Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.

Dự một phiên toà dài như vậy, nhưng Trịnh Phồn Tinh vẫn không hề mệt.

Vết thương cả người đều không còn đau nữa, chỉ đang đợi liền da và tan máu bầm mà thôi.

Xe của Quách Thừa đậu lại trước cửa biệt thự Quách, bà quản gia đã niềm nở chạy ra đón cậu. Bà cũng đã sớm nghe tin.

"Cậu chủ, vào nhà nhanh đi nào. Tắm rửa một chút rồi nhanh chóng đi ăn tối. Hôm nay đã mệt lắm rồi."
Quách Thừa mỉm cười, dắt tay Trịnh Phồn Tinh lên phòng.

"Em đi tắm trước đi, anh sẽ đợi em cùng ăn cơm."
Quách Thừa vừa cởi áo khoác vừa nói. Bỗng dưng Trịnh Phồn Tinh đứng phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn đó.

"Thừa... lưng anh ấm quá."

Bàn tay của Trịnh Phồn Tinh không yên phận mà nhẹ nhàng xoa lấy cơ ngực của hắn. Quách Thừa đương nhiên hiểu hành động này có nghĩa là gì.

"Trịnh Phồn Tinh... bây giờ là người tự do rồi ... cao hứng quá nhỉ? Mới đây mà đã dụ dỗ đàn ông rồi sao." Trịnh Phồn Tinh nhẹ nhàng rướn người lên thì thầm vào tai Quách Thừa.

"Người em dụ dỗ từ trước tới nay cũng chỉ có mình anh. Vào tắm cùng em đi. Anh cũng đi cả ngày rồi còn gì."


Bàn tay mềm mại của Trịnh Phồn Tinh nắm lấy tay Quách Thừa kéo vào phòng tắm, hôm nay cậu vô cùng linh hoạt cởi đồ cho hắn, xả nước, thêm xà phòng.

Cả hai trần trụi nằm thư thả mình trong bồn tắm, làn nước ấm cuốn lấy thân thể hai người.

"Em không buồn đấy chứ?" Quách Thừa vô thức ôm lấy Trịnh Phồn Tinh mà hỏi.

"Em không buồn... em cũng rất ngạc nhiên. Em đã nghĩ mình sẽ khóc một trận thật to, rồi cả ngày ngồi ăn để quên đi nỗi buồn - nhưng hoá ra lại không phải."

Trịnh Phồn Tinh chỉ nói bâng quơ những cảm xúc thật trong lòng mà thôi. Nhẹ nhàng nói, còn vô cùng thản nhiên nghịch những bọt nước xinh đẹp.

Quách Thừa mỉm cười, Trịnh Phồn Tinh không buồn là tốt rồi. Nhưng lúc này đây, hắn lại nảy sinh ra ý định trêu đùa cậu một chút.

"Em vốn dĩ đã yêu anh. Sao lại buồn được chứ."

"Anh tự tin quá đấy - em cũng đâu có nói là yêu anh. Em chỉ bảo sẽ chọn anh mà thôi!" Trịnh Phồn Tinh cong môi cãi lại.

Ánh mắt Quách Thừa trở nên vô cùng gian tà, bàn tay lần mò xuống nước khẽ sờ soạng.

"A"

"Em nói không yêu, anh sẽ bắt em phải nói em yêu anh!"

Bàn tay cứng rắn của Quách Thừa giữ chặt tay Trịnh Phồn Tinh, không ngừng hôn lên cái cổ trắng nõn thanh mảnh. Cắn, liếm, mút, quyện không ngừng...


Thân dưới đã ngẩng cao đầu, nóng rực dưới cặp mông tròn trĩnh của Trịnh Phồn Tinh.

Hơi nước bốc lên càng làm không gian trở nên ám muội hơn.

...

Cảnh đẹp bên trong vô cùng nóng bỏng, sắc tình vô cùng ...

Nhưng bên ngoài cửa phòng tắm...

"Quản gia... bây giờ làm sao? Đồ ăn nguội hết mất thôi."

Quản gia trầm ngâm một hồi, liền lập tức ra lệnh.

"Gọi hết người làm trong nhà lại đây, hôm nay chúng ta ăn party!"

...

Đúng là sau đó, cả Quách Thừa và Trịnh Phồn Tinh đều không xuống nhà ăn cơm tối. Cả hai làm gì trên phòng thì không ai biết... nhưng rất may là đồ ăn ngon tối hôm đó không bị thừa lại món nào.

Đồ ăn ngon giá trị ngang ngửa với vàng bạc đấy nhé! Có đồ ăn ngon mà để thừa chính là có lỗi với rất nhiều người!!!

Hơn nữa, cả tập thể người làm trong biệt thự Quách hôm đó đều nhất trí với nhau một điều : bà quản gia là người vô cùng thần thông quảng đại, phán đoán như thần! Nói đâu trúng đó.

"Thừa... Thừa ... nhẹ thôi..." Trịnh Phồn Tinh vừa gọi tên anh kèm theo tiếng rên rỉ động lòng người.

"Ngoan nào, anh muốn tự mình cởi quần áo của em. Cái gì anh cũng thấy hết rồi, em còn muốn ngại cái gì nữa."

Vẫn là căn phòng rộng lớn sang trọng đó, nhưng giờ đây không khí ám muội nồng nàn lan toả khắp phòng. Thân thể Trịnh Phồn Tinh và Quách Thừa quấn quít lấy nhau.

Bàn tay Quách Thừa vuốt ve khắp người Trịnh Phồn Tinh, nhẹ nhàng xoa bóp những điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu. Cánh tay cậu vòng lấy cổ hắn, níu thật chặt.

"Thừa, tắt đèn đi được không." Trịnh Phồn Tinh dù đã thừa nhận tình cảm của mình, nhưng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

"Tắt đèn đi thì anh làm sao ngắm nhìn được thân thể xinh đẹp của em."

Gương mặt Trịnh Phồn Tinh đỏ bừng, từ bé đến lớn những lời này cậu nghe đến nhàm tai rồi. Nhưng khi nó thốt ra từ miệng Quách Thừa, nó lại làm cậu thấy vô cùng thích thú.

"Thừa..."

Trịnh Phồn Tinh rên rỉ dưới thân thể Quách Thừa. Tấm thân cường tráng của hắn áp lên người cậu, tuy nặng nhưng lại làm cậu thấy an toàn biết bao.

Quách Thừa cởi sạch Trịnh Phồn Tinh từ đầu đến chân, chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót con con. Làn da trắng trẻo mịn màng càng làm nổi bật chiếc quần lót màu đen.

"Anh thích em mặc đồ lót như thế này. Rất gợi cảm." Quách Thừa vừa nói bàn tay vừa xoa nắn hạ thân xinh xắn của Trịnh Phồn Tinh.


Hành động đó làm cậu rên lên một tiếng vô cùng yêu mị.

Bàn tay Quách Thừa lại lần mò lên hai đầu vú xinh đẹp, xoa nắn cắn mút. Hắn mê muội thân thể này của cậu. Quá xinh đẹp – Trịnh Phồn Tinh chính là độc dược bọc đường của hắn, biết là sẽ chết vì nó nhưng vẫn tham lam vị ngọt mê người đó.

"Cưng, cởi quần áo cho anh. Nhanh lên nào!"

Quách Thừa khẽ thúc giục Trịnh Phồn Tinh, còn cầm lấy tay cậu để lên hạ thân hắn.

Trịnh Phồn Tinh mê muội làm theo lời Quách Thừa, lúc này lời hắn nói chính là mệnh lệnh với tâm trí cậu.

Cởi khoá dây nịt, tháo khoá quần, dây kéo. Và bây giờ, hắn cũng trần trụi như cậu mà thôi.

Nhưng thân thể hai người lại khác nhau đến kì lạ. Trịnh Phồn Tinh thì trắng trẻo mịn màng, toàn thân mềm mại thon thả. Quách Thừa lại như được đúc từ khuôn đồng, từng thớ cơ rõ ràng ẩn hiện nơi bụng, ngực của hắn.

Khác nhau, nhưng hoà hợp đến lạ thường

"Thừa...em muốn anh.." Trịnh Phồn Tinh thở dốc dưới nhưng cái sờ vuốt nắn bóp của hắn.

"Được thôi!" Quách Thừa mỉm cười gian xảo. Hắn đang tận hưởng thú vui được trêu chọc cậu.

Quách Thừa biết Trịnh Phồn Tinh tuy nhiệt tình nóng bỏng nhưng lại thiếu chút can đảm để yêu cầu bạn tình của mình. Hắn chỉ là kéo dài thời gian để giúp cậu nói ra mà thôi.

Quách Thừa lật người cậu lại, nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông tròn trĩnh. Khẽ tách hai khe mông ra để lộ u huyệt mềm mại hồng hào đó.

Một ngón tay đút vào.

"Thừa..đau! Anh còn chưa bôi trơn..." Trịnh Phồn Tinh thều thào.


"Từ từ nào cưng! Anh biết em có thể tự "bôi trơn" bằng chính cơ thể em." Quách Thừa tà ác nói.

Gương mặt Trịnh Phồn Tinh đỏ bừng lên. Quách Thừa là người xấu xa nhất! Sao cậu có thể yêu người xấu xa như hắn chứ!

Ngón tay bắt đầu muốn chuyển động, u huyệt thít chặt lấy ngón tay hắn, chuyển động đau rát khó khăn vô cùng.

Nhưng một lần thúc, hai lần thúc, ... u huyệt của cậu bắt đầu mềm mại dãn nở ra. Còn tràn ra thứ nước trơn nhớt trắng đục. Quách Thừa nhanh chóng đưa cái dương vật đã cương cứng vào u huyệt mềm mại mọng nước của Trịnh Phồn Tinh.

"A...." một tiếng rên kéo dài thoả mãn.

Thân thể Trịnh Phồn Tinh đã sớm quen với dương vật to lớn của Quách Thừa. Đã không còn thấy đau, ngược lại chỉ cảm nhận được khoái cảm vô bờ bến.
Quách Thừa liên tục đưa đẩy hạ thân, theo quy luật ba mạnh một nhẹ vào cơ thể Trịnh Phồn Tinh.

Từng tiếng rên rỉ ám muội thoát ra khỏi căn phòng.
Thúc gần hơn trăm cái, hắn mới thoả mãn mà bắn ra tinh dịch trắng đục trong cơ thể cậu.

Trịnh Phồn Tinh đã mệt lã người, không còn sức mà nói chuyện nữa. Quách Thừa thì vô cùng thoả mãn. Ôm cậu trong vòng tay không ngừng hôn khắp mặt cậu : gò má, trán, cằm, môi...

Dường như đối với Quách Thừa việc hôn Trịnh Phồn Tinh không bao giờ là đủ.

Quách Thừa nghĩ thầm trong lòng, có lẽ giờ phút này đây hắn đã là tù nhân của tình yêu rồi.

Một con người chưa từng nghĩ tới việc yêu như Quách Thừa giờ đây lại chỉ muốn ở bên cạnh Trịnh Phồn Tinh đến mức không thể buông bỏ được. Giây phút gặp cậu trong phòng ăn khách sạn, hắn đã rất tức giận khi nhận ra Trịnh Phồn Tinh không nhớ hắn – thời điểm đó hắn nhận ra cậu khác biệt.

Quách Thừa càng nhận được sự chống cự của Trịnh Phồn Tinh, hắn càng yêu thích cậu. Hắn khao khát có được cái tình yêu trong sáng không vụ lợi của cậu. Trịnh Phồn Tinh có thể vì người mình yêu hi sinh mọi thứ. Mọi người nhìn vào có thể nói cậu luỵ tình, yêu đến ngu ngốc. Nhưng khi Quách Thừa nhìn vào tình yêu của Trịnh Phồn Tinh, hắn chỉ thấy hâm mộ. Người tình ở bên hắn rất nhiều, nhưng có ai thật lòng chứ?

Quách Thừa thèm muốn cái tình yêu đó của Trịnh Phồn Tinh! Không ai khác, chỉ là Trịnh Phồn Tinh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com