ý tứ là sao vậy?"

"Tại sao tôi không thể gọi anh ấy là ca ca?... Anh ấy là anh tôi mà."

"Trùng hợp ghê. Haha..."

Lâm Hiểu Huệ ngờ vực "Sao có thể gọi là trùng hợp? Anh ấy chỉ có mình tôi là em gái thôi mà."

Tử Du hơi khó hiểu với chị gái nữ chính này, chị làm sao vậy? Một mực muốn làm em gái mưa của nam chính?

Điền Hủ Ninh nhàn nhạt mở miệng. "Em họ."

"À...Hả?"

"Ý cô ấy là con gái của em gái ruột của bố tôi"

Tử Du "..???.."

Mẹ kiếp?! Cái tình tiết quái đản gì đây? Tác giả, tác giả đâu rồi?! Tại sao nam chính và nữ chính lại là anh em aaaaaa?!

Tử Du lúng túng không biết phải làm sao, đành đưa tay lên xoa xoa đầu. "Cậu... Trước đây chưa từng nghe cậu kể về cô ấy."

Điền Hủ Ninh nãy giờ quay lưng về phía cậu, không rõ biểu cảm.

Tử Du vẫn nhớ rõ, bóng lưng hắn lúc đó phiền muộn đến cùng cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com