Chương 91 Điển thê
Điển thê......
Diệp Bạch Đinh biết chữ này.
Cái gọi là điển thê, chính là đem thê tử trở thành thương phẩm để mua bán, ở xã hội nam quyền phong kiến cổ đại là không trái pháp luật. Nữ nhân ở trong hệ thống xã hội này, không thể tồn tại độc lập, nhất định phải dựa vào nam nhân, trước khi gả chồng, quyền quản lý nàng thuộc về phụ thân, huynh trưởng, phụ huynh có thể mua bán, sau khi gả chồng, thì lại là trượng phu có được quyền tương ứng, lúc này tiến hành mua bán, có một bộ phận lớn, đó là điển thê.
Hành vi điển thê thường xuất hiện ở nhà nghèo, đem thê tử coi như vật phẩm bán cho nam nhân khác, thời hạn có thể là vĩnh cửu, có thể là mấy năm, thời hạn bất đồng, giá cả bất đồng, trong thời gian đó nếu sinh ra hài tử, thì thuộc sở hữu của nam nhân bên mua, đến kỳ chỉ trả lại thê tử, có những thời điểm, đây là phương pháp dùng để 'đẻ mướn' của các gia đình giàu có, vì nhiều lý do khác nhau.
Toàn bộ quá trình giao dịch, trượng phu của điển thê được tiền bạc, nam nhân bên mua tiêu tiền, 'sử dụng' thê tử của người khác, thậm chí vì để lưu lại giống nòi của mình, trong nhà có nam đinh thì giai đại vui mừng, chỉ là không hề có ai suy xét qua tâm tình của nữ nhân, các nàng bị coi thành vật phẩm mua bán trao đổi, thì có tâm tình gì, bị chính trượng phu của mình đẩy ra, bị bắt cùng phòng với nam nhân không quen biết, còn không thể chống cự, trong lòng khổ sở cỡ nào, mấy năm sau, lại phải chia lìa với cốt nhục mình sinh ra, lại tổn thương cỡ nào......
Không ai đi quản, cũng không có ai để ý.
"Bất quá ta may mắn hơn người khác, ít nhất là chưa sinh hài tử, phải sinh sôi nếm nỗi thống khổ cốt nhục sinh ly kia."
Mã Hương Lan rũ mắt, giọng điệu châm chọc: "Nhà mẹ đẻ của ta từng có chút sản nghiệp nhỏ, chỉ có một đứa con gái duy nhất là ta, cha mẹ đều hết sức sủng ái, nhưng cuộc đời bất trắc phong vân, phụ thân đột nhiên ra đi ngoài ý muốn, bệnh nặng mất đi, không muốn chậm trễ hôn sự của ta, liền vội vã gả ta đi, vì là người đã sớm coi mắt, mỗi lần tới cửa biểu hiện cũng rất không tồi, mẫu thân cũng yên tâm, không đến hai năm liền đi theo phụ thân, từ đó thiên nhân vĩnh cách, không thể tái kiến, ngày lễ ngày tết, đối mặt, chỉ có mộ bia lạnh lẽo."
"Bụng người cách một lớp da, bọn họ sao biết được, cho dù là người đã hiểu tận gốc rễ, nhìn lớn lên, cũng không phải thật tốt, cũng sẽ thay đổi. Cha mẹ vừa chết, trượng phu kia của ta liền thay đổi thái độ, ta bị khóa trong phòng, nơi nào cũng không thể đi, của hồi môn thì bị cưỡng chế tiếp quản, không thuộc về chính mình nữa, ngay cả hạ nhân hồi môn đã từng trung tâm với ta, nhưng ta cũng là người nhà người khác, mang họ nhà người khác, còn đại môn không ra nhị môn không bước, người ta có thể làm gì? Đám của hồi môn đó đã từng chút bị ăn mòn, thành đồ nhà trượng phu."
"Trượng phu của ta chẳng những đã đoạt đồ của ta, còn sợ ta ghi hận, muốn dạy dỗ ta cho tốt, muốn ta hoàn toàn thuần phục, hắn lại không đánh ta, a, hắn chỉ là thiết kế một việc nhỏ, lấy lý do 'bất trinh', đem ta cầm cố cho nam nhân khác, để người tùy tiện sử dụng, không có hạn chế yêu cầu, đánh chửi đều được. Ngươi xem, có nam nhân tâm tư rõ ràng độc như vậy, lại làm như bản thân mình thực thiện lương, ít nhất là hắn không có động thủ đánh ta không phải sao?"
Mã Hương Lan cười lạnh một tiếng: "Nhà mà ta tới, nam nhân là có chính phòng, nhà mẹ đẻ của chính phòng có tiền, sống lưng cứng cáp, chỉ là thời trẻ bị lạnh, sinh hài tử không được, liền muốn điển thê sinh đứa con trai, nhưng ta không biết tại sao, rõ ràng đang an ổn, lại không mang thai được, bị người nhà này ghi hận, nhà nam nhân kia đối xử với ta không đánh thì mắng, nói trắng ra là tiêu tiền, mua trở về một con gà không đẻ trứng......"
"Trượng phu kia của ta cũng là thứ không có tiền đồ, cướp của hồi môn của ta đi, rõ ràng là có thể áo cơm vô ưu, vạn sự không lo, thế nhưng lại nghiện bài bạc, đồ trong nhà đều thua hết, toàn bộ cửa hàng hồi môn của ta, đều bị hắn bán đi. Ta 'đẻ không ra trứng', bị nam nhân trả về, nam nhân kia đòi lại tiền từ trượng phu của ta, nói hắn chưa nói rõ ràng, ta căn bản không thể sinh nở, trượng phu chống cự hắn không được, trên khế ước cũng đích xác đuối lý, liền bồi bạc, đem ta lãnh trở về nhà. Nhưng ăn qua ngon ngọt, bên ngoài lại thiếu bạc, hắn sao có thể từ bỏ biện pháp kiếm tiền này? Quay đầu lại, hắn lại đem ta cầm cố cho một nam nhân khác, chẳng qua lần này trước khi chuyện xảy ra thì nói rõ, nói ta không nhất định có thể sinh hài tử, sinh thì của đối phương, sinh không được thì là duyên phận không tới, nhưng 'sử dụng' thì không thành vấn đề......"
"Trượng phu kia của ta rất khôn khéo, lo lắng ta ở với người khác lâu rồi, sẽ có dị tâm, mỗi lần điển kỳ đều không quá dài, nhiều nhất cũng chỉ một hai năm, không vượt qua ba năm, ba lần bốn lượt như vậy, ta bị cầm cố tới tay Trịnh Hoằng Xuân. Trịnh Hoằng Phương khi đó còn chưa làm giàu, cũng chỉ là tên lưu manh phố hẻm, Trịnh Hoằng Xuân cũng vậy, hai anh em tới tuổi, đều không có cô nương nguyện ý gả tới."
"Khi đó Trịnh Hoằng Phương kết bạn với một đại nhân vật, mỗi ngày bận rộn đến chân không chạm đất, không rảnh lo chuyện khác, Trịnh Hoằng Xuân thì trẻ hơn, mê chơi, nhưng lại không có tiền để luôn đi thanh lâu, liền điển ta, hắn thích đánh người, ta có thể chịu được, dù sao......cũng đã quen. Trịnh gia từ già đến trẻ không có một nữ chủ nhân ra hồn, trong nhà một đống chuyện, lão gia bệnh chết, hai huynh đệ đều mặc kệ, tùy tiện ném cho ta, dù sao ta cũng không có gì làm, thì cứ nhìn mà xử lý, ước chừng là xử lý đến quen tay, Trịnh gia cảm thấy ta còn hữu dụng, tới hạn lại gia hạn, sau đó trượng phu của ta bị người đòi nợ bài bạc đánh chết, Trịnh Hoằng Xuân liền đương nhiên giữ ta lại, không trả ta về."
"Trịnh gia nguyên bản không ở kinh thành mà là từ nơi khác đến, Trịnh Hoằng Xuân cũng không coi ta là thê tử, chẳng qua sau này hắn cảm thấy dùng ta thuận tay, muốn cưới người khác lại cưới không được, sau đó nữa nhờ quan hệ của Trịnh Hoằng Phương, lăn lộn được chức quan nhỏ, quan trường lễ nghĩa lui tới, nội quyến kết giao rất quan trọng, hắn làm không được, mà ta làm lại đặc biệt xuất sắc, lúc này mới tuyên bố với bên ngoài ta là thê tử của hắn."
"Với ta mà nói, cuộc sống thật ra không có gì biến hóa, từ nam nhân này đến nam nhân kia, còn không phải là cứ như vậy, chỉ là rốt cuộc có thể yên ổn. Ta thời trẻ đã giúp mẫu thân xử lý cửa hàng, học chưởng gia, mỗi lần cùng các phu nhân quan trường kết giao đều có thể học được vài thứ, sinh ý cũng có thể xử lý không tồi, mà cái này vừa lúc là thứ hai huynh đệ đều không am hiểu, thậm chí không có tâm tư thủ đoạn có thể phát hiện, ta liền nghĩ biện pháp tay trái đảo tay phải, tồn tiền cho mình......"
Mã Xuân Lan cười lạnh: "Không dối gạt các ngươi, cửa hàng hồi môn kia của ta, chính là chuộc lại như vậy, còn có toàn bộ sinh ý trong tay ta, đều là chậm rãi tích lũy như vậy. Huynh đệ Trịnh gia tính tình không tốt, Trịnh Hoằng Xuân miệng trơn tru háo sắc, thích uống rượu thích đánh người, ta biết, ta đã thấy không ít nam nhân, rất nhiều đều có tật xấu này, nhưng ta khuất phục bọn họ, cũng không phải ta sợ, ta chỉ là......phải tồn tại. Một ngày nào đó ta có thể sống tốt, ta liền muốn đòi lại toàn bộ!"
Đáy mắt Mã Hương Lan sáng quắc, bốc cháy lên một ngọn lửa: "Chuyện tới bây giờ, ta cũng không có gì để giấu, trằn trọc quá nhiều nam nhân như vậy, cũng không cần giữ mặt mũi, không có gì không thể nói, họ Trịnh đánh ta, nhưng hắn cũng không xa ta được, lúc không có tiền còn không phải hỏi ta sao? Ta hôm nay có thể có thủ đoạn khắc chế hắn, ngày mai là có thể lộng chết hắn! Nhưng vụ án này đích xác không liên quan tới ta, ta nói, ta đã sớm có tính toán, tay có tiền bạc, tương lai vô ưu, không cần thiết bồi bản thân mình vào."
Thân Khương trừng mắt: "Nữ nhi của ngươi thì sao? Ngươi còn chưa nói!"
"Bách hộ đại nhân gấp cái gì?" Mã Hương Lan trào phúng cười một cái, "Không phải nói muốn ta khai hết mọi chuyện sao? Lúc này mới vừa mở đầu, không phải còn chưa nói đến sao?"
Diệp Bạch Đinh hơi mở tay: "Phu nhân thỉnh tiếp tục."
Mã Hương Lan nhắm mắt lại, thở một hơi thật sâu: "Tiểu Vi...... đích xác không phải nữ nhi của ta, thân mình này của ta, cũng sinh không nổi. Những ngày tháng bị cầm cố đó, ta đã hy vọng mình có thể sinh cái hài tử, có cốt nhục của mình, về lâu về dài còn có an ủi, lại sợ hãi mình thật sự sinh hài tử, một ngày nào đó nhất định sẽ chia lìa, ta sẽ chịu không nổi, cuối cùng biết mình không thể sinh, thoải mái đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Ta thích tiểu hài tử, thật sự thích, đặc biệt là nữ nhi, chỉ cần ta có, ta nhất định sẽ che chở nó thật tốt, bồi nó, để nó sống hạnh phúc, tuyệt đối không bị khi dễ, muốn cả đời bình bình an an, trôi chảy thuận lợi."
"Tiểu Vi là ta nuôi lớn, các ngươi suy đoán không sai, nó chính là hài tử của Trịnh Hoằng Phương, hai huynh đệ Trịnh gia, tên nào cũng cặn bã, đệ đệ muốn tài không tài muốn năng không năng, trừ bỏ đánh đập thê tử ức hiếp người nhà cái gì cũng không biết, ca ca cũng không phải thứ gì tốt, cả ngày lăn lộn nơi đường phố, trên tay không biết dính bao nhiêu máu. Nhưng vận khí của hắn không tồi, gặp quý nhân dìu dắt, cũng không biết là chính hắn trêu chọc, hay là quý nhân đưa, bên người hắn thường hay có nữ nhân."
"Bên người có người biết lãnh biết nhiệt, lại không chịu đem người đứng đắn cưới trở về, không minh bạch, liền có hài tử, có lẽ nữ nhân kia đã nhận rõ gương mặt thật của người này đi, không muốn đứa nhỏ này, sinh hạ liền đưa đến Trịnh gia, Trịnh Hoằng Phương cũng mặc kệ, ghét bỏ không phải nam đinh, nuôi vô dụng, liền ném cho ta. Sau này Trịnh Hoằng Phương chết rồi, đứa nhỏ này vẫn luôn do ta tới chiếu cố, ghi tạc dưới danh nghĩa của ta, kêu ta nương."
"Bọn họ đều không cần, ta cần. Tiểu Vi từ nhỏ liền rất ngoan, trừ bỏ đói bụng khó chịu, đều không khóc nháo, cười lên có thể làm tâm mềm, ngươi nói cái gì với nó, nó giống như đều có thể hiểu, lớn lên một chút cũng rất tri kỷ, có lần năm 4 tuổi, ta có ngày không thoải mái, khụ hai tiếng, nó đã biết lấy sổ sách của ta đi, mềm mại nói nương nghỉ ngơi đi......"
Mã Hương Lan lúc này không nhịn xuống, rơi nước mắt.
"Ai cũng thích nhi tử, không thích nữ nhi, nhưng rõ ràng nhi tử mới là thứ lớn lên sẽ hỗn đản, nữ nhi mới có thể càng hiểu săn sóc ngươi quan tâm ngươi, hiểu ngươi trả giá, biết đau lòng ngươi...... mấy chuyện dơ bẩn bên ngoài, ta không nỡ để nó dính vào chút nào, ta hy vọng có thể cho nó thứ tốt nhất, nó muốn cái gì liền có cái đó, nó không muốn cái gì, thì có thể cự tuyệt cái đó. Ta hy vọng nó có thể sống ngoan cường, giống cỏ trong gió, giống con bướm trong gió, nhổ không được thổi không đi, luôn có thể có phương hướng của mình, chủ ý của mình, không khuất phục bất kỳ kẻ nào, không để bất kỳ kẻ nào bài bố!"
Đáy mắt Mã Hương Lan bùng lên, ngẩng đầu, dũng cảm dị thường mà nhìn thẳng toàn bộ nam nhân trong sảnh đường: "Cho nên các ngươi ai cũng đừng nghĩ khi dễ nữ nhi của ta! Ta biết các ngươi hoài nghi nó, nhưng nó không có khả năng là hung thủ, đừng nói là nó làm không được, nó căn bản sẽ không đi làm mấy chuyện này!"
Đầu ngón tay Cừu Nghi Thanh nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn: "Cho nên, ngươi chỉ biết cha ruột của Trịnh Bạch Vi là Trịnh Hoằng Phương, lại không biết Trịnh Hoằng Phương chết như thế nào, cũng không biết mẹ đẻ của Trịnh Bạch Vi là ai, đúng không?"
Mã Hương Lan: "Đúng là như thế! Trịnh Hoằng Phương hắn ở bên ngoài làm chuyện gì, ta là một cái phu nhân nội trạch, như thế nào biết được?"
"Không hẳn là vậy đi?"
Diệp Bạch Đinh tiếp lời Cừu Nghi Thanh, bút lông xoay một chút ở đầu ngón tay: "Ngươi nếu có thể quản lý nội trợ, quản lý chuyện nhà mà hai anh em cũng không am hiểu, còn có thể ở bên ngoài làm buôn bán đến hô mưa gọi gió, lặng lẽ tích cóp tiền bạc đặt mua đồ vật, sẽ không đề phòng hai huynh đệ? Đặc biệt là người như Trịnh Hoằng Phương, thoạt nhìn càng hung ác bạo lực —— một khi chọc phải, hậu quả có khả năng không phải chỉ đơn giản là bị đánh một trận, mà có lẽ sẽ trực tiếp làm ngươi toi mạng?"
Thân Khương theo đó mà quát: "Không sai! Chuyện Trịnh Hoằng Phương này, ngươi muốn nói không biết cụ thể, chúng ta còn có thể tin, ngươi nói một chút cũng không biết, lừa ai đây? Cẩm Y Vệ chúng ta thoạt nhìn giống lũ ngốc sao!"
Mã Hương Lan không nói gì, thoạt nhìn có chút như đang chơi xấu, dù sao cũng chính là như vậy, các ngươi thích nghe thì nghe, hỏi lại ta cũng không nói.
Cũng phù hợp tính cách của nàng ta.
Diệp Bạch Đinh cười một cái: "Được, chúng ta đổi cái vấn đề, phu nhân vì cái gì chán ghét Dung Ngưng Vũ?"
Mã Hương Lan: "Lúc trước không phải đã nói rồi sao? Bởi vì nàng ta ghét tiểu hài tử, chính bản thân nàng ta đi làm loại sinh ý này, lấy đâu ra tư cách ghét tiểu hài tử?"
"Mi mắt nhanh chóng rũ xuống, bả vai căng chặt, theo bản năng liếm môi, ngươi không phải khát nước, ngươi là đang khẩn trương." Diệp Bạch Đinh nhìn Mã Hương Lan, "Phu nhân vẫn giống như lần trước, chúng ta nhắc tới Dung Ngưng Vũ, ngươi liền đặc biệt căng thẳng, vì sao?"
Mã Hương Lan:......
Nàng ta theo bản năng đứng thẳng hơn, nhưng hành vi này, ngược lại làm cho bả vai nàng ta càng khẩn trương, càng bị nói trúng.
Diệp Bạch Đinh: "Lần trước ngươi tới Bắc Trấn Phủ Tư, nhắc tới Trịnh Hoằng Phương vốn là lơ đãng, sau khi phát hiện chúng ta vì trượng phu của ngươi đã chết, cần phải hỏi đến hắn, ngươi cảm thấy giấu giếm ngược lại không ổn lắm, càng khả nghi, liền cố ý nói nhiều, lôi cả điềm xấu, phúc vận vào......"
"Hỏi đến Dung Ngưng Vũ càng như vậy, ngươi vốn có thể nói là không thân, đối với nàng ta không có quan ý kiến cảm xúc gì, trực tiếp bỏ qua, lại lo lắng như vậy quá khả nghi, cũng cố ý nói nhiều......Có thể đây là trí tuệ xử sự của ngươi, mấy năm nay ngươi đều làm như vậy, nói nửa thật nửa giả, thoạt nhìn sẽ càng đáng tin, có thể ngươi có khả năng, có trình độ nhạy bén với thương cơ, việc nội trạch lại là lỗ hổng."
"Ta......" Mã Hương Lan chẳng những miệng có chút khô, đầu ngón tay cũng có chút run rẩy.
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh sáng đến làm nhân tâm hoảng: "Trịnh Bạch Vi, là nữ nhi của Dung Ngưng Vũ, đúng không? Ngươi có thể lúc đầu cũng không biết là nàng ta, nhưng ngươi ở Trịnh gia, đã sớm kinh doanh không tồi, vị trí không còn râu ria như trước kia, ngươi trải qua rất nhiều, đã sớm dưỡng thành thói quen cảnh giác mọi chuyện, ngươi muốn yên ổn nuôi lớn nữ nhi, ngươi yêu cầu nắm giữ toàn bộ tin tức có liên quan, đi loại trừ toàn bộ nguy cơ tiềm tàng có khả năng sẽ xuất hiện, ngươi nhất định sẽ nghĩ cách, tìm ra nữ nhân này là ai. Chuyện sinh ý bên ngoài của Trịnh Hoằng Phương, ngươi có lẽ không biết tường tận, nhưng hành tung của hắn, đặc biệt là mỗi ngày đi ra ngoài, trở về khi nào, ngươi nhất định sẽ chú ý, quan sát lâu ngày, ngươi nhất định có thể biết được nữ nhân bên ngoài của hắn là ai, đang ở nơi nào, có bản lĩnh gì, ngươi thậm chí là có thể bởi vì chuyện của nữ nhi mà đi thăm dò nàng ta, gặp qua nàng ta, đúng không?"
Mã Hương Lan: "Đây đều là chính ngươi nói! Ngươi là thấy được chuyện ta làm năm đó sao, thế nhưng có thể hồ đồ ——"
Diệp Bạch Đinh: "Ta có bịa đặt hay không, ngươi rõ ràng nhất. Ngươi nói ngươi chán ghét Dung Ngưng Vũ, nói nàng ta không thích nữ hài hai ba tuổi, nhưng Cẩm Y Vệ đã tra qua, Dung Ngưng Vũ cũng không phải không thích hài tử, chỉ là nếu hài tử quá nhỏ, thì tương lai có rất nhiều khả năng, không cần thiết phải ở gánh hát qua ngày, nhặt được hài tử quá nhỏ, nàng bình thường đều là đưa đến từ ấu đường trước, mà nữ hài đã qua bảy tám tuổi, ở từ ấu đường có vẻ lớn, ở bên ngoài lại có vẻ nhỏ, làm không được cái gì, nàng mới có thể châm chước nhận lấy, mang về gánh hát học nghệ. Ngươi chán ghét nàng, không muốn nhắc tới nàng, bởi vì nàng chính là mẹ đẻ của Trịnh Bạch Vi, ngươi cảm thấy nàng vứt bỏ nữ nhi thân sinh, không đáng được người tôn trọng, đúng không?"
Mã Hương Lan cũng không phủ nhận, ánh mắt căm giận: "Nếu như các ngươi có chứng cứ, cái gì cũng có thể chắc chắn, cái gì cũng biết, chính mình tra còn không phải được rồi, cần gì hỏi ta?"
Ngón tay của Cừu Nghi Thanh gõ gõ mặt bàn: "Ngươi xác định Trịnh Hoằng Phương đã chết, người khác lại không biết, vì cái gì? Là ngươi giết hắn?"
Mã Hương Lan rốt cuộc sợ hãi khí thế của Chỉ Huy Sứ, không dám lớn tiếng: "Không phải."
Cừu Nghi Thanh ánh mắt sâu thẳm: "Đó chính là ngươi thấy được. Ngươi nhìn thấy có người giết hắn, là ai? Dung Ngưng Vũ?"
"Không phải, ta không thấy được!"
Mã Hương Lan cắn răng: "Ta chỉ là......chỉ là nhìn thấy Trịnh Hoằng Phương chết! Ngày đó có quý nhân ở suối nước nóng thôn trang Tây Sơn làm đường hội, Trịnh Hoằng Phương làm chó săn của quý nhân, mang theo Trịnh Hoằng Xuân cùng ta đến hầu hạ, bận rộn xong mọi chuyện, ta lại không đi được chính sảnh náo nhiệt đằng trước, liền ra ngoài tùy tiện đi dạo, vì là lần đầu tiên đi đến nơi xa, chung quanh mình cũng không quen thuộc, ta lạc đường, nhìn thấy phía trước có đầm lầy, liền biết mình nên quay trở về, ngay lúc đó, ta thấy Trịnh Hoằng Phương...... Hắn đã chết, trên mặt, trên ngực đều là máu, vẫn không nhúc nhích, chìm trong đầm lầy, chân đã nhìn không thấy, rất nhanh cả người đều sẽ bị nuốt hết......"
"Ta đâu còn cách nào? Hắn cao như vậy tráng như vậy, một nữ nhân như ta sao có thể kéo ra! Thật sự dám đi làm, ta có thể cùng hắn rơi vào, chết ở cái đầm lầy kia! Ta cũng không dám nói với ai, vạn nhất bị chỉ thành hung thủ thì làm sao bây giờ? Cuộc sống của ta vất vả lắm mới tốt một chút, cho dù người khác coi thường, cũng là ta đã rất nỗ lực mới có thể đạt tới, sao có thể vì một kẻ thối nát mà bị hủy đi! Trịnh Hoằng Phương vốn đã không phải thứ gì tốt, lúc còn làm lưu manh đã dám giết người, cũng là nhờ chuyện dơ bẩn gì cũng dám làm, mới leo lên được quý nhân, hắn vốn đáng chết! Có người giết hắn, ta vỗ tay khen ngợi còn chưa đủ, dựa vào cái gì nhặt xác cho hắn! Đừng tưởng bở!"
Mã Hương Lan nói một hơi, nhắm mắt lại, nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Ngươi nói không sai, Trịnh Hoằng Phương vẫn luôn uy hiếp nữ nhân kia, cũng vẫn luôn uy hiếp ta, nữ nhi cũng không phải nữ nhân kia chủ động đưa đến, mà là Trịnh Hoằng Phương cướp về, tuy không phải nam đinh, không thể truyền thừa hương khói, hắn không thích, nhưng chỉ cần người khác thích, hắn có thể lợi dụng để mưu đến chỗ tốt, vì cái gì không cần?"
"Hắn bức ta giúp hắn làm việc, giúp hắn kết thúc mấy chuyện dơ bẩn, bức nữ nhân kia giúp hắn đi lấy lòng lung lạc quý nhân, để dìu dắt hắn...... Hắn căn bản chẳng là cái thá gì, không chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ nghĩ cách giết hắn! Hắn chết rồi, không còn ai bức ta làm việc, cũng không còn ai bức nữ nhân kia làm việc, nữ nhân kia đạt được tự do...... Ta đích xác từng hoài nghi, người có phải là nàng ta giết hay không, nhưng ta không thấy được, ta không có chứng cứ, tất nhiên cũng sẽ không giống các ngươi, tùy tiện chỉ trích!"
Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Hôm trượng phu ngươi chết, có gì dị thường không?"
Mã Hương Lan rũ mắt: "Không có."
"Sau đó nghĩ lại, cũng không nhận thấy được bất kỳ chỗ nào không bình thường?"
"Đúng vậy."
"Tin hắn chết, có phải trước khi Cẩm Y Vệ đến, đã có người báo cho ngươi?"
"Không có."
"Hiện trường vụ án thì sao, ngươi có từng đi qua?"
"Không có," biểu tình Mã Hương Lan nhàn nhạt, giọng điệu bằng phẳng, "Sinh ý này của ta, chỉ vì tạo thuận lợi cho khách nhân, bất luận hành vi nào quấy rầy đến, đều không gọi là thuận lợi, viện đúng là ta mua tới thuê tới để kinh doanh, nhưng từ ta đến người phía dưới, đều sẽ không trực tiếp tiếp xúc với khách nhân, ngay cả tiếp đơn thu ngân phiếu có một cái hộp chuyên dụng, khách nhân thanh toán tiền, viết giấy, cầm chìa khóa, vào phòng, chúng ta chỉ cần dựa theo thời gian hoặc yêu cầu khác, thu hồi hoặc cung cấp các loại phục vụ, mấy cái khác đều sẽ không làm, viện kia nếu đã được khách nhân đặt, ta đương nhiên sẽ không đến, sau khi án phát càng không thể, không phải đã bị Cẩm Y Vệ các ngươi bao vây? Ta cũng không qua được."
Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Lỗ vương thế tử đã ở mấy ngày trong cái viện hắn chết kia? Đồ bên trong, thức ăn, than ngân sương, đều là người của ngươi đưa qua?"
Mã Hương Lan nghĩ nghĩ, mới nói: "Thế tử hình như là thanh toán tiền cho 5 ngày, bất quá chắc là không ở hết, tất cả thức ăn vật dụng, chúng ta đều căn cứ tin hắn nhắn mà đưa qua, nhưng chỉ đưa vào cổng lớn, không vào nhà, khi hắn chết phòng có bộ dáng gì, ta chưa thấy, cũng không thể xác định đồ vật trong phòng có phải đều là chúng ta đưa hay không, bản nhân hắn lại có ra ngoài hay không."
Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh cũng gật gật đầu, không có vấn đề gì khác, lại nhìn Thân Khương, Thân Khương liền càng không thành vấn đề, nhẹ lắc đầu.
"Như vậy, Cẩm Y Vệ tạm thời không có vấn đề khác, thỉnh phu nhân đi ra sau bình phong ngồi đợi một chút." Y chỉ chỉ phòng bình phong dài phía tây.
Mã Hương Lan nhìn nhìn, hình như có chút khó hiểu.
Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng nói: "Vụ án lần này đặc thù, sau đó sợ là có vài vấn đề còn cần phu nhân giải đáp, không bằng tiết kiệm thời gian đi lại, thỉnh phu nhân đợi ở đây một chút. Có điều cần phải nhắc nhở là đối tượng chúng ta hỏi chuyện tiếp theo, hẳn là phu nhân đều quen biết, nên còn thỉnh phu nhân giữ im lặng, không cần tạo ra bất luận tiếng động gì, nếu như có hai hành vi trên, chúng ta liền sẽ coi là —— phu nhân đang nhắc nhở cảnh báo hung thủ."
Mã Hương Lan:......
Cẩm Y Vệ phá án đều là không biết xấu hổ như vậy sao? Vì phá án nên thủ đoạn gì đều có thể có!
Thân Khương cũng tri kỷ nhắc nhở một câu: "Vì không oan uổng người khác, thỉnh phu nhân nhất định phải quản chính mình, đừng tùy tiện lên tiếng nha."
Mã Hương Lan cắn cắn môi, chuyển ra sau bình phong, phát hiện nơi này còn có một người mặc quần áo tiểu binh Cẩm Y Vệ, trong tay tiểu binh làm bộ làm tịch cầm cây quạt, thấy nàng tới, hơi mỉm cười với nàng, chỉ chỉ ghế thêu bên cạnh.
Ngay cả thủ vệ trông giữ cũng đã chuẩn bị kỹ!
Mã Hương Lan cười gượng, ngồi trên ghế thêu, nhắm mắt lại, cảm xúc không có nửa điểm lơi lỏng.
Trận này hôm nay, chỉ sợ không quá dễ chịu.
Người được kêu lên tiếp theo, không phải ai khác, đúng là trước đó đã được nhắc tới, Dung Ngưng Vũ.
Dung Ngưng Vũ mặc một thân váy áo đỏ nhạt, tóc búi cao, chỉ có một vài sợi tóc rũ xuống bên mái bên phải, trang điểm mày nhọn mắt hạnh, có một vẻ đẹp ôn nhu đặc thù, so với tướng mạo xuất sắc, nàng làm người ta có ấn tượng sâu nhất đó là khí chất quanh thân, giống như nhìn nàng, là ngươi có thể quên mất toàn bộ ưu sầu.
Thính đường vô cùng an tĩnh, mở miệng trước hết vẫn là Cừu Nghi Thanh.
"Dung bầu gánh gần đây sinh ý tốt không?"
"Đa tạ Chỉ Huy Sứ quan tâm," thanh âm Dung Ngưng Vũ cũng rất ôn nhu, có một cảm giác vận luật đặc thù, nghe rất thoải mái, "Cuộc sống miễn cưỡng có thể sống."
Tác giả có lời muốn nói:
Tại đây cuối cùng một lần đáp lại bình luận khu một chút, tác giả viết chuyện phá án, khẳng định không thể đi vòng qua sinh tử, người chết có nam nhân cũng có nữ nhân, có rất xấu, có thực thảm, hung thủ cũng vậy, muốn phân tích vụ án, phân tích động cơ, phải tôn trọng khác biệt hai phái, khác biệt trưởng thành khác biệt tính cách khác biệt tư duy khác biệt thời đại, cũng không có cố tình chỉ viết nam nhân hoặc nữ nhân, đã là án mạng, chủ đề tất nhiên cũng có chứa tính phê phán nhất định, ngươi một hai phải bay lên, khẳng định là có chút áp lực, nhưng tác giả đã nỗ lực viết sảng, nỗ lực làm không khí hoạt bát một chút, nỗ lực học cách ngẫu nhiên sa điêu, cho vài lời cợt nhả ( tỷ như tiểu kịch trường'theo bổn sứ vào phòng', ) nhưng đến phân đoạn phá án chân chính, đều là tận lực nghiêm túc đoan chính, không làm mấy chuyện này, phá án hoặc bắt đầu vụ án mới mới lại lần nữa tiếp tục......
Bổn văn không phải trinh thám truyền thống, không có quỷ kế thiết kế câu đố mật thất gì đó, tác giả chỉ số thông minh hữu hạn, cũng không am hiểu, đại cương muốn viết chính là một đám chuyện tràn ngập nhân tính, đi như vậy là một con đường, tuyển như vậy là một con đường khác, cũng sẽ nỗ lực nghĩ vài điểm xoay ngược lại, làm người ngoài ý muốn, nhưng có làm được hay không thì không nhất định _(:зゝ∠)_ quá trình phá vụ án chính là đồng hành với nghiệm thi tìm tung, bài tra manh mối, hỏi cung nghi phạm, lôi ra câu chuyện của người chết và nghi phạm, chân tướng có khả năng thực tàn khốc, có khả năng thực bi thảm, cũng có thể có ấm áp, có thể chữa lành, chuyện về các loại nhân tính là chủ thể, cũng là nhạc dạo của bổn văn, nếu ngươi thích chính là thể loại trinh thám cứng rắn, yêu nhất giết người quỷ kế hay phá giải tuyệt diệu, cũng không thích chuyện về nhân vật chuyện xưa, cảm thấy dong dài, vậy có thể nhấn X, bởi vì mấy vụ án sau tác giả vẫn sẽ là phong cách này, ngươi có khả năng sẽ rất khó chịu...... Cuối cùng, vụ án tiếp theo không phải là chuyện thảm thiết về nữ nhân ( chấn thanh )! QAQ
Lời editor: *yếu ớt giơ tay*, lão cũng thấy case này có chút phiền
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com