Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 : Buông tay.

Sau khi Doãn Kỳ đi khỏi , tôi dựa lưng vào đầu giường , nhìn Bạch Hiên đang ngồi bên cạnh gọt táo , còn Hạnh Yên thì không ngừng nói :

- Đại thần chu đáo thật đấy !!! Này Y Y , lúc cậu đỡ cho đại thần ấy , nhìn đại thần khi đó trông rất sợ hãi a !!! Lần đầu tiên tớ nhìn thấy biểu hiện lo lắng đó của đại thần.

- Vậy là chứng tỏ đại thần rất quan tâm và lo cho Y Y , hoặc đại thần coi Y Y nhà ta rất quan trọng a !!! - Bạch Hiên đưa cho tôi một dĩa táo , nhìn tôi đầy ý vị nói.

Tôi nhíu mày , tôi rất quan trọng với Doãn Kỳ ??? Chắc không phải đâu !!! Nếu tôi có vị trí quan trọng với cậu ấy như thế thì cậu đã không vì Uyển Nhi mà nói nặng lời với tôi. Tôi không muốn lại tự mình đa tình như trước nữa. Thế ... đau lắm...!!!

- Các cậu đừng nói linh tinh nữa !!!  Doãn Kỳ có người yêu rồi đấy , tớ không muốn thành tiểu tam đâu !!! - Tôi vừa ăn vừa nói.

- Cái gì ??? Đại thần có người yêu ??? Là ai , ai lại có phước thế ??? - Hạnh Yên lập tức trở nên kích động.

- Cậu định nói là cái người tên Uyển Nhi mới tới đấy hả ??? - Bạch Hiên ngước lên nhìn tôi.

Tôi gật đầu , đang nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ trong phòng bệnh đặc biệt , bên ngoài cửa liền có vài tiếng huyên náo. Tôi nhìn ra , nghe được tiếng nói.

- Sao anh lại ở đây ??? - Tiếng của Doãn Kỳ.

- Tôi đến thăm Tiểu Y , không được hả ??? - Đây chắc là Trần Thừa rồi.

- Không được !!! - Giọng Doãn Kỳ có vẻ khó chịu.

- Tôi cứ vào đấy , cậu cản được à ???

Trần Thừa cao ngạo nói rồi đẩy cửa vào , Doãn Kỳ đen mặt đi vào sau. Trần Thừa nhìn thấy tôi liền chạy ngay lại , hỏi han :

- Tiểu Y , em có làm sao không ??? Đã đỡ hơn chưa ??? Để anh xem nào !!!

Trần Thừa định xem vết thương ở vai cửa tôi , tôi còn chưa kịp phản kháng lại thì anh ta đã bị kéo ra. Doãn Kỳ đẩy Trần Thừa cách xa tôi.

- Anh làm gì thế hả ??? Cậu ấy dù sao cũng là con gái , sao có thể để anh tự tiện động chạm vào người !!!

- Được rồi , là do tôi lo quá thôi !!! Tiểu Y , em sẽ không ghét anh đó chứ ??? - Trần Thừa nhìn tôi vẻ đáng thương.

Tôi xua tay , định nói thì cửa bị mở ra.

- Y Nhi !!!

- Nhật Minh ??? - Tôi khá ngạc nhiên nhưng câu nói kia là từ Doãn Kỳ nha mọi người.

Nhật Minh đi vào , nhìn Doãn Kỳ , cũng không khỏi ngạc nhiên. Được rồi , trong này lại thêm một kẻ lắm điều nữa chăng ???

Tôi gượng ngồi dậy , vết thương liền bị động , tôi khẽ kêu :

- A đau !!!

Cả đám người vội vàng chạy lại , hỏi dồn :

- Kỳ Kỳ , không sao chứ ???

- Tiểu Y , đau lắm không ???

- Y Nhi , đừng động đậy nữa , sẽ động đến vết thương đấy !!!

Tôi đến đau đầu với mấy người này mất , mệt mỏi nói :

- Mấy người yên lặng tý đi !!! Tôi từ khi nào lại có nhiều tên gọi như vậy ???

- Nhưng đã gọi quen rồi , giờ bảo anh gọi khác làm sao được !!! - Trần Thừa bất mãn.

Hạnh Yên và Bạch Hiên từ nãy giờ đứng xem kịch hay , bây giờ mới nói :

- Có gì khó đâu !!! Gọi thế nào mà chả được hả Y Y !!! - Bạch Hiên nhìn tôi cười , nói.

- Không thì gọi bằng tên khác đi !!! Cậu ấy còn có tên nữa là Ý Ý Hồng Nhan đấy !!! - Hạnh Yên nói với ba người con trai kia.

Doãn Kỳ nhíu mày hỏi :

- Ý Ý Hồng Nhan là sao ???

- À , đó là nghệ danh của Y Y ở giới thích nhạc cổ phong. Cậu ấy có rất nhiều fan ở trên mạng đó !!! - Bạch Hiên giải thích.

Mấy người kia gật đầu hiểu , giờ Doãn Kỳ mới chú ý hơn tới Nhật Minh.

- Nhật Minh , cậu với Kỳ Kỳ là sao ??? Hai người hiện giờ tại sao lại gặp được nhau ???

- À , thì ... - Nhật Minh định nói , tôi liền nhanh chóng nhảy vào.

- Tôi với cậu ấy mấy hôm trước có gặp nhau ở một quán ăn nên nhận ra.

Nhật Minh nhìn tôi , có vẻ cậu ấy nhận ra tôi không muốn cho mọi người biết tôi là chủ của công ty K.K.

Doãn Kỳ có điện thoại , cậu ấy nghe xong liền nói với tôi :

- Kỳ Kỳ , Uyển Nhi có việc muốn gặp tôi , tôi đi một lát sẽ quay lại !!!

- Cậu không cần phải luôn ở cạnh tôi , về với bạn gái cậu đi !!! Không tiễn !!!

Tôi cố che đi sự buồn bã trong ánh mắt , lạnh lùng nói. Cậu ấy vẫn là chỉ coi tôi là bạn thôi , chỉ là bạn thôi ....

- Cậu với Uyển Nhi vẫn còn yêu nhau à ??? - Nhật Minh ngạc nhiên khi nghe tên Uyển Nhi.

Doãn Kỳ nhìn tôi , im lặng không nói , khiến cả căn phòng lặng thinh. Cậu ấy quay đi , để lại một câu nói :

- Cô ấy là bạn của tôi !!!

Doãn Kỳ không thừa nhận nhưng thái độ lại nói cho tôi biết , Uyển Nhi rất quan trọng với cậu ấy. Cuối cùng , tôi nên buông tay rồi phải không ???

Gần tối , hai người kia mới chịu về. Hạnh Yên và Bạch Hiên thì bị tôi bắt về kí túc nghỉ ngơi.

Trong màn đêm yên tĩnh , tôi ngồi trên giường lên diễn đàn nghe vài người mới hát cổ phong. Tâm trạng trống rỗng đến nỗi chẳng còn biết mình nên làm gì.

Đành lên diễn đàn , ghi âm hát. Có lẽ tôi phải buông tay mối tình đầu này ở đây thôi. Giống như người ta vẫn nói , cầm lên được thì buông xuống được , yêu được thì quên được. Có phải không ???

     Một bàn tay chẳng giữ được cho cát đừng chảy.
     Đôi mắt này chẳng khiến hoa thôi rơi.
     Gió lay động cây cỏ , mây như xuống.
     Trái tim người như ngựa hoang.
     Chậm đã....
     Thời gian xin hãy trôi chậm thôi...

     Ngàn chim tước chẳng đuổi kịp ánh mây trời.
     Vạn cánh bướm chẳng ngăn nổi giọt sương rơi.
     Nước len qua đá , gió thổi cuồn cuộn.
     Thanh âm ta như lạc đi.
     Buông tay....
     Thứ cho ta phải buông tay người....

     Tháng ngày rong ruổi khắp giang hồ , chẳng níu giữ , chẳng nhớ nhung cũng chẳng nói ra.
     Thế gian phồn hoa ba ngàn con nước.
     Nhưng ta chỉ cần một gáo đủ.
     Gió thổi lạnh một tách trà.
     Ánh tịch dương buông nhanh hơn ngựa già.
     Quay đầu nhìn lại , tuyết đã nhuộm trắng mái tóc người.
     Thiếu niên trưởng thành trong mưa gió.
     Dung nhan vẫn vậy , tâm đã mang vết sẹo.
     Ta yêu người....
     yêu nên phải buông tay....
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com