ly thứ chín
Tags: xã hội đen au (?), OE.
.
.
Choi Seungcheol bị thương rồi.
Anh không nói, nhưng lão đại biết thừa. Dù chỉ là một vết xước nhỏ, hắn cũng có thể nhìn ra ngay lập tức.
Lão đại rất không hài lòng trước thái độ giấu diếm qua mặt này của anh, khó chịu khi anh hết lần này đến lần khác vờ như không có chuyện gì.
Ngày hôm nay khi Seungcheol vào thăm lão đại, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là lão đại đang không được vui.
Anh hỏi: "Ngài làm sao vậy?"
"Chẳng sao." Lão đại đáp cộc lốc.
"Vả lại có sao thì cũng không phải chuyện của cậu."
"Ngài không nên nói như vậy."
Choi Seungcheol nhíu mày, rảo bước về phía sofa. Anh chống gối quỳ xuống trước lão đại, khẽ khàng nâng tay đối phương lên, để đôi môi có phần nứt nẻ của mình tiếp xúc với mu bàn tay láng mịn.
Anh nói: "Chuyện của ngài là chuyện của tôi mà."
Lão đại nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, tuy nhiên vẫn để yên cho anh cầm tay.
Hắn cao giọng: "Tôi đã cho phép cậu làm thế này chưa?"
"Choi Seungcheol, đứng dậy ngay."
"Ngài đang giận." Seungcheol nhanh chóng kết luận.
"Nói tôi nghe xem, kẻ nào chọc đến ngài? Đến cái mức mà ngài phải gọi cả họ và tên tôi ra như thế?"
"Cậu thật sự không biết?"
Lời này của lão đại gồm ba phần trách móc, bảy phần còn lại là sốt ruột. Tên này giấu hắn chuyện đau chân thì bỏ đi, bây giờ thân lừa ưa nặng bày đặt quỳ thế này, không thấy khó chịu à?
Đúng là đồ điên.
"Ừm, ngài nói cho tôi biết đi."
"Không nói." Lão đại không nhịn nổi nữa, hất tay anh ra.
"Về đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi."
Dứt câu, hắn đứng phắt dậy, bỏ vào phòng trong. Việc trong tổ chức chủ yếu do Seungcheol lo liệu, tốt nhất là anh nên biết điều về dưỡng cái chân cho tốt, không khoẻ rồi làm vớ làm vẩn thì đừng trách hắn vô tình.
"Tôi khiến ngài chướng mắt sao?"
Seungcheol hơi cúi đầu, gửi gắm nỗi niềm mất mát vào câu hỏi.
"Xin lỗi, từ giờ tôi sẽ bớt xuất hiện trước mặt ngài hơn."
Anh không tình nguyện, nhưng lời lão đại là kim chỉ nam đời anh, hắn nói một thì lệch đi một li cũng không được, anh sẽ không làm trái lời hắn.
Bước chân của lão đại thoáng khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn đi thẳng, cửa phòng đóng sầm một cái.
Choi Seungcheol, anh dám không gặp tôi à?
Bao nhiêu năm nâng niu trong lòng bàn tay, bồi dưỡng cho đủ lông đủ cánh, cái gan của anh tự lúc nào đã lớn điên cuồng, đến lão đại cũng không mấy thiết tha nữa rồi.
Lão đại siết lòng bàn tay thành nắm đấm, hắn không thiếu người, có giỏi thì anh đi luôn đi.
-
Lão đại tính tình nóng nảy, Choi Seungcheol thường hay khuyên hắn hạn chế tức giận, bởi vì tức giận không tốt cho tim. Trước đây hắn không nghe, kể từ sau khi phát bệnh mới bắt đầu lưu tâm, bởi vì tim không tốt thì số ngày còn sống sẽ giảm, là một vấn đề đáng quan ngại.
Lão đại nhớ lại mấy lời lải nhải của bác sĩ, hít thở sâu mấy nhịp, qua một hồi đã thấy khá hơn. Vừa nãy phí lời với Seungcheol làm cổ họng hắn hơi khô, dở một cái là phòng ngủ không để nước nên vào trong chưa đầy mười phút lại mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi phát bệnh, lão đại sinh ra chướng ngại tâm lý với giấc ngủ, sợ rằng mình đang ngủ rồi chết lúc nào không hay. Là Seungcheol dưỡng cho hắn thói quen uống trà an thần, không biết có hiệu quả hay không, nhưng tối nào không uống là y như rằng cứ cảm thấy thiếu thiếu.
Hiếm khi lão đại phải tự pha trà, bình thường toàn là người kia pha sẵn. Trên đường vào bếp, hắn đang tự hỏi xem trà để ở đâu thì bỗng nghe tiếng lạch cạch; khoé môi lão đại nhếch lên, xem ra có ai đó bị đuổi nhưng không chịu về, thế còn tạm được.
"Làm cái gì đấy?" Lão đại khoanh tay đứng dựa vào cửa bếp, biết thừa nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Ngài đừng giận." Seungcheol đáp một câu không ăn nhập.
"Tức giận..."
"Không tốt cho sức khoẻ tim mạch." Lão đại cố tình nhại theo chất giọng trầm thấp êm tai.
"Ngày nào cũng nói đi nói lại, phiền chết đi được."
"Cũng đừng..."
"Rồi, không nhắc đến từ chết."
Seungcheol cười khổ: "Ngài lại vừa nhắc."
"Về đi, anh chướng mắt thật đấy."
Lão đại xua tay, (lại) hậm hực quay về phòng ngủ. Seungcheol mê tín như thế làm gì, sống nay chết mai, đây là quy luật tất yếu trên đời, chẳng lẽ hắn kiêng từ "chết" thì sẽ sống lâu trăm tuổi à?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhưng lão đại mặc kệ, trở mình nằm quay mặt vào góc tường.
Hắn có ra mở hay không thì kết quả vẫn giống nhau, trước sau gì cửa cũng sẽ mở mà thôi.
"Ngài ngủ chưa?"
"Ngủ rồi, cút đi."
Seungcheol không bất ngờ lắm, tâm trạng lão đại biến đổi thất thường, mười năm qua đã đủ giúp anh quen thuộc.
"Ngài biết mà, tôi làm gì có chỗ nào để đi."
"Tôi chỉ có một mình ngài. Nếu như đến ngài cũng đuổi tôi đi, vậy thì tôi phải làm thế nào đây?"
Lão đại "hừ" nhẹ một tiếng, Choi Seungcheol học cái hay cái tốt không học, riêng khoản làm bộ làm tịch, giả vờ đáng thương là không ai bằng.
Nhưng mà hắn cũng không nỡ lòng nào mắng anh nữa.
"Cút đi tắm rồi lên đây nằm."
Lão đại dựa vào âm thanh phán đoán tình hình: Choi Seungcheol mở tủ lấy quần áo, Choi Seungcheol chốt cửa phòng tắm, tiếng nước chảy chốc lát rồi ngưng
Lão đại canh đúng lúc anh mở cửa để trở mình, trông thấy anh để trần thân trên nhưng lại mặc quần thể thao dài đi ra.
Mấy giọt nước vương lại trên tóc được thể chu du khắp nơi, lăn dọc theo cần cổ, trượt trên cơ ngực xuống rãnh sáu múi, đọng lại ở lưng quần.
Thấy trong người hơi nóng, lão đại đạp chăn để lộ phần cẳng chân ra ngoài không khí, hành động dứt khoát xứng với tôn nghiêm của người đứng đầu tổ chức.
Hắn vỗ vài cái xuống chỗ trống bên cạnh mình, đoạn châm biếm hỏi: "Mặc quần dài cơ à?"
"Thế nào, đêm nay không định làm?"
Seungcheol thở dài, muộn màng nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy mà lão đại giăng sẵn.
"Ngài biết rồi đúng không?"
Chênh lệch trình độ quá lớn, cả đời này anh chưa chắc đã đuổi kịp hắn.
"Anh đoán xem?"
"Tôi đã giải quyết xong xuôi rồi." Seungcheol cụp mắt, cố ý lảng đi, đổi lấy sự gắt gỏng của lão đại.
"Ai dạy anh cách báo cáo kiểu này thì anh cứ việc đi theo người đó."
"Anh giấu tôi tự ý hành động một mình thì thôi đi, còn để lại sơ hở lớn như vậy, rốt cuộc anh coi tôi là gì đây?"
"Choi Seungcheol, tôi đã nhắc đi nhắc lại rằng anh không được phép chết trước tôi. Bài vị của tôi phải do anh chuẩn bị thì tôi mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay được."
Mệnh lệnh này nghe mới thật khổ sở làm sao.
"Ngài đừng nhắc đến từ chết nữa, coi như tôi xin ngài."
Lão đại tặc lưỡi, khí thế giảm bớt một nửa. Hắn chỉ là đang giúp anh chuẩn bị tâm lý dần dần thôi, có gì đâu mà cứ phải trốn tránh.
"Đau không?" - Tới lượt lão đại đánh trống lảng.
"Không có gì, ngài đừng bận tâm."
Kiên nhẫn của lão đại có giới hạn: "Tôi hỏi là đau không?"
"Đau." Seungcheol ngồi ghé xuống mép giường "Nhưng ngài đừng quá bận tâm."
"Anh cũng đừng quá tự mãn."
Lão đại nhấc tay, đầu ngón tay di dọc theo những đường sẹo trên tấm lưng vạm vỡ của đối phương. Thừa thãi, nói không bận tâm là không bận tâm được chắc?
"Choi Seungcheol, hôn tôi đi."
Tốt nhất là hôn thật cuồng nhiệt, thật đắm say, hôn cho đến khi thiếu dưỡng khí, để hai ta không còn nghĩ được gì khác ngoài đối phương và khoảnh khắc ngắn ngủi đẹp đẽ này.
-
Quần dài của Seungcheol bị vứt xuống đất, đích thân lão tự mình kiểm tra vết thương. Nhìn qua thì đã đóng vảy gần hết, nhưng để đảm bảo không có gì bất trắc thì đêm nay lão đại miễn cưỡng phá lệ giành quyền chủ động từ đầu đến cuối.
Qua một màn kịch liệt, cơ thể cả hai dấp dính mồ hôi. Lão đại nằm úp sấp trên người Seungcheol thở dốc, uể oải chơi đùa với yết hầu anh. Seungcheol xoa lưng cho lão đại, lâu rồi không làm nên anh có hơi mất kiểm soát, hiện tại đang rất hối hận.
"Ngài không được khoẻ, chúng ta vẫn nên tiết chế..."
"Trước đây một đêm ba lần, sao không thấy anh tiết chế?"
"Đó là trước đây." Mặt Seungcheol đỏ lên, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ "Còn bây giờ..."
"Uống thuốc rồi, đừng lo, không dễ chết như thế."
Lại nhắc đến từ không nên nhắc nữa rồi, lão đại thật sự không cố ý, âu cũng vì tất cả mọi chuyện xảy ra dạo gần đây ít nhiều đều liên quan tới nó.
"Ngài phẫu thuật đi."
"Không còn người nhà, không có ai ký giấy cho."
"Ngài... còn tôi mà."
Seungcheol ngập ngừng thổ lộ: "Ngài lấy tôi là xong."
"Cậu được tôi chiều nên phát điên đúng không? Tại sao tôi phải lấy cậu chứ?"
Lão đại trong ngoài bất nhất, lời nói cứng cỏi, nhưng trái tim vô dụng bắt đầu âm ỉ đau đớn.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện phẫu thuật, nhưng tỉ lệ thành công là 50%, so với việc ra đi trên bàn mổ thì y thà chết dần chết mòn, ít ra còn có thể vớt vát thời gian ở cạnh Seungcheol.
"Tổ chức chuẩn bị giải tán rồi, ngài không lấy tôi, vậy thì ngài sẽ bỏ tôi ư?"
Lão đại ngẩn người, không ngờ chuyện hắn âm thầm sắp xếp cho tổ chức đã bị Seungcheol phát hiện ra. Hắn không còn trụ được bao lâu nữa, căn bệnh này coi như là trả giá cho chuyện xấu đã gây ra trong suốt nửa đời qua. Hắn không muốn tin vào nhân quả thì cũng đành tin, định hướng cho anh em hoàn lương, tích phúc đền tội.
Riêng Seungcheol, hắn chẳng biết làm gì với Seungcheol cả.
"Ngài lấy tôi đi, đợi sau khi các anh em ổn định, sức khoẻ ngài khá hơn, chúng ta cùng đi Thuỵ Sĩ."
Seungcheol thao thao bất tuyệt: "Ngài vẫn luôn muốn đi Thuỵ Sĩ còn gì? Tôi đưa ngài đi ngắm dãy Alps, chụp ảnh cho ngài bên hồ Brienz, mua socola tình yêu cho ngài."
"Ngài muốn hái sao trên trời, tôi cũng tìm cách hái cho ngài. Ngài chỉ việc bình an bên cạnh tôi thôi, có được không?"
"Yoon Jeonghan, ngài đồng ý với tôi đi."
Trước giờ lão đại đã chuẩn bị ổn thoả cho cái chết của mình, đến lúc này nghe Seungcheol nói xong lại đột nhiên muốn sống.
Hắn hay bảo Choi Seungcheol không được phép chết trước mình là vì hắn không tưởng tượng nổi cuộc sống của mình khuyết đi anh sẽ ra sao. Seungcheol rất đáng tin cậy, hắn tin là không có hắn thì anh vẫn sẽ làm tốt, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ có một người khác không phải hắn bên anh, chiếm dụng tất thảy những dịu dàng từng là của hắn.
Không được, một khi đã thuộc về hắn, thì vĩnh viễn phải thuộc về hắn.
Bất kể là gì cũng vậy, Choi Seungcheol không phải ngoại lệ.
Nhưng chết rồi là hết, chết rồi sẽ không quản được.
"Ở đâu ra cái trò cầu hôn lúc vừa làm tình xong thế?"
Lão đại bĩu môi, có lẽ sắp tới phải dạy Choi Seungcheol một bài học về thành ý.
"Ngày mai cầu hôn lại đi, tôi sẽ suy nghĩ."
Tuần trăng mật ở Thuỵ Sĩ, không phải là một ý tưởng tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com