Chương 26
Hạ đài Joong đã nghe có mùi bất thường xung quanh, anh không ra về một mình mà để cho đám đàn em hộ tống. Xe anh vừa ra khỏi võ đài không xa, trên một đoạn đường vắng đã bị hai chiếc xe hơi khác ngang nhiên chặn đường. Tài xế quay lại nhìn ông chủ ý hỏi nên xử lý thế nào.
– Cứ xuống xe xem chúng muốn gì. _ Joong chậm rãi trả lời
Vệ sỹ của Joong ngồi ghế trước liền bước xuống trịnh trọng mở cửa xe cho ông chủ. Xe của đám đàn em phía sau anh cũng dừng lại, cả đám đã xuống xe hết và từ từ vây quanh xe ông chủ lớn. Dunk cũng xuống theo, nhìn đám người ngang nhiên chặn xe Joong cậu nhận ra một gương mặt vô cùng quen thuộc, tên võ sĩ vô địch nhưng bị Joong chơi khăm phải thua trận. Hắn cất tiếng trước:
– Joong Archen, là tại anh ép người quá đáng, đừng trách tôi không nương tay. Nợ cũ nợ mới gì hôm nay tôi đòi cho đủ. _ Giọng hắn chứa nhiều căm tức
– Chậc, tưởng ai xa lạ. Tôi không nhớ có nợ cậu cái gì cả. Nhưng tôi rất hiếu khách, có lòng viếng thăm tôi sẽ nhiệt tình đón tiếp.
Phía trước phía sau không chỉ có người ở trên hai xe đó, cả một đám người từ những góc tối trên đường dần dần xuất hiện, nhanh chóng vây đám người của Joong vào giữa, chắc là đã mai phục từ trước rồi, cả hơn hai mươi tên. Dunk đếm qua số người đi theo Joong chắc chừng mười người. Dunk nhỏ nhỏ giọng:
– Bọn chúng đông gấp ba chúng ta.
– Không thành vấn đề _ Joong liếc nhẹ Dunk, mặt anh thản nhiên như là chuyện này xảy ra như cơm bữa vậy _ Cứ theo cạnh anh.
– Em tưởng câu này em nói mới phải.
– Đừng coi thường anh quá chứ nhóc. Tỷ lệ một chọi ba, hơi nặng nhưng không phải là không thể. Cũng nên thận trọng chút vẫn hơn.
Nghe giọng điệu coi trời băng vung của Joong trong khi cậu đang vô cùng lo lắng làm Dunk thèm đập vô mặt anh một cái thấy ớn. Và rồi... một cái phẩy nhẹ cả khúc đường đã trở thành bãi chiến trường thanh toán tư thù. Con đường vốn đã vắng vẻ giờ còn vắng hơn do chẳng ai dám tới gần vì sợ bị vạ lây. Một chọi ba, Dunk nhìn quanh thấy anh chàng vệ sỹ của Joong không vất vả nhưng đám đàn em cũng là áp lực lớn, kẻ thù không phải là hạng võ biền, nhìn sơ cũng biết chúng được tuyển chọn cho mục đích ngày hôm nay.
Joong vuốt nhẹ trên mu bàn tay đeo nhẫn, theo cái vuốt một lưỡi dao nhuyễn và nhọn như lá lúa xuất hiện.
– Nhóc, anh đánh đấm có thể không bằng ai, nhưng chơi cái này thì vô cùng tốt. _ Chỉ vào lưỡi dao
Dunk cũng chẳng có được mấy giây để kinh ngạc hay ngưỡng mộ, cậu lập tức có đối thủ. Nhưng không chỉ ba người, Dunk có cảm giác như chúng cố tình nhắm vào cậu, đặc biệt chăm sóc hơn những người khác. Chẳng mấy chốc Dunk mồ hôi đã đẫm người, sức cũng chậm lại, cậu bắt đầu lui cho những cú tấn công dồn dập.
Ngay từ đầu đã có bốn tên lao vào cậu, có cảm giác chúng được chỉ định chỉ tấn công cậu mà thôi. Dunk lùi thêm vài bước, lưng cậu chạm vào...
– A Joong, anh có vẻ nhàn rỗi quá ha.
– Có vẻ như em được chăm sóc kỹ đó, cố đừng để quá xa anh.
Dunk đang định hỏi anh lấy bản lĩnh gì để nói nghe tự tin thế trong khi anh vừa tuyên bố đánh đấm chẳng bằng ai thì cậu nhìn thấy lưỡi dao mà Joong rút từ chiếc nhẫn hầm hố anh đeo trên tay. Nó dài quá đầu ngón tay Joong một chút tạo cảm giác Joong có một móng vuốt xinh đẹp và móng vuốt đó đang nhanh nhẹn cắt những nhát bén ngọt dứt khoát vào những cánh tay hay cẳng chân vươn tới. Joong không hề lúng túng. Chỉ cần vào trong tầm dao là không hề thương tiếc khiến đối thủ phải ôm tay hay chân lùi lại. Dunk nếu không bị đàn áp dữ dội chắc cậu sẽ trợn trắng mắt với Joong.
– "Không ngờ anh ta giấu nghề kỹ dữ, hèn gì chiếc nhẫn đó không hề được thay đổi khi anh chọn trang sức. Vậy còn chiếc hoa tai?"
Một cú đấm đưa tới Dunk nghiêng người né lập tức trả một cú, cứ như vậy cậu trầy trật với cái đám đầu gấu này. Mặt cậu trúng một quyền đau rát, Dunk lùi lại xoay người tống cho hắn một cước văng ra. Nói gì thì nói Dunk chưa bao giờ tham gia một trận ẩu đả kiểu bán mạng này, thường ngày đánh nhau cũng có chừng mực nào đó, điều này làm Dunk lúng túng không ít.
Joong như cũng hiểu được điều đó, Dunk nhận ra anh ở rất sát cậu cũng đỡ cho cậu nhiều cú tập kích từ phía sau, ngược lại cậu cũng bảo vệ phía sau anh. Khác với Dunk, nếu như kẻ nào để Joong có thể chạm vào là chỉ có đổ máu, nhưng một điều chắc chắn là anh ăn đòn nhiều hơn cậu, quần áo anh bẩn kinh khủng.
Thế trận bỗng nhiên giãn ra, Dunk chưa kịp xem xem có chuyện gì thì đã nghe tiếng Joong thông báo từ phía sau cậu.
– Viện binh tới rồi, không sợ ba đánh một nữa. Tự nhiên đi.
Joong nói rồi anh có vẻ thoải mái hơn khi nãy nhưng Dunk không thấy áp lực chỗ cậu giảm bớt, Dunk thoái lui nhiều hơn khi tay chân cậu đã dần giảm sự nhanh nhẹn.
Góc bên kia một người nãy giờ chẳng hề tham gia trận đấu chỉ đứng quan sát, hắn ngày càng điên hơn khi đám thủ hạ chẳng làm gì được kẻ mà hắn ghét, hắn muốn kẻ đó gục càng nhanh càng tốt. Hắn đã chuẩn bị những tay tốt nhất chỉ để tiếp kẻ đó, vậy mà nó vẫn ngang nhiên được người kia không tiếc mình bị đánh trúng bảo hộ nó. Nhưng lúc này phía sau đã sơ hở. Một ánh sáng kim loại lóe lên trên tay, hắn lao tới...
Mũi dao đâm thẳng tới sau lưng Dunk, cậu vẫn không quay lại. Có quá nhiều áp lực phía trước làm cậu bỏ lỡ phòng thủ phía sau. Dù người của Joong đã đến, thế trận đã giãn nhưng ... cuối cùng Joong cũng nhận ra đối thủ của Dunk không hề giảm bớt. Và khi anh phát hiện có lẽ đã muộn, nhưng chưa hẳn quá muộn.
Joong phóng thẳng con dao vốn phải được gắn chặt trên chiếc nhẫn về phía cánh tay hắn, con dao đi chính xác cắt thẳng một đường trên cánh tay làm hắn chậm lại, nhưng chỉ một chút, ánh mắt căm ghét nhìn về phía Dunk không hề giảm bớt cũng như con dao trên tay hắn vẫn tiếp tục lao tới bất chấp cánh tay đã bị thương.
Joong rung động toàn thân, anh nhận ra con dao sắp sửa cắm vào lưng Dunk trong khi cậu không hề hay biết nguy hiểm đang đến. Anh muốn chặn nó lại, anh không muốn thấy cảnh nó đâm vào tấm lưng đó, bất chấp một tên đang lao vào tấn công anh, Joong dùng toàn bộ sức bật cơ thể lao về phía hắn, chỉ cần làm chệch đường đi của mũi dao. Anh tính toán trong đầu như thế nhưng mũi dao đã quá gần, anh không đủ thời gian để ra một cú đấm hay một cú đá giải vây, anh chỉ có thể lao tới.
Và ...phập... âm thanh đâm vào da thịt bén ngọt, một thân người khựng lại rồi... từ từ gục xuống, một dòng máu đỏ tươi loang ra, một tiếng hét thất thanh.
– KHÔNGGG
________
Dunk giật mình tỉnh giấc, cậu ngủ bao lâu rồi, cánh tay cậu ê ẩm, cả người cũng ê ẩm.
Rướn người ngồi dậy, Dunk nghe toàn thân đau nhức. Chưa lần nào cậu đánh nhau dữ dội như lần này, vừa nguy hiểm lại đầy máu cùng thương tích đầy mình. Dunk đoán cái mặt cậu bây giờ chắc còn bầm đen bầm đỏ nhưng cũng còn đỡ hơn hôm trước sưng vều lên, chưa kể một mớ trên mình không nhìn thấy được.
Nãy giờ cậu đã gục đầu trên giường bệnh ngủ ngon lành không biết bao nhiêu lâu, ngó lên đồng hồ đã gần bảy giờ tối. Nhìn lại giường, Joong vẫn nằm im không động tĩnh gì. Dunk giở nhẹ áo anh xem mấy vết thương trên người.
Từ khi anh gục xuống trước mắt cậu tới bây giờ đã ba ngày rồi, cậu không quên được lúc máu anh bắt đầu loang trên mặt đất mà cậu thì không thể tiến tới chỗ anh được. Hắn sau khi đâm trúng Joong một nhát thì lại điên cuồng tấn công cậu, phải mất một lúc sau mới kết thúc, mà tới giờ cậu cũng không biết chính xác một lúc là bao lâu vì thời gian đó với cậu là thăm thẳm.
Cậu đã không cần biết đối thủ là ai, có bao nhiêu, dữ dằn cỡ nào. Cậu chỉ lao tới, cậu cần kết thúc thật nhanh, cậu hạ gục chúng không nương tay, cậu cần tới bên anh nhanh hơn. Cậu cần biết anh đang như thế nào? Cậu muốn biết ngay lập tức anh có còn thở không? Như con cọp điên, Dunk vớ được tên nào không ngần ngại làm cho tên đó ngừng hoạt động ngay lập tức. Dunk sợ mình đến muộn, cậu sẽ mất anh vĩnh viễn, cậu cũng không nhớ mình đã làm cách gì cho đến khi cậu tới được bên Joong mà không có ai ngăn cản nữa.
Đưa được Joong vào phòng cấp cứu đã khá trễ, anh mất quá nhiều máu rơi vào hôn mê, lưỡi dao khốn khiếp đó đã phạm vào tim anh. Đã ba ngày anh chưa tỉnh lại, nhưng cậu cũng mừng vì anh không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Mấy ngày liền Dunk túc trực ngoài hành lang không dám chợp mắt dù chỉ một phút cho đến khi Joong được chuyển ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt đến phòng chăm sóc riêng này. Việc còn lại là chờ cho anh tỉnh lại. Trên người anh dây nhợ đủ thứ làm Dunk xót xa.
Sau khi hoảng loạn qua đi giờ bình tĩnh lại Dunk bắt đầu suy nghĩ lý do tại sao anh lại đỡ cho cậu lưỡi dao đó, nhìn vẻ mặt Joong bình thản nằm im khiến tim Dunk đập loạn.
"Joong Archen ơi là Joong Archen, anh thật ra là sao đây, sao lúc thì hắt hủi người ta lúc thì đổi mạng cho. Anh nói xem em phải nghĩ theo chiều hướng nào đây, em có chút hy vọng nào vào tình cảm của anh không hả? Nhưng gì thì gì anh cũng phải tỉnh lại trước đã, đừng làm em phải ân hận suốt đời. Archen..."
Bây giờ những vết thương làm cậu đau không ít, chẳng hiểu sao ba ngày qua cậu chẳng nghe đau, Metawin cứ theo coi cậu có bị thương chỗ nào không và hắn không khỏi ngạc nhiên khi Dunk cứ sân sẩn, sau một trận như vậy cậu mà không bề gì thì đúng là đáng để người ta ngưỡng mộ. Nhưng khổ nỗi ở trong chăn mới biết chăn có rận, thân thể cậu bắt đầu biểu tình, thiệt thê thảm. Có tiếng gõ cửa nhẹ, Dunk quay lại nhìn xem ai vào, là Nanon.
– Đói chưa? Mang chút đồ cho cậu nè. _ Cái mặt nó nhăn nhở
Nanon mang một cà mên vừa cơm vừa canh vào cho Dunk. Chuyện xảy ra Dunk chẳng biết gọi ai ngoài thằng Nanon.
– Chưa tỉnh hả? _ Nanon nhướng nhướng mắt nhìn về phía Joong
– Ừ, nhưng chắc nay mai thôi. Bác sỹ bảo vậy.
– He he anh hùng cứu mỹ nhân.
– Điên! _ Dunk bác bỏ nhưng mặt đỏ bừng, có điều nó trở thành màu tím vì những vết bầm
– Cậu có nghĩ sau khi tỉnh lại anh ấy sẽ tỏ tình với cậu không?
– Trời sập thì có. _ Miệng nói vậy chứ bụng cậu cũng không ngừng hy vọng
Cậu dỡ cơm ra ăn, nhai trệu trạo. Cái miệng đau quá chừng mà ăn cháo thì một lát sau sẽ đói không chịu nổi, bên cạnh Nanon thì thầm tán dóc chuyện ngoài quán Four. Phuwin bao luôn phần việc buổi sáng của cậu. Cậu mới mở cửa phục vụ ăn sáng chưa được mấy ngày đã xảy ra chuyện, Phuwin bảo không nên gây ấn tượng xấu cho quán nên cậu thay Dunk làm luôn việc bữa sáng.
– Phuwin làm nổi không? Còn bar thì sao?
– Anh ấy ở đó suốt từ sáng sớm đến nửa đêm, thiếu điều chỉ còn nước ngủ luôn ở đó. Ngày nào tui cũng tranh thủ chở ảnh về chứ cái kiều lờ đờ của ảnh mấy hôm nay thấy kỳ kỳ sao ấy.
– Ừ, cậu bảo anh ấy tạm nghỉ đi dù gì cũng mới khai trương đâu có bao nhiêu khách biết.
– Không sao đâu, mình với thằng Sood sẽ phụ ảnh mà, mình cũng đang theo ảnh học pha chế thức uống. Sao, thấy được không?
– Chừng nào pha được một món ra hồn thì hãy khoe.
– Xì! _ Nanon trề môi dài cả thước, quay sang hướng giường bệnh, Nanon chuyển đề tài _ Người nhà ổng có ý kiến gì không, thế nào mà bỏ qua được. Nặng thế kia mà, suýt chút mất mạng.
– Mình chưa báo cho gia đình anh ấy biết. _ Dunk thản nhiên nhét muỗng cơm vào miệng vừa trả lời Nanon
– Giỡn, mạng người đó. Lỡ có chuyện gì mai này cậu ăn nói làm sao?
– Mình có biết ai trong gia đình đó ngoài Pond đâu, mà cậu biết rồi đó, Pond và Joong có hòa thuận gì đâu. Vả lại Joong cũng không việc gì mà. Chờ ảnh tỉnh lại ảnh tự quyết đi.
– Mấy người nhà giàu này sống cái kiểu gì kỳ cục. Này mà cậu có nhớ mặt cái tên đâm cậu không?
– Hắn thành tro tui cũng nhớ, suốt cả buổi chắc hắn chỉ nhắm vào tui ra tay là muốn lấy mạng. Mà nghĩ cũng lạ, đáng ra hắn phải nhắm vào Joong mới đúng.
– Sao lại nhắm Joong?
– Vì người từ chối tình cảm của hắn là Joong, hại hắn thua liểng xiểng mấy trận cá cược ở võ đài cũng là Joong.
– À ra là ân oán tình cảm, tui cũng nghe nói loại người này ghen kinh lắm. Ghen là giết người yêu như chơi ấy, chặt mấy khúc luôn.
– ..._ Mặt Dunk nhăn nhăn khó chịu
– Nè tui không nói cậu, cậu là ngoại lệ không biết ghen. Ai như cậu còn chuẩn bị cả bàn ăn tình nhân cho anh ta nữa chứ, gặp tui tui cho thuốc sổ vô luôn.
– Tui không có người yêu, còn chuyện đó là công việc. Mà dẹp chuyện đó qua một bên đi, cậu lúc này bà tám quá.
– Nè chẳng lẽ ngồi đây lặng lẽ ngắm cậu ăn cơm. Vậy còn quái dị hơn, à mà cậu có chắc tên đó chỉ nhắm vào cậu không?
– Chắc, một chọi ba mà chỉ có mình tui là bị nhiều hơn còn thêm cái tên đó cứ đứng im quan sát suốt trận, ra tay một cái là thẳng tui mà tiến, hắn đâu phải tay vừa. Một chọi một tui chưa chắc là đối thủ của hắn.
– Vậy sao cậu không bị thương nặng chỗ nào vậy?
– Ừ vì lúc đó Joong lo phía sau lưng, không thì toi sớm rồi.
– Tình quá chứ, cậu không nghĩ cậu bị đánh ghen hả?
– Đánh ghen?
– Phải, hắn xem cậu là tình địch vì lúc nào cậu cũng kè kè một bên người hắn để ý, hắn dĩ nhiên sẽ nghĩ tại cậu mà Joong Archen từ chối hắn, tức giận trút hết lên người cậu.
Dunk chợt nghĩ cái lần Joong cứ quấn lấy cậu trước mắt hắn, chọc cho hắn đánh thua, cậu nghĩ giả thuyết của Nanon cũng không sai. Đúng là hắn ghen, nếu là cậu cậu cũng ghen mà.
– Ghen lộn chỗ rồi. _ Dunk phán gọn lỏn
– Vậy à hehe chứng tỏ hai người làm nhiều việc khiến người ta hiểu lầm. Hehe chúc mừng cậu bị đánh ghen. Thôi tui về đây, còn quay lại quán phụ một tay nữa.
Nanon xếp cà mên cơm Dunk vừa ăn xong cho gọn gàng rồi chuẩn bị ra về. Móc trong túi xách ra một bịch nước lỏng lỏng màu vàng đưa cho Dunk.
– Phuwin đưa đó, sinh tố. Uống thêm cho khỏe, mấy ngày nay cậu có thèm ăn uống gì đâu, không khéo lại phải vay tiền nhập viện đó.
Dunk cười trừ với cái kiểu bóng gió của Nanon.
– Rồi, lát uống bây giờ no quá.
Nanon đi rồi Dunk thở dài, có thằng bạn lo lắng cho giữa lúc xa nhà cũng ấm áp. Không uổng công kết bạn với nó, cái miệng hay ăn mắm ăn muối nhưng rất tình nghĩa mà. Bước lại giường bệnh nhìn Joong một cái, rồi nhìn mấy cái máy đang theo dõi tình trạng của anh, chai dịch truyền. Cái nào cũng hoạt động tốt, cậu lại ngồi xuống cạnh giường nhẹ nắm bàn tay anh lành lạnh.
Mãi ngày hôm sau Joong mới tỉnh, anh hé mắt đảo qua đảo lại hai con ngươi. Dunk nín thở nhìn anh cử động mi mắt.
– Joong, anh tỉnh chưa? Nhìn thấy em không?
Joong mất mười phút để định thần, xong anh ra hiệu Dunk xoay một vòng. Dunk không hiểu gì cũng xoay một vòng. Joong nhìn cậu, mặt anh có vẻ hài lòng.
– Anh buồn ngủ.
Vậy rồi Joong nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng Dunk thì cười toe, vậy là anh ổn rồi. Cậu chạy đi gọi bác sĩ báo là anh vừa tỉnh.
Joong một lần nữa mở mắt, ánh sáng làm anh phải nheo nheo mắt lại. Ngó quanh quất xác định lại một lần xem anh đang ở tình trạng như thế nào. Nghe tiếng lục đục anh nhìn về hướng có tiếng động, Dunk vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra, tay đang chà chà cái khăn trên tóc cố làm cho nó nhanh khô. Anh cười, ờ mà anh chẳng biết mình cười ngu ngốc như thế vì cái gì, chỉ là anh cảm thấy thoải mái mãn nguyện, một cảm giác thật tuyệt vời khi thấy cậu yên lành trong tầm mắt anh.
Anh lên tiếng gọi, tiếng phát ra còn ậm ừ vì cổ họng chưa quen, nghe như tiếng rên rỉ.
– Anh dậy rồi hả? Làm em sợ quá chừng. Tự dưng nói ngủ cái ngủ liền hai ngày. May là bác sĩ bảo chỉ ngủ thôi không thì em lo chết.
Thấy Joong còn lơ ngơ Dunk không nói nữa, Dunk thấy trong lòng như hạ được cục cân mấy ngàn ký. Suốt cả thời gian anh ngủ mê cậu sợ hãi canh từng hơi thở của anh cứ sợ nó đứt mất giữa chừng. Dunk lấy chén cháo loãng cậu đã luôn chuẩn bị sẵn chờ anh tỉnh mang tới bên giường.
– Ăn chút cháo đi, lâu rồi anh không có ăn gì, toàn truyền dịch không.
– Anh đâu có bị thương ở tay đâu? _ Không cần có người đút
– Nhiều chuyện, còn chưa ngồi dậy được mà đã kiếm chuyện rồi.
Lằn nhằn vài tiếng, Dunk múc muỗng cháo thổi nhẹ qua đút Joong, từng muỗng từng muỗng không cần biết anh có muốn ăn hay chưa, hay đã đồng ý để cậu đút không. Joong cũng ngoan ngoãn ăn không phàn nàn gì nữa, vài muỗng vào bụng là anh bắt đầu thấy dễ chịu. Nhất là thấy vẻ mặt căng thẳng lo lắng của Dunk làm anh càng thích hơn.
Nằm viện thêm một tuần có thể nói chuyện ăn uống gần như là bình thường được. Dĩ nhiên thực đơn của anh toàn những thứ dễ tiêu, bổ máu.
– Dunk à, em bắt anh ăn món này hoài chắc không bệnh chết mà sẽ chết vì ngán đó.
– Ăn đi, bổ mà!
Vậy là cứ hai chữ bổ mà là Dunk nhét cho hết vào bao tử anh, miệng ca cẩm nhưng Joong cũng ngoan ngoãn nuốt hết, có người chăm sóc tận tình như thế không khoái chết mới lạ.
Dunk mấy hôm nay vui lắm, có vẻ như cậu vừa tiến một bậc trong quan hệ giữa hai người. Đời nào cậu có quyền nói với anh phải thế nọ phải thế kia, bây giờ thì khác, cậu có thể.
"Anh phải lau mình đi, quay người lại, ăn đi, uống thuốc đi, thoa thuốc đi, đi ngủ đi..."
Dunk cười mím chi mãi khi thấy cái vẻ nghe lời của anh rất chi là dễ thương không có cái kiểu gia trưởng hay ông chủ đối với cậu như thường ngày. Tính ra bây giờ cậu giống người yêu của anh nhất.
Một buổi sau ba tuần nằm viện, Joong gần như có thể ăn uống bước tới bước lui bình thường được. Dunk mon men ngồi trên mép giường nhìn anh đang xem tin tức buổi tối trên tivi.
– Joong này..._ Dunk lên tiếng khẽ khàng.
– Hử? _ Joong trả lời mà không chú ý lắm
– Sao anh đỡ mũi dao đó cho em vậy?
– ...
– Anh có thể mất mạng đó, anh không phải làm cái việc nguy hiểm như vậy chỉ vì một người không quan trọng chứ?
– Trượt chân thôi, anh phóng con dao để cứu em, nhưng vì vội quá mất đà lao vào luôn. Chỉ vậy thôi..._ Joong trả lời mắt không rời khỏi tivi
– ...
Dunk cả người sượng trân vì câu trả lời của Joong, cậu ngượng ngùng cố nở một nụ cười. Bấy lâu không dám hỏi cũng chỉ sợ nghe câu trả lời như thế này. Nhưng vì có nhiều hi vọng quá nên cậu đã hỏi, cuối cùng thì...
– Anh muốn uống gì không, em ra ngoài mua?
Nói rồi không đợi Joong trả lời, Dunk vội vã đi ra ngoài. Cậu đi lại máy bán nước tự động đặt trong hành lang, giờ này đã trễ lắm rồi hành lang vắng hoe. Dunk không để ý gì đến cái máy bán nước, cậu chậm chạp ngồi xuống hàng ghế đặt cạnh đó, tâm trạng cậu giờ thật kỳ cục, có chút quê nhưng cũng đau vô cùng, ngại ngại một chút nhưng cũng không cam lòng.
Rõ ràng thời gian gần đây Joong đối với Dunk không có cái kiểu chà đạp như ban đầu, ít nhiều anh cũng rất nhẹ nhàng rất tình cảm với cậu, miễn cưỡng một chút cũng có thể nói có phần cưng chiều nữa _ cưng quá trời ấy chứ _ Thêm lần suýt chết vì cậu thì Dunk thấy mình hoàn toàn có thể đặt niềm tin vào thứ tình cảm Joong dành cho cậu là tình yêu, nhưng sao anh cứ thích làm cậu đau, hay thực sự dù anh có thứ cảm tình đó với cậu thì anh cũng sẽ không để cho nó thành hiện thực.
Anh không thừa nhận, không cho cậu một vị trí rõ ràng trong trái tim anh, bên cạnh anh. Vì lí do gì? Vì cậu là đàn ông hay vì gia thế cậu không có hay vì từ đầu cậu đã để anh coi thường mình nên đến cuối anh thấy không cần thiết phải làm cho cậu vui, anh thấy cậu không cần thiết phải được coi trọng. Chỉ cần tiền tài vật chất thêm chút quan hệ thể xác là đủ giữ cậu phủ phục dưới chân anh?
Nếu anh thực sự nghĩ vậy cậu cũng không trách. Chỉ vì từ đầu chính cậu làm cho anh nghĩ về cậu như vậy. Cậu cũng không hối hận gì, vì có quay lại cậu cũng chẳng thể làm khác đi được, dù quay lại một trăm lần cậu cũng thấy mình đã làm đúng. Dunk vò vò đầu mình, cậu không nhận thấy mình đã sắp làm nó rối bù lên rồi, cậu cũng không muốn khóc nhưng mũi cậu cũng nghe cay cay.
Cậu cảm thấy rối quá, bỏ thì vương nhưng cứ thế này mãi thì tội cho trái tim cậu. Một thứ ngay tầm tay mà với mãi cũng chẳng tới. Dunk chẳng biết làm sao với tình hình của mình hiện giờ, cậu cứ ngồi vò vò cái đầu cậu mãi cứ như vò một lát nó sẽ cho cậu lời giải đáp vậy.
Dunk đi lâu chẳng thấy trở lại, Joong nhìn ra cửa một lát rồi xuống giường ra ngoài. Vừa đi hết đoạn hành lang anh nhìn thấy Dunk đang ngồi chỗ máy bán nước tự động, tay cậu không cầm gì cả chứng tỏ cậu đã chẳng mua gì. Dunk ngồi, tay cứ thỉnh thoảng vò vò cái đầu rồi day day sống mũi. Joong quay trở vô phòng lên giường ngồi xem tivi như cũ nhưng đầu óc anh chẳng để vào cái tivi, chỉ luẩn quẩn bộ dáng sầu não vò vò đầu của ai đó ngoài hành lang.
Khoảng nửa tiếng kể từ khi Dunk ra ngoài cậu mới đẩy cửa trở vô. Mặt mày không có gì khác lạ. Joong chăm chăm nhìn cậu.
– Em mua gì?
– Hả? À..._ Dunk nhìn tay mình trống trơn thì giật mình _ ...à... em uống bên ngoài rồi. _ Dunk lấp vấp trả lời
– Em có vẻ không vui vì câu trả lời của anh?
– Đâu có, làm gì có chuyện đó..._ Dunk thót ruột khi nghe Joong bắt đầu chủ đề này, cậu vừa đả thông tư tưởng của mình là "tới đâu tính tới đó suy nghĩ nhiều vừa mệt vừa chẳng được gì" nhưng anh thì chẳng tha cho cậu.
– Hay em muốn nghe anh trả lời vì anh yêu em nên mới đỡ cho em một dao?
– Không có, em không có nói vậy. _"yêu", Dunk nghe chua chua trong lòng
– "Người quan trọng"? Em ám chỉ em là người quan trọng của anh phải không?
– Em biết... em không...
- Vậy thì em nói đúng rồi đó. _ Joong tiếp lời
- Có là... gì... quan...đúng...anh...nói...
Joong với tay kéo Dunk đang vô cùng ngỡ ngàng ăn nói quàng xiên vào lòng mình, anh ôm cậu thật thật chặt, áp má anh vào má cậu.
– Anh đã rất sợ mất em, anh sợ cái âm thanh mũi dao đó đâm vào da thịt em sẽ cướp em đi vĩnh viễn. Anh đã thực sự rất sợ.
– Anh... trượt... chân...?
– Phải anh trượt chân, trượt chân té vào bể tình của em mất rồi.
– Joong Archen! Anh biết ...anh...anh đang...nói...gì... gì không?
– Biết, anh đang nói anh yêu em, Dunk! _ Joong đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, say say nhìn khuôn mặt cậu đang kề sát mặt anh
Hai tay Dunk nãy giờ đang buông thõng vì không biết mình đang rơi vào trạng thái gì giờ lại quấn chặt lấy Joong.
– Thật chứ? Nhưng anh đã bảo...
– Không cần biết anh từng nói gì, bây giờ anh nói anh yêu em.
Dunk định hỏi anh từng nói cậu chỉ là người tình trên giường của anh, vậy sau khi anh nói yêu cậu chuyện đó có gì thay đổi không, rồi con nợ của cậu... Nhưng anh đã nói bỏ qua hết những gì anh từng nói, vậy thì thôi coi như tính luôn cả những chuyện cậu đang thắc mắc vào.
Dunk theo anh ngã xuống giường để mặc cho anh mơn trớn đôi môi cậu, ướt át. Cho lưỡi anh mặc sức quấn lấy lưỡi cậu, cậu còn đang bận nghiền ngẫm những gì cậu vừa nghe có thật hay không. Anh tiến ngày càng sâu làm cho cậu phải mở miệng lớn hết cỡ đón nhận cái lưỡi tham lam của anh lùng sục từng ngóc ngách trong miệng cậu.
Dunk bắt đầu khó thở, cậu cố đẩy Joong ra để lấy oxy nhưng càng đẩy Joong càng đè chặt hơn, bản năng sinh tồn của cơ thể trỗi dậy, Dunk thuận thế hất Joong văng phịch qua một bên, không khí ùa vào, bật dậy Dunk hít lấy hít để. Chưa thỏa cậu đã bị vật trở xuống, môi cậu lại bị lấp mất.
Dunk đoán chắc cậu sẽ chết vì ngợp thở, cậu không thể chết khi vừa mới được yêu. Không cam tâm, Dunk dùng cả hai bàn tay đẩy khuôn mặt Joong tách khỏi mặt mình vài centimet và vất vả để giữ được khoảng cách như vậy.
– Anh muốn giết người hả? Em không muốn chết vì được hôn đâu. _ Dunk nhăn nhăn mặt _ Sẽ là cái chết ngớ ngẩn nhất được ghi vào sách kỷ lục thế giới.
– Không sao, vậy anh sẽ để em chết vì cái khác. Chết vì sung sướng đi.
Dứt lời môi anh đã ập xuống cổ cậu, mút mát từng chút. Đi đến đâu làn môi anh để lại những vết đỏ trên da cậu tới đó. Chiếc áo thun bị kéo trễ xuống, cổ áo giãn ra hết cỡ, lộ ra chấm hồng đã cương cứng.
– Em thích rồi này._ Joong nói bằng một giọng tà không chịu nổi
Tay anh mân mê làm cho hai chấm hồng ngày càng đỏ hơn, cho đôi môi cậu bật ra tiếng rên khe khẽ. Anh khoái chí dùng răng nghiến nhẹ nó thêm chút nữa, tiếng rên rỉ lại bật ra lớn hơn. Chiếc áo lại được đẩy lên khỏi đầu cậu, quấn chặt hai cổ tay cậu vào nhau. Joong mặc sức nhai hai đầu ngực cậu phơi lồ lộ. Thỉnh thoảng chúng lại bị cắn mạnh làm cậu phải xuýt xoa nài nỉ anh nhẹ răng.
– Không nhẹ được. Anh bây giờ chỉ muốn xé em ra từng mảnh ăn từng mảnh nhai kỹ từng mảnh thôi.
– Em không phải con khô mực. Lúc thì đòi làm món nhấm rượu lúc thì đòi xé nhai từng miếng. Anh là yêu quái hả! _ Dunk nói trong tiếng thở dốc của mình
Joong cười hi hi với cái kiểu ca cẩm của Dunk, cậu là món ăn khoái khẩu của anh không chỉ thế mà còn là rượu làm anh say, là hương làm anh bị nghiện. Anh thấy đầu mình sắp hoa lên không biết vì quá hưng phấn hay vì bị thiếu máu. Môi anh làm việc, tay anh cũng siêng năng, cả thân người anh cũng đè lên thân hình cậu, hai thân thể trần trụi tự lúc nào đang quấn lấy nhau.
Tay anh ngày càng tiến sâu vào nơi cần tới, Dunk oằn người khi ngón tay anh thâm nhập vào trong cậu, nhưng giữa lúc này cái đau không rõ nữa mà nhường cho sự thỏa mãn hưng phấn đến tột cùng. Chân cậu dang rộng hơn để ngón thứ hai của anh dễ đi vào, tiếng hổn hển vọng theo từng nhịp đẩy của các ngón tay và gợi tình hơn khi đôi môi anh quấn lấy cậu nhỏ phía trước.
Dunk không chịu nổi, chẳng là gì so với những lần trước anh ân ái với cậu, nhưng kích thích cực điểm khi hai người đã thổ lộ lòng nhau. Nó làm cả hai không kềm chế lâu được. Dunk xuất ra trong khi Joong đưa ngón thứ ba vào trong cậu, Dunk không thể chịu nổi nữa. Cậu đầu hàng. Joong lúc này mới rút những ngón tay anh ra, đưa cậu nhỏ đã căng cứng như thanh sắt nguội ấn vào hang nhỏ của Dunk... Đê mê...mờ mịt...đó là cảm giác của của cả hai khi thanh sắt nguội ấy vào tận trong cùng, nơi sâu thẳm nhất.
Gục trên người Dunk anh thở.
– Em ngày càng làm người ta không chịu nổi. Thật đáng ghét mà. Anh phải ăn em lần nữa thôi, bây nhiêu chưa đủ. _ Joong nói trong khi môi anh cọ lên môi Dunk
– Không, bao nhiêu đó đủ rồi. _ Dunk trả lời lạnh tanh _ Anh đang dưỡng bệnh đó, không phải đi nghỉ mát đâu _ Dù cậu cũng rất muốn không chỉ một lần nữa mà những một vài lần nữa cũng được, nhưng cậu không thể quên cậu đang chăm sóc người bệnh
– Đừng làm mất hứng chứ em. Anh cả mấy tuần nay không có gần gũi em chút nào cả.
– Đừng đùa chứ, cả mấy tuần nay tưởng chết rồi vậy mà còn dám nghĩ chuyện đó. Anh thật biết đùa _ Dunk âu yếm trách móc
– Có vô hòm nhìn thấy em cũng sẽ nghĩ tới chuyện đó thôi.
Joong định đè cậu ra lần nữa nhưng cậu một phát cho anh nhẹ nhàng đo giường.
– Nằm yên đó đi, em lau người cho _ Dunk nói đúng giọng bà vợ lệnh cho ông chồng hư đốn
– Không cần, em lên đây... _ Joong chỉ chỗ trống bên cạnh _ lên ngủ luôn đi.
– Không được _ Cậu dứt khoát _ Ở đây là bệnh viện không phải ở nhà.
Dunk đi vào nhà tắm lấy khăn, cậu không thể tưởng tượng ngày mai bác sỹ tới thăm bệnh với cái đống bầy hầy mất mặt này thì còn gì mặt mũi nữa. Ít ra phải vệ sinh cả hai sạch sẽ mới ngủ được.
Dunk nằm gối đầu trên tay Joong, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ.
– Joong Archen, anh yêu em thật hả?
– Chứ giả chỗ nào?
– Chỗ nào cũng thấy không thật.
– Ồ!
– Anh không phải ban đầu không thích quan hệ đồng giới sao?
– Thì tại em dụ dỗ anh.
– Chẳng phải anh rất ghét em đó sao?
– Có hả?
– Còn rất khinh thường nữa?
– Vậy à? Chắc không?
– Em không quên cái cách anh nhìn em khi em nói em yêu anh, nó nói rằng anh rất ghê tởm em.
– Em chắc vậy hả?
– Chứ không phải sao?
– Chắc là có một chút.
– Anh đánh em đau lắm _ Dunk chẳng biết làm sao tự dưng mọi uất ức cậu như muốn tuôn ra hết, cứ như nắp chai được mở ga tràn ra ào ạt
– Sao? Bây giờ muốn đòi nợ anh hả? _ Joong nói có vẻ hơi khó chịu
Dunk nghe âm hưởng của anh cũng nhận ra, cậu có chút buồn buồn. Cái gì tốt của anh đúng là cũng chưa tới phiên cậu hưởng. Dunk lẳng lặng quay lưng về phía anh, úp mặt khẽ xuống nệm giường nói gần như không thành tiếng.
– Chỉ là em sợ sáng mai thức dậy cái gì cũng không thật, muốn tranh thủ một chút. Anh không thích thì thôi vậy.
– Này! _ Joong thấy hụt hẫng khi Dunk bỏ anh quay mặt chỗ khác, đúng là anh có cảm thấy khó chịu một chút khi bị chất vấn chuyện cũ nhưng không có nghĩa những gì anh nói nãy giờ là giả _ Anh không biết em mà cũng biết giận lẫy nữa sao?
– Không có, em từ trước giờ không biết giận, cũng không có dám giận ai cả.
– Này, không đùa chứ? Định nằm như vậy mãi sao? _ Joong kéo nhẹ Dunk, nhưng cậu quyết không thèm quay lại
– Em vẫn có thể như trước đây đi theo anh, anh không cần miễn cưỡng khi trong lòng anh không rõ anh có thích em thật hay không. _ Dunk nói gần như là rên rỉ thì đúng hơn
Ai đó nghe thấy mà đau lòng, Joong biết rõ anh đã thích cậu rồi, và sự kiện đêm hôm đó càng khẳng định Dunk quan trọng đối với anh ra sao. Nhưng có lẽ anh còn chưa biết phải như thế nào mới gọi là đang yêu đương. Hai người yêu nhau thì cư xử với nhau như thế nào thì người kia sẽ tin tưởng rằng đang được yêu, anh không biết phải tạo niềm tin cho Dunk thế nào. Anh chưa trải qua cảm giác như Dunk đang nói, bấp bênh, không thật. Anh luôn biết Dunk chỉ hướng về anh và anh luôn tự tin có thể thu hút cậu tuyệt đối nhưng ngược lại anh chẳng biết phải làm gì.
– Anh đã bảo anh thực sự thích em mà._ Lúc này chắc Joong chỉ có thể nói nổi câu này
– Không phải chỉ như tình nhân tạm thời? _ Dunk đột ngột hỏi
– Không, anh muốn em luôn ở cạnh anh.
– Không sợ bị người ta cười?
– Không! _ Miệng trả lời nhưng Joong thấy câu trả lời này là dư thừa, chẳng phải anh mang cậu đi khắp nơi là gì
– Vậy nếu gia đình anh không thích? _ Dunk liên tưởng tới Pond
– Liên can gì đến gia đình anh? _ Joong nhìn Dunk như cậu đang hỏi một câu rất rất kỳ quái
– Không ngại em rất rất nghèo hả?
– ..._ Joong thực sự không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Nói không thì nghe sáo rỗng quá, nói có thì anh thực sự không nghĩ vậy, anh dư sức bảo bọc người của anh mà cần gì đến chuyện giàu hay nghèo
– Sao vậy? Khó trả lời hả.
– Bộ anh cần tiền của em sao mà phải để ý em giàu hay nghèo?
Câu trả lời làm Dunk chưng hửng, cậu đang rất rất muốn làm khó anh, cậu đang rất rất muốn xả hết những uất ức anh đè lên cậu bao lâu nay. Thực ra một câu "anh yêu em" không giải hết chúng mà chỉ làm cho chúng mãnh liệt đòi "công đạo" hơn mà thôi. Nói tóm lại cậu đang làm nũng với anh mà chính cậu cũng chẳng biết mà Joong cũng chẳng biết, vì nếu biết anh chỉ cần vài lời ngọt ngào là xong chuyện. Nhưng Joong Archen là Joong Archen, anh có ngọt ngào lấy lòng ai bao giờ _ ờ ngoài chuyện anh giả vờ ngọt nhạt _ Nhưng bây giờ anh đang thật lòng, Dunk hỏi sao anh cứ trả lời vậy, haizz... làm không khí yêu đương của hai người thật kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com