四十六
TÂM Ý
_______
Tử Du không phải kẻ ngốc, nghe lời Lâm Hiểu Huệ liền đoán được ý tứ của cô nàng. Đây chẳng phải dò hỏi ý của cậu hay sao?
Cho dù bây giờ Điền Hủ Ninh với Lâm Hiểu Huệ có không thể đi chăng nữa, tuy rằng Lâm Hiểu Huệ tính tình rất tốt lại xinh đẹp, năng lực học tập lại mạnh. Một cô gái hoàn mỹ hiếm có.
Nhưng Tử Du đối với cô cũng không lên đến được tới cái mức tình yêu.
Đối với vẻ mặt mong chờ của đối phương, cùng với việc Điền Hủ Ninh đang ngồi ngay bên cạnh, Tử Du nhất thời cũng bối rối. Sự điềm đạm chín chắn luyện thành của cậu trong phút chốc đều vỡ vụn. Cậu nặn ra một nụ cười cố tỏ ra bản thân mình cho rằng ổn nhất có thể.
"Ừm... Rất xinh đẹp. Tớ thấy cậu là một cô gái tốt."
Lâm Hiểu Huệ là một cô gái khá tinh ý, nhìn sắc mặt cùng biểu hiện của cậu liền có thể nhận ra, sắc mặt cô hơi trầm xuống.
"Ya ya. Vậy sao? Tớ cũng nghĩ vậy đấy." Lâm Hiểu Huệ cười thật tươi, nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác.
Tử Du thở phào, tuy rằng đối với con gái cành vàng lá ngọc nhà người ta như thế này có chút không ổn cho lắm, nhưng thà chặt đứt sớm còn hơn sau hi vọng về sau.
Hai người lại vui vẻ nói chuyện khác không để ý Điền Hủ Ninh bên cạnh đang dần dần đen mặt.
-----
Lâm Hiểu Huệ bị Lâm Tử Phong gọi đi, lúc này trên bàn tiệc cũng chỉ còn lại hai người họ. Điền Hủ Ninh vươn tay lấy một ly rượu vừa được phục vụ đặt lên mặt bàn, nhấp môi.
"Này, Cậu còn chưa đủ tuổi uống rượu đâu đó." Tử Du nhìn hắn thành thạo nâng rượu, khẽ nhíu mày.
"Không sao, cũng không phải chưa từng uống." Điền Hủ Ninh khẽ cười, hắn nâng ly rượu về phía cậu, vừa vặn nơi miệng hắn vừa nhấp qua đặt lên môi cậu.
"Cậu muốn thử một chút không? Vị rất dễ uống. Không tệ."
"Không uống." Tử Du lắc đầu. "Phải rồi, chẳng phải ngày mai mới là sinh nhật cậu hay sao? Chẳng lẽ cậu giấu tôi ngày sinh nhật đó à?"
Tử Du hơi xụ mặt, uổng công cậu suy nghĩ đau đầu tặng quà gì cho hắn, vậy mà hắn lại muốn giấu cậu.
"Không nói dối cậu." Điền Hủ Ninh mỉm cười. "Chỉ là tôi muốn dành riêng ngày mai để thổi nến sinh nhật cùng cậu thôi."
Dành riêng ngày mai thổi nến sinh nhật cùng cậu...
Thổi nến sinh nhật cùng cậu...
Cùng cậu!!!!
Biểu hiện trên mặt Tử Du không tránh khỏi kinh ngạc.
Ý tứ này... Thật có chút dễ gây hiểu lầm.
Trước khi để cậu bổ não hơn, Điền Hủ Ninh đã sớm đứng dậy, nắm lấy tay cậu kéo đi.
"Không nói chuyện này nữa... Chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi. Trong đây có chút đông người, có chút khó chịu. Đợi đến giờ cắt bánh kem chúng ta liền trở về."
"Vậy cũng được." Tử Du gật đầu.
Khu vườn đằng sau nhà chính của Lâm gia xinh đẹp vô cùng, cây cối mọc tươi tốt, có cả một vườn hoa hồng đỏ, có xích đu, hai bên có những bàn trà được thiết kế tinh xảo, tôn lên vẻ tráng lệ cho chủ nhân của chúng. Không gian rộng thoáng kết hợp cùng vẻ đẹp lộng lẫy, hoàn toàn có thể tổ chức một bữa tiệc trà chiều ngoài trời.
Hai người chọn một bàn trà cách xa trốn tử tù náo nhiệt.
"Điền Hủ Ninh tôi hơi thắc mắc một chút... Ừm... nhưng tại sao tiệc sinh nhật của cậu lại tổ chức ở Lâm gia?"
Điền Hủ Ninh nhìn cậu một hồi lâu không nói, hắn cứ ngồi đó trầm ngâm. "Nói ra để cậu chê cười rồi, cho dù Điền gia hay Lâm gia, cũng chưa bao giờ là ngôi nhà của tôi cả."
Năm ấy phu nhân nhà họ Lâm, cũng chính là mẹ Lâm Hiểu Huệ lấy lý do hắn làm vỡ chiếc vòng tay đá quý bà ta yêu thích nhất, một tay đuổi mẹ con hắn ra khỏi nhà.
Mẹ hắn xuất thân trung lưu, so với lúc có tiền bọn họ chính là thứ thấp kém, dĩ nhiên tiếng nói trong gia đình đều không đáng một xu. Bị hạ nhục ê chề trước mặt dòng họ, cuối cùng dắt tay hắn tới ngôi nhà kia bên phố Thanh Xuyên.
Ba hắn một thời gian sau đã cưới Hứa Tình làm vợ. Sau khi hắn được Điền Khải Phong đón trở về nhà chính, xác lập vị trí người thừa kế, Điền Khải Phong vẫn như cũ, yêu sự nghiệp hơn gia đình chẳng ngó ngàng gì đến đứa con mình bỏ rơi suốt 10 năm trời.
Còn về lão hồ ly Lâm Tử Phong, hắn cũng chỉ là con cờ để củng cố địa vị vững chắc sau này. Lâm gia làm ăn không mấy sạch sẽ, tiền tài có nhiều nhưng thế lực lại không rộng.
Lão già Hồ Ly chia năm lần bảy lượt muốn tổ chức cho hắn mấy bữa tiệc sinh nhật, cũng chỉ để hắn quen biết những bạn làm ăn của ông ta, thực hiện kế hoạch lâu dài.
Điền Hủ Ninh ở điểm này đã nhìn thấu não từ lâu.
"Hủ Ninh ca ca! 9 giờ 50! Mau ra đây cắt bánh kem!" Tiếng Lâm Hiểu Huệ gọi khá to.
Điền Hủ Ninh chỉ có thể xoa nhẹ mái tóc của Tử Du. "Chúng ta đi cắt bánh kem trước đi."
"Được rồi cậu vào trước đi." Tử Du mỉm cười. "Tôi muốn đi dạo một chút nữa rồi mới quay lại."
"Vậy nhớ quay lại sớm trời rất lạnh."
"Đã biết." Tử Du gật đầu, nhìn bóng lưng Điền Hủ Ninh đi xa, trong lòng không tránh khỏi phiền muộn.
Tử Du thở dài, cậu cuối cùng cũng có thể một mình bình tĩnh tâm tình. Hít sâu một hơi quay đầu chuẩn bị đi về hướng ngược lại với đám đông. Kết quả, quay đầu lại đã đối mặt với Lâm Hiểu Huệ đang cười tủm tỉm nhìn cậu, ngón chân bỗng dưng cuộn lại moi móc mặt đất. "À ừm, xin chào bạn học Lâm."
Tử Du gập ghềnh thay đổi xưng hô, cuối cùng mới đổi thành một tiếng "bạn học Lâm" nghe vào hình như không hề có lỗi sai. Đây là lần đầu tiên cậu cùng Lâm Hiểu Huệ ở riêng một chỗ như vậy.
Nếu gọi "Tiểu Lâm" lại có chút quá thân mật. Lâm Hiểu Huệ sau buổi tiệc hôm trước, liền đi tìm rất nhiều thông tin về cậu. Biết Tử Du trên diễn đàn trường nổi tiếng cực kỳ đáng yêu, nhưng mà không ngờ rằng sẽ đáng yêu tới mức này.
Cô vén mái tóc, lộ ra gương mặt được trang điểm tỉ mỉ cùng nụ cười sáng tưạ ánh sao. "Không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Tiểu Huệ là được."
Tử Du bỗng nhiên ngơ ngác đứng im tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời. "Cậu không vào cắt bánh kem sao?"
"Ừm, hơi đông người có chút ngột ngạt, Tôi muốn ra ngoài hóng gió một chút."
Điểm này thì hai người họ đúng là anh em. Tử Du nghĩ thầm.
"Tử Du... cậu. Xin lỗi, cho phép tôi gọi là Tiểu Du được chứ?"
"Được, không có vấn đề gì." Tử Du gật đầu.
Lâm Hiểu Huệ lấy thêm dũng khí, tiến thêm một bước. "Ừm... hỏi thế này hơi đường đột nhưng cậu thích mẫu người như thế nào?"
Tử Du ngạc nhiên nhìn cô, cậu ngơ ngác đứng im một chỗ, một câu cũng không nói lên lời. "Tôi..."
"Xin lỗi, tôi có lẽ hơi mạo phạm rồi." Lâm Hiểu Huệ biết mình làm khó cậu, vội vàng phẩy tay cầu hoà.
Nghĩ đến việc lúc chiều khi nhìn thấy cậu, đối phương vẫn là cool boy cao ngạo lãnh đạm ngút trời. Bây giờ lại bị hai câu nói tình cảm đến mức mu bàn tay cũng bắt đầu đỏ bừng. Lâm Hiểu Huệ nhìn thấy khả ái vô cùng.
Đúng là nam nhân cô yêu thích, dễ thương muốn xỉu. Động đến chuyện tình cảm liền ngốc manh một cục.
Nhịn không được tiến lên một bước, vừa định cong cong cặp mắt đào hoa giống Điền Hủ Ninh, nhìn đã biết là theo di truyền kia. Bỗng phát hiện nam sinh trước mặt đã khẩn trương đên mức lui về phía sau một bước. Biểu hiện này có lẽ thật sự bản thân cô không có cơ hội nhỉ?
"Thật ra cũng không phải... chỉ là tôi có chút bất ngờ thôi."
"Vậy...?" Lâm Hiểu Huệ nhìn cậu, ánh mắt không dấu được vẻ chờ mong.
"Tôi không rõ nữa, có lẽ thích một kiểu người cao một chút, ừm... đáng tin cậy, biết quan tâm, để ý đến sở thích của đối phương, giỏi học tập, thể thao cũng giỏi, nói chung là vậy đấy..."
Tử Du nói đoạn, xong cũng tự giật mình, gương mặt quen thuộc của Điền Hủ Ninh tự động hiện ra. Hình như cậu đang lấy hình tượng của hắn để thiết lập hình mẫu lý tưởng của mình thì phải. Lâm Hiểu Huệ nhìn vẻ hoang mang của cậu, quay đầu phì cười.
Cái mẫy hình lý tưởng này, nhất định là lấy ông anh Điền Hủ Ninh của cô ra làm tiêu chuẩn.
Cô bâng quơ nói lại một câu: "Thì ra là vậy. Nhưng mà ngẫm lại, Ninh ca hình như phù hợp tiêu chuẩn nay hơn cả tôi nữa đấy."
Tử Du sửng sốt nhìn cô, vội xua tay lảng tránh. "Là tôi... tôi đội nhiên nghĩ ra vậy thôi."
"Vậy cậu là trả lời tôi lấy lệ, không thật lòng sao?" Lâm Hiểu Huệ giọng buồn thiu.
Tử Du bị mấy câu hỏi vô tình này chất vấn cho đỏ hết cả mặt. Cậu cảm thấy Lâm Hiểu Huệ thật có một mảng tính cách cậu chưa hiểu hết được. Như lúc này đây, vẻ sắc sảo thật sự lúng túng.
Cậu dùng giọng điệu vừa nghe là đã biết đang mạng mẽ áp chế giữ bình tĩnh nhanh chóng nói một tràng: "Đột nhiên... đột nhiên thân thể tôi có hơi không thoải mái nên muốn về nghỉ ngơi sớm, cậu giúp tôi nói một tiếng với Điền Hủ Ninh nhé, tôi cảm ơn. Ngủ ngon, tạm biệt cậu."
Nói xong quay người chạy mất, chờ đến khi Lâm Hiểu Huệ hoàn hồn, trước mặt cũng chỉ còn lại một cái vườn hoa vắng lặng.
"..."
Còn chưa đến hai giây mà đã không thấy bóng người đâu cả? Da mặt mỏng vậy à? Lâm Hiểu Huệ lắc đầu, dẫm lên đôi giày cao gót mười phân, nghi hoặc bước từng bước trở về sảnh tiệc.
Mà chờ đến lúc Điền Hủ Ninh ứng phó xong mấy vị khách xã giao rồi nói cảm ơn, cắt bánh kem xong xuôi, sau đó bưng miếng bánh kem đi tìm người, lại phát hiện cả hội trường cũng chẳng thấy thân ảnh của Tử Du đâu cả. Thật vất vả mới thấy Lâm Hiểu Huệ đang cắm đầu ăn bánh kem, vội vàng tiến lên hai bước hỏi:
"Tử Du đâu rồi?"
"À, thân thể của cậu ấy không thoải mái nên đi trước. Ừm..." Lâm Hiểu Huệ bưng thêm một miếng bánh kem nữa lên tay, thẳng thắn châm chọc. "Cơ mà cũng không phải hoàn toàn do thân thể không thoải mái đâu."
"Cô lại làm gì cậu ấy rồi?" Điền Hủ Ninh nhíu mày. "Tôi đã cảnh cáo không được trêu chọc cậu ấy rồi cơ mà."
Lâm Hiểu Huệ ăn thêm một miếng bánh, lắc đầu. "Em chỉ hỏi mẫu người lý tưởng của cậu ấy thôi. Sao hả? Như vậy cũng không được à?"
"Hai người không hợp nhau." Điền Hủ Ninh khẳng định chắc nịch.
Hắn xoay người, vốn muốn rời đi thì nghe phía sau là câu hỏi của Lâm Hiểu Huệ, nhất thời dừng lại.
"Anh thích cậu ấy rồi, đúng chứ?"
Điền Hủ Ninh lần đầu tiên rơi vào trạng thái bối rối.
"Không..."
Là không biết hay không biết rốt cuộc tình cảm hắn dành cho cậu có thật sự là tình yêu hay vốn dĩ chỉ là sự biết ơn đơn thuần.
"Thật vậy sao?" Lâm Hiểu Huệ cười cười. "Nếu không thích thì... có thể nhường cho em được không?"
"Không thể." Hắn vội khẳng định chủ quyền.
"Giờ thì anh biết câu trả lời rồi đấy." Lâm Hiểu Huệ ăn thêm một miếng bánh, cô khẽ bĩu môi châm chọc. "Đồ ngốc."
"Cô không phải yêu thích cậu ấy sao?"
"Ừm... có một chút, nhưng mà nam sinh em yêu thích cũng khá nhiều." Cô nhún vai, đặt bánh kem xuống bàn, bước hai bước lại gần, vỗ tay lên vai hắn.
"Nắm bắt cho tốt, có vẻ như cậu ấy cũng rất thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com