16.
Tôi xách hoa quả lên nhà nó, quả nhiên nó vẫn chưa về. Tôi cất hoa quả vào tủ lạnh cho nó rồi lượn một vòng. Nhà nó chẳng thêm gì mà cũng chẳng thiếu gì, đồ đạc cũng chẳng dịch chuyển. Tôi nheo mắt nhìn cái điều khiển tivi ở góc ghế sô pha, tự hỏi có phải lần trước tôi vứt cái điều khiển ở đấy không nhỉ. Nó bận đến mức nào mà ti vi cũng không thèm mở lên?
Nhà nó thật sự không có gì, bật ti vi cũng chẳng có gì xem, tôi liền đi vào phòng ngủ của nó. Tôi mở tủ quần áo của nó lấy một cái áo phông rộng để mặc cho thoải mái. Tôi nhìn đôi tất vẫn còn trong bọc ni lông, được để ngay ngắn một góc tủ. Chỉ là đôi tất rẻ tiền, nó có cần trân trọng thế không? Tôi nhảy lên giường nó nằm, đắp chăn của nó. Tôi hít hít mùi của nó, còn ngửi thấy cả mùi thuốc lá. Tôi nhăn mũi, bật dậy chạy ra phòng khách. Gạt tàn trống trơn. Tôi mở thùng rác bên cạnh bàn, nhăn nhó nhìn. Nó không chỉ hút thuốc mà còn hút rất nhiều. Nó không sợ mẹ nhìn thấy sao? Thằng điên này!
Tôi hơi đói nhưng lười nấu, lại lên giường nó nằm lướt điện thoại. Không biết nó cảm thấy thế nào khi biết tôi đang tán tỉnh người khác nhỉ? Nó có đau lòng không, khó chịu đến mức nào? Hay là nó mặc kệ tôi rồi?
Tôi nằm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tuy ám chút mùi thuốc lá nhưng mùi chăn của nó vẫn rất dễ chịu.
Tôi giật mình bởi tiếng động và giường đệm rung mạnh. Tôi nheo mắt nhìn, bất ngờ thấy nó đang chồm người phía trên tôi, chống tay xuống giường. Tôi dụi dụi mắt.
"Giật cả mình. Mấy giờ rồi, mày về lúc nào th...ưm..."
Nó bất ngờ gạt tay tôi ra rồi ôm lấy mặt tôi và hôn xuống. Tôi bị bất ngờ nên không kịp phản kháng, muộn màng túm chặt cổ tay nó. Hiển nhiên là tôi không thể chống lại nó được. Nó mặc tôi cào cấu vào ống tay hay đẩy vai nó ra thì nó vẫn hôn tôi ngấu nghiến, đưa lưỡi sục sạo khắp nơi, quấn lấy tôi đang yếu ớt chống cự. Nó rời đi, tôi cảm giác được nước miếng chảy từ khóe môi xuống, vội vàng hít thở. Tôi nắm vai áo nó đến nhăn nhúm lại. Nó không kiên nhẫn chờ tôi hít thở thêm, lại vội vàng hôn tới. Tôi bị nó hôn đến mụ mị đầu óc, bàn tay vô thức túm chặt áo nó đến cứng đờ. Nó hôn đến khi nước mắt tôi rưng rưng mới rời đi, hơi thở nó gấp gáp và nóng rực phả vào tôi.
"Mày...mày...điên à..."
Tôi vừa thở vừa cố mắng nó. Tôi nhìn nó, khuôn mặt nó ửng đỏ, hơi thở như muốn đốt cháy tôi. Ánh mắt nó đục ngầu, biểu cảm...gì thế kia? Tôi chẳng biết tả thế nào, nó gấp gáp, ánh mắt đen thẳm đòi hỏi nhưng cũng đầy trách móc.
Nó cúi xuống định hôn tiếp, tôi vội vàng quàng tay ôm cổ nó, đu người lên mà ôm nó thật chặt để né tránh.
"Không...không muốn nữa. Mày phát điên gì chứ, định hôn chết tao à?"
Nó ôm lấy tôi, giọng trầm khàn nói nhỏ.
"Chị...lại mặc áo của em."
"Mượn chút."
Tôi dụi vào vai nó, ôm nó thật chặt. Có phải do lâu ngày mới ôm nó không, cảm giác...thật khác. Tôi muốn ôm nó mãi như thế. Nó hôn lên tóc tôi rồi hôn lên cổ, hít hà mùi tôi.
"Em đã từng nói chị không được ngủ trên giường của em chưa?"
Tôi cố lục lại trí nhớ, lơ đễnh hỏi.
"Có...có hả? Tao nằm chờ mày, vô tình ngủ quên thôi. Gì chứ, keo kiệt vậy?"
Nó dụi dụi trán vào vai tôi.
"Em không chịu được."
Tôi thả người nằm xuống giường, lại giơ tay về phía nó, nó hạ thấp người xuống để tôi ôm, nhưng vẫn gồng lên để không đè lên người tôi.
"Thả lỏng đi."
"Có được không?"
Tôi gật đầu, xoa nhẹ lưng nó.
"Được."
Tôi siết chặt tay ôm nó, nó cũng thả lỏng người nằm đè lên tôi. Hơi nặng, nhưng vì thế nên tôi cảm nhận được người nó dính lên cơ thể mình.
"Sao gần đây mày không về nhà?"
Nó im lặng một lát rồi hỏi lại.
"Chị...đang thích người khác à?"
"Sao tao gọi video mày không nghe máy?"
"Hắn là người thế nào, cao không, có tử tế không, làm gì, lương bao nhiêu?"
Tôi tức giận nhíu mày, nắm tóc nó nhưng lại không giật nữa. Mẹ nó, nói chuyện kiểu mẹ gì mà không ai trả lời?
"Tao hỏi mày đó, mày làm gì mà bận rộn ghê vậy?"
"Hắn ta có hơn em không, hơn em ở điểm gì, tại sao chị thích hắn?"
Đ...Tôi tức giận đẩy nó bằng tay và chân khiến nó nằm lăn sang bên cạnh, tức giận nói.
"Tao hỏi thì này phải trả lời chứ! Thằng thần kinh này!"
Nó quay sang nhìn tôi, tôi giật mình không chỉ bởi ánh mắt nó đau đớn nhìn mình, mà bởi vì bây giờ tôi mới nhìn rõ khuôn mặt nó. Tôi vội vàng ngồi dậy, cúi xuống áp hai tay vào mặt nó.
"Sao...sao gầy vậy?"
Tôi nhìn rõ nó gầy hơn trước, khuôn mặt tiều tụy và xanh xao hơn. Mắt nó trũng sâu hơn và quầng mắt thâm rõ rệt. Tôi chưa từng thấy bộ dạng mệt mỏi thiếu sức sống này của nó.
"Mày bị mất ngủ à?"
Ngón cái tôi quét qua bầu mặt thâm đen của nó. Nó nắm lấy bàn tay tôi, hỏi lại.
"Chị thật sự thích hắn sao?"
Tôi nhìn nó. Nó thật sự bị việc ấy ảnh hưởng đến mức này sao? Hóa ra nó không gặp mẹ, không nghe video call bởi vì nó không muốn ai nhìn thấy cái bộ mặt này của nó à? Tôi còn thấy trong lòng nhói lên, nếu bố mẹ thấy chắc sẽ xót nó chết mất!
Tôi nhíu mày hỏi nó.
"Tao hỏi trước, mày trả lời trước rồi tao sẽ nói. Mày bị mất ngủ à? Sao mấy tháng không gặp lại thành cái dạng gì đây?"
Nó lắc đầu.
"Không có, chắc do em bận quá."
"Mày hút nhiều thuốc đến nỗi ám cả mùi vào chăn đấy. Mày điên hả?"
Nó lắc đầu, hơi nhíu mày nhìn tôi, tỏ vẻ không kiên nhẫn hỏi.
"Em xin chị đấy, chị làm ơn trả lời em được không, chị thật sự thích hắn sao?"
Tôi ngây ra nhìn nó, trong lồng ngực không ngừng nhói lên. Hả hê và thỏa mãn chưa, khi thấy nó đau đớn và hạnh hạ bản thân mình đến vậy? Tôi không nghĩ rằng nó lại trở nên như vậy. Nó né tránh mọi người, né tránh cả tôi. Tự chui vào một góc tối để hành hạ bản thân bởi công việc, rồi hút thuốc, stress đến mất ngủ? Tôi cảm thấy nếu tôi để thêm vài tháng nữa, có lẽ nó sẽ phát điên thật, hoặc chết mất.
"Mày điên à."
Tôi không nói được gì khác cả. Tôi cúi xuống hôn lên trán nó, rồi hôn nhẹ lên môi. Tôi ôm cổ nó.
"Mày bị ngu à, làm vậy để được gì!?"
Nó thở dài, đặt tay lên đầu tôi vuốt nhẹ.
"Em không biết phải làm gì nữa. Em không có tư cách để ghen tuông, càng không có tư cách giữ chị lại."
"Mày đúng là điên mà. Sao mày không chết luôn đi!"
Tôi cho dù cảm thấy đau lòng đến bật khóc thì ngoài miệng vẫn nói những lời cay nghiệt. Nó ôm tôi bằng cả hai tay, thì thầm.
"Đừng khóc, sao Trúc Anh lại khóc? Chị muốn em chết thật à? Em nghĩ là là em có thể chết luôn được."
"Không muốn! Oa~ Mày...mày...mày thử chết xem...!"
Tôi khóc lớn khiến nó ngỡ ngàng, vộ vã ngồi dậy để ôm tôi vào lòng. Nó luống cuống.
"Em xin lỗi, xin lỗi! Chị sao thế? Đừng khóc...đừng khóc được không?"
Tôi được nó dịu dàng an ủi một cách vội vã thì lại càng khóc lớn. Tôi rúc sâu vào ngực nó mà khóc, nước mắt nước mũi dính ướt một mảng áo nó. Nó bất lực nên không nói gì nữa, chỉ đành ôm chặt tôi chờ tôi khóc xong.
Tôi dựa vào ngực nó nức nở nấc lên.
"Thôi nào, đứng khóc được không? Trúc Anh khóc khiến em đau lòng lắm. Em tưởng chị không thích khóc trước mặt em cơ mà?"
"Tao ghét mày."
Nó khẽ thở dài, vỗ về tôi.
"Em biết. Ghét em đến mức này sao?"
Tôi lại mếu máo, ư ử định khóc tiếp. Nó vội vàng siết chặt tay lại.
"Em xin lỗi, em xin lỗi. Em không nói gì nữa đâu, làm ơn đừng khóc được không? Xin chị đấy."
Tôi tức giận cào lên ngực nó, sụt sịt mũi. Nó không nói gì nữa, cứ lặng lẽ ôm tôi như vậy thật lâu.
"Đói..."
"Chị chưa ăn gì à?"
"Chưa..."
"Thật là. Vậy để em ra làm cái gì cho chị ăn nhé. Ăn trứng cuộn không?"
Tôi vẫn ngồi lì trong lòng nó, lắc đầu. Nó đành ôm tôi tiếp, gác cằm lên đầu tôi, nhỏ giọng hỏi.
"Vậy thì ăn gì? Mẹ mới mang cho em đồ ăn, em hâm nóng mấy món cho chị nhé?"
Tôi vẫn lắc đầu, cọ cọ vào ngực nó.
"Thế chị muốn ăn gì, em gọi về nhé?"
Tôi vẫn lắc đầu. Nó thở dài, nó luôn đầy kiên nhẫn với tôi.
"Vậy thì chị định nhịn đói à? Đau dạ dày đấy. Ngoan nào, để em đi nấu đồ ăn nhé?"
Tôi vẫn lắc đầu.
"Không ăn thì sao, mày còn sẵn sàng chết luôn cơ mà."
Nó lại thở dài.
"Không đâu, là em nói bậy rồi. Dù thế nào em cũng không thể bỏ Trúc Anh lại được đâu."
Tôi không nói gì, cứ ngồi trong lòng nó không chịu ra.
"Chị không định ăn gì thật đấy à?"
"Muốn nghe câu trả lời không, mày hỏi tao về người kia ấy?"
Nó im lặng, bàn tay khẽ run lên. Tôi nghe tiếng tim nó đập rõ ràng hơn, mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một nhanh. Đến khi tôi muốn nói thì nó lại không dám nghe.
"Để sau đi, em đi làm đồ ăn cho chị trước, được không?"
Tôi lắc đầu.
"Tao ghét mày hơn anh ta. Anh ta tốt lắm, công việc ổn định, là đối tác lớn nên lương nhất định cao rồi. Nhà lớn hơn, xe xịn hơn xe mày."
"V...Vậy sao."
Giọng nó hơi khàn khó nghe. Tôi còn mơ hồ nghe thấy nó nghiến răng, nhưng lời nói ra thì vẫn dịu dàng.
"Hôm trước anh ta ngỏ ý muốn chính thức hẹn hò với tao, tao bảo là..."
"Khoan đã."
Nó vội ngắt lời tôi.
"Để sau được không, em xin chị đấy."
"Sao thế, không muốn nghe à? Mày hỏi mà."
"Em...em..."
Tôi ngước lên nhìn nó, vuốt ve má nó. Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nó.
"Tao nói là..."
Mắt nó nhìn như hố đen không đáy muốn hút tôi vào trong vậy. Tao còn chưa nói xong, mày đau khổ cái gì chứ?
"Từ chối."
"Hả?"
Nó mở to mắt nhìn tôi, hỏi lại.
"Sao cơ?"
Tôi cười khúc khích hôn lên cằm nó.
"Tao từ chối, đương nhiên."
Nó nhìn tôi, lắp bắp.
"Thật...thật sao? Tại sao chị lại từ chối người tốt như vậy?"
Tôi nhăn mặt nói.
"Ngoài kia thiếu gì người tốt, tốt thì tao đều phải yêu à? Hơn nữa anh ta có vẻ như không phải là người tao có thể đàn áp được. Tử tế đấy, nhưng không ngoan như Anh."
"Vậy...vậy..."
Tôi lừ mắt nhìn nó.
"Đấy, có thế thôi, mày phát điên gì chứ. Làm việc ăn ý nên có đi chơi cùng mấy bữa."
Tôi giơ bàn tay lên múa múa trước mắt nó.
"Tay cũng chưa cầm."
Nó nhìn tôi như chưa thể tin được. Tôi cười cười nhìn nó, bàn tay hư hỏng ve vãn nó bên ngoài lớp quần âu.
"Tạm thời thì, chọn Anh."
Yết hầu nó lên xuống, giọng khản đặc.
"Thật sao, chị không thích hắn ta thật sao?"
Tôi tức giận bóp mạnh đũng quần nó khiến nó khẽ kêu lên.
"Thật mới giả! Không thật thì mày nghĩ bây giờ tao lại ngồi trong lòng mày thế này chắc? Mau đi ra làm cái gì ăn, rồi đem đổ cái thùng rác đầy đầu thuốc lá kia đi! Đến là gớm!"
"V...vâng. Nó trả lời nhưng vẫn ngồi im, vì tôi vẫn ngồi trong lòng nó. Tôi đành bò ra, nằm xuống giường.
"Làm xong thì gọi nhé."
Nó gật đầu rồi vội vàng xuống giường. Nó vừa ra đến cửa thì tôi gọi giật lại.
"Anh!"
Nó quay lại. Tôi chỉ chỉ vào áo đang mặc.
"Xin cái áo này nhé."
Nó bật cười.
"Được."
Tôi cảm nhận được môi nó chạm vào trán mình, nheo nheo mắt, uể oải hỏi.
"Sáng rồi à?"
Nó bật cười.
"Dậy ăn cơm, em nấu xong rồi."
Tôi ngẩn ra một lúc. Nằm chờ nó nấu cơm nên tôi lại ngủ thiếp đi. Tôi với tay ôm cổ nó, kéo nó lại để hôn. Nó bất lực nhìn tôi.
"Chị đói lắm rồi đúng không, dậy ăn nhanh lên không đau bụng đấy. Muộn lắm rồi."
Tôi vẫn đu bám cổ nó không thả ra. Nó thở dài, xoay người bế tôi lên.
"Sao chị không lớn tí nào thế."
Tôi lườm nó.
"Mày bảo ai trẻ con?"
Nó lắc đầu, nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế.
"Không, em có nói gì đâu. Mau ăn cơm."
Tôi vừa động đũa thì mẹ gọi điện, tôi nhận ra là đã hơn mười giờ rồi.
"Con chuẩn bị về đây ạ. Nó về muộn quá nên giờ mới ăn cơm. Ăn xong con về liền nè."
Tôi nhanh nhảu nói. Nhưng mẹ tôi lại bảo.
"Mai ngày nghỉ thì nay ngủ lại đấy cũng được, sáng mai bố mẹ đi chơi từ sớm. Hai chị em không đánh nhau đâu nhé."
Bố mẹ tôi chẳng lo gì, chỉ lo tôi bắt nạt nó. Mẹ tôi còn cẩn thận nói thêm.
"Bảo Hoàng Anh ngủ tạm sô pha một đêm nhé."
Tôi quả quyết gật đầu.
"Đương nhiên rồi ạ. Vậy con ăn cơm đây."
"Ừ cứ thong thả mà ăn. Hoàng Anh thế nào?"
Tôi nhìn nó, nó lo lắng nhìn tôi, lắc đầu.
"Nó ổn mẹ ạ, bận quá nên thường về muộn, có điều vẫn ăn uống đầy đủ. Bố mẹ đừng lo."
Kết thúc nói chuyện, tôi quay sang bảo nó.
"Mẹ bảo ngủ lại cũng được vì mai bố mẹ không có nhà. Mẹ bảo mày ngủ sô pha đấy."
Nó miễn cưỡng gật đầu, bỏ đồ ăn vào bát tôi.
"Mau ăn đi."
Tôi liếc nhìn nó, khuôn mặt mệt mỏi giãn ra, không giấu được ý cười trong mắt.
"Mày đang vui vẻ kìa."
Nó vội thu lại nét mặt, hắng giọng một cái rồi ăn cơm.
"Đi làm bận lắm hả?"
Nó lắc đầu.
"Có lần em nghỉ hai ngày nên bị dồn việc."
Tôi nghiêng đầu hỏi nó.
"Ốm hả?"
Nó lắc đầu. Tôi nhíu mày, không kiễn nhẫn hỏi.
"Thế thì làm sao?"
Nó có vẻ không muốn nói, nhưng bị ánh mắt của tôi hung hăng nhìn, nó không dám nhìn tôi, nhỏ giọng nói.
"Em...uống hơi nhiều."
Tôi nhìn nó một cái rồi không hỏi nữa. Tôi vừa ăn cơm vừa tưởng tượng ra dáng vẻ đau khổ vật vã của nó, uống say mềm người. Tôi lại nhớ đến dáng nó cô độc ngồi hút thuốc. Nghĩ đến đống đầu thuốc trong thùng rác, tối nào nó cũng tự giày vò bản thân như vậy sao? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến tôi cảm thấy nhộn nhạo, thương nó đến thắt tim lại, nhưng cũng thấy thỏa mãn.
Tôi lười biếng ngồi ngả ngớn trên sô pha xem ti vi.
"Không rửa bát đâu."
"Để em."
Nó nhanh nhẹn thu dọn đồ đi rửa. Một lúc sau thì mang hoa quả đã cắt miếng sẵn ra.
"Chị mang hoa quả tới cho em à?"
"Mẹ gửi."
Nó đút cho tôi miếng táo.
"Chị muốn tắm không?"
Tôi lắc đầu.
"Tắm rồi."
Nó ừm một tiếng, định đứng dậy đi tắm thì tôi bò tới. Tôi chống một tay lên đùi nó tay kia chậm rãi mở từng cái cúc áo.
"Trúc...Trúc Anh..."
Nó hứng tình nhìn tôi. Tốt vuốt nhẹ người nó từ ngực xuống cạp quần, mỉm cười.
"Cởi đồ giúp mày thôi, đi tắm đi."
"..."
Tôi ngồi xem phim, cười khanh khách. Nó từ phòng tắm đi ra, đứng chết trân nhìn tôi một hồi lâu tôi mới nhận ra.
"Đứng đó làm gì thế?"
Nó nghe tôi nói mới giật mình, đi đến ngồi xuống cạnh tôi.
"Lâu lắm rồi không nhìn thấy Trúc Anh cười như vậy."
Bởi vì phim đang hay nên tôi cũng không chú ý đến nó. Tôi dán mắt vào ti vi, một lúc sau đến đoạn hay liền phẩy tay về phía nó.
"Ha ha, Anh nhìn kìa!"
Tôi quay lại không thấy nó đâu, mới phát hiện ra nó nằm xuống phía sau tôi rồi. Nó đang ngủ. Tôi nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của nó, chạm tay lên bụng nó. Nó có vẻ thả lỏng và ngủ rất say. Tôi biết nó mệt mỏi lắm. Tôi khẽ thở dài, cho nhỏ tiếng ti vi đi một chút rồi tiếp tục xem trong im lặng.
Tôi nằm xuống cạnh nó, ghế sô pha chỉ đủ cho tôi nằm sát vào nó. Tôi nằm úp xuống, thả tay xuống đất và xem phim. Bất chợt nó trở mình, nằm nghiêng về phía tôi. Ghế sô pha có thêm ít chỗ, nó vòng tay ôm lấy tôi, kéo tôi áp sát vào người nó. Nó lơ mơ nói.
"Phim chưa hết à?"
Tôi dựa vào người nó.
"Ừm."
Nó ôm chặt tôi, đầu dựa sát vào tôi, thì thầm.
"Vậy...em ngủ chút nhé. Chừng nào xem xong thì gọi em."
"Ừm. Ngủ ngon."
Nói rồi nó siết tay lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm ngoan xem hết phim. Tắt ti vi thì đi nghịch điện thoại. Tôi giơ máy lên chụp ảnh nó đang ngủ say cạnh tôi. Tấm ảnh này, để hôm nào đó gửi cho nó vậy.
Tôi để điện thoại xuống đất, khẽ trở mình xoay về phía nó. Nó vẫn ngủ say, hơi thở đều đều. Tôi đặt tay lên ngực nó, vuốt nhẹ xuống bụng. Vốn định khiến nó nứng mà bật dậy, nhưng tôi lại chần chừ ở cạp quần. Cuối cùng thì tôi rúc vào ngực nó, vòng tay qua ôm nó rồi ngủ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com