Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Khi Park Jaehyuk bị Lâu Vận Phong từ chối ôm lần thứ ba, anh mới nhận ra rằng mọi chuyện có vẻ đã trở nên nghiêm trọng.

Dù không đánh dấu, chẳng có Alpha nào lại thoải mái khi một Omega đang có mối quan hệ với mình lại xa cách đến vậy. Thế nhưng, bề ngoài Lâu Vận Phong vẫn như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí cả lý do từ chối cũng khiến người ta không thể phản bác. Ngoài ra, dường như khả năng cảm nhận pheromone của Lâu Vận Phong cũng trở nên kém hơn. Park Jaehyuk đã thử dò xét khi chỉ có hai người trong phòng tập, lén lút phóng ra pheromone mang tính áp chế, tràn ngập mọi ngóc ngách của phòng, đến mức khiến người khác thấy nghẹt thở. Ấy vậy mà Lâu Vận Phong vẫn bình thản, ánh mắt chỉ chăm chú vào cây hoa hướng dương mà cậu đang trồng.

Gì thế này, chẳng lẽ đánh zombie còn hấp dẫn hơn cả Park Jaehyuk anh sao?

So với sự bất mãn của ADC, trong lòng Lâu Vận Phong nhiều hơn cả là nỗi hoang mang. Còn gì đáng sợ hơn việc thức dậy và phát hiện ra đồng đội vẫn là đồng đội, nhưng thế giới đã không còn là thế giới cũ nữa? Là một người đàn ông thẳng đuột cả đời, Lâu Vận Phong cảm thấy việc mình có thể bình tĩnh chui ra khỏi chăn của Park Jaehyuk vào sáng hôm đó đã là sự thể hiện cuối cùng của sự giữ thể diện.

Phải mất gần một tuần cậu mới hiểu rõ, hóa ra thế giới hiện tại bỗng dưng có thêm một thiết lập ABO kỳ lạ, mà cậu lại là một loài hiếm, Omega. Sau khi thức trắng một đêm để đọc ngấu nghiến kiến thức, Lâu Vận Phong suýt nữa nhảy lầu vào tối hôm đó. Với đôi tay run rẩy, cậu gõ cửa phòng Ngô Thạc, hỏi anh ta xem liệu mình có thể đổi ký túc xá không.

Ngô Thạc vừa sấy tóc vừa hét lên:

"Tại sao? Cậu cãi nhau với Ruler à?"

"Cũng... cũng xem như thế đi, phòng anh dù sao cũng còn trống một giường," Lâu Vận Phong kéo ghế ngồi xuống, "Em ngủ rất say, không làm phiền anh đâu."

"Hai cậu làm sao thế? Dạo trước vẫn còn ổn mà."

"Không có gì," Lâu Vận Phong khẽ gõ ngón tay lên mép ghế, "Pheromone của anh là mùi gì ấy nhỉ... em quên rồi."

"Cam. Trước đây cậu còn chê pheromone của tôi ngọt quá mà, giờ lại chịu ở cùng phòng với tôi."

"Em bị cảm chưa khỏi, không ngửi thấy gì."

"Dương tính mà cũng ảnh hưởng đến cái này à?"

"Anh không muốn ở chung phòng với em đúng không?"

"Tôi chỉ không muốn có tên trong danh sách ám sát của Ruler thôi."

Lâu Vận Phong không trả lời, cúi đầu trầm ngâm về mùi cam. Ngọt ngào nhưng vẫn có chút vị chua. Vậy pheromone của mình sẽ có mùi gì nhỉ? Ngọt, mặn, chua, hay đắng? Để tránh bị lộ, mấy ngày nay cậu giả vờ như không có gì, lặng lẽ tìm hiểu giới tính và pheromone của từng người, đến mức ghi nhớ còn rõ hơn cả thời gian hồi chiêu kỹ năng của LeBlanc. Nhưng dường như Park Jaehyuk vẫn phát hiện ra điều bất thường. Nửa cuối tuần, lời nói của anh luôn như mang theo dao, giống hệt một con chó bị giành mất đồ ăn.

Rõ ràng mình mới là nạn nhân mà, Lâu Vận Phong nghĩ đến mà bực bội, mắt dán vào thông báo về một hồ nước trên điện thoại, lòng tự hỏi liệu nhảy xuống hồ để xuyên trở lại thế giới bình thường có khả thi không.

Người còn lại trong bộ đôi đường dưới, sau khi biết mình mất bạn cùng phòng, im lặng gần mười phút, sau đó lạnh lùng nói gì đó bằng tiếng Hàn. Nghe giọng điệu chẳng mấy thiện chí, Lâu Vận Phong hỏi phiên dịch xem Park Jaehyuk đã nói gì. Phiên dịch ấp úng mãi, cuối cùng Seo Jinhyuk đành nhận trách nhiệm:

"Anh ấy bảo, nếu muốn chia tay thì nói thẳng ra đi, lằng nhằng vậy chẳng ai thấy dễ chịu cả."

Câu nói khiến phòng tập luyện lập tức yên ắng. Tăng Kỳ nhỏ giọng kêu đói rồi kéo Từ Văn Kiệt rời đi. Đội trưởng Từ, đang chìm đắm trong game, bị Ngô Thạc và Vạn Lỗi mỗi người một bên lôi ra. Những người còn lại cũng nhanh chóng biến mất trong vòng ba phút.

Nhìn màn hình máy tính mới, Lâu Vận Phong chỉ thấy mệt mỏi. Một lúc sau, cậu mới giải thích:

"Không liên quan đến chia tay gì cả. Em bị cảm, không muốn lây cho anh thôi."

"Em bị cảm? Sốt? Ho? Nếu không muốn gặp anh, có thể nói thẳng ra."

"Em không phải không muốn gặp anh, em..." Lâu Vận Phong xoa thái dương, "Em thật sự không biết phải giải thích thế nào."

"Anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì," Park Jaehyuk xoay người đối diện cậu, giọng căng thẳng, "Từ chối ôm, từ chối ngủ cùng, từ chối đến gần, từ chối mọi thứ thuộc về anh. Nếu không còn thích nữa, chúng ta có thể chia tay."

"Không phải chuyện thích hay không thích. Anh có lúc thật sự... Thôi, cho em chút thời gian được không? Em hứa sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

Park Jaehyuk ngừng lại một lúc, nhưng vẫn truy hỏi: "Vậy là không còn thích nữa sao?"

Ánh mắt Lâu Vận Phong né tránh, mãi lâu sau mới trả lời: "Thế anh có thích em không?"

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Tại sao không đánh dấu?"

Quả nhiên, Lâu Vận Phong không nhận được câu trả lời. Ánh mắt người Hàn trầm xuống, anh đứng dậy rời khỏi phòng tập luyện.

Trong ký ức của Lâu Vận Phong, cậu hoàn toàn không nhớ về mối quan hệ thân mật giữa mình và Park Jaehyuk. Với cậu, Ruler là đồng đội, là một xạ thủ có thể cân năm, là người xa lạ từng chật vật thích nghi khi mới đến Trung Quốc, là cộng sự nhút nhát hay nũng nịu gọi cậu là "Phong Phong." Cậu không rõ trong thế giới này, Park Jaehyuk có ý nghĩa gì với "Lâu Vận Phong" mà anh ấy biết. Hai người dường như là người yêu, nhưng lại không thân mật đến mức đó. Sự chiếm hữu của Park Jaehyuk dường như chỉ xuất phát từ bản năng, còn sự thuận theo của Lâu Vận Phong lại mang theo chút tình cảm không thể nói ra.

Trước đây, Lâu Vận Phong chưa bao giờ dùng ghi chú trên điện thoại. Nhưng sau ngày tỉnh dậy, cậu phát hiện trong đó ghi chép lộn xộn rất nhiều điều: sở thích của Park Jaehyuk, thói quen hằng ngày của anh. Ngoại trừ một vài cảm xúc cá nhân, cốt truyện về cơ bản vẫn khớp với ký ức của Lâu Vận Phong. Trang cuối cùng trong ghi chú là kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Park Jaehyuk. Ở đoạn kết, Lâu Vận Phong đọc thấy "chính mình" viết:

"Alpha đều như nhau, sẽ không đánh dấu, sẽ không chịu trách nhiệm, vậy nên đừng hy vọng quá nhiều. Đây là cách tốt nhất để tránh tổn thương."

Sau khi tra xong "đánh dấu" là gì, tâm trạng của Lâu Vận Phong trở nên phức tạp. Nửa đêm, cậu ngâm mình trong bồn tắm, đếm trên đầu ngón tay số mối tình đáng thương của mình. Park Jaehyuk, xét về mọi phương diện, đều là một đối tượng yêu đương xuất sắc. Nhưng dù Park Jaehyuk có tốt thế nào, xu hướng tính dục cũng khó mà thay đổi. Lâu Vận Phong vùi đầu vào nước, thầm cảnh báo bản thân không được ủy mị như mấy dòng trong ghi chú, nhất định phải kiên định bảo vệ hình tượng trai thẳng của mình.

Cãi nhau xong vẫn phải làm việc chung, đây chính là cái giá của chuyện yêu đương nơi công sở.

Trong bữa trưa, Tăng Kỳ đã hai lần cố tìm cách chạy trốn nhưng không thành, cuối cùng đành đổi chỗ với Từ Văn Kiệt trong cơn tức giận. Thằng bé ngồi giữa cặp đôi đường dưới, lưng thẳng hơn cả khi được phỏng vấn. Sau bữa ăn, giáo viên tiếng Trung mới đến, là một Omega. Khi bắt tay chào hỏi, người đó khen pheromone của Lâu Vận Phong rất thơm. Cậu vô thức hỏi lại, "Thơm mùi gì vậy?" Người kia sững lại một chút rồi đáp:

"Caramel muối biển, cũng khá đặc biệt đấy."

"Em bị sao vậy?" Tiễn giáo viên xong, Tăng Kỳ gọi cậu lại. "Chính mình mà không biết pheromone của mình mùi gì?"

"Em..." Lâu Vận Phong không biết nên viện lý do gì. Trước mặt Tăng Kỳ, cậu dường như không bao giờ nói dối, nên cuối cùng chọn cách nói thật: "Em không ngửi được."

"Hả? Không ngửi được? Là do cảm cúm chưa khỏi à? Theo lý thì pheromone khác với mùi thông thường, không nên bị ảnh hưởng bởi cảm cúm chứ."

"Ý em là, em... không phải Omega."

"...Đừng đùa chứ."

"Em nghiêm túc đấy. Em là người bình thường, nghĩa là em không phải bất kỳ loại giới tính nào mà các anh đang nghĩ đến. Em chỉ là em. Em chỉ là một..." Lâu Vận Phong nuốt khan, "...thằng đàn ông."

Nghe xong, Tăng Kỳ chỉ cảm thấy đau đầu. Giới tính thứ hai thường biểu hiện từ thời niên thiếu và rất khó thay đổi. Số lượng Omega trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng ít ỏi. Một phần do yếu tố sinh lý, đặc tính dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của người khác khiến các tuyển thủ Omega phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn khi bước vào ngành này. Mặt khác, dù không có quy định rõ ràng, những định kiến ngầm vẫn là một trở ngại lớn. Liệu có gây rắc rối cho đồng đội trong kỳ phát tình? Liệu có ảnh hưởng đến câu lạc bộ vì mang thai hay sinh con? Tất cả những điều này khiến con đường cạnh tranh vốn dĩ nên công bằng trở nên gập ghềnh.

Rất nhiều người đổ xô theo đuổi ngành thể thao điện tử, nhưng rất ít người thực sự kiên trì đến cuối cùng. Trên đường đua chật hẹp này, vẫn cắn răng đi tiếp, một omega như Lâu Vận Phong là một trường hợp đặc biệt.

"Rối loạn nhận thức giới tính à?"

"Em không biết nữa, Cao ca, em thật sự không biết." Lâu Vận Phong cảm thấy kiệt sức. "Ngủ dậy là thành thế này. Em không biết tại sao những chuyện đã trải qua thì em vẫn nhớ, nhưng từng người trong số họ em lại như chẳng hề quen. Em cũng không hiểu sao em với Ruler lại thành ra như vậy, rõ ràng... rõ ràng..." Cậu thở dài. "Thôi bỏ đi. Cao ca, giữ bí mật giúp em, được không?"

"Em với Ruler... em không nhớ sao?"

"Em nhớ mọi chuyện, nhưng riêng việc em với anh ấy là người yêu thì không hề!"

"Anh nghĩ vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra. Còn mấy ngày nữa là thi đấu rồi, để anh đưa em đi khám ngày kia nhé."

"Cao ca, em thật sự không lừa anh mà."

"Anh biết, nhưng vì sức khỏe của em, cứ đi kiểm tra đã," Tăng Kỳ vỗ vai cậu. "Còn chuyện với Ruler, cứ để cậu ấy tự xử lý đi."

Trong môi trường xa lạ tìm được một người có thể tin tưởng để giãi bày, Lâu Vận Phong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu nhìn theo hướng giáo viên tiếng Trung vừa rời đi, vô cớ nghĩ ngợi: Ở thế giới này, liệu mọi cặp đôi đường dưới đều duy trì những mối quan hệ khó định nghĩa như vậy?

Hay chỉ có cậu và Park Jaehyuk?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com