Chương 3
Hôm nay cậu dậy thật sớm chuẩn bị cho mình thật kỹ càng. Dù gì hôm nay là ngày quan trọng của cậu (còn hơn cả ra mắt nhà vợ ấy chứ), chọn cái áo còn mới nhất, vỗ cho mặt mày thật tươi tỉnh, cố ép cho mái tóc nằm gọn gàng, vuốt vuốt thêm chút mút cho mấy cọng còn lỉa xỉa chưa chịu nằm xuống, bỏ thêm cây viết vào túi cậu ngắm mình lần cuối trong cái gương bé bằng bàn tay.
"Hoàn hảo, lên đường thôi!"
Cậu đến trước giờ hẹn khoảng nửa tiếng đồng hồ, đưa thư mời cho nhân viên tiếp tân.
– Anh ngồi chờ một lát.
...
– Mời anh Dunk Natachai
– Cậu bước vào phòng - phòng nhân sự. Nhìn thấy mấy nhân viên mặt mày có vẻ khó đăm đăm làm cậu thấy cũng khớp.
– Tôi là Dunk Natachai.
– Mời ngồi.
– ...
– Tôi đại diện cho bộ phận nhân sự, tôi tên Krist Perawat.
P' Krist đẩy đến trước mặt cậu một xấp hồ sơ.
– Cậu cứ xem sơ qua đi, đây là hợp đồng lao động của cậu. Trong đó có hai hợp đồng: một cái là hợp đồng tạm thời một tháng. Cậu cần đọc kỹ cái đó và ký ngay bây giờ. Cái còn lại là hợp đồng chính thức sau này của cậu sau một tháng làm việc và huấn luyện ở khách sạn sẽ quyết định chính thức ký hay không.
Cậu lật hợp đồng tạm thời, nội dung đại loại là cậu sẽ đến làm việc ở khách sạn mới thành lập, vừa làm vừa được huấn luyện một tháng với mức lương không cao lắm – mức lương thử việc – trong đó cũng quy định công việc của cậu là phụ giúp bếp và quầy bar.
– Cậu có thắc mắc gì không? Nếu không thì ký vào chỗ này
Và cậu ký tên đồng ý. Đây là cơ hội tốt mà, điều kiện lao động cũng không có gì làm khó cậu, lương bổng thì cũng cỡ cỡ vài chỗ cậu làm thêm cộng lại, đủ sống.
– Xong rồi, cậu cầm địa chỉ này, trong vòng ba ngày cậu thu xếp có mặt ở khách sạn. Cậu có thể ở tạm khách sạn trong thời gian khách sạn chưa khai trương. Cậu cũng nên tranh thủ tìm chỗ ở bên ngoài nếu thấy điều kiện làm phù hợp. Cậu cũng đọc kỹ hợp đồng này rồi sẽ quyết định sau một tháng nữa. Cậu có thắc mắc gì không?
– Không ạ.
– Vậy cậu cứ về đi, lo thu xếp để có mặt đúng ngày giờ. Nếu thắc mắc gì thì sẽ hỏi người hướng dẫn cho các cậu sau.
– Vâng, cám ơn anh. Chào anh!
Cậu cầm bộ hồ sơ mà tay run run.
"Vậy là tốt rồi, hy vọng công việc không tồi nữa là OK. Về nhanh thôi còn bao nhiệu việc phải lo! Sao mà gấp dữ vậy, cho có 3 ngày!"
Cậu cứ miên man nghĩ mà không hay có người đang đi ngược lại, cậu quẹt cả vào người người ta.
– Tôi xin lỗi!
– Không sao.
Cậu nhìn lên người cậu vừa va phải. Ôi trời!! Trái tim cậu ngừng đập mất thôi! Người cậu tìm không gặp bỗng dưng giữa nơi không ngờ lại lù lù đứng trước mặt cậu.
– Chào em.
– V... vâng... à, chào anh.
– Sao vậy?! _ Anh cười cười khi thấy thái độ bất ngờ của cậu _ Gặp anh không vui hả?
– Không... không phải... Tại em bất ngờ quá thôi mà... Chào anh.
– Em chào anh rồi.
– Hả... à... chào anh... ah... ah...
Anh càng cười lớn hơn khi thấy cậu lúng túng như gà mắc tóc, còn cậu thì mặt mày đỏ au chẳng biết nói gì nữa. Cậu thấy tức mình gì đâu. Lần nào gặp anh cậu cũng bị anh quay như chong chóng, con người gì mà
– Em đi đâu đây?
Cậu chợt nhận ra, đây chẳng phải cơ hội tốt cho cậu thông báo với anh những gì cậu muốn báo sao?
– Em đến nhận việc làm.
– Nhận việc, vậy là em đã tốt nghiệp rồi sao?
Phải rồi, anh thậm chí còn chưa biết cậu đã tốt nghiệp nữa mà, bây giờ biết bắt đầu từ đâu nhỉ...
– Em có rảnh không?
– Dạ?
– Anh định gặp em một lát sau khi anh có chút việc ở đây, nhưng phải phiền em chờ rồi. Nên, em có rảnh không? _ Anh nhấn mạnh câu mình hỏi thêm lần nữa.
– Lúc này em chưa đi làm, em đợi được.
– Vậy tốt, em xuống xe đợi anh nhé, hay em muốn đến quán nước chờ?
– Không, em sẽ chờ ở trong xe, không cần ra quán nước đâu.
– Sẽ hơi lâu đấy, hay anh bảo tài xế đưa em về nhà trước nhỉ?
– Không cần đâu, em sẽ chờ dưới xe, em đi trước.
– Khoan đã! Này...
Cậu vội vã đi một nước, không dám quay lại có lẽ sợ anh đổi ý đại loại như "hay để lúc khác anh rảnh vậy" chẳng hạn
Cậu xuống bãi đậu xe. Cậu nhớ chiếc xe anh màu đen. Nhưng ôi thôi bao nhiêu chiếc màu đen, cậu không biết chiếc nào. Bây giờ mới nhớ cậu không biết số xe cũng không hỏi. Cậu nhận thấy mình mới ngớ ngẩn làm sao. Ban nãy anh gọi cậu lại chắc là vì chuyện này đây. Xe có tài xế xe không? Sẽ phải đi hỏi từng người sao ta? Mà hỏi làm sao, chẳng lẽ bảo cho tôi vào ngồi chờ ông chủ của anh, ai mà tin chứ
Đành vậy, cậu tìm một chỗ thuận tiện ngồi chờ. Còn đang loay hoay thì một người ăn mặc lịch sự đến hỏi cậu:
– Cậu là cậu Dunk phải không?
– Vâng, có việc gì không?
– Tôi là tài xế của cậu Archen. Cậu Archen dặn tôi là cậu sẽ đợi cậu ấy trong xe.
Vậy là anh chu đáo thế đấy, cậu bỗng dưng thấy mát lòng mát dạ biết bao nhiêu, cứ như chút tấm lòng của cậu đã được đáp trả. (dù chẳng có gì làm bằng chứng, anh chàng này đang tự suy diễn chút thôi)
_________
Anh đẩy cửa bước vào nơi cậu vừa từ đó ra.
– Giám đốc tới rồi ạ! Mọi người vừa mới tới đủ thôi!
– Ừ.
– Cậu nhóc mà giám đốc đích thân tuyển dụng vừa mới từ đây ra thôi.
– À tôi có gặp.
– Cậu ấy buồn cười thật, nhận hồ sơ tuyển dụng mà không hỏi han thắc mắc gì cả, có vẻ khớp dữ lắm. Cậu ấy có họ hàng gì với giám đốc ạ?
– Không, tôi thấy có năng lực thì tuyển thôi. _ Anh khẽ gằn giọng.
Thấy mình có vẻ quá lời làm giám đốc bực mình, anh ta vội vàng đánh trống lãng.
– Giám đốc, tư liệu bên này được chuẩn bị sẵn rồi
...
Nói đến chuyện cậu đi theo anh tài xế. Đến nơi xe đỗ, anh lịch sự mở cửa xe, vặn máy lạnh cho cậu ngồi chờ. Anh ta cũng chui vào xe chờ ông chủ.
Ngồi một hồi không biết làm gì cậu bắt chuyện với anh tài xế.
– Anh chạy xe lâu chưa?
– Cũng lâu, tôi chạy xe cũng gần cả chục năm rồi.
– Lâu vậy à, vậy là anh biết P'Joong lâu rồi nhỉ?
– Không tôi chỉ mới chạy xe riêng cho cậu chủ từ khi cậu ấy lên làm Giám Đốc thôi.
– Anh ấy là Giám Đốc à? – "Cũng không có gì bất ngờ lắm, nhìn cũng phần nào đoán được công việc của anh đại loại thế!"
– Cậu không biết à?
– Không, tôi mới quen anh ấy thôi, cũng chưa biết anh ta nhiều lắm.
Cậu ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp:
– Tôi có thể hỏi anh vài câu không?
– Được, những gì tôi biết tôi có thể trả lời cậu.
– Anh ấy là Giám Đốc công ty nào thế?
– Cậu đùa tôi sao? _ Thấy cậu có vẻ không biết thật, anh lái xe nói tiếp _ Thì bộ hồ sơ cậu cầm đó
Cậu nhìn xuống bộ hồ sơ đang cầm. Mất một lúc cậu mới nghiệm ra.
"Ồ thì ra Giám Đốc là anh ta ư?" Cái này thì làm cậu bất ngờ thật chứ chẳng chơi. Nơi cậu làm không phải là một công ty tầm tầm hạng trung mà là một công ty gia đình nhưng có cả hệ thống nhà hàng ở nhiều nơi. Đã nói là công ty gia đình rồi anh ta lại là Giám Đốc thì có khả năng anh ta là một ông chủ lớn chứ chẳng chơi, nhưng cũng có thể là anh làm thuê.
Cậu đặt thêm một câu hỏi để xác nhận nghi ngờ của mình.
– Vậy công ty này của gia đình anh ấy rồi!
– Phải, cha cậu ấy là Tổng Giám Đốc, ông ấy nắm quyền chỉ dưới cha mình. Nói cha cậu ấy là Tổng Giám Đốc chứ thực ra cha ông ấy nghỉ ngơi lâu rồi, đi du lịch là chính. Mọi thứ đều do ông chủ nhỏ quán xuyến hết thôi.
– Một mình anh ta thôi ư?
– Cũng không hẳn, cậu ấy còn một người anh nữa, nhưng có lẽ không bằng cậu Archen. Anh ta chỉ quản lý một nhà hàng ở Loei thôi.
– Hình như tôi quen phải người không nên quen rồi!
– Cậu nói khó hiểu thật! Có ai gởi gắm cậu vào làm việc cho cậu ấy à?
– Không, là tự anh ấy giới thiệu công việc này cho tôi thôi!
Nói tới đây cậu bỗng thấy vấn đề sáng tỏ hơn một chút. Hình như cậu bao lâu nay cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh mà cậu cứ nghĩ là không liên hệ gì cả. Anh giới thiệu công việc cho cậu, hèn gì khi cậu đến quản lý nhìn cậu có vẻ kỳ lạ, khi làm việc cũng được giúp đỡ nhiều. Hôm nay nhận được công việc này hình như cũng là được vớt. Vậy mà anh ta cứ bảo là tự lực cánh sinh. Không biết thì cứ mong ngóng được gặp, bây giờ biết rồi không biết phải đối mặt ra làm sao đây.
_________
Cũng khá lâu anh mới quay trở lại xe.
– Em chờ lâu không? Thiệt là, bọn họ nói dai quá trời.
– Không... không đâu, thực ra em cũng định gặp anh. Hôm nay cũng may
– Về nhà. _ Anh nói với tài xế.
– Anh xong việc rồi à?
– Cũng gần như xong, việc còn lại làm nốt ở nhà. Hôm nay em đến nhận việc à?
– Phải, cũng cảm ơn anh nhận em. _ Cậu ngập ngừng nói
...
Xe chạy qua nhiều con đường đưa họ về lại ngôi nhà lần trước anh tiếp cậu một lần.
– Em sao vậy, có vẻ không vui hả?
– Đâu có, tại gặp anh thật bất ngờ quá, lần trước em có ghé qua
– Anh biết, anh có nhận quà em gửi, nhưng không có lộc ăn. Anh về trễ quá nên nó hư mất rồi.
– Lần sau em mời anh lại.
– Được đấy, ngay hôm nay cũng được.
– Em chưa chuẩn bị gì cả
– Không sao! Vậy hôm nay anh mời em. Đáng lẽ nên mời em ra nhà hàng nhưng hôm nay có nhiều việc cần giải quyết quá nên mình về nhà vậy, làm vài món mừng em.
– Không sao đâu, nếu hôm nay anh bận thì để lúc khác em đến. Anh cứ cho em xuống chỗ có trạm xe
– Không sao, việc gấp nhưng không mất nhiều thời gian. Cả buổi chiều nay anh chỉ tiếp em thôi ha!
Xe chạy chậm rồi dừng chờ cổng mở rồi vào sân.
Cậu theo anh vào nhà, anh gọi chị giúp việc dặn dò tiếp đãi cậu.
– Anh sẽ trở lại nhanh thôi, em cứ nghỉ ngơi trước đi.
Cậu ừ ừ ngoan ngoãn cho anh đi. Chị giúp việc mời cậu vào một gian phòng nhỏ, có vẻ là phòng dành cho khách nghỉ lại. Nó có đầy đủ tiện nghi: ti vi, dàn máy, tủ lạnh, bộ bàn ghế nhỏ, cái giường đơn, cái kệ sách để vài chục cuốn đủ loại chủ đề. Chị giúp việc mang cho cậu nước và ít đồ ngọt.
– Ông chủ dặn để cậu nghỉ ngơi thoải mái, cậu cần gì cứ gọi. Khi nào ăn trưa tôi sẽ gọi cậu.
Chị giúp việc ra ngoài sau khi đóng cửa cẩn thận. Còn mình cậu, cậu thấy vừa mừng vừa lo.
"Còn hai ngày mình phải lo thu xếp để đến Chiang Mai, mất một ngày để đi đường, còn phải dọn dẹp đồ đạc nữa. Vậy mà bây giờ lại ngồi đây nghỉ ngơi nhàn hạ thế này"
Cậu không biết còn mỗi một ngày cậu có kịp làm gì không nữa, nhưng nếu bảo cậu chào ra về thì cậu không muốn. Cậu đã muốn gặp anh quá chừng mà không gặp được, hôm nay may mắn gặp, đã thế anh còn dành cả buổi chiều tiếp cậu làm sao cậu lỡ bỏ về.
"Thôi kệ coi như nghỉ một ngày dưỡng sức cho sắp tới vậy!"
Nghĩ vậy cậu lại nằm dài trên giường, nhìn kỹ lại căn phòng lần nữa. Gian phòng trang trí thật tao nhã, màu sắc làm con người cảm thấy dễ chịu, muốn ngủ. "Chắc anh còn lâu! Hay mình ngủ một lát vậy, đằng nào chị giúp việc cũng bảo sẽ kêu mình mà" Và rồi cậu ngủ thật.
Không biết qua bao lâu, cậu giật mình thức dậy. "Chưa ai gọi mình. Mấy giờ rồi ta?" Nhìn đồng hồ đã 1 giờ trưa, cậu đẩy cửa bước ra ngoài, vắng hoe. Cậu ra phòng khách.
– Cậu dậy rồi à. Lúc nãy ông chủ có xuống nhưng thấy cậu ngủ ngon quá nên ông bảo để cậu ngủ thêm.
– Anh ấy đâu rồi?
– Cậu cứ lên tầng trên, phòng làm việc bên phải.
– Cám ơn.
Cậu gõ cửa phòng, tiếng anh vọng ra:
– Vào đi.
– Anh không nghỉ trưa à?
– Không, anh làm xong rồi. Anh đang chuẩn bị để ngày mai đi công việc.
Cậu đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc.
– Anh đi suốt nhỉ, anh ở nhà một tháng được bao ngày?
– Hì, chẳng được bao ngày đâu, công việc đòi hỏi vậy.
– Không ai phụ giúp anh à?
– Trước đây cũng có, nhưng bây giờ thì không.
– Lần này anh đi những đâu, xa không?
– Không, Chiang Mai thôi, khoảng một tuần.
– Vậy à, ngày mốt em cũng phải lên đó
– Vậy à, trùng hợp nhỉ?!
– Anh đừng vờ nữa, anh biết mà
Anh nhìn cậu cười cười.
– Anh còn đóng kịch nữa cơ đấy, nào là anh giới thiệu cho em thôi còn lại em phải dựa vào năng lực của mình làm em cứ tưởng bở. Cuối cùng toàn nhờ anh cả.
– Đâu có, nhờ năng lực em đấy chứ, nếu em không được đánh giá tốt để đưa vào hồ sơ dự tuyển thì làm sao anh tuyển em được.
– Anh nói sao cũng được, nhưng anh đã cho em cơ hội em không lãng phí nó đâu.
– Tốt, anh hy vọng vậy. Bây giờ ăn cơm trưa với anh chứ, anh đói lắm rồi đây.
Cả hai xuống nhà. Bữa trưa đã được dọn xong, bữa ăn khá thịnh soạn.
– Anh ăn một bữa mà nhiều thứ vậy sao?
– Không hẳn, vì không biết em thích món gì nên anh dặn họ làm vài loại vậy.
– Anh không cần phải vậy đâu.
Cậu biết mối quan hệ giữa cậu và anh không sâu sắc gì, vậy mà không hiểu sao anh có vẻ chu đáo với cậu như vậy. Không biết cậu có chút hy vọng gì cho thứ tình cảm đang nhen nhóm trong lòng cậu không hay những gì cậu cho là quan tâm cậu thì đối với anh chỉ là thứ vặt vãnh của người giàu có.
– Khi nào em đi nhận việc?
– Em dự định ngày mốt là có mặt ở Chiang Mai.
– Em đi xe gì, lúc nào đi?
– Em không biết, lúc nhận được thông báo là gặp anh nên tới giờ em chưa liên hệ xe, nhưng dù gì thì chỉ cần có mặt ở Chiang Mai vào ngày mốt là được.
– Em thu xếp công việc ở đây xong chưa?
– Em có gì để thu xếp đâu, dọn dẹp đồ dùng cá nhân, trả phòng rồi ra xe. Ở đây không khó, có điều lên đó lạ nước lạ cái chưa biết tính sao thôi.
– Em thu xếp trong chiều nay kịp không?
– Để làm gì?
– Ngày mai em đi cùng anh luôn, khỏi phải đi xe ngoài cho cực.
– Như vậy sẽ phiền anh đó!
– Em nghe lại một lân nữa nhé. Anh xem em như một đứa em trai, anh rất thích được giúp đỡ em. Anh không thấy phiền hà gì hết. Những gì có thể anh sẽ giúp em hết mình, nhưng anh không bao che cho em trong công việc của em đâu, cái đó là em tự lực cánh sinh thôi.
Nghe anh khẳng định mà cậu đau lòng.
"Chỉ là thằng em trai thôi đấy. Nụ hôn của anh ấy mới tuyệt làm sao... Vậy là mình khó có cơ hội rồi. Mà nghĩ lại với địa vị của anh ấy thì dù mình là phụ nữ cũng chưa chắc mình có cửa yêu đương chứ đừng nói mình là đàn ông."
– Này, em không nghe anh nói gì sao?
– Không, chỉ là em đang nghĩ xem em thu xếp kịp không mà.
– Em báo gia đình chưa?
– Em có báo là có khả năng em sẽ đến Chiang Mai làm, còn khi nào đi thì chưa báo.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Cậu cứ tranh thủ lúc anh cúi xuống ăn để nhìn ngắm anh thật kỹ. Anh trông quyến rũ quá mà, cái quyến rũ của một người đàn ông đẹp, của một thân hình cân đối khỏe khoắn kèm theo cả ma lực của một người thành đạt có địa vị tiền bạc, đầy tự tin. Cậu thấy mình thực sự càng khó cưỡng lại khi cứ được nhìn anh thế này, cứ được anh ưu ái vậy.
Mà nghĩ thì anh cũng thật xấu xa, anh cứ tiếp cận cậu theo như ý anh muốn nhưng lại cấm cậu tiếp cận anh như cậu muốn. Cái danh nghĩa đứa em trai nghe sao mà đáng ghét quá, nó như một ranh giới rõ rệt anh vạch ra cho cậu. Cậu có máu mủ gì với anh đâu mà bắt làm em trai anh chứ. Thiệt tình, anh ác với cậu quá chừng.
– Anh thấy em hôm nay không được tập trung lắm, không thấy thoải mái hả?
– Không, không đâu.
Cậu vội vàng lấp liếm khi mải suy nghĩ vẩn vơ mà không để ý đến câu chuyện đang nói.
– Vậy ngày mai em đi cùng anh chứ? Nếu có việc gì không kịp thì nói đi anh giải quyết phụ cho.
– Không sao, em lo được, em sẽ đi cùng anh.
Anh nói là nếu tiện nhưng cậu thấy bằng mọi cách anh bắt cậu nhận lời đi cùng anh. Thôi cũng được, nếu tình cảm của mình là không thể thì ở cạnh anh ấy thôi cũng được. Dù gì thì khoảng cách gia đình và xã hội của anh và cậu khá xa, cậu thấy mình chẳng có hy vọng gì nếu tiến theo con đường yêu đương cả, và quan trọng hơn là cậu không mất tiền xe.
– Chiều nay em sẽ về thu xếp hành lý rồi đến đây, sáng mai đi một lần cho tiện.
– Vâng, được.
– Lát anh sẽ cho tài xế đưa em về, rồi chờ em luôn.
– Không cần đâu, em còn vài việc nhỏ cần giải quyết mà.
– Không sao, anh ta sẽ đưa em đi lo công chuyện cho nhanh, anh sẽ chờ em ăn tối.
Vậy là kết thúc câu chuyện không có thương lượng, anh chỉ làm như ý anh muốn. Cậu lờ mờ nhận ra rằng bề ngoài trông anh thật nhã nhặn nhưng anh là kẻ độc tài đấy chứ, tự quyết hoặc đưa người khác quyết định theo chiều hướng mà anh muốn, không thấy nhượng bộ.
Chiếc xe bốn chỗ bon bon chạy trên đường. Càng đi không khí càng dịu lại. Khí trời đã bắt đầu thay đổi so với thành phố và phố xá hai bên cũng không còn đông đúc như trước nữa, có những đoạn mang hơi hướng của quê cậu với những ruộng hoa màu nối nhau xanh ngát, những ngôi nhà nhỏ lấp ló sau những tán cây... Tất cả làm cậu nhớ nhà. Xe chạy đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi mà cậu vẫn chưa thấy mệt, anh thì đã ngủ khò từ khi còn trong địa phận thành phố.
Cậu chưa từng đến Chiang Mai, đây là lần đầu tiên. Cậu cũng biết sơ sơ về Chiang Mai như là đóa hồng phương Bắc với những con đường hoa trên độ cao 400 mét, những ngôi chùa có kiến trúc độc đáo và cả những khu chợ đêm sầm uất,... nhưng cậu cũng chưa nhìn thấy nó lần nào. Càng đi cậu càng cảm nhận rõ mình đang lên cao (vùng núi mà) nhưng không khí lại càng lúc càng nóng. Cậu háo hức nhìn hai bên đường. Cậu tuy không phải là một đứa trẻ ra phố ngày hội nhưng cậu vốn yêu thích những thứ thuộc về thiên nhiên nên phong cảnh thôn quê hai bên đường, nhất là khi những dãy đồi những rừng thông bắt đầu lác đác xuất hiện, chúng làm cậu thấy lâng lâng. Đã bao lâu rồi cậu không được cảm nhận không khí thôn dã rồi. Cậu vốn sinh ra và lớn lên ở vùng quê nhưng mấy năm nay vào thành phố học cậu chẳng mấy khi rảnh rỗi để thả hồn cho những thứ mơ mộng này.
– Trông em háo hức quá!
– Anh không ngủ nữa à?
– Đủ rồi, em không thấy mệt à? Hôm qua thức khuya đến vậy.
– Không, em muốn nhìn phong cảnh một chút.
– Em chưa đi lần nào sao?
– Phải, đây là lần đầu.
– Em cũng gan nhỉ, lần đầu đến xứ lạ mà thấy em không lo lắng gì cả.
– Thì em thấy có khác gì với lần em lên thành phố lần đầu đâu, cứ đi rồi mới biết phải làm gì chứ!
– Thật em đến Chiang Mai với bao nhiêu đó hành lý thôi à?
Cậu cười xác nhận những điều anh vừa hỏi. Thực ra nghe anh hỏi cậu bỗng thấy ngại, cái đống hành lý cũ kỹ của cậu bao gồm cái bếp ga mini dùng nấu ăn (nói thêm là nó đen đen rỉ sét nhiều chỗ rồi), cái nồi cơm điện nhỏ (cũng trong tình trạng tương tự với cái bếp), vài cái chén với cái nồi nhỏ, mấy lọ gia vị, bịch gạo còn lại cỡ vài ký và vài thứ lỉnh kỉnh khác đang được bỏ trong cốp của chiếc xe hơi sang trọng này. Chúng chiếm hết cái cốp xe làm anh phải để những vật dụng hồ sơ anh đang mang vào luôn trong xe. Còn cả cái túi quần áo của cậu nữa. Cậu nghĩ nếu anh biết mấy thứ đang để trong cốp xe của anh là thứ gì, không biết anh có kêu trời vì tiếc cho cái xe không nữa.
– Chiang Mai ban ngày nóng lắm nhưng đêm lại rất lạnh, em chuẩn bị đồ chưa?
– Có, em có mang cái áo gió theo mà.
Anh nhìn cái túi quần áo xẹp lép của cậu không còn gì để nói.
– Anh phục cái tính lì của cậu đấy, một lát lên đến nơi chúng ta ghé chợ một lúc.
– Vâng.
Xe dừng lại ở một nhà hàng tên Madaguiol ăn trưa, một khuôn viên được trang trí bằng cây cối đủ loại, thảm cỏ rộng, những con đường lát đá trải dài. Nhà hàng cũng được thiết kế như những mái nhà rông của người dân tộc, mát mẻ và trong lành. Cậu đứng im nhìn hết một lượt, rồi hít một hơi thật dài. Mùi cây cỏ, mùi không khí, thật lạ lẫm thật phi thường, cả thân người cậu nhẹ đi cả chục ký. Quay lại thấy anh đứng đó nhìn cậu, cười.
– Em có muốn đi dạo một vòng cho thư giãn trước khi ăn trưa không?
– Có, nếu anh không lười.
Thế là cả hai đi sâu vào phía trong, băng qua một cây cầu treo bắc qua một dòng suối đang róc rách chảy bên dưới tung bọt mù mịt. Từ trên cao tầm ngắm càng rộng, cậu càng thỏa sức chiêm ngưỡng, thấy anh cũng đang ngắm nghía phong cảnh say sưa bên cạnh, cậu bỗng thấy như mình không còn đứng trên mặt đất nữa, cậu đang lạc vào cõi tiên với thiên nhiên hùng vĩ xung quanh và một vị tiên của khu rừng đứng bên cạnh, một thứ cảm giác hạnh phúc đang len lỏi vào trong tim cậu.
"Nếu lúc này đây mình tỏ tình với anh ấy thì anh ấy có đồng ý không nhỉ?"
Cậu nhìn con suối đang chảy xiết dưới chân mình.
"Hay anh ta tống mình bay xuống con suối này luôn! Tệ hơn nữa là bỏ mình ở giữa cái chốn khỉ ho cò gáy này không biết chừng. Mình không nghĩ là sẽ mạo hiểm lúc này!"
– Trông anh cứ như lần đầu đến đây vậy.
– Nói là lần đầu cũng không sai, anh chỉ đến đây ăn cơm rồi đi, anh chưa từng đi sâu vào phía trong này. Nơi đây cũng không tệ.
– Chỉ một câu không tệ thôi sao? Em thì thấy thật tuyệt đấy chứ!
– Tại em chưa thấy những nơi khác thôi. Buổi chiều nay đến Chiang Mai em sẽ thấy nhiều thứ tuyệt hơn.
– Anh vừa bảo em quê mùa phải không?
– Em giận đấy à? _ Joong cười giả lả _ Thôi, mình vào ăn cơm, còn nhiều việc phải chuẩn bị cho em nữa.
– Cho em? Em cần gì nữa?
– Không cần thắc mắc, cứ theo anh. Anh sẽ lo cho em đàng hoàng, sẽ cho em thấy nhiều thứ em chưa từng thấy.
Cả hai lại băng qua cây cầu treo đi trở lại, vừa đi anh vừa nói về một nơi nào đó rất đẹp mà cậu chưa từng biết, cậu cũng không để ý nghe lắm vì cậu đang bị anh làm cho rối rắm.
"Anh vừa bảo theo anh là ý gì đây, cứ như lời tỏ tình ấy (đang ăn dưa bở). Nếu như anh bảo theo anh thật thì mình cũng không ngần ngừ gật đầu đâu. (cũng hiểu rõ là mình đang tưởng tượng)"
Cậu vừa nghĩ vừa cười thầm cho cái ý tưởng điên khùng đó. Chưa đến Chiang Mai nhưng các món ăn đã thể hiện rõ đặc sản của vùng này. Trông anh chẳng có vẻ chú ý đến các món ăn lắm, còn cậu chắc do bệnh nghề nghiệp nên hay quan sát những món ăn mà cậu có dịp thưởng thức.
Khí trời mát mẻ, món ăn ngon, ngồi ăn cùng người yêu – là cậu tự nghĩ vậy thôi (lại tiếp tục tự biên tự diễn) – thật còn gì bằng, thiên đường chắc cũng tới nhiêu đây. (anh chàng này coi bộ dễ thỏa mãn quá)
Nhìn cậu ăn vui vẻ, anh thấy cậu cũng đáng yêu. Một chàng trai ngoài hai mươi mà anh nói là đáng yêu có lẽ không phải lắm, nhưng với anh cậu còn nhỏ quá, cái vẻ ngoài của cậu tuy cũng khá là đàn ông nhưng vẫn làm anh liên tưởng tới vẻ dịu dàng của phụ nữ, bởi cậu có nước da trắng hồng. Cái đầu húi cua cắt ngắn hết cỡ đang lắc lư trước mặt càng làm mặt mũi cậu trông sáng sủa hơn.
– Nếu em để mái tóc dài thêm chút nữa sẽ rất hợp. – Anh bất chợt nói.
– Anh bảo gì?
– Không, bỗng dưng anh nghĩ nếu em để tóc dài thêm chút nữa em trông sẽ đẹp hơn.
– Anh nghĩ em sẽ đẹp hơn nếu không để cái đầu húi cua này à? – Rờ rờ cái đấu tóc cũn cỡn không chút nghệ thuật của mình cậu hỉnh hỉnh mũi – Tại cắt ngắn cho lâu dài ra, đỡ tốn tiền cắt nhiều lần.
– Anh chỉ nghĩ vậy thôi, em đừng để ý. – Joong suýt sặc vì cái lý do của cậu, lý do mà anh chưa từng nghĩ là sẽ có thể xảy ra – Ăn cơm nhanh đi, chúng ta sẽ đi tiếp.
Anh thấy mình cũng kỳ lạ, không dưng lại nghĩ như vậy. Cậu tuy có bề ngoài khá cao ráo, thân hình mảnh mai và có vẻ rắn chắc – là anh đoán vậy, do cậu lúc nào cũng mặc loại sơ mi rộng và anh cũng chưa chạm vào cậu nên cũng không biết (thật ra chạm rồi nhưng xỉn quá không nhớ thôi). Khuôn mặt cậu khá thanh tú với những đường nét mềm mại, nhưng anh không nghĩ cậu giống con gái vì từ thân hình đến nét mặt cậu cũng là con trai trăm phần trăm. Nhưng không hiểu sao với những đường nét trên khuôn mặt đó anh lại nghĩ nếu được mái tóc ôm lấy nữa thì sẽ có thêm một mớ các cô gái ngoái lại nhìn thêm một lát. So với những cô gái ở xứ Chiang Mai cậu có khi còn đẹp hơn.
– Anh không đói sao?
Chợt nhận ra mình ngừng ăn từ nãy giờ chỉ để nhìn cậu, anh cười giả lả.
– Không, vì thấy em ăn ngon quá làm anh cứ nhìn em ăn mãi, quên ăn đấy chứ.
– Cứ như anh đang nói chuyện với bạn gái anh vậy, nghe nổi hết cả da gà.
– Đừng nói bậy. Nói chuyện với người yêu phải tình tứ hơn nhiều mới làm các cô say túy lúy được. Từ từ anh sẽ dạy cậu lấy lòng con gái phải như thế nào.
– Em không rảnh làm mấy chuyện đó đâu, anh để dành xài một mình đi.
"Nếu dạy mình làm cách nào cưa đổ anh thì tốt hơn." Cậu nghĩ.
Lùa nốt chén cơm cậu gác đũa. Mắt cậu hướng tới đĩa trái cây ú ụ trên bàn.
– Cái này có nước gói lại mang lên xe chứ ăn làm sao hết nổi.
Anh lập tức ngoắc tay gọi phục vụ bàn.
– Thưa, anh cần gì?
– Chuẩn bị cho tôi hai phần như vậy mang theo đường.
– Vâng, sẽ có ngay.
– Anh không đùa chứ?!
– Em cứ ăn thoải mái đi.
Cậu thấy như anh và cậu thân thiết hơn một chút, cái cảm giác xa lạ dường như đang rút ngắn dần.
– Anh cũng thích trái cây hả?
– Không.
– Vậy sao anh kêu chuẩn bị nhiều vậy?
– Đường còn xa mà, để em thoải mái thưởng thức.
– Anh thật là...
Lúc ra xe, trên tay cậu là hai phần trái cây. Cậu cũng lắc đầu với anh luôn, người giàu có khác. Xe tiếp tục lăn bánh hướng về Chiang Mai và chỉ một lát là cậu thấy mình có thể ăn nữa được rồi, cậu khui phần trái cây ra mời mọc cho phải phép.
– Anh ăn luôn đi cho vui.
Anh nhón trái nho cho vào miệng
– Anh thích món gì? – Cậu cũng cho một quả nho vào miệng.
– Là sao?
– Ý em hỏi anh thích thức ăn gì?
– À, anh không thích cái gì gọi là cá biệt đâu, cái gì ngon, vừa miệng là anh ăn thôi.
– Vậy anh ăn tạp à?
– Em dám bảo anh như vậy sao?! Tuy có hơi... ừ thì tạp như em muốn nhưng không phải cái gì cũng nhét vào miệng được đâu, có lẽ anh chú trọng chất lượng của món ăn hơn.
Cậu cười hi hi khi nghe anh nhận mình tạp như cậu nói. Phần anh lại thấy cậu nói chuyện với anh không kiêng dè như vậy khiến anh bỗng dưng thấy thoải mái. Anh em nhà anh chẳng mấy khi trò chuyện với nhau chứ đừng nói chi là trò chuyện cởi mở. Một phần cũng do cái gia sản quá lớn của cha mẹ anh mà anh đang quản lý đây đã gây không ít hiềm khích trong gia đình. Bỗng dưng anh bắt được cậu, một người nói chuyện với anh thật tự nhiên không vì những động lực mờ ám, anh thấy như có chút không gian cho anh thả lỏng người, không phải đề phòng từng chút một khi có ai đó tiếp cận anh.
(Nhưng anh chàng này đang lầm to đấy nhỉ, cậu nhóc mà anh đang cho là vô hại thì đang ôm ấp một âm mưu còn kinh khủng hơn nhiều mà anh chưa biết – hay thực ra anh không hề nghĩ tới. Cũng mừng cho cậu vì anh không đề phòng cậu thì may ra cậu có cơ hội hơn)
Xe chạy chẳng bao lâu là cậu đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ trái cây mang theo, no rồi cậu bắt đầu gật gù rồi gục hẳn.
– Cậu này thật còn trẻ con quá, hồi sáng háo hức không ngủ đòi ngắm cảnh bên đường, bây giờ đến lúc nên xem thì ngủ mất. – Anh nói chuyện với tài xế.
– Cậu nhóc này cũng hay đó ông chủ, quê cậu ta ở đâu vậy?
– Ở Nan
– Chắc gia đình không khá giả lắm!
– Sao anh nói vậy?
– Vì tôi thấy đống đồ cậu ấy trong cốp xe nên tôi nghĩ vậy. Ông chủ không thấy lúc dọn đồ vô cốp xe trông cậu ta buồn cười lắm!
– Anh làm tôi tò mò đấy.
– Là vầy, cậu ấy thấy đống đồ của mình cũ kĩ, có thêm phần không được sạch sẽ lắm làm cậu ấy không dám bỏ vô cốp vì thấy cái xe sang trọng quá. Tôi hỏi cậu ấy muốn sao, ông biết cậu ấy trả lời sao không? Cậu ấy nói: "Bỏ vô thì thấy ngại, lỡ làm trầy xe sao cháu đền nổi. Đi xe ngoài thì tốn thêm tiền xe." Tôi bảo: "Nếu cậu ngại không cho vô thì đem bỏ hết đi, đằng nào cũng cũ quá rồi, lần này đi với ông chủ không mất tiền xe thì dùng tiền đó mua đồ mới xài."
– Rồi cậu ấy quyết định như thế nào?
– Cậu ta thấy tiếc, nên cuối cùng đi mua một cái bao to, sạch sẽ, đem dồn mọi thứ vào trong đó rồi mới cho vô xe.
Anh cười đến muốn chảy nước mắt.
– Phải chi anh nói tôi nghe sớm hơn tôi đã bảo cậu ta bỏ bớt đi. Ở nhà tôi có thiếu thứ gì đâu mà tha đi chi cho mệt. Có lẽ tôi sẽ làm cho cậu ta trông khá hơn mới được, để bảo là em trai tôi mà như vầy thì còn gì mặt mũi thằng anh này chứ.
– Ông chủ nhận cậu ta làm em thật à?
– Phải, từ nay anh cứ biết vậy. Một lát anh ghé lại chợ Chiang Mai, đi khu nào được được một chút, tôi sắm cho cậu ấy chút đồ mặc. Anh có tin là cậu ấy đến Chiang Mai mà chỉ mang theo mỗi cái áo gió.
– Tôi cá trong cái túi đồ xẹp lép của cậu ấy chắc được vài ba bộ đồ.
– Tôi cũng nghĩ vậy.
– Nhưng cậu nhóc này không có vẻ gì là tự ái khi bản thân cậu ấy không bằng người khác, cậu ta chẳng ngại ngùng khi tiếp xúc với ông chủ.
– Tôi thích cậu ta cũng là do vậy.
– Ông chủ để cậu ấy ở nhà mình, không sợ mọi người biết sẽ tìm cách tiếp cận ông chủ qua cậu ấy sao?
– Chẳng mấy ai đến đó đâu, mà có vậy cũng không sao, tôi tự biết quan sát mà.
Xe vào địa phận thành phố mà cậu vẫn chưa buồn thức dậy, anh tài xế cho xe vào khu mua sắm khá sang trọng.
– Ông chủ à, tôi nghĩ cậu ấy bây giờ chưa hợp với đồ ở đây đâu. Vả lại mấy đồ này không hợp với công việc của cậu ấy lắm.
– Vậy theo anh thì sao?
– Hay tôi đưa ông chủ tới mấy cửa hàng thường hơn một chút, tôi nghĩ là phù hợp hơn.
– Thôi thì cứ vậy đi.
Xe dừng lại trước khu cửa hàng quần áo bên trái cổng chợ Chiang Mai. Lúc gọi Dunk dậy, Joong cứ thấy buồn cười không chịu được với cái vẻ ngơ ngác của cậu.
– Trời, em ngủ lâu thế sao? Đến rồi à?
– Phải, chúng ta đang ở trước chợ Chiang Mai. Bây giờ xuống xe theo anh vào đây.
Cậu còn chưa nhận ra mình đang ở đâu đã phải lót tót theo anh vào trong chợ. Anh trông thấy một quầy khá nhiều đồ nam thì quyết định tiến tới.
– Chị chọn cho tôi vài bộ.
– Anh mặc ạ?
– Không, cậu này.
Người bán hàng nhìn cậu như độ chừng kích cỡ rồi đi lục đồ.
– Mua cho em làm gì?
– Còn hỏi làm gì, em cần quần áo phù hợp với xứ này một chút. Em chưa nghe lạnh à?
Nghe anh nói cậu mới để ý, chắc do ngồi trong xe nên cậu không nghe lạnh, bây giờ bước ra ngoài một lúc cậu bắt đầu thấy lạnh, và trời cũng đã về chiều rồi. Thấy cậu khoanh hai tay lại anh lại cười.
– Tháng này ở đây ban ngày bình thường nhưng ban đêm khá lạnh. Hơn nữa nhà của anh hơi xa trung tâm, sẽ cóng hơn em tưởng nhiều đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com