ONEDAY
Hôm nay đã là 2 ngày kể từ ngày Cung Tuấn có ảnh chụp áo ba lỗ, hai cháu trong nhà vẫn còn đam mê ôm ảnh của bố hát :
Bối : nắng chiếu lung linh muôn hoa zàng
Bảo : dù có soi vẫn không thấy lông náck
Bảo Bối : Vì ba wax .. vì ba wax .... vì ba wax được chưaaaa
Trương Triết Hạn cười như xe vải, ôi chời ơi con anh hát cái quằn què rì vạy, Cung Tuấn chết lặng ngay tại chỗ, có cần phải soi kỹ đến mức đấy khum con.
Cung mắt đảo như rang lạc Tuấn bắt đầu cọc tính : nè nha nè nha ! hai đứa tụi bây đã hát câu này được hai ngày rồi đó, sao hát hoài vậy con ?
Bảo Bối : Tại vì nó hay đó bố
NẮNG CHÍU LUNG LINH MUÔN HOA ZÀNG
DÙ CÓ SOI DÙ CÓ SOI VẪN KHỒNG THẤY LÔNG NÁCKKK
VÌ BA WAX ... VÌ BA WAX ... VÌ BA WAX ĐƯỢC CHƯAAAA
Trương Triết Hạn : hahahahahahahahahahahahahaha ... chớt tui chời ơi ... hahahahahahahahaha
Cung Tuấn : *quạo nè* *cọc nè* *nổi đóa nè* *tăng sông nè*
.
.
.
Hàng xóm : cái nhà này chưa bao giờ tui thấy nó bình yên hớt á, từ lúc có hai đứa nhỏ cái nó lạon như cái chợ zậy đó !!! tuổi già tui bất ổn quá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com