Chương 159 Ngươi không xứng đoạt thiếu gia với ta
Diệp Bạch Đinh viết chữ không đẹp, vẽ tranh cũng không có thiên phú gì, từng học phác hoạ, chơi điêu khắc, tuy rằng thường bị lão sư nói có phong cách riêng, cũng coi như có một chút cơ sở mỹ thuật, nhiều thì làm không được, phụ trợ công việc pháp y là đủ rồi.
Phục hình xương sọ cũng không đơn giản, liên quan đến rất nhiều tri thức, bao gồm giải phẫu học, nhân loại học, di truyền học v.v., công việc chủ yếu là hoàn thành trên đầu lâu, lấy hình dạng đầu lâu làm cơ sở, yêu cầu đo đạc chuẩn xác độ dày của tổ chức mềm, vị trí kết cấu ngũ quan được quyết định bởi hình thái cốt cách, khác biệt giới tính và tuổi sẽ cấu thành khác biệt đặt thù của phần mặt, kỹ thuật ở hiện đại có máy tính hỗ trợ, có thể tiến hành phục dựng 3D tinh chuẩn hơn, lĩnh vực này có rất nhiều thiên tài, tỷ như Diệp Bạch Đinh biết có một vị giáo sư rất có tâm huyết với kỹ thuật này, đã từng từ một mảnh xương sọ nhỏ đã vỡ nát, phục hồi tinh chuẩn dung mạo của nạn nhân......
Đầu tiên là rửa sạch, kiểm tra chấn chỉnh hình dạng xương sọ, trước sau có chênh lệch hay không, sau cổ và cằm có bị ngoại lực làm cho lệch đi hay không, nếu có, phải điều chỉnh, sau đó dựa theo đặc điểm giải phẫu phần mặt, độ dày mỏng của tổ chức mềm, dùng bùn dẻo, tiến hành thao tác trên mô hình thạch cao của xương sọ, ở cổ đại không tiện tìm chất liệu, chỉ có thể tìm thứ khác thay thế, Diệp Bạch Đinh thử một chút, đất sét vàng không tồi, thêm một ít phụ liệu làm sệt, là hoàn toàn có thể sử dụng, ngoại trừ màu hơi tối, thoạt nhìn không đẹp lắm, hiệu quả là không sai biệt lắm.
Trong quá trình đó yêu cầu đo lường, tính toán đủ loại góc độ cao thấp, sâu cạn, hắn cần phải tìm ra loại thước có độ chính xác cao nhất mà nơi này có, có khi còn cần phải gia công một chút, làm cái thước xếp, bút lông dùng không thuận tay, hắn dứt khoát đổi thành bút than, tiện để viết viết tính tính.
Diệp Bạch Đinh cảm thấy rất may mắn...... Còn may tri thức toán học chưa quên sạch sẽ.
Toàn bộ công việc cần phải tinh tế, tận khả năng tránh sai lầm, tốt nhất là không xuất hiện sai lầm, độ cung phần mặt quyết định đặc thù của tướng mạo, sai một cái mm, có khả năng sẽ khác nhau như trời với đất.
Từng chút một từng chút một, Diệp Bạch Đinh tính toán, cầm thanh gỗ nhỏ đã được chuốt tốt, vừa mảnh vừa ngắn, tiến hành đánh dấu trên mô hình xương sọ, mép tóc, giữa mày, nhân trung, phần mép xương hàm, dưới cằm...... Đặc biệt chú ý hướng đi và hình thái của ngũ quan, người chết tuổi hơn hai mươi, có đặc thù mà tuổi này mới có.
Toàn bộ quá trình yêu cầu cẩn thận cùng kiên nhẫn phi thường, dùng thời gian rất dài, hắn không có nửa phần nóng nảy, dựa theo kế hoạch đã vạch, từng bước từng bước, không bỏ sót một chút nào.
Vì thế mấy ngày nay, Bắc Trấn Phủ Tư cứ hay nhìn thấy thiếu gia ôm cái đầu lâu, vừa chùi chùi vừa đè đè vừa trát bùn lên, thường hay gắn lên mấy thứ to như hạt đậu xanh, thường thường dừng lại, lùi ra xa nhìn nhìn, đến gần nhìn nhìn, không hài lòng còn phải điều chỉnh, thường xuyên bỏ đi lớp bùn nhìn có vẻ không phù hợp rồi lại trát trở lại......
Chỉ có chút xíu bùn như vậy, thật sự, chả có bao nhiêu, thiếu gia cũng muốn chơi ra hoa, lúc tỉ mỉ còn cầm cái nhíp nhỏ của hắn, tách từng tí một ra, trát lên từng chút!
Đám Cẩm Y Vệ nhìn thấy rất tò mò, mọi người đều là từ lũ nhóc con mà lớn thành bây giờ, ai chưa chơi bùn, nhưng ai chơi bùn còn chơi ra đủ trò như vậy? Đầu lâu trát bùn, đây là cái tổ hợp gì?
Nghe nói là vì phá án, thiếu gia muốn nặn ra mặt người chết từ đầu lâu, mọi người một mảnh yên tĩnh.
Không phải!! Chuyện như vậy cũng có thể làm? Có mỗi cái đầu lâu, là có thể nặn ra cái mặt? Thiếu gia là người hay là thần, lợi hại như vậy sao?
Đại gia từ đầu còn thấy lạ mắt, sau đó ánh mắt tràn ngập kính trọng, cuối cùng khi đi ngang đều cẩn thận phóng nhẹ bước chân, sợ quấy rầy đến thiếu gia. Nặn ra mặt từ đầu lâu a, khắp thiên hạ có ai nghe nói qua? Cái này nếu thật sự làm ra được, đừng nói là lần đầu ở Bắc Trấn Phủ Tư, mà có khi là lần đầu ở Đại Chiêu!
......
Ứng Cung hầu, Thân Khương bài tra hỏi cung, thủ đoạn gì cũng lôi ra, lúc này ngay cả rượu cũng mang theo, đưa cho một cái quản sự chừng hai mươi mấy tuổi: "Ngươi lén nói vài câu với ta, không ai biết, ta bảo đảm không bán ngươi, cũng không bắt ngươi lên công đường làm chứng, sợ cái gì? Ta lại không hỏi mấy thứ tân bí ngươi khó mở miệng đó, chỉ là có chút tò mò, sao người hầu hạ trong phủ đều là người trẻ tuổi, không thấy ai già vậy?"
Tiểu quản sự nhìn trái nhìn phải, cẩn thận nhận lấy rượu: "Hầu phủ quy củ nhiều mà, khó giữ lắm, nói không chừng là phạm lỗi gì đó...... Nơi này hạ nhân hầu hạ, mấy năm là đổi một lần, lâu nhất cũng không quá mười năm, ngài cũng đừng lôi kéo tiểu nhân hỏi, tiểu nhân không thể liên quan gì tới ngài, bằng không cũng phải bị đổi đi, tiểu nhân thật sự không biết gì cả, đều có quy củ, người khác không thể nói, tiểu nhân cũng không thể hỏi......"
"Liền tùy tiện tám hai câu, tám xong sẽ tha cho ngươi, đừng sợ, viện của các chủ tử trong phủ, ngươi từng tới chưa?"
"Các phòng đều có người chuyên thủ, người khác không được phép tới gần."
Thân Khương xoay tròng mắt: "Vậy mấy cái viện này lớn như vậy, trống như vậy, lúc an tĩnh thì đáng sợ cỡ nào a, ngươi không nghe thấy tiếng gì sao?"
"Cũng không phải," tiểu quản sự nhìn trái nhìn phải, càng thấp giọng nói, "Nghe nói tòa nhà này có ma quỷ đó! Thường xuyên có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không biết ở đâu truyền đến, còn có tiếng nữ quỷ rên rên rỉ rỉ, nghe hơi giống như đang làm cái chuyện kia...... Khụ, chỉ là nghe giống mà thôi, không chừng là tiếng gió, không thể coi là thật!"
Thân Khương vừa nói chuyện tào lao với tiểu quản sự, trong lòng vừa nhanh chóng xoay chuyển, thanh âm quái dị mà đối phương hình dung, rất giống khi cơ quan của đường hầm bị mở ra, tiếng mở cửa đóng cửa, nữ quỷ nào làm loại chuyện này, rõ ràng chính là người trong nhà này yêu đương vụng trộm!
"Viện nào có nữ quỷ? Quá là thú vị, nói nhanh lên."
"Cái này sao......"
......
Cừu Nghi Thanh thân là Chỉ Huy Sứ, công tác trên tay không chỉ có vụ này, tranh thủ thời gian tiếp thu tin tức vụ án mới, phát ra mệnh lệnh, hơi rảnh một chút, liền tự mình đi tra.
Y phát hiện thứ như hoa mộc cúc rất ít thấy ở Đại Chiêu, chỉ có thương nhân chuyên đi lấy hàng phiên bang mới có thể bán, với quy củ và thái độ đối ngoại của Ứng Cung hầu phủ, bình thường sẽ không giao thiệp với loại thương nhân này, vậy thứ này là từ đâu ra? Cái mắt xích này xuất hiện, làm y cảm thấy có chút kỳ quái.
Cảm giác Ứng Cung hầu cho y cũng rất kỳ quái, nhà cao cửa rộng y thấy không ít, loại này vẫn là lần đầu, y cứ cảm thấy có thứ gì đó bị chôn giấu rất sâu còn chưa được đào ra, thậm chí còn chưa nhìn thấy.
Khi bôn ba theo dõi, tra án tìm manh mối khắp nơi, y ngẫu nhiên đụng mặt Đông Xưởng xưởng công Phú Lực Hành, hoặc Tây Hán xưởng công Ban Hòa An, người đầu tiên còn chưa mở miệng chào hỏi, đã chạy mất, người thứ hai sẽ ổn trọng chắp tay, chào hỏi một cái, bất quá cũng chỉ là chào hỏi mà thôi, sau đó liền xoay người rời đi.
Giống như chỉ là ngẫu nhiên gặp được, nghĩ nhiều là ảo giác, nhưng Cừu Nghi Thanh biết đây không phải ảo giác, hai người đó gần nhất có bệnh, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì chứ? Đoạt người của y?
Chỉ Huy Sứ mị mắt, vậy thì thật đúng là nằm mơ.
Trong lúc mọi người bận đủ kiểu, cũng không trì hoãn nhận được tin tức mới, Thân Khương biết thiếu gia 'chơi bùn', muốn khôi phục dung mạo, lập tức cảm thấy rất tiếc nuối, đúng là quá tiếc nuối, thời khắc lợi hại như vậy, mà hắn không canh giữ bên cạnh, nhìn không tới! Không được, cần phải đẩy nhanh tiến trình công tác, để trở về nhìn xem, rốt cuộc là chơi cái trò gì!
Cừu Nghi Thanh tất nhiên là kiêu ngạo, tuy rằng hiếm khi biểu hiện ra ngoài, có bận có mệt đi nữa, mỗi ngày y đều phải về Bắc Trấn Phủ Tư một chuyến, cho dù phải thay quần áo, có khi là ở đêm khuya, có khi là ở ban ngày, mặc kệ tiểu ngỗ tác có biết hay không, có thấy y hay không, y chỉ cần có thể nhìn tiểu ngỗ tác một cái, là tinh thần no đủ, tiếp tục làm việc.
Vụ án của Bắc Trấn Phủ Tư là cơ mật, chưa điều tra rõ không có khả năng nói ra, bản lĩnh cá nhân lại không phải bí mật, có đôi khi thứ càng thần bí, thì càng truyền bá rộng rãi, chuyện Diệp Bạch Đinh đắp bùn lên xương người, làm tái hiện dung mạo người chết, rất nhiều người ngoài cũng biết.
"Loại chuyện này có thể làm sao? Sao ta không quá tin chứ......"
"Bắc Trấn Phủ Tư nhất định là đang hù người, khắp thiên hạ không ai có thể làm được chuyện này!"
"Nếu là thật...... Ta muốn hỏi một chút, Cẩm Y Vệ hiện tại có thu người không? Loại kín miệng cần mẫn, còn không cần phát tiền công đó!"
Không có quan hệ gì hết, chỉ là muốn xem cái náo nhiệt, có chút quan hệ, thì đặc biệt tò mò, muốn biết như thế nào có thể làm được, đủ loại thì thầm truyền ra từ tiểu viện của Bắc Trấn Phủ Tư ra bên ngoài, đến Chiếu Ngục, ra phố phường, quan trường, thậm chí vào trong cung......
Nên biết đến đều đã biết.
Bản thân Diệp Bạch Đinh thì không để ý, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào công tác, hết sức chuyên chú, mất ăn mất ngủ, chỉ thiếu nước ôm đầu lâu ngủ.
Ngẫu nhiên dùng mắt quá độ, thật sự đau đầu khô mắt, hắn cũng biết nghỉ ngơi, ra cửa hoạt động chân tay, thả lỏng một chút, bằng không đừng nói xương cốt người khác, xương cốt của hắn cũng phải có vấn đề.
Những lúc như vậy thì Huyền Phong rất quan trọng, nó giống như có một loại bản lĩnh, chỉ cần thiếu gia ra tới, muốn động chân động tay, nó liền biết, lập tức lộc cộc chạy tới, trong miệng còn ngậm quả cầu mây, làm thiếu gia chơi với nó.
Diệp Bạch Đinh đầu tiên là nựng cẩu tử từ trên xuống dưới một lần, một người một cẩu đều sung sướng, rồi mới tìm chỗ trống trải, chơi cầu.
Tiền viện của Bắc Trấn Phủ Tư trống trải an tĩnh, không khí túc mục, không có thanh âm gì, nhưng hôm nay có chút khác thường. Diệp Bạch Đinh thấy được hai người, một người tuổi hơi lớn, tóc bên mai đã hoa râm, một người tuổi trẻ chút, eo lưng không tính là thẳng lắm, trên người đều mang khí tràng như nhau, trang phục cùng loại lại hơi khác nhau, nhìn kỹ đều là người quen, còn không phải là hai vị xưởng công sao?
Hai người còn cãi nhau?
Ban Hòa An cùng Phú Lực Hành gặp nhau ngay cửa Bắc Trấn Phủ Tư, trong lòng mỗi người thầm mắng một câu đen đủi, sao lại đụng tới của nợ này?!
Ai cũng là người thức thời, trong lòng chửi đổng, trên mặt còn phải khách khí, hai người có cấp bậc giống nhau, Ban Hòa An lớn tuổi, nói trước: "Đúng là hiếm thấy, ở bên ngoài gặp được ngài."
Phú Lực Hành cũng cười giả tạo: "Cũng không phải là trùng hợp sao, nhà ta vừa lúc đi ngang qua đây, ngài cũng vậy sao?"
Ban Hòa An gật đầu, tay rút vào trong tay áo, khá ổn trọng: "Xem ra Thái Quý phi mấy ngày gần nhất hoà thuận vui vẻ, tâm tình thoải mái."
Bằng không tên chó săn nhà ngươi, sao có rảnh mà lượn lờ bên ngoài?
Phú Lực Hành biết đối phương đang nói cái gì, lập tức độp lại: "Nói vậy Thái Hoàng Thái Hậu mấy ngày nay thân thể cũng khoẻ mạnh, không cần truyền triệu thái y."
Bằng không lão cẩu ngươi, sao có rảnh mà thò mặt ra?
Ban Hòa An: "Lão nhân gia không màng danh lợi, ăn uống cũng ít, ngày thường niệm cái Phật, thưởng cái hoa, Ninh Thọ Cung chúng ta quen nhàn tĩnh, so không được với ngài, ngày thường không chạy vài trận là sai sót."
Hôm nay rảnh như vậy, là chủ tử nhà ngươi không cần ngươi? Ngươi không khó chịu, không biết kiểm điểm một chút sao?
Phú Lực Hành: "Cũng là tuổi trẻ, tinh khí thần đầy đủ, làm tiểu bối, cái gì đều phải nhớ một chút, Trường Nhạc Cung chúng ta chu đáo mọi mặt, cũng là hy vọng ai cũng được chiếu cố đến, luôn không dám để người khác chịu khổ mà."
Ngươi rảnh như vậy, không bằng nhọc lòng chính mình một chút, với thân thể kia của chủ tử nhà ngươi, ngày nào đó đi rồi, ngươi làm sao mới tốt?
Hai bên âm dương quái khí so chiêu, chèn ép nhau một phen, lại đồng thời cười giả tạo, Ban Hòa An nói: "Thái Quý phi tâm tình thoải mái, là nội cung trên dưới chiếu cố hảo, cũng là phúc phận của ngươi ta."
Phú Lực Hành nói: "Thái Hậu nương nương thân thể an khang, không chỉ là phúc phận của ngươi ta, cũng là của Đại Chiêu."
Lưu trình hàn huyên này, coi như đã đi xong.
Hai người khách khách khí khí nhường đường: "Tôn giá đi trước."
"Ngài đi trước."
"Ngài thỉnh ——"
"Ngài thỉnh ——"
Nếu là 'đi ngang qua', 'ngẫu nhiên gặp được', cho dù cổng lớn Bắc Trấn Phủ Tư ở ngay trước mặt, bọn họ cũng sẽ không đi vào, mà là đi ngang qua nhau, đi về hướng đối phương vừa tới.
Diệp Bạch Đinh thưởng thức xong trận đánh bằng miệng của xưởng công thái giám, còn không có đã ghiền, vậy thôi là xong rồi?
Hắn vuốt vuốt lông cẩu tử: "Còn muốn chơi sao?"
"Gâu!"
Đôi mắt đen láy của Huyền Phong nhìn thiếu gia, rồi cọ cọ rồi dán dán, còn nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn cầu mây trong tay hắn, còn muốn chơi!
"Vậy mày nhìn kỹ ——"
Diệp Bạch Đinh đem cầu ném mạnh ra, lần này dùng lực hơi lớn, có chút xa, cẩu tử gâu một tiếng nhảy ra ngoài, xông về hướng quả cầu, đôi mắt nhỏ kiên định, tốc độ nhanh như điện chớp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Hắn ở đây chơi vui vẻ, sao có thể dự đoán được hai vị xưởng công 'đi ngang qua nhau' này, căn bản chỉ là đi cho có vẻ, mục tiêu chính là đem đối phương lừa đi, để mình tiện vào Bắc Trấn Phủ Tư, kỳ thật ai cũng chưa đi, làm một vòng quanh Bắc Trấn Phủ Tư, lại vòng về trước cửa.
Lại đụng mặt nhau.
Bất quá mới vừa rồi là một tây một đông, hiện tại là một đông một tây, hai người chỉ đổi cái phương hướng.
Lần này liền xấu hổ.
Cũng không thể nói trùng hợp, ngẫu nhiên gặp được gì nữa, một lần ngẫu nhiên gặp được, còn có thể lần nào cũng ngẫu nhiên gặp được sao? Còn đều là ở trước cổng lớn Bắc Trấn Phủ Tư? Đều là hồ ly ngàn năm, lừa gạt ai vậy?
Bất quá tuy chính mình nói dối, bị đánh mặt, đối phương cũng vậy, những lúc này ai xấu hổ, người đó liền rơi xuống hạ phong, hai vị công công người này ổn hơn người kia, người này cười giả hơn người kia, làm như không có việc gì chắp tay chào nhau.
Nói chuyện thì không có biện pháp bình thản như vậy, nhiều ít cũng mang chút sát khí, Ban Hòa An: "Mấy năm trước Quý phi nương nương được sủng ái, chính là dựa vào bản lĩnh 'lạc đường', không ngờ người bên dưới cũng rất có tiền đồ, am hiểu sâu tinh túy như vậy."
Thấy ta săn sóc không, ngay cả lý do chống chế đều tìm xong cho ngươi rồi.
Phú Lực Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Thái Hoàng Thái Hậu những năm đó liền thường xuyên phát bệnh, 'thân thể không hảo', cũng ít nhiều nhờ ngài tuổi còn trẻ mà chân cẳng đã không tiện, kêu xong thái y còn phải nghỉ chân một chút, đầu óc hay quên, tiên đế mới nhiều lần bị thái y buộc đi tẫn hiếu."
Lão cẩu mắng ai đó? Dưới mông mình cũng không sạch sẽ, còn muốn âm dương quái khí người khác?
Hai người nhìn đối phương, càng thêm không vừa mắt, càng lúc càng cảm thấy bản mặt này đáng ghét, chả ra cái thứ gì, cuối cùng hếch mũi quay đi, "Hừ" một tiếng.
Thứ không biết xấu hổ, cứ muốn ăn vạ không đi!
Lúc này Đông Xưởng Phú Lực Hành mở miệng trước: "Ban xưởng công tới đây, là muốn vào Bắc Trấn Phủ Tư? Nhà ta có thể bán cho ngươi cái tin tức, Chỉ Huy Sứ không ở đó, đi vào cũng vô dụng, muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được."
Ban Hòa An mang vẻ mặt nghi hoặc: "Phú xưởng công nói lời này là có ý gì? Nhà ta tới đây, đâu ra chuyện 'nịnh bợ' vừa nói? Đều là thay triều đình làm việc, vì kim thượng phân ưu, vẫn nên nâng đỡ nhau, nhưng còn Phú xưởng công ngươi, trong cung nương nương còn trẻ, chuyện lẻ tẻ cũng nhiều, ngươi thật sự không trở về cung hầu hạ? Coi chừng vô ý một cái, liền bị chen mất chỗ."
Phú Lực Hành híp mắt: "Ngươi dám không cho ta đi vào?"
Ban Hòa An trừng mắt: "Ngươi còn không phải ngăn cản ta?"
Ánh mắt hai người lại phân cao thấp, cũng biết hôm nay không thể bỏ qua, không qua mặt được.
Phú Lực Hành: "Đều là người thông minh, Ban xưởng công ăn ngay nói thật đi, tới tìm ai?"
Ánh mắt Ban Hòa An nhàn nhạt, hỏi lại: "Phú xưởng công không phải cũng biết sao?"
"Tây Hán các ngươi không phải từ trước đến nay quảng cáo rùm beng là không kết bè kết đảng sao? Đã có việc, Ban xưởng công không ngại kiên cường một chút, trực tiếp đi tìm Chỉ Huy Sứ trò chuyện."
"Sao có thể nói là kết bè kết đảng chứ? Nghe nói Bắc Trấn Phủ Tư có ngỗ tác tiên sinh nghiệm cốt nhất tuyệt, Tây Hán ta đứng đắn cũng muốn phá án, tất nhiên nên tới cầu chút chỉ giáo. Bản thân người ta còn chưa lên tiếng, Phú xưởng công liền há mồm ngậm miệng cự tuyệt, sao hả, tiểu công tử là người của ngươi? Ai cho ngươi lá gan, Thái quý phi sao?"
"Ngươi thiếu tùy tiện chụp mũ cho người khác, thiếu gia là thiếu gia của Bắc Trấn Phủ Tư, Đông Xưởng ta cũng chỉ là có việc cần thỉnh giáo!"
Hai người đứng ở cửa cãi xong, lại cùng nhau 'hừ' một tiếng, xoay mặt đi.
"Nếu hảo tâm khuyên ngươi ngươi không đi, vậy ——"
"Mỗi người dùng bản lĩnh nói chuyện!"
Hai người ai cũng không cam lòng lạc hậu, sóng vai vào cổng lớn Bắc Trấn Phủ Tư.
Diệp Bạch Đinh đứng trong viện, nghe xong hết đối thoại, góc độ này của hắn khá xảo diệu, có thể thấy được đối phương, đối phương lại không thấy hắn.
Cho nên hai người kia......là nhằm vào hắn?
Hắn hậu tri hậu giác rũ mắt, nhìn nhìn tiểu lục lạc trên cổ tay, hắn chỉ là một tên tù phạm phổ phổ thông thông, hiện tại còn đang chịu Cẩm Y Vệ giám thị, có tài đức gì, làm hai vị xưởng công để ý đến thế?
"Gâu —— gâu gâu!"
Cẩu tử thấy thiếu gia sửng sốt, chậm chạp không nhận cầu nó ngậm đến, còn tưởng rằng thiếu gia mệt mỏi, không muốn chơi nữa, thả cầu xuống đất, nhảy dựng lên, móng vuốt đáp lên hông thiếu gia, vừa dán dán cọ cọ, vừa dùng đầu ủi ủi, làm nũng bán manh, cầu sờ sờ cầu chú ý đủ kiểu.
Cẩu tử quá đáng yêu, Diệp Bạch Đinh không nhịn xuống, ngồi xổm xuống đè lại nựng, cẩu tử đã quá, cái đuôi cũng sắp vẫy thành quạt gió.
Bắc Trấn Phủ Tư ít có khách thăm, không phải là như lời đồn bên ngoài, là không cho bất kỳ người ngoài nào vào, vào được liền ra không được, chỉ cần có việc, đăng ký theo lưu trình, là có thể vào.
Hai vị công công đi xong lưu trình, vẫn cứ âm thầm phân cao thấp, tuyệt đối không để cho đối phương đi nhanh hơn mình, cũng sóng vai đi vào, rất nhanh liền thấy được Diệp Bạch Đinh đang đùa cẩu.
Cẩu tử tinh thần rất tốt, nhảy nhót lung tung, rất vô lễ, còn liếm mặt thiếu gia, ôm eo thiếu gia, gặm móng vuốt...... Không phải, gặm tay thiếu gia, đây là tay người, là thánh thủ nghiệm thi mà ngoài kia đồn, cắn hỏng thì làm sao bây giờ!
Chỉ bằng thứ không hiểu chuyện này, thiếu gia còn sủng, để nó hồ nháo, để nó liếm để nó gặm, còn không mắng không đánh! Còn sờ đầu thứ chó này! Nếu không phải nhiều người nhìn như vậy, thiếu gia ngượng ngùng, tư thế kia sợ còn muốn hôn lên trán thứ chó kia!
Hai vị công công hít sâu một hơi ——
Cùng bước về phía trước, một người mặt tươi cười, một người mặt bình thản trầm ổn, Phú Lực Hành đoạt trước: "Thiếu gia đang bận sao?"
Ban Hòa An tâm nói đây là nói cái rắm gì đó, ngươi đang châm chọc ai vậy? Lại không phải chủ tử nương nương nhà ngươi, đùa cẩu sao có thể nói là bận? Đó là nghỉ ngơi ——
"Nghe nói mấy ngày gần đây tiểu công tử làm lụng rất vất vả, ngày đêm không nghỉ, ngàn vạn chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt thân mình."
Phú Lực Hành:......
Hình như thua rồi.
"Gâu —— gâu gâu!"
Diệp Bạch Đinh còn chưa có phản ứng gì, cẩu tử liền chạy tới, đầu tiên là nhe răng gầm gừ, uy hiếp vài tiếng, lại vây quanh bọn họ xoay hai vòng, cẩn thận ngửi ngửi, mặc kệ thanh âm hay là động tác, đều không quá hiền lành.
Đây mà đổi thành cẩu khác, nói không chừng đã sớm bị bọn họ cho một đá, nhưng đây là cẩu mà thiếu gia ái, có vui hay không cũng đều phải nhịn.
Diệp Bạch Đinh:......
"Huyền Phong trở về." Hắn lật đật gọi cẩu tử lại, "Hai vị đừng sợ, nó không cắn người."
Nói xong lại cảm thấy lời này có chút vấn đề, ai nuôi chó hình như đều sẽ nói như vậy, lại thêm một câu: "Nó đã qua huấn luyện, đến bây giờ mỗi ngày vẫn có công khóa, tuyệt đối sẽ không tùy tiện cắn người."
Cẩu tử: "Gâu!"
Hai vị công công ổn trọng đứng nghiêm, mặc kệ trong lòng có nguyện ý hay không, có bao nhiêu mâu thuẫn, trước mặt thiếu gia, cũng phải ra vẻ năm tháng tĩnh hảo.
Dù sao thì, đã cãi cọ xong ngoài cửa, đăng ký vào cửa, cẩu tử cho phép, hai người có thể cùng thiếu gia nói chuyện bình thường, Phú Lực Hành trong lòng nghĩ ta không thể thua, mở miệng nói: "Nghe nói Bắc Trấn Phủ Tư nơi chốn tinh nhuệ, khuyển được thuần dưỡng làm nhiệm vụ là thiên hạ đệ nhất, vị này chính là cẩu tướng quân? Hôm nay nhìn thấy, là vinh hạnh của nhà ta a."
Ông ta còn hơi cong người, mặt tươi cười: "Cẩu tướng quân lập công vô số, chính là anh hùng, không thể chậm trễ, lần sau nhà ta mang xương cốt cho ngươi ăn có được hay không?"
"Gâu!"
Thấy ông ta để sát mặt vào, không đẹp chút nào, cẩu tử hoảng sợ, thiếu chút nữa giơ móng vuốt quào tới.
Ban Hòa An ngó một hồi: "Cẩu tướng quân có kỷ luật, Phú xưởng công vẫn là đừng quá mức nhiệt tình."
Hai người này đừng có cãi nữa, Diệp Bạch Đinh mở miệng nói: "Nhị vị hôm nay tới là?"
Ban Hòa An chắp tay: "Muốn tìm Chỉ Huy Sứ nói vài chuyện liên quan đến vụ án."
Phú Lực Hành: "Có điều hình như y không có ở đây."
"Nghe nói thiếu gia cũng đang bận vụ án này......"
"Vậy nói với ngươi cũng được."
Diệp Bạch Đinh rũ mắt, tâm nói ta tin ngươi cái quỷ, có điều có manh mối liên quan tới vụ án, đương nhiên là cần: "Nếu như thế, chúng ta vào nhà nói?"
Hắn tìm cái phòng, mời hai người đi vào, còn tìm một người công văn trong tư tới, cầm giấy bút vào, ngồi ở góc, làm ghi chép.
Cẩu tử cũng không đi ra ngoài, tháp tháp tháp đi theo thiếu gia vào nhà, trực tiếp nằm ghé vào bên chân hắn.
"Nhị vị ai nói trước?"
Diệp Bạch Đinh nhìn ánh mắt hai người có vẻ lại đang phân cao thấp, giống như đang nói 'nghe ta trước', 'thứ chó này thì có thể có manh mối gì tốt, vẫn là nghe ta đi', hắn dứt khoát chỉ một người: "Ban xưởng công nói trước?"
Ban Hòa An bưng trà mỉm cười: "Vậy nhà ta liền việc nhân đức không nhường ai, vụ án lần này ở Ứng Cung, nhà ta biết đến không nhiều lắm, không định thăm dò, nhưng thật ra thời trẻ vì vài gút mắt cũ, biết vài việc về đích trưởng nữ Ứng Bạch Tố, tiểu công tử có biết, Ứng Bạch Tố vì sao chậm chạp không có làm mai gả chồng, kéo thành gái lỡ thì, không thể không bị trong nhà an bài, gả vào Sử gia hay không?"
Diệp Bạch Đinh không biết, nhưng trong lòng hắn có suy đoán: "Tình yêu? Nàng có người yêu?"
Phú Lực Hành không nói chuyện, chỉ liếc xéo Ban Hòa An một cái —— chuyện tình tình ái ái, lão cẩu như ngươi sẽ hiểu?
Ban Hòa An khí định thần nhàn, nhẹ nhàng sửa sửa cổ tay áo, ở hậu cung tất cả nữ nhân đều là cung đấu mà lên, ngươi cho rằng mấy chuyện này, chỉ có chủ tử nương nương nhà ngươi biết chơi sao? Lúc ta sành sỏi, ngươi cũng không biết còn đang ở đâu ra vẻ đáng thương kìa.
Ông ta mang vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Tiểu công tử tuệ nhãn, không sai biệt lắm chính là chuyện này."
Diệp Bạch Đinh vẫn rất nghi hoặc, nói tin tức trong nội trạch không dễ tra, đích xác là không dễ tra, nói dễ tra, chỉ cần bắt được một điểm, là có thể xách lên cả chuỗi, nhưng Thân Khương đến bây giờ cũng chưa tìm được bất cứ thứ gì, đã chứng minh Ứng Bạch Tố không có ai bên ngoài.
Vậy thì biểu hiện trong quá khứ của nàng ta, có vẻ rất không ổn.
"Người này là ai?" Người nào, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng chưa tra được?
Ban Hòa An mỉm cười: "Tiểu công tử muốn đoán thử không?"
Diệp Bạch Đinh đột nhiên tái mặt: "Là......người của Ứng Cung hầu phủ?" Nhưng nơi này đều là thân nhân của nàng ta, sao có thể?
Ban Hòa An: "Quản gia Từ Khai."
Diệp Bạch Đinh nghe thấy cái tên này, thực sự khựng lại, hoàn toàn không nghĩ tới.
Hắn trước sau gặp qua Từ Khai hai lần, người này cho hắn ấn tượng là mờ nhạt, không quá thu hút, dung mạo không xuất sắc, tính cách không xuất sắc, cũng chỉ khi làm việc, có vài phần tích cực để bụng, Ứng Bạch Tố coi trọng hắn chỗ nào?
Ban Hòa An ý vị nói: "Tiểu công tử cho rằng, một tiểu cô nương bị khóa trong nhà cao cửa rộng, muốn nhất chính là cái gì?"
Diệp Bạch Đinh: "Tự do?"
Ban Hòa An: "Các nàng đích xác rất muốn tự do, nhưng tự do thường đi cùng với nguy hiểm, đại đa số nữ tử không gánh vác nổi, ngươi mở cửa ra, nàng nhìn thấy không phải hy vọng, mà là sợ hãi, bên ngoài chỗ nào cũng nguy hiểm, nàng là một cô nương kiều quý, làm sao chống cự ác tặc, làm sao sống sót? Vì sao phải từ bỏ cuộc sống giàu có, ra ngoài phiêu bạc?"
Diệp Bạch Đinh liền hiểu: "Nàng muốn, là đáng tin cậy."
Ban Hòa An ý vị thâm trường: "Thế gian nam tử chọn lựa nữ nhân, hơn phân nửa là xem dung mạo, xem dáng người, bộ dạng càng đẹp, càng nguyện ý sủng ái, nữ tử thì khác, các nàng chọn lựa nam nhân, cái hàng đầu vĩnh viễn cũng không phải mặt đẹp, mà là có thể săn sóc, dùng có thích hợp hay không, có thuận tiện hay không."
Tác giả có lời muốn nói:
Hai vị xưởng công (suy tư): Cũng không biết thiếu gia thích cái gì......
Diệp Bạch Đinh ( chơi cầu với Huyền Phong): Ta thích cẩu tử.
Tây Hán xưởng công (lập tức nằm sấp xuống): Gâu!
Đông Xưởng xưởng công (theo sát sau đó): Gâu!
Thân Khương (đá hai người ra ngoài cửa): Cần đến các ngươi sao! Thiếu gia xem ta —— gâu!
Cừu Nghi Thanh ( đá bay Thân bách hộ, đem cầu mây đưa cho Tiểu ngỗ tác ): Bảo bối, ta muốn chơi cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com