Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Phuwin có vẻ còn chưa biết đi đâu nên còn ở lại chỗ thằng Sood, cậu thuyết phục một hồi Phuwin đồng ý ở lại chia tiền phòng với thằng Sood. Lần này chia tiền phòng thực sự chứ không phải nghĩa bóng. Dunk cũng đỡ lo một chút.

An nhàn được một chút cậu bắt đầu đói. Không lẽ Joong bỏ đói cậu cả ngày với sợi dây xích này sao. Còn ba cái chuyện nhu cầu cá nhân nữa, không lẽ bắt nhịn. Dunk lúi húi leo xuống, không đến nỗi tệ, vào được đến toilet nhưng không ra được cửa phòng.

Khoảng một tiếng sau khi Joong đi, thức ăn được mang vô. Ban đầu nghe tiếng gõ cửa cậu định lên tiếng cho vào, nhưng thoáng thấy người hơi trống trải mới nhớ nãy giờ cậu vẫn trình diễn màn con nhộng. Ngó quanh chỉ nhìn thấy cái áo ngủ Joong thay ra còn vứt trên thành ghế, Dunk vội tròng vô, tót lên giường kéo chăn che cái chân với sợi xích lại. Trong bụng lầm bầm "Joong Archen chết tiệt."

Người làm mang cho cậu thức ăn và đồ uống cả bánh trái. Dư ăn đến trưa, chị ta nhìn cậu cười cười không biết nghĩ gì. Chờ cho chị ta đi khuất cậu mới nhảy ra giải quyết cho cái bao tử rỗng tuếch của mình.

Đến chiều khi cậu đang nằm xem tivi thì Joong về.

– Xem nào, không hề giống có người đang chịu phạt. Phải tăng hình phạt lên thôi.

Giọng nói không mang chút ý sẽ làm thật nên Dunk cũng không lo lắng lắm.

– Anh mới về.

– Ở nhà vui không? _ Thực ra ý là hỏi có buồn không

– Vui! _ Dunk trả lời thật lòng vì từ khi đi làm tới giờ có ngày nào cậu được nhàn nhã nghỉ ngơi sung sướng như vậy đâu, lúc nào cũng vắt giò lên cổ mà chạy

– Vậy em vui rồi tới anh.

Hậu quả của việc bàn tay vàng ngọc của Joong tắm rửa bồng bế cậu một đêm cậu phải trả lại cả tuần sau đó. Tắm gội cho anh, phục vụ ông chủ ăn và điều không thể thiếu là phục vụ ông chủ ngủ. Mà ông chủ của cậu đâu chỉ lên giường là nhắm mắt ngủ, chỉ tội mỗi cậu nhắm mắt đưa mông rên rỉ. Mà cảm giác làm mọi chuyện trừ lúc tắm với dây xích dưới chân cũng giống một nô lệ lắm, cảm giác rất lạ.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, Dunk sung sướng cũng không ít, đêm nào chẳng mặn mặn nồng nồng ân ân ái ái trong tay người mình yêu. Joong lại có chút thay đổi, cậu chẳng phải trân mình chịu đau đớn xen lẫn thỏa mãn mà cứ thản nhiên để khoái lạc chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể, đầu óc cậu đến ngất ngây.

Nhưng đến ngày thứ bảy thì Dunk chịu hết nổi. Cậu liều rên rỉ với Joong.

– Khi nào mới thả em ra, em còn cả đống hợp đồng chưa thanh lý kìa. Chắc thế nào em cũng bị nghĩ là chảnh cho coi, không có uy tín. Mất uy tín của anh nữa. _ Chủ yếu là muốn cho cái mông cậu được nghỉ ngơi

– Không cần em nghĩ giùm. Hôm nay được tha. Ngày mai anh đi công việc vài ngày mới về.

– Anh đi đâu?

– Không phải chuyện của em. _ Joong phán lạnh tanh

Dunk bị quăng nguyên một cục đá lạnh vô mặt sượng trân. Cậu im lặng không nói gì

– Hết ngày hôm nay mới thả. _ Joong nhấn mạnh

Nói rồi Joong đi mất tiêu. Nhưng cậu lập tức quên ngay chuyện của Joong khi mà điện thoại cậu báo Nanon gọi.

– Alo ra bên xe đón tui đi.

– Hả bến xe nào? Nanon há hốc miệng không biết nó nói bến xe nào

– Tui xuống tới thành phố rồi. Ra lẹ đi.

– Trời! sao không báo trước, lỡ tui đi làm chỗ khác thì sao.

– Ờ ha. Nhưng bây giờ có ở nhà không?

– Có.

– Vậy được rồi. Tui chờ đó.

Nói rồi nó cúp cái rụp. Dunk quýnh quáng nhào xuống giường chạy ra cửa nhưng ...cạch... cậu bị giật lại mém té. Cậu quên cậu chưa được thả.

– Chết, làm sao bây giờ? Cái thằng chuyên làm mấy chuyện...

Làm sao đi đón nó bây giờ? Nó lại chưa lần nào vô thành phố, loay hoay một hồi cậu nhớ tới thằng Sood và Phuwin.

Lật đật gọi điện nhờ vả. Sood đi làm không có nhà, Phuwin nhận sứ mạng đi đón với manh mối duy nhất là số điện thoại của thằng Nanon.

Phuwin thức dậy, nhìn thấy em của Dunk ngồi ăn cơm một mình trong khi mình chiếm mất giường của nó. Cậu cười trừ.

– Tôi ngủ lâu quá hả? Uống nhiều quá

– Không sao. P'Dunk mỗi lần say còn dai hơn anh. Anh ra ăn cơm luôn đi, cũng trễ lắm rồi.

Phuwin còn ngại nhưng Sood giục mãi cũng ra ngồi ăn chén cơm với Sood. Xong cậu chào Sood đi về.

Ra đến đầu đường nhìn qua ngó lại, ngoài đường nhộn nhịp ngược xuôi nhưng cậu cảm thấy trống trải vô cùng. Hôm qua cậu vừa làm một việc vô cùng trọng đại đó là từ bỏ mối tình điên của mình. Nhìn quanh quất các ngã đường xe qua lại, cậu giờ chẳng biết nên đi theo ngã nào. Chẳng nơi nào có thể đi, chẳng nơi nào muốn chờ cậu.

Cậu thấm thía câu hát "Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về." Vì anh, cậu bỏ cha mẹ, nhà cửa, bỏ cả lòng tự trọng của chính mình, bỏ rơi cả trái tim mình mặc cho nó luôn đau quay quắt vì yêu. Nếu tối hôm đó không gặp Dunk cậu không biết mình sẽ đi về đâu.

Khi Pond băng mình vào làn mưa mù mịt chạy theo Winny, cậu biết mình không còn cơ hội, dù cậu có đứng lại chờ anh thì cũng sẽ nghe những câu đại loại như xin lỗi hay bồi thường như những gì anh đã nói.

Cậu không cần nghe xin lỗi, cậu không cần tiền của anh, vậy cậu đứng lại chờ anh để làm gì? Phuwin lặng lẽ rời mái hiên nơi anh đã ấn cậu vào, để bước ra khỏi đó, cậu cũng cần nhiều can đảm lắm. Vì cậu biết ra khỏi nơi đó cậu sẽ vĩnh viễn ôm mãi mối tình si dại này, vĩnh viễn sẽ không thể đợi anh về, vĩnh viễn sẽ không thấy anh nhìn cậu, không nghe hơi ấm anh quanh quẩn bên cạnh.

Tại sao ngày đó anh nhìn cậu cười làm chi để cho linh hồn cậu thu hết vào nụ cười đó, đôi mắt đó.

Đâu đó trong quán văng vẳng bên tai tiếng bài hát lẫn vào tiếng mưa như nói thay lòng cậu.

"Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa thì em đã không gặp người

Nếu ngày xưa anh nhìn em nhưng không mỉm cười thì em đã không mộng mơ"

Ngày đó nếu cậu không vội băng qua con đường ngập nước mưa, không làm nước bắn lên áo anh, chờ nghe mắng nhưng không, anh lại nhìn cậu mỉm cười. Cậu đánh mất trái tim mình từ đó.

Nhưng giờ đây khi cậu lang thang trong màn mưa dày đặc này cậu chỉ muốn biết

"Làm sao để tim em thôi đừng mơ

Làm sao để ngày mai anh lại quay trở về"

Tiếng hát như dội vào lòng cậu đau đớn hơn, nước mắt cậu hòa cùng làn mưa nhạt nhòa. Phuwin lang thang tới nơi nào bản thân cậu cũng không biết.

"Nếu lòng em không còn yêu anh hơn chính mình thì em đã quên được anh

Làm sao để quên niềm vui, niềm hạnh phúc khi em có người"

Bài hát cứ lặp đi lặp lại nỗi lòng cậu, cậu lặng lẽ bước, lặng lẽ khóc. Chẳng ai hiểu cho trái tim cậu nhưng những gì người ca sỹ hát lại hiểu đến từng ngóc ngách trái tim cậu, như nói thay những lời trái tim cậu đang thổn thức.

"Làm sao cho lòng em thôi gọi tên anh trong mỗi giấc mơ

Làm sao để mưa mùa thu đừng rơi thêm cho em nhớ anh"

Cả người cậu ướt sũng, dù toàn thân cậu run lên nhưng cậu không thấy lạnh. Cậu cứ đi mãi đi mãi cho đến khi cậu nghe ai đó gọi.

Giờ đây đứng ở ngã ba đường, Phuwin cũng chưa biết phải đi về đâu. Nhà mà cả hai đang sống cậu cũng không muốn về. Trong căn nhà đó chẳng có gì là của cậu cả. Tất cả là của anh, cậu không muốn lấy bất cứ thứ gì của anh như món bồi thường cho tình cảm của cậu. Tình yêu của cậu, trái tim cậu giành cho anh, với anh chỉ đáng giá một món đồ gì đó nhưng với cậu là vô giá.

– P'Phuwin! P'Phuwin!

Phuwin đang chìm vào những suy nghĩ mông lung tưởng như không thể dứt ra được. Tiếng gọi kéo cậu về với thực tế, tiếng xe cộ ồn ào và trăm ngàn thứ tiếng khác ập vào tai cậu.

– À... _ Phuwin quay nhìn thì thấy Sood em Phuwin đang cầm trên tay mấy gói mì ăn liền nhìn cậu. Có lẽ Sood ra tiệm tạp hóa mới nhìn thấy cậu ở đây mãi chưa đi

– Anh không về sao lại đứng đây? Anh ra khỏi nhà em lâu lắm rồi đó.

– À... Anh đi ngay mà _ Rồi Phuwin lại nhìn ra đường, nhìn các ngả rẽ

– Nếu nhà anh xa quá hay nghỉ lại chỗ em một đêm đi. _ Sood đề nghị khi thấy Phuwin có vẻ như chưa biết đi đâu

– Em không ngại hả?

– Anh là bạn của hia, cứ coi như anh trai trong nhà. Vả lại anh cũng ở hết một ngày rồi còn gì, không có gì phải ngại. Có hơi chật một chút, anh không thấy bất tiện là tốt rồi.

Nấn ná một hồi Phuwin cũng gật đầu. Thôi đằng nào cũng tối rồi, mai hãy quyết vậy.

Vậy là Phuwin ở lại chỗ Sood một đêm và hôm sau cậu bị Dunk thuyết phục ở lại luôn, chia tiền phòng với Sood rồi đi tìm việc làm.

Nhưng chưa kiếm ra việc gì đã có thêm nhân khẩu mới. Nanon, một người bạn nào đó của Dunk mà cậu đi đón giùm.

____________

Tối Joong mới về đến nhà. Không như mọi hôm, về tới là dùng giọng điệu xóc hông hỏi han Dunk. Hôm nay anh đặc biệt im lặng.

Anh tháo dây xích cho cậu mà chẳng nói lời nào. Dunk thấy lạ, sợ anh bệnh lân la hỏi thăm nhưng bị đẩy ra khỏi phòng không một lời giải thích.

Sáng hôm sau anh cũng đi mất tiêu không lời nhắn nhủ. Dunk chán nản nằm dài trên giường mình.

Joong cứ như mây như gió chẳng biết đâu mà lần. Cứ tưởng anh thích cậu đó thì ngay lập tức tạt một gáo nước lạnh. Nhưng Dunk cũng biết chắc một điều là anh không để dành trái tim anh cho cậu vì nếu anh yêu cậu thì không đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy. Dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ tế nhị hơn, đó là cách đối xử khi người ta có quan tâm nhau. Dunk kết luận vậy và cậu nằm ăn vạ trên giường mình hết nửa ngày trời để tiêu hóa cho hết cái cảm giác khó diễn tả này. Nó đau đau, nó buồn buồn, kéo tâm trạng chùng xuống. Hết muốn nhúc nhích!

Nằm đâu cũng cỡ 10 giờ sáng cậu lại nhổm dậy. Không nghĩ nữa, chỉ vì cả tuần qua anh đối xử với cậu kỳ lạ quá làm cậu tưởng bở. Nhưng những gì như bây giờ thì mới đúng là anh với cậu từ trước tới nay.

Chán!

Cũng là do cậu tự tưởng tượng, tự hy vọng quá nhiều. Đi kiếm Nanon thôi, hôm qua cậu không đón nó thể nào hôm nay nó cũng ca một bài ca về tình nghĩa bạn bè dài mấy trăm cây số cho cậu từ từ thưởng thức. Cậu còn phải thanh toán cái lịch làm việc vì bị anh nổi hứng bất tử làm rối tùm lum, thế nào cũng bị anh trợ lý ca thán.

Tới nhà trọ, việc đầu tiên Dunk nhìn thấy là cửa khóa kín mít bên ngoài.

"Cả đám đi đâu mất tiêu hết rồi trời?"

Gọi cho Nanon, giọng nó tí tởn bên kia điện thoại:

– Chiều về gặp đi, tui đang bận nhận việc. _ Rồi chấm dứt cuộc nói chuyện

Dunk chưng hửng. Mấy cái đám này làm gì mà không ai nói với cậu tiếng nào cứ như cho cậu ra rìa vậy. Đành gọi cho anh trợ lý, y như rằng. Tuy không bị la nhưng cậu bị tra tấn một trận màn anh tự than vãn. Lóc cóc tới chỗ anh quản lý lấy mấy cái hợp đồng còn giữ được, làm cho trọn.

Như hẹn, bốn giờ chiều Dunk quay lại phòng trọ. Có đủ thằng Sood, Nanon và Phuwin. Thì ra cả tuần nay Phuwin cũng đã tích cực tìm việc làm và được một quán bar nhận. Vừa lúc họ cũng cần thêm tiếp viên nên giới thiệu cho Nanon vào làm luôn.

– Bộ cậu xuống đây luôn hả, không phải đi chơi? _ Dunk hỏi khi thấy Nanon nhận việc ở thành phố

– Đi chơi? Cậu nghĩ xem tui có rảnh rỗi dữ vậy không? Thiệt ra con em tui thi rớt, không đi học nữa. Có nó ở nhà phụ mẹ tui buôn bán thành ra thừa người, quanh quẩn riết cũng chán. Cuối cùng tui quyết định xuống đây một chuyến xem có khá hơn không.

– Vậy sao? Vậy thì chào đón cậu. _ Dunk đưa tay ra bắt, mặt vẹo vọ làm xấu chào mừng Nanon

– Cám ơn cám ơn. _ Nanon đập đập mấy phát thiệt mạnh vô tay Dunk đáp lại cái mặt khó coi đó _ Tui xuống cũng để coi mắt cậu em rể nữa, nói chuyện mấy lần mà chưa thấy mặt.

Sood phun nguyên bụm nước đang uống ra ngoài, may là không có ai đứng trước mặt nó. Chẳng là lúc vừa gặp mặt Nanon đã gọi nó là em rể ngọt xớt, nói là anh hai nó đồng ý rồi. Tưởng nói chơi sao giờ giống làm thiệt vậy.

– Vậy cậu định ở đâu chưa? _ Dunk bỏ qua cái kiểu nhả nhớt của Nanon mà cậu đã quen quay lại vấn đề chính

– Ở đây luôn. Đi làm chung với Phuwin cho tiện. _ Nanon đấm nhẹ lên vai Phuwin

Mải nói chuyện mà quên chuyện chỗ ở của Nanon. Ở đây hai người thì còn tạm được chứ ba người thì hơi khó.

– Ba người chật lắm, cậu ở được không? _ Dunk cũng khá lo

– Không sao. Mới chân ướt chân ráo xuống đây, công việc còn chưa biết ổn không, tiết kiệm chút chắc ăn.

Dunk nhìn qua Phuwin ý hỏi có tiện cho anh không. Phuwin vội trả lời:

– Trong túi tôi giờ không có đồng nào, cuối tháng này mới có lương. Tiết kiệm chút tốt hơn.

Dunk lại nhìn qua Sood. Nó hiểu ý cũng vội trả lời:

– Em đi làm cả ngày, chẳng có dùng phòng bao nhiêu. Để hai anh ấy phụ tiền em cũng đỡ lo. Tiết kiệm chút tốt hơn.

– Nếu không ai thấy ngại là được rồi. Chúc mừng, vừa có chỗ ở vừa có việc làm. Hay tôi tới đây ở luôn nhỉ? Tiết kiệm chút tốt hơn.

– Không được!

– Không được!

– Không được!

Cả ba giọng đồng thanh. Rồi cả ba nhìn nhau cười. Sood lên tiếng trước.

– Anh mà ở đây chắc em bị ông chủ anh hù chết! _ Sood lè lưỡi nhớ ông chủ của Dunk ở võ đài và ông chủ hầm hầm chạy tới đây thế nào _ Mà anh có tốn tiền chỗ ở đâu mà lo.

– Mày nhát gan quá! _ Dunk mắng, vì cậu cũng đang giận ông chủ của cậu. Giận cá chém thớt.

– Tao cũng không đồng ý. Tao không thích bị vạ lây. _ Nanon hùng hồn ủng hộ Sood

– Mày không có tình nghĩa gì hết trơn. _ Dunk chì chiết

Quay qua Phuwin, Dunk hỏi khi chưa nghe anh lên tiếng.

– Còn anh lý do gì nào?

– Anh? Ờ quá chật cho bốn người.

– Lý do chính đáng quá nhỉ? _ Dunk phản bác, Phuwin chỉ cười

Nhưng do đang giận trong lòng nên nói vậy chứ có chết Dunk cũng không dám bỏ nhà đi khi chưa được ai đó cho phép.

– Này, chuyện của cậu sao mà ồn ào tới ai cũng biết thế, hay danh chính ngôn thuận là của người ta rồi? _ Nanon bất tử phát biểu làm Dunk muốn té cái rầm

– Cái gì là ai cũng biết? Ai là ai, cậu nói coi.

Nanon không nói hất đầu chỉ Phuwin. Dunk nhăn mặt.

– Cái này là đặc biệt, nhưng sao cậu biết anh ấy biết?

– Thì tui kể chuyện định gả con em tui cho cậu mà không được. Không cần nói lý do thì anh ấy đã biết vì sao rồi.

– Không lẽ... _ Dunk lại đưa mắt nhìn Sood _ Mày cũng nghe luôn rồi hả?

Sood gật gật đầu xác nhận. Dunk xanh mặt, dù gì xưa nay cậu vẫn giấu gia đình, hôm nay bị Nanon làm lộ hết trơn. Dunk nhìn Nnaon muốn ăn tươi nuốt sống.

– Thực ra hồi trước chú út cũng nghi nghi rồi. Sau này thấy ông chủ của anh em cũng ngờ ngợ. Bây giờ thì xác nhận lại chắc chắn thôi.

Dunk cười khổ, giọng thằng Sood lại tiếp tục lọt vào tai Dunk:

– Vậy còn chuyện N'Prim thì sao?

– Prim?

Phải ha, cậu quên mất chuyện cha cậu đang định kết thông gia với nhà bác Victor.

– Chuyện gì, sao lại có N'Prim nào ở đây? Đừng nói là cậu thịt được em nào rồi đó nha?

– Thịt cái đầu cậu. Là người cha tui đi hỏi cho tui đó. Mà chắc kỳ này về cưới luôn cho rồi...haizz!

Dunk nghĩ vậy thật. Ban đầu cậu còn muốn đấu tranh chỉ bởi vì... thì... tại... là... cậu tưởng có người yêu cậu. Ai ngờ, tới tận bây giờ một chút cũng không giành được.

– Lấy vợ? Cậu không đùa chứ. Làm hại con người ta thì sao? _ Phuwin lên tiếng.

– Nhưng cha em khó lắm, ông ấy nói là làm. Em sao dám mở miệng cãi, gặp cha cô ấy cũng tán thành vô cùng. Đợt rồi cha em gặp tai nạn, nhà em tưởng không còn gì để cứu vãn người ta sẽ không muốn làm sui gia. Ai ngờ bác ấy không những không làm ngơ mà còn giúp một tay. Hỏi làm sao mà mở miệng từ chối.

– Thì nói rõ cho cha cậu biết. _ Phuwin lại tư vấn

– Anh nghĩ xem nói làm sao. Nói cho ông ấy biết đứa con ông ấy đổ mồ hôi sôi nước mắt, hy sinh mọi thú vui trong cuộc đời, lao động cực khổ nuôi nó ăn học thành người rằng nó không bình thường sao?

– Cậu cho những người như... là không bình thường sao? Cậu coi rẻ bản thân mình? _ Phuwin có vẻ không vui khi nghe mấy chữ không bình thường

– Bản thân em thì không thấy gì. Nhưng phải thực tế một chút, đại đa số mọi người đều coi đó là bất thường.

– Vậy nói cậu có người yêu rồi đi. _ Nanon phụ họa

– Nếu cha tôi bảo dẫn về thì làm sao?

– Kiếm đại một người dẫn về. _ Nanon xúi dại

– Khùng, bắt cưới thì ai làm cô dâu. Cậu chắc.

– Cho tôi xin. _ Nanon le lưỡi

– Nhưng không chừng cứ cưới vợ, sống như một người bình thường vậy mà hạnh phúc hơn. _ Phuwin nhìn xa xăm nói

Dunk không cãi, cậu nghĩ trong bụng có lẽ Phuwin tự nói mình thì đúng hơn nói cậu. Mà cậu cũng nghĩ, tới lúc nào đó không còn tránh né được thì chắc chắn cậu phải lên đường.

– Mấy bữa nay cha em cũng giục em về đi nói chuyện với người ta hoài đấy chứ. Lần trước không phải cha gặp tai nạn không chừng năm nay có cháu nội bế rồi. _ Dunk nói tỉnh queo cứ như không phải chuyện của cậu ấy _ Hay là thanh toán cho xong mấy cái hợp đồng còn tồn đọng về nhà một chuyến, hỏi vợ luôn.

Phuwin và Nanon thì bật cười sằng sặc vì hai kẻ kia dư biết cậu nói đùa, nhưng có một người không biết cậu nói đùa mặt mày xanh như tàu lá, nghẹn đến nín thở. Đó là Sood, em cậu.

_________

Joong trong thời gian đầu Chimon biệt tăm biệt tích anh cũng không để ý lắm vì dù gì "Cậu ta vẫn hay như vậy, vả lại bây giờ có người tình rồi chắc không rảnh làm phiền anh." Nhưng lâu thì cũng có chừng mực thôi. Lâu quá thì cũng hơi kỳ lạ.

Joong thỉnh thoảng nhân lúc rảnh rỗi cũng ghé qua nhà cha mẹ Chimon truy tông tích thằng bạn vì gọi hoài nó chẳng bắt máy. Máy cứ reo mãi rồi tự ngắt. Ghé thăm sẵn hỏi tin tức, biết hắn vẫn mạnh khỏe thì cũng yên bụng.

Hôm nay Joong nhận được cuộc gọi của mẹ Chimon, giọng bà tràn ngập lo sợ. Joong vội vã đi ngay. Đó là sau khi anh thắng cuộc đấu võ đài một tuần. Những gì nghe được làm anh lo lắng không ít. Đây là những gì anh nghe được từ miệng mẹ Chimon:

"Thời gian trước chồng bà có tham gia những vụ làm ăn phi pháp, nhưng những vụ làm ăn đó càng ngày càng nguy hiểm. Ông ấy có ý rút lui nhưng những người cùng làm trước đây không muốn. Sau đó họ lấy những bằng chứng làm ăn phi pháp lúc trước uy hiếp ông ấy. Vốn biết Chimon có tàu buôn qua nhiều nước họ đã lợi dụng cha anh làm áp lực với anh, bắt anh hợp tác với họ.

Chimon đã nhận lời vận chuyển một số hàng hóa trong thời gian qua trên tàu của anh cho họ. Nhưng cách đây một tuần, trong khi vận chuyển hàng tàu anh bị bão đánh tan, anh cũng mất tích trong cơn bão. Bà lo quá, không ai tìm thấy gì. Đội cứu hộ tìm người trong cơn bão vừa rồi cũng không tìm được xác anh. Cũng không thấy tin báo về là anh an toàn..."

Bà khóc nức nở...

– Nếu không phải vì giúp chúng tôi tránh tù tội nó đã không mạo hiểm. Ban đầu nó đã không đồng ý. Nhưng thấy cha nó ngày càng héo hắt nó cuối cùng cũng đồng ý với người ta. Tôi đáng lẽ không nên để con mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng còn ông ấy... Chúng tôi lại không muốn ông ấy già rồi còn phải vào tù.

Joong sau khi nghe xong tức tốc đến chỗ tàu của Chimon bị nạn. Anh không biết thằng bạn chí cốt giờ này lạnh giá dưới đáy biển hay may mắn trôi dạt vào chỗ nào. Joong như có lửa cháy trong bụng. Anh càng sợ hơn khi nghe thuyền phó của Chimon kể tường tận.

– Khi tàu chuẩn bị vào đến nơi tránh bão, Chimon xuống cano chạy đi, ngay khi cơn bão bắt đầu ập tới. Cuối cùng tàu lớn cũng không tránh kịp bị bão đập tan tành hết cả. Thử nghĩ chiếc cano nhỏ bé đó làm sao thoát nổi.

Nhìn vẻ mặt thuyền phó một phen kinh hoàng nhớ lại mình may mắn sống sót sau khi tàu bị đánh vỡ ngoài khơi mà Joong không dám hình dung nhân ảnh nhỏ nhoi đó bị sóng dữ nuốt gọn như thế nào.

Anh không dám nghĩ, nhưng cái cảnh anh chưa từng chứng kiến đó cứ hiện ra trong đầu. Lúc đó Chimon nghĩ gì, có sợ hãi không, có kêu cứu không, sẽ tuyệt vọng sẽ kinh hoàng như thế nào? Trái tim anh như đang bị ai đó xé từng mảnh.

Lần cuối cùng anh gặp Chimon, đáng ra anh phải nhận thấy điều kỳ quái của cậu ấy mới phải. Cố chấp với anh bao nhiêu năm trời làm sao dễ dàng thay đổi như thế? Vậy mà anh vô tâm, anh vô tâm tin rằng trong thoáng chốc Chimon có thể quay sang yêu một ai đó. Chỉ bởi vì anh chưa từng yêu ai, chưa từng biết tình yêu là như thế nào nên anh không nhận ra sự bất thường của Chimon. Nếu là bây giờ anh sẽ nhận ra, khi anh biết tình yêu sẽ làm con người ta điên cỡ nào, cố chấp cỡ nào thì anh chắc chắn không để Chimon với lý do vô duyên như thế rời đi.

Nhưng bây giờ đã quá muộn. Người bạn duy nhất đã nằm yên dưới kia. Không cho anh chào từ biệt một lần, không cho anh đưa tay cứu giúp một lần. Chỉ vì anh quá tuyệt tình, quá lạnh nhạt trước tình yêu của cậu ấy nên khi có chuyện cậu ấy đã chẳng dám tới nương tựa, chia sẻ cùng anh. Chẳng phải anh đã nhận lời yêu cậu ấy sao, nhưng anh gieo hy vọng rồi thẳng tay hất đổ. Nhận lời yêu người ta mà khi người ta bảo rằng đã có người yêu khác anh chẳng để tâm tới. Trong đầu anh hiện rõ hình ảnh Chimon đã ôm anh chặt như thế nào, đã run rẩy hỏi anh có muốn giữ cậu ấy lại không. Nếu ngày đó anh giữ cậu ấy lại thì bây giờ anh chẳng phải đứng trước biển mà ôm hối hận đến dường này.

Gió cứ lồng lộng thổi, tóc anh rối bù, môi anh mặn. Mùi biển nồng quá, chỉ chút gió thôi đã làm môi anh mặn.

Vất vả cả một tuần lễ ngược xuôi với những thuyền cứu hộ từ ngoài khơi quay về, Joong chẳng thu thập được gì. Một cái xác cũng không có. Hai tuần đã trôi qua, dù hy vọng gì cũng mất hết rồi.

Lặng lẽ quay về thành phố, Joong giam mình trong phòng làm việc suốt một ngày một đêm không bước ra. Thỉnh thoảng có người gõ cửa nhưng anh gắt đuổi đi.

Chimon, anh nhớ những lần hai thằng ra ngoài quậy phá. Đánh nhau với bọn nam sinh trường khác, cua gái hay tệ hơn là đua xe với bọn nó. Khi anh và Chimon buông thả sinh mạng mình trên những con lộ về đêm để đổi lấy chút hả hê trong lòng. Khi lớn rồi anh mới thấy những chuyện đó là vô bổ chứ khi đó hai thằng thanh niên đã lấy nó để đo bản lĩnh đàn ông. Chưa kể sau đó bị công an tóm được báo hại hai thằng bị cha mẹ giảng một trận te tua. Kết quả anh bị tước thẻ một tháng, sau khi thẻ được mở cả hai rủ nhau trả đũa bằng cách xuyên Thái một vòng, tiêu tiền đến chóng mặt. Nhớ tới đâu Joong cười tới đó, không vui sao được cả một thời chỉ biết vui chơi, không lo lắng nhiều như bây giờ. Nhưng mọi thứ tốt đẹp đã kết thúc khi mà Chimon tỏ tình cùng anh.

Anh ngồi mãi, nhìn mãi những tấm hình Chimon gửi về mỗi khi cậu neo tàu ở đâu đó, sau tấm ảnh thường được viết "Ước gì có cậu ở đây cùng mình".

Rồi những tấm hình từ thời đi học, một anh chàng đẹp trai nhưng ngổ ngáo với cái đầu hớt đinh dài, khuôn mặt đầy sức sống. Chẳng biết hắn từ khi nào lại nuôi cái bộ mặt đầy nam tính đó thành ra còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Phải chăng chỉ vì anh?

Vì anh chỉ thích phụ nữ!

Phải chăng vì anh?

Vì anh không có hứng thú với đàn ông nên cuối cùng khiến Chimon biến mình thành ra như thế. Khi yêu trái tim con người ta luôn ngốc nghếch.

Có ai không muốn kề cận người mình yêu, hướng về nơi có người ta yêu ở đó, muốn độc chiếm, muốn gặp gỡ... Nhưng Chimon chọn cách đi xa chỉ vì nỗi ám ảnh sẽ làm anh ghét bỏ cậu ấy. Chắc là cậu ấy đã rất buồn.

"Mình phải ra biển để ngăn mình bám dính lấy cậu, chỉ biển mới đủ chỗ chứa tình yêu và nỗi nhớ nhung của mình dành cho cậu."

Anh nhớ Chimon đã từng nói với anh như vậy khi anh lảng tránh câụ, và bây giờ khi cảm nhận được những gì Chimon đã cảm nhận, anh đau. Anh đau đến thắt tim, đến lý trí cũng mờ mịt. Anh cuối cùng cũng đã mất, nơi duy nhất cùng anh vui buồn, chia sẻ, nơi duy nhất anh có thể nương tựa tinh thần mình, người bạn duy nhất.

– "Tên khốn, nhìn hắn lần cuối cũng không được, cả cái đám tang hắn cũng không cho mình dự. Không phải cố tình làm vậy để bắt mình day dứt suốt đời, rồi sẽ nhớ hắn mãi sao!... Thôi được như ý cậu, không thấy xác, không báo tử, không tang ma coi như cậu vẫn sống. Mình sẽ chờ khi nào cậu đó, cậu lại quay về."

Buổi sáng, thêm một đêm dài thức trắng, anh quyết định xếp những gì thuộc về Chimon lại. Anh cần một ly cà phê thật nóng để kích thích tinh thần lẫn cơ thể của mình vận động trở lại.

Đẩy cửa định gọi người làm, Joong giật mình khi thấy Dunk lúng túng đứng ngay trước cửa. Cậu cũng bị anh làm giật bắn khi anh bất ngờ mở cửa.

– Cậu đứng đây làm gì?

"Lại CẬU. Có nghĩa là anh đang khó chịu. Cậu không nên lảng vảng trước mặt anh. Lạng quạng lại bị mắng như chơi!"

– Anh có ăn sáng không? _ Dunk lật đật lấp liếm cái sự lo lắng của mình

– Mang cho tôi ly cà phê nóng.

– Có liền. _ Dunk lật đật vọt mất

Thực ra cậu rất lo khi thấy anh về đến nhà mặt mũi bơ phờ, râu tóc lởm chởm. Một bộ mặt từ trước tới nay cậu chưa từng thấy qua. Thậm chí anh đi ngang qua cậu lên lầu vẫn không có biểu hiện gì là nhìn thấy cậu.

"Có chuyện lớn rồi đây." _ Dunk đã nghĩ vậy

Anh đóng chặt cửa cả ngày không ăn uống gì, cậu sợ anh xảy ra chuyện. Đánh bạo gõ cửa vài lần, lần nào cũng nghe anh gắt... Không sao! Còn đủ sức gắt cậu thì anh còn chưa sao. Nhưng qua một đêm cậu vẫn không thấy anh có biểu hiện gì muốn ra ngoài, cậu bắt đầu lo tợn. Loay hoay cả buổi trước phòng mà không dám gõ cửa. Nhưng khi anh chịu bước ra, chưa kịp mừng cậu đã quê một cục khi nghe cái giọng điệu lạnh nhạt của anh.

Mang cho anh ly cà phê nóng kèm một chén súp. Cậu hy vọng anh ăn một chút, bụng anh rỗng từ hôm qua đến nay rồi, thực ra không chỉ mới rỗng từ hôm qua, Joong nhìn chén súp rồi nhìn Dunk.

– Tôi không gọi cái này.

– Anh cứ để đó. Nếu không ăn, một lát em lên dọn sau. _ Nói rồi cậu chuồn êm

Nhưng nói là lên dọn sau chứ ra khỏi phòng Joong là Dunk lo cuốn gói. Hôm nay cậu còn phải đến chuẩn bị cho một tiệc cưới ở nhà hàng, giờ này mới đi đã là trễ lắm rồi.

Joong hớp một ngụm cà phê, anh thấy đầu nhẹ hơn một chút. Anh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Anh cũng cần đi làm, anh đã bỏ bê mọi thứ cả tuần nay chắc là thành một mớ bòng bong rồi.

Khi thân thể sạch sẽ, đầu óc thoáng đãng thì cái bụng anh sôi. Mùi chén súp đập vào mũi khiến cái miệng muốn ăn. Thôi thì sẵn đó, Joong húp một hơi hết chén súp. Cả người anh giờ mới thực sự tỉnh táo, dễ chịu. Anh khoái món Dunk nấu, nó rất hợp khẩu vị anh.

– Dunk! _Anh hướng xuống nhà gọi. Giờ đây, khi đầu óc thông suốt anh biết mình đã có thái độ lạnh nhạt đáp trả sự lo lắng của cậu giành cho anh

Một tiếng hai tiếng cũng không nghe trả lời. Một lát chị giúp việc mới báo Dunk ra ngoài rồi. Bỗng dưng anh đâm bực, vì hiện giờ anh đang rất muốn gặp cậu.

____________

Phuwin đến nhận việc ở một bar nhỏ, cả quầy chỉ mình cậu phụ trách pha rượu. Bar không lớn, khách không đông nhưng đều khách, không ế. Bar chỉ mở cửa từ 5 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Nanon đã phán một câu xanh rờn: "Ông chủ này làm việc tài tử ghê, chắc mở cho vui."

Nanon làm bồi bàn ở đây cùng hai người nữa kiêm luôn quét dọn. Bar đông khách nhất là từ 8 giờ trở đi, lúc đó sẽ hơi vất vả một chút. Còn Dunk thành lệ, chiều tối mà rảnh thì chuồn tới đây ngồi chơi, không kêu nước. Nhưng những lúc không ai để ý, cậu được Phuwin mời uống miễn phí.

– Anh buổi sáng đi làm thêm nữa hả? Em mới nghe Sood nói. _ Dunk chống cằm trên quầy bar vừa nhìn Phuwin làm vừa hỏi

– À không, anh chỉ đi loanh quanh cho thư giãn, thể dục ấy mà.

– Chi sớm quá vậy, làm khuya không tranh thủ ngủ thêm chút. Nanon cứ là bổ tới trưa trờ trưa trật.

– Anh quen giấc rồi, hồi trước làm ở Loei cũng vậy. Sáng thức dậy dạo một vòng rồi về ngủ tiếp.

– Mỗi người một kiểu. _ Dunk chẳng hỏi nữa mà quay ra nhìn Nanon đang hì hụi lau bàn _ Nó làm được không anh? Nanon ấy. Cậu ấy chưa từng đi làm bên ngoài.

– Được, siêng lắm. Không giống cái vẻ tếu táo bên ngoài đâu!

– Vậy anh ổn chứ?

– Ổn. Có gì mà không ổn.

– Chuyện ăn ở đó mà.

– Tốt lắm, thoải mái.

Nanon dọn dẹp xong về lại chỗ Dunk.

– Lại ngồi chay hả?

– Ừ, mới gửi lương về quê xong.

– Cha cậu khá chưa?

– Đi tới đi lui gần như bình thường rồi, nhưng không làm việc nặng được thôi.

– Vậy thì tốt quá rồi còn gì?

– Tốt cái gì mà tốt. Ông ấy càng khỏe càng hối tui về lấy vợ lẹ chứ tốt gì!

– Không chừng lấy vợ đi sẽ quên ngay ấy mà. _ Nanon tí tởn trêu

– OK. Ngày mai về cưới luôn. _ Dunk trợn mắt, trả lời Nanon

– Đùa à? _ Phuwin hỏi khi nghe Dunk có vẻ rất khí thế

– Thật đấy chứ.

Tranh thủ lúc Nanon chạy ra khi có khách vào, Dunk hỏi nhỏ.

– Đợt này cha em làm căng lắm. Anh có cách gì chỉ em vài chiêu đi, chẳng phải anh có kinh nghiệm rồi sao?

– Cậu muốn tham khảo kinh nghiệm của tôi thật sao? _ Phuwin dừng tay khi nghe Dunk cần anh chỉ giáo

Dunk gật gật đầu. Phuwin thở dài, tay tiếp tục lau lau ly rồi móc lên giàn.

– Khóc lóc năn nỉ, không được thì ăn vạ, quá nữa thì bỏ nhà đi. Vậy đó...

– Được hả?

Dunk hả họng tròn vo nhìn Phuwin, cậu tới cãi còn chưa dám chứ đừng nói ăn vạ hay bỏ nhà đi.

– Vậy là anh từng làm vậy hả. Hữu hiệu không?

– Sao không, rốt cuộc thì tôi tha hồ yêu đương có ai cấm cản gì đâu. Chẳng sao cả, chỉ có người phụ nữ sinh ra mình thì tiều tụy hốc hác, người được gọi là cha thì tóc bạc nhanh hơn... _ Phuwin càng nói giọng càng nhỏ đi, mắt cậu nhìn ra xa xa đâu đó như có bóng người phụ nữ sắc mặt tiều tụy ngồi tựa đầu lên ghế ngóng mãi ra đường. Có người đàn ông tóc không còn mấy sợi đen rít mạnh hơi thuốc, mày cau đến không còn sát hơn được nữa

– Phuwin... _ Dunk cẩn thận gọi khi thấy thần sắc Phuwin biến đổi _ Phuwin!

– Vậy đó. _ Phuwin quay trở lại nhìn cậu kết luận _ Nhưng cậu cứ đấu tranh, vì người của cậu chẳng phải rất quý cậu sao, người ta chẳng có ai tranh giành với cậu. Cậu phải chọn mất một bên mà thôi.

– Nhưng anh mất tất cả phải không. Sao bây giờ anh không về nhà?

– Tôi còn mặt mũi nào mà về?

– Cũng phải, nhưng mẹ em từng nói: "Dù con trẻ phạm tội tày đình cỡ nào, bậc làm cha mẹ cũng sẽ tha thứ."

– Tôi đã bị từ rồi.

– Từ? Từ anh thì sao họ phải tiều tụy, phải lo buồn. Anh biết mà phải không?

– Từ khi về đây tôi vẫn hay ghé qua.

– Rồi sao? _ Ý hỏi thái độ của cha mẹ Phuwin đối với đứa con đi bụi về

– Tôi không vào.

– Trời!

– Tôi không đủ can đảm. Dù tôi rất muốn ôm bà ấy một lần, nói lời xin lỗi.

– Vậy thì bước vào đi...

– Tôi không đủ dũng khí, cậu không biết khi ra đi tôi đã nói những gì đâu. Tôi thật là điên khùng khi nói những lời làm họ đau lòng. Tôi không phải không muốn về nhà, không phải không muốn được tha thứ... Sau những gì tôi làm tôi đáng bị trừng phạt, nhưng tôi thực sự muốn xin lỗi những gì mình gây ra.

– Vậy để em đi với anh.

– Cậu?

– Ừ, em. Để em đi với anh. Một là giúp anh có dũng khí vào nhà, hai là giúp em quyết định xem mình nên làm thế nào tốt nhất.

– Cậu muốn biết một gia đình có đứa con như cậu sẽ ra sao phải không? Muốn xem trước hậu quả hả? _ Bị Phuwin nói trúng tim đen, cậu cười cầu tài

– Giúp cả hai mà.

– Nhưng chẳng phải Joong Archen rất thích cậu sao? Anh ta không chừng sẽ cùng cậu gánh vác.

– Thích gì anh ơi. Vui thì lôi người ta lên giường anh anh em em. Không thích thì mắng xối xả, cậu cậu tôi tôi lạnh nhạt muốn chết. Anh yêu người ta anh có như thế không?

– Không!

– Thế! Em cơm bưng nước rót, một dạ hai vâng mà muốn bụp thì bụp...này anh sao vậy? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com