Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15.

Tôi xếp hộp vào tủ cho mẹ rồi đi tắm. Tôi cầm điện thoại vào phòng tắm, tắm xong và xả nước được nửa bồn thì tôi gọi cho nó. Nó bắt máy ngay lập tức, giống như đang chầu chực.

"Chị về lâu chưa?"

Tôi bật cam để nó nhìn thấy mình, mái tóc còn ướt và vai trần,thấp thoáng bầu ngực trắng. Nó nhíu mày.

"Sao lại gội đầu muộn thế!"

Tôi bước vào bồn tắm, hỏi nó.

"Đã ra chưa thế?"

Nó lắc đầu rồi đổi cam sau, cho tôi nhìn thấy tay trái của nó đang nắm lấy thứ cứng rắn giữa hai chân.

"Ngoan thế? Mày chờ tao à?"

"Vâng."

"Ngoan thì có thưởng."

Tôi giơ camera ra xa hơn một chút, để nó nhìn thấy tôi đang ngâm mình trong bồn tắm. Tôi nghe tiếng nó thở dài, còn phía dưới thì giật lên vì bị kích thích.

"Để cam thế nào để tao nhìn thấy mày đi. Nhìn mỗi con ciu thôi à!"

"Chờ...chờ em một lát."

Nó nói rồi tìm chỗ để điện thoại. Tôi nhìn được cả người nó, gương mặt khát tình và cánh tay đang gồng lên, giữ lấy côn thịt căng cứng. Tôi cười.

"Nhìn góc này hay thật, to quá!"

Mắt nó tối đen lại, giọng nói vừa trầm vừa khàn.

"Em muốn chị. Muốn được chị chạm vào..."

"Ai bảo mày chuyển đi. Nếu giờ ở nhà, có phải là đang ngồi phía sau tao, cọ thứ đó vào lưng tao không?"

Đuôi mắt nó khẽ giật lên, không kiềm chế được mà tự vuốt ve lên xuống.

"Sau này...sẽ mãi như thế. Đợi em...ha~..."

Hơi thở của nó vừa nặng nề vừa đồn dập, nó đã cố gắng thật chậm rãi để chờ tôi gọi điện tới. Thế nên giờ nó muốn ra rồi.

"Chậm lại chút đi."

"Em...muốn ra..."

Tôi híp híp mắt cười, tay kia áp lên ngực mình, chậm rãi xoa nắn.

"Anh...nhìn này."

Nó nhìn tôi, yết hầu lên xuống khô khan. Tay nó vừa di chuyển chậm lại đã lập tức sục nhanh hơn. Nó nhíu chặt chân mày, thở gấp gáp.

"A...Trúc Anh, em điên mất."

Tôi nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy muốn được nó chạm vào. Lúc ở bên cạnh nó, tôi chỉ muốn được chơi đùa nó thôi. Giờ nó không ở cạnh, nhìn nó phấn khích quá màn hình điện thoại lại cảm thấy bị kích thích vô cùng, muốn chạy tới nhảy lên đùi nó.

Tôi nhìn nó không nói gì, cũng không bắt nó phải chậm lại để kiềm chế. Tôi vừa nhìn nó vừa xoa nắn ngực mình, thi thoảng lại vân vê đầu ti nho nhỏ. Mắt nó đục ngầu nhìn tôi đầy ham muốn, giống như bị tôi nhấn chìm trong dục vọng. Nó không thể kiềm chế được nữa, giới hạn cuối cùng bị tôi kích thích, nó sục thật nhanh và mạnh, sau đó gồng lên rồi bắn ra. Nó bắn lên camera điện thoại, trên màn hình của tôi hiện rõ tinh dịch trắng đục của nó.

"Nhiều quá, mày bắn hết lên điện thoại rồi à? Thế thì, nhìn từ bên đó sẽ thấy mặt tao đầy tinh dịch của mày ấy nhỉ?"

Nó thở hổn hền nhìn tôi, không nói được gì. Tôi cười cười nhìn nó, sau đó há miệng ra, đưa lưỡi ra lướt nhẹ một đường. Nó cầm điện thoại lên lau màn hình, rồi nói.

"Đủ rồi. Chị cũng nên đi ra đi, đừng ngâm lâu quá. Nhớ sấy khô tóc hẵng đi nằm."

"Muốn Anh chạm vào quá..."

Tôi nói nhỏ. Nó nghiến răng.

"Đừng khiêu khích em nữa, em sẽ chạy về nhà bây giờ đấy."

Tôi cười thành tiếng. Nó thấy tôi vui vẻ nên mặt cũng giãn ra.

"Thôi nhé. Ra để đi ngủ đây."

Nó gật đầu, vẫn cố dặn với theo.

"Nhớ lau khô người và sấy khô tóc nhé!"

Tôi lạnh lùng "rồi rồi" rồi tắt máy. Lạ thật, lúc nó ở gần bên thì không muốn chạm vào, đến khi xa nó thì tôi lại trở nên ham muốn hơn. Lần sau, có lẽ sẽ để nó chạm vào tôi thử xem.

Tôi cứ nghĩ là sau lần đấy nó sẽ thường xuyên gọi video cho tôi vì ham muốn, nhưng nó không làm thế. Nó chỉ về nhà mỗi cuối tuần, có hôm bận tiếp đối tác thì không về. Thi thoảng nó gọi điện cho tôi, lúc thì tôi nghe máy, lúc thì không. Thi thoảng nó lại nhắn tin hỏi tôi muốn mua gì không. Tôi biết công việc của nó khá tốt, nó có vẻ cũng đầu tư thêm bên ngoài cùng ai đó nên số dư tài khoản không tệ. Không như tôi, lương vừa đủ ăn chơi, tiết kiệm một khoản nhỏ vì vẫn ăn ở bám bố mẹ. Mỗi lần nó hỏi tôi muốn mua gì không, tôi sẽ từ chối, rồi giọng nó lại chùng xuống.

"Chị có muốn thay chăn ga mới không?"

Tôi nói rằng vì nó không làm bẩn nên ga giường tôi còn mới. Nó lại hỏi có mua túi xách không, giày, váy thì sao? Tôi đều nói không cần. Nó lại có chút thất vọng. Tôi biết nó thật lòng muốn lo cho tôi, bởi vì cái bộ dáng vui vẻ mỗi khi mua gì đó cho tôi khiến tôi muốn khiến nó thất vọng hơn, cho dù tôi cũng muốn mua một số thứ.

"Anh nhìn này."

Đang trong giờ làm việc. Tôi gửi cho nó tin nhắn kèm ảnh. Ảnh tôi chụp trước gương, mặc áo sơ mi của nó làm váy ngủ. Bên trên hờ hững thả hai cúc áo, bầu ngực nửa kín nửa hở. Bên dưới áo dài quá mông, che đi vùng cấm nhưng quần lót lại kéo lệch xuống một đoạn. Tôi hơi cúi mặt nhìn vào điện thoại chứ không nhìn vào gương, mỉm cười.

Tôi không thấy nó nhắn lại gì, đến giờ nghỉ trưa nó mới gọi điện lại cho tôi.

"Ơi tao đâ..."

Tôi chưa nói hết câu nó đã gầm vào điện thoại.

"Chị làm cái gì thế! Đang giờ làm việc đấy!"

"Thì sao? Tao muốn cám ơn cái áo thôi mà."

Tôi nghe nó có vẻ kiềm chế hơi thở, gằn giọng.

"Em vẫn chưa có phòng làm việc riêng. Em suýt nữa đã kêu lên giữa văn phòng đấy."

Tôi bật cười khúc khích.

"Xinh không?"

Tôi nghe tiếng nó nuốt xuống, giọng hơi trầm.

"Đừng có...đừng có để ai khác nhìn thấy, ngoài em."

"Ừm, Anh đừng "ra" ở chỗ làm nhé."

Nó có chút xấu hổ, nghiến răng nói.

"Không đâu! Nhưng ngày hôm nay...em không làm việc được mất."

"Sao thế được, gửi ảnh cổ vũ mà. Tao có thứ muốn mua."

"Thật sao? Chị muốn mua gì thế, cứ nói với em."

Giọng hỏi vồn vã của nó khiến tôi cảm thấy được cưng chiều.

"Bí mật, sau gặp sẽ nói sau. Làm việc chăm chỉ nhé. Cúp máy đây."

Tôi thích được nó chú ý, thích nó coi tôi là trung tâm, phục tùng tôi. Đôi khi tôi cũng muốn nhẹ nhàng, nhưng vì nó chiều hư tôi, thành ra toàn nuốn bắt nạt nó. Cái sự vui vẻ của nó...khiến tôi vừa thấy thích nó, nhưng lại vừa muốn giẫm đạp lên.

Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo khi mỗi người quen dần với cuộc sống riêng của mình. Tôi không còn quá phụ thuộc vào nó nữa, dường như cả nó cũng thế vì các cuộc gặp cứ dần ít đi. Tôi không đến nhà nó, nó thì không phải cuối tuần nào cũng về nhà. Nó có vẻ rất bận, tuy rằng vẫn bỏ chút thời gian ra nhắn tin và gọi điện cho tôi, cho dù tôi không trả lời lại. Thi thoảng nó lại gửi đồ cho tôi, đồ ăn vặt về nhà, hay là đồ ăn đến công ty. Trước nó hay rủ tôi ra ngoài chơi vào cuối tuần, giờ có lần tôi hỏi lại thì nó lại từ chối tôi vì công việc. Tôi không thích bị nó từ chối, càng không thích nghe lời xin lỗi từ nó qua điện thoại. Tôi mặc kệ nó quay cuồng với công việc một mình.

Bố mẹ tôi cũng không can dự gì vào cuộc sống của hai đứa, chỉ có mẹ hay sang nhà để nấu cho nó một ít đồ sẵn và giúp nó dọn nhà - tuy nhà nó hầu như lúc nào cũng sạch sẽ. Bố mẹ cũng vẫn quan tâm hỏi han nó thường xuyên.

Lúc đầu xa nó tôi cũng thấy nhớ, bởi vì  ở cạnh nó đã trở thành thói quen. Dựa dẫm và ỷ lại cũng thành thói rồi. Nó thì đang cố gắng để tôi được dựa dẫm nhiều hơn, có thể vững chắc hơn để che chở cho tôi, còn tôi thì dần quen với việc không có nó.

Sẽ chẳng có chuyện gì nếu cuộc sống ít sự thay đổi, cho đến khi tôi để ý một anh chàng đối tác. Vốn việc gặp đối tác không phải của tôi, tôi chỉ đi thay trưởng bộ đúng một lần, từ đó anh ta có vẻ hứng thú với tôi. Một người đàn ông cao ráo, thơm, mặc đồ luôn gọn gàng bảnh bao. Anh ta có chất giọng êm tai, ăn nói cũng nhẹ nhàng từ tốn rất dễ chịu. Bởi vì làm việc với tôi hiệu quả, nên sếp đặc biệt điều tôi đi làm những công việc liên quan đến anh ta.

Tình cờ là có vẻ như anh ta cũng chú ý đến tôi. Tôi thích kiểu nói chuyện cởi mở, thông minh và lịch thiệp của anh ta. Vẻ bề ngoài thì anh ta cũng khá cao, cơ thể có lẽ không vạm vỡ nhưng cũng không béo bụng. Hơn hết là làm việc với anh ta khiến tôi thoải mái, phúc lợi công việc cũng tốt.

Anh ta mời tôi đi ăn tối vì kết thúc tốt đẹp phần đầu của dự án, tôi đồng ý. Tôi đã thử so sánh anh ta và nó,thật ra thì cũng không hẳn là thích hơn, tôi chỉ muốn thử ở bên cạnh một người khác mà không phải nó thôi. Tôi thấy mình đã quá phụ thuộc vào thằng em hờ rồi. Hơn nữa tôi và nó không phải người yêu, tôi có sự lựa chọn của mình, nó cũng thế.

Sau bữa tối vui vẻ, anh ta rủ tôi đi xem phim muộn. Tôi cũng đồng ý, vì đi với anh ta khá thoải mái mà. Trong lúc chờ vào phòng chiếu thì nó gọi tới. Vì không phải lúc nào tôi cũng nghe máy nên mỗi lần tôi trả lời là nó đều khá vui vẻ.

"Trúc Anh có bận gì không, em qua đón chị đi dạo một lúc được không?"

"Bận rồi. Đang ngoài đường."

Giọng nó chùng xuống, hỏi lại.

"Vậy à, chị đi đâu thế?"

Tôi nghe rõ sự thật vọng của nó. Có lẽ hôm nay nó tìm được chút thời gian rảnh hiếm hoi nên muốn được gặp tôi. Tôi chưa kịp trả lời thì anh đối tác ghé tai tôi nói.

"Anh mua nước rồi đây. A, em đang nói chuyện điện thoại à?"

Tôi khẽ gật đầu, không hề che điện thoại lại mà thản nhiên nói.

"Em trai em gọi. Anh chờ em một lát."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi.

"Ai đấy?"

"À, anh ấy là đối tác tao đang làm việc cùng. Vậy thôi nhé, tao cúp m..."

"Chị đang ở đâu?"

"Đi xem phim chút. Đến giờ rồi, cúp nha."

Tôi nghe được sự tức giận và thiếu kiên nhẫn của nó, mỗi lần nó khó chịu thì tôi đều thấy vui trong lòng. Thật sự méo mó và xấu xa, nhưng tôi không thể kiềm chế lại được. Giá mà nó đừng phục tùng tôi vô điều kiện như vậy.

"Khoan đã, chị đang ở đâu?"

"Bye."

Tôi nói rồi cúp máy, để chế độ yên lặng rồi cầm cốc nước anh ta đưa cho, vui vẻ vào phòng chiếu. Bộ phim có lẽ khá hay, nhưng tôi không thể tập trung được vì nghĩ về nó. Tôi nghĩ giờ hẳn nó đang nóng ruột lắm khi biết tôi đang đi xem phim muộn với một gã đàn ông nào đó nó không biết. Nó tức giận nhưng không thể tỏ ra giận dỗi với tôi, nó khó chịu nhưng không thể làm gì được. Cứ nghĩ đến nó đang quằn quại vì mình là trong lòng tôi lại thấy nhộn nhạo. Một phần trong tôi không muốn tổn thương nó, nhưng một phần lại luôn nghĩ cách khiến nó bị thương thật sâu. Tôi không thể dừng chính mình lại được. Đôi khi tôi mong nó có thể bỏ tôi lại mà chạy đi thật xa, để không bị tôi giày vò nữa.

Anh ta đưa tôi về đến nhà, lịch sự và cẩn thận. Tôi chào anh ta rồi đi vào nhà, hứa hẹn cho những lần gặp sau, vì cả công việc và đi chơi.

Tôi vào phòng mới lấy điện thoại ra. Thằng đó còn điên hơn tôi tưởng nhiều, nó gọi cho tôi gần trăm cuộc điện thoại! Tôi vốn định kệ nó, cuối cùng lại miễn cưỡng nhắn cho nó cái tin. "Về nhà rồi." Nó ngay lập tức gọi lại cho tôi nhưng tôi tắt đi, nó cũng không gọi lại nữa. Nó gọi cho tôi nhanh đến mức có vẻ như nó chỉ ngồi và nhìn điện thoại suốt gần ba tiếng đồng hồ vậy.

Trong lòng tôi nhói lên, giày vò nó cũng là một loại tự khiến bản thân khó chịu. Vừa thương xót vừa lại vừa thỏa mãn hả hê. Có lẽ người điên là tôi chứ không phải nó.

Sau đó nó không hỏi tôi về việc đấy nữa, vẫn chỉ thi thoảng nhắn tin gọi điện như bình thường. Cuối tuần nó cũng không về nhà. Tôi gọi video thì nó không nghe máy. Tôi tự hỏi có khi nào nó đang trốn tránh tôi, có khi nào nó không thể chịu được nữa, sắp bỏ cuộc rồi? Dù sao thì mối quan hệ của tôi và anh chàng đối tác khá tốt, nếu nó bỏ tôi thì cũng không sao...

Có thật là không sao không?

Tôi vẫn tự hỏi nhiều lần. Muốn khiến nó đau lòng, nhưng khi anh chàng kia hỏi tôi có muốn tiến sâu hơn không, chính thức hẹn hò chẳng hạn, thì tôi lại từ chối. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để đâm nó một nhát sâu như vậy. Tôi chỉ có thể rạch từng đường lên tim nó mà thôi.

Hôm nay là thứ bảy, tôi về nhà sau khi đi cà phê với anh chàng kia. Mẹ tôi đang nói chuyện điện thoại với nó. Có lẽ cũng lâu rồi không gặp nó, qua nhà cũng không gặp được nên mẹ tôi cảm thấy lo lắng. Tôi nghe mẹ hỏi thăm nó rất nhiều. Không chỉ thế, chính mẹ là người nói tôi có sự lựa chọn, chỉ cần nghe theo trái tim, không cần vì ai mà miễn cưỡng chuyện tình cảm nhưng lại làm nội gián?

"Sao lâu rồi con không về nhà, con có hay gọi điện cho chị không? Công việc bận lắm à, nếu rảnh thì về đưa chị đi chơi đi."

Nói xong mẹ tôi thì thầm.

"Mẹ thấy nó dạo này lạ lắm, hình như có thằng nào đang tán nó đấy. Con xem thế nào đi, đừng để hụt mất khoản đã đặt trước."

Chờ mẹ nói chuyện xong tôi mới lên tiếng. Mẹ tôi giật mình nhưng ngay lập tức tỏ ra thản nhiên.

"Về sớm thế à, hẹn hò vui không?"

Tôi ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn mẹ.

""Khoản đặt trước" cơ đấy, mẹ bảo con có sự lựa chọn, mà lại làm nội gián cho Anh à?"

Mẹ tôi phẩy tay.

"Thì làm sao? Mày chọn ai là việc của mày, mẹ ưng ai là việc của mẹ chứ. Mẹ ưng con trai mẹ thì sao nào, chả có ai tốt như Hoàng Anh cả."

Tôi bĩu môi.

"Ghê chưa. Hồi đi học nó học giỏi và chăm chỉ đấy, nên nó đánh nhau khiến mẹ lên văn phòng xơi nước mấy lần, mẹ đều bỏ qua cho nó à? Con thì hơi tí thôi đã bị mắng rồi!"

"Bỏ qua là bỏ qua thế nào. Mẹ mắng riêng hai đứa nên con mới không biết thôi. Nó cũng cứng đầu lắm, mẹ vừa chửi nó vã bọt mép ra, thì mấy hôm sau nó đánh người ta nhập viện luôn, còn nó cũng bị rạn xương. Vừa ở viện về là bố mẹ bắt quỳ rồi mắng mấy tiếng đồng hồ. Nó vừa khóc vừa xin lỗi. Bố mẹ tưởng nó ăn năn lắm nên cũng nguôi nguôi, nó lại bảo nó xin lỗi vì không bảo vệ được chị, chị ở trường bị bắt nạt mà nó không biết."

"Hoàng Anh là con mẹ, đương nhiên mẹ không muốn nó đau lòng. Trúc Anh là con gái mẹ, mẹ đương nhiên muốn những gì tốt đẹp nhất cho con. Con có thể tự lựa chọn, còn mẹ chỉ ở phía sau thôi."

Tôi nhìn mẹ, trêu học hỏi.

"Ở phía sau thúc đít Anh về phía con ạ?"

Mẹ tôi hất mặt lên.

"Ờ đấy, thì sao? Mẹ tin nó nhất. Trúc Anh ở với nó thì mẹ yên tâm vô cùng. Nó mà ở với mày thì nó mới là đứa thiệt đó. Mày xem nó bắt nạt mày bao giờ chưa? Mày đánh nó nhiều quá, nên mấy lần nó hư mẹ cũng chả muốn đánh nữa."

"..."

Lâu lắm rồi không gặp nó, tôi nghĩ tối nay sang nhà nó xem sao. Dù sao từ lần trước đến nhà nó đến nay cũng quá nửa năm rồi.

"Tối con qua nhà Anh, mẹ gửi gì cho nó không?"

"Ái chà chà, nghe mẹ nói nên động lòng rồi hả? Mẹ mới mang đồ ăn qua rồi, lát cầm ít hoa quả sang cho nó. Xem em dạo này thế nào, mẹ sang mấy lần mà chả gặp nó gì cả."

Tôi đứng dậy đi vào tủ lạnh nhặt hoa quả cho nó.

"Vâng vâng con biết rồi. Con sang tiếp năng lượng cho con trai cưng của mẹ đây. Con ngủ lại luôn được không ạ?"

Mẹ tôi nhảy dựng lên.

"Không được. Ngủ là ngủ thế nào, hai đứa đã có gì đâu, về muộn cũng được nhưng phải về!"

Tôi bật cười.

"Sao mẹ bảo mẹ tin nó nhất?"

Mẹ tôi phẩy tay rồi đi lên phòng, nhàn nhạt nói.

"Nhưng mẹ không tin mày."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com