VII
Bác sĩ Hân có vẻ bận bịu hơn thường lệ, đó là lời các y tá truyền tai nhau. Cũng phải thôi, vì bình thường Doãn Trọng Hân trực xong, đi thăm hỏi bệnh nhân, phần còn lại để dành để đọc sách và viết thư gửi cho "ai đó". Nhưng bây giờ "ai đó" trọng thương như vậy, nên được điều dưỡng nằm nghỉ ở chiến khu 26, thuận tiện cho bác sĩ Hân làm việc xong là hớt hải tới chăm sóc ngay.
Còn cái tên đại uý kia, rõ ràng là khoẻ re rồi. Hắn ấy mà, với cái cơ thể sinh ra đặc biệt, vào sinh ra tử nhiều lần liều mình chiến đấu thương tích đầy mình mà có xi nhê gì đâu. Hắn vốn đứng ngồi không yên nếu thấy đồng đội chiến đấu mà mình thì lại không giúp đỡ được gì. Nhưng mấy hôm nay lại khác, đúng dịp Tết đến, các quân khu được lệnh nghỉ phép, định sẽ bình thường để vị bác sĩ nọ đỡ lắng lo rồi đó.
Bỗng được mấy cô y tá xì xào khúc khích chuyện bác sĩ Hân bình thường nghiêm túc, lúc nào cũng giữ cái đầu lạnh, thế mà người ta đưa anh tới đây cái cậu luống cuống, chăm sóc anh "đặc biệt" hơn một chút. Vết đạn trúng ở phần lườn (may sao nó không đi sâu vào các cơ quan khác) cũng đã đỡ nhức hơn. Triệt là đã khoẻ re rồi đó, nhưng nghe mọi người bàn tán, lại tận mắt thấy người thương sốt sắng nhẹ nhàng hơn mọi ngày bỗng dưng muốn trêu cậu vô cùng. Thường thì Hân không mắng thì cũng làu bàu, trách cứ suốt ngày thôi, nhưng mấy hôm nay cậu còn xin phép không tham gia tiệc Tết để ngồi lại, hết vắt khăn lau người cho anh, nói năng nhỏ nhẹ ân cần lắm.
Ví dụ như:
Bình thường: "Có não mà để đi đâu mà cứ cắm mặt vào bom mà đi vậy?"
Hôm nay: "Anh bị chúng nó đánh bất ngờ như vậy, chấn thương như này... Em thương anh quá"
Đó mọi người nhìn mà xem!
Cũng cùng một tình huống, cũng cùng một kẻ háo thắng mà liều mình xông pha nơi nguy hiểm để giết sạch quân thù, mà được chăm sóc khác ghê!
Thắng Triệt tinh vi hơn trước, lợi dụng cái thân "tàn" để nằm đó giả ốm, tranh thủ từng phút giây được bác sĩ chăm chút, đút cháo, nắn bóp chân tay, lau người để đỡ mồ hôi vân vân mây mây. Vài hành động giản dị nhưng chứa chan đầy những thương yêu và cả nỗi lo lắng nữa, nên anh sao chịu nổi, chỉ muốn được nằm đó thêm chút nữa, để được thư thái tận hưởng những phút giây yên bình hiếm hoi ấy thôi. Nhưng Triệt sợ cái suy nghĩ ngu ngốc này làm phiền mọi người, nên bày binh bố trận trước với anh em đồng chí. Họ cười sảng khoái lắm, vì thằng bạn lúc nào cũng nghiêm nghị cứng cỏi mà cũng bày ra bộ mặt này, vội vàng đồng ý hợp tác và còn gửi thư "xin phép" cấp trên để đại úy Thôi Thắng Triệt còn thực hiện nốt "nhiệm vụ cấp cao" của mình.
Đó là cho tới khi mọi chuyện bại lộ.
Chuyện là vì giả bệnh nên hắn nằm nghỉ một hai hôm, nhưng đến hôm thứ ba là bác sĩ Hân lại vào guồng điên cuồng với công việc của mình. Và trong một giây phút, ngài đại uý của chúng ta đứng ngồi không yên khi có mấy người giúp đỡ trò chuyện thân mật với vị bác sĩ nọ. Anh bèn chồm dậy với theo ngay, như rất lâu về trước, lại tiếp tục thói quen giành công việc của người khác để bê đồ hộ cậu.
Phòng thủ quá hớ hênh.
Hôm sau ngài chiến sĩ bị người thương giận nguyên ngày.
Triệt ban đầu chỉ định tạo ra một chút "đau đớn giả vờ", dù biết rõ hành động này chẳng thể gọi là "chiến lược" hay "sáng tạo", anh vẫn liều lĩnh dùng thủ đoạn này để kéo dài thêm thời gian được ở gần người mình thích.
Tuy nhiên, trò lừa dối của anh sớm muộn cũng bị phát hiện. Khi Hân nhận ra kế hoạch của anh, phản ứng của người ấy có phần hơi "lạnh lùng". Từ sự ngạc nhiên, ánh mắt của bác sĩ chuyển sang vẻ nghiêm nghị, cộc cằn hơn cả trước đây nữa, và đó là điều anh không hề tính toán trước. Nên bây giờ, cảm giác ân hận đã đeo bám Triệt cả ngày dài.
Anh cảm thấy mình như một kẻ tội đồ đang cố gắng làm mặt nạ cười giữa một vở kịch buồn. Mỗi lần bác sĩ bước vào và dương ánh mắt lạnh lẽo hơn cả sương đêm ở rừng, anh lại cảm thấy như mình đang bị xét xử trong một phiên tòa cảm xúc. Anh thở dài, sao thấy bản thân giống nhân vật chính trong một bộ phim hài lãng mạn không có kịch bản.
Tất cả những gì Triệt muốn lúc này là có thể chui vào một cái lỗ và biến mất khỏi tình huống này.
"Muốn thấy được vẻ ân cần của người đẹp, sao mà khó khăn quá!"
—------------------
Nhật ký .../.../.......
Cái tên đầu đất ngốc nghếch kia bị giận cho nguyên ngày đần thối cái mặt ra mà vẫn không bõ ghét.
Chả hiểu anh ta nghĩ gì mà bày ra cái trò trẻ con vô cùng. Anh ấy không nghĩ rằng mình đã rất lo lắng ư?
Bực thật ch
—------------------
Đang trong tâm trạng bực tức tủi thân cuồn cuộn như sóng thủy triều, nhưng ức quá nên Trọng Hân cũng không tịnh tâm nổi mà ghì chặt ngòi bút, rồi buông thõng cây viết mà nghĩ tới cái gã tồi kia.
Thú thực thì sau khi thấy anh khỏe mạnh, cậu vui sướng còn chẳng hết. Bao nhiêu âu lo như trôi sạch khi cậu chứng kiến anh nét mặt hớn hở hớt hải cầm đồ giúp cậu. Nhưng hình ảnh Triệt nằm trên giường bệnh với tình trạng không thể tệ hơn khi ấy vẫn luôn đeo bám tâm trí cậu trong những ngày chăm sóc anh khi hôn mê lẫn khi anh tỉnh lại.
Đăm chiêu suy nghĩ, Hân phải đợi đến lần gọi thứ 3 mới nhận ra bên phía cửa sổ có một chàng trai đang bám vào.
"Hân làm gì mà đờ ra thế?"
"Hân vẫn còn giận anh à?"
"Em đừng giận Triệt nữa nhé, anh biết lỗi rồi. Em cười với Triệt nốt đêm nay đi vì Triệt sắp phải về lại đơn vị rồi."
Ngại đại uý hai tay bám vào bệ, gương mặt cún con hiện ra xen lẫn bởi những chiếc song sắt của chiếc cửa sổ. Giọng thỏ thẻ như đứa trẻ con tủi thân hối lỗi. Không những vậy, tay còn mò vào trong đặt lên bàn cậu mấy bông hoa nhài như vừa mới hái. Cái bàn tay ấy sần sùi, lấm chấm đất cát bụi bẳm. Hẳn là gã đã mò đi hái cho cậu.
Nhưng tại sao lại là nhài? Có lẽ nếu không phải Trọng Hân tự ảo tưởng, thì lâu lắm rồi, từ cái ngày họ ngồi lại bên nhau trò chuyện bên bờ suối, cậu chỉ ngẫu hứng kể về ý nghĩa cái tên bố mẹ đặt cho. "Trọng" thường được hiểu là "trọng thị" hay "trân trọng", liên quan đến sự quý trọng và tôn kính. "Hân" có thể mang ý nghĩa của niềm vui, sự hạnh phúc hoặc phấn khởi. Vì vậy, nếu kết hợp lại, "Trọng Hân" có thể thể hiện ý nghĩa của sự quý trọng và niềm vui, giống như cách hoa nhài thường được coi là biểu tượng của vẻ đẹp tinh tế và sự thanh nhã. Hoa nhài không chỉ có hương thơm quyến rũ mà còn thường được xem là biểu tượng của sự quý giá và tình cảm chân thành. Nên ngày bé ở Hà Nội, cậu rất hay đi kiếm bông hoa thơm ngát ấy mà kết thành vòng hoa. Cũng vì muốn bảo vệ những bông hoa, mong muốn được nhìn thấy chúng ngào ngạt khắp các con phố Hà Nội, Doãn Trọng Hân quyết định đi tới Miền Nam tham gia cuộc Cách mạng.
Và may sao, chỉ là những lời nói vu vơ, mà sao anh lại nhớ đến thế. Sự vô tư và chân thành qua từng cử chỉ nhỏ nhặt Triệt làm cho cậu, thành công phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng cậu dựng nên để dỗi anh cả ngày hôm nay.
"Triệt ngốc lắm.. Suốt ngày chỉ biết làm mình bị thương thôi"
Giọng nói run nhé vì có phần xúc động. Hái má cậu hây hây lấp lóe qua ngọn đèn dầu, các ngón tay miết nhẹ xoa xoa dịu dàng nâng niu những cánh hoa.
Và đêm hôm ấy, ngài đại uý chiến thắng được trái tim người thương một lần nữa. Họ lại có một đêm ấm áp, trò chuyện hàn huyên bất tận tới khuya bên con suối cũ, gợi nhớ lại kỷ niệm và khắc hoạ thêm một mảnh ký ức tươi đẹp khác.
Để rồi sáng sớm hôm sau, khi Hân thức dậy trên giường nghỉ, anh đã đi rồi, chỉ để lại cho cậu một bức thư xinh xắn.
—------------------
Gửi em Hân,
Anh lại phải đi sớm rồi, không muốn em phiền phức dậy sớm để chào tạm biệt, chỉ kịp hôn lên vầng trán em khi em đang say ngủ. Hân đã kịp nghỉ ngơi gì đâu vì mấy hôm nay bị Triệt "quấy phá" rồi mà. Xin lỗi em nhiều và cảm ơn em vì đã chăm sóc cho anh.
Như cũ thôi, anh sẽ tự chăm sóc bản thân và anh mong em cũng thế.
Thương yêu em
Thôi Thắng Triệt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com