Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

HỦ NINH... CÓ GHÉT KHÔNG?
_________________________________

"Chà, couple Ninh Du gần đây nổi quá. Lạc Dư, cậu nói xem chúng ta còn thân mật hơn bọn họ, tại sao chúng ta không có couple cơ chứ?" Thẩm Chúc cầm điện thoại lướt lướt đọc bình luận, cái miệng không yên bắt đầu đi chọc người.

Tử Du đang ngồi ngoan ngoãn giải đề nghe thấy âm thanh "vô tình mà hữu ý" của bàn trên bỗng chốc muốn lật bàn. Ủa gì mắc cười ghê. Tưởng có CP vui lắm à? Tưởng có CP vui lắm sao? Cậu - Không - Cần!

Vừa mới tạo được mối quan hệ xem như không tệ với Điền Hủ Ninh. Giờ thì xem xem, nếu hắn đọc được mấy thứ này liệu có một cước đá bay cậu cách xa hắn 10 mét hay không?

Nếu chuyện đó thật sự xảy ra tôi liều mạng với mấy người họ.

Được rồi, cứ ôm cảm giác lo lắng này cũng không phải là cách. Trong tay cậu không phải đã có số điện thoại của hắn rồi à. Tại sao lại không nhắn dò hỏi thử?

Số điện thoại từ đâu mà có à? Đừng hỏi. Hỏi nữa chính là tuần trước khi đưa sữa dâu, Điền Hủ Ninh đã nhét nó vào tay cậu.

Tử Du ngẩn người, nhớ lại khuôn mặt lành lạnh không che giấu được vẻ ngượng ngùng của hắn, môi vẽ lên một nụ cười. Bỗng nhận ra bản thân còn có việc cần thiết phải hoàn thành, cậu lấy điện thoại ra cẩn thận soạn một dòng tin nhắn gửi đi.

[Tiêu Du thích sữa dâu] Điền Hủ Ninh này.

[Hủ Ninh] Ừ?

[Tiêu Du thích sữa dâu] Cậu đã đọc chưa?

[Hủ Ninh] ?

[Tiêu Du thích sữa dâu] À, tôi nhầm thôi. Không có gì đâu ^^

[Hủ Ninh] Ừm. Lát nữa về cùng nhau.

[Tiêu Du thích sữa dâu] Được a~~ *icon mừng rỡ*

Vậy là giải quyết xong. Tử Du thở phào vuốt mồ hôi lạnh trên trán cảm thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi. Điền Hủ Ninh chắc chắn không phải kiểu người rảnh rỗi, thích tìm lướt diễn đàn kỳ quái như thế này.

Tử Du cứ như vậy mang tâm thế không sợ chết đứng chờ ngoài cổng trường đợi Điền Hủ Ninh đi lấy xe cùng về nhà.

Hôm nay thật may mắn là một chiếc xe địa hình màu đen. Ừm, mắt thẩm mỹ ngày càng lên trình rồi.

Điền Hủ Ninh một thân đồng phục bá khí tóc ướt mồ hôi vuốt lên tràn ngập hương vị thanh xuân hắn đạp xe đến trước mặt Tử Du, hai chân chạm đất không nhiều lời nói thẳng.

"Lên xe đi."

Tử Du đã khá quen việc sáng cùng nhau đi học, chiều cùng nhau ra về với hắn không đắn đo suy nghĩ nhiều mà lập tức nhảy lên xe.

Vừa nhảy lên xe, Điền Hủ Ninh nâng giọng trêu chọc người. "Sợ có thể ôm lấy tôi một chút, tôi không có để bụng."

Từ ngày hôm đó trở đi người kia đều đề phòng với hắn nhất định không chịu ôm ôm....

Tử Du"..." Ha, Điền Hủ Ninh đừng nghĩ mình đẹp trai liền muốn làm gì thì làm, dùng sắc mê hoặc tôi.

Cậu nhéo mạnh vào eo hắn nghiến răng nghiến lợi đáp lại. "Không cần! Từ giờ đảm bảo sẽ không động đến cậu nữa. Động vào liền lập tức theo họ cậu."

Điền Hủ Ninh nhướn mày, ý tứ hỏi lại. "Cậu chắc chưa?"

Tử Du tâm vững như bàn thạch, lãnh đạm trả lời. "Thử liền biết."

Sự thật chứng minh, không nên quá mạnh mồm.

Ai mà biết được xe đạp địa hình của Điền Hủ Ninh được trang bị thông minh không cần dùng sức cũng có thể đạt tốc độ 80km/h.

Tử Du không phục!!!

Tử Du choáng váng...

Tử Du hối hận rồi!!

Điền Hủ Ninh nhất định không phải người!!!!

Xe đi với tốc độ quá nhanh vị trí ghế ngồi sau lại khá nhỏ, tay Tử Du bám vào mép sau xe trọng tâm liền trở nên chênh vênh không ổn định, nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ muốn bay xuống đường.

Điền Hủ Ninh nhíu mày đạp nhanh hơn một chút, phóng với tốc độ điên cuồng. Ổ gà ổ vịt gì đó cũng quét qua không thiếu cái nào.

Chiếc xe liên tục xóc nảy Tử Du ngồi không cũng ăn đủ.

Cậu có quyền nghi ngờ Điền Hủ Ninh nhất định là cố ý.

Đường lớn trơn tuột như trượt vỏ chuối không đi. Nhất định chọn con đường đang thi công trải đầy sỏi đá cùng ổ gà ổ vịt.

Mắt nhìn lướt qua phía sau thấy Tử Du đang xanh mặt hoảng sợ. Lại nhìn khúc cua phía trước, Điền Hủ Ninh mặt không biến sắc lượn một đường thật mượt. Tử Du theo bản năng ôm chặt lấy nơi an toàn phía trước.

Mặt mũi đã chính thức đem bỏ, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Điền Hủ Ninh cười thầm, cũng không vạch trần cậu. Xe dần giảm mã lực trở về chế độ chạy bằng cơm. Trước đó còn bâng cua đe dọa sẽ tăng tốc độ. Vô cùng ngang ngược.

Hai nam sinh cao to mét tám, mét chín ôm ấp tình tứ trên đường quả nhiên thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Tử Du "..." Điếc rồi, muốn nói gì thì nói.

Điền Hủ Ninh không rõ ý tứ gì đột nhiên phì cười.

Cậu tức giận, chọc chọc nhéo nhéo eo hắn. "Này, cậu cười cái gì đấy?"

"Không có gì. Đột nhiên nhớ ra một thứ." Điền Hủ Ninh thành thật trả lời.

Tử Du tò mò. "Ồ. Vậy có thể kể không?''

Hắn gật đầu không có ý định giấu diếm. "Có thể, nhưng cậu thật sự muốn nghe?"

"Muốn" Tử Du bắt đầu bật chế độ hóng dưa.

Điền Hủ Ninh quay đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt to tròn lấp lánh chứa cả trời sao. Trong mắt hắn đều là ngọt ngào cùng dịu dàng.

"Chuyện trên diễn đàn... tôi đọc được rồi."

Đầu Tử Du vang lên một tiếng động cái ''ầm'' mặt mày biến sắc.

Rồi xong ai kêu cậu rảnh rỗi như vậy làm gì? Bài tập không làm, lên diễn đàn xem mấy thứ đó làm gì? Bộ toán học, vật lý, hóa học không vui hơn hay sao?

Tử Du mặt đỏ bừng, lắp bắp nhỏ giọng hỏi lại. "Vậy... cậu nghĩ sao? Có... có ghét không?"

Ghét bị ship couple với một nam sinh mà không phải một em gái xinh đẹp.

Ghét bị đồn có gian tình với ''đối thủ một mất một còn''.

Không dám nghĩ tới. Xin lỗi, cáo từ là cậu hỏi thừa rồi.

Điền Hủ Ninh xem chừng ra vẻ rất suy nghĩ, im lặng mất một lúc thật lâu. Tử Du nghĩ hắn không vui cơ thể lập tức căng cứng không dám động đậy, lồng ngực phập phồng lo lắng đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lần này xong thật rồi, có phải cũng sắp bị đá xuống xe cho đi bộ về nhà luôn phải không?

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cậu Điền Hủ Ninh lại  hỏi lại cậu chuyện rất không liên quan.

"Vậy chuyện bịch bông, băng, thuốc trong ngăn tủ của tôi bọn họ nói không sai chứ?"

Thân thể Tử Du cứng đờ có chút khựng lại, ngước nhìn Điền Hủ Ninh.

"Ừm... Là tôi vô tình nghe từ mấy thanh niên trong đội bóng rổ cậu bị đánh lén chảy khá nhiều máu..." Cậu khẽ mím môi, sống lưng theo bản năng ướn thẳng làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

"Thực ra tôi..."

Điền Hủ Ninh cong môi cười giả ngu. "Cậu làm sao?"

"Tôi... Tôi không có ý gì khác." Tử Du cúi đầu khẽ đẩy lưng người phía trước. "Cậu đừng nghĩ nhiều."

Tử Du tự khuyên nhủ chính mình bình tĩnh lại, hai người bọn họ đều là trai thẳng. Nhất định thế.

Điền Hủ Ninh qua loa tản mạn "Ừ" một tiếng cho qua chuyện, không rõ ý tứ gì. Một lúc sau nhớ ra thêm gì đó lặng lẽ bổ sung "Thật ra hôm đó tôi đứng ở góc phòng, chắc cậu không để ý nên..."

Chết tiệt! Vậy mà còn giả ngu với cậu.

Nam chính đáng ghét! Điền Hủ Ninh đáng ghét! Cậu phải ép chết hắn.

Nghĩ là làm hai cánh tay đang đặt trên eo Điền Hủ Ninh siết chặt lại, người cũng vì vậy mà siết chặt lại gần nhau. Điền Hủ Ninh cúi đầu nhìn tiểu miêu tinh tạc mao giận lẫy. Hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy hắn, cổ tay trắng trắng, mềm mềm không gây cho hắn bất cứ cảm giác khó chịu nào, ngược lại còn có một chút cảm giác hưởng thụ.

Điền Hủ Ninh cúi đầu nghĩ thầm. Cổ tay trắng lại nhỏ như vậy. Nếu bị hắn nắm chặt khẳng định ngay lập tức sẽ bị đỏ ửng lên.

Tử Du ''khi dễ'' người xong lập tức trở mặt dò hỏi. "Vậy vụ tôi được đưa lên phòng y tế nữa, người ta nói bắt gặp cậu cứ 20 phút liền xin ra ngoài một mình, không phải muốn đi xem tình hình của tôi đó chứ?"

Điền Hủ Ninh buông một tay trên tay nắm, đưa lên cằm suy tư. "Vụ cậu ngã cây đó hả?"

Tử Du "...." Đệt

Điền Hủ Ninh thẳng thắn thừa nhận. "Một lần là xuống thăm cậu, hai lần là lên nhận bài tập, ba lần là đi vệ sinh. Phòng y tế gần phòng giáo vụ, nên bạn học kia đã hiểu lầm."

Ừm, rất thẳng thắn.

"Sao tôi lại không biết thế?" Tử Du nghi hoặc thắc mắc.

"Còn lý do nào khác sao..." Điền Hủ Ninh cong môi rũ mắt. "... Cậu đang ngủ."

Sau đó âm thầm bổ sung một chữ "rất đáng yêu..."

Lúc này trong lòng Điền Hủ Ninh đột nhiên có suy nghĩ. Không biết hắn đã dùng bao nhiêu từ "đáng yêu" cho người kia rồi.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com