Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 20

Chương 20


Trong quãng thời gian hạnh phúc ngọt ngào này, tôi và Hiếu cùng nhau hẹn hò, nhắn tin cho nhau qua điện thoại, tôi cũng hay đến nhà chơi với mẹ anh, thỉnh thoảng anh vẫn đến nhà tôi chơi, ăn cơm cùng gia đình tôi như trước kia. Anh khiến cho bố mẹ tôi tuy không tán thành việc tôi yêu anh, nhưng lại không thể không quý mến anh.

Hiếu có một công việc chính thức, mức lương cao, nhưng thời gian làm việc không quá gắt gao. Anh vẫn có nhiều thời gian dành cho tôi, cùng tôi dịch bài, cùng tôi đi chơi, cùng tôi đi làm từ thiện. Không ai có thể nhận ra Hiếu trước kia đã từng phải đối mặt với sinh tử, đối mặt với cái chết đe dọa mỗi ngày.

Song, cuộc đời này luôn đồng hành cùng thời gian, mọi thứ không thể dừng lại tại một điểm, nó luôn chuyển động và không ngừng đổi thay.

Cuối cùng cũng đã đến ngày tôi tốt nghiệp. Mặc trên người bộ áo cử nhân rồi chụp ảnh lưu niệm cùng bạn bè là một cảm giác vô cùng đặc biệt. Nó không giống như những buổi chia tay lớp cấp hai, cấp ba tràn ngập nước mắt và luyến tiếc. Giờ đây, chúng tôi cùng cười rạng rỡ để tạm biệt quãng đời sinh viên. Không còn những trang lưu bút trao tay hay những chiếc áo sơ mi trắng chằng chịt chữ ký, thay vào đó là những cái bắt tay của các thầy cô, những lời chúc mừng, những hy vọng, những tuong lai. Bắt đầu từ giây phút này, chúng tôi chính thức bước vào đời, chính thức đón nhận những gì mà nó mang đến, chính thức hòa vào guồng quay của xã hội. Sẽ có thất bại, cũng sẽ có thành công, những cái cần phải học đã không còn là sách giáo khoa, hay giáo trình, bây giờ, cuộc đời sẽ trực tiếp dạy bảo chúng tôi.

Lễ tốt nghiệp, tôi thấy Hiếu ôm một bó hoa tươi rực rỡ tiến về phía mình. Anh mặc sơ mi trắng, quần Âu chỉnh tề, nhẹ nhàng thong dong bước đến trước mặt tôi, anh nói: "Chúc mừng em, cô bé của anh! Chào mừng em bước chân vào những thử thách của cuộc đời. Có khi em thành công, cũng có khi em thất bại, có những khi em mỏi mệt, cũng có khi em cảm thấy hạnh phúc, nhưng em không cần sợ hãi hay hoang mang, vì anh sẽ luôn ở bên em, cùng em vượt qua tất cả!"

Những giọt nước mắt của hạnh phúc, của thỏa mãn đã bắt đầu lăn dài trên hai gò má tôi. Tôi nhận lấy hoa từ tay Hiếu, vòng tay qua ôm chặt lấy anh. Đôi tay anh cũng từ từ trượt đến eo tôi, siết lấy.

Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, tôi bỗng buột miệng nói với anh: "Anh vẫn còn nợ em một việc, bây giờ em muốn anh trả nợ!"

Anh cũng không buông lỏng đôi tay đang ôm chặt lấy tôi, chỉ nghe tiếng nói anh đầy ý cười trìu mến: "Ồ, cuối cùng thì em cũng cho anh cơ hội để trả nợ. Anh còn đang định về dọn nhà để chào đón biệt đội đòi nợ thuê của em đến."

"Việc em muốn anh làm rất đơn giản! Ngay bây giờ, em muốn nụ hôn đầu tiên của chúng mình!"

"Thật sao? Ngay bây giờ? Ở đây á? Có nhiều thầy vô và bạn bè của em lắm đấy! Em không thấy ngại, nhưng anh thì có một chút!" Anh nói là anh ngại, vậy mà nhìn vào đôi mắt của anh xem, tôi chỉ thấy ý cười cùng sự thỏa mãn mà thôi, đâu có nhìn thấy chút ngượng ngùng nào!

"Thế nghĩa là anh không thực hiện được?"

Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà trực tiếp dùng hành động để chứng minh. Đôi tay anh rời khỏi vòng eo của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má. Tôi thấy mặt mình bắt đầu nóng rực, tim đập thình thịch, toàn thân có chút run rẩy. Đúng thế, đúng là tôi hồi hộp! Nhưng tôi tin rằng, bất cứ cô gái nào khi chuẩn bị đón nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời cũng sẽ có phản ứng giống như tôi bây giờ.

Trong khi đầu óc tôi còn đang bối rối cùng căng thẳng, tôi nghe thấy Hiếu thì thầm bên tai: "Nhắm mắt lại!"

Chỉ ba từ ngắn gọn đó, rồi môi anh đã lập tức tìm đến môi tôi. Ban đầu chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng tôi đã thấy từng lớp da gà trên cơ thể mình bắt đầu rục rịch. Hiếu cũng chẳng đợi cho tôi kịp cảm nhận được hết cảm giác môi kề môi, một nụ hôn thực sự đã đến. Cảm giác ngọt ngào đến kỳ diệu đã xua tan mọi ngượng ngùng và gượng gạo của lúc ban đầu. Đây chính là lúc thăng hoa nhất của tình yêu, là sự đồng điệu của cả hai tâm hồn, là sự cảm nhận sâu sắc hương vị của đối phương. Nụ hôn của anh bắt đầu bằng sự nhẹ nhàng, dè dặt giống như thăm dò một vùng đất mới, sau đó càng lúc càng sâu lắng, càng lúc càng trầm luân.

Nụ hôn đầu của tôi và Hiếu đã đến như thế, bà kết thúc trong tiếng hò hét vỗ tay của mọi người. Anh vẫn mĩm cười thản nhiên, còn tôi thì nghe trong mình trăm ngàn cảm xúc. Hóa ra, tôi chỉ là kẻ mạnh miệng lúc ban đầu, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc nụ hôn ấy, tôi chỉ là người bị động, sau đó lại là người hèn nhát chỉ biết rụt đầu vùi mặt vào ngực anh để tránh đi tiếng cười nhạo cùng trêu đùa của chúng bạn.

Lễ tốt nghiệp kết thúc, Hiếu đưa tôi về nhà. Nhưng tôi không ngờ, tất cả mọi người bao gồm cả bố mẹ tôi, vợ chồng anh trai cùng chị dâu đang ngồi ngay ngắn ở đó chờ tôi với anh về.

Tôi có dự cảm về một cơn phong ba bão táp đang chuẩn bị ập tới. Nhưng Hiếu thì chẳng có vẻ gì là bất ngờ như tôi. Dường như đây là điều mà anh đã biết trước. Anh nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi vào trong nhà. Đứng trước mặt bố mẹ tôi, anh trịnh trọng nói:

"Thưa hai bác, hôm nay cháu có vài lời muốn nói cùng hai bác cũng như gia đình ta. Hôm nay, em Ly đã chính thức tốt nghiệp đại học, cũng đạt tới một sự chín chắn nhất định để có thể chịu trách nhiệm về những hành động và quyết định của em ấy. Cháu biết hai bác không tán thành quan hệ giữa cháu và Ly bởi vì hai bác lo ngại về căn bệnh của cháu. Mặc dù cháu đã làm phẫu thuật, nhưng cháu biết, hai bác vẫn còn rất lo lắng về vấn đề này. Cháu rất hiểu sự lo lắng ấy của hai bác. Có những điều hai bác lo lắng thậm chí ngay cả Ly cũng chưa thể nghĩ xa đến như vậy, cháu biết. Nếu chúng cháu lấy nhau thì cuộc sống sau này của Ly có vất vả không? Có phải chăm sóc cho người bệnh tật như cháu không? Rồi cháu có khả năng ra đi sớm hay không? Rồi còn vấn đề con cái nữa! Những lo lắng này không phải chỉ dùng một hai câu đảm bảo của cháu là có thể giải quyết được. Vì vậy, cháu đã xin hai bác cho cháu một chút thời gian để chứng minh cho hai bác thấy cháu có khả năng mang lại cuộc sống ổn định lâu dài cho Ly.

Hôm nay, cháu nghĩ là mình đã có đủ tự tin để đứng trước mặt hai bác, cùng gia đình ta, chính thức xin phép cho cháu được trở thành người bảo vệ, yêu thương và chăm sóc cho Ly sau này. Thời gian vừa qua, cháu đã cố gắng kiểm tra toàn diện và định kỳ tình trạng sức khỏe của bản thân. Bên cạnh đó, cháu cũng rất nghiêm túc làm việc. Đây là tất cả những báo cáo xét nghiệm và kiểm tra của cháu, hoàn toàn có khả năng kết hôn và sinh con như bình thường. Về vấn đề di truyền, thực sự, ở trường hợp của cháu khả năng đó là rất thấp, hơn nữa y học bây giờ rất phát triển, tương lai của cháu và Ly có lẽ sẽ rộng mở và dễ dàng hơn nhiều so với suy nghĩ của hai bác.

Còn đây là thành quả lao động của cháu trong suốt thời gian vừa qua. Tuy con số trong này chưa phải là một con số quá lớn, nhưng cháu tin nó sẽ không ngừng lại, và tài khoản này đứng tên Ly. Tuy nhiên, đối với cháu, nếu dùng tiền để chứng minh cho tình yêu của chúng cháu thì quá tầm thường, đây chỉ như một món quà cháu muốn dành cho cô ấy nhân ngày tốt nghiệp.

Tiếp theo là vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất, cháu xin hứa sẽ yêu cô ấy một cách chân thành và nghiêm túc nhất, bằng cả sinh mệnh của cháu. Rất mong hai bác có thể xem xét và cho chúng cháu một cơ hội để có thể ở bên nhau. Cháu tin là chúng cháu có thể hạnh phúc và có một tương lai lâu bền!"

"Bác cũng là đàn ông, bác biết!", không gian trầm lắng một lúc rất lâu, tất cả mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía tôi và Hiếu đứng nắm tay nhau, giọng nói của bố tôi phá tan bầu không khí im ắng nặng nề ấy, "để có thể đem tất cả mọi vấn đề nói thẳng ra một cách rành mạch như thế này, con đã phải bỏ đi tất cả tự tôn cũng như mặc cảm của bản thân. Điều này chứng tỏ, tình cảm con dành cho con bé Ly nhà bác thực sự rất sâu đậm. Bác cám ơn con vì điều đó! Bao nhiêu năm nay, bác vẫn coi con như con cái trong nhà, những đóng góp của con dành cho từng bước đi của Ly, bác đều quan sát rất rõ. Nói thật lòng, nếu có được một chàng rễ xuất sắc như con, cả bác lẫn bác gái đều thấy tự hào lắm! Hôm nay con đến thưa chuyện với hai bác một cách chân thành và nghiêm túc đến như vậy, bác tin không có vị phụ huynh nào lại nhẫn tâm phản đối. Tình cảm của hai đứa, do hai đứa nắm giữ, hai đứa chủ động. Ly, quan điểm của con như thế nào?"

"Con...", tôi không biết nên nói gì vào lúc này. Nhìn những gì Hiếu làm, nghe những lời anh nói, cảm xúc ngày hôm nay của tôi trôi nổi qua quá nhiều cung bậc, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào nữa.

Khi tôi còn đang bàng hoàng đến không nói nên lời thì nghe thấy mẹ tôi nói chen vào: "Còn quan điểm gì nữa! Cần gì phải hỏi nó, nó thích thằng Hiếu đến nhường nào ai mà chẳng nhìn ra!"

Sau khi mẹ tôi nói xong câu ấy, cả nhà cùng phì cười.

Thế là gia đình tôi lại có một bữa cơm quây quần ấm áp vừa để chúc mừng tôi tốt nghiệp, vừa để chào đón đôi tình nhân mới chính thức được thừa nhận. Mẹ tôi là người nhiệt tình hơn ai hết, chưa gì đã bàn tới việc muốn gặp mẹ Hiếu.

Có điều, dường như thế giới của tôi đã trở nên hồng hào, rực rỡ, tươi sáng rồi. Thi thoảng, ánh mắt của tôi và Hiếu gặp nhau, anh nhìn tôi trìu mến, rồi lại nháy mắt ám hiệu thắng lợi với tôi. Tôi biết, để có được cái nháy mắt như không có gì xảy ra ấy, Hiếu của tôi đã phải bỏ ra những gì. Những lời bố tôi nói không một chữ nào sai cả. Tôi có thể đi đâu để tìm thấy một người thứ hai như Hiếu, đi đâu để tìm thấy một người có thể làm nhiều điều vì tôi như thế? Tôi là cô bé của anh, là cô bé may mắn, hạnh phúc nhất trên đời!

Ăn cơm xong cũng đã khá muộn, tôi tiễn Hiếu ra cổng. Anh còn chưa về mà tôi đã bắt đầu nhớ anh.

Tôi gọi, anh quay đầu, sau đó bước trở lại ôm chặt lấy tôi. Anh hôn lên trán tôi, hôn lên mắt tôi, mũi tôi, rồi lại tìm đến môi tôi. Anh đã gần tôi đến thế, gần đến từng tế bào trong tôi.

Tôi hé miệng muốn nói với anh rằng tôi yêu anh biết bao, thì bị ngón tay của anh chặn lại. Anh nói: "Cô bé, em biết không, em đã chủ động thổ lộ với anh ba lần rồi đấy! Lần này, lần quan trọng nhất này, nhường cho anh, có được không?"

Đôi mắt long lanh ngập nước của tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh, tôi mỉm cười gật đầu trong hạnh phúc.

Anh lấy từ trong túi quần ra một hộp nhẫn đôi bọc nhung trông thật bắt mắt. Sau đó, anh mở ra rồi tự đeo một chiếc vào tay mình. Chiếc còn lại, anh từ từ nâng tay tôi lên, chậm rãi đeo vào.

Trong lúc ấy, tôi nghe thấy những lời tỏ tình mà mình đã mong chờ bao năm nay từ Hiếu: "Anh vốn nghĩ rằng mình sẽ chẳng có quyền được yêu một ai. Nhưng em đã xuất hiện, mang đến cho anh thứ cảm xúc mãnh liệt mà không một ai có thể cho em bất cứ điều gì bởi căn bệnh bẩm sinh ấy. Nhưng em đã cứu vớt trái tim anh, tiếp thêm cho nó sức sống và động lực để đập, để cảm nhận cuộc sống. Em đã giúp cho nó biết định nghĩa thứ cảm xúc đặc biệt mà em mang đến cho anh. Cô bé, anh yêu em, con tim anh yêu em, lý tưởng và ý chí của anh cũng yêu em! Cuộc đời và cả sinh mệnh của anh cũng chỉ là yêu em! Cùng anh đeo đôi nhẫn này suốt quãng đời còn lại, có được không em?"

Trong ngày hôm đó, ngày mà tôi chính thức tạm biệt ghế nhà trường, nước mắt của tôi đã rơi quá nhiều, nhưng tất cả đều là những giọt nước mắt của hạnh phúc cùng thỏa mãn, là những giọt nước mắt của cảm xúc, của rung động, là những giọt nước mắt quý giá nhất mà Hiếu mang đến cho tôi.


Cô bé mười lăm tuổi đã có một tình yêu như thế đấy!

Khi bạn rung động trước một ai đó, kể cả khi bạn mới chỉ là một đứa trẻ, đừng lo sợ, cũng đừng bài xích nó, bởi đó là cảm xúc đến một cách tự nhiên nhất. Nếu nó chỉ là thoáng qua, nếu nó chưa đủ sâu đậm, nó sẽ tự rút lui khỏi cuộc đời bạn. Còn nếu nó cứ một ngày mãnh liệt, ngày một phát triển trong tâm hồn, bạn hãy cứ nuôi dưỡng nó thành một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhé!

Sau những nụ cười...

Là rất nhiều, rất nhiều điều của cuộc sống này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com