Chap 18
Khi ánh nắng dịu dàng của mặt trời dần chuyển thành những tia nắng gắt oi bức thì bên trong căn phòng lớn của Jeong gia. Hơi lạnh phả liên hồi từ máy điều hoà khiến người đang nằm dài trên chiếc giường lớn phải ngáp ngắn ngáp dài thức dậy
Đôi mắt híp mở nhìn lướt qua đồng hồ nhỏ trên góc điện thoải mình rồi mệt mỏi gượng dậy khỏi chiếc giường êm ái mà đi vệ sinh cá nhân. Jeong JiHoon bước ra khỏi phòng tắm với vẻ tỉnh táo hơn trước, hắn đến bên dan bếp nhỏ trong phòng.
Tự chuẩn bị cho bản thân một bữa sáng đơn giản rồi ngồi xuống bàn trong bếp mà dùng bữa. Vì đêm quá hắn đã nạp rất nhiều đường vào người, cụ thể là hắn đã ăn hết túi kẹo Lee SangHyeok đưa nên bây giờ Jeong JiHoon phải ăn thức ăn không có quá nhiều gia vị để cân bằng lại.
Dù sao cũng là một người rất quan tâm đến ngoại hình của bản thân nên Jeong JiHoon không cho phép bản thân buông thả. Bởi vì hắn còn phải dùng đống múi bụng này để ghi điểm trong mắt cậu nữa chứ.
Nhớ lại vẻ mặt ngại ngùng của cậu khi được chạm tay vào ngực hắn thì Jeong JiHoon có chút ho khan. Cũng rất lâu rồi hắn mới lại được nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cậu khi tiếp xúc gần với hắn.
Nếu như là ở kiếp trước thì Lee SangHyeok chắc sẽ khóc ngất ra vì sung sướng khi được hắn chủ động tiếp cận mất.
Jeong JiHoon dùng bữa xong thì vội đặt dĩa vào trong bồn rửa rồi gọi cho quản gia Choi mua giúp vài món đồ ăn lặt vặt để cho vào tủ đông dưới sảnh lớn.
Trái ngược hoàn toàn với lối sống tình cảm của nhà họ Lee thì Jeong gia có thể nói là một trong những gia tộc mà thứ được gọi là tình thân luôn sẽ được xếp dưới lợi ích.
Được sinh ra trong căn nhà thiếu váng tình thương, nên hắn có vẻ ngoài có phần gai góc và khó gần hơn đại đa số các bạn học cùng tráng lứa.
Bố của Jeong JiHoon là con trai cả trong họ nên ông chịu trách nhiệm quản lý tập đoàn mẹ ở nước ngoài. Vậy nên ông bà Jeong rất ít khi về Hàn Quốc, thậm chí việc vài năm không gặp mặt nhau cũng là điều hắn cho là quá đỗi bình thường.
Vì tuổi đời lúc đó của hắn còn quá nhỏ nên bố mẹ Jeong đã cử vị thư kí trung thành bên cạnh bọn họ quay trở về Hàn Quốc để chăm sóc cho Jeong JiHoon. Mặc dù trong nhà có rất nhiều người làm nhưng có lẽ quản gia Choi là người duy nhất mà hắn có thể trông cậy được.
Anh là một Alpha thuần rất có tố chất, dù đã ngoài ba mươi nhưng anh chưa từng có suy nghĩ sẽ lập gia đình hay có người yêu mà chỉ muốn toàn tâm toàn lực phục vụ cho Jeong gia. Vậy nên Jeong JiHoon coi anh như là một người anh trai hơn là một quản gia.
Ngồi ngẩn người nhìn chăm chăm màn hình đen ngỏm trên điện thoại được một lúc thì Jeong JiHoon chợt đánh mắt sang hướng khác. Vừa hay ánh mắt hắn dừng lại trên túi kẹo rỗng được đặt trên kệ tủ đầu giường.
Hắn tiến vội đứng dậy khỏi ghế rồi tiến đến chiếc túi rỗng kia mà cầm lên. Nhớ lại ánh mắt đượm buồn của cậu khi hắn từ chối nhận kẹo thì hắn chợt bật cười.
Nếu Jeong JiHoon mà không nhận thì Lee SangHyeok sẽ khóc ra đó mất.
_____
18:05 p.m
Trong căn phòng ngủ trên tầng 5 của biệt thự nhà họ Lee, Lee SangHyeok ngồi trên giường với bộ dạng mèo con ngái ngủ hiếm thấy. Cậu ngáp lên ngáp xuống rồi nằm tựa đầu vào cạnh giường mà lim dim hai mắt.
Kể từ lúc quay trở về Lee gia vào khuya hôm qua đến tận chiều tối ngày hôm sau thì cậu đã chưa thể chợp mắt. Chỉ vì cơn thèm ngọt kia nên cậu đã nạp một lượng đường lớn vào người. Điều này kích thích cậu làm việc không ngừng nghỉ mặc cho cơ thể đã bị vắt kiệt.
Cơn thèm ngọt đến đột ngột có lẽ cũng khá dễ hiểu khi nguyên chủ được tác giả miêu là một người nghiện đồ ngọt nên cậu cũng không quá khó hiểu.
Có lẽ cơ thể này đang dần đồng bộ thói quen của nguyên chủ Lee SangHyeok lên cậu để giống với cốt truyện. Mặc dù không biết sắp tới sẽ còn có những chi tiết khác được đồng bộ hay không nhưng cậu mong đó không phải là việc thích Jeong JiHoon.
Bởi vì lời hứa với nguyên chủ, cậu sẽ không để cho cơ thể này phải lòng công chính thêm lần nào nữa. Cậu sẽ khắc ghi điều này, sẽ không bao giờ quên. Mạch suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi cơn buồn ngủ, Lee SangHyeok nằm xuống chiếc giường lớn mà thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu.
_____
Rạng sáng ngày hôm sau, mặc dù cơ thể vẫn còn ê ẩm nhưng Lee SangHyeok vẫn cố gượng dậy vì cậu biết hôm nay là một ngày rất quan trọng. Vệ sinh cá nhân xong xuôi thì lúc này đồng hồ cũng vừa điểm 6 giờ sáng.
Cậu mặc trên người bộ đồng phục áo sơ mi, quần tây của trường AbO rồi đứng trước gưởng chính trang lại một chút. Đây mặc dù là bộ đồng phục được nhà trường cung cấp cho mỗi học sinh khi đăng kí tham gia vào bài kiểm tra tuyển sinh của trường. Nhưng để có thể chính thức trở thành học sinh của trường thì cậu phải có bảng tên, cà vạt và áo vest do nhà trường cung cấp.
Đây là thông tin cậu vừa cập nhật vào ngày hôm qua khi bản thân quá dư năng lượng mà không biết làm gì thì Lee SangHyeok đã lên mạng để tìm hiểu thêm về trường mà sắp tới cậu sẽ theo học.
Lý do Lee SangHyeok không thấy có bạn học nào mặc vest hay đeo cà vạt để đi dự thi tuyển sinh đợt vừa rồi là vì học sinh của trường vốn không muốn để lộ việc bản thân đang theo học ở đây. Bọn họ cố tình trà trộn vào đám học sinh ở ngoài để tránh bị những người khác để ý đến.
Ngay kể cả Jeong JiHoon, người có thể nói là nổi tiếng nhất trong trường cũng không có quá nhiều sự tự tin để khoác trên mình chiếc vest màu đỏ đô đặc trưng của lớp A để tham dự cuộc thi vừa rồi. Theo như truyền thống của trường thì mỗi lớp sẽ có những màu áo vest, cà vạt và bảng tên khác nhau như lớp A sẽ là màu đỏ đô, lớp B sẽ là màu xanh dương đậm,...
Lee SangHyeok chỉnh trang lại đồng phục của mình rồi ra ngoài mang balo lên vai mà đi thang máy xuống sảnh chính của Lee gia. Vừa bước ra khỏi thang máy thì cậu đã ngay lập tức chạm mặt Lee JaeHan đang bước đi trên hành lang. Cả hai người cố lờ nhau đi rồi vội bước ra xe để đi đến trường.
Nhìn thấy bộ đồng phục trên người của đối phương thì Lee JaeHan có chút không phục. Rõ ràng cậu ta đã cố tình làm khó cậu vậy mà Lee SangHyeok vẫn có đủ sự may mắn để có thể lết vào lớp A kia.
Nhưng cũng không sao, vì so với kiếp trước thì cậu ta đinh ninh rằng thứ hạng của cậu sẽ nằm không cao hoặc thậm chí là xếp cuối bảng lớp A. Dù sao cậu ta cũng cần có cậu để làm đòn bẩy tiếp cận Jeong JiHoon nên Lee JaeHan buộc phải hài lòng với kết quả này.
Chẳng mấy chốc xe của Lee gia đã đỗ trước cổng trường lớn, Lee SangHyeok bước xuống xe quan sát thì thấy chỉ có vài bạn học trong khuôn viên trường.
Cũng đúng thôi, bởi vì cậu và Lee JaeHan là hai học sinh mới nên cả hai phải đến trường sớm hơn đại đa số các bạn học khác để có thể nhận bảng tên, cà vạt và vest của mình.
Khác với các tân học sinh lớp 10 thì những bạn học như cậu phải đích thân lên phòng hội đồng và gặp mặt giáo viên chủ nhiệm của lớp mình để nhận phụ kiện tương ứng. Lee SangHyeok vừa bước vào phòng dành cho lớp A thì liền nhìn thấy bộ vest màu đỏ được gọn trên bàn.
_____
Trước cổng trường AbO, chiếc Rolls Royce màu đen quen thuộc vừa đổ giữa sân đã ngay lập tức thu hút hàng trăm ánh nhìn của các bạn học ở gần đó. Jeong JiHoon bước xuống từ ghế lái phụ của chiếc siêu siêu xe với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Hắn thong thả chỉnh lại cà vạt đỏ thẩm trước ngực rồi bước vội vào trong khuôn viên trường. Mấy bạn học đứng gần đó nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi thì lúc này mới dám thở mạnh khi áp lực vô hình toát ra từ hắn dần biến mất.
Bước đến trước cửa thang máy đông nghẹt, Jeong JiHoon chưa kịp lên tiếng xin nhường đường thì bỗng có một bạn học trong đám đông hét lớn tên hắn. Đám người đứng trước mắt hắn đột nhiên chạy tán loạn, để lại Jeong JiHoon với cánh cửa thang máy đang mở.
Vẫn như bao lần khác, dù đến trễ nhưng hắn vẫn có thể thoải mái đứng một mình trong thang máy đợi đi lên tầng 3.
Jeong JiHoon thuận lợi bước đến trước cửa lớp 12A nhưng ánh mắt hắn chợt dừng lại khi nhìn thấy mấy bạn học đang đứng trước bảng thông báo của lớp mà chăm chú dò điểm. Dẫu sao cũng đã biết trước thứ hạng của bản thân nên hắn chỉ bỏ qua đám người kia mà bước vào trong lớp.
Bỗng giọng của một bạn học nữ đứng xếp trước bảng thông báo vang lên khiến Jeong JiHoon đang bước đi cũng phải chợt khựng lại quay sang nhìn.
" Ê ê ê Baek GunWoo cậu bị học sinh mới chiếm hạng 2 rồi nè!!!"
" Hả?" Baek GunWoo xách trên vai chiếc balo bước đến gần bảng thông báo mà nheo mắt nhìn.
" Nè, tên của cậu bị rớt xuống hạng 3 rồi người đó còn cách cậu tận 8 điểm và cách Jeong JiHoon có 4 điểm thôi đó." Cô nàng chỉ ra vào điểm tổng của Baek GunWoo rồi nói.
Lợi thế chiều cao giúp Jeong JiHoon đưa điện thoại lên chụp toàn bộ bảng điểm rồi quay người đi vào trong lớp mặc kệ đám người vẫn đang chí choé với nhau ở ngoài kia. Hắn phóng to bức ảnh lên để xem tên của bạn học xếp hạng 2 chỉ cách mình 4đ là ai. Hắn thật sự khá bất ngờ khi người đó chính là Lee SangHyeok.
Theo trí nhớ của hắn thì ở kiếp trước cậu chỉ đạt được tổng điểm rất sát sao với những bạn học không nằm trong hạng 10. Nhưng thật sự hắn không ngờ ở kiếp này Lee SangHyeok thật sự lại đạt được con điểm cao đến như vậy.
Hắn vội tiến về phía chiếc bàn học cuối lớp đặt cạnh cửa sổ của mình rồi lấy từ trong balo ra một tờ giấy. Hắn viết điểm từng môn của cả hai ra mặt giấy trắng để so sánh.
Jeong JiHoon
Khoa học tổng hợp: 300đ
Toán: 148đ
Tiếng Anh: 150đ
Văn: 147đ
Lee SangHyeok
Khoa học tổng hợp: 295đ
Toán: 150đ
Tiếng Anh: 148đ
Văn: 148đ
Điểm số của cả hai chênh lệch ở từng môn không quá lớn khiến Jeong JiHoon lần đầu cảm thấy thứ hạng của bản thân đang thật sự bị lung lay. Môn toán của Lee SangHyeok đạt được điểm tuyệt đối trong khi ngày hôm đó cậu đã đi trễ hơn nửa thời gian làm bài.
Cảm thấy Lee SangHyeok có nguy cơ rất cao đang có âm mưu trả thù hắn bằng việc muốn dùng điểm số để áp lực lên hắn. Jeong JiHoon cau may nghĩ nghĩ cách đẩy nhanh quá trình quyến rũ Lee SangHyeok để đề phòng cậu trả thù mình.
Nếu cậu yêu hắn thì lúc đó Jeong JiHoon sẽ không còn lo về việc bị trả thù mà chỉ cần tập trung vào học hành rồi phát triển gia tộc. Suy đi ngẫm lại thì Lee SangHyeok vẫn luôn là người bị lỗ khi cả kiếp trước lẫn kiếp này cậu đều yêu hắn và không được hắn đáp lại tình cảm.
Nhưng cậu đừng lo, Jeong JiHoon hứa sau khi cậu từ bỏ ý định trả thù hắn thì hắn sẽ lập tức giới thiệu cho cậu một cô nàng beta xinh xắn để lấy làm vợ. Thấy bản thân mình thật là thông minh khi nghĩ ra được một kế hoạch hoàn hảo như vậy, đúng là hạng 1 toàn trường có khác.
Trong lúc Jeong JiHoon nghĩ ngợi linh tinh thì bên này Baek GunWoo, hay còn được gọi với cái biệt danh là vua về nhì đang trưng ra vẻ mặt khó coi vô cùng. Biệt danh về nhì này được chính hắn tự đặt cho bản thân vì hắn luôn luôn về nhì trong tất cả các bài thi, đánh giá năng lực do trường tổ chức.
Người duy nhất có thể đánh bại hắn là Alpha trội Jeong JiHoon, người được mệnh danh là con quái vật độc tôn. Không phải hắn chưa từng cố gắng vươn lên hạng 1 nhưng Jeong JiHoon lúc nào cũng tạo ra khoảng cách rất lớn giữa hạng 1 và hạng 2. Vậy nên Baek GunWoo coi việc đứng sau Jeong JiHoon là một thành tựu ít ai đạt được.
Nhưng vì lần này bị thiếu gia họ Lee dành mất thứ hạng vốn thuộc về bản thân hắn thì Baek GunWoo cảm thấy không vui chút nào. Xuất thân của hắn cũng không phải nhỏ nhắn gì, dẫu sao gia tộc Baek cũng nằm trong top 10 của Hàn Quốc.
Nên hắn luôn là niềm tự hào của gia đình và bạn bè. Baek GunWoo trong lần thi này đã rất quyết tâm với danh vọng muốn vươn lên hạng 1 nhưng không thành đã vậy hắn còn bị xuống hạng. Người đanh ngồi chễm chệ ở thứ hạng vốn thuộc về hắn lại còn là Lee SangHyeok, cậu công tử đang du học bên Anh bỗng nhiên về nước và cướp đi mất niềm tự hào nhất của hắn.
Baek GunWoo là một Alpha có cái tôi rất cao nên hắn không chấp nhận việc một beta bình thường như cậu có thể vượt mặt mình. Dù cho cậu có xuất thân từ gia tộc Lee danh giá đi chăng nữa thì cậu vẫn chỉ là một beta thấp kém, không thể nào có trí thông minh hơn người như Alpha được.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com