Untitled Part 2
Bước phía sau hai Chiến Binh Tiên cao lớn lặng lẽ, Thorin Oakenshield đi dọc theo hành lang dài như vô tận , với trần cao và những chiếc đèn treo thả xuống soi sáng êm dịu.
Người không biết mình đang đi đâu , Thranduil đã nói sẽ để Thorin ngủ trên chiếc giường xứng với một vị Vua – khi nghĩ đến đây Thorin khẽ nhếch mép, nụ cười nghi ngờ hiện trên môi Người.
Một lồng giam xứng với một vị Vua, chắc vậy !
Angnir vươn tay mở ra cánh cửa dẫn vào khu riêng của Vua Tiên – nơi duy nhất trên khắp Rừng Sương Mù mà chàng không thể vào – nếu không được gọi. Chàng đã vô cũng ngạc nhiên trước mệnh lệnh của Vua Tiên – nhưng lời Ngài là tối cao – không một Tiên nào chống lại được Đức Ngài của họ.
Theo lệnh từ Nhà Vua , đêm nay Ngài sẽ nghỉ ở đây, thưa Đức Ngài Thorin!
Với một chút giật mình , Thorin liếc nhìn hai Chiến Binh , nhưng với phẩm cách một vị Vua, Người gật nhẹ đầu và bước vào sảnh trong rộng lớn.
Đóng lại cánh cửa lớn , Angnir nhìn Belegurdir . Hai người trao đổi ánh mắt rồi đồng thời lui ra khỏi Sảnh Vua , để Vua Tiên yêu quý của họ lại với Thorin Khiên Sồi .
[Nhiên thấy viết tên bằng tiếng Việt dễ thương quá á á á á XD ~~~]
Ánh sáng lấp lánh đây đó trong Sảnh Lớn.
Nơi ở của Thranduil cũng như con người Ngài, cao quý , thanh nhã, vẻ đẹp trau truốt gọt giũa từ cổ xưa , được khẳng định qua cả ngàn năm.
Giữa Sảnh là một chiếc bàn thấp, chắc chắn mới được đặt vào gần đây , vì nó trông khá mới so với mọi thứ khác. Một chiếc bàn dài đặt bên góc trái , với chiếc ghế kiểu tựa cao trạm trổ cầu kỳ yêu thích của Vua Tiên, góc phải che kín với chiếc tủ cao có các ngăn không đối xứng , đựng đầy những vật nhỏ đáng yêu : một loạt bình đựng rượu nhiều hình dáng - những chiếc nhãn đẹp đẽ viết tay, một hàng cốc pha lê đủ kiểu dáng, màu sắc, hoa văn, mỗi loại đều có một đôi, chúng thật đẹp.
Tin rằng chỉ có một mình mình trong gian phòng, Thorin chậm rãi xem xét vật dụng bài trí của Sảnh Lớn. Người ngạc nhiên nhận thấy, mỗi vật nơi này đều gợi nên hình ảnh tên Vua – Tiên – kiêu – ngạo kia, Thorin nghĩ với một nụ cười nhẹ.
Cởi áo khoác lông, thả trên bàn , Thorin ngồi xuống ghế , Người bỗng phát hiện, chiếc ghế này vừa đúng với kích cỡ của Người.
Bộ bàn ghế có làm Ngài hài lòng không , Thorin?
Giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần mềm mại của Thranduil vang lên từ sau tấm rèm ngăn cách Sảnh Lớn với Sảnh Nhỏ phía trong. Vua Tiên nâng tấm rèm mỏng lên với những ngón tay dài thon mảnh của Ngài. Hơi cúi đầu lách qua tấm rèm, Ngài bước ra Sảnh Lớn trước ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của Thorin.
Sao vậy , nếu Ngài không hài lòng, ta sẽ thay thế nó sáng mai ...
Trong khoảnh khắc Thorin như hóa đá. Người ngồi đó , nhìn chằm chằm vào kẻ – kiêu – ngạo – mà - ai – cũng – biết – là – ai kia và một suy nghĩ duy nhất nảy lên trong óc Người : đẹp.
Quả là Vua Tiên của chúng ta đang rất đẹp . Trút bỏ Vương Miện Quả Mọng, mái tóc của Ngài vốn đã mềm mại , nay càng óng mượt , thoải mái trải dài buông xuống hai bên mặt , lười biếng cong lại trên vai Ngài, như những sợi tơ tuyệt mỹ nhất. Làn da tuyệt đẹp của Ngài như lấp lánh sáng, ánh mắt kiên định xanh như băng đá ngàn năm nhưng giờ phút này không hề lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ cong lên vừa cao ngạo vừa gợi tình ( đây là Thorin nghĩ , hông phải em :p ). Bỏ đi quyền trượng và áo khoác , Ngài mang lại nhiều hơn sự thân thiện , ít đi sự đe dọa và quyền lực. Chiếc áo dài Ngài vẫn mặc giờ được buông lơi nơi cổ áo , thiếu đi áo khoác khiến Ngài phô bày hết được dáng vẻ vương giả , những đường cong mạnh mẽ nam tính của một Chiến Binh Tiên Tối Cao. Lấp lánh như dòng suối ánh sao, Thranduil nhẹ nhàng lướt ngang Sảnh Lớn đến bên bàn , ngồi xuống chiếc ghế nằm đối diện Thorin.
Xin lỗi vì chiếc ghế. Ghế của ta - Ngài biết đấy – không vừa với bàn của Ngài
Thranduil nói với ánh mắt lấp lánh như đang cười.
... Oh
Thorin vẫn chưa lấy lại được nhịp suy nghĩ thông thường. Dù cái nhịp "thông thường" đó của Người Lùn - khá là châm. [ ý là Người chậm tiêu ạ =)))))))]
Ngài căm ghét ta đến mức không muốn nói chuyện với ta sao Thorin? Thranduil nhẹ giọng thở dài.
Không! Không phải .... ehm ...
ngượng ngùng vì lỡ nói ra suy nghĩ thật Thorin hắng giọng cố lấy lại bình tĩnh. Tuy đẹp thật nhưng hắn vẫn là Tên – Tiên – Trung – Địa – kiêu – ngạo , Thorin tự nhủ trong khi Người trộm ngước lên, nheo mắt nhìn Thranduil.
Ngài không trách ta vì chiếc ghế hay không ghét ta ? Thorin ?
Thranduil cố ý gây khó khăn cho Thorin , vì gương mặt Người giờ này quả thực rất thú vị.
Ta ... ta không trách Ngài, ... và ta cũng không ... . Cả hai , cả hai điều đó!
Quả nhiên đáng yêu muốn chết , Thranduil nín cười.
Ta hiểu rồi , Vậy giờ chúng ta sẽ trò truyện trước khi đi nghỉ nhé. Ta không muốn chúng ta cứ xa lạ như vậy trong đêm nay .
Đầu óc vẫn còn quá lộn xộn để suy nghĩ , Thorin gật đầu lên tục. Người không hiểu tại sao họng lại khô như vậy . Người hơi khát, và với sự thật thà vốn có , ánh mắt Người hướng đến tủ rượu hấp dẫn bên phải Sảnh Lớn.
Để ta phục vụ Ngài đêm nay, Thorin thân mến. Dành cho sự riêng tư của chúng ta, ta đã cho lui toàn bộ cận vệ của Sảnh Vua.
Vừa nói Vua Tiên vừa đứng dậy từ ghế của Ngài, lấy trên giá xuống hai chiếc ly trong vắt có hoa văn hình tim mà Ngài yêu thích nhất và chai rượu mang màu đỏ của Garnet - của tình yêu và sự thủy chung.
Loại rượu ngon nhất , trong chiếc ly ta yêu thích nhất , dành cho vị Vua của ta.
Thranduil nói trong khi rót rượu vang vào ly.
Nhận ly rượu từ tay Thranduil, Thorin uống một ngụm lớn rồi mới chợt nhận ra
Ta chưa phải một vị Vua ...
Không ! Với ta, Ngài luôn là một vị Vua. Thranduil nói trong khi nhấp nhẹ ly rượu của Ngài.
....
Yên lặng chốc lát , bỗng Thorin ngẩng lên hỏi :
Khoan đã , ta có một điều muốn hỏi , tại sao Ngài lại ở đây ? ... Không, Ngài vừa nói đây là Sảnh Vua... vậy , tại sao ta lại ở đây?
.... Oh , cuối cùng Đức Ngài của ta cũng hỏi điều này, trong khoảnh khắc ta đã nghĩ Ngài sẽ quên....
Ngài muốn nói – chuyện – phiếm – trước – khi – đi – ngủ với ta sao? Thorin thắc mắc.
Phải ... nhưng không chỉ vậy!
Vậy còn điều gì ...
Thorin ! Để ta nói cho Ngài! Thranduil chặn lại thắc mắc của Thorin.
Vua Tiên nhẹ nhàng vòng qua ghế của Thorin trở lại chiếc ghế nằm của mình. Ngài ngồi xuống , dựa tay lên tay ghế trong tư thế yêu thích của mình.
Tay trái lùa vào tóc, đỡ lấy khuôn mặt, nghiêng nghiêng nhìn vào Thorin, tay phải cầm ly rượu đỏ ánh lên sắc màu quyến rũ trong đêm. Vạt áo của Ngài xuôi xuống dọc theo đôi chân vắt chéo, gợi nên những đường cong hấp dẫn của nửa thân dưới.
Thorin uống cạn ly rượu của Người.
Thranduil cong môi cười quyến rũ, nói trong khi nhìn theo bàn tay Thorin với lấy chai rượu nho.
Ngài là một vị Vua, và như ta đã nói khi chúng ta đi dạo trong rừng – Thranduil hơi ngừng lại liếc nhìn Thorin uống một ngụm rượu lớn – ta sẽ dành cho Ngài đối sự đãi với một vị Vua.
Nhẹ vươn tay với bình rượu rót đầy ly cho Thorin , Thranduil nói tiếp với tông giọng nhẹ như tiếng đập của cánh bướm, ấm áp như ánh nắng mai
Ngài phải được ăn như một vị Vua, uống như một vị Vua, và ngủ như một vị Vua.
Điều đó có liên quan gì đến...
NÊN ! - Vua Tiên cao giọng cắt ngang Thorin - Ngài ăn thức ăn của ta, trên bàn của ta, uống rượu trong ly dành cho ta, và ngủ trong phòng của ta. Với ta.
Thranduil nói câu cuối với âm lượng mà chỉ mình Người có thể nghe thấy.
Khựng lại với cốc rượu trên môi, Thorin không tin được nhìn vào Thranduil.
Ý Ngài là muốn ta cùng ăn, uống , cùng ngủ với Ngài ? À không, là trong cùng một phòng với Ngài?
Phải ! Và nếu Ngài muốn Thorin Khiên Sồi – với sự tận tình của ta, ta sẵn sàng cung cấp cho Ngài - như một phần lòng hiếu khách nếu Ngài yêu cầu – ngủ cùng với Ngài. Và ta cũng nói thêm , Sảnh Vua chỉ có một chiếc giường thôi, mà đêm xuống Rừng Sương Mù khá lạnh...
Chuyện này, ta không thể làm vậy , Thranduil , như vậy hình như không hợp lý ....
Sao vậy Thorin , không phải chúng ta đã quyết định sẽ như những người bạn sao . Ngài làm bạn của ta, ta cũng đối xử với Ngài và Người – Của – Ngài như một người bạn. Ngài quên?
Đôi mắt đẹp của Thranduil ánh lên tia lạnh lùng. Trong một thoáng , Vua Tiên Tối Cao đã quay lại, làm Thorin thoáng giật mình. Người chợt nhận ra mình đang ở đâu , và mình không hề có vị thế từ chối Thranduil. Vả lại , trong lòng Thorin, không hiểu sao nảy ra chút chờ mong. Dù vậy, để giữ phong thái của Vua Người Lùn - Thorin đặt mạnh ly rượu xuống bàn , đứng lên nhìn thẳng vào Thranduil
Ngài sẽ được như mong muốn, Vua Tiên, nhớ giữ lời hứa của Ngài.
Ta không có ý làm Ngài giận, Đức Ngài của ta. Lời nói của ta Ngài không cần nghi ngờ, ta luôn giữ chúng!
Thranduil lấy lại tông giọng mềm mại của mình. Ngả người ra ghế , thoải mài nhấp môi ly rượu đỏ.
Nghe vậy Thorin cũng dịu đi một chút sự khó chịu.
Nói cho cùng thì , Ngài cũng ngủ cùng những người đồng hành của mình phải không . Ta chỉ là .. có chút ghen tỵ .... với tình bạn giữa Ngài và họ .
Thranduil khẽ chu môi hờn dỗi, lắc nhẹ rồi uống cạn ly vang.
..... Với Ngài , không giống như vậy.
Khác như thế nào?
..... ta không rõ .
Đăm chiêu nhìn vào ly rượu của mình, Thorin cũng không biết tại sao mình không thấy ghét việc ở cùng Thranduil, cảm giác thay đổi từ khi nào? Trong khu rừng, khi Vua Tiên lau vết thương trên tay mình?, hay khi nhìn thấy vẻ tuyệt mỹ lộ ra từ sau rèm? Người không rõ ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com