Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Bước ra khỏi nhà hàng, lòng dạ rối bời. Anh vừa bị từ chối lời cầu hôn đầu tiên trong đời mình mà anh cũng không tin rằng mình lại bị từ chối.

Chiếc Mercedes đen đỗ lại bên đường, mở cửa quẳng chiếc áo khoác ngoài vào một cách chán nản anh dợm bước vào xe xong lại thôi, nói vài câu với tài xế, đóng sập cửa xe, anh cuốc bộ.

Không phải đi bộ về nhà mà anh muốn đi dạo một lát. Bây giờ anh cần một mình, thư giãn đầu óc. Chút gió mát sẽ dễ chịu hơn là hơi từ máy lạnh trong xe, vả lại anh cũng cần phải vận động để tiêu hóa cú sốc này mới được.

Thả bộ dọc vỉa hè, anh gặm nhấm nỗi buồn của mình, "Cô ấy từ chối mình, người con gái mình chọn lựa giữa bao nhiêu cô gái xung quanh mình, vậy mà cô ấy từ chối, thật khó chấp nhận, lý do từ chối càng khó chấp nhận hơn nữa..."

Anh nhớ rõ từng câu cô ấy nói:

- Em không định kết hôn với anh.

- Tại sao? Em chưa muốn kết hôn ư?

- Không phải, thật ra em cũng đã có dự định riêng về gia đình tương lai của mình rồi _ cô có vẽ lưỡng lự một chút rồi tiếp lời _ nhưng không có anh trong dự định của em...em...em... cũng không nghĩ anh sẽ cầu hôn em... bên cạnh anh có bao nhiêu cô gái điều kiện tốt hơn em kia mà.

Phải rồi, bao nhiêu cô gái đẹp hơn cô ấy, giàu có, địa vị xã hội, sự nghiệp... đều hơn cô ấy nhưng anh chọn cô gái này vì cô ấy cho anh cảm giác bình yên, không vụ lợi, không dòm ngó tiền bạc vật chất mà anh có.

- Vậy thì vì sao, em cho anh câu trả lời rõ hơn được không? Anh thiếu điều gì mà em cần à? _ giọng anh có phần mỉa mai.

- Không phải đâu _ cô gái nhỏ giọng _ anh có tất cả những gì mà một cô gái mơ ước nhưng mà... nhưng...

- Nhưng chưa đủ với em à?

- Phải.

Anh như muốn nổ tung cả lồng ngực, cô cần gì nữa chứ. Anh có cả chuỗi nhà hàng ở các khu du lịch, các thành phố, anh không đang đứng trên bờ vực phá sản, nhà cửa, xe cộ anh không thiếu, anh cũng rất tự tin với ngoại hình của mình. Anh còn thiếu thứ gì nữa?

- Em nói rõ hơn đi, ít ra anh cũng được biết lý do mình bị từ chối chứ.

- Anh không cho em cảm giác an toàn, anh quá phong lưu, hấp dẫn phái đẹp và anh cũng có đủ điều kiện để các cô gái tìm mọi cách tiếp cận, sẽ rất mệt mỏi nếu cứ phải lo lắng rằng chồng mình có bị ai đó cướp đi không, con tim anh ấy có thay đổi không? Nói chung thật khó diễn tả cho rõ lắm. Em cần một bến đỗ bình yên không phải một trận chiến không hồi kết.

- Vậy em quen anh làm gì?

- Có anh làm bạn trai thì tuyệt quá rồi _ cô gái nhỏ giọng gần như không nghe thấy nổi

Vậy đó, lý do mà bây giờ anh đi lang thang ở đây. Tấp vào quán rượu, gọi một chai whisky, anh tiếp tục suy nghĩ về lời cô bạn gái đã nói. Anh đào hoa, phong lưu cũng không sai. Anh có bao nhiêu là bạn gái kể cả chưa phải bạn gái hay đã từng là bạn gái, anh không nhớ hết, nói trắng ra là lăng nhăng. Cô ấy biết hết và bây giờ cô ấy từ chối. Anh cứ tiếp tục rót rồi uống, anh tức giận nhiều hơn buồn phiền.

Loạng choạng trên đường, áo sơ mi cũng không còn ngay ngắn, anh say rồi. Trời đã khuya, quán xá đóng cửa gần hết, đường phố thưa thớt người qua lại.

Vừa rẽ vào con đường nhỏ anh đã không còn trụ nổi nữa, tựa vào bồn cây bên vỉa hè nghỉ một lát thì bao nhiêu thứ trong bụng bắt đầu cuồn cuộn khiến anh nôn thốc nôn tháo ra hết. Trông anh thật khó coi, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt mày lờ đờ, đã thật khó coi mà còn bốc mùi kinh khủng nữa chứ.

- Này anh ơi, anh không sao chứ, cần tôi gọi xe giùm không?

...

- Tôi gọi xe cho anh về nhà nha?

- Không sao _ anh lè nhè _ Tôi không sao

- Tôi gọi xe cho anh nha, anh còn nhớ địa chỉ nhà không?

Anh ngẩng đầu cố nhìn người đang nói chuyện với mình. Một cậu trai khoảng hai mươi, dáng cao cao đang đứng lom khom nhìn anh. Anh cười, loạng choạng đứng lên, bá vai cậu ta

- Tôi có làm sao chứ _ giọng vẫn lè nhè _ Cậu cười vào mũi tôi sao? _ anh tiếp tục như nói với chính mình _ Tôi chỉ bị người ta từ chối lời cầu hôn vì một lý do lãng nhách... hức...hức... mà thật ra không lãng nhách chút nào haha

Cậu trai bị người đàn ông lạ mặt bá vai bá cổ tỏ ra nhăn nhó khó chịu

- Cậu biết không, cô ấy đưa ra một lý do không thể biện hộ, không thể khắc phục. Phụ nữ thực dụng, vụ lợi quá tôi không thích, còn phụ nữ không hám lợi lại không thích tôi haha _ anh cười thiểu não

Đỡ người đang say ngồi bệt xuống cạnh bồn hoa, anh ta lại tiếp tục làu bàu

- Cậu nghĩ xem, khó khăn lắm tôi mới quyết định kết hôn, sắp xếp công việc, sắp xếp một buổi tối hoàn hảo, lễ vật hoàn hảo, vậy mà..!

Anh lui cui móc trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, là hộp đựng nhẫn. Cậu nghĩ, "Vậy là mình gặp phải một anh chàng thất tình sao?"

Mở hộp lấy ra cái nhẫn mà anh bảo là "lễ vật hoàn hảo". Cậu lom lom nhìn nó, một chiếc nhẫn vàng thật dễ thương với sáu hạt đá trắng hơi to kết thành bông hoa năm cánh kèm theo những đường trang trí uốn lượn ôm lấy hoa kéo rũ ra hai bên trông rất mềm mại sắc sảo, càng lộng lẫy hơn với những hạt tấm đính dọc theo đường trang trí.

Cậu nghĩ thầm, "Thật công phu, thật đẹp, tội nghiệp anh chàng chắc buồn lắm đây!"

Anh lom lom nhìn thái độ cậu thán phục chiếc nhẫn rồi cười

- Cậu thích nó phải không?

- Không, tôi thấy nó đẹp vậy thôi chứ có phải của tôi đâu mà thích với không.

- Không sao, tôi tặng cậu _ anh tuyên bố xanh rờn

Sau 3 giây im lặng cậu như bừng tỉnh, lắp bắp

- Cho tôi? Không thể, anh say quá rồi... thôi để tôi gọi xe giúp anh, anh đừng nói nhảm nữa

"Cho mình ư", cậu nghĩ bụng, "Nếu cho thật thì cũng thích". Cậu cười cười đậy nắp hộp nhẫn lại cho vào túi áo vị khách đang say xỉn

- Này giữ kỹ đi, biết đâu cô ấy thay đổi ý định thì sao

Vẫn cái giọng lè nhè

- Không cần, cô ta chỉ lợi dụng tôi để có bạn trai cho nở mày nở mặt mà thôi. Chẳng cần phải cưới các cô gái phiền phức đó làm gì. Bọn đàn ông chúng ta sẽ dễ hiểu nhau hơn nhỉ? Không rầy rà, lắm chuyện.

Nói xong anh lại móc cái nhẫn ra kéo tay cậu tìm cách đeo vào.

- Này anh làm gì vậy, cất đi tôi không lấy của người say đâu...này...này...

Anh không nghe, cứ tìm cách ấn cái nhẫn vào tay cậu. Vì trời tối lại đang say, anh ấn tới ấn lui vẫn không vào được.

- Này muốn tặng thì đợi lúc tỉnh táo lại đi, anh tặng là tui nhận liền _ cậu rụt tay lại từ chối

- Tôi không tặng cậu, tôi cầu hôn cậu. Ta cưới nhau! _ Anh tuyên bố một câu chắc nịch

- Hả??

Thoáng chút hoảng hồn, cậu đứng im ngẫn cả người ra, trong mắt cậu như có mây u ám kéo về. Cậu nhớ lại chuyện gì đó ư, chuyện buồn..

- Xong, cậu nhận rồi nhé

Cậu giật mình, thoắt quay về với thực tế. Anh chàng say đang vỗ vỗ hai tay tán thưởng việc đã đeo được nhẫn vào tay cậu. Nhìn chiếc nhẫn không hiểu làm sao mà có thể nằm ngay ngắn trên ngón tay út của cậu. Cậu chặc lưỡi một cái, vừa tháo nhẫn ra vừa nói

- Anh thôi đùa đi, không phải tôi thông cảm chuyện anh thất tình thì tôi không ở đây dây dưa với anh đâu, bực cả mình.

Nhưng mà tháo không ra, cậu kéo mạnh chút nữa, vẫn không ra. Cậu xoay xoay, lắc lắc, làm đủ kiểu mà chiếc nhẫn vẫn cứng đầu thách thức, "Nó kẹt ở khớp tay rồi, làm sao đây?"

Nhìn sang anh chàng say lúc này đang đứng tựa cả thân hình vào người mình ra chiều vui vẻ lắm. Cậu lắc đầu thở dài, "Lúc muốn thì không đeo được, bây giờ không muốn thì tháo không ra, ông trời ghẹo người đây mà"

- Cái này trị giá bao nhiêu? _ miệng hỏi nhưng cậu chẳng nghĩ anh chàng say này trả lời được, chắc gì nhớ nổi

Anh lắc lắc đầu, ra vẽ suy nghĩ rồi trả lời

- Vài trăm...vài trăm... mấy trăm tôi quên rồi. Nhưng không lo, đồ thật đàng hoàng mà, không thiệt thòi cho cậu đâu, đồ tôi sử dụng làm sao không có giá trị kia chứ.

Cậu ngẫm nghĩ, có vài trăm ngàn chắc không sao, xin địa chỉ ngày mai mình vuốt xà bông rồi mang trả lại.

- Anh viết gì đó, địa chỉ hả?

Anh đang cố hí hoáy viết trên cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay, đầu nghiêng nghiêng ra ánh đèn đường để nhìn cho rõ.

- Này cậu cho tôi mượn lưng cậu tí.

"Bộ mình là cái bàn sao?" nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cho anh ta mượn lưng

Anh hý hoáy viết một lúc rồi xé mảnh giấy ra đưa cho cậu.

- Vậy tôi gọi xe dùm anh nha, để xem địa chỉ ở đâu _ Cậu đọc _ Giấy cam kết kết hôn

Cậu lặp lại lần nữa "GIẤY CAM KẾT KẾT HÔN"??

Cau mày nhìn anh, rồi hơi lớn giọng

- Anh say quá hóa điên rồi sao? Thôi ghi địa chỉ cho tôi nhờ, ngày mai tôi còn đến trả đồ nữa. Thật xui xẻo gặp anh, phiền chết đi được.

Nếu không dây vào gã say này cậu đã được ngủ một giấc rồi. Còn may là ngày mai không phải lên lớp. Cậu lay lay anh

- Nhà anh ở đâu?

Anh không trả lời điều cậu hỏi mà chỉ miếng giấy nói

- Cam kết rồi đấy, em không được từ hôn đâu, không có lý do này kia nữa đấy. Giấy tờ hẳn hoi.

Cậu nghĩ, chắc đang nghĩ tới cô bạn gái đây mà, tội nghiệp nhìn cũng chẳng đến nỗi nào mà bị từ chối chắc buồn lắm đây. Ngày mai tỉnh táo lại nhớ ra việc đã cầu hôn một thằng con trai chắc chết thêm lần nữa quá. Cậu cười cười bảo

- Rồi, vị hôn phu, nhà anh ở đâu để tôi còn biết mà đến tìm chứ.

Anh đưa viết cho cậu

- Điền tên em vào đi, chỗ này...chỗ này...

Cậu nhìn vào tờ giấy: Giấy cam kết kết hôn. Tôi tên là: Joong Archen. Địa chỉ số: xxx. Cam kết kết hôn với ... (còn để trống). Không có lý do gì để từ hôn. Ký tên: Joong Archen

Địa chỉ đây rồi,cậu định gọi xe đưa anh chàng thất tình này về rồi mai mang tờ giấy này đến trả nhẫn chắc được một phen cười vỡ bụng đây.

Anh dúi cây viết vào tay cậu

- Viết đi, tên của em.

Cậu cầm viết điền tên của mình vào, làm đại cho hắn về cho rồi

- Xong rồi đó, bây giờ tôi gọi taxi cho anh về nha.

Cậu ngó ra đường bắt chiếc taxi vừa chạy tới. Nói vài câu với bác tài rồi cậu mở cửa

- Này lên xe thôi, tôi cho bác tài biết địa chỉ rồi _ Cậu vừa nói vừa kéo anh dậy, đẩy vào trong xe.

- Khoan... đã...anh...anh... chưa chào tạm biệt... em mà

- Rồi CHÀO TẠM BIỆT ANH, được chưa? Tạm với biệt cái gì...i... _ Cậu còn chưa nói hết câu thì bị một thứ gì đó mềm mềm chặn lại, một nụ hôn nhẹ nhàng chào tạm biệt

Bị bất ngờ cậu không biết làm sao chỉ biết đẩy anh một cái thật thô bạo làm anh ngã bổ ngửa vào trong xe, đóng cửa xe cái RẦM không thương tiếc rồi cậu quay lưng đi thẳng. Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm, "Mẹ nó, anh ta hôn mình cơ đấy? Lại hôn lên môi nữa chứ, cứ làm như tình nhân thật không bằng, mà...mà... anh ta hôn thật điêu luyện, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, nó làm mình xao xuyến, đã lâu rồi mình không nhận được nụ hôn như thế... Thôi chết bỗng dưng mình nghĩ cái thứ vớ vẩn gì đây không biết, về nhà ngủ một giấc cho quên hết..."

Sáng hôm sau thay ca giùm thằng bạn làm cùng chỗ, 8 giờ sáng cậu đã đến chỗ làm. Đầu giờ chiều cậu chạy đến trông cửa hàng giùm thằng bạn cùng học, đáng ra cậu không làm ca trưa, công việc của cậu 4 giờ chiều mới bắt đầu nhưng do mẹ của nó bất ngờ phải nhập viện, cửa hàng không người coi cũng không kịp dọn dẹp đóng cửa.

4 giờ chiều cậu đến một nhà hàng nhỏ nằm phía sau một dãy phố sầm uất, đây là nơi cậu làm thêm mỗi ngày. Tuy nó nằm hơi khuất nhưng rất nhiều người biết đến nên khách lúc nào cũng đông.

11 giờ đêm cậu bước ra khỏi nhà hàng, thở phào cho một ngày mệt nhọc. Bây giờ cậu cần tắm táp và đi ngủ. Về đến nhà, hai đứa bạn cùng phòng đã ngủ mất tiêu. Cậu mở vòi sen cho nước dội lên người, thật thoải mái. Chạm phải sợi dây đeo trên cổ, là sợi dây chuyền nhỏ lồng thêm chiếc nhẫn vàng với bông hoa năm cánh.

"Thôi rồi mình quên vụ cái nhẫn này nữa, hồi trưa định đi ai ngờ thằng Pond gọi nhờ coi cửa hàng gấp để nó đưa mẹ nó vào bệnh viện làm mình không đi được rồi lại quên luôn. Ngày mai vậy, ngày mai mình rảnh buổi trưa, sáng phải đi học, chiều phải đi làm... ôi đúng là rước việc vào mình..."

Vừa bước ra khỏi nhà tắm thì thằng bạn cùng phòng tỉnh giấc

- Mày về rồi hả? Hồi chiều hình như có giấy Công an phường gọi mày ra phường có việc gì đó. Thằng Jimmy nhận giấy, mày coi nó để đâu đó trên bàn.

- Ừ. Mà có gì không vậy? Tao có làm gì đâu ta? _ vừa hỏi cậu vừa tìm giấy gọi

- Hay ba cái vụ giấy tờ? Mình ở trọ mà _ thằng bạn cùng phòng cậu đoán mò

- Giấy tờ tao nộp đủ cho bà chủ nhà rồi mà ta

- Sao tao biết được, mày ghé hỏi bà chủ nhà thử xem

- Bà ấy dậy trễ lắm mà mai 9 giờ tao lên lớp rồi, để tranh thủ buổi sáng chạy ra coi có gì không

- Ờ, thôi tao ngủ trước.

Cầm tờ giấy Công an phường mời đích danh cậu hợp tác điều tra, cậu chau mày nghĩ xem không hiểu mình có làm gì không, thấy không có vấn đề gì đáng lo cả nên cậu đi ngủ, chỉnh đồng hồ báo thức 7 giờ sáng.

Cầm tờ giấy mời trên tay ra Công an phường, cậu hỏi thăm được người ta hướng dẫn vào gặp P'Ohm

- Xin hỏi có phải P'Ohm không ạ?

- Đúng, cậu tìm tôi có việc gì không, cậu ngồi đi!

- Tôi được gởi giấy mời _ Cậu đưa giấy mời, rồi chờ.

- À! Đây là trường hợp mời hợp tác điều tra vụ mất cắp.

- Mất cắp? _ Cậu ngạc nhiên khi nghe hai chữ này _ Nhưng tôi có biết gì mất cắp gì đâu?

- Nếu cậu không có gì thì không cần lo, để chúng tôi xác nhận danh tính nhận dạng thôi, sẽ mất thời gian của cậu

- Nhưng tôi có làm gì đâu mà phải điều tra?

- Có thể cậu không làm, thực hư sẽ được điều tra sau, còn bây giờ có người thưa cậu trộm đồ của họ thì cậu phải hợp tác điều tra thôi, việc cũng nên làm mà

Thấy mặt cậu vừa tái vừa đỏ, P'Ohm trấn an

- Nếu cậu không làm gì phạm pháp thì cậu cũng nên điều tra làm rõ để cậu không mang tiếng trộm cắp. Bây giờ tôi hỏi cậu vài câu, sau đó vụ án này sẽ được điều tra. Cậu tên đềy đủ là ... năm sinh...địa chỉ thường trú... đúng không?

- Vâng đúng. Nhưng họ thưa tôi lấy gì của họ vậy?

- Nhẫn, một chiếc nhẫn trị giá bốn trăm triệu đồng, mà cậu phải biết quá năm trăm ngàn là phạm tội hình sự rồi

- Chiếc nhẫn? Bốn trăm triệu? Vô lý...

Bất chợt cậu đưa tay sờ lên ngực áo, không lẽ cái nhẫn này, nhưng anh ta bảo chỉ vài trăm... mà anh ta đâu có nói vài trăm ngàn? Nhìn anh ta cũng đâu có vẻ là người giàu có tới mức nhẫn cầu hôn trị giá mấy trăm triệu đồng vậy.

Thấy cậu biến sắc, P'Ohm thấy rõ vấn đề rằng cậu không phải không biết gì về cái nhẫn mất cắp, anh ôn tồn nói tiếp

- Nếu cậu biết gì về vật mất cắp, hay cậu nhặt được thì cũng nên sớm trình bày cho chúng tôi rõ để chúng tôi còn có thể giúp cậu. Nếu không với món đồ giá trị lớn như vậy tôi cậu sẽ nặng lắm đó.

- Nhưng người ta cho tôi mà.. _ cậu buộc miệng _ Tôi không lấy

- Cho cậu? Có ai làm chứng không, cho như thế nào, ở đâu?

- Ôi trời! Lúc đó có ai làm chứng đâu

Cậu tháo chiếc nhẫn khỏi cổ đặt xuống bàn rồi cậu kể cho P'Ohm nghe làm sao cậu có chiếc nhẫn

- Nếu ăn cắp tôi đâu có dại mà đem đi khắp như như vầy chứ, hôm qua tôi định đem trả rồi nhưng do bận suốt cả ngày nên không đi, tôi định trưa nay đi trả đó chứ

Cậu thấy P'Ohm ghi lại những gì cậu nói rồi lấy cái bao nilon bỏ cái nhẫn vào. Cậu cảm giác được vấn đề không đơn giản là chỉ hỏi vài câu nữa.

- Sự việc đã như vậy thì bây giờ tôi giữ cậu ở lại đây để 2 bên gặp nhau làm rõ. Cậu ngồi đây chờ một lát.

Cậu nhủ thầm "Ôi trời ơi cũng tại cái tật lanh chanh của mình mà rước vạ vào người, giúp hắn bây giờ hắn thưa mình trộm cắp nữa cơ đấy. Mà họ có nhầm không trông hắn làm gì có vẻ giàu đến mức mua được chiếc nhẫn cầu hôn trị giá cả một gia tài như vậy? Làm sao bây giờ, hôm nay đến nhận chỗ thực tập mà mình không đến mai mốt biết kiếm chỗ làm ở đâu để tốt nghiệp đây trời? Nghèo còn gặp cái eo này nữa...thiệt là..."

Cậu ngồi chờ khoảng hai tiếng đồng hồ thì P'Ohm cùng hai người nữa đi vào, P'Ohm nhìn cậu nói

- Đây là luật sư của cậu Archen, cậu Archen bận việc nên ủy thác cho luật sư của cậu ấy, còn người này cậu có biết không?

P'Ohm chỉ người đàn ông còn lại. Cậu khẽ nheo nheo mắt suy nghĩ, "Không, có lẽ không, nhưng hình như có thấy qua"

- Tôi là người tài xế taxi mà tối hôm đó cậu gọi xe tôi để đưa bạn cậu về. Tôi tên First Kanaphan

- À, chào anh

- Hai người ngồi đi.

- Chúng tôi mời anh Kanaphan đây đến để nhận diện người gọi xe cho cậu Archen, do cậu ấy say quá không nhớ nổi. Chúng tôi định tìm manh mối đầu tiên là những người tiếp cận cậu Archen tối hôm đó để tìm cái nhẫn, nhưng bây giờ cái nhẫn đã ở đây và đặc biệt một chút là cậu ấy bảo đã được cậu Archen tặng chứ không phải cậu ấy lấy. Chắc chúng ta phải mời cậu Archen đến để xác nhận lại.

- Tôi nghĩ thân chủ của tôi cũng không xác nhận được đâu vì cậu ấy say quá không nhớ nổi

- Nhưng thật là tôi không lấy cắp, anh ta tặng tôi đấy chứ.

- Cậu không nghĩ là sai khi nhận món quà quá đắt tiền của một người không quen biết, vả lại anh ta còn đang say?

- Tôi không nhận, là anh ta cố đeo vào tay tôi, và lúc đó tôi tháo không ra.

- Cậu cố tình tháo không ra? _ Ông luật sư khẳng định

- Tôi tháo không ra thật mà, tôi phải về vuốt xà bông mới lấy ra được đó chứ, tôi cũng định mang trả mà.

- Cậu chỉ định thôi, nếu không tìm ra cậu, cậu có nói sẽ trả nó không? _ Ông luật sư kết tội

- Này anh không được vu oan cho tôi _ Cậu bắt đầu thấy bực mình _ Lúc đó tôi cũng hỏi anh ta cái nhẫn trị giá bao nhiêu, anh ta bảo chỉ vài trăm ai mà ngờ những vài trăm triệu kia chứ, biết vậy tôi không giúp đỡ anh ta cho rồi

P'Ohm lên tiếng

- Cậu có thể giải thích chi tiết một chút cho những lời nói của cậu không?

Cậu đắn đo, chắc muốn thoát vụ này phải kể chi tiết quá, và cậu quyết định

- Là như vầy...

Cậu kể chi tiết câu chuyện, đành phải đem chi tiết cậu bị cầu hôn nói ra luôn cho rõ ràng lý do tại sao cái nhẫn lại xuất hiện.

Bác tài xế và P'Ohm đang cố nhịn cười làm cậu xấu hổ không có lỗ mà chui xuống, còn ông luật sư thì đỏ mặt tía tai. Cậu vừa dứt câu ông luật sư đã nói như hét vào mặt cậu

- Hoang đường, thân chủ tôi là người bình thường, không phải là kẻ bệnh hoạng. Cậu ta vừa cầu hôn xong, dù là thất bại nhưng cũng đủ bằng chứng cậu ta không phải người như cậu nói. Cậu bịa chuyện để tránh tội thôi

- Đề nghị ông không kết luận như thế khi chưa có bằng chứng rõ ràng, xúc phạm đến người khác.

- Cho tôi nói một câu _ Bác tài xế lên tiếng _ Tôi thấy cậu ấy nói chuyện cũng không hẳn là phi lý. Nói thật tôi nhớ rõ mặt cậu ấy để nhận diện là vì 2 vị khách buổi tối hôm đó hơi đặc biệt nên làm tôi nhớ

- Anh nói rõ hơn xem?

- Tôi cũng nghĩ họ là tình nhân, vì một người gọi xe cho người kia về, cậu ấy cho tôi địa chỉ của anh kia dặn tôi chở về cẩn thận, rồi... anh kia còn chủ động hôn tạm biệt cậu ấy nữa nên tôi nghĩ họ là tình nhân. Ai ngờ nếu xảy ra trường hợp hiểu lầm này cũng có thể lắm, vì cậu kia đang say mà chắc không làm chủ bản thân thôi.

Ông luật sư im lặng.

- Tôi nghĩ nếu là hiểu lầm thì nên gọi cậu Archen để xác nhận lại, không nên hiểu lẩm người khác dù gì cậu ấy cũng giúp đỡ cậu Archen.

- Có thể cậu ta giúp người qua đường nhưng thấy vật chất thì sinh lòng tà tâm. Có ai khẳng định cậu ta không cố tình không đem trả chiếc nhẫn, cậu ta chỉ lợi dụng có người làm chứng thân chủ tôi hôn cậu ta để dựng nên chuyện cầu hôn gì đó, anh Kanaphan có tận mắt thấy cậu ta được cho nhẫn không?

- Không tôi không thấy.

- Cho nên cậu ta phải bị tam giữ cho đến khi kết án.

- Trời!

Đúng là cậu chỉ biết kêu trời. Cậu bị giữ lại phường một đêm, thật tai bay vạ gió. Nằm ở phòng tạm giữ cậu chán nản vô cùng. Công việc đang thuận lợi, cậu đã cố gắng nhiều năm qua và sắp đạt đến đích, vậy mà lại bị dính vào việc này. Không biết rồi sẽ ra sao đây, cậu có được minh oan không, hay cậu phải ở tù vì cái tội lãng nhách đây.

Mà nếu ở tù thì cậu ăn nói làm sao với cha mẹ đây, liệu cha mẹ cậu có tin không, rồi ai phụ cha mẹ cậu nuôi mấy đứa em ăn học, tụi nó học giỏi vậy mà, rồi có một người anh tù tội mấy đứa em cậu có bị ảnh hưởng không... Có một thằng anh bị đồng tính đã bị kỳ thị rồi, bây giờ thêm tù nữa không biết ra làm sao. Cậu cứ suy nghĩ loạn cả lên.

Càng nghĩ cậu càng bi quan, cậu thấy như cả xã hôi đang dè bĩu cậu, "Mai mốt ai cho gì phải bắt ghi giấy đàng hoàng, mà không, không nhận gì của ai hết cho chắc. Giấy tờ gì...giấy tờ...giấy tờ...phải rồi tờ giấy hắn ta ghi cho mình, ghi rõ ràng, có ký tên nữa. Trời ơi sao mình có thể quên chứ...ôi trời mình được cứu rồi."

Cậu thắc thỏm không ngủ chờ trời sáng, mới thấy P'Ohm bước vào cậu đã la toáng lên rồi

- Tôi có bằng chứng...để ở nhà...để ở nhà.

Thế là cậu được hộ tống về đến nhà trọ, lục tìm trong cái quần tây cậu mặc hôm đó, may mà bận quá cậu chưa mang đi giặt. Tờ cam kết kết hôn được đặt ngay ngắn trước mặt ông luật sư, với chữ ký của ông chủ rõ ràng dù không ngay ngắn nhưng cũng nhận ra được.

- Ông nghĩ sao?

- Thôi được. Nhưng nếu vậy cậu giải thích vì sao cậu không mang trả khi cậu có địa chỉ đây? _ Ông luật sư vẫn cứ cố bắt bẻ

- Tôi đã bảo tôi bận đi làm, tôi giải thích rồi. Ông có thể đi xác minh.

- Được, tôi sẽ xác minh, dù gì cậu vẫn còn bị giữ ở đây, cho đến khi hết hạn tôi sẽ xác minh.

Cậu nhìn P'Ohm dò hỏi, P'Ohm quay qua nói với ông luật sư

- Đúng, chúng tôi chỉ được giữ đến 4 giờ, qua giờ đó thì ông biết rồi đó.

Vậy là cậu vẫn phải ngồi chờ, nhưng cậu không nghĩ u ám như đêm qua nữa, tưởng gì xác minh chỗ làm thì cậu không sợ vì cậu bận suốt ngày hôm qua mà.

Sau 4 giờ cậu được thả, đơn thưa cũng được rút về. Cậu nhận tiếng xin lỗi qua loa của ông luật sư nhưng không sao cậu không cần, bây giờ cậu cất được hòn đá trong lòng thì còn gì bằng.

Nhưng cậu không ngờ mọi chuyện chẳng kết thúc êm xuôi như cậu nghĩ. Hôm sau đến chỗ làm, cậu bị đuổi việc do ông luật sư hù mọi người rằng không được thông đồng làm chứng giả cho cậu, cậu là người như vầy...như vầy... nói chung là không có gì là tốt đẹp cho cậu.

Quản lý chỉ nói qua loa đại khái

- Xin lỗi, mặc cậu làm việc rất tốt nhưng cậu biết đó, hôm qua có người đến điều tra cậu. Mọi chuyện bây giờ ai cũng biết, nửa tin nửa ngờ thì thật khó cho mọi người chú tâm làm việc khi mà cạnh mình có người không ngay thẳng. Thôi thì cậu tìm chỗ nào tốt hơn vậy.

Mấy chỗ làm thay ca cho bạn bè cũng trả lời y chang chỗ cậu làm khi cậu đến xin việc.

Nhưng còn chưa thê thảm bằng việc xảy ra vào cuối tuần. Khi bà chủ nhà gọi cậu ra nói chuyện

- Cậu tìm chỗ khác trọ giùm tui, mọi người ai cũng sợ mất đồ không an tâm làm việc, học hành. Hôm đó công an áp giải cậu về ai cũng biết, tui làm sao nói đỡ giùm cậu được. Cậu không đi thì họ đi, tui mà không còn khách thì lấy gì sống? Thôi cậu thông cảm tháng này tui không lấy tiền nhà cậu.

Vậy là cậu vừa thất nghiệp vừa vô gia cư.

Cậu ngồi chống cằm bên bờ hồ Con Rùa, vừa nhìn xa xăm vừa chửi thầm, "Cũng tại cái thằng cha khốn khiếp đó mà bây giờ mình mất việc, mất chỗ ở, không có chỗ thực tập, bị mọi người coi là kẻ gian"

Ngồi một lúc thấy tức tối quá cậu đứng dậy bắt xe đi một mạch.

"Đâu gần đây thôi, mình nhớ là số xxx... đâu rồi xx...xx đây rồi số xxx, nhà hắn đây rồi. Phải làm cho rõ mới được, đi gieo tiếng ác cho mình lung tung báo hại mình khổ sở thế này."

Dừng trước căn biệt thự to lớn, với cánh cửa đen nặng nề. Cậu nhấn chuông hết sức, nhấn liên tục, ầm ĩ thiếu điều muốn bung cả chuông. Ngay lập tức có người ra mở cổng, thực ra chạy ra xem chuyện gì, có kẻ nào mà dám phá nhà người ta như vậy.

- Này cậu làm gì đó, cậu có phải trẻ con đâu mà phá chuông cửa hả?

- Tôi không phá, tôi nhấn chuông gọi cửa. Tôi muốn gặp ông chủ của mấy người, kêu hắn ra đây, kêu cái kẻ ỷ mình có tiền thì ức hiếp người khác ra đây.

- Cậu có hẹn trước không, ông chủ không có nhà đâu.

- Trốn sao mà không có nhà chứ. Nếu có gan trốn thì tôi sẽ đứng đây chờ xem hắn có ở mãi trong nhà không

- Cậu đi đi, không tôi gọi bảo vệ tống cổ cậu đó.

Chưa giằng co tới đâu thì một chiếc xe hơi đen đỗ lại trước cổng. Cửa mở, người đàn ông mặt lạnh tanh bước xuống.

- Có chuyện gì?

- Thưa ông chủ, cậu ta tìm ông chủ nhưng không có hẹn trước.

Người đàn ông quay qua nhìn cậu

- Cậu tìm tôi à? Tôi không nhớ có việc gì phải gặp cậu cả

Nhìn người đàn ông đang hỏi mình cậu không còn nhận ra cái gã say xỉn hôm đó nữa. Người này trông thật trang nhã, đầu tóc chải gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nhưng rất đàn ông. Anh mặc chiếc áo sơ mi sọc đỏ cắt may tinh tế vừa ôm lấy thân hình nở nang, đóng bộ với chiếc quần tây đen, đôi giày chải sáng bóng, một tay đút vào túi quần, một tay vuốt lại mái tóc, anh hỏi lại lần nữa

- Đúng người cậu cần gặp là tôi chứ?

"Đôi môi mấp máy cũng tuyệt, đôi môi đã từng hôn.. từng hôn lên môi mình, nó trông quyến rũ như thế mà hôm ấy mình nhận không ra" Cậu nghĩ trong đầu

- Này cậu _ Anh nói lớn _ Cậu trả lời đi chứ? Cậu là người đến đây cơ mà.

Phải! Cậu đến tìm anh để mắng vốn không phải để ngưỡng mộ, trời ơi cái bệnh của mình không lẽ trổi lên trong lúc này sao.

- À! _ cậu lắp bắp _ Tôi đến gặp cậu Joong Archen

- Là tôi, cậu cần gì?

- Tôi là...là...là người giữ cái nhẫn của anh hôm anh say

Nhìn cậu đang lúng túng khác với cái vẻ hung hăng lúc giằng co với người bảo vệ, anh thấy cũng buồn cười. Mà chuyện đó anh đã được báo cáo là giải quyết ổn thỏa rồi sao bây giờ còn người đến tìm anh nữa.

- Mời cậu vào trong chúng ta nói chuyện tiếp.

Cậu theo anh vào trong, căn nhà giống một khách sạn hơn là nhà người bình thường ở, dù vậy vẫn được trang trí gần với thiên nhiên, chắc là theo sở thích của ông chủ.

- Mời cậu ngồi.

Ngồi xuống bộ ghế salon anh chỉ, cậu ngó quanh một vòng. Để cậu thỏa mãn sự tò mò một lát anh mới lên tiếng hỏi

- Từ hôm tôi say tôi đi công tác mới về tới là gặp cậu. Tôi được biết là mọi chuyện do tôi say quá mà gây ra sự hiểu lầm chỗ cậu, tôi cũng định khi về sẽ đến xin lỗi cậu và hậu tạ cậu đã giữ chiếc nhẫn giùm tôi, cũng là cám ơn cậu đã giúp tôi gọi xe về nhà, không ngờ cậu đến tìm tôi trước.

Cậu nghĩ, "Vậy là anh ta định dùng tiền để lấp lỗi của anh ta đây mà, chắc nghĩ hạng nghèo kiết xác như mình quăng cho mấy đồng còm là xong chắc."

- Tôi không tới đây để xin tiền.

- À không, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ là chút lòng thành tôi cảm ơn cậu thôi. Nếu cậu cần giúp đỡ gì khác tôi sẵn lòng giúp cậu để tỏ lòng tôi cám ơn cậu, mong cậu đừng hiểu lầm. Mà tôi nghĩ cậu cũng cần giúp đỡ nên mới tới tìm tôi.

Cậu lại nghĩ thầm "Biết vậy mình đừng vác xác tới đây, bây giờ bị người ta nghĩ mình tới đây làm tiền họ. Cũng tại mình, định tới đây chửi hắn một trận ai ngờ cái bệnh ham trai của mình tái phát bất ngờ làm cho mình bị bẽ mặt như vầy đây"

Thấy cậu không nói gì anh hỏi tiếp

- Cậu đừng ngại, tôi có thể giúp cậu ngoài cả những gì cậu có thể nghĩ tới.

- Tôi không tới để đòi cám ơn. Tôi xin phép về đây.

- Khoan đã cậu không nên hiểu lầm, đừng tức giận, có lẽ tôi nói không khéo nhưng cậu nên để tôi giúp nếu cậu gặp khó khăn.

- Phải, anh nên giúp tôi, tôi nghĩ cũng không sai. Tôi đến đây là để chửi anh mà.

Anh tròn mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên

- Tôi định đến đây chửi anh một trận đây, tôi tức quá không thể chịu nổi nữa. Anh có biết chỉ vì ba cái chuyện vớ vẫn của anh mà anh báo hại tôi bị công an bắt giữ gây bao nhiêu hiểu lầm cho tôi không. Bây giờ người ta nghĩ tôi là thằng biến thái, là kẻ cướp, tôi bị mất việc, mất chỗ ở, thậm chí chỗ thực tập tốt nghiệp cũng không đăng ký được. Hừ...anh cười gì chứ? Hạng giàu có như anh làm sao biết được người nghèo như chúng tôi phấn đấu như thế nào để sống không? _ Càng nói càng hăng, cậu trút cả bao nhiêu nỗi bực tức trong lòng mấy ngày qua. Cậu tiếp tục nói _ Mọi chuyện sắp kết thúc thì bị anh phá đám tan tành hết trơn, bây giờ tôi không việc làm lấy gì đi học đây, tôi không thân không thế bây giờ biết xin thực tập ở đâu để tốt nghiệp đây, trời ơi cả cơ hội tìm công việc cũng không còn. Anh còn cười được sao? Mọi chuyện cũng tại anh hết cả, say thì về nhà ngủ đi. TRỜI ƠI!! Sao mà nhè lúc quan trọng của cả cuộc đời tôi mà anh ở đâu nhảy vô phá đám vậy hả?

Anh thấy chàng trai này thật buồn cười, cậu ta đến để mắng anh nhưng sao anh nghe như cậu đang than thở với anh thì đúng hơn, những lời trách móc đáng yêu, điều đó thật dễ thương, thế là không nhịn nỗi anh cứ cười mãi đễ mặc cho cậu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com