Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

  Ánh mặt trời đã lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên , trời gần cuối thu nên tăng cũng không đáng kể vẫn có thể cảm thấy có chút lành lạnh trong không khí.

  Cái nắng chói chang xuyên qua lớp rèm cửa sổ mỏng manh rọi lên khuôn mặt cậu, đánh thức cậu từ giấc ngủ, mơ mơ màng màng cầm điện thoại tắt chế độ máy bay, bật thông báo thì hàng tá tin nhắn đổ bộ, ào ào tới khiến cậu không kịp trở tay tỉnh giấc hoàn toàn hoàn hồn tưởng có chuyện gấp gì ai có ngờ vô đoạn chat đều là tin nhắn từ thằng Đạt còn có một tin rất là nổi bật của cái tên nào đó

  " Heo con mặt trời sắp lặn rồi cậu còn ngủ được, nể thật "

  Nhìn đúng gai mắt , mới sáng ra tâm trạng cậu đã xuống dốc không phanh

  " Cậu mới là đầu heo, sống chậm lại mặt trời mới lên cao thôi vẫn sớm lắm còn lâu mới lặn được "

  Nhắn xong cũng không thèm xem người bên kia phản ứng sao cậu ném điện thoại xuống giường vào phòng tắm sửa soạn , bước xuống nhà thấy ba mẹ vẫn ở nhà cậu có chút thắc mắc. Bà Hiền ngước thấy cậu cũng bất ngờ đôi chút

  " Con không đi học hôm nay sao? "

  " Dạ qua con vừa thi xong đúng lúc nay thứ sáu nên thầy cô bảo nghỉ dưỡng sức lại thứ hai tới trường sau "

  Bà Hiền nghe vậy cũng chỉ gật gù, ông Minh bên cạnh lên tiếng

  " Cho nghỉ thì con cứ nghỉ, sức khỏe vẫn là trên hết , thời gian qua học nhiều quá rồi thư giãn chút, à mà tối nay bên công ty đối tác có buổi liên hoan con đi cùng ba một chút tiện làm quen với vài người trong giới . "

" Dạ vâng, anh Tuấn cũng đến chứ ạ?"

  " Con không phải lo nó làm chi, anh hai con sẽ tự lo cho bản thân mình lớn phải tự lập thôi, muốn giàu phải chịu khó . "

  " Dạ "

  " Thôi nhóc con ăn sáng đi, bảo dì hâm lại cho con kẻo nguội ăn đau bụng " giọng người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng vang lên

______________

  Cánh cửa mở rồi lại đóng, cậu nằm dài ra giường nhìn trần nhà trắng tinh trước mắt, cầm điện thoại hiển thị hai tin nhắn từ một lúc trước

  " Nhóc ngốc lên được một lúc lâu rồi cậu mới tỉnh , người ta ăn trưa luôn được rồi, cậu còn dám nói mặt trời còn lâu mới lặn "

  " Thức đêm ít thôi thành gấu trúc bây giờ "

  Nhìn dòng tin nhắn mà cậu lại rơi vào suy nghĩ

  * Hôm qua người bị đập đầu là mình mà người hỏng đầu lại là hắn à, sao tự nhiên đang trong hình tượng lạnh lùng lại lắm mồm thế . Nhắn với tên này kiểu gì cũng bị chọc tức thôi kệ bơ luôn sang xem thằng Đạt nhắn gì đã*

  Bên thằng Đạt chẳng khá hơn là bao, toàn than học lắm, học khổ, sao nay cậu bỏ nó mà nghỉ, vv đại loại toàn mấy thứ đẩu đâu tiện tay thả một nút like lại cho nó coi như có trả lời, cậu thoát khỏi đoạn chat nằm im bất động trên giường.

_________________

  Sảnh tiệc ồn ào người qua kẻ lại tấp nập, ai cũng muốn mình nổi bật, chỉn chu nhất . Cái nơi đủ mọi loại người từ có chút tiền rồi đến giàu sang phú quý và đâu thiếu kẻ đến tìm tài nguyên cho bản thân , hiếm có một ai ở đây không có dã tâm của riêng mình để nâng bản thân đâu tiếc hy sinh kẻ khác. An theo chân ba đến nơi như này dù ít cũng chứng đủ thể loại chiêu trò, miệng thì tâng bốc , khen ngợi ra sao lúc ra tay càng độc. Ba mang cậu theo để cậu có chút trải nghiệm cho sau này nếu cần thiết

  " Ba phải qua chúc rượu đối tác con tìm xem có bạn quen ở đây không, không có thì tìm một chỗ ngồi ba sẽ quay lại sớm "

  " Dạ ba "

  Nói xong ông Minh cũng an tâm nhắc thêm vài câu rồi rời đi. Lúc nhỏ cậu quen theo chân ba mẹ đi khắp buổi tiệc nghe người lớn nói chuyện lớn chán ngấy, lớn thêm chút thì quen đứng hóng gió một mình ngoài ban công. Lần này cũng không ngoại lệ cậu tìm chỗ để hóng gió cho đỡ bị ngột bởi cái bầu không khí toàn mùi nước hoa nồng nặc này thì thoáng thấy có người đang ở đó nói chuyện với ai đó , người kia quay lại thì ôi là cái tên mất nết kia. Hắn tối nay trông còn xa cách hơn bình thường lẫn đâu đó có chút nét đẹp của sự trưởng thành , người đứng cạnh hắn có vài nét tương đồng, hai người nói chuyện khá lâu hắn hơi cười thì phải.

  Cậu bất ngờ đứng sững ở đó đâu nghĩ có cái tình huống này đến khi bốn mắt chạm nhau thì mới chợt tỉnh nhận ra mình thiếu lịch sử cứ nhìn chằm chằm vô người khác. Thấy cậu hắn cũng bất ngờ nói vài câu tạm biệt người bên cạnh sải bước đi về phía này

  Thấy hắn bước tới chân cậu cứng đờ không nhúc nhích, ngước nhìn cái người cao hơn mình những một cái đầu có chút hơi mỏi cổ, cậu thấy hơi phiền rồi

  " Đang nói chuyện mà bỏ người ta qua đây làm gì ? "

  Nhìn vẻ mặt đang ngày càng mất kiên nhẫn của cậu hắn nhướng mày mở miệng trêu chọc

  " Heo con đang ghen à đừng nói với tôi cậu đã xiêu lòng trước sự đẹp trai còn tốt tính của tôi rồi nhé "

  Cậu cảm thấy cạn ngôn trước cái logic không giống người của cái tên trước mặt, đẹp trai sao lại không bình thường vậy chứ

  " Ảo tưởng ít thôi, tôi thẳng mà có cong cũng không chọn loại như cậu "

  " Vậy cậu thích kiểu như nào? "

  " Kiểu là con người biết sử dụng não "

  " . ... " khỏi nói cũng rõ cậu đang nói hắn thiểu năng

  Đường đường là học sinh giỏi niềm tự hào của thầy cô nay bị chửi không khác thằng ngốc vậy mà hắn cũng không tức còn muốn trêu người ta tiếp.

  " Mà người lúc nãy đứng cùng anh là ai vậy? "

  "Hả? "

  Hắn có chút ngạc nhiên không nghĩ cuộc nói chuyện bị lái sang chủ đề này tính đánh trống lảng cho qua mà cậu hỏi dồn không cho trốn

  " Cậu bị chậm hiểu hay không muốn nói để tôi đi chỗ khác đây đỡ tốn thời gian "

  " Ấy kìa cậu ta là bạn tôi "

  " Hả? "

  Giờ đến cậu ngạc nhiên chẳng dám nghĩ có người đủ kiên nhẫn chơi với cái tên đẹp trai mà trên mặt luôn hiện ba chữ TRÁNH LÀM PHIỀN này, đến mức được hắn công nhận là bạn

  " Nói bạn cũng không hẳn cậu ta là con riêng của ba tôi "

  ".... "

  Lượng thông tin quá lớn cậu chưa thể tiếp nhận ngay được , có thể nói là nếu tên kia hé răng một cái cũng khiến cậu bị sốc ngất đi ngay giây sau . Hai chữ con riêng này dù không phải lần đầu nghe thấy cậu cũng đâu ngờ có nhân chứng đang đứng trước mắt mình như thế. Thấy cậu có chút không ổn hắn liền dắt cậu ra chỗ ban công đứng để ổn định cảm xúc lại

  " Con riêng của ba anh ,chẳng lẽ hai người sẽ đánh nhau sức đầu mẻ chán để tranh gia sản ư ? "

  ".... "

  Hắn nghĩ chỉ có con gái mới đọc mấy cái tiểu thuyết kiểu vậy thôi mà , đưa tay cốc lên đầu cậu một cái

  " Giờ tỉnh thật rồi chứ, cậu ta muốn làm diễn viên chứ không muốn nhúng tay vô cái giới này, người muốn tranh gia sản là mẹ cậu ta. "

  Hắn vừa nói vừa nhìn vào mắt cậu , đôi mắt ấy rất đẹp gió đêm thổi làm tóc cậu đung đưa khiến khuôn mặt càng đẹp hơn lưu vào lòng người khiến ai cũng chẳng nỡ quên . Khuôn mặt đẹp mà hiện tại ngoài sự nghi ngờ thì không có biểu cảm dư thừa nào, thấy cậu chưa tin hắn cũng kiên nhẫn giải thích tiếp

  " Ba mẹ tôi nói là kết hôn chính trị cũng chẳng giống nói đúng thì là giao dịch, bà ấy muốn có một đứa con , ông ta muốn tài sản có thế thôi. Mẹ cậu ta tưởng chen chân vô được thì có thể trèo lên cành cao, thèm tiền đến mất tỉnh táo giấu mang thai một đứa con hoang. Mẹ tôi biết mà đâu quan tâm làm bà ta tưởng bà ấy hiền mà càng thêm vênh váo đến cuối cùng lại thua thảm. Giá mà bà ta cứ ôm đùi lão thì không sao này còn nhắm vào tôi nên mẹ tôi cứ đấu đá với bà ta mãi từ lúc tôi học lớp 10 "

  Hắn nói đến đây thì dừng lại rời tầm mắt khỏi khuôn mặt kia nhìn lên ánh trăng trên trời. Trăng đêm nay tròn sáng đẹp ,trông thơ mộng thích hợp nói chuyện yêu đương chứ đâu phải mấy chuyện kiểu này

  " Ừm thì nó có hơi vượt quá sức hiểu của tôi"

  " Tôi hiểu, không riêng cậu ai hay tin này cũng đều sốc hết cả thôi "

  " Vậy cậu ta thì sao cái tên con riêng ấy? Tôi thấy cậu vẫn nói cười với cậu ta rất bình thường luôn đấy "

  Cái chữ con riêng bất cứ ai nghe mà không thấy ngứa tai gai mắt cơ chứ, dù biết hắn vẫn nói chuyện như chưa có gì thì cậu vẫn phải lấy hết can đảm mới dám hỏi thẳng

  " Về phần cậu ta không lo, tên đó chán ngán cái việc tranh giành kiểu này ra mặt luôn mà. Cậu ta nói mình chỉ diễn cho mẹ xem chứ sức đâu mà chọi lại tôi được huống hồ hai mẹ con họ còn chẳng được ông ta công nhận . Cậu ta chỉ mong tôi sau này có tiền đồ thì giúp cậu ta một bước trong sự nghiệp thôi "

  " Anh giúp không? "

  Cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt trước mắt kia, hoài nghi thêm hoài nghi

  " Có chứ tại sao không "

  " Tại sao? "

  " Gọi anh Phúc ơi, xin anh nói em nghe đi mà thì tôi kể cho "

  Lại cái giọng điện ngứa đòn đó, sự hoài nghi trên mặt cậu đổi dần sang tức giận lông mày nhíu lại sút vào chân người đối diện một cái rõ đau

  " Biến đi dùm cái "

  " Ơ kia đó là thái độ cậu xin xỏ người khác đó à? Nhìn nhỏ nhỏ mà đá đau phết đó thôi không chấp nhạt cậu làm gì , người lớn phải bao dung trẻ con "

  " Hả anh nói cái éo gì thế, ai trẻ con cơ nói lại cái! "

  " Cậu sinh tháng mấy? "

  " 10 , ý kiến? "

  " Tôi tháng 8 , vậy tôi là người lớn rồi còn cậu là nhóc con "

  ".... "

  " Rồi nói đi nhanh lên "

  " Không được đây là thông tin nội bộ người ngoài không được biết "

  ".... "

  Hắn nói mà đâu biết ngại khi dắt cậu đi một lúc như thế còn cậu tức không chịu được cảm thấy thật phí thời gian, một giây dành cho hắn giờ cũng vô cùng quý giá, ghét muốn văn tục vô cái bản mặt ấy khổ nỗi đẹp trai quá khó lòng không tha thứ.

__________

  Nay trời âm u mưa lúc lất phất lúc lại ào ào đổ xuống như chút nước, cơn mưa khiến thời tiết cuối thu vốn đã se lạnh nay buốt cả tay tiện miệng thổi cũng ra hơi lạnh .

  Trong căn phòng rộng rãi, trên chiếc giường trải tấm ga có cái tông màu vàng ấm An thu chân ngồi gọn thành một cục cuốn cái chăn bông quanh người lười biếng lướt lịch sử trò chuyện. Trái ngược với khung cảnh âm u bên ngoài thì căn phòng sạch sẽ, ấm áp này như phát sáng vậy, có thể cảm nhận chủ nhân của nó hôm nay có một tâm trạng khá tốt

  " Nay thứ bảy được nghỉ mày có lịch học thêm gì không Đạt? "

  " Ê thằng nhóc ba mày nhắn mau trả lời "

  "Bình tĩnh ba ơi từ từ thôi sao nay hối dữ vậy?"

  Thằng Đạt ở đầu bên kia vừa nhắn tin trả lời vừa phải ngó nghiêng liên tục sợ mẹ ra véo tai nó tội vừa học vừa bấm điện thoại

  " Nay tao không học mai mới đi "

  " Chơi game làm mấy trận không? "

  ".... "

  Đạt nhìn dòng tin nhắn mà An gửi tới có mấy chữ mà khiến nó rơi vô trầm tư, nội tâm đấu tranh qua lại một bên là làm bài tập không làm thì bị mẫu hậu " yêu thương " một bên là cậu bạn thân với con game yêu thích . Tình huống người bình thường cân nhắc sẽ chọn vế trước bởi chơi trước sau đều như nhau , làm bài một thể cho xong đỡ lo nhiều nhưng An cậu ta là ai chứ? Cái con người thất thường lúc muốn lúc không rủ chơi game mười lần thì tới mười một lần là từ chối , số lần cưỡng ép lôi được cậu vô game đếm trên đầu ngón tay, chơi được một trận thì thoát. Thằng Đạt cảm thấy hôm nay vận may đến không đúng lúc một chút nào hiếm quá lần đầu tiên cậu chủ động rủ nó chơi game cùng, cảm giác trong lòng ngập tràn bất ngờ vui sướng không đồng ý thì chẳng biết bao giờ mới có cơ hội này rất muốn nhắn một tiếng vô luôn mà vẫn còn bài tập trước mắt đe dọa. Chiếc điện thoại ngày thường nhẹ bao nhiêu giờ như cục tạ không nhấc lên nổi , cậu trai thở thườn thượt nhắn trả lời sợ bên kia đã hết hứng tắt máy lâu rồi

  " Tao nói nè An à, tao rất muốn chơi với mày lần đầu mày chủ động rủ tao rất vui nhưng mày biết tao học chỉ tàm tạm cần luyện nhiều sắp thi đại học mẹ tao muốn tao vô được một cái trường tốt, giờ tao đang luyện đề liệu mày có thể đợi tao một lúc được không? "

  Nay tâm trạng tốt nên cậu muốn làm gì thì phải làm cho chót nên mấy cái lo lắng của thằng Đạt nãy giờ đều là vô nghĩa nhưng mà đặt vào tình huống không phải hôm nay cũng chẳng thừa, nhìn dòng tin nhắn cùng sự chân thành trong đó đến lượt cậu suy nghĩ

  "..... "

" Ai đang cầm máy thằng Đạt vậy? "

  Tiến Đạt :" .... "

  * Tưởng bị từ chối rồi chứ,không phải à?????*

  " Là tao đây chứ ai? "

  " Mày đang ở nhà? "

  " Ừ "

  " Để tao qua dạy mày học, học xong chơi cũng được "

  " Cảm ơn mày nhiều bạn thân yêu của mình "

  * Thứ năm đi thi về mấy hôm không sao tự nhiên hôm nay hỏng đầu à hay mình đang ngủ mơ chưa tỉnh *

 Tay nhắn một đằng đầu nghĩ một nẻo thằng Đạt đang cảm thấy hoài nghi nhân sinh cho đến khi An đứng trước cửa nhà nó, nó véo một cái thật mạnh đỏ cả tay mới phát hiện đây hoàn toàn là sự thật , biểu cảm chán nản ban nãy bỗng chốc hóa vui sướng. Con nhà người ta đến nhà đãi ngộ nó hướng ké cũng khác biệt thường ngày, bà Hằng vừa nãy còn đang gắt gỏng bởi điểm khảo sát đầu năm của con trai mình bây giờ lại dịu dàng bảo nó nghỉ ngơi tiếp bạn một chút. Nó vui sướng tý quên mất lý do cậu quay đây bỏ quên cả sát ý trong nụ cười của mẹ mình tính bỏ bài tập qua một bên chơi thật.

  Bà Hằng:"..... "

  An :" ..... "

  Bà Hằng thấy bạn con mình ở đây cũng không tiện mắng nó đành đi ra ngoài nghĩ xem lúc cậu về nên " yêu thương" con mình kiểu gì. Cánh cửa từ từ đóng lại cậu nhìn thằng Đạt chăm chú

  " Lấy bài tập ra làm trước chơi sau tao còn tưởng mày là con trai ngoan của mẹ cơ mà "

  ".... "

  Quả thật nó vừa như vậy xong đúng quá không cãi được ngậm ngùi lấy sách vở ra. Được cái có cậu bạn thân học giỏi còn hiểu rõ mình nên Đạt nghe chỉ hiểu bài cũng nhanh chóng hoàn thiện hết cái đống đề trước mắt, gấp sách vở nó cảm giác như mình vừa sống lại vậy.

  " À mà tao nhớ trời hôm nay mưa sao mày tới nhanh thế, có dính mưa hay bẩn đồ gì không ? "

  " Không lúc tao ra khỏi nhà thì trời cũng lất phất mưa nhỏ, tao đi bộ che ô qua "

  " Xe đâu mà không đi? "

  " Nay trời đẹp đi bộ cho thoải mái, thư giãn chút "

  "..... "

  Nhắc tới đây khiến cậu hồi tưởng lại cảnh lúc nãy đi trên đường, trời mưa thêm trời lành lạnh nên ngoại trừ bắt buộc phải đi ra đường thì đa số mọi người chọn ru rú ở trong nhà nằm ngủ, nghỉ, xe chạy trên đường cũng không nhiều như mọi khi cậu thầm cảm thán trong lòng

  * Trời mưa quả là lúc lý tưởng để con người lười biếng, đặc biệt là thời gian tốt để chui trong chăn làm ổ *

  Đang suy nghĩ miên man thì đập vào mắt cậu là một cửa hàng dành cho thú cưng, bên ngoài sơn màu hồng cái biển to treo dây đèn led bóng trắng vì đang là ban ngày nên không bật bóng . Bên ngoài cửa hàng chẳng có gì bàn cãi thứ đáng chú ý là cái tên bên trong, cái tên mất nết chọc cậu tức muốn đấm cho hắn một cú ngay trong bữa tiệc tối qua may mà ông Minh tới mới khiến cậu từ bỏ ý định động chân động tay. Tâm trạng đang tốt của cậu bị hắn làm giảm mất một nửa, cậu thấy cái vẻ mặt khi đó của hắn giống với lúc mới gặp nhau lần đầu nghiêm túc suy xét mấy món đồ thú cưng trước mắt bỗng trong lòng hắn có thứ chuyển động làm ánh mắt đang nghiêm túc kia dịu lại mang theo ý cười nhìn vào trong lòng. Cậu khá tò mò nên ghé lại gần tấm kính thông qua nó nhìn vô quan sát tình hình bên trong hắn đang vuốt ve cái thứ đó mà cái thứ đó là một con mèo cam nhỏ mà không nhỏ tý nào . Cảm nhận có người đang quan sát mình hắn bất chợt quay lại nhìn làm cậu chở tay không kịp, chột dạ che ô chạy đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com