Trịnh Chí Huân hôm nay lại dậy sớm quá đa. Nghe bảo nay là sinh nhật của cậu Lý nên Trịnh Chí Huân dậy từ sớm đi mua quà tặng cho Lý Sang Hách.
Còn anh thì định ngủ thêm tí nữa nhưng bị má Lý kêu dậy nên phải dậy với tình trạng đầu bù tóc rối, khuôn mặt ngái ngủ nhìn má Lý.
-"Máaa... Cho con ngủ một xíu nữa điiii.."
-"Không được đâu con.. Nay là sinh nhật con đó đa."
Lý Sang Hách nghe hôm nay là sinh nhật mình liền tỉnh cả ngủ. Lật đật đi kiếm con Bình kêu nó lấy nước rửa mặt đặn sửa soạn cho nhanh.
Sửa soạn xong anh đi ra thì đã thấy loáng thoáng bóng hình nhỏ con của Mẫn Tích, cậu thấy anh thì chạy đến cười với Lý Sang Hách. Anh thấy cậu đến sớm nên hỏi.
-"Sao em đến sớm quá vậy Tích?"
-"Thì... Em qua sớm rủ Minh Hưng đi chợ."
Lý Sang Hách gật gật rồi đi vô nhà trước, ngồi nhìn người làm lu bu chạy trên chạy dưới. Đến trưa thì cũng là lúc tiệc bắt đầu, Lý Sang Hách tươi cười không ngớt. Năm nay anh nhận được quá trời quà, không tiền thì sách mà không sách thì vải vóc.
Lý Sang Hách mặc dù tửu lượng yếu nhưng vẫn cố uống đến tối thì loạng choạng vô phòng, Trịnh Chí Huân còn mon men đi theo. Đến phòng Trịnh Chí Huân đi đến ôm eo Sang Hách thì thầm.
-"Nay anh uống nhiều quá đấy nhé. Người đã yếu mà còn ra gió."
Trịnh Chí Huân yêu chiều hôn Lý Sang Hách. Hắn đưa lưỡi qua khoang miệng của anh mà càn quét hết, không quên nút lấy chiếc lưỡi rụt rè của Lý Sang Hách. Anh hết dưỡng khí liền đập vô ngực hắn nhưng vì say nên lực nhẹ như mèo cào vậy.
Trịnh Chí Huân luyến tiếc rời khỏi môi anh. Hắn nhanh chóng cởi đồ anh ra vứt xuống sàn, bế anh về giường. Trịnh Chí Huân nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống. Hắn cúi xuống cắn mút phần cổ trắng ngần của anh, tay thì xoa nắn phần ngực.
Hôn hít ở cổ xong Trịnh Chí Huân chuyển xuống phần ngực của Lý Sang Hách, hắn ngậm lấy bú mút như em bé đang bú sữa. Anh bị hắn mút cho đê mê nhỏ giọng rên rỉ ư ư. Mút xong hắn nhả ngực anh ra rồi giương mắt lên nhìn Lý Sang Hách, hắn hôn má anh rồi hôn môi anh một cái.
-"Hách.. Nằm úp xuống chổng mông lên cho em đi."
Lời nói của hắn như thôi miên anh khiến Lý Sang Hách làm theo, hắn nhìn chằm chằm vô hậu huyệt của anh. Trịnh Chí Huân miết nhẹ bên ngoài sau đó đưa một ngón tay vào trong. Vừa đưa vào miệng huyệt liền bao lấy ngón tay hắn, Trịnh Chí Huân nhìn sang Lý Sang Hách xem anh có đau không rồi mới bắt đầu động.
Hắn nhẹ nhàng di chuyển từ từ sau đó cho thêm hai ngón vào, Lý Sang Hách giờ mới bắt đầu đau lắc đầu nguầy nguậy.
-"Ahh..Rút...ưmm... tay ra."
-"Hách ngoan nào... Nếu không khuếch trương thì tí nữa anh sẽ đau hơn đó đa."
-"Ư..ah.. Hông... chịu đâuuu."
-"Anh ngoan nhé, một chút nữa thôi."
Nghe vậy anh mới ngừng quấy, Trịnh Chí Huân bắt trước giống động tác giao hợp liền ra vào nhanh hơn. Dịch nhầy cũng chảy ra làm cho hắn thuận tiện khuếch trương cho anh. Thấy đủ rộng Trịnh Chí Huân rút tay ra.
-"Anh Hách mau cởi đồ cho em đi."
Lý Sang Hách mơ màng ngồi dậy cởi đồ cho Trịnh Chí Huân. Hắn định cho anh khẩu giao dương vật của mình cơ. Nhưng sợ anh khó chịu nên thôi cho anh giữ giọng thanh thót, lấy sức rên cho hắn nghe. Trịnh Chí Huân để Lý Sang Hách nằm xuống, hắn lấy gối kê lưng anh. Trịnh Chí Huân cầm dương vật đâm sâu vào hậu huyệt của anh. Vừa đâm vào miệng huyệt liền mút chặt bao bọc lấy hắn, Trịnh Chí Huân thở hắc một hơi.
-"Anh thả lỏng ra đi Hách.."
-"Ahhh.. Đau chết đi được mà còn kêu tôi thả lỏng hả đồ chết tiệt kia!"
Lý Sang Hách đau đớn cố thả lỏng ra, mắt mèo nhỏ không quên lườm hắn một cái. Trịnh Chí Huân mặc dù bị rầy nhưng thấy anh dễ thương quá đa, khoảng một lúc sau Lý Sang Hách thích nghi được với kích thước của hắn. Anh giở giọng lí nhí.
-"Huân... Mau động đi đa." Trịnh Chí Huân vậy liền động, hắn động từ từ rồi bắt đầu nhanh hơn.
Bạch bạch bạch....
_________________________
Sáng hôm sau, tiếng chim hót véo von lẫn tiếng gà gáy vào sáng sớm Lý Sang Hách thức dậy vì người ê ẩm. Anh giật mình nhìn qua người bên cạnh, rồi lại giở chăn lên xem. Lý Sang Hách hoảng hốt nhéo eo Trịnh Chí Huân, hắn tỉnh dậy giọng ngái ngủ hỏi anh.
-"Anh sao vậy Hách.. Còn sớm mà anh ngủ chút đi đa."
-"Cậu... Hôm qua cậu đã làm gì tôi?"
-"Anh không nhớ gì sao? Nếu anh không nhớ thì chúng ta tập thể dục buổi sáng là anh nhớ ngay."
Lý Sang Hách lắc đầu, ngẩn ngơ nhớ lại chuyện hôm qua. Anh ôm mặt đỏ tía tai của mình mà liếc qua người đã hành xác mình thành ra như này, thấy hắn còn dám cười anh lấy gối đập vô mặt hắn cho bỏ ghét.
-"Cậu lo mà chịu trách nhiệm đi! Đồ chết tiệt nhà cậu.. Nhân lúc tôi say rồi ức hiếp tôi."
-"Em biết mà đa." Con Bình vẫn theo phép tắt mà gõ cửa phòng anh, hai người liền tìm đồ mặc vào.
-"Cậu ơi con đem nước vô cho cậu rửa mặt nha cậu."
-"Con chờ cậu xíu đi Bình."
Anh mở cửa ra con Bình đi vô thì nghe thấy mùi kì kì, trên sàn lẫn gương còn dính vệt trắng trắng, nãy nó thấy phòng cậu Hưng cũng có mùi y chang vậy luôn đa. Thấy tò mò nên nó hỏi:
-"Ủa cậu.. Sao phòng cậu có mùi kì vậy cậu.... Nãy con đưa nước cho cậu Hưng với cậu Tích cũng nghe mùi y chang vậy." Lý Sang Hách đơ ra không biết trả lời như nào cho đúng, con Bình nhìn anh rồi nói tiếp.
-"Con thấy cậu Tích cũng có dấu đỏ chét giống cậu luôn đó chèn." Dứt lời con Bình liền liếc qua người kia, với sự thông minh vốn có của mình nó liền hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
-"À ờ... Cậu bị muỗi chích đó con."
-"Con nhớ hôm qua con đốt nhan muỗi cho cậu rồi mà đa."
-"E hèm.. Con nhiều chuyện quá rồi đó Bình."
-"Dạ con xin lỗi... Con xin phép xuống nhà bếp."
Con Bình cười tủm tỉm chạy xuống nhà bếp. Lý Sang Hách mặt vẫn đỏ còn người kia thì cười khanh khách. Lúc hai người đi ra thì cũng cùng lúc Lý Minh Hưng và Lưu Mẫn Tích cũng ra, anh thấy Mẫn Tích đi có chút khó khăn, đôi guốc lạch bạch lên từng hồi. Anh nhìn qua cha má với anh chị thì xám hồn khi thấy họ ai quầng mắt cũng thâm, anh tò mò hỏi.
-"Cha má với anh chị sao mắt thâm thế."
-"Ủa chứ không phải tại tụi bây mần ăn hả đa? Có phòng đứa nào yên ắng đâu."
Lý Sang Hách lẫn Lưu Mẫn Tích sượng trân, nhìn sang người đứng bên cạnh đang cười khúc khích. Ông Lý liền kêu cả bốn người ngồi xuống, ông nhìn một hồi thì thở dài lắc đầu. Hết đứa con đến đứa cháu.
-"Huân lo mà kêu cha má qua hỏi cưới Hách đi nghen!"
-"Còn thằng Hưng thì ngày mốt qua liền."
Lý Sang Hách mặt đơ ra, còn hắn thì cười tủm tỉm. Anh được trùng sinh lại định thay đổi số phận thoát khỏi hắn mà tại sao lại thành ra như vậy chứ? Giống như giữa anh và hắn có mối lương duyên liên kết vậy, có ở trốn ở chân trời góc bể, có né tránh bao nhiêu thì vẫn dính vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com