Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh Tưởng Con Là Người Được Nghe Ai Ngờ Lại Là Anh

Tối thứ Hai

Trời mưa nhỏ, rả rích ngoài hiên.
Trong phòng ngủ, đèn vàng mờ dịu, có mùi thơm từ tinh dầu cam.

Faker đang nằm nghiêng trên giường, tay cầm quyển sách dày hơn cả từ điển, đọc nhỏ.
Chovy ngồi tựa đầu giường, không nhúc nhích — chỉ im lặng ngắm.

Faker không ngước lên, nhưng biết anh đang nhìn.
Cậu nói, giọng đều đều:

"Nhìn đủ chưa?"
"Chưa."
"Chừng nào đủ?"
"Chắc... tới khi em chịu để anh hun cái."
"Khỏi mơ."

Faker lật trang sách, đọc tiếp.

Trích đoạn cậu đọc:

"...Khi trái tim bạn mang một sinh linh bé nhỏ, từng ngày trôi qua không chỉ là thời gian — mà là phép màu."

"Dù con chưa biết nói, con vẫn đang nghe.
Dù con chưa thấy ánh sáng, con vẫn đang cảm nhận tình yêu."

"Nên hãy nói với con đi — bằng giọng của bạn.
Kể cho con nghe bạn đã sống thế nào, đã thương ai...
Và đã hạnh phúc ra sao khi biết con hiện hữu."

Faker ngừng một chút.
Tay đặt lên bụng mình.
Không nói nữa.

Chovy khều nhẹ tay cậu.

"Em... hết đọc rồi hả?"
"Ừ."
"Chưa hết trang mà?"
"Đủ rồi."

Chovy nhìn cậu. Một giây. Hai giây. Ba giây...

Rồi nhỏ giọng:

"Em biết không... Anh tưởng em đọc cho con nghe,
mà sao anh lại thấy... em đang đọc cho anh vậy?"

Faker không trả lời.
Chỉ rút tay về, mở sách ra tiếp.

15 phút sau

Faker vẫn đọc.
Giọng đều, chậm, dịu.

Không cố gắng tỏ ra đáng yêu.
Không làm điệu.
Không diễn trò dịu dàng.

Chỉ là Faker — lạnh lùng, bình thản, nhưng từng chữ như thấm vào tận tim.

Chovy chớp mắt.

Nước mắt chảy từ lúc nào, anh cũng không hay.
Tới lúc Faker ngước lên, nhíu mày:

"Anh khóc hả?"

Chovy quay đi, lau vội:

"Không. Đâu có."
"Khóc."
"Không có mà!"
"Làm ướt cả áo."

Chovy bật cười trong nước mắt:

"Anh... không ngờ em dịu dàng kiểu này.
Lúc bình thường em ít nói, lạnh tanh.
Nhưng khi em nói cho con nghe, tự nhiên...
anh thấy em dịu dàng với cả thế giới luôn."

Faker thở ra, khép sách lại.
"Đừng có lãng mạn quá mức."

Chovy ngồi sát lại, lấy tay cậu đặt lên ngực mình.

"Em nghe không?
Trái tim anh đập nhanh hơn thường ngày á."

"Vì khóc."

"Vì thương."

Lúc sau

Faker nằm nghiêng, xoay lưng lại Chovy.
Chovy chui vào ôm từ phía sau, tay choàng lên bụng cậu.

"Em..."
"Hửm?"
"Lúc em đọc ấy... em nghĩ gì trong đầu?"

Faker im lặng một chút.
Rồi đáp:

"Em nghĩ...
mình không thể để con lớn lên mà không biết yêu thương."
"Ừ."
"Nên em phải học nói ra."
"Ừ..."
"Và anh là người em thử đầu tiên."
"...Ừ."

Chovy cười nhỏ.

"Cảm ơn em cho anh làm người đầu tiên."
"Không có lần hai đâu."
"Không cần. Lần một là nhớ tới già rồi."

Rạng sáng hôm sau

Chovy tỉnh dậy lúc 3h sáng, vì Faker quậy nhẹ trong chăn.
Anh bật đèn ngủ, thì thấy Faker đang khẽ vuốt bụng, thì thầm gì đó.

Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nằm nhìn.
Faker vẫn tưởng anh đang ngủ.

"Con ơi,
hôm nay ba con dễ khóc lắm.
Nhưng mẹ thích vậy.
Vì mẹ nói ít, nên ba phải thương nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hungig