二十七
NGƯỜI YÊU CỦA TÔI.
_______________________
Hôm nay, kết quả vừa được thông cáo thiên hạ, 10A¹ lập tức đòi lôi nhau đi ăn mừng. Tất nhiên là cam-pu-chia, học sinh mà, có ai được cho nhiều tiền tiêu vằt đầu.
Trong gian phòng karaoke, Lâm Y Nhiên khệ nệ khom lưng, ôm một thùng gì đó bước vào.
Thẩm Chúc nhìn hắn, to mò hỏi. "Món gì đấy người đẹp?"
"Cậu là người đẹp, cả nhà cậu là người đẹp." Vẻ mặt Lâm Y Nhiên cực kỳ kích động, không quên chửi Thẩm Chúc một câu.
Thẩm Chúc vẻ mặt đương nhiên. "Sao cậu biết? Nhà tôi ai cũng đẹp. Vẻ đẹp này chính là minh chứng hùng hồn nhất."
Mọi người "..."
Lâm Y Nhiên trực tiếp bỏ qua tên ngốc kia, lấy từng lon đồ uống bọc trong áo khoác ra, đặt lên mặt bàn. "Thử một tí không mọi người?"
Là bia.
Thẩm Chúc cầm một lon lên, ngắm nghía. "Này, ở đây chưa ai đủ tuổi đâu?"
Bọn họ mới chỉ có 16 tuổi thôi.
"Thì vậy mới phải giấu. Nào, thế ông sao? Có uống không?"
"Uống." Thẩm Chúc chưa chờ tới hai giây đã bật xong lắp lon.
Lâm Y Nhiên nhìn y khinh bỉ, sau đó quay sang phát cho mỗi người một lon.
Đến lượt Tử Du, Lâm Y Nhiên hơi nghi ngại nhìn Điền Hủ Ninh một chút. "Tử Du, cậu có uống được không? Thứ này có nồng độ cồn, uống vui thôi chứ không ngon lắm đâu. Nếu cậu không uống được thì đừng cố nhé."
Lâm Y Nhiên không muốn bị Điền Hủ Ninh giận chó đánh mèo đâu. Điền Hủ Ninh không nỡ bắt nạt Tử Du, nhưng chưa chắc đã ngần ngại việc gây khó dễ cho bọn y.
Lâm Y Nhiên tin rằng Điền Hủ Ninh dám làm chuyện đó lắm.
"Không sao, tôi muốn uống." Ánh mắt Tử Du trở lên long lanh vô cùng.
Ngược lại suy đoán của y, Điền Hủ Ninh không biểu hiện gì, chỉ khoát tay nương theo ý cậu. Mắt thấy Lâm Y Nhiên đang trừng mắt nhìn mình, cũng đưa tay lên. "Tôi cũng muốn một lon."
Lâm Y Nhiên hoàn toàn không muốn đưa bia cho Điền Hủ Ninh. Một chút cũng không muốn. Bởi vì y biết Điền Hủ Ninh trước mấy người kia, từ những năm hắn học cấp 2.
Đưa rượu cho Điền Hủ Ninh chính là một tội ác. Chỉ cần khi hắn đã say, không cần biết bạn là ai, gặp là đấm. Cũng bị đánh lại khá nhiều, nhưng chủ yếu đối phương vẫn chưa phải đối thủ của hắn.
Dưới ánh mắt ép buộc của Điền Hủ Ninh, Lâm Y Nhiên không cam tâm dâng bia lên như một sản vật quý. "Đây, uống đi."
Bên cạnh hắn, mới bật nắp uống một ngụm thôi Tử Du đã lộ ra vẻ mặt mờ mịt. "Nhiều như vậy sao?"
Có đến một thùng, chắc phải tầm năm mươi lon. Mà chủ yếu cũng chỉ có các nam sinh uống, nữ sinh căn bản cũng không dám động tới.
Lâm Y Nhiên suy nghĩ một chút. "Kệ đi, ngày vui mà."
Ba mươi mấy con người chen chúc trong gian phòng có chút nóng. Lâm Y Nhiên cởi bỏ áo khoác bên ngoài, vặn vặn tay, cười đểu nhìn một vòng. Đặt chai bia còn đậy nắp nằm ngang, xoay một cái. "Chơi trò kích thích một chút. Xoay đến ai, người đó tự mình xui xẻo nha, dù sao cũng đừng chối cãi. Chối cãi thì sau này tình anh em...ối..."
Lời con chưa dứt, miệng chai vừa vặn xoay đến chỗ cậu ta.
Thẩm Chúc khi nãy còn im thin thít, lúc này liên ra tay truợng nghĩa. Một bộ dáng vì công đạo, đè bờ vai của y lại, cười cười nói. "Nào nào Lâm Y Nhiên, mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất, lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"
Lâm Y Nhiên buồn bực không còn chút mặt mũi, cứng cổ đáp. "Lời thật lòng đi."
Đối diện y, Hạ Tuấn Lâm cười lưu manh. "Lời thật lòng á hả? Được, vậy tôi liền trực tiếp hỏi. Cậu có cảm xúc đặc biệt với bất kỳ ai trong phòng này không ?"
Quần chúng: "Oaaaa"
Lâm Y Nhiên: "..."
Anh em thối. Chỉ trêu chọc nhau là nhanh.
Tâm tư của Lâm Y Nhiên đối với Lạc Dư trên căn bản ai cũng nhìn ra, chỉ có người trong cuộc là ngốc nghếch chưa hiểu thôi. Tầm mắt cậu liếc nhìn về phía Lạc Dư một cái, tai nhanh chóng dỏ bừng lên. "Có..."
Xung quanh bùng nổ một trận cười lớn. Thẩm Chúc ôm bụng cười, hóng hớt quen thân. "Ồ. Người kia là ai?"
Lâm Y Nhiên trong phút chốc nhận ra bản thân lỡ miệng, ảo não không nói lên lời, nhanh chóng lảng tránh. "Chỉ một câu. Không trả lời thêm nữa."
Thẩm Chúc một bộ dáng không phục, nôn nóng cầm lấy vỏ chai xoay thêm một lần nữa. Hôm nay y nhất định phải khui hết bí mật của mấy thanh niên trai trẻ này.
Lần này miệng chai không nghênh lệch, nhắm ngay vào cậu. Lâm Y Nhiên phá lên cười.
Thẩm Chúc "..." Hôm nay là cái ngày đen đủi gì vậy? Thẩm Chúc mặt biến sắc, nhấc chân chạy.
Tiếc là chân cậu chạy không nhanh bằng tay Lâm Y Nhiên, lập tức bị bắt về, vác như vác bao tải.
Quần chúng tích cực gặm dưa "..."
Thẩm Chúc muối mặt rít lên từng tiếng. "Đại thử thách đi."
Ánh mắt Thẩm Chúc rơi trên tất cả mọi người, tràn đầy ý tứ uy hiếp.
Bạn học yêu áo đỏ Dương Vũ - thám tử số 1 của 10A¹ khi nãy ngồi im thít một góc lúc này cười rộ lên đưa ra yêu cầu vô cùng thiếu đánh. "Chà, chả mấy khi chơi vui thế này, bạn học Thẩm hãy đến mời rượu bạn nữ cậu thích nhất lớp chúng ta đi."
"Oa." Mọi người ồ lên.
Tầm tuổi này những chuyện cảm mến ai, thích ai của người khác đều khơi gợi hứng thú với họ.
Thẩm Chúc "..." Hảo anh em!
Tử Du nhìn không ra cậu bạn Dương Vũ bình thường tấu hài siêu cấp này còn có tiềm chất làm bà mai. Làm như thế này coi như tạo cho Thẩm Chúc một cơ hội tỏ tình.
Nhưng mà thẳng nam sắt đá Thẩm Chúc nhanh nhạy chuyện của thiên hạ, chậm nhiệt trong mọi chuyện liên quan tới mình, hoàn toàn không biết bắt lấy cơ hội. Tầm mắt liếc qua chỗ Hạ Lâm Tinh một cái, đỏ bừng cả mặt. "Gì mà mời rượu chứ? Không đưa ra được thử thách khó hơn được à?"
Kỳ thực đối với thử thách như thế này, Thẩm Chúc làm như thế hiệu ứng ngược lại có vẻ ám muội. Trong nháy mắt mọi người như phát hiện một đại lục mới, đôi mắt lập tức lóe sáng.
Tâm hồn nhiều chuyện của đám nữ sinh hừng hực bừng lên.
"Chậc, chắc chắn là có vấn đề nha. Là ai khiến ông thẹn thùng nhanh như vậy. Mặt đỏ gay rồi kìa."
"Chà chà, có dưa gặm nha."
"Bát quái, bát quái."
Thật trùng hợp nghen, xem ra trong phòng này của chúng ta có người cậu không thể nhắc tên rồi."
Thẩm Chúc đần thối mặt, vẫn mạnh miệng. "Này này, các cậu nghĩ đi đâu đấy. Đây là do tôi sợ nữ sinh mấy người đánh nhau vì tôi thôi."
Dứt lời y thẹn quá hóa giận nói với Dương Vũ. "Mau, mau đổi thử thách khác cho tôi!"
Dương Vũ khinh thường ghét bỏ nhìn Thẩm Chúc, trên mặt hiện rõ một dòng chữ. "Ế nhờ thực lực." Nhưng cậu ta là một người bạn tốt, vẫn tốt bụng bảo. "Đầu đất nhà cậu. Vậy cậu tự phạt một lon đi."
Lúc này, Tử Du xoay người lấy thêm một lon nữa. Mọi người mới đổ dồn sự chú ý vào cậu.
"..."
Bản thân Tử Du cũng không thích uống bia, nhưng cứ uống vào lại không ngừng được. Thứ nước đắng đắng này uống vào liền cảm giác lâng lâng dễ chịu sảng khoái vô cùng.
Lâm Y Nhiên nhìn cậu hết lon này đến lon khác thì cho là tửu lượng của cậu tốt, còn ra sức mời mọc cụng lon với cậu uống hết hớp này đến hớp khác. Lúc uống xong lon thứ ba Lâm Y Nhiên ợ một cái, đưa ngón cái với Tử Du.
"Tử Du, không ngờ ông lại uống tốt đến vậy. Hảo hán, hảo hán."
Tử Du cười cười, giữa lông mày đã hiện rõ vẻ phô trương kiêu ngạo bình thường không thấy, chắp tay kiểu huynh đệ kết nghĩa. "Hahaha, hảo hán."
Điền Hủ Ninh nhíu mày.
Tử Du có một thói quen sau khi say, rất hay lập lại một từ duy nhất. Cứ lập đi lập lại như vậy, không khỏi khiến mọi người có chút buồn cười.
Không khí bao quanh Điền Hủ Ninh hiển nhiên không còn ôn hòa như lúc trước nữa. Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn tản ra khí lành lạnh.
Lạc Dư giơ tay quơ quơ trước mặt Tử Du thở dài. "Trời ạ, Tiểu Du chỉ được cái mê uống thôi chứ tửu lượng yếu xìu à."
Lâm Y Nhiên còn định chọc chọc lên mà Tử Du một phát, Nhưng cái tay vừa thò ra đã nhận được ánh mắt không lạnh không nhạt của Điền Hủ Ninh lập tức rụt về hắng giọng một cái.
"Giờ phải làm sao bây giờ? Vẫn còn tiết tự học buổi tối nữa đấy."
Thẩm Chúc nói dối không chớp mắt. "Tiểu Du say rồi thì ngoan lắm. Không có chuyện gì đâu."
Nghe được Thẩm Chúc nói vậy, Lâm Y Nhiên yên lòng, hắn chỉ sợ Tử Du say rồi gây chuyện, Điền Hủ Ninh sẽ bóp chết hắn luôn.
Lâm Y Nhiên vô tư quay lại trò chơi, xoay nhẹ một cái thật đúng lúc quay về phía Tử Du.
Phản ứng của Tử Du có hơi trì trệ, nhưng da cậu trắng rượu vào rồi phần đuôi mắt cũng chỉ hơi đỏ lên, trông càng có vẻ xinh đẹp quyến rũ.
"Ừm, đại thử thách đi. Đừng tưởng tôi không biết các người đang định dò la tâm tư trai trẻ của tôi."
Mọi người không nhịn được phá lên cười.
Dương Vũ xoa xoa cằm, đột nhiên đập tay, chắc chắn là nghĩ được thứ gì đó hay ho. "Vậy thì...cậu hãy chơi Pocky game với một bạn học nào đó trong đây đi. Tùy thích, tùy thích nha."
Các bạn nữ không nhịn được kích động, hú hét ầm ĩ.
Điền Hủ Ninh nhíu mày.
Tử Du hơi mơ hồ, lấy tay lên dụi mắt, chậm chạp mở miệng. "Không được đâu... người yêu tôi... sẽ ghen.
!!!!!!!
Người yêu???
Tiêu Chiến có người yêu?!
Nhìn vẻ mặt chết chôi kia của Điền Hủ Ninh, khả năng là không phải hắn rồi.
Nữ sinh gào thét còn muốn kích động hơn. Mẹ kiếp, thuyền nhà bọn họ như này là... BE rồi sao?
Tử Du lấy tay xoa xoa hai mắt lần nữa, ngẩng mặt lên môi hơi chu chu ra, trong con ngươi lấp lánh ánh nước mông lung. Cậu mỉm cười, giọng nói có phần nghèn nghẹn, lại có chút phần lém lỉnh. "Hức... cậu cũng không được yêu cầu người yêu tôi làm như thế... hức, tôi sẽ ghen..."
Dương Vũ há hốc mồm, một lát sau khi đã lấy lại tinh thần, y can đảm hỏi lại. "Nhưng tôi không biết người yêu cậu là ai cả?"
Cả đám Thẩm Chúc, Lạc Dư cũng bị Tử Du làm cho ngơ ngác.
Tên này đang nói cái gì vậy?
Tử Du giơ tay, chỉ vào Điền Hủ Ninh cười đến vô tội, lại có ý khoe khoang.
"Yêu... yêu... người yêu..." Cậu cười cười, trông không được thông minh cho lắm, khẽ "hức" một cái sau đó chỉ vào chính mình. "Của tôi."
Lâm Y Nhiên đứng hình. Điền Hủ Ninh ngồi bên cạnh cậu cũng sửng sốt.
Tập thể xung quanh được dịp lăn lộn. "Mẹ kiếp, yêu rồi. Couple của con HE rồi."
Riêng chỉ có Lâm Y Nhiên bò ra bàn che mặt. Đm, đây là Tử Du khi uống say sao? Đây là bị quỷ nhập thì có!
Mẹ kiếp, đôi "gà bông" nhà kia bia rượu vào thật con mẹ nó máu chó.
Kẻ đấm người túi bụi.
Kẻ như quỷ nhập.
Hết cả hồn.
Dương Vũ là kẻ tỉnh táo nhất trong đám người đang lăn lộn gào thét, rất nghĩa khí vui lòng đưa ra biện pháp. "Vậy cậu có thể chơi pocky game với người yêu của cậu mà."
Hảo ý kiến.
Những con người đang lăn lộn dưới đất cũng không nhịn được đưa tay lên tặng y một like.
Tử Du chưa kịp trả lời, Điền Hủ Ninh đã chặn lại thay cậu đáp. "Được."
Điền Hủ Ninh với tay lấy một que pocky dâu đưa vào miệng, Theo bản năng quay mặt nhìn cậu, kết quả không cẩn thận chọc que bánh quy lên môi Tử Du.
Tử Du trong trạng thái mơ màng, ma xui quỷ khiến mà há miệng cắn một miếng nhỏ.
Điền Hủ Ninh im lặng vài giây, bỗng nhiên nhanh chóng nhai hết pocky ngoài miệng, hai đôi môi cách nhau trong gang tấc. Mọi người xung quanh im lặng không tiếng động chờ đợi.
Ngay khi hai cánh môi gần chạm nhau, Điền Hủ Ninh đột nhiên khựng lại, nghĩ thế nào rời đi.
Trong nháy mắt bánh quy gãy, trái tim hắn cũng chìm xuống theo.
Điền Hủ Ninh không phải không muốn tiếp tục, chỉ là hắn cảm thấy chưa phải lúc. Hắn ý thức được, chỉ bằng mờ ám giữa hai người bọn họ, đôi môi vĩnh viễn đều không có tư cách chạm vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com