Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

04.

Nhìn người dưới thân thất thần trong khoái cảm, Trịnh Chí Huân rất muốn đè em ra làm tiếp. Nhưng mà lý trí nhắc nhở hắn, đây là lần đầu của em nên chỉ có thể tiếc nuối rút dương vật ra.
Lỗ nhỏ đáng thương bị đâm đến không thể khép lại, tinh dịch bị nội bắn quá nhiều men theo kẽ mông chảy xuống giường làm Trịnh Chí Huân hô hấp dồn dập.
Vớ lấy cái áo dài được may từ gấm trị giá hàng chục đồng bạc đông dương bị vứt dưới góc giường lên, tỉ mỉ lau chùi cho Sang Hách rồi ôm em vào lòng. Tay vuốt ve vết sẹo nơi mu bàn tay của em, giọng xót xa: - Tay anh bị gì thế? Còn đau không?
- Ừm, không đau nữa. Vết sẹo này có từ lúc anh 12 tuổi rồi... - Sang Hách sau cuộc ân ái có chút buồn ngủ, em tựa đầu vào ngực hắn dụi dụi. - Năm đó cả nhà đi bái Phật, không may anh bị lạc vào sâu trong núi. Lúc ấy có một con chó hoang tấn công anh, anh dùng tay đỡ lấy nên mới có vết sẹo này.
Trịnh Chí Huân nghe vậy bất giác ôm chặt em vào lòng.
- Rồi sau đó thì sao? Có ai đến cứu Hách không?
Em vỗ vỗ má hắn an ủi.
- Sau đó có một cậu bé đi ngang qua, cậu ấy đã dũng cảm dùng gậy đánh đuổi con chó và cứu anh mang về nhà.
- May thế, nếu gặp lại em nhất định sẽ cảm ơn cậu bé ấy vì đã cứu được trân quý của em. - Trịnh Chí Huân hôn lên má em cười nói. Sang Hách cũng cười. - Vậy thì em phải cảm ơn bản thân rồi.
- Hả?
- Chí Huân chính là cậu bé ấy mà? Hôm ấy em cứu anh, sau đó mang anh về nhà.
- Ơ? T-thật sao? E-em không nhớ nữa.
- Anh nhớ chắc mà, lúc cậu bé ấy cõng anh về, anh nhìn thấy sau gáy cậu ấy có một vết bớt hệt như của Chí Huân á.
- À, em nhớ ra rồi, cậu bé ấy là anh à. - Trịnh Chí Huân vờ gật gù đầu rồi hôn lên môi anh. - Vậy thì cảm ơn Trịnh Chí Huân nhỏ đã cứu bảo bối của Trịnh Chí Huân lớn nhé!
Cậu bé ấy hẳn là anh trai hắn, Trịnh Thái Hiền lúc nào cũng nhớ đến cậu bé xinh đẹp mà anh đã cứu năm nào, đến khi anh sang trời Tây du học, vẫn đều đặn viết thư về dặn dò Trịnh Chí Huân tìm giúp mình.
Trịnh Chí Huân quyết định im lặng giữ kín sự thật này đến khi xuống mồ, bây giờ Sang Hách là của hắn rồi, cho dù là anh cả hắn cũng quyết không nhường. Hắn cố ý nói chuyện khác dời sự chú ý về cậu bé năm đó của em đi. - Em bé của em chắc sợ lắm đúng không? Ngoan ngoan, sau này Chí Huân sẽ thương anh nhé. Không cho ai động vào Hách của em, dù chỉ là một sợi tóc.
- Huân ơi, thật ra anh không phải là một Lê Sang Hách ngây ngô mà mọi người vẫn hay đồn đại đâu. - Em nhổm người dậy nhìn vào mắt hắn, ánh trăng bên ngoài rọi sáng nửa mặt người đàn ông của em, đẹp như một bức điêu khắc khiến em không cầm lòng được mà cúi xuống hôn lên
- Anh xấu tính lắm, thù dai lại còn mưu mô thủ đoạn nữa đó.
- Em biết mà. Cái hôm Trần Huy Lâm sang đây, Hách cố ý hôn em cho anh ta thấy, em vẫn luôn biết mà. Nhưng mà Hách ơi, cái đó không gọi là xấu tính đâu, đó chỉ là bản năng tự vệ thôi, nên Hách đừng nói bản thân vậy nhé! - Trịnh Chí Huân giữ lấy gáy người trước mặt, cười nói trước khi ấn em vào nụ hôn sâu.
- Em yêu Hách từ lâu lắm rồi, Hách không biết được đâu.
- Ha...vậy là em biết hết rồi hả? Sang Hách thở dốc sau nụ hôn, giận dỗi đấm vào ngực hắn - Ai dza, xấu hổ chết mất thôi.
- Em yêu Hách mà. Đáng yêu. - Trịnh Chí Huân cười hì hì hôn thêm lần nữa rồi ôm em nằm xuống.
- Cục cưng đi ngủ đi, mai dẫn anh đi thả diều nhé?
- Ưm, được. Chúc Huân ngủ ngon.
- Bảo bối ngủ ngoan.
.
Sáng sớm Trịnh Chí Huân thức giấc, hắn nhìn người trong lòng đang ngủ ngoan bằng ánh mắt dịu dàng rồi hôn trán em, nhẹ nhàng đặt em xuống gối, rút cánh tay bị gối lên cả đêm đến tê rần ra. Hắn vơ đại áo trong mặc vào rồi mở cửa, sai người về nhà lấy quần áo cho mình, sẵn tiện lấy con diều mà hắn mua từ tay thương nhân người Trung Quốc sang.
Sang Hách lúc này bị tiếng thì thầm của hắn làm tỉnh giấc, em khẽ cựa mình nũng nịu:
- Ưm...Huân ơi!
Trịnh Chí Huân đang đứng dặn dò, nghe tiếng em liền vội xua tay với người hầu rồi đóng cửa đi đến bên giường. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán em
- Em đây.
- Ưm...anh buồn ngủ... - Em dụi dụi mắt, giọng nức nở. - Huân ngủ với anh...
Khanh tử sau đêm hợp phòng đầu tiên sẽ rất nhạy cảm và ỷ lại nam nhân của mình.
- Em đây em đây, Hách ngủ ngoan nhé. - Trịnh Chí Huân vội vén chăn trèo lên giường ôm lấy em, hắn hôn lên má em, vỗ về lưng đưa người vào giấc ngủ.
Sau một giấc ngủ dài, Sang Hách mơ màng tỉnh dậy trong lòng Trịnh Chí Huân.
- Ái chà, mèo con đã dậy rồi đấy à? Ngủ ngon quá nhỉ? - Em nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của hắn mà đỏ cả mặt, vươn tay che che mặt ngại ngùng
- Tại ai mà anh mệt như vậy hả? - Em oán giận nói.
Hắn xoa xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của em, cười nhận lỗi:
- Lỗi em, Hách ngoan đừng giận nha. Dậy ăn trưa rồi mình đi thả diều nhé?
.
.
.
- Vợ ngoan, hay là mình đi về đi, ở đây nắng lắm. - Phan Thái Huy tay cầm quạt quạt cho vợ, miệng sai người làm che thêm vài cây dù xung quanh hai người.
- Ai dza, hết nắng rồi mà, anh cất dù vào đi. - Tôn Thi Vũ ôm tay nhìn hắn. - Em đi về thì ai là người xem hàng hoá? Anh hả?
- Không được. Nắng lắm, vợ bị bệnh thì sao? Nhưng mà anh không xem hàng đâu, để quản sự tự làm đi. Mình về làm chuyện vui đi vợ, hihi. - Phan Thái Huy cười hì hì ôm lấy eo Tôn Thi Vũ vuốt ve ám chỉ.
- Cái thằng choá này, đừng để tao cọc nha. - Tôn Thi Vũ cười híp mắt nhìn Phan Thái Huy. - Đem cất cây dù đi thằng dở, lỳ là mai tao kêu người trả trầu rượu lại cho mày đấy nhé?
- Dạ. - Phan Thái Huy tiu nghỉu ra hiệu cho người làm cất dù, ân cần giúp vợ (tương lai) quạt gió.
Người làm xung quanh mặt vô cảm đứng nhìn, họ quá quen thuộc cảnh tượng cậu cả nhà mình chân chó với cậu Tôn rồi, chỉ có lúc cậu cả nổi giận với vợ thì họ mới bất ngờ thôi.
Lúc này một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, Trịnh Chí Huân ôm eo Lê Sang Hách vén rèm ló đầu ra vẫy tay
- Ê Cẩu Thái Huy, đi thả diều không?
- Đi!! - Phan Thái Huy gật đầu, xoay sang hai mắt lấp lánh nhìn Tôn Thi Vũ.
- Đi nha vợ, mình đi thả diều điii. - Tôn Thi Vũ hình như nhìn thấy sau lưng Phan Thái Huy là một chiếc đuôi chó khổng lồ đang điên cuồng vẫy, em cười gật đầu rồi dặn dò quản sự vài công việc cần thiết.
(Tui mê ruhends quá nên tui chèn tí dô nhá hoàn fic này tui sẽ diết về ruhends)

Bốn người chơi đến khi trời nhá nhem tối thì cặp đôi Huy Vũ về trước. Lê Sang Hách rảo bước đến cạnh bờ sông ngồi xuống, Trịnh Chí Huân sau khi đưa diều cho người hầu cất đi thì cũng đến ngồi cạnh em. Sang Hách thấy hắn ngồi xuống liền tựa đầu lên vai hắn, Trịnh Chí Huân cũng vòng tay ôm lấy vai em.
Người làm im lặng thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ cách ra xa, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.
- Cảm ơn Huân vì tất cả nhé.
Lê Sang Hách trong ánh trăng xinh đẹp như một bức danh hoạ tuyệt tác, đôi mắt em long lanh, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, môi cong cong như mèo con, mái tóc mềm mại bồng bềnh, tính tình thì ngoan ngoãn đáng yêu.
Nghĩ đến đây Trịnh Chí Huân ôm chặt lấy em vào lòng. - Hách đừng nói vậy, em là người phải cảm ơn mới đúng. Cảm ơn anh vì đã chọn em giữa muôn trùng vạn người ngoài kia. Sang Hách không biết em yêu anh thế nào đâu.
- Anh biết chứ. - Em mỉm cười ngả đầu vào vòng tay hắn. - Anh cũng yêu Huân.
Cả hai cứ ôm nhau như thế cho đến khi mặt trăng lên trên đỉnh đầu, người hầu của Sang Hách đến gần khẽ nhắc cậu chủ đến giờ phải về thì họ mới buông nhau ra.
Trịnh Chí Huân đưa em về tới nhà, tiễn đến tận cửa phòng mới dừng chân lại. Hắn vuốt má em cười nói:
- Hách ngủ sớm đi. Tạm thời vài ngày nữa em không sang tìm Hách được Hách đừng nuồn nhé.
- Sao vậy?
- Em phải chuẩn bị sính lễ để qua hỏi cưới mèo con đó.
- S-sao nhanh vậy? - Em bối rối nhìn hắn. - C-chờ thêm đi mà, anh thấy nhanh quá.
- Cục cưng ơi, em muốn cưới anh từ lâu lắm rồi chứ không phải mới đây đâu. Đến ngủ mơ em cũng mơ thấy mình cưới nhau mà anh kêu chờ là muốn em chết hả?! - Trịnh Chí Huân nhíu mi

- N-nhưng mà...nhưng mà... - Sang Hách bĩu môi, tay nắm lấy tay hắn lắc lắc. - Anh còn muốn đi thi Tú Tài cơ.
- Vậy thì chỉ qua dạm ngõ trước thôi, còn đám cưới thì để sau, nhé?
Em cắn môi, biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Trịnh Chí Huân rồi miễn cưỡng gật đầu, hắn cười cúi người hôn nhẹ lên môi em chào tạm biệt.
Suốt cả tuần sau đó Trịnh Chí Huân không xuất hiện lần nào, chỉ thi thoảng sai người hầu mang một số đồ ăn vặt sang cho em. Lê Sang Hách đã quen với việc Trịnh Chí Huân sẽ luôn bồi mình mỗi ngày, vắng hắn một tuần khiến em tinh thần em hốt hoảng. Em nhớ hắn rồi.
Chịu đựng nỗi nhớ suốt mấy ngày trời, rốt cuộc hôm nay em quyết định sang nhà tìm hắn. Người hầu nhà họ Trịnh vừa mang mấy thanh kẹo mà Trịnh Chí Huân đặc biệt chọn riêng sang, định ra về thì Sang Hách gọi lại:
- Cậu út nhà mày, dạo này ở nhà làm gì vậy? Bộ bận lắm hả?
- Dạ, cậu út cùng bà chủ ở nhà sửa soạn mua sắm sính lễ, cậu đòi đích thân lựa chọn từng thứ nên bận lắm ạ. - Người hầu cung kính trả lời.
- Tý à, soạn xe ngựa đi, chúng ta sang nhà họ Trịnh.
.
.
- Bà nội, con đã nói là con chỉ yêu mỗi anh Hách thôi. Con sẽ không lấy bất cứ ai ngoại trừ anh ấy! Bà có ép cũng vô ích.
- Ta cũng có cản con lấy Lê Sang Hách đâu. Chỉ là dù gì khanh tử cũng khó mang thai, ta bảo con lấy thêm một người vợ bé là nữ là để bảo đảm dòng dõi nhà họ Trịnh luôn được duy trì thôi. Huống hồ con bé Tố Uyên là cháu của chú út con, chú con nhìn con bé đó từ nhỏ đến lớn mà. - Bà nội Trịnh Chí Huân ngồi trên ghế nhìn hắn, vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép
- Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Ta nghe nói Lê Sang Hách là con cưng của nhà họ Lê, lấy nó về rồi tay chân vụng về sao phục vụ được cho con, sao quán xuyến nhà cửa? Tố Uyên nó được mợ út con dạy dỗ từ nhỏ, công dung ngôn hạnh cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng giỏi. Ta thấy Lê Sang Hách chỉ được cái xuất thân giàu có là tốt thôi, còn lại không bằng một góc Tố Uyên. Ta cũng biết là con muốn lấy nó vì số gia sản mà ông hội đồng Lê sẽ cho nó làm của hồi môn, như vậy đi, cưới nó về vài tháng rồi ta sẽ cưới Tố Uyên làm vợ hai cho con, được không?
Trịnh Chí Huân trợn mắt nhìn bà như nhìn một kẻ ngốc
- Ai nói với bà là tôi lấy Sang Hách vì số của cải nhà anh ấy vậy? Gọi bà một tiếng bà nội là vì nể mặt ông nội tôi thôi, chứ bà căn bản chỉ là thứ cưu chiếm thước sào. Tôi nói lần cuối, đây là chuyện của tôi, bà không có tư cách xen vào.
- Này này, con xem nó xem. Ta vì tốt cho nó, vì dòng dõi nhà họ Trịnh mà nó lại nói ta là thứ cướp giật của người khác. - Bà ta gõ gậy xuống sàn nhà, ăn vạ ông Trịnh. - Ông ơi sao ông không về đây mà xem tôi, tôi lo cho dòng dõi nhà ông mà bị người ta xỉa vào mũi mà chửi nè trời ơi.
- Thôi đủ rồi, má cũng bớt lại đi. Thằng Huân nó lớn rồi, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, nó thích ai thì lấy người đó mới hạnh phúc. Ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên. - Ông Trịnh ngồi trên sofa kiểu tây xua tay với bà. - Định à, dìu bà ra xe ngựa rồi tiễn bà về nhà Ông Ba cho cẩn thận nha.
Sang Hách vừa bước xuống xe ngựa đã nghe thấy giọng Trịnh Chí Huân vang lên đầy tức giận, rồi tiếng cãi nhau vang lên trong nhà. Em đứng yên, lắng nghe nội dung rồi nghĩ bụng "Ái chà, hết khanh tử rồi đến nữ nhân tranh giành. Trịnh Chí Huân lợi hại đấy!".
Cuộc cãi vã kết thúc em mới di chuyển chân, đánh một ánh mắt qua cho người hầu. Người hầu vừa đi đưa kẹo liền nhanh trí chạy vào trong báo tin
- Dạ, thưa cậu Huân, có cậu Hách sang chơi.
Trịnh Chí Huân đang tức giận, nghe tên anh liền cười rộ lên.
- Mở cửa dẫn ảnh vào lẹ lên. - Rồi vội vã đi ra đón.
- Sao Hách sang không bảo em? - Trịnh Chí Huân đến gần nắm lấy tay em dắt người đi vào nhà.
- Sao thế? Anh sang đây làm em không vui à? Hay tại bận cưới vợ hai? - Em cười như không cười nhìn hắn. - À, thế là lỗi của anh nhỉ? Anh xin phép về nhá?
- Không không, không hề có chuyện cưới vợ hai vợ ba gì đâu. Hách đừng nghe lời điên lời khùng ấy. - Trịnh Chí Huân cuống quýt giải thích. - Bà ta là vợ sau của ông nội em, chính bà ta đã dùng lý do quán xuyến nhà cửa giúp để thành công gả cho ông nội em, nên bây giờ muốn dùng cách này lên em.
Lê Sang Hách bơ hắn không trả lời làm Trịnh Chí Huân cuống cuồng, định giải thích thêm thì đã đến phòng khách, hắn đành ngậm ngùi im lặng.
Sang Hách cúi đầu 90 độ chào ông Trịnh và bà Trịnh
- Con chào bác trai, con chào bác gái ạ.
*In nghiêng là đang dùng ngoại ngữ*
- Chúa ơi, con biết tiếng anh nữa hả??? - Mẹ Trịnh ôm miệng, bất ngờ.
- Dạ con biết chút chút. - Em ngại ngùng cười. - Bác cứ gọi con là Faker đi ạ, đây là bút danh khi con viết báo chí ạ.
Mẹ Trịnh phấn khích, ngoại trừ chồng con thì Samg Hách là người thứ ba bà thấy nói chuẩn giọng quê hương bà nhất.
- Con còn viết báo nữa cơ á? Giỏi quá!! - Hai người rất nhanh đã nói chuyện rôm rả thân thiết, ông Trịnh và Trịnh Chí Huân ngồi nhìn hai người nói chuyện mà cười dịu dàng. Gen chung tình cưng vợ nó thấm vào huyết quản nhà họ Trịnh rồi.
Bà Trịnh nghe nói đây là người thương của con trai thì hết sức hài lòng. Càng nhìn lại càng thấy vừa ý. Con nhà ai mà đẻ khéo quá trời, vừa xinh vừa giỏi lại ngoan, thông minh khéo léo hết chỗ chê, trời ơi lấy thằng báo nhà mình đúng là uổng phí. Bà nắm lấy tay Sang Hách, trìu mến nhìn em rồi nói một câu khiến Trịnh Chí Huân như sét đánh bên tai
- Ôi darling, con quá hoàn hảo để trở thành con dâu bác. Nhưng con đừng lấy Chovy, nó không xứng đâu, con lấy anh trai nó đi. Con trai cả của bác hiền lắm, không phá phách như thằng này đâu
- Ơ kìa mẹ. Faker là của con, sao mẹ lại nói vậy?
- Không cô ơi, con chỉ yêu có mình Chovy thôi, cũng chỉ gả cho mình em ấy. Nếu không phải Chovy thì con không gả đâu ạ.
Trịnh Chí Huân nghe em nói vậy thì hạnh phúc đến điên lên, hắn nhào đến ôm lấy em. Mặc kệ ba mẹ mình đang ngồi đó và hàng đống người hầu đứng xung quanh, cứ thế hôn lên khắp mặt em
- Chúa ơi, Lê Sang Hách anh đúng là cái đồ yêu nghiệt. Anh làm em yêu anh yêu đến điên luôn.
- Ehem, làm gì đấy? Có thấy tao với mẹ mày đang ngồi đây không? - Ông Trịnh thấy thằng con út có xu hướng làm bậy con nhà người ta đành lên tiếng ngăn cản.
Sang Hách đỏ bừng mặt ngượng ngùng vùi đầu vào lòng hắn trốn tránh, còn mẹ Trịnh thì che miệng cười khúc khích.
- Chovy dẫn anh lên phòng chơi xíu đi nhé. Mẹ đi xem bữa tối chuẩn bị như thế nào rồi, lát nữa dẫn Faker xuống ăn tối cùng gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com