Bouss 1
Có thể khiến cho Park gia một nhà bốn người đã chuyển đến Luân Đôn cùng nhau về nhất định là chuyện rất quan trọng.
Không sai, là lễ kết hôn vô cùng long trọng của bác sĩ Tống chúng ta, tại sao có thể không long trọng, bọn họ sao có thể không tham dự chứ? Bác sĩ Tống cũng thật đáng thương, làm ba người ta bốn năm nhưng mà một chút cảm giác cũng không có, chưa xong, khổ sở theo đuổi mẹ đứa nhỏ sắp hai năm mới làm cho người ta gật đầu đồng ý gả cho anh.
Đây là một hôn lễ long trọng chưa từng có.
Chỉ là người trong cuộc đã không để ý mà người ngoài còn liên tục suy đoán thì là ăn no rỗi việc rồi.
Nhân vật chính của hôm nay - bác sĩ Tống trên mặt vô cùng hưng phấn, cô dâu bên cạnh nhìn có vẻ không tình nguyện, lại ở trong hôn lễ của mình cũng phải tươi cười với khách mời.
Ánh mắt hài lòng của Đại lão Tống gia không ngừng nhìn về phía bụng cháu dâu khiến mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là . . . . . .
Trừ hai nhân vật chính cô dâu - chú rể thu hút ánh mắt mọi người thì hai tiểu hoa đồng phía sau bọn họ cũng cực kỳ xuất sắc. Bé trai toàn thân mặc lễ phục phẳng phiu, mặt mày sáng sửa, mặc dù mới 7, 8 tuổi nhưng có thể đoán được 10 năm sau nhất định sẽ là một thiếu niên nhanh nhẹn, đẹp trai, người gặp người thích. Chỉ là hình như tính tình không tốt chút nào, bởi vì bé gái đáng yêu bên cạnh cậu mặc lễ phục màu trắng đang lôi kéo tay cậu không ngừng nói chuyện với cậu, vậy mà cậu lại luôn muốn hất cô bé ra, một giây kế tiếp lại bị cô dính vào. Lông mày của hai ông bố đã bắt đầu nhíu chặt lại rồi.
"Oppa Minyeon lát nữa chúng ta cùng đi ăn bánh ngọt được không?" Cô gái nhỏ căn bản không để ý tới người mà cô bé gọi là "ba, mẹ" đang ở trước mặt cha sứ trao nhẫn, trước mặt Oppa Minyeon thì ông bố đẹp trai ngày thường cô thích nhất cũng bay đến tận đâu đâu rồi.
"Em chỉ biết có ăn thôi sao? Cẩn thận ăn thành con heo mập đó." Giọng điệu Minyeon thật hung dữ nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bé thì động tác lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Minyeon 8 tuổi không hiểu vì sao con gái đều thích ăn đồ ngọt như vậy, em gái Jimin cũng như vậy.
"Oppa, lớn lên em cũng làm cô dâu của anh có được không?" Cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn.
"Oppa mới không cần cưới một con heo nhỏ mập." Minyeon ghét bỏ mà cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tròn phúng phính của cô, thật muốn nhéo thử có mềm giống Jimin không.
"Oppa . . Mi. . . y." Bé gái mím môi, khuôn mặt nhỏ uất ức như muốn khóc.
"Chú rể có thể hôn cô dâu." Cha xứ nghiêm trang lớn tiếng tuyên bố.
Nghe được câu này, vậy mà cô gái nhỏ lại nhón chân lên hôn đôi môi hồng hào của bé trai.
Xong rồi, nụ hôn đầu của con trai jiyeon đã không còn!
Ngồi dự lễ bên dưới đang ôm con gái từ trong tay vợ, trong nháy mắt jiyeon nhìn thấy màn này. Nó vẫn biết con gái bảo bối nhà Tự rất dính đứa con nhà mình, nhưng không biết nó lại gan dạ như vậy, trong hôn lễ ba mẹ mình đi hôn con trai nó.
À, phản ứng con trai jiyeon lại là đỏ mặt? Hơn nữa còn là bộ dạng không biết phải làm sao.
Tất cả quan khách cũng bị một màn này làm sợ ngây người, sau đó không tới 5 giây, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng cười vang lên trong giáo đường.
"Jiyeon, sao có thể như vậy?" hyomin nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con trai, trời ạ! Bảo bối nhà Tự cũng làm người ta hết hồn.
"Chuyện trẻ con, người lớn không cần để ý quá nhiều. Có mệt không?" Một tay ôm lấy tiểu công chúa Park gia, một tay ôm vai vợ, jiyeon cũng không thừa nhận đó là chuyện to tát gì.
"Nhưng . . . . . ." hyomin còn muốn nói điều gì đã bị chồng mình ôm lấy, theo mọi người đi ra ngoài rồi.
Tiệc cưới Tống gia được cử hành tại khách sạn vào buổi tối.
Đèn treo thủy tinh tinh xảo khiến đại sảnh đón khách trở nên sáng rực, ăn uống linh đình, phục trang đẹp đẽ lóng lánh. Bữa tiệc ở xã hội thượng lưu từ trước đến giờ đều là nơi những nhân vật nổi tiếng hội tụ, nhất là gia thế hiển hách như Tống gia, lại là tiệc cưới cậu chủ nhà họ tống, tưng bừng đến mức nào cũng có thể đoán được, tất cả mọi người có thể tham gia buổi dạ tiệc này đều cảm thấy vinh hạnh. Còn là một cơ hội tốt để nói chuyện hợp tác đầu tư.
Là bạn thân người ta,jiyeon cùng hyomin nhất định phải trình diện. Chỉ là vì không để cho hai đứa nhỏ làm loạn, sau khi nghi thức ở giáo đường kết thúc, bọn họ liền đem hai tiểu bảo bối về Park2 Gia, chỉ đi một mình.
Một bộ lễ phục tơ gấm đen nhánh, thiết kế gọt vai lộ ra bả vai mượt mà xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn được tơ lụa bọc lại, một phần ngực lộ ra bên ngoài khiến người nhìn hít hà nín thở.
Gấm đen quấn lại thành một bông hoa rất độc đáo, ở hông rực rỡ nở rộ, là vật trang trí duy nhất cho lễ phục này, lại làm cho vòng eo mảnh khảnh của cô trông có vẻ một vòng ôm không đủ, làn váy như nước lay động, lễ phục đơn giản mà thanh lịch, giày thủy tinh cao 5 tấc làm cho khí chất dịu dàng của cô càng thêm tinh tế.
Vẻ đẹp của cô thiếu chút xíu nữa làm lu mờ vẻ nổi bật của cô dâu đêm nay, làm cho người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đem cô giấu sâu đi, không để tên đàn ông khác nhìn nữa, đặc biệt là người vẫn ôm mảnh khảnh vòng eo của cô, nó chỉ muốn đem cô giấu đi, trừ nó ra, không ai có thể nhòm ngó. Tay hyomin ở sau lưng jiyeon dùng sức nhéo, người này thật quá đáng. Từ khi cô thay quần áo xong xuất hiện trước mặt nó thì ánh mắt người đột nhiên trở nên nóng bỏng lên, cái kiểu nhìn trực tiếp chăm chú đó khiến cô có cảm giác nó đang dùng ánh mắt cởi quần áo cô ra.
Đặc biệt sau khi tiến vào hội trường, jiyeon vẫn dùng sức kéo cô không thả, ngay cả cô đi vệ sinh, nó cũng gắng theo kịp. nó không cần quá đáng như vậy chứ?
"jiyeon, buông unnie ra. unnienđói bụng." hyomin muốn kéo bàn tay siết chặt bên hông ra, thế nhưng nó lại hơn dùng sức ôm chặt hơn.
"em đi với unnie." Cúi đầu nhìn cô vợ đang tức giận,jiyeon vẫn dịu dàng dụ dỗ.
"unnie không cần em đi chung." em tới tham gia tiệc cưới người ta không phải sao? Vừa tới đã đòi kéo cô về, ngay cả chào hỏi chủ nhân bữa tiệc cũng chẳng có.
"minnie, ngoan. Không nên tức giận, lát nữa chúng ta chào hỏi Tự là có thể đi về, có được không?" jiyeon thật sự là không ở nổi nữa.
jiyeon hối hận, vô cùng hối hận! Không nên để cô ăn mặc như vậy tới đây, nhìn trong hội trường đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vợ nó,nó hận không thể móc toàn bộ những con mắt kia ra. Không được nữa, trực tiếp đóng gói cô đem về nhà là được rồi, nhưng không được, bởi vì đây là tiệc cưới Tự, bọn họ ít nhất phải đợi đến sau khi vũ hội bắt đầu mới có thể về được.
"Tổng giám đốc Prak, đã lâu không gặp." Ở trong góc dịu dàng dỗ cô vợ đang khó chịu,jiyeon không ngờ tới còn có người đến quấy rầy nó. Mà đó lại là người không thể xem nhẹ trong hai giới chính - thương Lục Lão.
"Lục Lão." jiyeon nhẹ nhàng đưa ly thủy tinh lên, coi như là chào hỏi, dù sao trước kia Lục lão đã từng có ân với nó, nó không thể mặc kệ như với người khác, nhưng người phụ nữ trong ngực nó không cách nào nhúc nhích như cũ.
"Tôi có chút chuyện đầu tư muốn thương lượng với cậu, không biết có tiện không?" Lục lão cười, nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm người trong ngực jiyeon. Xem ra bên ngoài đồn không sai, sự chiếm đoạt của jiyeon đối với cô vợ nhỏ của mình quả thật không cách nào tưởng tượng nổi.
"Lục lão có lời gì đừng ngại nói thẳng." jiyeon đối với cái nhìn của người khác cũng không quan tâm, nó chỉ luôn làm chuyện nó muốn.
"jiyeon,unnie tới bên kia trước được không?" hyomin ở trong lòng nó ngẩng đầu, hai mắt mở to, giống như nếu nó dám nói không, cô sẽ làm nó đẹp mặt, mặc dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy.
"Được rồi! Cẩn thận một chút, không nên đi xa. Lát em qua tìm unnie. Ngoan!" Cũng không thể buộc quá chặt, để cô đi một lát đi! jiyeon rốt cuộc buông tay ra.
May là bữa tiệc tối nay chọn hình thức tiệc đứng truyền thống, khiến khách có thể cảm nhận được tiệc vui vừa có thể tự do thoải mái thưởng thức rượu ngon.
hyomin cầm đĩa to lên, tùy ý lựa chọn mấy thứ rau và trái cây mình thích, đang muốn đến sảnh hưởng thụ thức ăn ngon, nhưng nguyện vọng muốn lẳng lặng dùng bữa của cô hình như không thành hiện thực?
"hyomin, đã lâu không gặp." Một giọng nói chậm rãi có chút quen thuộc vang lên bên tai.
hyomin bưng đĩa từ từ quay đầu lại, là khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi của ông Park Gum đang mỉm cười.
Gặp nhau như vậy khiến hyomin không phản ứng kịp. Tống gia và Park gia đều là danh gia vọng tộc, mặc dù trên phương diện làm ăn rất ít lui tới, nhưng giao tình thế hệ trước vẫn còn, cho dù là jiyeon đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Park nhưng ở tiệc cưới Tự nhìn thấy ông cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng hyomin không ngờ ông sẽ đi về phía trước chào hỏi cô,jiyeon đang ở đâu vậy? Hai mắt lo lắng nhìn chung quanh, nhưng trong bữa tiệc người đến người đi, cô tìm thế nào cũng không thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
"hyomin, ta không làm con sợ chứ?" ông nhíu mày. Từ nhiều năm trước biết cô đến bây giờ, ông biết nó là đứa nhỏ hướng nội, lại khá nhát gan, mặc dù gả vào Park gia nhiều năm, ông cũng chưa nói chuyện nhiều với nó. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy cô và jiyeon cùng đi tới, cái suy nghĩ muốn biết bọn họ sống có tốt không càng ngày càng mãnh liệt.
Mặc kệ jiyeon có phải là con ông hay không, nhưng nó đều là đứa con đã gọi ông là ba hơn 23 năm qua. Hai năm trước nó rời khỏi J&M, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với nhà họ Park.
Dưới yêu cầu của ông, nửa năm trước xinbo đã về làm chủ J&M, lão già như ông rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù không còn bận lòng chuyện công ty, trong lòng ông vẫn còn chuyện không yên lòng, đó chính là jiyeon.
Ông không hy vọng xa vời nó có thể giống như trước trở lại Park gia gọi ông một tiếng "Ba." Nhưng dù sao ông cũng thấy nó trưởng thành từ nhỏ đến lớn, một tay bồi dưỡng ra nó, mặc kệ như thế nào, ông vẫn hi vọng nó sống tốt, vậy là được rồi.
Năng lực của nó, ông chưa bao giờ hoài nghi. Rời khỏi công ty đại gia tộc J&M, nó có thể làm mưa làm gió bên ngoài, không hề kém cỏi chút nào. Hiện tại công ty đầu tư của nó không phải phát triển không ngừng sao? Bao nhiêu danh môn quý tộc muốn cùng nó hợp tác chứ?
Đáng chết, vậy mà ông lại sợ sệt, không dám tiến lên chào hỏi một tiếng với con, thấy hyomin đi tới một mình, ông liền đi theo, hi vọng từ trong miệng của cô biết nhiều hơn về con.
"Ba. . . . . ." Nhìn ánh mắt tha thiết của trưởng bối,hyomin không cách nào cự tuyệt ông. Đúng, cô mở miệng gọi ông một tiếng "Ba". Bởi vì ông đã từng là ba của jiyeon, mặc kệ việc đời thay đổi thế nào, mặc kệ thân thế của em ấy là gì, người đàn ông trước mắt này đều là người ba đã nuôi jiyeon thành người.
Mà rốt cuộc ông đã làm sai chuyện gì,hyomin không muốn đi truy cứu. jiyeon cũng đã làm ba, nên cảm nhận được cảm giác đó rồi. jiyeon cũng sẽ không trách cô.
"hyomin, bọn nhỏ đều khỏe chứ?" ông bị một tiếng "Ba" này làm cảm động đến hốc mắt nóng lên. Ông luôn cho rằng hyomin là một đứa con gái ngoan, lương thiện, mặc kệ cô ở bên ai, đối với ông mà nói không có gì khác biệt, ở trong cảm nhận của ông, cả hai đều là con ông.
"Bọn nhỏ rất khỏe, cám ơn ba quan tâm."hyomin nhẹ cười, thì ra là cô ở trước mặt ông có thể làm được tốt như vậy, thì ra là cô đã không còn là cô gái đối mặt với trường hợp này sẽ lắp bắp, nói không ra lời năm đó rồi. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ.
"Có rãnh dẫn bọn nhỏ về thăm ba. jiyeon vẫn bận như vậy?" Ông quan tâm nhất vẫn là jiyeon.
"Công việc em ấy khá bận rộn. Mấy ngày nữa bọn con phải về Luân Đôn rồi." ông muốn bọn họ về Park gia một chuyến sao? hyomin không dám khẳng định. Nhưng jiyeon đâu rồi, em ấy đồng ý không?
"Không bằng chúng ta đến bên kia ngồi xuống tán gẫu tiếp đi." ông chú ý tới hyomin cầm đĩa trên tay. Ông vẫn còn nhiều lời muốn hỏi cô.
Chữ "Dạ" còn chưa ra khỏi miệng thì một giọng nói nhanh hơn đã chen vào.
"Không phải bảo unnie không nên chạy loạn sao?" jiyeon đã tới. em ấy cũng thấy ông? hyomin nâng đĩa, ngước mắt: "jiyeon,unnie chỉ nói chuyện với ba chút thôi."
"em đã chào hỏi Tự, bây giờ chúng ta đi về thôi." jiyeon không có nhìn tới ông, đi thẳng tới bên người cô, nhận lấy cái khay nặng trong tay cô.
"jiyeon." ông nhìn đứa con cao lớn đó, trong mắt của con không hề có sự hiện hữu của ông. Giọng ông run rẩy.
"jiyeon . . . . . ." hyomin kéo tay nó, giữ chặt lòng bàn tay. Mềm mại cùng cứng rắn lúc này lại hòa vào nhau.
"minnie. . . . . ." Nhìn sự chờ đợi trong mắt cô, jiyeon biết cô muốn nói cái gì. Nếu như đó là cô hi vọng nó làm, vậy nó nguyện ý.
"Ba, tụi con đi về trước. Hẹn gặp lại." Đi qua thân thể cao lớn,jiyeon nhẹ nhàng nói với ông một câu, sau đó kéo tay hyomin không nói một lời đi ra ngoài.
Nó hoàn nguyện ý gọi ông là "Ba", vậy có phải nó đã không còn hận năm đó ông che giấu không?
"jiyeon, chờ một chút." Lúc bọn họ sắp ngồi vào trong xe,ông đuổi theo gọi lại bọn họ.
Tay jiyeon mở cửa xe không có ngừng, để hyomin ngồi vào trong xe xong,jiyeon đứng lại nhìn người đàn ông nó phải gọi là "Ba", thì ra là thân thể cao lớn lưng đã hơi gù, mái tóc đen đã bắt đầu điểm trắng. Ông không còn là người đàn ông chỉ biết ngẩng mặt lên trời, lúc này ông cũng chỉ là một người cha chờ đợi con thôi.
"Ba, còn có việc sao?" jiyeon cúi mắt. Giữa bọn họ còn có cái gì để nói sao? Nói gì lúc này còn quan trọng sao?
"xinbo muốn kết hôn. 18 tháng này, con có thể tới không? Ba hi vọng con có thể cùng hyomin về." Con trai út nhà bọn họ cuối cùng cũng muốn kết hôn, nếu như jiyeon có thể trở về thì thật sự là viên mãn. Sở Mạnh, con đồng ý về không?
"Con biết rồi."xinbo - người từng giành phụ nữ với nó, thiếu gia thật sự của nhà họ Park cũng muốn kết hôn sao?
Trong nháy mắt, thời gian hình như chưa từng trôi qua, giống như trở về hơn hai mươi năm trước, có một bé trai 7 tuổi, mỗi lần sau khi nó tan học về nhà cũng sẽ đi theo sát phía sau nó ngọt ngào gọi: "unnie hai, unnie hai . . . . . . Chơi với em đi."
Năm tháng hạnh phúc mà ấm áp đó. Thời gian đã trôi qua một đoạn đường dài như vậy. Con đường xót xa và đau đớn có ai sẽ biết? Có người nào thật sự quan tâm?
Trên đường về nhà, hai người bọn họ ngồi trong xe, yên lặng không nói gì. jiyeon đang tức giận sao? Hình như không giống. Nhưng nó không vui, cô biết. Tại sao? Bởi vì gặp mặt ông Park sao?
Cuộc sống của bọn họ quả thật rất hạnh phúc, rất bình thản. Nhưng cô biết, trong lòng jiyeon vẫn có một khúc mắc quấn chặt lấy jiyeon. Đó chính là thân thế jiyeon.
Nhưng jiyeon chưa bao giờ từng nói với cô, mà cô lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào. Cô một mực chờ đợi, chờ đến một ngày jiyeon chủ động mở miệng nói cho cô biết.
Cô không nhất định phải ở trên vết thương của jiyeon vẽ thêm một nhát, nhưng cô biết, nếu như vướng mắc này không thể tháo gỡ, vậy mỗi khi jiyeon nghĩ tới sẽ rất đau lòng. Giống như bây giờ, sau khi gặp ông Park, trong lòng jiyeon lại bắt đầu bức bối đúng không? Nếu như không phải là cô ở bên cạnh jiyeon,jiyeon nhất định sẽ trốn vào góc nào đó một mình chịu đựng? Thật ra thì người này, ở phương diện khác rất yếu ớt, bao giờ cũng thích giấu mọi chuyện trong lòng.
jiyeon, có thể nói cho unnie biết không?
Xe quẹo khúc quanh,hyomin trộm nhìn nó, nó vẫn là vẻ mặt không biểu cảm. Giơ tay lên, từ từ vươn tới, mãi cho đến nắm lấy tay nó đang lái xe.
jiyeon cúi mắt, nhìn bàn tay trắng noãn, không nói gì.
Cô cười, vô cùng dịu dàng, vô cùng ngọt ngào đến gần phía nó, sau đó gương mặt áp vào ngực nó, cảm thấy thân thể nó rõ ràng đang căng thẳng nhưng không có đẩy cô ra.
Nhếch miệng cười, cô tiến sát vào trong ngực nó: "jiyeon. . . . . . unnie yêu em, rất yêu, rất yêu." Không biết cần bao nhiêu tình yêu mới có thể hòa tan hết khúc mắt trong lòng jiyeon
jiyeon đạp mạnh thắng xe, chiếc xe xinh đẹp lập tức dừng lại ven đường.
Cả người cô gần như sát vào trong ngực nó, cô nghe tim nó đập, bên trong lồng ngực đập rộn ràng.
"minnie. . . . . ." Ôm thật chặt cô vào ngực. jiyeon nhắm mắt lại chẳng nói nên lời. nó biết cô yêu nó, cũng vẫn luôn nói cô yêu nó. Nhưng vào ban đêm, khi cô dựa vào ngực nó, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói với nó rằng cô yêu nó. Điều này vẫn khiến nó rất kinh ngạc.
jiyeon mở miệng muốn nói gì đó với cô, nhưng mà lời nói ở cổ họng làm thế nào cũng không mở miệng được. Chỉ có thể ôm cô thật chặt như vậy không buông.
"jiyeon. . . . . ." Ở trong lòng jiyeon ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vẫn là ánh mắt sáng như sao trời kia.
"minnie, nếu như em không có gì cả,unnie có chọn ở bên em không?" Cúi đầu cầm tay cô.
Lời nói như vậy rất ngớ ngẩn, người quả quyết, bá đạo này căn bản sẽ không nói ra khỏi miệng trước mặt người khác. Nhưng ở trước mặt cô,jiyeon bộc lộ chỗ yếu đuối nhất trong lòng, chỉ vì người phụ nữ trước mắt là người phụ nữ nó thật tâm thề sẽ dùng cả đời để quan tâm, che chở.
Rõ ràng thân thể mảnh mai, bàn tay nhỏ như vậy lại cho jiyeon nhiều ấm áp và khích lệ đến thế.
"jiyeon,em vĩnh viễn sẽ không chẳng có gì cả. em còn có unnie, còn có các con." Người này, khiến nó yếu đuối thật không dễ dàng! Nhưng thỉnh thoảng ở trước mặt người mình yêu yếu đuối sẽ như thế nào? Ở trong cảm nhận của cô,jiyeon vẫn là vì cô mà một tay chống cả bầu trời, là người mãi đau vì cô, sợ cô không vui.
"minnie. . . . . ." Nụ hôn đầy tình cảm rơi vào môi cô. Dụ dỗ môi lưỡi, trêu chọc, khiến cô chống cự không hiệu quả, chỉ có thể buông tha, nhu nhược bị jiyeon ôm vào trong ngực yêu thương.
"minnie, mãi mãi đừng rời xa em." jiyeon dừng ở môi mềm mại của cô, hơi thở không yên thấp giọng yêu cầu.
"jiyeon, nói cho unnie biết em không vui vì sao có được không?" Bàn tay mảnh khảnh xoa khuôn mặt tuấn tú khiến cô đau lòng không thôi. jiyeon vẫn luôn hi vọng cô có thể ở bên cạnh nó vui vẻ, cô cũng muốn nó như vậy được chứ?
Từ nay về sau, để cho unnie nắm tay em không bao giờ nữa buông ra nữa được không? Để cho unnie thực sự ở trong tim em, được không? jiyeon.
"Được." Một chữ "được" trước sau như một - đơn giản, sáng tỏ, giống như trái tim jiyeon dành cho cô, cho tới bây giờ vẫn là đơn giản mà trực tiếp.
hyomin không ngờ nơi jiy kéo jiyeon cô tới vào sáng sớm hôm sau lại là công viên tưởng niệm.
"Sợ sao?" Xuống xe, gương mặt cô kinh ngạc cùng không tin. jiyeon đây là?
"Không sợ. jiyeon, em có unnie, cái gì cũng không sợ." Sợ cái gì chứ? Cô chỉ là kinh ngạc thôi. Thì ra là tối hôm qua jiyeon nói "được" chính là mang cô tới nơi này, là tới thăm mẹ nó sao?
Tay trong tay, bọn họ cùng nhau từ từ leo lên.
Buổi sáng gió lạnh nhưng trên trán Ngưng Lộ vẫn toát ra nhiều mồ hôi.
Người kia lại đi nhanh như vậy, cô cũng chỉ là buông tay jiyeon ra lau mồ hôi xíu thôi, vậy mà jiyeon bước một lần vài bậc, thật là, có cần thiết gấp như vậy không?
Cắn môi, cô chỉ có thể cố gắng chấp nhận đi lên trên, thật sự đã rất lâu rồi không có vận động, chỉ là đi một đoạn đường ngắn đã bắt đầu thở hồng hộc, ngẩng đầu lên nhìn người đi phía trước, tốc độ cũng không thay đổi, cũng không có thấy jiyeon khom lưng gì cả, thể lực tốt như vậy.
"jiyeon. . . . . ." Rõ ràng mới vừa rồi còn tốt, thế nào vừa đi lên núi nó lại bắt đầu không nói chuyện? Cái tên kỳ cục này, sao luôn không đổi được thế?
"minnie, xin lỗi. Nào,em cõng unnie" Tiếng kêu nhõng nhẽo cuối cùng cũng gọi lại được người kia vẫn cố gắng đi lên trên kia. jiyeon đi mấy sải bước về bên người cô ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt nhỏ của cô đã nóng đến đỏ bừng, sao jiyeon lại quên thể lực cô kém nó quá xa, căn bản là không thể đuổi kịp bước chân nó. Vậy mà nó lại bởi vì nóng lòng nhanh tới chỗ đó mà bỏ quên cô vì lau mồ hôi chưa có theo sau.
"Không cần, người ta sẽ cười." Mặc dù lúc này căn bản không có người sẽ đến công viên tưởng niệm, nhưng cô vẫn ngại. Ở nơi như thế này, bọn họ làm ra hành động thân mật như vậy có phải quá không nên không?
"Đi lên, hoặc là em ôm unnie lên. unne chọn một đi." Cái tên ác bá lại bắt đầu xuất hiện rồi. Được rồi, được rồi, cô để jiyeon cõng là được chứ gì.
Trong mộ viên yên tĩnh, một người cao lớn cõng một người phụ nữ nhỏ con một đường đi lên, bước chân không hề chậm lại. Trong gió mát đung đưa, những cây bách cao to như ngưỡng mộ mà đung đưa.
Một người sẵn lòng vì mày làm như vậy, còn có cái gì là không thể vì mày làm chứ?
"jiyeon, bà là . . . . . ." Rốt cuộc đi lên đỉnh núi, đi tới trước bia mộ một người phụ nữ mỉm cười xinh đẹp rồi dừng lại
"Bà chính là mẹ ruột của em." jiyeon nắm tay cô ngồi xuống.
Nhìn bức hình nhỏ có một cô gái đã vài chục năm vẫn như cũ, nhẹ nhàng cười. Mẹ, con dẫn minnie đến thăm mẹ, chúng con ở bên nhau, sống rất tốt, rất hạnh phúc.
"jiyeon . . . . . unnie . . . . . ." hyomin nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của jiyeon, bàn tay mảnh khảnh xoa mặt jiyeon, vô cùng đau lòng. Đau lòng jiyeon những năm gần đây một mình chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, lại chưa từng nhắc qua trước mặt cô. Mặc dù nhiều năm trước từ trong miệng xinbo biết được thân thế ly kỳ của jiyeon, thế nhưng jiyeon lại chưa bao giờ nói.
Không đề cập tới không có nghĩa là đã quên hết, có vài thứ, giấu càng lâu, đau đớn lại càng sâu. jiyeon, đem những thương đau nhất trong lòng em nói cho unnie biết được không? Chúng ta cùng nhau gánh chịu, cùng nhau đối mặt. Bởi vì unnie yêu em, yêu đến không muốn mãi mệt mỏi một mình như vậy.
"minnie. . . . . ." Kéo tay cô xuống,jiyeon ngồi dưới đất, dựa lưng vào bia mộ. Hai tay thuận thế bế cô lên trên đầu gối, rủ rỉ bên tai cô chuyện xưa như phim truyền hình 30 năm về trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com