Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Kỵ sĩ và công chúa?

Áo quần vương vãi khắp sàn, là dấu tích còn sót lại sau một đêm cuồng nhiệt.

Trên chiếc giường êm ái, hai thân thể đang quấn lấy nhau chìm vào giấc ngủ sâu.

Người tỉnh dậy đầu tiên là Jeong Jihoon, hắn bị tiếng đập cửa liên tục bên ngoài làm thức giấc. Nhìn xuống cơ thể được ôm trong vòng tay mình vẫn đang say trong mộng đẹp, Jeong Jihoon thoáng nuối tiếc, nhẹ nhàng buông Lee Sanghyeok ra.

Trước khi rời giường, hắn còn không quên rải rác từng nụ hôn dịu dàng. Từ vầng trán ẩn hiện dưới những lọn tóc mái lộn xộn cho đến hàng mi cong cong, từ sống mũi thanh tú cho đến gò má trắng trẻo. Cuối cùng, nụ hôn dừng lại ở đôi môi bị hắn giày vò đến sưng mọng cả đêm hôm qua.

Lee Sanghyeok có lẽ đã kiệt sức sau một đêm dài, anh vẫn nhắm nghiền mắt, hô hấp đều đặn, không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh dậy sớm.

Dù không đành lòng rời đi, nhưng Jeong Jihoon vẫn bị tiết tấu gõ cửa mất kiên nhẫn ép cho bản thân phải kiềm chế, nén lại những cảm xúc lại bắt đầu rục rịch trong lòng.

Jeong Jihoon bước vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt cho tỉnh táo rồi tiện tay lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh khoác lên, sau đó bước về phía cửa với một dáng vẻ thư thái.

Đã lâu lắm rồi, Jeong Jihoon mới cảm thấy tâm trí lẫn cơ thể của mình nhẹ nhõm đến vậy. Những căng thẳng vẫn luôn bủa vây trong suốt thời gian dài không khác gì núi băng khổng lồ vẫn luôn đè nén hắn, giờ đây đã bắt đầu tan chảy sau vài tia nắng ấm ló dạng.

Mùa xuân của người khác thường sẽ đến rồi lại đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy đều đặn mỗi năm một lần. Còn mùa xuân của hắn bị chôn vùi suốt bảy năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.

Khi cánh cửa mở ra, Jeong Jihoon không cảm thấy bất ngờ khi người xuất hiện trước mặt hắn là Kim Yumi.

Nhìn thấy dáng vẻ có phần xuề xòa của hắn, đủ để biết tối qua bên trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt của Kim Yumi không thể giấu nổi nét buồn bã.

"Em đến đây làm gì?". Chất giọng khàn khàn đặc trưng khi vừa mới thức giấc vang lên.

Jeong Jihoon bước hẳn ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, không có ý định để ai khác nhìn thấy dáng vẻ của người đang say giấc bên trong. Hơn nữa, hắn sợ tiếng ồn ngoài hành lang sẽ làm phiền đến Lee Sanghyeok.

Kim Yumi mím môi thật chặt, ánh mắt xen lẫn nỗi thất vọng và oán trách nhìn về phía Jeong Jihoon, giọng cô đượm mùi ghen tuông: "Người bên trong là ai?"

Jeong Jihoon khoanh hai tay trước ngực, tựa người vào cánh cửa gỗ phía sau, biểu cảm lãnh đạm nhìn về phía cô gái như thể không hài lòng với thái độ của đối phương: "Em thật sự cần biết sao?"

"Là Lee Sanghyeok đúng không?"

Lời này vừa dứt, nét lạnh nhạt trên mặt Jeong Jihoon thoáng chốc biến mất, nhường chỗ cho ánh mắt gai góc và sắc lạnh. Toàn thân hắn toát ra một áp lực vô hình, khiến bầu không khí vốn đang không mấy vui vẻ lại càng trở nên nặng nề hơn.

Hắn trầm giọng, từng chữ phát ra rõ ràng và nghiêm nghị, pha lẫn một chút cảnh cáo: "Gọi cho đàng hoàng. Anh ấy lớn hơn em."

"Thì sao chứ? Anh ta cướp mất bạn trai của em!". Như giọt nước tràn ly, Kim Yumi bỗng nhiên hét lớn lên, cả người như con mèo xù lông đầy tức giận và tổn thương.

Jeong Jihoon khẽ nhíu mày khi âm thanh chói tai từ Kim Yumi bất ngờ vang lên, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh cần thiết. Hắn thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

"Bạn trai? Anh nghĩ mình chỉ hứa giúp em diễn kịch trước mặt chú Kim thôi. Cũng nói luôn, bây giờ anh không còn độc thân nữa. Em nên tìm người khác giúp mình thì hơn."

Lời khẳng định của Jeong Jihoon chẳng khác nào một cái tát lạnh lùng, dứt khoát chặt đứt chút hy vọng mong manh còn sót lại trong Kim Yumi.

Tàn nhẫn là thế, nhưng hắn lại không có đủ kiên nhẫn, cũng chẳng thừa bao dung để nhìn xem cô tổn thương đến nhường nào. Jeong Jihoon xoay người, thẳng thừng bày tỏ ý định không muốn kéo dài thêm câu chuyện vô nghĩa này thêm nữa.

Kim Yumi bị sự dứt khoát của hắn làm cho kinh hãi, vội vàng tiến lên áp sát, ôm chặt lấy cánh tay hắn, giọng nói run rẩy có phần nghẹn ngào: "Anh đừng như vậy mà, anh đừng bỏ em. Chúng ta còn phải kết h–"

"Không có hôn lễ nào cả!"

Dường như bị động chạm vào vảy ngược, Jeong Jihoon lạnh giọng cắt ngang lời nói của đối phương, dù âm lượng không quá khủng bố người nghe nhưng ngữ khí toát ra lại không thể che giấu được cơn giận đang bùng lên.

Hắn giật mạnh tay khỏi vòng ôm của cô, một lần nữa nỗ lực giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng ánh mắt dần tối đi.

Sau một tiếng thở dài trầm mặc, Jeong Jihoon bất lực lên tiếng:

"Kim Yumi, em tỉnh táo lại đi. Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là một vở kịch do em tự biên tự diễn. Trước đây anh đồng ý giúp em, là vì anh đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu, cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến bất cứ tin đồn nào nữa. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác rồi."

Jeong Jihoon dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, đáy mắt phản phất vẻ dịu dàng hiếm thấy, nhưng đáng tiếc, nó lại không dành cho cô:

"Tình yêu của anh không rời bỏ anh, anh có người cần phải bảo vệ. Người đó quan trọng với anh hơn tất cả mọi thứ, và anh sẽ không để những chuyện vô nghĩa như thế này khiến anh ấy phải phiền lòng hay thất vọng thêm nữa."

Nói xong những gì cần nói, Jeong Jihoon mở cửa và bước thẳng vào trong, để lại Kim Yumi đứng lặng người nhìm chằm chằm theo bóng lưng dần khuất, ánh mắt hiện lên nỗi đau đớn và mất mát không thể che giấu.

Cánh cửa đóng sập lại, như một đường ranh giới dứt khoát cắt Kim Yumi ra khỏi thế giới của Jeong Jihoon. Cô đứng đó, nhìn cánh cửa gỗ đóng kín trong trạng thái thất thần và tuyệt vọng. Để rồi khi không kiềm được nữa, từng giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.

Tất cả những kế hoạch, toan tính và thủ đoạn mà cô sắp đặt kỹ lưỡng giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Kim Yumi nhận ra bản thân đã không thể chen vào giữa mối quan hệ của họ, cho dù đã cố gắng đến nhường nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chất phác nhưng bảnh bao của chàng sinh viên lấp ló sau lưng ba mình, Kim Yumi đã cảm thấy trái tim rung động không ngớt.

Cô ôm ấp mộng tưởng về Jeong Jihoon, yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng chưa kịp tỏ tình, cô đã phát hiện ra người mình thầm thương trộm nhớ lại mang theo một vết thương lòng khó có thể chữa lành.

Dù đã sớm nhận ra rằng Jeong Jihoon không có ý định đáp lại tình cảm đó, Kim Yumi vẫn ngoan cố từ chối chấp nhận sự thật đau lòng này.

Cô từng tin chắc rằng với sự kiên trì và những mánh khoé của bản thân, một ngày nào đó tình cảm của mình sẽ chinh phục được trái tim hắn.

Thế nhưng sau nhiều năm dài ròng rã, từ những ngày cùng vi vu nơi trời Tây cho đến khi trở về quê nhà để xây dựng sự nghiệp, ngoài việc giúp cô đóng giả làm người yêu mỗi khi cần thiết, Jeong Jihoon chưa bao giờ dành cho cô một tín hiệu nào vượt ra ngoài tình bạn.

Nếu có thể xa hơn, hoạ chăng hắn chỉ coi cô như một đứa em gái cần được che chở mà thôi.

Sau khi phát hiện mối tình đầu mà Jeong Jihoon vẫn luôn canh cánh trong lòng suốt bảy năm lại là nhân viên dưới trướng hắn, Kim Yumi đã dành hàng tháng trời để cố ý xuất hiện bên cạnh hắn. Tạo dựng sự thân thiết và giả vờ như mình là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Jeong Jihoon, khiến cho người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng cô và hắn là một đôi hoàn hảo.

Kim Yumi đã dùng đến cả góc nhìn, tận dụng một khoảnh khắc đầy toan tính để Lee Sanghyeok "nhìn thấy" cảnh cô nhào vào lòng Jeong Jihoon, tạo nên một nụ hôn tưởng chừng như là thật. Ngay khi có cơ hội, cô đã cố tình lấn tới, khiến Lee Sanghyeok tổn thương vì hiểu lầm.

Từ giây phút đó, cô tin rằng tình cảm vốn đã rạn nứt của họ sẽ ngày càng tệ hơn, không còn cách nào hàn gắn lại được.

Không chỉ như vậy, Kim Yumi còn tận dụng mối quan hệ gia đình, lợi dụng sức ảnh hưởng của bố để gây sức ép. Cô khéo léo gợi ý để bố điều Jeong Jihoon lên chi nhánh miền Bắc. Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, cô nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lee Sanghyeok, tuyên bố chủ quyền và cảnh cáo anh đừng mơ đến gần Jeong Jihoon.

Mọi tính toán dường như đã tạo ra tác động, nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng phải điều Kim Yumi hằng mong đợi.

Kỵ sĩ phải đi với công chúa, đây là câu chuyện cổ tích không còn gì đẹp hơn. Nhưng đáng buồn thay, bọn họ lại sống trong hiện thực, nơi mà cổ tích dù có lấp lánh đến đâu cũng sẽ bị vùi lấp triệt để.

Trong cái thực tại ấy, Lee Sanghyeok vẫn luôn là một người không gì sánh bằng trong lòng Jeong Jihoon.

Kim Yumi có thể là công chúa trong mắt mọi người, nhưng Jeong Jihoon lại chưa bao giờ là kỵ sĩ của cô cả.

Hắn sẵn sàng từ bỏ mọi hào quang để quay trở về làm người bình thường bên cạnh một người bình thường khác.

Đối với Jeong Jihoon mà nói, có lẽ những điều như sự nghiệp thăng hoa hay tiền đồ xán lạn hoàn toàn không quan trọng bằng việc tìm lại một tình yêu đã mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com