Chap 4
Không biết trải qua bao lâu, Jiyeon sợ mình sẽ dọa sợ cô nên lên tiếng: "Min Min thật là nặng nha." "A" Hyomin bừng tỉnh vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, miệng đắng lưỡi khô cô không cách nào hô hấp được, vội vàng lè lưỡi "Chị không có nặng."
Jiyeon cười ha hả từ trên giường ngồi dậy, vô cùng bình tĩnh tự nhiên đi qua: "Còn không mở bức thư ra xem đi!"
"Đúng ha." Lực chú ý của Hyomin bỗng chốc bị dời đi, cô vội vàng mở bức thư lấy giấy thông báo ra xem một cách cẩn thận.
Cô nhanh chóng xem xong nội dung trong thư, nụ cười cũng chầm chậm dâng lên ở khóe miệng cuối cùng bộc phát ra ngoài, cô vui sướng thét chói tai xoay người ôm lấy Jiyeon nói: "Jiyeon, chị thi đậu rồi! Ha ha, chị thi đậu rồi!"
Nụ cười dần dần ngưng tụ trong mắt đen, hắn mở miệng nói "Chúc mừng Min Min."
Hyomin buông hắn ra, gương mặt xinh đẹp y hệt búp bê tràn đầy hưng phấn sáng rỡ: "Chị thật là vui! Trước đó còn sợ năng lực của mình không đủ chứ."
"Min Min thật sự vui vẻ như vậy sao?" Jiyeon đột nhiên bày ra một bộ mặt suy sụp.
"Có chuyện gì vậy?" Nụ cười của Hyomin đông cứng lại, giống như việc hắn không vui so với sự vui sướng của cô bây giờ quan trọng hơn nhiều: "Em... Không vui khi chị thi đậu đại học sao?"
"Không phải!" Jiyeon bĩu môi, đáng thương nói "Min Min thi đậu đại học sẽ phải rời nhà, rời đi tôi, tôi sẽ rất nhớ Min Min, vậy mà Min Min còn vui vẻ như thế... Min Min đúng là không thương tôi nha."
"Jiyeon..." nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Hyomin cũng không vui nổi "Chị không có ý này, em đừng nghĩ như thế."
Jiyeon nói xong liền xoay người đưa lưng về phía Hyomin, bả vai còn run run lên giống như đang khóc.
"Jiyeon." Người bây giờ thật sự khóc lại là Hyomin, cô vội vã muốn đến an ủi hắn, cô nắm cánh tay hắn thật chặt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Không nên như vậy. Nếu như em khóc thì chị rất đau lòng, rất khổ sở, em đừng khóc nữa, có được không?"
Hắn không chịu xoay người, nước mắt của cô liền đổ rào rào nhỏ xuống cánh tay của hắn. Jiyeon giật mình xoay người lại, nhìn vẻ mặt khóc đến thê lương của cô, hắn đau lòng nói: "Min Min... Tôi là đùa với Min Min thôi, đừng có khóc, thật xin lỗi mà!"
Jiyeon nhìn chằm chằm mắt to của cô đang rơi lệ. Khi cô phát hiện hắn chỉ là đóng kịch, cô lại khóc lớn hơn giống như người nên khóc là cô mới phải: "Jiyeon, có phải chị là một người chị gái rất vô dụng không, ô ô."
"Tại sao lại nói như vậy?" Jiyeon đưa tay lau đi nước mắt của cô lại phát hiện nó không cách nào ngừng được... Hỏng bét, đúng là chữa ngựa lành thành ngựa què mà.
"Chị vẫn cảm thấy em rất lệ thuộc vào chị nhưng thật ra thì ngược lại, chị không bỏ em được. Vừa nghĩ tới phải rời khỏi nhà, không thấy được em, lòng của chị rất là đau."
"Đứa ngốc."
"... Park Jiyeon." Hyomin hít hít chóp mũi, "Không thể nói chị mình là đứa ngốc."
"Ngu ngốc."
"Ngu ngốc cũng không được."
"Đậu đại học nên vui vẻ mới đúng, tôi không phải là đứa bé, tôi biết cách chăm sóc mình mà." Jiyeon thật biết điều khéo léo nói, sau đó cố ý nhắc nhở cô "Còn không mau cầm thư thông báo cho ba, mẹ. Bọn họ nhất định cũng rất muốn biết."
"Đúng nha!" Hyomin liền vội vàng gật đầu, nước mắt còn chưa khô liền đứng dậy chạy ra ngoài cửa "Em chờ chị."
Nhìn cô rời phòng, khéo môi của Jiyeon mới cong lên từ từ đi tới bàn đọc sách. Hắn nhìn sang sọt giấy vụn bên cạnh, đem tờ giấy trắng bị vò nát nhặt lên xem, nụ cười trên môi càng sâu hơn, càng ngày càng sâu gần như không dừng lại được.
Thật ra thì từ vô dụng không chỉ dành cho mình Min Min, chỉ là... hắn sẽ làm cho nó tốt lên.
"Min Min,... Park Hyomin!"
Bị kêu réo liên tục, Hyomin mới từ trong mộng bừng tỉnh, cái ót bị bạn đánh một cái rõ đau: "Sao cậu ngồi ngẩng người ra vậy?"
"Mình có sao?" Hyomin phủ phủ cái ót bị chụp đau, mắc cỡ cười lên.
Cô ngồi trên cỏ khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mặt trời thật chói mắt, cô chỉ có thể mở hé mắt ra một tí... Bây giờ đã là tháng chín, tất cả trường học đều đã tựu trường, mà bây giờ cô đang ở trong một đám sinh viên mơ mộng về cuộc sống đại học nhưng sao tất cả đều như một giấc mơ, cô có cảm giác mọi thứ không có thật. Có phải do cô không yên lòng hay không?
Cô còn nhớ rõ ngày cô xách hành lý ra khỏi nhà. Cô đặc biệt chọn lúc Jiyeon không có ở nhà. Bởi vì cô sợ mình sẽ khóc ầm lên cho nên chỉ nói lời tạm biệt với ba mẹ. Nhưng vừa rời đi cô liền hối hận, cô rõ ràng là muốn gặp Jiyeon, tại sao phải trốn tránh như thế?
Tựu trường đã một tuần lễ nhưng cô có chút buồn bực không vui. Cô không có tò mò về trường học mới, không có tâm tình đi chơi với bạn bè càng không có quan tâm đến việc tìm người yêu lý tưởng. Cô chỉ là một mực rối rắm không biết có nên gọi điện thoại cho Jiyeon hay không? Vấn đề này khiến cô thật là đau đầu, cô suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, càng nghĩ càng đau lòng đến nỗi khóc ầm lên.
Cô rất nhớ hắn, cho dù chỉ nghe được giọng nói của hắn cũng thật tốt.
Giọng nói của Jiyeon... Hình như có chút trầm thấp mang theo hương vị hấp dẫn. Cô không nhớ rõ giọng nói của hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào. Tóm lại, cô chính là thích giọng nói của Jiyeon, chỉ cần nghe được hắn nói chuyện, cô sẽ yên tâm. Nhưng bây giờ, cô lại sợ vừa nghe đến tiếng nói của hắn cô sẽ bật khóc.
"Có rồi, có rồi!" Lee Sunny chỉ vào một khoảng trống trên sân cỏ đặt mông ngồi xuống: "Cậu đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ quá trời luôn kìa!"
"Mình, mình nào có!" Hyomin thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô chỉ là đang suy nghĩ về Jiyeon thôi mà.
"Ha ha, cậu có phải thầm mến anh nào hay không?" Sunny cố ý giễu cợt.
"Cậu ít nói bậy đi!" Hyomin tức giận đẩy Sunny một cái. Sau khi lên đại học, cô rất nhanh liền quen biết được một người bạn tốt, không nghĩ tới cũng là bạn xấu: "Cậu tìm mình làm gì?"
"Đúng rồi, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất." Sunny cười nói "Hắc hắc, nghe nói khoa pháp luật của trường chúng ta có một thiên tài mới tới, hơn nữa là một siêu cấp vô địch đẹp trai!"
"Tại sao lại gọi hắn là thiên tài?" Hyomin tương đối hiếu kỳ.
"Bởi vì hắn mới mười sáu tuổi nha! Hắn thông qua một loạt khảo nghiệm liền được đặt cách trúng tuyển. Hơn nữa trường học còn miễn bốn năm học phí còn thêm học bổng cho hắn, giống như là sợ hắn chạy mất vậy! Các khoa khi nghe nói chuyện này đều giành nhau muốn tranh hắn về cho khoa của mình... Nhưng khoa chúng ta may mắn nhất bởi vì hắn chọn khoa pháp luật nha, ha ha."
Nghe Sunny nói văng nước miếng, Hyomin cũng có chút tò mò: "Thật lợi hại như vậy sao?"
"Đúng vậy, Đúng vậy, nghe mọi người nói lát nữa hắn cũng tới lớp chúng ta để học đấy, vậy là chúng ta có thể thấy mặt hắn rồi, thật là nôn nóng quá đi." Sunny kéo tay Hyomin "Đi đi đi, nhanh đi giành chỗ nào."
Hyomin bất đắc dĩ cười một tiếng: "Cậu có nóng lòng quá không đó?"
"Không đâu không đâu còn phải hết sức khẩn cấp nữa mới đúng!" Sunny kéo cô chạy vào trường, quẹo trái quẹo phải "Bởi vì chuyện này, tất cả mọi người đã sớm chạy đi giành chỗ ngồi rồi, chúng ta không tìm vị trí tốt thì làm sao có thể nhìn rõ hắn đây?"
Chạy một hơi, thở hồng hộc, mắt thấy sắp đến phòng học, Hyomin mới nghĩ đến một điều: "Cậu nói cái gã thiên tài gì đó tên gì vậy?"
"Để mình suy nghĩ một chút nha." Sunny vừa chạy vừa suy nghĩ "A, Cái gã đó với cậu rất giống nhau đó, Min Min"
Rất giống cô sao?
Hyomini sững sờ, sau đó nghe bạn tốt nói: "Jiyeon, tên hắn là Park Jiyeon."
Khi Sunny dứt lời cũng là lúc bọn họ đặt chân tới cửa phòng học. Phòng học rộng lớn đã sớm ngồi chật kín người. Hyomin đưa mắt nhìn lên bục giảng, cô thấy giáo viên cùng với một thiếu niên cao to đẹp trai đang đứng cùng nhau.
Hyomin không khỏi hoài nghi mình nghe nhầm, đồng thời cũng hoài nghi mình bị hoa mắt. Tất cả mọi việc diễn ra trước mắt có chút không chân thật... Bởi vì cô thấy hắn.
Giống như là cảm nhận được sự tồn tại của cô, hắn nhẹ nhàng quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người cô, nụ cười ở trên môi như ẩn như hiện, hắn nói "Hello, tôi là Park Jiyeon."
Cô tức giận sao? Đúng vậy, bộ dáng của cô thoạt nhìn là rất tức giận, không sai được.
Cô quả thật là đang rất tức giận. So với tức giận, cô còn có chút ảo não, phải... Quả thật cô cảm thấy mình là siêu cấp vô địch đại ngu ngốc.
Park Jiyeon là một thiên tài IQ 200, 200 đó!
Đó là một khái niệm mà Hyomin chỉ có thể đơn giản phân tích. Đó là một người với chỉ số IQ ở con số gấp hai lần người bình thường nhưng điều quan trọng không phải là Jiyeon thông minh bao nhiêu. Mà là, em trai Jiyeon của cô thông minh đạt tới trình độ không phải là người nữa rồi!
Không sai, "Em trai của cô", người sống với cô suốt 16 năm vậy mà cô không biết hắn là một thiên tài. Cô quả thật là ngu ngốc mà.
Cho dù cô không tin là Jiyeon lừa gạt cô, giấu giếm IQ của mình. Nhưng cô vẫn bận tâm, có phải mỗi lần khi cô lo lắng hắn có thi tốt không? Có thể thuận lợi học hành hay không? Thì Jiyeon đang cười nhạo cô...
Hyomin, cái người này thật ngu ngốc, tôi thông minh là gấp hai lần Min Min đó!
Không, cô không thể suy nghĩ như vậy, Jiyeon của cô không phải là người như thế! Nhưng tại sao hắn không nói với cô chuyện hắn sẽ tới đây? Thậm chí ngay cả việc hắn tới đây học cũng thế.
Cô còn vì việc phải rời xa hắn mà đau lòng, đùa giỡn cô như vậy vui vẻ lắm sao?
Đúng, cô không tức giận, không tức giận với Jiyeon! Cô chỉ là giận chính mình, tức đến không muốn nói chuyện với hắn!
"Min Min, Min Min tính không nói chuyện với tôi sao?" Jiyeon đi theo phía sau cô, bộ dạng có chút đáng thương. Người trước mắt hình như không muốn để ý đến hắn. Jiyeon nhướng mày, hắn phát hiện lần này hắn hành động quá tùy tiện.
Hắm tưởng rằng khi đến đây có thể cùng cô vui vẻ ở bên nhau nhưng cô dường như rất tức giận.
Chẳng lẽ tất cả mọi việc hắn làm lại bị hủy trong chốc lát? Nếu như vậy thì hắn cũng phải làm một chút gì đó bù đắp lại...
Jiyeon nở ra một nụ cười lạnh lẽo khiến người ngoài không rét mà run. Giống như mẹ hắn nói, hắn vĩnh viễn biết làm sao mới có thể lợi dụng địa vị của hắn trong lòng cô. Thế là giọng nói có chút yếu đuối của hắn ở sau lưng Hyomin vang lên "Tôi làm thủ tục nhập học cả một ngày trời, chưa được ăn cơm nữa, tôi đói bụng đến đau dạ dày rồi này, Min Min thật sự không để ý tới tôi sao?"
Chưa đến một giây, người đằng trước bỗng dưng dừng bước, xoay người, gương mặt nhỏ nhắn y hệt búp bê có chút lo lắng, cô dùng đôi mắt to của mình quan sát hắn, giọng nói cũng bỗng dưng nhu hòa xuống "Dạ dày rất đau sao?"
"Ừ." Jiyeon cắn môi mỏng, gật đầu một cái, hắn làm bộ như một đứa trẻ yếu ớt.
"Chị đi mua chút thức ăn, em ở đây chờ chị."
Nhanh tay bắt lấy Hyomin, Jiyeon hơi làm nũng nói "Vậy Min Min không được giận tôi nữa."
Hiện tại Hyomin đâu có rãnh rỗi giận hắn. Nghe hắn nói đau dạ dày, cô liền hoảng sợ: "Đừng có quậy nữa! Chị sẽ nhanh chóng quay về."
"Không cần." Hắn cầm tay cô giãy giũa "Trừ phi Min Min không giận tôi nữa."
"Thiên tài cũng biết lợi dụng quá ha" Hyomin tức giận nói.
"... Min Min quả nhiên là đang tức giận." Jiyeon bất đắc dĩ bĩu môi.
Một lúc sau, Hyomin mới xoay người ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ nói với chị em là thiên tài rất khó sao? Đột nhiên sự thật đặt ở trước mắt, chị không biết phải làm sao đối mặt với nó... Chị cảm thấy ở trước mặt em chị thật ngu ngốc."
Jiyeon nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Trả lời tôi một vấn đề."
"Hả, vấn đề gì?"
"Đối với Min Min mà nói, tôi là thiên tài quan trọng như vậy sao? Hay tôi là Park Jiyeon mới quan trọng?"
"Dĩ nhiên..." Hyomin đang muốn trả lời thì cô trợn to mắt, cứng họng. Trong phút chốc, cô đã hiểu ý tứ của hắn. Hắn có phải là thiên tài hay không đối với cô mà nói đúng là không quan trọng. Cô chỉ biết hắn là Jiyeon, là em trai mà cô yêu quý nhất.
Biết nút thắt trong lòng cô đã được mở, Jiyeon mới ngoan ngoãn nói "Tôi biết, mặc kệ đối với người ngoài tôi là thần thánh như thế nào nhưng đối với Min Min mà nói đều không quan trọng, không phải sao? Min Min vẫn sẽ thương yêu tôi như cũ, cho nên tôi không cần thiết phải nói cho Min Min biết tôi là một thiên tài... Nếu nói ra mới là chuyện buồn cười!"
Hyomin thở dài, xoa xoa mái tóc đen của hắn: "Đúng rồi, nhưng em cũng đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của trái tim chị"
"Trái tim của Min Min cùng trái tim của tôi đều là cốt thép, mẹ nói như vậy đấy." Jiyeon trêu ghẹo.
"Nói bậy." Hyomin bật cười lúc này mới phát hiện ra từ khi nhập học tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô vỗ vào ngực hắn, hỏi: "Vậy tại sao em chịu công khai bí mật này? Hay là em muốn chạy tới đây dọa mọi người?"
Jiyeon nhìn cô, đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc khiến thân nhiệt Hyomin đột nhiên tăng cao. Cái loại cảm giác này làm cho tim cô đập không đúng nhịp "Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"
"Bởi vì Min Min."
"Chị?"
"Min Min không thể nào rời xa tôi được, khi đó Min Min sẽ nhớ tôi, không nhìn thấy tôi Min Min sẽ khóc."
😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com