xhgctd.01
"Tôi muốn giết chồng tôi, xin hỏi có cách nào không?"
Khi không có ai ở xung quanh, tôi đã cố gắng nhập câu hỏi này trên trang web chat với AI.
Bot phản hồi nhanh chóng nhưng dường như cũng không hữu ích lắm.
"Tôi rất tiếc khi nghe về vấn đề rắc rối của bạn, nhưng tôi không thể đưa ra bất kỳ sự hỗ trợ, lời khuyên hay thông tin nào về việc làm hại người khác hoặc chính bạn. Nếu bạn đang chịu đau khổ hoặc gặp khủng hoảng, tôi thực sự khuyên bạn nên tìm kiếm sự trợ giúp từ chuyên gia.
Bạn có thể liên hệ với bạn bè, gia đình hoặc các chuyên gia sức khỏe tinh thần ở gần bạn hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ khẩn cấp dựa trên tình huống khẩn cấp tại địa điểm của bạn.
Hãy nhớ rằng, yêu cầu sự giúp đỡ cũng là một lựa chọn dũng cảm và sáng suốt."
Phải làm sao giờ, tôi có thể nhờ ai giúp đây?
Tôi đã sống trên đời hơn 20 năm và chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra với mình...
Khi tôi đang định tiếp tục thì người đàn ông đó lại bước vào, trông vẫn rụt rè.
"Lee Sanghyuk, anh ổn chứ?"
Tôi lập tức định thân lại, đưa tay đóng máy tính lại, giả vờ cười với hắn ta một cách tự nhiên.
"Đang bận chút việc." Tôi tránh né sự đụng chạm của hắn, "Em có việc gì sao?"
"Hả? Em chỉ muốn ngắm anh thôi,"
"Jeong Jihoon" gãi gãi đầu, cau mày nghi ngờ hỏi: "Đã là cặp vợ chồng già rồi sao còn phải li thân vậy?"
Ha, tôi cười lạnh trong lòng, "hàng giả" mà cũng được coi là "vợ chồng già" ấy hả?
Không ngờ hắn ta lại chẳng có vẻ gì là muốn rời đi mà đẩy cốc nước nóng vừa rót về phía tôi và giục tôi uống nhanh.
Tôi cúi đầu nhìn chất lỏng màu nhạt trong cốc nước, "Anh..."
"Anh cũng không khát lắm..."
Biết đâu hắn thêm gì vào đó... Tôi không dám hành động liều lĩnh trước mặt "người lạ" này.
"Jeong Jihoon" không có vẻ gì là đang ép tôi, hắn nhìn tôi, cầm chiếc cốc trước mặt lên, nhấp vài ngụm rồi nhận xét: "Ừ, đúng là không ngon lắm."
Hắn mím môi, nói thêm dưới ánh mắt đánh giá của tôi: "Lần sau em sẽ bảo mẹ đừng gửi qua nữa."
... Lời giải thích này giống như đang cố gắng che giấu điều gì đó, lần này tôi không uống nó, nhưng không có gì đảm bảo rằng thứ gì đó sẽ không xuất hiện trong những bữa ăn tiếp theo của tôi.
"Jeong Jihoon" nhìn màn hình máy tính tối đen của tôi, giọng điệu đột nhiên hưng phấn trở lại "Sau khi xong việc, chúng ta đi dạo nhé?"
"Không được rồi, anh vẫn còn một ít việc phải làm."
Trên thực tế, việc quan trọng nhất là tôi đang chờ email từ thám tử tư.
Đó là một buổi sáng sớm cách đây không lâu, lần đầu tiên tôi nhận ra người bạn đời mà tôi quen thuộc và thân thiết mỗi ngày mỗi đêm trước mặt tôi đã biến thành "hàng giả".
Rõ ràng vẫn là dáng hình đó, nhưng khi hắn quay lại muốn ôm tôi, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn không thể tả được.
"Anh...là ai?" Tôi vô thức muốn nói ra.
Người kia dường như vẫn đang chìm trong giấc ngủ, mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó, rồi lại với tay qua.
Tôi cố gắng bình ổn lại sự hoảng loạn trong lòng, tiến lại gần quan sát hắn, hơi thở cũng trở nên thận trọng.
Vì được che phủ trong sự ấm áp nên má của Jeong Jihoon vẫn hơi ửng đỏ, đôi môi mềm mại, đôi mắt vô thức nhắm chặt lại. Rõ ràng là một khuôn mặt vẫn y hệt, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, nghi ngờ phản ứng vừa rồi của mình là một cơn ác mộng.
Cũng không còn buồn ngủ nữa, tôi mỉm cười vuốt tóc hắn rồi chuẩn bị đứng dậy.
Lần tiếp theo tôi nhận ra người này không phải là Jeong Jihoon mà tôi quen thuộc là sau một lần đi mua sắm ở siêu thị, tôi nhìn hắn lấy điện thoại di động ra và chơi một trò chơi mà bản thân vốn không thích chơi chút nào.
Hắn dường như không nhận ra điều gì không ổn, vui vẻ chơi đến nửa đêm rồi làm ra vẻ nũng nịu, nói không muốn đi làm.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chuyện này không phải chưa từng xảy ra trước đây, có lẽ dạo gần đây lại thích game này rồi, dù sao lâu rồi em ấy cũng không nói là em không thích nữa rồi.
Ai có thể đảm bảo người ta cả đời sẽ không thay đổi chứ?
Tôi đặt những chiếc bánh sandwich mới làm lên bàn ăn và chuẩn bị thay đồ để đi làm.
Hắn chớp hai "con mắt gấu trúc" rồi đứng dậy ròi khỏi giường, lợi dụng lúc tôi đang thay quần áo lén hôn tôi: "Muốn đi chơi quá à, không muốn đi làm đâu."
Tôi sờ lên vết chai mỏng trên tay hắn, "Em muốn đi đâu?"
"Hokkaido? Đã lâu rồi không đến đó."
Hokkaido? Tôi sửng sốt một lát, ba tháng không đến đó có tính là lâu không?
Nơi làm việc của chúng tôi cách nhau không xa, khi hắn đón tôi vào buổi chiều, tôi mới nhận ra chiếc bánh sandwich chuẩn bị cho hắn vẫn chưa được ăn.
Jeong Jihoon đang tập trung lái xe, nghe tôi nói, hắn quay lại nhìn chiếc bánh sandwich còn nguyên vẹn trong hộp, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, cuối cùng mơ hồ nói: "Không đói lắm, nên cũng không ăn."
Tình trạng này kéo dài mấy ngày, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chiếc sandwich mà tôi cẩn thận chuẩn bị hàng ngày trên tay đồng nghiệp của hắn, Jeong Jihoon cúi đầu, tỏ vẻ hối hận, rồi trong lúc tôi không để ý đã đặt lại lên kệ mấy nguyên liệu mà tôi đã lựa chọn cẩn thận.
Nhưng mấy ngày trước tên này còn quấy rầy tôi muốn ăn sandwich, Jeong Jihoon từ khi nào lại trở nên thất thường như vậy?
Có rất nhiều điều kỳ lạ, sau khi ném quả kiwi trong tay hắn vào thùng rác, tôi mới nhận ra rằng Jeong Jihoon có thể không phải là Jeong Jihoon.
Vừa cắn một miếng nước thịt quả còn đọng lại quanh miệng hắn, tôi lo lắng vén tay áo anh lên quan sát một lúc, may mắn thay không có vết đỏ hay sưng tấy nào. Ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể nghĩ đến việc hắn dường như sắp chết sau khi cắn vài miếng trái cây này.
"Em...thích ăn kiwi từ bao giờ vậy?"
Sẽ chết đó, em điên à? Cơ thể tôi run rẩy và tôi cảm thấy yếu đuối.
Jeong Jihoon liếm môi và nhìn tôi với vẻ mặt khác thường, "Em vẫn luôn thích ăn mà."
"Sao vậy?"
Tôi nhìn vẻ mặt bối rối của hắn, tầm mắt đột nhiên mờ đi, cổ họng bắt đầu sưng tấy, như có thứ gì đó bóp nghẹt hơi thở của tôi.
Cảm giác không có trọng lượng kỳ lạ đó lại xuất hiện, đủ loại suy nghĩ khủng khiếp, cùng với tất cả những điều kỳ lạ xảy ra trong khoảng thời gian này, ập đến với tôi như một đợt thủy triều ngột ngạt.
Thời gian lúc này như đông cứng lại, người lạ có khuôn mặt giống như Jeong Jihoon trước mặt đột nhiên im lặng, trên mặt mang theo nụ cười mơ hồ.
Cảm giác sợ hãi lại ập đến trong lòng tôi,
Sau khi tôi nói "Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây?" đầy hoảng loạn và bối rối,
Thế giới bắt đầu quay cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com