Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

二十一

KỲ THI THÁNG (2).
____________________

Hai chân Tử Du mềm nhũn, run rẩy đến tê dại, lê trên hành lang từng bước một tới cửa nhà vệ sinh, ánh mắt đờ đẫn không hồn sắc. Cả cơ thể ẩm ương không chút sức sống. Cánh cửa toilet vừa mở ra, một cảm giác buồn nôn vọt thẳng lên cổ họng.

Cậu vội vàng nhoài người đến dồn rửa tay ói hết toàn bộ những thứ có trong dạ dày ra ngoài, cổ họng trở nên bỏng rát, ngai ngái đến khó chịu. Rốt cuộc, ói xong mọi thứ cơ thể có vẻ tốt hơn nhiều.

Tử Du xúc miệng, vuốt nước lên mặt, ép mình tỉnh táo hơn. Vốn đã không có sức lực, bây giờ lại càng mệt mỏi hơn. Trong cổ họng như bị thứ gì chặn lại, hô hấp không thông. Cả cơ thể rét run, toàn thân vô lực.

Tử Du lạnh toát, chậm rì từng bước trở về lớp học thu dọn đồ đạc, tay cầm cặp sách lên cũng không vững, trực tiếp ngã xuống ngất đi.

-------------

Tử Du choáng váng, thân thể mềm nhũn không chống đỡ nổi ngã ra đất.

Toàn bộ học sinh trong phòng thi cũng sửng sốt và hoảng sợ.

"Tiểu Du." Thẩm Chúc cũng thi trong phòng thi số 8 này, cậu ta phản ứng cực nhanh. Khi Tử Du ngã xuống đã đưa tay tới đỡ lấy cậu.

Thẩm Chúc thâm tâm hoảng hốt, tay chán bỗng trở nên luống cuống không biết làm thế nào. "Tử Du, sao cậu lại ngất thế này? Tiểu Du, tỉnh lại đi."

Đằng kia nhận thấy tiếng ồn ào náo loạn, thầy giám thị nghi hoặc. "Bên kia là phòng thi số 8 hả? Có chuyện gì thế? Có học trò bị ngất?" Từng bước chân của ông ngày càng trở nên nhanh hơn. "Đợi đã, học trò kia hình như là..."

Giám thị hành lang nhíu mày, hoảng hốt, vội vàng chạy tới. "Tiêu rồi... Là tiểu thiếu gia Tử gia!"

Hai thầy giám thị vừa chạy tới, Thẩm Chúc đã lập tức sốc Tử Du lên lưng đi tới phòng y tế. Chỉ có hai thầy giám thị chạy theo đằng sau.

Các học sinh khác ở lại tiếp tục làm bài cùng Hạ Linh Linh. Cô ta nhìn thấy Tử Du nằm hôn mê trên lưng Thẩm Chúc trong lòng lại xuất hiện sự oán hận, biểu tình nhìn ra đều là cứng nhắc. Cô ta giả vẻ mặt trấn định, nhìn kỹ có thể phát hiện có một chút thấp thỏm, không yên.

Cô dự định muốn bắt Tử Du tới giết gà doạ khỉ, vốn cũng không ưa mắt gì đối với cậu. Do đó tuyệt nhiên mạnh tay chặt mọi cách thức có thể gian lận. Không ngờ đến khả năng Tử Du lại thật sự bị bênh, còn yếu ớt đến vậy, nhịn một chút đã không chịu nổi, lăn ra ngất.

Lần này lại một chuyện không nhỏ giải quyết rồi. Hạ Linh Linh nghiến răng bực bội..

Phòng y tế có đi qua phòng thì số 13, vừa đúng lúc Điền Hủ Ninh từ phòng thi bước ra. Nhìn thấy Tử Du sắc mặt tái nhợt được Thẩm Chúc cõng trên lưng, trái tim Điền Hủ Ninh không khỏi một trận run rẩy.

Hắn chạy tới, cũng vừa lúc Thẩm Chúc sau khi trải qua kỳ thi đã mệt lả cả người nhưng vẫn gắng gượng. Một tay nhấc bổng Tử Du lên tay mình. "Để tôi."

Sau đó ba bước lớn thật nhanh chạy đi.

Điền Hủ Ninh đi rất vội, nhưng không hề thở gấp. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí mà Tử Du đặt đầu lên vai hắn. Hơi thở nóng ấm đều đặn nhịp nhàng phả lên làn da sau gáy lộ ra bên ngoài, có chút cảm giác ngứa ngứa.

Đi vào phòng y tế, bác sĩ ra ngoài cửa nhìn thấy người sắc mặt tái nhợt, đau đến ngất xỉu, lập tức kêu lên. "Không ổn! Mau đưa câu ấy tới bệnh viện nhanh."

Tức thì, hai thầy giám thị phía sau bắt đầu nháo nhào gọi xe.

Thân thể Tử Du quá yếu, nằm trên lưng Điền Hủ Ninh không động đậy, cậu đã hao hết toàn bộ sức lực.

Đến bệnh viện liền khám ra ngay là ngộ độc thục phẩm, viêm ruột thừa, cần phẫu thuật gấp.

Trải qua một hồi cấp cứu, Tử Du được lắp máy thở, đưa vào phòng hồi sức nằm an ổn trên giường bệnh. Một lát sau Hạ Linh Linh cũng được gọi tới.

Hạ Linh Linh bị mất mặt trước mặt mọi người, bất nãm bao biện hòng thoát tội. "Làm sao tôi biết được Tử Du thật sự bị bệnh cơ chứ?"

Thẩm Chúc đứng một bên nhỏ giọng phản bác lại. "Hôm nay trong môn thi toán lúc Tử Du đang làm bài, Hạ lão sư đã tiến về phía Tiểu Du giật lấy bài thi của cậu ấy trong khi không nhận được sự đồng ý. Không những vậy, một lát sau đó, TTử Du sắc mặt tái nhợt xin phép được ra ngoài, Hạ lão sư không cho cậu ấy đi, còn mắng cậu ấy muốn nhân cơ hội quay cóp gian lận."

Thẩm Chúc trong giọng nói đều biểu hiện sự chán ghét tới cung cực Hạ Linh Linh. Hôm nay, chứng kiến toàn bộ hành động của cô ta với Tiểu Du, không nhịn được phẫn uất lột trần sự thật.

Dưới ánh mắt đe dọa của Hạ Linh Linh, Thẩm Chúc không có nửa điểm sợ hãi công khai tất cả.

Điền Hủ Ninh bên cạnh giường một tay nắm chặt lấy bàn tay Tử Du, tay kia cuộn chặt lại, kìm nén tức giận.

Thầy giám thị năm nay ngoài năm mươi tuổi, thầy đã công tác ở vị trí này sắp hai mươi năm rồi. Nhưng mắng người vẫn còn rất có khí thế.

"Hạ lão sư, cô xem bản thân đã làm ra hậu quả gì, cô còn lời nào để biện hộ cho hành động của mình không?"

Hạ Linh Linh cũng lạnh mặt, biết mình đã đuối lý nhưng vẫn hùng hồn phản bác, lời lẽ đều lấy lợi ích biện bạch cho bản thân hoàn toàn vô tội. "Thầy giám thị, Tử Du là học sinh yếu kém, tôi chỉ là phòng tránh tuyệt đối trường hợp em ấy gian lận. Đây không phải là điều tốt cho bản thân em ấy cũng như cho nhà trường hay sao? Tôi chỉ làm tốt trách nhiệm của bản thân mình mà thôi. Cho dù em ấy có là con của Tử tổng đi nữa thì vẫn là học sinh của tôi! Tôi là giáo viên của em ấy tôi có tư cách dạy bảo, quản thúc em ấy."

Thầy giám thị đã công tác bao nhiêu năm nay một lòng một dạ vì học trò, sao có thể không rõ ràng chuyện này là sao?

Hạ Linh Linh đối với học trò khắc nghiệt đến mức nào ai mà không biết. Nhưng vì đó là phong cách của cô ta từ khi vào nghề, nên đã mắt nhắm, mắt mở không quản. Nhưng ngày hôm nay, cô ta ngang nhiên động đến tiểu vương tử nhà họ Tử, trong khi nhà họ Tử trước giờ luôn là nhà tài trợ chính của nhà trường. Tử tổng lại cưng chiều con trai út đến như thế.

Càng nghĩ, ông càng ôm đầu bụng tức giận.

"Hạ lão sư, cô muốn tôi phải nói gì đây? Đến giờ phút này, cô vẫn còn cho rằng bản thân mình làm đúng, hoàn toàn vô tội có phải không?"

Hạ Linh Linh quay mặt sang hướng khác, không nói gì.

"Giáo viên phải làm gương cho người khác, dạy nét chữ rèn nết người! Không phải đi đày đọa, khắc nghiệt với học trò."

Nháy mắt thấy cô ta định lên tiếng, thầy giám thị lập tức gằn giọng. "Lát nữa Tử tổng sẽ tới đây, cô tự đi mình mà giải thích! Tôi nói cho cô nghe, nếu như em Tử Du thực sự xảy ra chuyện gì, cô cũng không tránh nổi trách nhiệm đâu!"

Chậm rãi hít thở, thầy giám thị xoay người, ân cần hỏi bác sĩ phụ trách. "Bác sĩ, em Tử Du thế nào rồi?"

Bác sĩ dự thính một lúc lâu, đại khái nắm được là chuyện gì đang xảy ra.

"Nghỉ ngơi một lát có lẽ có thể tỉnh lại. Hiện tại đang được truyền nước biển, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi."

Mười phút sau, Tử Dư Bình vội vàng lái xe tới. Tử Du cũng đúng lúc từ từ mở mắt ra.

Cảm giác khó chịu như có nham thạch nóng chảy di chuyển trong mạch máu âm ỉ toàn cơ thể, cảm giác đau như có ai đó nện vào lồng ngực.

Cổ họng khàn khô, cậu mê man nói. "Mình đang ở.......... bệnh viện sao?"

Thầy giám thị đứng trước giường bệnh, nở nụ cười vừa ôn hoà vừa thân thiết. "Em Tử Du cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Tử Du đánh giá mọi người xung quanh, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. "Cảm ơn thầy đã quan tâm, em đỡ......" Tầm mắt chuyển qua người Hạ Linh Linh, trong mắt Tử Du hiện lên chút cứng nhắc, thân thể không thoải mái cũng khẽ lui về sau, mắt cũng không rời đi, miễn cưỡng mới nói ra được nửa câu còn lại "...đỡ hơn nhiều rồi."

Phản ứng theo bản năng của cậu mọi người ở đây đều thấy rõ.

Những gì cần hiểu, mọi người đều hiểu.

Tử Du cắn môi dưới gần như không còn chút sắc nào, tay túm góc chăn, cố gắng nở nụ cười. "Bệnh của em cũng sắp đỡ rồi, không có vấn đề gì lớn cả, thầy giám thị, Hạ lão sư, còn có bạn học Điền và bạn học Thẩm nữa, mọi người đều về trước đi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng không cần vì em mà bỏ lỡ công việc và thi cử."

Nhìn thấy Tử Dư Bình, Tử Du nhỏ giọng cười hì hì. "Ba, ba tới rồi." Cậu đặt tay lên chán nhẹ giọng. "Con ổn rồi. Chiều lập tức có thể đi thi."

"Thi cái gì?!" Tử Dư Bình cau mày, biểu lộ trạng thái không mấy vui vẻ. "Không thi gì hết."

"... Hả?"

"Ba lập tức xin nghỉ thi cho con."

Có thể không đi thi ư? Tử Du nhất định không đồng ý.

Coi như môn toán không được như ý nguyện, nhưng còn môn Văn, Anh, Khoa Học Xã Hội, Khoa Học Tự Nhiên không thể vắng mặt được a!!! Huống hồ cậu vẫn muốn xem cuối cùng mình sẽ làm được cỡ nào!

Vì thế Tử Du bướng bỉnh đáp. "Ba, con không sao rồi, con có thể thi, con không thấy chỗ nào không thoải mái cả."

"Không cho đi!" Tử Dư Bình nói. "Dưỡng cho khỏi hẳn bệnh mới quan trọng nhất. Đi thi lại dằn vặt cơ thể lần nữa, lỡ bệnh nặng hơn thì sao? Chỉ là thi tháng thôi mà."

Cậu bướng bỉnh phản bác. "Con..."

"Khỏe mạnh mới là điều quan tâm nhất, Tiểu Du, đừng làm ba lo lắng."

"..." Tử Du im lặng không nói tiếp.

Bên kia, Tử Dư Bình cũng bắt đầu trao đổi với thầy giám thị, xin phép cho cậu được nghỉ kỳ thi tháng. Thầy giám thị liên tục cúi đầu "vâng vâng, dạ dạ."

Tử Du nằm trên giường. Cậu không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, lần thi tháng này sẽ ra đề bài như thế nào nhỉ? Sẽ làm cú phủ đầu dần mặt mọi người hay vẫn đơn giản làm quen thôi? Vật lý sẽ cho ra dạng bài gì... Còn Hóa Học thì sao? Sẽ hỏi phương pháp thí nghiệm nào?

Mắt nhìn về phía Điền Hủ Ninh đang nắm tay cậu thật chặt.

Tử Du mấp máy môi. "Làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ? Cậu không thể cứ như vậy mà hủy hoại toàn bộ niềm tin của mọi người được? Chắc mọi người thấy vọng về cậu lắm.

Tử Du không nhịn được mà rơi nước mắt.

Điền Hủ Ninh lấy tay che đi những giọt nước mắt của cậu, dùng khẩu hình đáp lại. "Đừng khóc. Không sao cả."

Buổi chiều, Điền Hủ Ninh và Thẩm Chúc trở về trường tiếp tục kỳ thi tháng.

Trong trường học, giờ thi Khoa Học Tự Nhiên đã bắt đầu.

Tử Du nằm lăn lộn trên giường bệnh không yên, bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh giáo viên canh thi sẽ đặt một tờ bài thi lên bàn cậu.

Sau đó đợi đến chừng 30 phút sau cậu không xuất hiện thì sẽ thu hồi bài thi điền tên thay cậu, gạch chéo một nét thật to bằng bút đỏ, rồi đưa bút viết một chữ 'vắng mặt' ngay phần lời phê.

Nhiêu đó thôi cũng đủ để cậu cảm thấy bất an, trong lòng cồn cào khó chịu.

Đến khi chấm bài, chễm chệ trên giấy thi sẽ có một số 0. Phải nói là bốn bài thi liên tục đạt 0 điểm.

Còn bài thi toán trong cơn đau đớn cốc viết nguệch ngoạc, xấu xí khó coi đến như vậy, liệu thầy cô có nhìn ra hay không? Có châm trước cho cậu một chút điểm hay không?

Và cuối cùng trên bảng tin của khối, bảng tin của lớp, vị trí đứng chót sẽ có tên "Tử Du".

Nếu không phải là thứ nhất từ dưới đếm lên chắc là thứ hai từ dưới đếm lên hoặc thứ ba, thứ tư.

Nói chung đây là kỳ thi tệ hại nhất của cậu từng có.

Tử Du úp mặt xuống gối, nằm trên giường nghĩ ngợi tới lui, nghĩ đi nghĩ lại liền tức đến khóc.

Nước mắt vừa rơi xuống cậu nhanh chóng dùng tay áo lau đi. Đây là kỳ thi quan trọng để chứng minh độc lập rửa sạch mối nhục cho 10A¹, có thể cùng so sánh năng lực cùng Điền Hủ Ninh. Nhưng cuối cùng cậu lại không làm được.

Nghĩ đến đây, tâm tình cũng vì vậy tụt dốc đến đáy vực.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com