Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

   Đèn vẫn sáng, có tiếng sấm nổ đùng đoàng giữa đêm, sét đánh sáng choang cả đất trời, và mưa, tiếng mưa quất rào rạo trên tàu lá chuối đã bị gió quật gãy bửa ra, đập vào cửa kính nghe sầm sập, át không được tiếng thở hổn hển trong phòng. Hoàng Sơn trần truồng ngã ngồi trên người A Thuận, kẹp chặt lấy hông nó, má đùi non y đau rát, làn da nơi ấy đỏ ửng lên, lễu nhễu một thứ dịch nhơn nhớt, chảy đầm đìa giữa hai chân, rên lên ư ử, nhân trung cùng chóp mũi cũng đỏ, mồ hôi trượt dài từ thái dương xuống cằm, rỏ thành giọt to như giọt nước, cánh tay y gồng cứng, níu chặt lấy vai A Thuận, lưng cong tớn cả lên, hai mắt trợn ngược. A Thuận cũng thở gấp, bấu chặt lấy eo y dập mạnh lên cái thứ của quý giữa hai chân mình, khiến y tê điếng người mà ngửa cổ, thét :

    - Anh, anh... Hượm đã...

    - Yên đi xem nào... Hừm, ư... Sao lại gọi anh ? - nó đáp, lẫn lộn giữa tiếng gầm kín đáo trong cổ, đoạn lại ẩy hông, thế là Sơn lại giật thót, run rẩy :

    - Em van anh... muộn lắm rồi... mai còn lên Sở...

    - Ban nãy vừa nói rồi mà, sao lại van anh, phải van mình chứ.

    - A, á, khoan... - Sơn nấc nghẹn, hai mắt trắng xóa rồi ngã sấp ra giường, lồng ngực phập phồng không yên, hai bên bẹn y ướt dầm dề. A Thuận vuốt lại tóc, lại đưa tay quệt ngang mặt, túm lấy cổ chân y lôi lại, gắt :

    - Chưa đâu vào đâu đã muốn dừng, lại đây xem nào.

    - Em van anh... em chịu không thấu... - Sơn lắp bắp, mặt úp xuống gối thở mạnh, nước mắt giàn giụa. A Thuận nhíu mày, hai bàn nó tay dày dạn, âm ấm, ấp lên tấm lưng y bóng nhẫy mồ hôi, cái cơ thể thanh niên đầy nhục cảm kia run lên từng chặp, bàn tay y bấu siết lấy ga giường, đôi môi bóng nhẫy mở ra khép vào gấp gáp, chốc chốc lại nấc lên, tấm tức. A Thuận thở dài, ba ngón tay mau mắn mà nhấn vào trong cái cửa mình vẫn còn mấp máy của y, nước dịch nhớp nhúa ộc ra, hai chân y sụp xuống, chảy xuống gót chân đang dựng lên ép sát đùi, một tiếng kêu nát đến bấy bá bật ra khỏi hàm răng, rơi tõm vào giữa tiếng va đập, tiếng chòng ghẹo vang lên ngắt quãng rồi tắt lịm, hai mắt y đờ đẫn, chân y choãi ra, lưng oằn lại như lưng tôm, ré lên thất thanh, hai đùi y giần giật.

    - Xoay lại đây xem nào, vẫn còn dai sức lắm, ngã làm sao được. - A Thuận cười giả lả, vừa nói, nó vừa đem cái của quý ẩy lại vào trong, bàn tay lại vuốt ve xuống vú, xuống roan, xuống bụng, đoạn lại bấm lên vùng da bẹn đã đỏ lựng, chọc cho cái niềm hoan lạc vừa hoãn xuống lại vỡ tung, Hoàng Sơn thoát ra từ trong chiêm bao, ngực y dằn xuống đệm giường, thở hồng hộc, tóc bết lại hai bên thái dương, mặt úp nghiêng trên gối, ngắc ngứ :

    - Em van anh... A... Ức... Nghẹn chết mất thôi...

    - Phải gọi mình chứ lị. - đoạn lại giật hông, cặp đùi dày như đùi trâu mộng siết lấy hông y như dây thừng chão, - nói mãi mà chẳng lọt tai câu nào. - rồi lại tiếp tục. Nó vùi sâu lắm, trong cửa mình y nóng giãy, chật khít khao đến độ thứ nước dịch ban nãy không chảy ra ngoài lấy một giọt, lại giật nảy mình mỗi khi nơi sâu tít bên trong bị nghiến cho một nhát. Hoàng Sơn với tay bám lấy cổ tay A Thuận, thở không ra hơi :

    - Em van anh...

    - Ô hay, gọi mình chứ, ai anh ai em ? Anh em với ai ?

    - Vâng, vâng, em van mình, em van mình... mình tha cho em, mai còn phải lên Sở sớm, a... cứ thế này... ức...

    - Mình cứ hượm cái đã xem nào, còn sớm chán. Trông cái đồng hồ quả lắc kia kìa, nó mới đánh có mười tiếng thôi, mình vội thế làm gì.

    - Mình là vâm núi à, từ tối đến giờ... - y hổn hển, cổ ưỡn ra sau khi môi A Thuận đáp xuống làn da nóng bừng bừng nơi ấy vài cái hôn phớt, trước khi cắn y một cú đau điếng.

    - Một mình tôi bừa hai mẫu ruộng không trâu trên bản chỉ là chuyện cỏn con, đây có một mảnh bé tẹo, bừa còn không xong thì dớ dẩn lắm, mình thấy tôi nói đúng không, hả mình ? - A Thuận gầm lên, bắt đầu chạy nước rút, tiếng nước, tiếng da thịt va đập vang lên mỗi lúc một to, mưa vẫn quất lên cửa kính ràn rạt, nhưng nó nhất quyết không chịu ngưng, bàn tay tóm lấy cánh khuỷu y kéo giật ra sau, của quý to và nóng rẫy như que cời lại chôn sâu thêm.

    - Không, mình ơi... A, không, dừng lại... - y ré lên, ngã sấp xuống giữa mớ gối chăn chênh chao rồi đổ sập, cái sung sướng mê tơi đến đờ đẫn của dục tình chạy một mạch từ đốt xương cụt thẳng lên đến đỉnh đầu, khiến óc y quay cuồng, và tắt lịm. Cứ thế, cả hai quấn lấy nhau quần thảo mãi đến tang tảng sáng mới ngưng lại, Hoàng Sơn nằm vật ra trong lòng người yêu, trừ bỏ lồng ngực còn phấp phỏng, nom y chỗ nào cũng giống người đã chết rồi, chết vì sung sướng...

*****

  Lương sang tìm A Thuận vào lúc giữa trưa, khi mà nắng đã lên cao và phố phường cũng vắng bớt. Căn nhà của Hoàng Sơn trên phố Hàng Đào vẫn im ắng đến lạ thường, cánh cổng khép hờ hờ, cửa sổ bao lơn đóng im ỉm, chỉ thấy một cô hầu áo xanh đang đứng gà gật ngay ngoài sảnh. Anh chàng cẩn trọng bước vào, hỏi :

    - Thưa cô, tôi muốn gặp cậu Hoàng Sơn ?

  Cô hầu sực tỉnh, đoạn gãi gãi đầu, ấp úng :

    - Ô, ông đây là ai, ông chủ vẫn còn đang ngủ, ông gặp ông chủ có chuyện chi ?

    - Tôi tên Hoàng Lương. Đêm qua có người bạn tôi sang đây ngủ nhờ, đến sáng nay thì lại không thấy đi làm nên muốn sang xem xem thế nào. Tôi đánh tiếng với cậu Sơn trước rồi, cô dẫn tôi lên nhà trên gặp cậu nhé ?

    - Ồ, vâng, vậy mời ông đi theo tôi. - nói đoạn chìa tay, mời anh vào, dẫn đến tận cửa phòng mới trở xuống. Lương bỗng thấy chột dạ, rón rén trông qua khe cửa mở hờ, vừa lúc A Thuận lơ mơ tỉnh dậy, vô tình để Hoàng Sơn trượt ra khỏi vòng tay mình, ngã sấp xuống đệm, khắp lưng và cổ hằn chi chít những vết xanh tím, gương mặt đỏ bừng lên như lên cơn sốt. Anh ta vội vã đẩy cửa bước vào ngay, xẵng giọng :

    - Cái gì thế này ? Thuận ?

    - Anh, anh Lương ? - Thuận giật thót, quay ngoắt sang nhìn người anh, - Sao anh lại ở đây ?

    - Sao lại không, tôi đoán biết ngay mà. Cậu... - Lương nghẹn họng, - cậu làm gì thằng bé thế này... Biến, biến ngay ra ngoài, lập tức đi Duy Thuận, mau chóng trước khi tôi gọi mấy người đội xếp đến đây, khi ấy thì đừng có trách.

    - Khoan hãy... - A Thuận ấp úng, nó vội vã nhảy xuống xỏ vội chân vào ống quần, định kéo Hoàng Sơn dậy thì bị Lương gạt đi, túm láy lôi ra khỏi phòng, đoạn đóng sầm cửa lại, nhốt bên ngoài. Nghe thấy động lớn, y cũng lờ mờ thức dậy, nhưng đầu và hai mí mắt y nặng trịch, cứ sụp xuống không mở được lên, miệng mồm hầm hập. Lương ném cái túi đem theo lên nóc tủ đầu giường, kéo ghế ngồi xuống rồi lục lọi bên trong, vừa cằn nhằn vừa nhẹ nhàng bóp miệng y, nhét cho y một cái viên trăng trắng to bằng hai ngón tay người, nồng nặc mùi thuốc bắc. Hoàng Sơn nhăn nhó, cũng bắt đầu rơm rớm, đầu lưỡi mỏi dừ khẽ khàng đảo viên thuốc trong miệng, đắng nghét. Lương trông thấy thì khẽ gắt :

    - Cố nhai cho bằng hết đi, khéo mà giang mai thì lại hết ý. - đoạn hai tay vươn ra bưng lấy miệng y, đợi đến khi Hoàng Sơn nhăn nhó mà để viên thuốc trôi xuống cổ mới bỏ ra, lẩm bẩm :

    - Cái thằng... quá đáng thật, phát sốt rồi đây này.

    - Đau... Mệt quá... Thuốc... đắng... - y thều thào, nặng nề nhả từng chữ một, cả người y quấn gọn trong chăn, run rẩy, bàn tay siết chặt lấy tay Lương, nước mắt cũng chực trào ra. Cửa mình y vẫn còn dính nhơm nhớp, sưng mọng và xót không thể tả, hai đùi nóng rẫy, hai bên bẹn cũng nhức nhối. Thấy em mình khóc, Lương nhíu mày chắc lưỡi, cốc lên trán y một cái, làu bàu :

    - Tao lại đem chuyện đi kể với cô Hiền bây giờ... Vô độ thế thì chết đi có ngày. Biết xa là nhớ, nhưng ngày rộng tháng dài mà, sao phải vồ vập thế, để ra nông nỗi thế này đây. Rõ khổ. Giở cái chăn lên xem nào, có bị chảy máu không ?

    - Không... Đừng... Xấu hổ chết mất... - Y đáp, níu tay anh mình lại, đoạn định xoay người nằm ngửa lên. Lương gạt phứt đi, mắng :

    - Có gớm mà thèm vào ấy, không ưng thì thôi, nằm yên đấy anh đi gọi đốc tờ, cứ uống Đông thang thế này biết bao giờ mới khỏi được. Chết thật, vừa với về có một hôm đã thành ra thế này thì về sau còn thế nào đây... Thuận ơi là Thuận... 

    - Vâng... Thế anh Thuận đâu hả anh ? - Hoàng Sơn đảo mắt nhìn quanh, hỏi, không thấy nó đâu thì mếu máo, nước mắt rơi lã chã. Lương trông thấy thì lại tất tả quay ngược trở vào, quỳ xuống bên giường, dài giọng :

    - Sao lại rơm rớm rồi, anh bắt nó ra ngoài kia kìa, có đuổi đi quái đâu mà... Thôi, ôi nào, không dưng lại khóc lóc thế này... Nào, thôi nín đi, để anh gọi nó vào đây với em rồi đi mời đốc tờ nhé, được không ? Ô kìa...

  Lương dỗ dành mãi mới dám đứng dậy đi ra ngoài, không quên nguýt A Thuận một cái dài cả trăm dặm trước khi để nó vào trong phòng, vừa đi vừa lầm bầm chửi tục mấy câu, bàn tay vung lên đầy tức tối. Đợi đến khi bóng Lương đã khuất sau cửa chính, A Thuận mới dám rón rén bước vào, mắt nó lấm lét nhìn người nằm trên giường, đầy vẻ hối lỗi lẫn xót thương, nói :

    - Tôi xin lỗi... Từ rày tôi hứa không bao giờ làm đến mức này nữa, ai mà ngờ Sơn lại phát sốt cả đêm qua đâu... - nó lí nhí, ngồi xổm xuống nhìn lên trên, bàn tay khẽ khàng siết lấy mấy ngón tay thuôn thuôn trắng nõn lộ ra sau tấm chăn dày. Hoàng Sơn không buồn í ởi, bĩu môi vẻ dằn dỗi, mặt xoay về hướng khác, không buồn nhìn nó, nhưng rồi một lúc lâu sau vẫn quay lại, mấy ngón tay khẽ khàng đảo qua đảo lại trên mu bàn tay nó, đoạn thì thào : 

    - Em khó mà giận anh lâu được, nhưng nếu bị anh Lương biết thì không hay đâu, nên ta cứ tiết chế lại đôi chút, vẫn còn nhiều thời gian mà... 

    - Tôi thực xin lỗi... 

    - Thôi thì cũng đã rồi, từ sau anh đừng như vậy nữa là được. Với lại, - Sơn kín đáo nuốt nước bọt, cửa mình y lại nhói lên, nhức nhối, - lát anh Lương về, anh xin anh ấy một viên thuốc Tây mà uống đi, kẻo lại vướng mấy bệnh hoa giăng thì... - nói đoạn im bặt, nhăn nhó siết lấy tay A Thuận rồi run rẩy, chết thật, cái thứ dịch nhầy nhẫy ấy lại vừa ộc ra ngoài... 

------------------------------------------------

  Chương hôm nay ngắn vãi nho, nên elm sẽ công khai một sự thật : đó là em thật sự viết pỏn trong khi thấy đang giảng về tứ diệu đế và chính tâm, chính đạo và chính tịnh tiến 🤡🤡🤡🤡🤡


Chuyện là z đóa, elm mong mọi người không thấy offensive, và chắc chap tiếp theo sẽ khá lâu ra hơ, vì em cần xây dựng xung đột nội tâm của cả hai người trong bối cảnh người người nhà nhà làm Cách mạng nhé 😇, dự là sẽ sóng gió lúm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ. 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com