四十一
KHÔNG VUI
_____________
Tử Du đã diễn xong từ sớm rồi, nhưng Trương lão sư không chịu thả người cứ bắt mấy người họ ở lại hậu trường giúp đỡ.
Giúp dọn dẹp đạo cụ xong, Tử Du ngồi bên cửa sổ hóng gió. Cậu vươn tay kéo cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng mới thấy mát mẻ hơn chút.
Thẩm Chúc bưng bàn đến. "Cuối cùng cũng mẹ nó dọn xong..." Y đi ngang qua huýt sáo một cái. "Quyến rũ quá nha, người đẹp!"
Tử Du nóng chết được, tính cách cũng trở nên gắt gỏng hơn. "Quyến rũ con mẹ nó nhà cậu."
Thẩm Chúc cười vài tiếng, dứt khoát kéo ghế đến ngồi cạnh cậu. "Tôi nghi ngờ Trương lão sư bắt bọn tôi đến lao động khổ sai. Cả mấy nhạc cụ cũng cần bọn tôi giúp dọn dẹp. Đúng là không phải người mà."
Tử Du gật đầu vô cùng đồng cảm. "Hôm nào phải bắt cô khao bữa khuya mới được. Mà Lạc Dư đâu?"
Thẩm Chúc duỗi thẳng cánh tay. "Đang ngoài quán xiên bẩn chờ chúng ta rồi. Mau đi thôi, kẻo lát nữa lại bị bắt dọn hội trường..."
Tử Du đập tay. "Được luôn. Không no không về."
"Ây phải rồi." Tử Du như chợt nhớ ra. "Bữa trước rủ Điền Hủ Ninh mà gặp chuyện nên không đi được, đợi chút để tôi gọi cậu ấy."
"Điền Hủ Ninh ấy hả..." Thẩm Chúc sửng sốt. "Cậu ta dám ăn mấy thứ này sao?"
"Sao không dám?" Tử Du chẳng thèm ngước đầu "Mấy thứ này học sinh chúng ta ai mà không thử một lần chứ?" Cậu chép miệng. "Dù sao cậu ấy cũng ở hội trường nữa, khao thêm cậu ấy đi."
"Không phải vậy. Ý tớ là, người ta đang đi hẹn hò với người đẹp, liệu có rảnh đến đây ăn xiên bẩn với chúng ta không?"
Tử Du nghe đến từ "hẹn hò" tay cũng khẽ khựng lại. Thẩm Chúc nhận thấy vẻ mặt cậu ngẩn ngơ, bèn chọc quê. "Sao rồi? Hai người vậy là không đến với nhau thật à?"
Cậu khôi phục vẻ mặt, cười trừ. "làm gì có thể có chuyện gì giữa tôi và Điền Hủ Ninh cơ chứ?"
"Thì diễn đàn đều đồn về chuyện của hai cậu đó..."
Tử Du bâng quơ. "Có gì đâu, cũng không phải sự thật. Cứ mặc họ nói thôi, tôi cũng đâu đi xuyên qua màn hình đánh họ được?"
"Vậy nếu ngày nào đó diễn đàn tung tin tôi và cậu..."
"Cút!" Tử Du chẳng thèm ngẩng đầu đã cắt ngang lời cậu ta.
Thẩm Chúc "..."
"Đồ tiêu chuẩn kép nhà cậu! Thế mà bảo không có gì." Thẩm Chúc bĩu môi khinh bỉ.
Hồi lâu sau Điền Hủ Ninh mới trả lời tin nhắn, bảo rằng phải đưa bạn về, không đến được.
Tay cậu nắm chặt nhìn dòng chữ trên màn hình, sắc mặt không được tốt lắm, đến chính cậu cũng không nhận ra.
Thẩm Chúc nhận ra cậu không vui, vội lôi kéo cậu vào tiệm xiên bẩn gần trường. Lạc Dư cũng ở đó đợi sẵn, Thẩm Chúc vừa huơ tay vừa gọi ngay mấy chục xiên ăn tạm.
Tử Du ngồi vắt chéo chân gặm viên chiên phô mai, Lạc Dư chống cằm nhìn cậu một lúc vô cùng nghiêm túc nói:
"Tiểu Du, hay cậu đừng đi học nữa, debut luôn đi. Tớ và Thẩm Chúc chắc chắn sẽ là fan đầu tiên của cậu.
Tử Du cảm nhận hương vị ngon tuyệt nơi đầu lưỡi, không rảnh quan tâm cậu ta.
Thẩm Chúc gật đầu lia lịa. "Đúng đó, ông bán hết acc game ủng hộ sự nghiệp nghệ thuật của cậu. Nhưng debut kiểu gì?"
"Thực tập này, sau đó debut. Mà giờ có cái chương trình tuyển tú gì đó hot lắm, hình như là.... thanh xuân... thanh xuân có bạn thì phải. Tiểu Du tham gia khẳng định debut luôn."
"Ê nhắc mới nhớ nha, tôi có đu một người trong đoàn tuyển tú năm nay, debut C vị rồi."
"Chính cậu ta. Trời má, ngon lành cành đào luôn."
"Không sợ Lâm Y Nhiên ghen à?"
Lạc Dư hơi lắp bắp. "Ghen... ghen gì mà ghen, ghen cái con khỉ ấy."
"Gớm... tình trong như dã, mặt ngoài còn e." Thẩm Chúc bĩu môi trào phúng. "Ông đây còn lạ gì hai người các cậu."
Lạc Dư mặt đỏ bừng. "Cậu đừng có suy đoán lung tung."
"Hai người thiếu điều công khai phát cơm chó như Tiểu Du và Điền Hủ Ninh con mẹ nó luôn rồi đấy." Y mới không thèm so đo với cẩu nam nam các người.
"Mà quay lại chuyện debut đầy trọng đại của Tiểu Du, để tớ xem xem đăng ký làm sao... Ây, Tiểu Du cậu làm gì đấy?" Thẩm Chúc nói được một nửa, vội đưa tay vươn bảo vệ đĩa thức ăn của mình.
Tử Du cắn một miếng vào viên xiên tôm vừa cướp được. "Tôi thấy cậu nói nhảm nhều quá, chắc no rồi."
Ăn xong, Tử Du về nhà tắm rửa, ăn cơm, sau đó chậm chạp mở máy.
8:00:
Hủ Ninh: Muộn vậy? Chưa về sao?
8:15
Hủ Ninh: Về sớm một chút.
9:00
Hủ Ninh: Bao giờ trở về, báo tin tôi.
9:45
Cá nhỏ: Tôi về rồi. Chào buổi tối.
Hủ Ninh: Lần sau nhớ về sớm một chút. Hôm nay cậu diễn hay lắm.
Cá nhỏ: Ha ha ha. Tôi chỉ là đứng một chỗ thôi, không biết diễn gì hết á. Vẫn may có nhan sắc bù đắp.
Hủ Ninh: Đúng vậy.
Cá nhỏ: ...
Cá nhỏ: Cậu đây là... khen tôi đó à? *icon chảy mồ hôi*
Hủ Ninh: Ừ. Đang ở đâu thế?
Cá nhỏ: Tôi đang ở nhà rồi.
Vừa nhắn, Tử Du uống một ngụm sữa nóng để làm nhạt đi vị thịt nướng trong miệng.
Tử Du cầm điện thoại, im lặng chờ vài phút, bên kia vẫn rất yên ắng. Người thường ngày trả lời ngay lập tức bây giờ còn chẳng thèm gửi nhãn dán qua.
Dòng chứ "Tôi có chuyện muốn hỏi" cũng lặng lẽ xoá đi. Có vẻ người ta đang bận nói chuyện với một ai đó khác rồi nhỉ?
Tử Dư Bình cầm tờ báo ngồi vào chỗ trống trên sofa. "Sao đanh mặt lại vậy, cơm tối nay cũng ăn ít nữa?"
Tại vì con đã lén ăn xiên bẩn rồi. Tử Du nghĩ thầm.
Dứt lời Tử Dư Bình hạ giọng. "Mẹ con đã mất công xuống bếp, dở cách mấy con cũng phải nhịn, đừng để bà ấy nhìn ra."
Tử Du rũ mắt, vứt điện thoại sang một bên. "Không có. Con ăn ngon miệng mà."
Đúng lúc giọng của Tử phu nhân từ trong vọng ra. "Mình ơi!"
Tử Dư Bình chống đùi đứng phắt dậy, chạy ngay đến trước cửa phòng. "Sao vậy?"
"Ra phố ăn vặt mua cho em chút đồ ăn vặt đi."
Tử Dư Bình nhíu mày. "Nhưng bây giờ người làm đều về cả rồi. Anh gọi giao về cho em."
"Tiệm đó không có dịch vụ giao hàng. Đi mà, chơi mạt chược mà không có gì đó thì thật buồn chán."
Mặt Tử Dư Bình trông có vẻ không muốn đi lắm, nhưng vừa định gật đầu thì nghe câu nói vang lên sau lưng.
"Để con đi."
Tử Du đứng dậy, tiện tay cầm áo khoác trên sofa. Cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn mang theo điện thoại bỏ vào túi.
"Mẹ muốn mua nhiều không ạ?"
"Ừm... mua đủ cho bốn người ăn là được." Cẩm Tú hơi giật mình.
Sau khi Tử Du ra ngoài, bà nhìn chồng mình. "Mình lại cằn nhằn gì con nó nữa à?"
Dù sao cũng là thằng con mình nuôi từ nhỏ đến lớn, bà vừa nhìn đã biết ngay con mình không vui.
"Anh nào dám nói gì đâu, anh chiều con nó còn không hết mà."
"Nhưng sao nhìn mặt thằng bé buồn so vậy?"
"Haizz, chắc là có chuyện trên trường thôi''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com