chương 18-22
Chương 18:
Nếu đã đăng thông báo lên rồi thì bệnh của Lục Trạch Xuyên phải giả bộ đến cùng, phía bên đoàn phim dễ bàn, vốn cũng là khách mời thôi, cảnh quay không nhiều, không làm lỡ tiến độ, nhưng phần sau nội dung hơi thay đổi một chút, lúc đạo diễn làm bộ tới thăm, thuận tiện đưa kịch bản tới, Lục Trạch Xuyên tiện tay lật vài tờ, cảm thấy hình tượng đầy đặn hơn trước một chút, nhân vật khách mời của anh là một sĩ quan, bị người khác vu hại, vào tù rồi chết, câu chuyện sau đó triển khai từ đây, kịch bản thêm một đoạn diễn, sĩ quan nghĩ hết tất cả biện pháp để vượt ngục, nói tất cả chân tướng cho một tên bác sĩ thực tập, lại không nghĩ rằng bác sĩ thực tập là ông trùm đứng đằng sau, là nhân vật phản diện, trực tiếp giết chết anh, sĩ quan này cũng khá thảm, chạy đường nào cũng không thoát cái chết.
Lục Trạch Xuyên liếc Khương Tùy Tranh mới vừa vào cửa, trầm ngâm nửa ngày, gọi điện thoại cho Đào Thần vừa tiễn đạo diễn về, bảo cậu ta tìm một bộ áo blouse trắng và ống nghe, Đào Thần nhận lời, thuận tiện vào xe lấy thêm quần áo Lục Trạch Xuyên.
Lục Trạch Xuyên cúp điện thoại, gọi một tiếng “Đâu Đâu.”
Khương Tùy Tranh hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Trạch Xuyên nói: “Đạo diễn mới vừa tới, sửa lại kịch bản một chút, em đối diễn với anh thử đi.”
Khương Tùy Tranh sáng mắt lên, trước đây cậu cũng cùng Lục Trạch Xuyên đối diễn, cảm thấy rất thú vị, chỉ là cậu không biết diễn lắm, luôn tự do phát huy, mỗi lần đều cười đến không thể tự kiềm chế, bây giờ cũng coi như một bước vào giới diễn viên, càng nóng lòng muốn thử, cậu vươn tay lấy kịch bản, Lục Trạch Xuyên đưa cho cậu, nói: “Anh muốn diễn bác sĩ.”
Khương Tùy Tranh nháy mắt mấy cái: “Anh không phải là sĩ quan sao?”
Lục Trạch Xuyên bịa chuyện: “Anh cần phải cảm nhận tâm lý của bác sĩ, mới biết sĩ quan ở tình huống như vậy, cần phải ứng đối như thế nào.”
Rất có lý, Khương Tùy Tranh gật gật đầu.
Hai người nói xong Đào Thần cũng quay về rồi, đặt quần áo của Lục Trạch Xuyên và áo blouse trắng lên ghế, nói: “Anh Xuyên, anh Đâu Đâu, em phải đi trước, công ty còn có nhiều chuyện phải xử lý.” echkidieu2029.wordpress.com
Khương Tùy Tranh dặn cậu ta đi đường cẩn thận, tiễn ra tới cửa, lại nghe Lục Trạch Xuyên bảo cậu khóa cửa phòng lại, nói xong xuống giường, cởi quần áo bệnh nhân.
Lúc Khương Tùy Tranh ở bên anh sẽ hoạt bát hơn, cũng lập tức cởi sạch đồ của mình ra, mặc bộ đồ bệnh nhân còn mang hơi ấm, dựa ở trên giường, Lục Trạch Xuyên mặc quần áo của mình vào, rồi khoác áo blouse lên người, mới vừa quay người lại, Khương Tùy Tranh ngây dại, cậu không biết dùng từ gì để hình dung Lục Trạch Xuyên lúc này, rõ ràng quần áo chỉnh tề, nhưng lại mang theo ánh mắt có tính chiếm đoạt, vừa giống như một tên cầm thú. sao truyenfull chưa chết
Có chút nguy hiểm còn có chút mê người, có chỗ nào giống bác sĩ thực tập chứ?
Lục Trạch Xuyên căn dặn như tiền bối: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không thể xả vai diễn, đây là rèn luyện cơ bản khi làm diễn viên.”
Khương Tùy Tranh gật đầu, “Bắt đầu đi.”
“Hôm nay thấy khó chịu chỗ nào?” Bác sĩ Lục nhập vai rất nhanh, hai tay đút trong túi, nhìn từ trên cao xuống hỏi cậu.
Khương Tùy Tranh nhanh chóng lấy kịch bản ra, tìm lời thoại của mình, nói: “Ngực hơi đau.”
“Ồ?” Lục Trạch Xuyên lấy ống nghe ra, đi tới bên giường cúi người xuống kề sát trên ngực cậu, ống nghe rất lạnh, cách bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, đảo quanh đầu vú Khương Tùy Tranh, Khương Tùy Tranh không được tự nhiên giật giật, Lục Trạch Xuyên hỏi: “Đau bao lâu rồi?”
Khương Tùy Tranh lắp bắp đọc lời thoại: “Đau, đau mấy ngày nay rồi.”
“Kỳ lạ thật.” Lục Trạch Xuyên nói: “Không phải đã dùng thuốc rồi sao? Tại sao vẫn còn đau?” Nói rồi đặt ống nghe sang một bên, cởi khuy áo của cậu, tay thăm dò vào trong áo cậu, bác sĩ Lục nhíu mày, “Bệnh nhân này, thân thể hơi mẫn cảm, xem ra phải kiểm tra sâu xuống một chút nữa.”
Lần kiểm tra này vô cùng triệt để, từ bên trong ra đến bên ngoài, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Ban đêm, Khương Tùy Tranh vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng tang đó ngủ trên giường, cậu mệt ngất ngư, dấu hôn đầy người bắp đùi còn đỏ au, Lục Trạch Xuyên không buồn ngủ chút nào, nhìn Khương Tùy Tranh, cầm điện thoại lên đăng weibo, chỉ có mấy chữ, nhưng lại tiếp tục gây nên sóng gió.
@Lục Trạch Xuyên: Cảm ơn @Five-Khương Tùy Tranh. Còn kèm theo một tấm hình, người trong hình đang giúp anh rót nước, quay đầu cười ngọt ngào với camera điện thoại.
Weibo này gây tiếng vang không nhỏ, nhưng kết quả cũng không phải như Lục Trạch Xuyên muốn, hôm sau nhân lúc Khương Tùy Tranh về nhà nấu canh, anh lấy điện thoại ra nhìn hồi lâu, Đào Thần tranh thủ tới một chuyến, đứng ở bên cạnh hỏi: “Anh Xuyên, anh đang xem cái gì vậy?”
“Suỵt.” Lục Trạch Xuyên nhíu mày không cho cậu ta lên tiếng, Đào Thần dí sát vào xem, phát hiện anh đang buồn bực đọc bình luận, hình như dăng tìm cái gì đó, mấy trăm ngàn bình luận quả thật chả khác nào mò kim đáy bể, Đào Thần nói: “Anh Xuyên anh muốn tìm ID nào? Em tìm giùm anh.”
“Không phải tìm ID.”
“Vậy tìm cái gì?”
Lục Trạch Xuyên híp mắt nói: “Tìm fan.”
“Hả… Đây đều là fan của anh mà.”
“Hầy.” Lục Trạch Xuyên thiếu kiên nhẫn, vươn tay ra phía Đào Thần: “Lấy điện thoại cậu ra đây.”
“Hả, ò.” Đào Thần vội vã đưa tới, Lục Trạch Xuyên lần trước đăng ký tài khoản phụ vẫn chưa thoát ra, trong tài khoản đó chỉ theo dõi hai người, anh tìm tới bài đăng hôm qua của mình, dùng tài khoản phụ gõ một câu, lẫn vào trong đống bình luận đó.
“Cảm ơn Tiểu Khương nha! Tiểu Khương thật tốt bụng! Sau này nhất định sẽ nổi tiếng, Xuyên tổng mau chóng khỏe lại nha.”
“QAQ Xuyên tổng nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nha!”
“Cảm ơn Tiểu Khương!! Thiên ân vạn tạ!”
@Xuyên Tranh Thịnh Thế: Mấy thím không cảm thấy Khương Tùy Tranh và Lục Trạch Xuyên rất xứng đôi sao?
“Đau lòng Xuyên tổng, haiz, làm việc nhiều năm như vậy, thật sự quá cực khổ.”
“Hi vọng fan CP đừng ship lung tung, Tranh Tranh là ca sĩ, hi vọng mọi người quan tâm đến tác phẩm của nhóm nhiều hơn, thuận tiện chúc Xuyên tổng mau chóng hồi phục.”
“Fan CP bị điên à! Thời điểm như thế này lại còn ship CP? Hủ ung thư não tàn đúng không?! Chỉ cần hai người đàn ông có chút giao lưu là yêu nhau hả má? @Xuyên Tranh Thịnh Thế nói thím đó! Không có mắt thì biến đi, đừng ship Xuyên tổng lung tung! Cũng đừng kéo anti cho Tiểu Khương!”
Tiếng nghiến răng lẹt kẹt dọa Đào Thần nhảy dựng, còn tưởng rằng phòng bệnh cao cấp cũng có chuột, Lục Trạch Xuyên đang nhìn chằm chằm màn hình cố hết sức khống chế tâm tình của mình, Đào Thần nuốt ngụm nước bọt, định giơ tay, muốn cứu vớt hai chiếc điện thoại có thể gặp phải nguy hiểm, khẽ hỏi: “Anh Xuyên… chuyện gì thế?”
Lục Trạch Xuyên im lặng một lúc lâu, cuối cùng vậy mà thở một hơi thật dài, ném điện thoại lên giường, đắp chăn đi ngủ.
…
Lúc Khương Tùy Tranh vào cửa thì va phải Đào Thần đang không hiểu ra sao, trên tay cậu cầm theo hộp cơm đem từ nhà lên, cười bảo Đào Thần ở lại ăn cơm, Đào Thần nhanh chóng lắc đầu nói: “Không được, em về trước đây, công ty còn có chút chuyện, tâm trạng của anh Xuyên hình như không tốt lắm, giờ đang ngủ rồi.”
Tâm trạng không tốt? Khương Tùy Tranh nghiêng đầu liếc Lục Trạch Xuyên trong chăn, cùng Đào Thần đi ra cửa thấp giọng hỏi: “Hôm qua còn rất tốt mà, sao bây giờ lại buồn rồi?”
Đào Thần cầm điện thoại lên đưa cho Khương Tùy Tranh nói: “Em cũng không biết, anh Xuyên cầm điện thoại của em xem bình luận trên weibo, bảo là muốn tìm cái gì đó, chắc là không tìm được nên tự chọc tức mình.”
“Phì.” Khương Tùy Tranh không nhịn được cười, mở weibo Đào Thần, nhìn chằm chằm ID kia mấy giây, hỏi: “Đây là… ?”
Đào Thần liếc mắt một cái nói: “Là tài khoản phụ anh Xuyên đăng ký đó.” Cậu ta tự nhận vô cùng hiểu rõ tình cảm giữa Lục Trạch Xuyên và Khương Tùy Tranh, có thể khẳng định, chuyện tài khoản phụ có thể nói cho Khương Tùy Tranh, cũng sẽ không gặp phải thị phi.
Khương Tùy Tranh hơi nghi hoặc một chút, nhớ kỹ cái ID kia, trả điện thoại lại cho Đào Thần.
Xuyên Tranh Thịnh Thế…
Tiễn Đào Thần đi, Khương Tùy Tranh nghĩ trong lòng, cậu đại khái có thể hiểu được ý trên mặt chữ, nhưng hàm nghĩa cụ thể cũng không hiểu lắm, nhân lúc Lục Trạch Xuyên ngủ, dùng điện thoại mình mở weibo.
Bình luận còn đang tăng lên, không chỉ có fan Lục Trạch Xuyên, cũng có không ít người nổi tiếng trong giới, Khương Tùy Tranh lướt xem thử, muốn xem Lục Trạch Xuyên rốt cuộc đang tìm cái gì, lại không cẩn thận phát hiện mấy tiếng trước, Lục Trạch Xuyên dùng tài khoản phụ đăng bình luận kia.
Cậu nhìn chằm chằm bình luận kia hồi lâu, trừng mắt nhìn, đột nhiên đã hiểu.
“Anh Xuyên Xuyên?” Sau mười mấy phút, Khương Tùy Tranh đi tới bên giường gọi anh một tiếng, Lục Trạch Xuyên nhíu mày, mở mắt ra ngồi dậy nói: “Mới đến à?”
Khương Tùy Tranh nói: “Mới vừa đến, đói bụng không? Em hầm canh cá, có muốn ăn không, hay là để nguội một chút rồi ăn.”
Lục Trạch Xuyên không có tinh thần gì, mặt mày vẫn còn chút mất mát: “Anh cũng có bệnh thật đâu, hầm canh cá làm gì?”
Khương Tùy Tranh cười tít mắt: “Ai nói phải bệnh mới có thể ăn canh cá chứ, nhanh đi rửa tay đi, em múc một bát cho anh.”
Lục Trạch Xuyên phờ phạc đứng lên đi vào phòng vệ sinh, anh đột nhiên muốn công khai quan hệ giữa mình và Khương Tùy Tranh, nhưng rất hiển nhiên, bây giờ còn chưa phải lúc, mới vừa hất nước lên mặt, liền nghe Khương Tùy Tranh ở bên ngoài gọi: “Anh Xuyên Xuyên! Đào Thần gọi!”
Lục Trạch Xuyên đáp một tiếng: “Em nghe đi.”
“Hả, được… Alo Đào Thần, được rồi, để anh nói anh ấy biết một tiếng.” Mười mấy giây sau, Khương Tùy Tranh đi tới nói: “Tài khoản phụ mà Đào Thần đăng ký cho anh á, nói có người tìm anh.” Liền cười khúc khích: “Anh còn có tài khoản phụ à?”
Lục Trạch Xuyên nghiêm túc nói: “Gì mà tài khoản phụ, công việc cần tới thôi.”
“Ồ ~” Khương Tùy Tranh không hỏi quá nhiều quay đầu đi, Lục Trạch Xuyên không nhịn được đăng ký weibo, còn hỏi mã chứng thực của Đào Thần, sớm biết phiền toái như vậy đã dùng điện thoại của mình đăng ký, cau mày mở tin nhắn ra, nghĩ thầm chắc lại là mắng anh, còn ghét bỏ nhủ thầm fan này khó dụ quá, không chỉ có không dụ được, còn bị mắng sang tận chính chủ!
Nhưng không nghĩ tới sau khi thấy rõ nội dung, lại giật mình.
Khương Tùy Tranh nhìn sắc mặt âm u của anh trong nháy mắt chuyển biến thành trong xanh, hí hửng nói: “Anh Xuyên Xuyên? Từ từ rồi làm tiếp, húp canh trước đi.”
“Được rồi.” Lục Trạch Xuyên ném điện thoại qua một bên, mới nghĩ tới hỏi lại chính sự: “Chuyện máu me của nhóm em rốt cuộc là thế nào?”
“Ừm, chuyện đó, là Phó Đình bị thương, bọn em không sao cả.”
Nhắc tới tên Phó Đình Lục Trạch Xuyên liền nhăn mày, chuyện ship CP như vậy chẳng lạ lùng gì, mà Phó Đình và fan của hắn thực sự quá trắng trợn, khiến người ta thấy phiền, Lục Trạch Xuyên bò lên từ dưới đáy, không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không muốn ra tay với hậu bối và người mới, dù sao trong giới có rất nhiều quy tắc, anh đi đến cái vị trí này, không cần phải chấp nhặt với mấy tên nhỏ con, huống hồ Khương Tùy Tranh cũng không để ý, chỉ cần hai người bọn họ hòa hợp, còn lại đều là chó má, nhưng vẫn căn dặn: “Cái tên Phó Đình này chỉ vì cái lợi trước mắt, tâm tư bất chính, dù có qua lại trong công việc, cũng phải cách xa tên đó ra.”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu, cũng không nói chuyện ở phim trường cho Lục Trạch Xuyên nghe, nếu như anh biết chân tướng, không biết còn quậy tới đâu nữa, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy trời đất xoay vần, nói chuyện phiếm một lúc, thừa dịp Lục Trạch Xuyên không chú ý, Khương Tùy Tranh móc điện thoại ra, hì hì, cậu cũng đăng ký một tài khoản phụ, lúc này hộp tin nhắn trống rỗng xuất hiện một chấm đỏ, có người trả lời tin nhắn riêng của cậu.
Nhà tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Chào bạn, bạn cũng cảm thấy Lục Trạch Xuyên và Khương Tùy Tranh xứng đôi sao? Tui cũng cảm thấy như vậy đó!
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Thật sao?
Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Đúng vậy đúng vậy, dù là chiều cao hay là tướng mạo, đều cực kỳ xứng đôi luôn!
Sau một tiếng, Khương Tùy Tranh nhận được tin nhắn trả lời, cậu liếc Lục Trạch Xuyên lạnh lùng dựa trên giường, lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, suýt nữa bật cười.
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Đương nhiên rồi, Khương Tùy Tranh tính cách ôn hòa, đáng yêu vô đối, thích nói thích cười, đẹp trai thanh tú, không chỉ có lên được phòng khách còn có thể xuống được phòng bếp, cùng với Lục Trạch Xuyên là một đôi trời sinh, quả đúng là tuyệt phối.
Chương 19:
Con người Lục Trạch Xuyên rất mạnh miệng, sau mười năm hai người bên nhau, chưa từng đàng hoàng nói một câu yêu với Khương Tùy Tranh, Khương Tùy Tranh cầm điện thoại cười khúc khích nửa ngày, Lục Trạch Xuyên lạnh lùng hỏi: “Cười gì vậy?” echkidieu2029.wordpress.com
Khương Tùy Tranh cất điện thoại, le lưỡi với anh một cái: “Có gì đâu.”
Ở bệnh viện mấy ngày, Lục Trạch Xuyên “bình an” xuất viện, trước đến phim trường trả ân tình, quay bù phần diễn đạo diễn đã thêm, rồi nhận được điện thoại của Đào Thần, nói là Trần Bằng của Mạch Hoa muốn mời anh hỗ trợ, Trần Bằng biết nắm bắt cơ hội, Lục Trạch Xuyên nói muốn trả ân tình, không quan tâm thật hay giả, hắn đều nghĩ là thật.
“Đương nhiên có thể.” Lục Trạch Xuyên không hỏi một tiếng, từ công ty lái xe về nhà, Đào Thần chỉ có thể chủ động bàn giao công việc: “Là phim âm nhạc lần trước bọn họ quay ấy, nam chính bị thương rồi, không thể quay tiếp, đành nhờ anh Xuyên giúp.”
Nhân khí của Lục Trạch Xuyên tất nhiên không phải thứ mà Phó Đình có khả năng so được, đột nhiên xuất hiện ở cổng trường lập tức gây nên náo động, chú bảo vệ hung thần ác sát cầm gậy gỗ chen vào đoàn người, vậy mà móc ra một cuốn sổ, vui cười hớn hở nói: “Đại minh tinh, ký tên cho chú đi, cháu gái chú rất thích con.”
Lục Trạch Xuyên đeo kính đen không nói gì, kí xoẹt xoẹt mấy chữ thật to, còn ghi “TO:” cháu gái của người ta, nhóm Five vẫn như thường lệ đứng ở dưới bóng cây hóng hớt, nhưng trạng thái khác hoàn toàn so với hôm Phó Đình đến, tinh thần ai nấy đều phấn khởi, còn theo Phương Quân Thăng hô khẩu hiệu, “Anh đếm 123, các cậu nói chào tiền bối.” bọn wattpad reup coi chừng trời phạt
“1, 2, 3!”
“Chào tiền bối ——!”
“Cúi đầu cúi đầu! Chín mươi độ! Được rồi được rồi, An Thần cậu khoa trương quá rồi đấy, sắp nằm lên đất luôn rồi!”
Khương Tùy Tranh vui đùa cùng bọn họ, cười đến đau bụng, An Thần kích động nhảy cẫng lên, nói: “Đội trưởng, có phải chúng ta sắp hot rồi không? Nam chính MV là Xuyên tổng! Xuyên tổng! Lục Trạch Xuyên!”
Phương Quân Thăng mù quáng: “Hot chứ sao không, có thể hợp tác với anh Xuyên lần thứ hai, anh chết cũng phải mở mắt!”
Trần Bằng ngậm thuốc lá đi tới, trong lòng khinh thường, không phải chỉ là Lục Trạch Xuyên đồng ý quay MV thôi à? Bây giờ còn có ai xem MV nữa? Dù Lục Trạch Xuyên tham gia diễn thì phỏng chừng cũng không lay chuyển được gì, lúc này chuông điện thoại reo, Trần Bằng phả ra một hơi khói thuốc, đi ra xa nói: “Ôi chao, chủ biên Lưu à… Hả hả, cái gì? Không cho lên bìa á? Đừng mà! Nhóm chúng tôi sắp hot rồi, Lục Trạch Xuyên tự mình đến làm nam chính MV của chúng tôi này! Phải phải, bây giờ phim âm nhạc không ai xem, vậy anh cũng phải xem vai nam chính là ai chứ? Là Lục Trạch Xuyên đó! Lục Trạch Xuyên là ai! Chỉ cần viết ba chữ này thì phòng vé lập tức được bảo đảm, bìa tạp chí bên anh để nhóm chúng tôi lên nhất định sẽ hot, đúng đúng, báo chí bây giờ làm ăn cũng không dễ, nhưng năm đứa nhỏ lần này tuyệt đối có thể kéo được lượng tiêu thụ!”
Quy trình quay phim vẫn như vậy, trình độ nghiệp vụ của Lục Trạch Xuyên thì không cần phải nói, ba, bốn giờ chiều đã quay xong tất cả các cảnh cần thiết, ngồi ở trên ghế đạo diễn sải chân dài, nhìn chằm chằm Khương Tùy Tranh, cậu đạo diễn cũng mới vào nghề, tủi thân dời ghế sang ngồi bên cạnh anh, lúc này đang là cảnh quay của Khương Tùy Tranh, vẫn giống như trước, bưng khay đi hai vòng, phối hợp với bạn học nữ nói mấy câu, cũng không biết có phải là bởi vì Lục Trạch Xuyên ở đây hay không, Khương Tùy Tranh rõ ràng hơi sốt sắng, biểu cảm khuôn mặt có vẻ không được tự nhiên, đạo diễn vừa định vỗ bảng đứng lên kêu “cắt” liền nghe Lục Trạch Xuyên nói: “Cậu cảm thấy được em ấy diễn như thế nào.”
Đạo diễn thở dài, nói: “Quá cứng.”
Lục Trạch Xuyên bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, nheo mắt lại nói: “Tôi cảm thấy rất tốt.”
“Hả…”
“Rất có tiềm lực.”
“Hả?”
“Em ấy diễn một vai nam sinh tiếp xúc với người mình thích, cẩn thận nhỏ nhẹ, trong mắt không ít lúng túng, nụ cười mang theo một chút câu nệ, ngón tay cầm khay thỉnh thoảng nắm chặt rồi thả lỏng, người cứng ngắc từng hành động chậm chạp như người máy, những chi tiết này quá hoàn mỹ, kéo cảm giác căng thẳng khi rơi vào bể tình đến cực hạn, lại thể hiện vô cùng hoàn mỹ trước ống kính, xem đi, còn biết đánh tay, những động tác này tuy rằng không đáng chú ý, nhưng biểu hiện quá tự nhiên, em ấy là một thiên tài.”
Cậu đạo diễn dụi dụi con mắt, tưởng mình mù rồi, “Nhưng, nhưng mà anh Xuyên à, trong kịch bản không có viết như vậy… Kịch, kịch bản là bảo cậu ấy…”
Lục Trạch Xuyên lườm cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Em ấy diễn rất tốt, là kịch bản sai rồi.”
Chương 20:
Kịch bản sai rồi cũng không thể thay đổi được, nên diễn thế nào thì vẫn phải diễn thế ấy, cậu đạo diễn run rẩy hô “cắt”, Khương Tùy Tranh ngượng ngùng chạy đến bên cạnh Lục Trạch Xuyên, nhỏ giọng nói: “Anh Xuyên Xuyên, anh tránh đi một chút có được không?”
Lục Trạch Xuyên bất mãn: “Mắc gì anh phải tránh?”
Khương Tùy Tranh nói: “Anh ở đây em diễn không được… .”
Lục Trạch Xuyên nói: “Có gì mà diễn không được, em cứ coi anh như không khí đi.”
“Nào có không khí nào như anh chứ… Trán em bị anh nhìn muốn thủng lỗ luôn rồi, em, em căng thẳng lắm…”
Lục Trạch Xuyên nhíu mày: “Bình thường có thấy em căng thẳng đâu.”
Khương Tùy Tranh đỏ mặt, biết anh có ý khác, hiện trường nhiều người, cũng không thể có nhiều hành động khác, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Xin anh đó anh Xuyên Xuyên, chỉ một lúc thôi mà!”
Lục Trạch Xuyên thấy cậu sốt ruột, thu chân đứng dậy, chỉnh lại ghế dựa đạo diễn, nhắm mắt thả lỏng.
Tiếp tục tiến hành quay phim, không còn bị Lục Trạch Xuyên nhìn chằm chằm, Khương Tùy Tranh diễn xuất quả nhiên trôi chảy hơn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Lục Trạch Xuyên đeo kính râm xuyên thấu qua thấu kính vẫn nhìn cậu cả buổi, còn chụp trộm một tấm hình, chia sẻ cho bạn fan anh vừa mới quen. đừng có đọc ở wattpad
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Cậu biết photoshop không?
Sau một tiếng Khương Tùy Tranh hoàn thành cảnh quay, phát hiện bên cạnh đạo diễn không có ai, đoán anh đi làm việc rồi, kế tiếp là cảnh của Phương Quân Thăng, tất cả mọi người chuyển đến sân tập, Khương Tùy Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Trạch Xuyên, liền nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn riêng, sau khi mở ra nhìn trừng trừng.
Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Không biết… Photoshop làm gì?
Không nghĩ tới đối phương đáp lại ngay, Xuyên Tranh Thịnh Thế: Đổi bạn học nữ bên cạnh Khương Tùy Tranh thành Lục Trạch Xuyên.
Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Ha ha, còn có thể đổi như vậy sao?
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Đương nhiên, cậu không cảm thấy đổi cái bạn nữ kia thành Lục Trạch Xuyên thì vừa mắt hơn à?
Khương Tùy Tranh cười tít mắt, nói: Phải phải phải, hai người bọn họ thích hợp nhất.
Đối phương im lặng hồi lâu, mới nói tiếp: Nếu có thể công khai thì tốt quá.
Khương Tùy Tranh sửng sốt hai giây, hỏi anh: Không thể công khai sao? Lại sợ lộ tẩy, nhanh chóng bổ sung: Ý tôi là nếu như bọn họ ngày nào đó thật sự tới với nhau, chắc cũng cần phải công khai chứ?
Lần này đối phương vẫn mãi không trả lời, Khương Tùy Tranh nhìn quanh sân, nhìn thấy Lục Trạch Xuyên đang nói chuyện cùng Đào Thần.
Xung quanh tuy rằng trống vắng, nhưng cách đó không xa vẫn có không ít học sinh vây xem, lúc sắp kết thúc, Phó Đình đến, đi theo phía sau là bốn, năm người trợ lý, người nào cũng cầm mấy túi giấy, bên trong là chút hoa quả và đồ ăn vặt, chia cho mỗi nhân viên công tác, Lục Trạch Xuyên vẫn đang nói chuyện với Đào Thần, không nhìn sang bên này, Phó Đình đi tới trước mặt Khương Tùy Tranh, cười với cậu, Khương Tùy Tranh lịch sự đứng lên, kêu một tiếng: “Tiền bối.”
Trán Phó Đình vẫn chưa cắt chỉ, chuyện bị thương cũng không giấu, fan biết tất cả, rồi Lục Trạch Xuyên sau khi xuất viện liền thay vai của hắn ta, tất cả mọi điều trùng hợp xảy ra, thành ra một bộ phim ngược luyến tình thâm.
@Lấy Được Rồi Thật Đó: “Mị cảm thấy Xuyên tổng giả bệnh thôi, làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ? Hôm Đình Đình nằm viện, Xuyên tổng cũng vào viện? Hơn nữa hôm đó Xuyên tổng mặc đồ diễn chạy đến bệnh viện, nếu như anh ấy thật sự bị bệnh, nhân viên dám để anh ấy lái xe một mình à?”
@Chùy Chùy Chùy Chùy: “Tui cũng nghĩ như vậy á! Huống hồ Xuyên tổng là công mà! Công sao có thể bị bệnh nằm viện được! Ôi, bày nhiều trò như vậy, nhất định là lo lắng cho bảo bối Đình Đình của chúng ta nên mới đến thăm ẻm á!”
@Một Nốt Ruồi Trên Tay: “Thật luôn, tui xin bọn họ đừng giả bộ nữa, nhanh chóng công khai đi có được không?”
@Đình Đình Ngọc Trạm: “Xuyên tổng thật chẳng phải đàn ông, vậy mà để Đình Đình bị thương, @Lục Trạch Xuyên, có thể chăm sóc cho Đình Đình đàng hoàng được không?”
@Xuyên Đình Vĩnh Hằng: “Thôi đừng @ chính chủ nữa, không lại có bọn fan only ra chửi đó, thực sự là một chút tố chất cũng không có, nhưng mà xem ra Xuyên tổng biết sai rồi, nên mới nhận nhân vật của Đình Đình chúng ta giúp ẻm diễn, thật sự là sủng quá đi, đến lúc đó nhất định sẽ ủng hộ.”
@Nhất Định Phải Khóa: “Nhất định là thật rồi, không phải thật mị thoát fan luôn!”
Những bình luận này Phó Đình xem khá nhiều, hắn một không tác phẩm, hai không chống lưng, không cố gắng còn suốt ngày sống trong bình luận của fan, fan cảm thấy bản thân có thể chi phối tất cả, thần tượng không có bản lĩnh sẽ dễ bị lệch hướng, con đường này của hắn vốn đã lệch rồi, dừng đúng lúc không chừng còn có thể cứu vãn được, hôm nay Vương Gia không tới, cũng không bảo hắn tới đây, đang muốn nhân lúc này chuyển hình tượng cho hắn, kết quả biết được Lục Trạch Xuyên nhận cái MV vớ vẩn này, ngay lập tức đứng ngồi không yên, xem ra Khương Tùy Tranh thực sự là bạn trai ngoài giới trong lời đồn rồi, vốn còn tưởng rằng việc này là Lục Trạch Xuyên nói bừa, không nghĩ tới đúng là có người này.
Nhưng mà cũng tốt, có tồn tại, mới có thể càng dễ phá hủy, Phó Đình nghĩ, ở bên nhau mười năm, tình cảm gì cũng phải phai nhạt thôi, huống hồ Lục Trạch Xuyên còn là một diễn viên, quanh năm suốt tháng không ở nhà, hắn cũng không tin giữa hai người không có bất kỳ sứt mẻ gì, lấy ra một trái quýt trong túi giấy, cười đưa cho Khương Tùy Tranh nói: “Quay phim cực khổ rồi.”
Khương Tùy Tranh nói: “Cảm ơn tiền bối quan tâm.”
Phó Đình nói: “Là tôi không tốt, làm trễ nãi tiến độ quay MV của mọi người, nhưng may là có anh Xuyên giúp đỡ.” Liền liếc Khương Tùy Tranh, cười nói: “Thật ra thời gian tôi debut cũng không dài, may mắn được hợp tác với anh Xuyên mấy lần, anh Xuyên từ trước tới nay đều chăm sóc tôi rất chu đáo, cũng dạy dỗ tôi rất nhiều.”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu, cầm lấy quýt hỏi: “Tôi ăn được chưa?”
“Đương nhiên.” Phó Đình quan sát cậu cả buổi, phát hiện cậu không có một chút phản ứng dư thừa nào, không chỉ không hỏi tiếp, còn thật sự lột quýt ra cắn từng múi.
Phó Đình nhìn mà phiền lòng, càng thêm mắm thêm muối: “Con người anh Xuyên thật sự rất tốt, cũng rất dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ còn rất thích cười…”
Khương Tùy Tranh vào tai trái ra tai phải, trong lúc đó còn nghĩ đến cảnh Lục Trạch Xuyên nói năng nhỏ nhẹ, sợ đến nỗi suýt nữa phun quýt ra.
“Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ cùng nhau thảo luận kịch bản, trình độ nghiệp vụ của anh Xuyên thật sự rất lợi hại, cậu có nghe tôi nói không đấy?” Phó Đình thấy cậu mất tập trung, giọng điệu càng nặng hơn, Khương Tùy Tranh hoàn hồn, cười nói: “Có chứ, tiền bối nói rất hay, thật ra không làm diễn viên, cũng có thể đi viết kịch bản.”
Phó Đình nắm tay thành nắm đấm: “Cậu không tin lời tôi nói?”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu, lại ăn một múi quýt: “Những câu này anh có thể tìm tôi nói, nhưng tốt nhất không nên để cho Lục Trạch Xuyên nghe được, anh ấy dữ lắm, biết đánh nhau đó.”
Giọng điệu này rất nhẹ nhàng, nghe được Phó Đình giận không chỗ phát tiết, cắn răng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn với cậu, tôi biết cậu là ai, có lòng tốt nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng tình cảm mười năm bên nhau của cậu và anh Xuyên sẽ không gì có thể xuyên thủng, anh Xuyên thường không ở nhà phải không? Cậu có biết anh ấy ở bên ngoài làm cái gì, có người nào không?” Dứt tiếng, vai chìm xuống, Phó Đình cau mày quay đầu, vậy mà nhìn thấy Lục Trạch Xuyên chẳng biết đến từ lúc nào, còn chưa mở miệng chào hỏi, đã bị một cú đấm ngay gò má, lại bị một cước đạp lăn trên đất.
Phó Đình khiếp sợ không thôi, lắp bắp nói: “Anh, anh Xuyên.”
Lục Trạch Xuyên ở trên cao nhìn xuống, nhấc chân đạp lên ngực hắn, trầm giọng nói: “Con mẹ cậu thử nói thêm một chữ nữa xem?”
Phó Đình sợ đến run rẩy khóe miệng, muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào, quýt trên tay Khương Tùy Tranh rơi mất, bên này nhiều người phức tạp, muốn đẩy Lục Trạch Xuyên ra, nhưng Lục Trạch Xuyên không để ý, còn ôm cậu vào trong lòng, không cho cậu lộn xộn.
Sân tập hoàn toàn yên lặng như tờ, Đào Thần theo sát ở phía sau đưa tay sững sờ không kịp ngăn cản, chỉ có thể che mắt, móc điện thoại ra, Phó Đình hết cách rồi, kế hoạch xem như là vỡ lỡ, lắp bắp nói: “Anh, anh đánh người! Anh chờ lên tin tức xã hội đi!”
Lục Trạch Xuyên cười lạnh, gọi Đào Thần: “Bây giờ bắt đầu để ý bình luận trái chiều, có cái nào xóa cái đó, đè xuống hết cho tôi, mua thêm một vài tin xấu của Phó Đình, gửi cho tất cả các bên truyền thông, gửi đến khi nào cậu ta đứng ra xin lỗi mới thôi.” Rồi âm trầm nói: “Trước đây không để ý đến cậu, là vì tôi không coi cậu là cái thá gì cả, cậu tưởng cậu là ai? Cậu và đám fan kia của cậu ở trước mặt tôi nhảy nhót thế nào cũng được, nhưng con mẹ nó ai cho cậu cái gan đến trước mặt vợ tôi nói vớ va vớ vẩn thế hả? Thấy mạng quá dài? Hay là chán sống?”
Chương 21:
Khi Vương Gia tới, vẫn không có ai dám đi can ngăn, nói là can ngăn chứ chỉ có mình Lục Trạch Xuyên giẫm người ta, may mà học sinh vây xem ở rất xa, có thể nhìn ra đã xảy ra tranh chấp, nhưng cụ thể ai là ai thì không biết, bên Đào Thần hành động rất nhanh, Lục Trạch Xuyên vừa lên tiếng, thì cậu ta đã lấy được tin xấu của Phó Đình, Vương Gia thở hồng hộc lôi kéo Đào Thần nói: “Anh Đào, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Bảo, bảo anh Xuyên thả Phó Đình ra trước có được không, trước mặt công chúng, không tốt cho bất cứ ai cả.” echkidieu2029.wordpress.com
Đào Thần làm khó dễ: “Tôi cũng là nhân viên thôi, anh Xuyên nói một không nói hai, anh ấy đã lên tiếng, tôi không dám không nghe theo.” Rồi khuyên Vương Gia: “Phó Đình không phải người có tiền đồ, cậu đó, đừng hy vọng gì ở hắn ta nữa.”
Vương Gia cũng quá mệt mỏi rồi, khuyên can đủ đường đều vô dụng, Phó Đình cứ muốn đu bám Lục Trạch Xuyên, hắn thực sự là không có cách nào, nói cho cùng vẫn là bản thân vô dụng, không quản được nghệ sĩ của mình, sau mấy phút giằng co, Lục Trạch Xuyên rốt cuộc cũng nhấc chân, Phó Đình từ dưới đất bò dậy, ôm ngực ho khan hai tiếng, Vương Gia nhanh chóng chạy tới, không hỏi nguyên do trước tiên xin lỗi Lục Trạch Xuyên, Lục Trạch Xuyên hất cằm, lườm Phó Đình: “Cậu không phục à?”
Phó Đình phẫn hận không thôi, nhưng không dám nói lời nào, Vương Gia bận điều đình: “Vậy được rồi anh.”
Lục Trạch Xuyên mặc kệ Phó Đình, nói với Vương Gia: “Tôi không rảnh quan tâm các người có tâm trạng như thế nào, tốt nhất là nên phục, không phục thì con mẹ nó kìm nén cho tôi, không muốn để cả công ty các người chịu liên lụy thì lập tức ổn định lại việc này, còn có cái mối quan hệ buồn nôn này nữa, mau chóng làm sáng tỏ cho tôi, còn để tôi nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến nó thì tôi sẽ không nhiều lời như bây giờ nữa đâu.” đọc ở wattpad coi chừng virus
Vương Gia liên tục đáp lời, Lục Trạch Xuyên đã sớm không chỉ là diễn viên nữa rồi, công ty bọn họ quá nhỏ, không có bản lĩnh làm liều với Lục Trạch Xuyên và Hằng Trình đằng sau anh, kéo Phó Đình liên tục xin lỗi rồi mới rời đi.
“Được rồi được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đi! Buổi tối ở Bích Phúc Cư cứ thoải mái nhé, anh Xuyên khao!” Một câu của Đào Thần đã làm mọi người sống dậy, mọi người đều hiểu bên nào nặng bên nào nhẹ, coi như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lục Trạch Xuyên giải quyết Phó Đình xong, liền khoanh tay nhìn Khương Tùy Tranh, Khương Tùy Tranh né ánh mắt anh, vừa muốn mở miệng, giọng của Lục Trạch Xuyên không hiền lành gì, hỏi: “Cậu ta lần thứ mấy tìm em rồi?”
Khương Tùy Tranh nói: “Lần, lần thứ hai…”
Lục Trạch Xuyên trừng mắt: “Tại sao không nói anh biết.”
Khương Tùy Tranh nói: “Em cũng không coi hắn ta là gì cả…”
Lục Trạch Xuyên quát: “Đã chạy tới gây xích mích tình cảm hai chúng ta rồi! Còn bảo là không có chuyện gì?!”
Khương Tùy Tranh nói: “Hắn nói mặc hắn nói, em tin anh không tin hắn ta, cứ để cho hắn ta đánh rắm.”
Lục Trạch Xuyên nhíu mày: “Em nói cái gì?”
“Em nói, cứ để hắn ta nói… Dù sao em cũng tin anh…”
“Không phải câu này, em nói cứ để cho hắn ta nói rồi gì nữa?”
“Cứ… cứ để cho hắn đánh rắm…”
Lục Trạch Xuyên tức giận nói: “Khương Tùy Tranh!”
“Dạ!”
“Em học ai nói bậy thế hả!”
Khương Tùy Tranh trừng mắt nhìn: “Học, học anh đó…”
“Em đánh…!” Lục Trạch Xuyên tức giận đi lòng vòng tại chỗ, nhắm mắt lại, dí trán cậu, nói: “Sau này bất kể là ai, còn dám đến trước mặt em kiếm chuyện, phải nói với anh đầu tiên.”
Khương Tùy lén kéo tay anh an ủi: “Không có gì đâu anh Xuyên Xuyên, em đã là người lớn rồi, biết ứng phó như thế nào mà.”
“Không được.” Lục Trạch Xuyên nhíu mày: “Anh kéo em rời khỏi nhà họ Khương, là vì muốn em thật vui vẻ, chứ không phải là để cho em chịu khó chịu khổ bị người ta chê cười.”
Cơm tối quả nhiên đến Bích Phúc Cư, tổ đạo diễn một căn phòng nhỏ, năm người của Five cộng thêm Trần Bằng một căn phòng nhỏ, Lục Trạch Xuyên không tới, buổi tối anh có chuyện, đi cùng Đào Thần.
Khương Tùy Tranh ngồi ở vị trí giữa, tiếp thu năm đôi mắt sắc bén làm lễ rửa tội, Hồ Tư Ninh lắc đầu một cái nói: “Không ngờ, thật sự không ngờ.”
Niệm Thịnh Ân lần đầu không mê chơi game trên bàn ăn, nói theo: “Không ngờ, thật sự không ngờ.”
Phương Quân Thăng cầm trong tay một cuốn sổ, cầm lên rồi lại thả xuống, không biết đang do dự cái gì, bầu không khí có chút nghiêm nghị còn hơi căng thẳng, An Thần ho nhẹ một tiếng, cố gắng khuấy động bầu không khí: “Xuyên tẩu à, bữa này cứ ăn thoải mái sao?”
Xuyên tẩu…
Khương Tùy Tranh bụm mặt, một tay đầu hàng, nói với Trần Bằng nói: “Anh Trần, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Trần Bằng phả ra một hơi khói, híp mắt nhìn cậu: “Anh đoán hai người quen nhau, không ngờ hai người quen sâu tới như vậy.”
Khương Tùy Tranh ngượng ngùng cười cười: “Để anh Trần cười chê rồi.”
“Này có gì mà chê với không chê, ăn cơm trước, có chuyện gì nói sau.”
Trong lúc ăn cơm Trần Bằng đi một chuyến sang phòng bên cạnh, ngồi bên cạnh đạo diễn, bắt đầu ba hoa khoác lác, nói mãi không dứt, năm người đã ăn uống no nê mà Trần Bằng vẫn chưa trở lại, Khương Tùy Tranh đi đến phòng vệ sinh, rồi ra ngoài cửa hóng gió, lúc này điện thoại vang lên, là tiếng nhắc nhở tin nhắn riêng của weibo, cậu vội vàng móc ra xem, nhìn chằm chằm nội dung phía trên, vành mắt đỏ lên.
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Lục Trạch Xuyên không có bản lĩnh, công khai cũng không có cách nào bảo vệ cho Khương Tùy Tranh chu toàn, không nói cái khác, chỉ riêng những lời nguyền rủa ác ý đã bao nhiêu rồi, càng khỏi nói những người có mục đích cố ý nhắm vào, Khương Tùy Tranh mới vừa vào giới chắc chắn rất ngốc nghếch, giới giải trí quá loạn, nào fan nào anti, Lục Trạch Xuyên chịu một mình là đủ rồi.
Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Khương Tùy Tranh… Có lẽ không sợ đâu…
Xuyên Tranh Thịnh Thế: Nhưng Lục Trạch Xuyên sợ.
“Tùy Tranh?”
Khương Tùy Tranh nghe tiếng, lau khóe mắt rồi cất điện thoại đi, nhìn thấy Phương Quân Thăng cầm sổ ghi chép đi ra, gọi một tiếng: “Đội trưởng.”
Phương Quân Thăng đối mặt với cậu vẫn còn mất tự nhiên, do do dự dự, nói: “Thời tiết tốt ha.”
Màn đêm tối thui, cũng khó cho anh ta nhìn ra thời tiết tốt, Khương Tùy Tranh cười một cái nói: “Có chuyện thì anh cứ nói đi, chúng ta không phải đồng đội sao?”
Phương Quân Thăng rất ngại ngùng: “Ừm, có chút việc tư…”
Khương Tùy Tranh nói: “Việc tư cũng được mà, chúng ta là bạn bè.”
“Ha ha.” Phương Quân Thăng thả lỏng không ít: “Vậy anh không khách khí nữa.” Nói rồi đưa sổ cho Khương Tùy Tranh: “Anh dâu, giúp em nhờ anh Xuyên kí tên đi, viết thêm mấy câu này nọ nữa, có được không?”
Khương Tùy Tranh bị một câu “anh dâu” của dọa sợ suýt xé sổ, An Thần còn nhỏ, nói lung tung cậu vẫn mặc kệ, không nghĩ tới Phương Quân Thăng cũng gọi theo như vậy, nói cả buổi, mới để hắn chịu đổi về xưng hô ban đầu, hai người đứng ở bên ngoài rỗi rãnh trò chuyện, Khương Tùy Tranh đột nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh có biết làm sao để nổi tiếng không?”
Phương Quân Thăng nói: “Chuyện này… Nếu như anh biết, chắc đã nổi tiếng từ lâu rồi.”
Khương Tùy Tranh nói: “Cố gắng thì sao? Cố gắng thì có được không?”
Phương Quân Thăng nói: “Cố gắng là thiết yếu, nhưng nếu thiên thời địa lợi nhân hoà, có lúc dù cậu không cố gắng, đánh bậy đánh bạ cũng có thể nổi, chuyện như vậy khó mà nói được.”
Khương Tùy Tranh nói: “Nhưng không phải ai cũng có thể đánh bậy đánh bạ được, cho nên vẫn là phải cố gắng.”
“Đương nhiên, sao đột nhiên hỏi cái này?”
Khương Tùy Tranh nói: “Em muốn nổi tiếng, cũng muốn lớn mạnh hơn một chút.”
Sau khi công bố phim âm nhạc, Five nhờ ảnh hưởng của Lục Trạch Xuyên chính thức nổi tiếng, lần này thật sự không im ắng lại ngay, Trần Bằng nắm lấy cơ hội, tranh thủ không ít tài nguyên, hơn nữa năm người trong đội ở chung cũng hòa hợp, bầu không khí hài hòa, bất kể là phỏng vấn hay là show giải trí đều hút không ít fan, Khương Tùy Tranh cũng vì lịch trình dày đặc, dần dần bận rộn, Lục Trạch Xuyên cũng bận, bận hoàn toàn tiếp nhận công ty, bận lui về vị trí hậu trường, những lúc nhàn hạ liền lén lút đến thăm phim trường, rồi lén lút rời đi, Khương Tùy Tranh mỗi khi nhìn bóng lưng anh, đều tủi thân thay anh, cậu vẫn dùng tài khoản phụ nói chuyện với anh, biết được trong lòng anh rất muốn công khai, biết anh muốn nói cho mọi người biết, cậu là người yêu của anh.
“Anh Tùy Tranh! Điện thoại anh cứ kêu hoài kìa!” An Thần nằm ở trên giường ký túc xá đắp mặt nạ, qua mấy ngày nữa buổi biểu diễn của bọn họ sẽ bắt đầu, khoảng thời gian này đều ở công ty luyện tập.
“Ừ! Anh biết rồi.” Khương Tùy Tranh đánh răng xong, vội vã chạy về giường, điện thoại sắp bị tiếng nhắc nhở làm nổ máy rồi, Xuyên Tranh Thịnh Thế gửi vô số tin nhắn “Mau đến giúp đỡ” Khương Tùy Tranh nhanh chóng trả lời: Đến đây, chuyện gì thế?
Đối phương gửi sang một liên kết, mở ra vừa nhìn là chủ đề ship CP của Five, Khương Tùy Tranh coi thử, Xuyên Tranh Thịnh Thế nói năng lỗ mãng, đã bị tập thể đánh hội đồng.
“Làm ơn đi! Sao chỗ nào cũng có thím vậy! @Xuyên Tranh Thịnh Thế, ngoại trừ lúc mới debut Xuyên tổng có liên hệ với mấy cún con nhà chúng tôi, ba năm nay không có tương tác nào luôn á má!”
“Cái kiểu cưỡng ép ship CP này thật sự rất đáng ghét! Hơn nữa tự ship đi có được không!? Ship một CP ít được quan tâm thì phải ôm quyết tâm cho tới chết đó má!”
“@Xuyên Tranh Thịnh Thế, A Tranh là đội trưởng mà! Nghịch CP không thì hủy đi!”
“Xàm quá má! Đội trưởng là Hồ Tư Ninh! Tính tình như mẹ thụ và miệng pháo công! Có thể hủy chứ không nghịch CP!”
@Xuyên Tranh Thịnh Thế: Khương Tùy Tranh là của Lục Trạch Xuyên.
“Ha ha ha ha, sao hôm nay chỉ có một mình thím vậy? Cái người cùng hợp tác kia đâu rồi?”
“Thật ra tui cảm thấy hai người bọn họ đúng là quá thê thảm, ship ba năm rồi đó, mỗi lần kick war đều chỉ có hai người bọn họ.”
“Chắc thím kia từ bỏ rồi, CP lạnh không có mùa xuân!”
@Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Tui đến đây… Này, các bạn nghe tui khuyên đi, vào fandom Xuyên Tranh, thật sự sẽ không lỗ đâu.
“Không cần biết có lỗ hay không! Hai thím đáng ghét thật đấy! Nhà ai ship CP nấy! Ảnh của nhóm cũng có thể photoshop thành đầu Lục Trạch Xuyên, nhìn không thấy khiếp sợ đến hoảng loạn hay sao?!”
“Phải đó, kỹ thuật photoshop kém như vậy! Trước khi chỉnh hình có thể học cho đàng hoàng không?!”
@Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: #Tủi_thân, tui học lâu lắm rồi á, mà là bởi vì thời gian không nhiều nên chắc học không giỏi, thím lầu trên có biết không? Có thể chỉ tui với không?
@Xuyên Tranh Thịnh Thế: Cái topic này có xóa hay không? Không xóa tôi rì pọt đó, Niệm Thịnh Ân cũng thò một chân vào à? Cái tên vịt đực đó, căn bản không xứng với Khương Tùy Tranh!
@Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: @Xuyên Tranh Thịnh Thế đừng mà, đừng công kích người thân chứ… .
“Đệt! Niệm Thịnh Ân qua kì vỡ giọng lâu rồi nha! Bắt nạt Tiểu Ân của tau không có fan có phải không? Thứ hai gặp! Tau lột sạch da của mày!
Chương 22:
Tình hình trận chiến đã xảy ra là không thể ngăn cản, Khương Tùy Tranh vừa bận can ngăn vừa muốn dụ mọi người ship CP, bận đến nỗi ngón tay muốn gãy luôn, lửa giận của đồng đội không thể châm ngòi, càng châm càng táo bạo, chuyển sang trang chủ trò chuyện gọi điện thoại cho Lục Trạch Xuyên, đối phương lập tức bắt máy, lúc ẩn lúc hiện còn có thể nghe được tiếng hít thở chập trùng, Khương Tùy Tranh dở khóc dở cười, biết rõ còn hỏi: “Anh Xuyên Xuyên? Anh làm sao vậy?”
Lục Trạch Xuyên cứng rắn nói: “Chạy bộ.”
Khương Tùy Tranh nói: “Đã một giờ rồi, nghỉ sớm chút đi.”
“Ừm.” Nghe được giọng của vợ, giọng điệu của Lục Trạch Xuyên đã bình ổn hơn rất nhiều, hỏi cậu: “Buổi biểu diễn chuẩn bị thế nào rồi? Ba ngày sau phải không?”
“Ừm.” Khương Tùy Tranh nói: “Em giữ vé cho Đào Thần và San San rồi á!”
Lục Trạch Xuyên hỏi: “Anh thì sao.”
“Hì hì, anh còn cần phải nói sao! Đương nhiên là vị trí tốt nhất.”
Lục Trạch Xuyên nhíu mày, đứng ở ban công hong gió, hỏi cậu: “Có căng thẳng không?”
“Căng thẳng.” Khương Tùy Tranh nói thật.
“Không phải đã chuẩn bị xong rồi sao? Cũng không phải là lần đầu tiên lên sân khấu, không có gì đâu, thả lỏng chút đi.”
Khương Tùy Tranh đáp một tiếng, nói: “Anh Xuyên Xuyên, hôm đó anh nhất định phải tới nha.”
“Đương nhiên.”
“Không thể đến muộn!”
“Anh đến sớm trước một tiếng luôn.”
“Ha ha, vậy thì sớm quá, có thể em không có thời gian chơi với anh đâu.”
Lục Trạch Xuyên im lặng một lúc mới nói: “Đâu Đâu, em có thích công việc hiện tại không?” echkidieu2029.wordpress.com
Khương Tùy Tranh nói: “Ừm, không nghĩ tới có thể làm lâu như vậy, cũng không nghĩ tới, Mạch Hoa nhờ mấy người bọn em mà chống đỡ được đến bây giờ.” đọc ở truyenfull và sstruyen coi chừng virus
Lục Trạch Xuyên: “Vậy chứng tỏ các em rất thành công.”
Khương Tùy Tranh hưng phấn hỏi: “Anh Xuyên Xuyên, anh thật sự cảm thấy chúng em thành công rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh có cảm thấy em lợi hại không?”
Lục Trạch Xuyên hiếm khi dịu dàng, cổ vũ cậu: “Đâu Đâu nhà anh lợi hại nhất, hoàn toàn có thể chống đỡ một mình.” Nói xong lại ngại, vội vàng nói sang chuyện khác: “Công việc trong tay anh hầu như đều kết thúc rồi, qua mấy ngày nữa sẽ công bố lui về hậu trường.” Anh nói chuyện này với Khương Tùy Tranh không có ý gì khác, chỉ là hai người nói chuyện phiếm, nói chút việc vặt mà thôi.
Khương Tùy Tranh ủng hộ tất cả quyết định của anh, cúp điện thoại, lấy ra chiếc vòng đeo nhẫn bạc vẫn luôn giấu trong cổ.
Ngày diễn ra buổi biểu diễn, hậu đài loạn tung lên, An Thần mặc trang phục biểu diễn mồ hôi đầm đìa, không phải nóng, mà là bị doạ, chân run nói: “Năm, năm chục nghìn người sao. Kín rồi… Đội đội đội đội đội trưởng mau đỡ em với, em đứng không nổi.”
Phương Quân Thăng cũng nuốt nước miếng: “Đừng thăng cẳng, không có gì đâu đừng thăng cẳng…”
“Thăng cẳng là gì?” Hồ Tư Ninh hỏi.
Phương Quân Thăng nhanh chóng đổi giọng: “Căng thẳng căng thẳng, đừng căng thẳng.”
Khương Tùy Tranh còn đang trang điểm, Trần Bằng đi tới, ngồi bên cạnh cậu nói: “Thật sự không suy nghĩ thêm chút nữa sao?”
“Vâng.” Khương Tùy Tranh mở một con mắt: “Xin lỗi anh Trần, là em không chịu trách nhiệm.”
“Này mà trách nhiệm với không trách nhiệm cái gì, em nói như vậy không được đâu, ban đầu là anh ký với em ba năm, giờ đến lúc rồi, anh còn có thể ép em ở lại sao?” Lại tằng hắng một cái: “Hay là anh thử ép em ở lại nhé? Quỳ xuống được không?”
“Ha ha.” Khương Tùy Tranh bị hắn chọc cho cười không dứt, kiên định nói: “Không được đâu, em muốn ở bên anh ấy.”
“Thôi được rồi.” Trần Bằng vỗ bờ vai cậu, rút điếu thuốc đi ra ngoài, “Cuộc sống có bữa tiệc nào không tàn đâu, rất cám ơn em đã gia nhập Five, mấy năm qua cũng nhờ em dính ánh sáng của Lục tổng, anh thấy đủ rồi, Mạch Hoa của chúng ta sau này chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng thành công.”
Bảy giờ rưỡi, sân vận động trên bầu trời sáng như ban ngày, năm người của Five lên sân khấu, bắt đầu buổi biểu diễn dài ba tiếng, Lục Trạch Xuyên ngồi ở khu vực tốt nhất trong sân, đeo kính đen đeo khẩu trang, nhìn chằm chằm Khương Tùy Tranh trên sân khấu, không ít người hình như nhận ra anh, mà cũng không dám xác định, núp ở phía sau nghị luận sôi nổi.
Buổi biểu diễn gần kết thúc, bắt đầu tiết mục solo, Khương Tùy Tranh xếp cuối cùng, đứng ở trước đàn dương cầm, xung quanh có vô số ánh đèn rực rỡ chiếu tới, trước tiên cậu thả lỏng, lên tiếng chào hỏi mọi người, rồi thở phào nhẹ nhõm, như là giảm bớt tâm trạng sốt sắng, “Trước khi biểu diễn, tôi muốn nói cho mọi người biết một chuyện.”
Chuyện này trên mạng đã lưu truyền rất lâu rồi, có không ít fan đã biết cậu muốn nói gì, yên lặng rơi nước mắt, nếu như không đoán sai, hẳn là hợp đồng đến hạn, cậu sẽ rời khỏi nhóm.
Quả nhiên, Khương Tùy Tranh nói: “Tôi vào giới ba năm, thời gian cũng không phải quá dài, rất vui vì có thể gia nhập Five, cùng mọi người trưởng thành, cũng rất vui, có thể kết bạn với mọi người, để mọi người nghe tôi ca hát. Tôi nhận được rất nhiều bình luận, phần lớn là khích lệ, nói tôi không phải xuất thân chính quy, lại vì ước mơ mà hết sức nỗ lực. Trong khoảng thời gian này, có thể làm cho mọi người hiểu lầm, hiểu lầm tôi là một người có ý chí cầu tiến, thật ra tôi… không có ý chí như vậy đâu, còn có hơi lụy tình nữa.” Nói xong híp mắt cười cười, cậu cầm micro trên tay, ngón tay đeo nhẫn có một chiếc nhẫn bạc, sáng lấp lánh, “Hôm nay đứng ở trên sân khấu này, một là muốn tạm biệt mọi người, hai, là muốn giới thiệu người yêu của tôi.”
Mấy câu nói đã khiến hiện trường xôn xao, Khương Tùy Tranh nói tiếp: “Người yêu của tôi là một diễn viên, tôi ở bên anh ấy rất nhiều năm rồi, mới vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng đi đăng ký kết hôn, anh ấy nhìn có vẻ rất dữ dằn, nhưng thực tế lại cực kỳ nhát gan, tôi vì anh mà vào giới giải trí, trong lòng anh ấy rất vui, nhưng lại không dám công khai, sợ tôi bị chú ý. bị người ta bắt nạt, mấy năm qua mỗi lần vì gặp mặt, đều lén lén lút lút trốn trốn tránh tránh, tôi xót anh ấy, anh ấy chưa từng phải tủi thân như vậy, sau đó, tôi tự lập mục tiêu cho mình, muốn làm mình lớn mạnh hơn một chút, để anh cảm thấy tôi có thể tự mình chống đỡ, để anh ấy cảm thấy dù có công khai, cũng có thể hoàn toàn yên tâm, cho nên từ trước tới giờ, ước mơ và mục tiêu của tôi, toàn bộ đều là anh ấy.”
Màn ảnh lớn đột nhiên hiện lên, nhanh chóng thoảng qua mấy bóng người, cuối cùng cố định ở Lục Trạch Xuyên, tất cả mọi người sợ ngây người, hiện trường bùng nổ, mọi người thét chói tai, bất ngờ đến nỗi không dám tin.
Lục Trạch Xuyên nhìn bản thân bên trong màn ảnh, chậm rãi tháo kính và khẩu trang xuống, anh cũng không dám tin, ngồi sững người.
“Bị dọa rồi phải không?” Khương Tùy Tranh dịu dàng nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: “Anh Xuyên Xuyên, xin lỗi, lén anh ra quyết định này.” Lại nghịch ngợm trừng mắt: “Nhưng anh đã nói rồi mà, nói em bây giờ rất lợi hại, có thể tự mình chống đỡ, có thể sánh vai bên anh rồi, cho nên anh không được nổi nóng đâu đấy!”
Lục Trạch Xuyên rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn, ngơ ngác gật gật đầu, anh cảm thấy có hơi không chân thực, giống như đang mơ vậy.
Khương Tùy Tranh nhếch môi cười, ngồi ở trước đàn dương cầm, thử âm thanh, “Xin mọi người tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi leo lên sân khấu trước hàng vạn người, cũng là lần cuối cùng, cho nên tôi muốn hát một bài, tặng cho người yêu dấu nhất của tôi, chỉ dành cho một mình anh ấy, hi vọng anh có thể thích bài hát này.”
Tiếng đàn lanh lảnh vang lên, là một bài tiếng Quảng rất xưa rồi.
“Anh nguyện dùng tên lửa mang em đến bầu trời
Ở trong không gian chỉ có hai người ở
Sống đến một ngàn tuổi vẫn còn say lòng như thế
Có em ở bên, hạnh phúc biết bao
Cùng em sánh đôi, rất vui rất mãn nguyện
Trời có sụp cũng chẳng liên quan đến hai ta
Dù mưa gió vần vũ chỉ cần hướng về em
Sẽ tựa như thấy ánh mặt trời nghìn vạn dặm…”
Ống kính vẫn chĩa vào Lục Trạch Xuyên, tất cả mọi người nhìn thấy khóe mắt anh ửng đỏ, lấy xuống chiếc nhẫn đeo trong cổ mười mấy năm, cười đeo lên ngón tay mình hôn một cái, nhìn Khương Tùy Tranh đang nghiêng đầu cười nhìn anh, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Anh yêu em.”
-Chính văn hoàn-
Ban đầu tưởng có 1 phiên ngoại, nhưng bên link raw có thêm 2 phiên ngoại nữa rồi, làm hết 3 phiên ngoại rồi Ếch đăng luôn một lần
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com