Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 141-150

Chương 141: Ông xã, em muốn đánh cô ta!
Editor: May

Thẩm Họa cười lạnh, "Giọng điệu lớn như vậy, người nhà của cô mở cục cảnh sát à?"

Tự cho là đúng không để người vào mắt như vậy, có tư cách đó sao?

Ở thành Giang, ai không cung kính nhường nhà họ Thẩm vài phần, chỉ dụa vào cô ta, cũng xứng đối nghịch với Thẩm Họa cô?

Cô ta vừa dứt lời, một chiếc xe thể thao màu đỏ cực tốc lái tới, sau khi tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe thể thao quay đuôi hoàn mỹ một cái, dừng lại trước Thẩm Họa.

Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông dáng người cao to, ngũ quan tinh tế như đao khắc, đôi mắt thâm sâu giống như có thể hấp dẫn vùi sâu vào trong đó, phong cách lẫn cử chỉ khí khái bức người, tuấn mỹ đến giống như thần.

Thẩm Họa liền giật mình, không chỉ là bởi vì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai phong độ, cũng là bởi vì chiếc siêu xe màu đỏ mới tinh này, xe hệ Ferrari LaFerrari, giá thị trường hơn hai ngàn vạn.

Ở thành Giang, người mua được chiếc xe này có khối người, nhưng loại xa xỉ phẩm  này, nếu như không phải của cải hùng hậu, ai sẽ bỏ được nhiều tiền như vậy đi đập vào chiếc xe này chứ?

Trực giác nói cho Thẩm Họa biết, người đàn ông này không đơn giản.

Tất cả cảnh sát giao thông ở đây, cùng với Thẩm Minh, đều cảm thấy khiếp sợ không thôi, nếu nói người tới không phải một nhân vật lớn, ai sẽ tin.

Một vài người qua đường vây xem chỉ trỏ chiếc xe kia, châu đầu ghé tai, như là đang suy đoán chiếc xe kia giá trị bao nhiêu tiền.

Chỉ có Thẩm Chanh, bình tĩnh đến có chút kỳ cục, không quan tâm xe, cũng không quan tâm người đàn ông bước xuống xe, như là những người xem đứng ngoài cuộc không quan tâm.

Thi Vực sải bước đi về phía cô, liếc mắt liền thấy vết thương trên đầu gối của cô, ánh mắt lập tức nghiêm túc.

"Làm sao vậy?"

Anh rõ ràng là đang hỏi Thẩm Chanh, nhưng lại khiến những người bên cạnh có áp lực, đặc biệt là Thẩm Họa.

"Ngã."

Thẩm Chanh trả lời rất dứt khoát, không có châm chích, lại làm cho người ta nghe được ý trong lời nói.

"Ai làm em ngã?"

Ở trước mặt người khác, Thi Vực cao ngạo lạnh lùng, xưa nay luôn tích chữ như vàng. Nhưng ở trước mặt Thẩm Chanh, lại hoàn toàn ngược lại.

"Cô ta!"

Thẩm Chanh cũng không phải là một người dễ khi dễ, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía Thẩm Họa, không có một chút do dự.

Thẩm Họa run lên, trái tim thoáng thót lên tới cổ họng, một cổ lo lắng mạnh mẽ bắt đầu khởi động ở trong lòng....

Thi Vực nhìn theo phương hướng cô chỉ, trong con ngươi thâm trầm mơ hồ toát lên lệ khí nguy hiểm.

".... Anh là ai?" Thẩm Họa tận lực ức chế lấy run rẩy giữa răng môi, cảnh giác nhìn anh.

"Tôi là ai, cô không cần phải biết, cũng không cần biết." Giọng nói lạnh như băng không có một chút nhiệt độ đáng nói, dễ nghe, lại làm cho người ta cảm thấy đè nén.

Thi Vực không thường ở thành Giang, cho nên người từng gặp qua anh vô cùng ít ỏi, nhưng tên của anh, lại đã từng oanh động cả thành Giang.

Chỉ cần hai chữ Thi Vực, sợ rằng rất khó tìm ra một người không biết đến.

Thẩm Họa hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh lại, "Anh không chịu nói không sao, nhưng anh hẳn là nghe nói qua nhà họ Thẩm đi? Tôi là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Họa."

Hai chữ Thẩm Họa, giống như một búa tạ, hung ác đánh vào trong lòng Thẩm Chanh.

Cô nhìn Thẩm Họa, ánh mắt vốn lạnh nhạt, trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng đến cực điểm.

Sao cô lại không nhận ra người phụ nữ này.

Sáu năm trước, không phải chính là một nhà người phụ này đã bức cô đến bước đường cùng sao.

"Ông xã! Em muốn đánh cô ta!"

Thẩm Chanh cùng không cảm thấy đánh người có thể giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại cô chỉ có một xúc động, đó chính là đánh cho Thẩm Họa đến mức khi cô ta về nhà mà mẹ cô ta cũng không nhận ra.

"Hồ đồ, đánh cô ta sẽ làm đau tay của em." Thi Vực dùng ánh mắt yêu thương cưng chìu nhìn cô, giơ môi mỏng khêu gợi lên, "Tôi sai người đến đánh thay em."

Chương 142: Đánh người cũng đẹp trai như vậy!
Editor: May

"Tay đau về nhà anh xoa cho em, em muốn tự tay đánh cô ta!"

Toàn trường lập tức xôn xao.

Đây là bị cưng chiều đến trình độ nào mới có thể nói ra chứ, quá tùy hứng rồi.

"Ừ, được."

Giọng nói vô cùng từ tính, giống như tiếng trời, dễ nghe đến mức làm cho người ta chắt lưỡi hít hà.

Thẩm Họa còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Chanh đã đi tới, ánh mắt lạnh hẳn đi, giơ tay lên liền cho cô ta một cái tát.

Tiếng vang trong trẻo, rất chói tai, giống như có thể phá vỡ màng tai người ta.

Thẩm Họa bụm mặt, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cô, "Đánh tôi?"

Thẩm Họa cô ta, ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh đối với cô ta ngoại trừ a dua nịnh hót thì chính là cố ý nịnh nọt, ngay cả mắng cũng không có ai dám mắng cô ta, vậy thì có ai dám đánh cô ta?

Người phụ nữ này lại có thể ra tay với cô!

"Đánh cô thì thế nào!"

Thẩm Chanh nói xong, đưa tay liền vung lên mặt cô ta....

Nhưng không có giòn vang trong dự liệu, tay của cô còn ở giữa không trung, đã bị người từ phía sau một phát bóp chặt.

"Anh! Dạy dỗ cô ta!"

Mặt Thẩm Họa ửng đỏ, hô to về phía người đứng ở phía sau Thẩm Chanh.

Thẩm Minh không có đáp lại, nhưng tay cầm lấy Thẩm Chanh lại tăng thêm lực đạo, giống như hận không thể bóp nát xương cốt của cô.

"Hít...."

Cổ tay truyền tới đau nhức kịch liệt, khiến Thẩm Chanh không nhịn được hút ngược một ngụm khí lạnh.

"Người phụ nữ của tôi anh cũng dám đụng vào!"

Giọng nói nguy hiểm, tiết lộ tức giận của Thi Vực.

Thẩm Minh xoay người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, không có bất kỳ dấu hiệu nào, liền chịu một quyền nặng nề.

Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, khát máu lạnh lùng tràn ngập cả con ngươi, lệ khí dọa người trải rộng quanh thân.

Trên mặt Thẩm Minh ứ đọng máu, Thẩm Họa sợ tới mức thét chói tai: "Á! Anh, anh sao rồi!"

Thẩm Minh phun ngụm máu trong miệng, dùng ánh mắt hận thù nhìn Thi Vực, không có ý định buông Thẩm Chanh ra, ngược lại càng thêm dùng sức.

"Dựa vào!"

Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, xoay người, đá một cước.

Thẩm Minh hoàn toàn thật không ngờ cô sẽ phản kích, né tránh không kịp, vị trí bụng bị Thẩm Chanh đá mạnh một cước.

Lực đạo một cước này không tính là quá lớn, nhưng ở giữa chỗ hiểm, Thẩm Minh rên rỉ ra tiếng, bất đắc dĩ buông tay ra.

Anh ta dùng tay che bụng lại, không ngờ Thi Vực lại cho anh ta một quyền nặng nề, đánh đến hai mắt anh ta đỏ hồng, trong mắt hiện đầy tơ máu.

Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn anh ta, buông ngón tay khớp xương rõ ràng ra, hòa hoãn một lát, lại nắm chặt đánh tới lần nữa.

Bịch một tiếng, anh khí phách đánh ra một quyền kế tiếp.

Một quyền nặng nề này đánh vào trên mặt Thẩm Minh, quán tính quá lớn, khiến cho trọng tâm anh ta không ổn định, lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân thể lảo đảo muốn ngã.

"Anh ...."

Thẩm Họa dìu đỡ anh ta, thấy anh ta bị đánh thành ra như vậy, gấp đến độ suýt chút nữa khóc lên.

Thẩm Chanh vuốt vuốt cổ tay bị bóp đau, híp con ngươi cao ngạo nhìn tới người đàn ông hoàn mỹ, lại hóng hách đến không ai bì nổi.

Quả nhiên người đàn ông này trời sinh chính là bá đạo như vậy.

Khụ! Đánh người còn đẹp trai như thế!

Khuôn mặt đẹp mắt đến mức trời cao cũng đố kỵ, nhưng trong cái nhìn của Thẩm Chanh, lại giống như không có chói mắt như vậy...

Sự việc đột ngột phát sinh này, khiến một đám cảnh sát giao thông chân tay luống cuống.

Nếu như nói là người khác trong sinh sự, ẩu đả ở trước mặt mọi người, bọn họ nhất định sẽ ra mặt ngăn cản đầu tiên.

Dù còng tay mang về cục cảnh sát, cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng hiện tại người gây chuyện, không chỉ có hai anh em Thẩm Minh và Thẩm Họa, còn có một nhân vật thoạt nhìn có vẻ tuyệt đối là không đơn giản!

Dạo này, có tiền có thế có quyền quá nhiều người, nhưng ít ra có hơn phân nửa đều là an phận.

Người bọn họ không nhận biết, không có nghĩa chỉ là một người bình thường.

Cho nên, bọn họ có thể làm, cũng chỉ có mắt nhắm mắt mở.

Chương 143: Nhận ra tôi rồi sao?
Editor: May

"Anh, làm sao bây giờ ...."

Nhìn thấy Thẩm Minh bị thương thành ra như vậy, Thẩm Họa vừa nóng vừa giận, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Minh dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, hạ giọng nói: "Tiểu Họa, đi mau, trở về thông báo chú hai."

"Nhưng anh...." Thẩm Họa lo lắng anh ta thua thiệt, cho nên do dự bất định.

"Anh không sao, em mau đi, hiện tại sợ rằng chỉ có chú hai mới có thể giải quyết chuyện này." Thẩm Minh ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không thể không nghĩ phương pháp để đối phó.

"Vậy được! Anh, anh cẩn thận một chút, em đi ngay đây ...." Thẩm Họa nói xong, quay đầu bước đi.

Thấy cô ta sắp đi, Thẩm Chanh đưa tay liền ngăn cô ta lại, "Đừng nha! Tôi vẫn đang chờ cô bắt đền mà."

Cô cười như không cười nhìn Thẩm Họa, nhìn sắc mặt của cô ta biến từ trắng xanh, lại biến từ xanh thành trắng.

Người phụ nữ này vẫn giống như năm đó, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Đến bây giờ Thẩm Chanh vẫn còn còn nhớ rõ, khi còn bé, mỗi một lần Thẩm Họa phạm sai lầm, mỗi một lần đắc tội người khác, cũng sẽ đẩy cô đi ra ngoài, để cô làm người chết thế.

Là cô quá nể tình, lần lượt thay Thẩm Họa giải quyết phiền toái, luôn chọc ông nội tức giận đến nằm liệt giường không dậy nổi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy là vì cái gì?

Nếu như là vì duy trì cái nhà kia, vậy cần gì đâu chứ?

Là bởi vì cô lần lượt mềm lòng, mới khiến cho những kẻ địch kia có cơ hội lợi dùng.

"Chuyện bắt đền tự nhiên sẽ có người nói với cô, thời gian của tôi quý báu, không cần phải lãng phí ở trên người của cô." Thẩm Họa cau mày, ánh mắt lành lạnh đảo qua ở trên người Thẩm Chanh, "Làm phiền nhường một chút."

"Nhường? Nếu như tôi nói không thì sao."

Là cô ta chọn gây chuyện trước, bây giờ còn chưa giải quyết đã muốn rời đi? Nào có chuyện tốt như vậy!

Thẩm Họa cảnh giác nhìn cô, "Vậy cô muốn như thế nào?"

"Muốn như thế nào?" Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi nhìn cô, môi hồng cong lên, "Muốn đánh cô!"

Nói xong, giơ tay lên liền cho Thẩm Họa một cái tát.

Thẩm Họa bị đánh đến choáng váng, sững sờ nhìn cô, đến khi trên gương mặt truyền đến đau đớn nóng hừng hực, cô ta mới sực tỉnh, lớn tiếng rống lên: "Cô dựa vào cái gì đánh người!"

"Dựa vào tôi nhìn cô không vừa mắt." Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Hơn nữa tôi có cũng không phải người, là bại hoại lịch sự."

Loại người này, chỉ có thân thể thôi, linh hồn, trong lòng, đều là xấu xí không chịu nổi.

"Cô...."

"Tôi thế nào?"

Thẩm Chanh đang cười, nhưng nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt.

"Cô.... không nên quá phận ...."

"Tôi chính là quá phận như vậy!"

Thẩm Chanh nói xong, lần nữa đưa tay.

Nhưng trước khi tay của cô rơi xuống lần nữa, Thẩm Minh nhanh hơn cô một bước, đưa tay kéo Thẩm Họa ra phía sau.

Thẩm Minh lại không tránh khỏi, liền trúng một cái tát nặng nề.

Thẩm Chanh thấy thế, phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, "Khá khen cho anh em tình thâm!"

Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Chanh ở khoảng cách gần, Thẩm Minh rõ ràng giật mình   một chút, thậm chí là quên mất đau rát trên mặt....

"Sao? Có phải là cảm thấy tôi nhìn rất quen mắt không?" Thẩm Chanh như là đã nhìn thấu tâm tư của anh ta, mở miệng cười.

Thẩm Minh nhìn chằm chằm cô.

Anh ta cho là mình bị hoa mắt, nhận nhầm người, nhưng sự thật nói cho anh ta biết, hoàn toàn không phải.

Khuôn mặt không trang điểm chút nào lại xinh đẹp đến mức khiến người khiếp sợ, anh ta quá quen thuộc rồi.

Cho dù là qua sáu năm, anh ta cũng còn nhớ kỹ rõ ràng gương mặt đó.

Anh ta chưa bao giờ tin tưởng trên đời này sẽ có hai người tướng mạo hoàn toàn giống nhau, cho nên chỉ có một khẳng định.

"Nhận ra tôi rồi sao?"

Thẩm Chanh cứ nhìn anh ta như thế, ánh mắt này nhìn như mang theo ý cười, nhưng lại không có chút nhiệt độ, giống như dao găm sắc bén, có thể cắt da người, mở xương ra, khoét nội tạng.

Chương 144: Người ta tiền nhiều hơn! Một chiếc xe liền hơn sáu mươi vạn đấy!
Editor: May

"Không ngờ, cô vẫn còn trở về."

Phản ứng của Thẩm Minh, giống như trong dự liệu của Thẩm Chanh, vẫn là lạnh tĩnh như vậy, dù liếc nhìn nhận ra cô, cũng vẫn như thế.

Năm đó, anh ta đã là một nhân vật lợi hại, hôm nay qua sáu năm, thủ đoạn hẳn là càng cao hơn dứt khoát hơn mới đúng.

Nhìn Thẩm Minh, Thẩm Chanh ung dung thản nhiên hếch đầu mày lên, "Anh đương nhiên không hy vọng tôi trở về, tôi trở về, chẳng phải uy hiếp đến địa vị của anh ở nhà họ Thẩm sao."

Ánh mắt Thẩm Minh trầm xuống, anh ta chần chờ một giây, mở miệng nói: "Có lời gì, chúng ta đổi địa phương nói, vỡ lở ra ở nơi này, đối với ai cũng không có lợi ...."

Quả nhiên, đây mới đúng là một thương nhân thông minh, đã biết dùng cách này để hóa giải nguy cơ.

Chỉ tiếc, Thẩm Chanh cũng không tính nể mặt của anh ta: "Vỡ lở ra thì thế nào? Không có chỗ tốt thì thế nào? Chẳng lẽ anh lại muốn đánh tôi?"

Lời của cô, cuối cùng đã khiến vẻ mặt của Thẩm Minh có biến hóa, bất quá anh ta cũng không có biểu lộ ra tâm tình của mình.

Nhìn Thẩm Chanh, anh ta lạnh giọng mở miệng: "Đây là một xã hội pháp trị, không có người nào dám đối kháng với pháp luật, đánh người, là phải trả giá thật lớn."

Anh ta giống như cố ý nói cho Thẩm Chanh nghe, mục đích đương nhiên là vì nhắc nhở cô, vừa rồi cô ra tay đánh người.

"Đánh người phải trả giá thật nhiều? Ây da tôi rất sợ." Thẩm Chanh làm ra một bộ dáng nhu nhược, nhìn về phía người đàn ông hoàn mỹ đang lười biếng nghiêng dựa vào trên xe bên cạnh, nũng nịu mở miệng, "Ông xã, anh ta uy hiếp em, phải làm sao đây?"

Thi Vực hờ hững lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu một hơi, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Khiến anh ta thân bại danh liệt."

Rõ ràng là giọng nói không nặng không nhẹ, lại mang theo khí phách không giận tự uy.

Anh cứ thế dựa vào trên xe, tư thái kiêu ngạo, giống như đế vương cao cao tại thượng.

Thẩm Chanh tuyệt đối không nghi ngờ năng lực làm việc của anh, anh nói có thể làm cho Thẩm Minh thân bại danh liệt, vậy thì nhất định không phải nói đùa.

Nhưng trò chơi này chỉ mới vừa mới bắt đầu, nếu đơn giản kết thúc như vậy, liền không chơi vui rồi.

Suy nghĩ một lúc, cô mở miệng, "Người ta chính là đại thiếu gia nhà họ Thẩm nha! Anh có biết nhà họ Thẩm không? Đại gia đình đứng số một số hai thành Giang đó!"

"À?" Thi Vực chậm rãi phun ra một vòng khói, mới giơ khóe môi lên, "Lợi hại như vậy, tôi chẳng phải là không thể khiến anh ta thân bại danh liệt rồi sao?"

"Em cảm thấy không thể, dù sao nhà họ Thẩm có uy tín danh dự ở thành Giang, người ta rất tiền nhiều! Chỉ một chiếc xe đã hơn sáu mươi vạn đấy!"

Cô nói hơn sáu mươi vạn đến rất nặng, không có mục đích gì khác, chính là muốn khiến cho Thẩm Họa khó xử.

Nghe nói như thế, Thẩm Họa quả thật là không nhẫn nại được, cô đưa tay lôi kéo tay áo Thẩm Minh, giọng nói mang theo vài phần lo lắng hô một tiếng: "Anh,...."

Thẩm Minh quay đầu lại nhìn cô ta, liếc mắt ra hiệu với cô ta, nhắc nhở cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Họa cắn môi gật đầu, không có lên tiếng, ánh mắt thoảng qua trên người Thẩm Chanh.

Cũng vào lúc này, cô ta mới phát hiện, quần áo trên người Thẩm Chanh, lại có thể là một trong mười nhãn hiệu lớn của thế giới.

Chỉ một áo sơ mi, đã trị giá sáu con số.

Bàng hoàng, lo lắng, trong nháy mắt toàn bộ phủ lên trong lòng của cô ta.

Thấy Thẩm Họa nhìn mình, Thẩm Chanh nheo con ngươi nguy hiểm lại, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Cô nhìn cái gì? Có phải là cảm thấy lớn như vậy, cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào hoàn mỹ như tôi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn đi chỉnh sửa đúng không!"

Một câu, khiến Thẩm Họa vừa xấu hổ vừa khó chịu, mặt lập tức đỏ đến tận cổ.

Trước khi Thi Vực chưa lái chiếc xe giá trị hơn ngàn vạn này xuất hiện, có lẽ Thẩm Họa còn có thể yên tâm thoải mái khoe khoang mình là một kẻ có tiền.

Chương 145: Phải làm sao đây? Em sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi!
Editor: May

Trước khi không nhìn ra trên người Thẩm Chanh mặc quần áo là hàng hiệu, có lẽ cô ta cũng có thể tự tin một chút.

Nhưng hiện tại, cô ta hoàn toàn không có tư cách đó.

Nếu nói địa vị nhà họ Thẩm ở thành Giang này rất cao, đây là chuyện không thể phủ nhận.

Nhưng bàn về người, cô ta đã bị Thẩm Chanh bỏ rơi 300 con phố.

Thi Vực hít một hơi khói, mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn Thẩm Chanh, nâng khóe môi lên, cười đến lưu manh lại quyến rũ, "Bảo bối, dù cô ta chỉnh sửa trở về rồi, cũng không sánh bằng một phần ngàn vạn của em."

Thẩm Chanh khẽ gật đầu, chớp mắt liền cười tươi như hoa, "Ừ! Em cũng cảm thấy vậy!"

Loại phương thức làm mất mặt trá hình này, khiến Thẩm Họa càng thêm vô cùng xấu hổ, nếu không phải Thẩm Minh nhắc nhở, cô ta nhất định sẽ không kiềm chế được mà phát tác.

Nhìn hai người hết sức ngông cuồng ở trước mặt, cô ta cắn môi, siết chặt nắm đấm, mặc cho móng tay ghim vào trong lòng bàn tay cũng không biết đau.

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, cười đến nở rộ, "Cô cũng đừng khó chịu, muốn trách thì trách mẹ cô quá xấu, ba của cô quá kinh sợ, nếu không cũng không sinh ra  cực phẩm như cô vậy."

"Thẩm Chanh! Có cái gì thì cô cứ nhắm vào tôi, đừng bắt nạt Tiểu Họa!"

Rốt cuộc vẫn là một người đàn ông, dù cho biết là không có sức chống lại, Thẩm Minh vẫn lấy ra tôn nghiêm tối thiếu.

Nghe được hai chữ Thẩm Chanh, trong lòng Thẩm Họa chấn động, cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Chanh, lúc này mới so sánh cô và người trong trí nhớ....

"Tôi bắt nạt cô ta?" Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Anh đừng nói giỡn, dựa vào cô ta mà cũng xứng bị tôi bắt nạt ư!"

Thẩm Minh dường như bị lời của cô chọc giận, dùng ánh mắt thù hận nhìn cô, nắm chặt nắm tay.

"Sao? Muốn động thủ?" Nhìn thấy cử động của anh ta, Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, trong đôi mắt thăm sâu bộc phát không thể nắm lấy.

"Dùng vũ lực không giải quyết được vấn đề gì, tôi không động thủ được." Thẩm Minh khắc chế tức giận sắp bộc phát, buông nắm tay ra, mở miệng nói: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở các người, nhà họ Thẩm không phải dễ chọc, người nhà họ Thẩm cũng không phải dễ khi dễ."

"Xem đi ông xã, anh ta dùng nhà họ Thẩm để dọa người kìa! Phải làm sao đây, em đã sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi!"

Thẩm Chanh làm ra một bộ dáng vô tội, nhưng cho dù là như vậy, cũng đẹp đến nỗi kỳ quái.

"Bà xã của tôi, chính là xinh đẹp bậc nhất thành Đô. Dù hoa dung thất sắc, ở thành Giang này, tự nhiên vẫn là bậc nhất."

"Ừ! Đúng vậy!"

"Nhà họ Thẩm thì tính là thứ gì?"

"Ừ! Đúng!"

"Cho nên bà xã, em có muốn trang đầu ngày mai là nêu ra vẻ đẹp của em và xấu xí ngu xuẩn của hai người này không?"

"Muốn!"

"Ừ, được."

Vừa dứt lời, Thi Vực liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Khiến Thẩm Minh và Thẩm Họa không ngờ chính là, chưa tới hai phút, một đoàn phóng viên chen chúc mà đến, vây chặt hiện trường nước chảy không lọt.

Hiện trường quá mức hỗn loạn, Thẩm Họa bị người đụng ngã lăn trên đất, Thẩm Minh cũng bị chen đến một bên.

Nhìn nguyên một đám phóng viên giẫm qua trên người Thẩm Họa, anh ta tái mặt, "Tiểu Họa!"

Đáng tiếc đến cả tiếng nói của anh cũng bị tiếng ồn ào bao phủ.

Thẩm Họa quỳ rạp trên mặt đất, mặc cho bọn họ vô tình giẫm đạp, yên lặng chịu đựng đau nhức kịch liệt, nước mắt rơi xuống.

Mà bên này, là một bức tranh hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Chanh soái khí ngồi ở trên nắp động cơ siêu xe màu đỏ, bày ra các loại tư thế chọc người, quyến rũ hấp dẫn, đẹp đến nỗi không muốn không được.

Mà Thi Vực luôn bá đạo, lại lười nhác dựa vào ở bên cạnh, giả làm những người đứng xem, bất quá anh - người đứng xem này, cũng quá mê hoặc mắt người rồi.

Đèn flash, âm thanh bấm máy, luân phiên tuần hoàn....

Hai người giống như là người đi ra từ trong tranh, tinh tế đến không có một chút tỳ vết nào, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chụp như thế nào cũng hoàn mỹ.

Chương 146: Sự tự tin của Chanh Tử.
Editor: May

Thi Vực, bao nhiêu truyền thông muốn tranh nhau đưa tin về con cưng!

Xưa nay, anh làm việc an phận, tương đối thần bí, lại chọn phơi bày mình vào hôm nay, quả thực khiến tất cả phóng viên tạp chí lớn lắp bắp kinh hãi.

Mà khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Chanh ở trên xe, biểu hiện ra chính là không thể tin.

Mấy năm qua, khắp nơi đồn đãi số tài sản của Thi Vực đã lên đến nghìn tỷ, là top 5 trong bảng tỷ phú nổi tiếng thế giới.

Bọn họ cũng lật xem không ít tài liệu liên quan, xác nhận những lời đồn kia cũng không giả.

Mà trong đó còn có một điều, anh không gần nữ sắc, thậm chí là không có cảm giác với phụ nữ, không ít danh viện thân phận tôn quý tỏ tình với anh, đều bị anh lạnh lùng từ chối.

Nhưng hôm nay, anh lại có thể mang theo một người phụ nữ xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng.

Đây là điều làm cho người ta tuyệt đối không nghĩ tới!

Hơn nữa trước khi tới nơi này, tất cả phóng viên đều nhận được tin tức, người phụ nữ mà Thi Vực mang ra ngoài, là vợ của anh, cũng chính là nữ chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, Thi thiếu phu nhân danh xứng với thực!

Bọn họ không thừa nhận cũng không được, ánh mắt Thi Vực thật sự rất cao.

Người phụ nữ ngồi trên xe, dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, cho dù chỉ là mặt mộc, cũng làm cho người liếc nhìn liền có thể nhớ kỹ.

Một kiện áo sơ mi trắng bảo thủ mặc ở trên người của cô, lại thật sự mặc ra hương vị khác.

Không thể nói được có bao nhiêu gợi cảm, nhưng chính là khiến người ta không nỡ dời ánh mắt đi.

Thẩm Chanh cứ thế bình tĩnh tự nhiên ngồi trên xe, khóe môi vạch ra nụ cười, duy trì tư thái tốt nhất khiến các phóng viên phía sau dồn tới phía trước để chụp ảnh.

Phóng viên 1: "Thi thiếu phu nhân, có thể gả cho người đàn ông tối ưu nhất thành Giang, có phải là cảm thấy như là trúng ba trăm ngàn sổ xô kiến thiết, giống như không chân thực không?"

"Ừ, không sai biệt lắm."

Phóng viên 2: "Thi thiếu phu nhân, cô cảm thấy nguyên nhân lớn nhất Thi đại thiếu gia cưới cô về nhà là cái gì?"

"Tôi rất xinh đẹp."

Đám phóng viên: "...."

Có thể tự tin như vậy, phụ nữ dám tự tin như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.

Phóng viên 3: "Thi thiếu phu nhân, cô cho rằng ưu điểm lớn nhất của Thi đại thiếu gia là cái gì?"

"Quá hung mãnh!"

Phóng viên 4: "Khuyết điểm thì sao?"

"Quá hung mãnh!"

Phóng viên 5: "Điểm hấp dẫn được cô thì sao?"

"Quá hung mãnh!"

Đám phóng viên bật cười khẽ, đề tài này cũng quá nổi sóng rồi.

Nghe các phóng viên một lời một câu Thi đại thiếu gia, Thi thiếu phu nhân, vẻ mặt Thẩm Minh bắt đầu có biến hóa, sắc mặt trở nên rất kém.

Anh liếc mắt liếc nhìn Thi Vực và Thẩm Chanh bị phần đông phóng viên vây ở chính giữa, đẩy đám người ra....

"Anh ...."

Thẩm Họa nhìn anh ta, khóc đến càng dữ dội hơn, ngay cả giọng nói đều nghẹn ngào rồi.

Thẩm Minh không nói gì, chỉ bước nhanh về phía trước, nâng Thẩm Họa từ trên mặt đất lên.

Nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Thẩm Họa, anh ta nắm chặt nắm tay, nhìn về một hướng khác, trong mắt lóe ra một chút sát khí nồng đậm.

Thẩm Chanh chỉ là không cẩn thận động thân thể sang bên cạnh một chút, vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh ta.

Trong một giây ánh mắt giao nhau kia, Thẩm Minh kịp thời dời tầm mắt.

Anh ta vịn Thẩm Họa khập khiễng lên xe, liên tục nhiều lần, mới khởi động xe.

Có thể là bởi vì đầu xe bị hao tổn quá nghiêm trọng, âm thanh phát ra từ động cơ đinh tai nhức óc.

Anh ta vừa giẫm chân ga, âm thanh càng lớn.

Sau khi đám phóng viên nghe được thanh âm này, lần lượt quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

"Đó là thiếu gia tiểu thư nhà họ Thẩm, chẳng lẽ các người không có hứng thú?"

Lời của Thẩm Chanh vừa mới rơi xuống, đám phóng viên liền chen lấn tới.

Thẩm Minh vừa quay đầu xe, đã bị hơn mười người phóng viên ngăn chặn đường đi, bất đắc dĩ chỉ có thể đạp thắng gấp để cho xe dừng lại.

"Á!"

Đèn flash chói mắt sáng lên, Thẩm Họa giống như là bị kinh hãi, hét lên một tiếng, che mặt cúi xuống dưới.

Chương 147: Biểu hiện của tôi, em có hài lòng hay không?
Editor: May

Mặt xưng vù, quần áo vô cùng bẩn, tóc lộn xộn, bộ dạng nhếch nhác này, đâu có giống với danh một thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Thẩm Họa ngày xưa, có bao giờ không phải là quang vinh chói lọi?

Mặc nhãn hiệu quần áo nổi tiếng, lái xe hàng hiệu, cầm túi xách hàng hiệu đi dạo cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng, gặp phải truyền thông, xưa nay luôn là đâm đầu xông lên, có bao giờ trốn tránh đi đâu?

Nhưng hôm nay, cô ta lại hận không thể có một cái lỗ để chui!

Nhìn thấy Thẩm Họa bị sợ thành cái dạng này, Thẩm Minh nâng cửa sổ xe lên, cởi áo khoác che lên trên người cô.

Nhưng phóng viên phía ngoài xe cững không có bởi vì một cử động kia của anh ta mà dừng động tác lại, chụp ảnh chụp ảnh, đặt câu hỏi đặt câu hỏi, tóm lại hiện trường muốn bao nhiêu hỗn loạn liền có bấy nhiêu hỗn loạn.

Nhìn hiện trường bên đó, tâm tình Thi Vực rất tốt, nhảy lên xe, ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh.

Bàn tay to bá đạo kéo eo nhỏ của cô qua, ôm cô vào trong lòng, cằm cương nghị dựa vào ở trên trán của cô, nhẹ giọng mở miệng: "Bảo bối, như thế nào, đối với biểu hiện của chồng em, còn hài lòng hay không?"

Thẩm Chanh ngẩng đầu, khóe môi vẽ ra một nụ cười diễm lệ như hoa, cô gật đầu, "Ừ! Thoả mãn!"

Đây là lần đầu tiên, cô cũng không nói gì trái lương tâm.

"Vậy em không bày tỏ gì sao?"

"Anh muốn tôi bày tỏ như thế nào?"

"Hôn một cái."

"...."

"Nhanh lên."

"...."

"Thẩm Chanh Tử, em không biết nói gì gọi là có ân tất báo sao."

"Họ Thi kia, anh không gọi tên đầy đủ của tôi sẽ chết sao!"

"Em không hôn tôi mới có thể chết."

"Cút! Ưm ...."

Thi Vực xưa nay luôn bá đạo, cho nên anh tới vô cùng trực tiếp, trực tiếp áp đảo Thẩm Chanh.

Một nụ hôn sầu triền miên tới đột ngột lại mãnh liệt, Thẩm Chanh chống đỡ không được, phản kháng không xong, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Hình ảnh không thích hợp cho trẻ em này, trình diễn ở trước công chúng.

Người qua đường sợ hãi than: "Oa! Hình tượng này cũng quá duy mỹ rồi!"

Một người phụ nữ có vóc người đẹp, dung mạo yêu kiều, và một người đàn ông tướng mạo đẹp trai, bộ dáng anh tuấn, hôn nhau nóng bỏng ở trên một chiếc xe giá trị hơn hai ngàn vạn, đương nhiên duy mỹ!

Nhưng nụ hôn này kéo dài không lâu, chỉ có một phút.

Rời khỏi môi Thẩm Chanh, Thi Vực thỏa mãn nhìn cô, bên môi tràn ra một nụ cười quyến rũ, "Bảo bối, có cảm giác động tâm hay không?"

Ánh mắt lộ liễu, giọng điệu mờ ám, khiến Thẩm Chanh lại có thể đỏ mặt!

Đúng, là đỏ mặt rồi!

Dựa vào!

Sao mặt lại nóng lợi hại như vậy!

Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết mức để trái tim chợt nhảy loạn bình tĩnh trở lại.

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ở dưới ánh mặt trời lại có vẻ càng thêm đẹp trai quyến rũ như vậy, nhịp tim của cô lại bắt đầu trở nên nhanh hơn, trở nên loạn hơn.

Từ một phút đồng hồ hơn chín mươi lần, đến hơn một trăm lần, sau đó kéo dài lên cao....

Như là đã nhìn thấu tâm tư của cô, Thi Vực lưu manh giương môi, giọng nói vô cùng từ tính tràn ra từ giữa môi anh: "Để cho tôi nói trúng?"

"Nói trúng em gái anh!"

Thẩm Chanh giận mắng một tiếng, xoay người nhảy xuống xe.

Nhìn thấy cử động của cô, Thi Vực giơ khóe môi đẹp mắt lên, nhanh chóng nhảy một cái,  bước xuống từ trên xe.

Thấy Thẩm Chanh sắp đi, anh bước xa tiến lên, một phát chế trụ cổ tay của cô.

Không nói một lời, trực tiếp lôi kéo Thẩm Chanh ngồi vào trên ghế lái của xe, sau đó thay cô buộc dây an toàn, đóng cửa xe.

Thẩm Chanh hoàn toàn không hiểu rõ hành vi của anh, đang muốn hỏi anh muốn làm gì, lại thấy anh dùng một tay chống đỡ ở trên cửa kính xe, đưa chìa khóa xe qua, "Thử xem."

Thẩm Chanh cũng không nhận, chỉ là hỏi anh, "Thử cái gì?"

"Thử xem có thích hay không."

"Nguyên nhân?"

"Không có có nguyên nhân, bảo em thử em liền thử."

Thẩm Chanh lạnh lùng nói: "Không có tâm tình, không muốn thử."

Chương 148: Em nói ở riêng như thế nào?
Editor: May

"Em không có quyền nói không." Thi Vực dựng thẳng mày kiếm anh tuấn lên, nguy hiểm mở miệng: "Thẩm Chanh Tử, hiện tại mọi người trên toàn bộ thế giới đều bị em đắc tội hết sạch rồi. Em chỉ có thể an phận đứng ở bên cạnh của tôi mới có thể bảo đảm cuộc sống an toàn, nếu không, em sống không quá ngày mai."

Thẩm Chanh có chút rầu rĩ.

Không có việc gì gọi cô Thẩm Chanh Tử thì thôi đi, vậy mà còn phun ra lời nói để uy hiếp cô!

Thằng nhãi này quả thật không cần quá cố tình gây sự, quá bá đạo!

Bỗng chốc tức giận, bật thốt lên: "Ở, riêng!"

Không đề cập tới ly hôn, chẳng lẽ còn không thể nói ra ở riêng sao?

Thi Vực nhìn cô, cuối cùng liền giương môi lên cười một tiếng: "Có thể, em nói ở riêng như thế nào?"

Thẩm Chanh không nói gì:....

Mới vừa rồi còn đang vô tình uy hiếp cô, chớp mắt liền thay đổi một khuôn mặt tươi tắn.

Dựa vào!

Thật chói mắt!

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn anh, thân thể nghiêng sang bên cạnh, đưa tay liền nắm gương mặt ngoài cửa sổ xe đó, "Làm sao ở riêng thì để nói riêng, hiện tại tôi trước xả giận đã. Ôi! Cảm giác này thật là tốt!"

Nói xong, cô còn cố ý dùng sức bóp ở trên khuôn mặt tuấn tú của cô một cái.

"Bảo bối, thì ra em còn có sở thích này? Có phải là cảm thấy sờ lên mặt của tôi, trái tim đều hòa tan rồi. Nếu như thế, vậy thì em càng phải sờ vào những địa phương khác."

Muốn nói lưu manh, quyến rũ, phóng đãng không kiềm chế được, Thi Vực tuyệt đối có thể nói là bậc nhất.

Thẩm Chanh cười như không cười nhìn anh, "Địa phương khác là địa phương nào?"

Nói xong, lại ngắt anh một phát.

Thi Vực không có trả lời vấn đề của cô, mà là ánh mắt dời xuống dưới, sau đó dừng ở vị trí lồng ngực của anh, "Nơi này."

Nói xong dừng lại, sau đó tiếp tục di động tầm mắt xuống dưới, ngừng ở trên vị trí eo, "Hoặc có lẽ, nơi này."

Vừa dứt lời, tầm mắt của anh dời xuống lần nữa....

"Dựa vào! Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!"

Thẩm Chanh đỏ mặt tức giận mắng một tiếng, bỗng chốc tức giận khó ổn định, trên tay tăng thêm lực đạo, hung hăng nhéo một cái lên khuôn mặt người thần công phẫn kia.

Rút tay lại, trực tiếp ấn nút điều khiển bên cạnh cửa sổ xe, muốn cửa sổ xe tăng lên.

Nhưng cửa sổ xe mới dâng lên chưa tới năm phân, chỉ thấy Thi Vực duỗi tay vào, sau đó cửa sổ xe liền dừng lại.

Bình thường, loại xe sang quý này, đều kèm theo hệ thống cảm ứng an toàn, một khi có người hoặc có vật va chạm vào, cửa sổ xe đều sẽ tự động dừng lên xuống.

"Bảo bối, em càng tức giận, tôi liền cảm thấy em càng đáng yêu."

Thi Vực cứ thế dựa vào ở trên cửa kính xe, hờ hững quan sát cô, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, ánh mắt lộ liễu này, như là có thể xem thấu thân thể của cô.

Thẩm Chanh bị anh nhìn đến sợ hãi, liền nắm chìa khóa xe, đạp xuống bộ ly hợp, đợi đến khi cảm ứng được chìa khóa xe, lập tức nổ máy xe.

Vút....

Dùng một cước đạp xuống chân ga, xe thể thao như bão tố lái ra ngoài.

Chỉ thấy chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ nhanh chóng xuyên qua trong dòng xe cộ, khi né tránh cổ xe khác, gọn gàng, lưu loát.

Đám phóng viên vây quanh ở bên cạnh xe Thẩm Minh và Thẩm Họa, lúc thấy cảnh này, đều giống như khiếp sợ.

Đợi đến khi bọn họ cầm lấy máy chụp ảnh chụp hình, chiếc xe thể thao màu đỏ đã vung đuôi xinh đẹp, rẽ qua một chỗ ngoặt, nhanh chóng đi xa ....

Cho nên bọn họ không thể chụp được ảnh chụp, máy ảnh có thể bị bắt được, chẳng qua chỉ là một hình ảnh không hoàn chỉnh.

Thấy tất cả phóng viên đều đang không chụp được ảnh mà tiếc hận, Thẩm Minh nhân cơ hội khởi động xe, nhanh chóng chuyển động tay lái, lái lên một con đường bên cạnh.

Các phóng viên phát hiện anh ta muốn đi, nghĩ muốn đuổi kịp đi, đáng tiếc hoàn toàn không có cách đuổi theo ....

Cũng vào lúc này, một chiếc xa hoa lộng lẫy xe sang trọng ngừng cách đó không xa, sau khi tài xế xuống xe liền mở cửa xe ra, ngoan ngoãn lễ phép tiến lên đón Thi Vực lên xe.

Xe nhanh chóng đi xa, biến mất không thấy nữa.

Nhìn phương hướng chiếc xe kia lái đi, một đám phóng viên dừng ở tại chỗ cảm thán, thế giới kẻ có tiền, bọn họ không hiểu được.

Chương 149: Người nhà họ Thẩm lo lắng
Editor: May

Thẩm Minh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ về đến nhà.

Trong phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Họa ngồi trên ghế sofa khóc sướt mướt, mẹ Tạ Khai Lâm đang đang an ủi cô ta, cha Thẩm Uyên vỗ bàn, Lôi Đình giận dữ!

"Khá khen cho Thẩm Chanh! Vốn ta còn có tính lưu cho cô ta một mạng, không ngờ tự cô ta đi tìm cái chết!"

Trong đôi mắt dãi dầu sương gió, tràn đầy sát khí.

Thẩm Minh ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào, như là đang trầm tư gì đó.

"Người phụ nữ kia cũng không cầm cái gương theo soi xem mình là mặt hàng gì? Một đứa con gái do người làm sinh thì thôi đi, lấy cái gì so với Tiểu Họa của chúng ta?"

Tạ Khai Lâm nổi giận, ở trong mắt bà ta, con gái của bà ta chính là bảo vật, bà ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay để cưng chiều, đâu chịu để cho cô chịu khuất nhục như vậy.

"Cha, mẹ, các người trước hãy nghe con nói." Thẩm Minh ngẩng đầu, ý bảo người giúp việc trong phòng khách lui ra, mới mở miệng nói: "Chuyện hôm nay, sợ rằng không có đơn giản như các người tưởng tượng đâu. Lần này Thẩm Chanh trở về, không chỉ là vì gặp Thẩm Mộc, cô ta có thể sẽ về nhà họ Thẩm, trả thù."

"Con trai, hiện tại nhà họ Thẩm chúng ta có uy tín danh dự, không sợ một Thẩm Chanh Tử cô ta, dù trả thù, cũng phải có bản lãnh kia mới được! Có một câu tục ngữ, bao nhiêu chân mang bấy nhiêu hài, ta cũng không tin dựa vào sức một mình cô ta còn có thể có ngày trở mình!"

Đừng nói là hiện tại, dù qua mười năm hai mươi năm, cũng chưa chắc cô ta có thể uy hiếp được địa vị nhà họ Thẩm ở thành Giang.

"Mẹ, hiện tại Thẩm Chanh Tử rất lợi hại... Mẹ không biết đâu...." Thẩm Họa dùng túi chườm nước đá che mặt sưng đỏ lại, nước mắt còn đảo quanh ở trong hốc mắt.

"Tiểu Họa, con là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, những người đó nhìn mặt mũi cha con cũng sẽ nhường con ba phần, sợ cô ta làm gì? Cô ta là một người thô kệch, ngoại trừ biết dừng công phu miệng lưỡi, biết động thủ đánh người, còn có điểm nào lợi hại?"

"Cô ta có chỗ dựa lợi hại." Những lời này, là nói ra từ trong miệng của Thẩm Minh.

Thẩm Uyên rất ít nhìn thấy con trai mninhf nghiêm túc như vậy, ngay lập tức im ắng như tờ lập tức hỏi, "Chỗ dựa nào?"

Thẩm Minh thở dài một hơi, mang theo vài phần nặng nề mở miệng, "Cha, cha hẳn là biết dinh thự nhà họ Thi."

Thẩm Uyên gật đầu, "Ta có biết, nghe nói lai lịch chủ nhân dinh thự nhà họ Thi không nhỏ."

Thẩm Minh im lặng một lát, mới mở miệng nói: "Chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, tên là Thi Vực. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã nắm giữ trên trăm tòa nhà cấp cao, gia thế cao tới nghìn vạn. Cin đã điều tra qua tư liệu của anh ta, phát hiện anh ta cũng không chỉ là một thương nhân đơn giản bình thường. Anh ta liên quan đến tài chính, hắc đạo, thậm chí là súng ống đạn dược."

Nói xong, ánh mắt của anh ta ảm đạm xuống, "Đã không thể dùng lai lịch không nhỏ để hình dung anh ta, bởi vì cả thành Giang không có người nào dám đối phó với anh ta."

Nghe được anh ta nói như vậy, vẻ mặt Thẩm Uyên mơ hồ đã có biến hóa, không tin chắc hỏi, "Ý của con là, chỗ dựa của Thẩm Chanh là anh ta?"

Thẩm Minh gật đầu, xem như ngầm đồng ý.

Thẩm Uyên không nói thêm gì nữa, ông ta ngồi xuống ghế chủ vị, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Giờ Tạ Khai Lâm mới ý thức được sự tình cũng không phải đơn giản như bà ta nghĩ, người bọn họ nói, bà không chỉ một lần nghe được người ta nhắc qua, nghe nói, đây là một nhân vật lớn không đắc tội nổi, cũng không đắc tội được!

Dinh thự nhà họ Thi, khu nhà cao cấp xa hoa lộng lẫy giống như đế vương kia, càng là một địa phương khiến người ta mong muốn mà không thể đụng vào.

Thẩm Họa khóc đến càng dữ dội hơn, nhưng bà ta lại không thể mở miệng an ủi gì nữa, chỉ có thể khẽ khàng dụ dỗ.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh cực kỳ an tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Uyên mới đứng dậy, lạnh lùng căn dặn: "Các người trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện gì, chờ chú hai của con về rồi hẵng nói!

Nói hết lời, ông ta liền nắm áo khoác mặc lên, bước nhanh đi ra ngoài.

Chương 150: Vượt tốc độ, vượt đèn đỏ, bị để mắt tới
Editor: May

"Bảng số xe A9999, giảm tốc độ, dừng xe bên lề!"

Xe mới lái ra hai cây số, Thẩm Chanh liền gặp rắc rối.

Bởi vì vượt tốc độ, vượt đèn đỏ, đi ngược chiều trên đường một chiều, bị cảnh sát giao thông để mắt tới.

Dùng một cước đạp phanh lại, dừng xe lại.

Cô dừng lại như vậy, khiến xe cảnh sát đằng sau bất ngờ không cảnh giác, cũng may phanh lại kịp thời, mới không có đụng lên xe của cô.

"Tiểu thư, tắt máy, xuống xe, lấy chứng minh thư và giấy lái xe ra."

Cảnh sát giao thông vừa bước xuống từ trên xe, đã bắt đầu tiến hành kiểm tra với Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, nghe theo từng cái.

Thấy thái độ cô coi như đoan chính, sau khi cảnh sát giao thông tra xét chứng minh thư và giấy lái xe, trực tiếp mở ra một tờ giấy phạt cho cô.

"Căn cứ hiển thị giám sát, ngươi vượt tốc độ một lần, vượt đèn đỏ một lần, đi ngược chiều trên đường một chiều một lần, hiện tại chúng ta theo như luật khấu trừ sáu phần giấy lái xe của cô, phạt tiền năm trăm đồng, mời lập tức đến nghành liên quan xử lý."

"Ừ."

Thẩm Chanh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, quay người lên xe.

Vừa muốn lái xe đi, thấy cảnh sát giao thông đã đi xa lại vòng trở lại, gõ vang cửa sổ xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, cảnh sát giao thông mở miệng: "Vừa rồi nhận được thông báo, cô chạy qua tất cả đoạn đường mấy giám sát bị trục trặc, cho nên không thể đoán ra cô có tuân theo quy định hay không, hiện tại xóa bỏ tất cả xử phạt với cô."

Thẩm Chanh:....

Cảnh sát giao thông: "Xin lỗi, mang đến bất tiện cho cô, xin tha thứ."

Thẩm Chanh không nói câu nào, trực tiếp đạp xuống chân ga, xe như tên rời cung, vèo một tiếng bay ra ngoài.

Tốc độ xe, ít nhất cao tới 60 km.

Mà con đường này, bởi vì có rất nhiều khúc cua, tốc độ hạn định là bốn mười km.

Vượt tốc độ này, tuyệt đối là lộ liễu!

Nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đi xa, lúc này cảnh sát giao thông mới lấy tay lau mồ hôi.

Vừa rồi, suýt chút nữa liền phạm vào một sai lầm cấp thấp.

Thẩm Chanh lái xe chạy đi mấy con đường, cuối cùng mở hướng dẫn ra, căn cứ nhắc nhở phía trên, mới thuận lợi lái xe đến bên ngoài dinh thự.

Bởi vì đây là một cái xe mới, bảo an chưa từng thấy qua, cho nên không có ý định muốn mở cửa.

Đến khi Thẩm Chanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, bọn họ mới nhanh chóng mở cửa, rất cung kính đón Thẩm Chanh vào.

Nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ lái vào từ bên ngoài, tất cả đám nữ hầu đều kinh ngạc không thôi!

Các cô cảm thấy bàng hoàng, cũng không phải bởi vì giá cả xe, bởi vì cho dù chiếc này có đắt hơn nữa, đối với Thi Vực mà nói cũng không tính là gì.

Mà là vì, chiếc xe này, là cỗ xe thứ mười ba....

Một người có tiền không đáng sợ, đáng sợ là một người có tiền tùy hứng còn mạnh tay như thế.

Đám nữ hầu lần lượt thả công việc trên tay xuống, châu đầu ghé tai lại.

"Các người nói, tại sao thiếu gia lại mua xe rồi?"

"Cái này còn cần hỏi? Cô không thấy được người lái xe là thiếu phu nhân sao! Theo tôi dự đoán, chiếc xe này là thiếu gia mua cho thiếu phu nhân."

"Tôi cũng cảm thấy đúng, nếu như là thiếu gia lái, ngài ấy nhất định sẽ không lựa chọn một chiếc màu đỏ xe, bởi vì không xứng với khí chất của ngài ấy! Nhưng nếu là thiếu phu nhân lái, ngược lại rất thích hợp ...."

"Các người có ai nhận ra chiếc xe này không? Đắt lắm sao?"

"Hình như là Ferrari ...."

"Đây cũng không phải là rất đắt?"

"Thiếu gia mua xe, ít nhất cũng là mấy trăm vạn!"

Đào Đào đi tới từ đàng xa, vừa vặn nghe được các cô đang nghị luận chuyện xe mới, không khỏi nở nụ cười, "Các người đó, cả ngày nghĩ ngợi lung tung! Thiếu gia chính là có tiền hơn nữa, cũng sẽ không tùy tiện đập bể ở trên thân người. Hơn nữa, thiếu gia và Thẩm tiểu thư mới quen biết thời gian bao lâu, cho dù có chút tình cảm, cũng sẽ không mạnh tay như vậy đâu, làm sao có thể vừa ra tay sẽ đưa cho cô ta một chiếc xe tốt chứ?"

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com