Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

十九

THƯ VIỆN.
___________

7 giờ sáng chủ nhật, thư viện trường Trung học Thực Nghiệm yên tĩnh không có một tiếng động.

Từ sáng sớm, Tử Du đã nhắn hỏi Điền Hủ Ninh liệu hắn có muốn tới thư viện với cậu không. Không tới hai giây, đầu dây bên kia lập tức đã đồng ý.

Buổi tối hôm qua, vì bận nghiên cứu xấp tài liệu Trương lão sư đưa tới, Tử Du nhất thời quên cả giờ giấc. Thành ra vừa đến thư viên trường liên không tránh được có chút mệt mỏi.

Điền Hủ Ninh đã đi được một lúc vẫn chưa quay lại. Tử Du hai mắt rũ xuống, thật sự là vô cùng buồn ngủ. Thở dài một hơi, cậu lấy áo khoác của Điền Hủ Ninh trùm lên đầu sau đó nằm sấp cả nửa người chuẩn bị ngủ.

Cánh cửa thư viện là cửa cảm ứng người bước vào đều sẽ không gây ra tiếng động. Tử Du trong cơn liu diu cảm nhận bên cạnh mình nhiều thêm một người.

Người kia cười thành tiếng thật khẽ, sau đó nhấc áo khoác ra. Ánh sáng của thư viện nhanh chóng tập kích khiến Tử Du không khỏi nhíu mày mở mắt.

"Ăn sáng trước đi đã rồi ngủ một chút, lát sẽ gọi cậu dậy." Điền Hủ Ninh đưa cậu một bọc bánh bao hai chiếc, cùng một hộp sữa dâu mát lạnh như mọi ngày.

Tử Du bụng rỗng kêu gào mà đón lấy một chiếc, mắt nhắm mắt mở ăn từng miếng một. Mí mắt lần nữa không chịu nổi mà cụp xuống. Trực tiếp đặt đồ ăn sáng sang một bên, nằm dài trên bàn ngủ một giấc thật sâu bù cho buổi sáng phải dậy sớm.

Người kia im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ đắp áo khoác lên người cậu.

Điền Hủ Ninh im lặng, nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêng nghiêng của cậu. Ánh sáng mạnh trong thư viện khiến gương mặt Tử Du trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Thiếu niên dương quang tràn đầy nhiệt huyết như ánh mặt trời, lúc này đây lại ngọt ngào, dịu dàng, nhu thuận y như vầng trăng.

Hắn không kiềm chế được lòng mình, đưa tay lên cao hơn chạm vào bờ môi hồng nhuận đang hé mở. Nhịp thở ổn định, không chút gấp gáp cho thấy chủ nhân của nó đã thật sự chìm sâu vào giấc ngủ rồi.

Hơi thở của Điền Hủ Ninh bỗng chốc trở nên nặng nề. Sống 16 năm trời, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy đối với một người.

Từng động tác, từng chuyển động, từng chi tiết nhỏ của cậu đều có thể khiến hắn cảm thấy hấp dẫn khó tả.

Tiểu yêu tinh này! Cậu đích xác là người do thượng đế ban xuống để thử thách lòng kiên nhẫn của hắn đây mà.

Tử Du cúi đầu xuống thấp hơn, chóp mũi của hai người gần đến mức sắp chạm vào nhau. Hô hấp nhẹ nhàng không có cách nào tránh khỏi khiến mắt của Điền Hủ Ninh bắt đầu âm ẩm.

Hắn ghé sát tai cậu, nhẹ giọng trách cứ. "Tiểu yêu tinh."

Không rõ Tử Du có nghe được hay không, nhưng rõ ràng cảm nhận được có hơi ấm quanh quẩn bên tai. Khẽ rụt cổ lại, nhẹ nhàng dụi dụi mắt mấy cái sau đó lại thiu thiu ngủ tiếp. Có lẽ là rất mệt.

Tuy vậy, bộ dáng lại voi cùng đáng yêu.

Tử Du cười cười, không trêu chọc cậu nữa, mở sách tiếp tục ôn bài.

So với các trường Trung học khác, trường Trung học Thực Nghiệm có bầu không khí học thuật dày đặc. Khu tự học luôn đặc biệt kín chỗ, nhân viên thư viện đặc biệt đông. Các đầu sách được cập nhật liên tục, việc này khiến càng ngày càng nhiều học sinh chọn thư viện là nơi tốt nhất để học tập.

Nhất là kỳ thi tháng quan trọng của trường Thực Nghiệm tới gần. Các học sinh ganh đua nhau ôn luyện, bọn họ biết điểm thi tháng của mình quyết định họ còn được tiếp tục ngồi tại lớp chuyên, hay ban yêu thích của mình hay không. Ngoài ra còn quyết định bạn cùng bàn của mình trong một tháng tiếp theo nữa.

Điểm chung của học sinh trường Thực Nghiệm hơn tất cả các trường Trung học lân cận chính là học và chơi rất công bằng. Điểm chính là sự phản ánh thực lực chân chính, hơn nữa vào được ngôi trường này hầu hết đều có kết quả học tập không tệ. Đây chính là một điểm mạnh tích cực nâng tầm giá trị của ngôi trường suốt cả thập kỷ qua.

Kỳ thi tháng tới gần, đa số học sinh đều hướng tới học nhóm, tự học tại thư viện hoặc các phòng tự học để nâng cao tinh thần tập trung. Hiện tại mới là 7 giờ sáng ngày chủ nhật, nhưng thư viện đã chật kín chỗ ngồi.

Điền Hủ Ninh cùng Tử Du đến sớm nên chiếm trọn được một chiếc bàn nhỏ, có hai chỗ ngồi đối diện nhau.

Với Điền Hủ Ninh, kỳ thi tháng này mà nói không phải vấn đề gì quá lớn, chẳng qua chỉ là một kỳ thi cơ bản, khảo sát qua năng lực cũng như sự cố gắng của học sinh.

Hắn đến thư viện này, chẳng qua là vì có Tử Du mà thôi.

Đối với sự thay đổi gần đây của cậu, Điền Hủ Ninh cũng không bày tỏ ý kiến. Không phải không có thắc mắc, nói không tò mò chính là nói dối. Nhưng Điền Hủ Ninh vẫn là cảm thấy Tử Du có lý do riêng, đây không phải là thời điểm thích hợp để hắn được biết.

Bất kể cậu là con người như thế nào hắn cũng chấp nhận.
__

Tử Du ngủ được một lúc thì tỉnh lại. Đối diện cậu là Điền Hủ Ninh vẫn không ngừng miệt mài học tập. Cậu dụi dụi mắt một chút, khi đã hoàn toàn tỉnh táo cậu vươn vai thật khẽ, tránh ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.

Điền Hủ Ninh cảm nhận được chuyển động nhẹ của cậu, ngẩng đầu lên quan sát. Tay hắn chống một bên cằm, cười dịu dàng nhìn cậu. Tử Du trong chốc lát liền sinh ra cảm giác phấn chấn khác thường.

Ở thế giới thực khi tất cả mọi người đang chầm chậm hưởng thụ thanh xuân, tràn trề hy vong. Chỉ có mình bản thân cậu cả ngày ngồi mốc trong những lò huấn luyện thiên tài. Như là máy móc lặp đi lặp lại những chuyển động nhàm chán. Hoặc lâu lâu được đi tới các sân bóng rổ tập luyện thể lực một chút.

Những đứa trẻ thiên tài mà nói, dường như không thể hoà nhập một cách bình thường. Đừng nói là bạn thân, đến tiếp xúc với nhau cũng thật sự là một khó khăn lớn.

Tử Du khi đó bị tách khỏi lớp người cùng lứa. Quan trọng nhất tất cả những thứ này đều là sự lựa chọn của cậu. Cho nên cậu không có tư cách phiền muộn, thậm chí ngay cả một chút sức lực oán giận trong lòng cũng không có.

Xuyên đến thế giới này, có lẽ không chỉ thay đổi vận mệnh của "Tử Du" mà còn thay đổi vận mệnh của chính mình. Như lúc này đây Tử Du cùng hắn mắt đối mắt không chút ngại ngùng, cảm giác có chút ấm áp len lỏi. Không còn là cái cảm giác quanh co, cô đơn trong lòng mình nữa.

"Tỉnh rồi?" Điền Hủ Ninh đặt bút xuống, không nhanh không chậm đẩy một phần ăn sáng vẫn còn nóng hổi tới trước mặt cậu. "Khi nãy câu chưa có ăn xong đã gục xuống ngủ rồi. Hẳn là đói rồi, mau ăn đi tôi vừa chạy đi mua xong, vẫn còn nóng."

Tử Du vốn định từ chối nhưng chiếc bụng đói bắt đầu lên tiếng biểu tình, kêu 'rột rột' mấy cái. Cậu ngượng ngùng nhẹ giọng cảm ơn sau đó cầm bịch bánh lên thưởng thức từng chút một.

Bánh bông lan thơm mềm vẫn còn nóng hổi, thoang thoảng hương sữa thơm lừng. Tử Du vừa giở sách, vừa gặm từng miếng nhỏ, sợ làm ồn đến các bạn học khác.

Vị ngọt ngào làm cậu cảm thấy phấn chấn vô cùng. Bỗng nhớ ra việc gì đó, Tử Du ngẩng đầu lên nhìn hắn, thắc mắc.

"Lúc nãy tớ đang ăn bánh bao thì liền ngủ gục, vậy phần còn lại liền đem bỏ đi sao?" Sau đó tiếp tục gặm gặm.

Điền Hủ Ninh mắt không rời khỏi sách từ tốn trả lời. "Không đem bỏ, tôi giúp cậu ăn hết rồi."

Nụ cười của Tử Du trở nên cứng nhắc, lặng đi một vài giây. Điền Hủ Ninh hắn vậy mà thậm chí còn ăn đồ ăn thừa lại của cậu? Excuse me? Hắn có chắc mình cảm thấy ổn chứ?

Tử Du chống tay định lên tiếng chất vấn hắn thì trước mặt xuất hiện một tờ giấy A4 viết ngoáy. Nhìn chữ viết cũng có thể thấy lúc đó người viết nhất định là rất bối rối.

"Trong thư viện, không được làm ồn!" Đằng sau còn cố ý bồi thêm dấu chấm than đỏ in đậm chói mắt hơn nhiều tấm biển thông báo khác trong thư viện.

Còn biết kiếm cớ lảng tránh, xem như hắn giỏi.

Tử Du nhịn cười không nói gì nữa tập trung vào sấp tài liệu trước mặt. Cậu ngồi được một lúc liền bắt đầu nhíu mày khó hiểu, quả thật khoa học tự nhiên của cậu không tồi nhưng vẫn không phải quá xuất sắc, cậu tự nhận định như vậy.

Đối với xấp đề Olympic này vẫn còn những điểm tương đối phức tạp, không dễ gì hiểu được. Ngược lại nếu là toán học chắc chắn cậu sẽ tự tin mình có thể học đâu hiểu đấy.

Mắt nhìn về phía Điền Hủ Ninh hắn đang chuyên tâm cao độ, cậu không muốn làm phiền hắn ôn tập, liền lập tức tự thân vận động đi tìm sách đọc.

Tử Du vừa đứng dậy hắn đã ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu. Cậu chỉ chỉ hàng sách vật lý, ý muốn tìm sách tham khảo.

Điền Hủ Ninh nhíu mày không nói hai lời lập tức di chuyển ghế ngồi sang bên cạnh cậu. "Cậu còn thắc mắc chỗ nào? Tôi giúp cậu."

Tử Du rất sợ sẽ quấy rầy người khác nhưng nếu được thiện chí chủ động giúp đỡ, cậu rất vui lòng đón nhận.

"Cái này" Tử Du chỉ một phần kiến thức còn chưa được dạy qua. Điền Hủ Ninh đọc một chút, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ. Chỉ một lát sau liền bắt đầu cầm bút.

"Bài này... phải dùng định lý..." Hắn chuyên chú nghiêm túc giải thích.

Tử Du ngồi bên cạnh rũ xuống lông mi, nghiêm túc lắng nghe thi thoảng gật đầu, đợi đến khi lời nói chấm dứt, rộng mở thông suốt. Trong ánh mắt nhìn Điền Hủ Ninh mang theo một tia sùng bái.

"Điền Hủ Ninh cậu thật lợi hại, cảm ơn cậu." Cậu không keo kiệt với nụ cười của mình, khuôn mặt tươi sáng vô cùng, không mang theo chút nữ tính nào. Bên trong ẩn chứa sự sùng bái khiến Điền Hủ Ninh nhịn không được mà có chút rung động.

Điền Hủ Ninh nhìn gương mặt tươi cười trắng nõn, vì sự sùng bái không hề che giấu trong mắt đối phương. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác toàn thân khẽ run, gương mặt lại trở nên đỏ hồng. Trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên hoảng sợ, chừng lớn hai mắt.

Cậu nhóc này, thật sự là luôn biết cách thử thách hắn.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com