chương 01
Chu An là một đứa trẻ ngoan ngoãn từ khi còn nhỏ. Hắn lớn lên trong một gia đình cha mẹ đơn thân.Hắn là người nhạy cảm và có thành tích học tập tốt. Giống như lẻn vào hồ chứa để chơi với nước, Hắn sẽ không làm điều đó trước đây.
Tuy nhiên, gần năm thứ ba, áp lực tâm lý đột nhiên tăng lên.
Sáng ngày 31, Chu An và bạn của hắn là Vương Thước đến trường để báo cáo. Sau đó, không có gì xảy ra vào buổi chiều, Vương Thước đề nghị đến hồ chứa để chơi,hắn gật đầu và đồng ý.
"Không phải là mày chưa từng đến đó sao?Hôm nay tao sẽ đưa mày đến đó." Vương Thước đẩy chiếc xe đạp và nhìn lại Chu An với làn da mịn màng và thịt mềm mại. Đôi mắt anh đầy thương xót.
Vì mẹ Chu An không thường đi công tác nhiều, nên bà rất nghiêm khắc với Chu An. Công việc của mẹ Chu tuần này đã thay đổi, và bà đi du lịch thường xuyên kể từ tháng trước. Chu An cuối cùng cũng được tự do.
"Ừ, được thôi." Chu An gật đầu, nâng lên khuôn mặt với đường nét rõ ràng của năm giác quan và trong tay cũng lấy ra một chiếc xe đạp.
Nhưng mày phải giữ im lặng, mày không thể nói với bất kỳ ai rằng chúng ta đã đến hồ chứa." Vương Thước cảnh giác nhìn xung quanh và nói nhỏ với hắn.
Chu An nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của bạn mình và không thể không gật đầu. "Cậu yên tâm."Hắn luôn là một học sinh gương mẫu trong trường.Hắn sợ bị người khác phát hiện hơn Vương Thước, đặc biệt là người mẹ nghiêm khắc của anh.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xe đạp.
Trên đường, Chu An vẫn do dự, chính mình có phải hay không thực sự muốn đi ... và sau đó tự giễu mà cười cười ,trong đời hắn chưa làm được điều gì đặc biệt, từ khi sinh ra đến giờ,hấn đã làm theo kế hoạch do mẹ đưa ra.
Khi đối mặt với điều gì đó không gây khó chịu mấy,hắn không bao giờ đưa ra lời khuyên.
Có đôi khi trong lòng hắn thực sự khó chiu.
Ví dụ, ba ngày trước, mẹ tôi đã nói trước chuyến công tác: "Con nhất định phải thi vào được một trường đại học nào đó, thi không được thì cuộc sống của con coi như xong,mẹ hy vọng con sẽ quan tâm tới vấn đề này!"
Đồng thời, đó là sinh nhật lần thứ 18 của hắn, nhưng không chờ được lời chúc phúc và quà tặng,bởi vì mẹ tôi đang bận đóng gói hành lí của mình và chuẩn bị bay ra nước ngoài.Bà ấy rất khó kiếm tiền trong công việc. Thật không dễ để nuôi con một mình, vì vậy Chu An rất hiểu chuyện.
Chu An cảm thấy tính tình của mình đủ tốt. Nếu đổi lại là một người khác thì đã sớm nổi loạn.
"Đối với"Ơ trên đường 'chạy như bay' mười lăm phút,Chu An theo sau Vương Thước đi đến gần hồ chứa,hắn ta nói :"Trước hết phải tìm một nơi bí mật để cất xe đạp,rồi chúng ta phải đi ngang qua"
ở đây thỉnh thoảng vẩn có người canh gác, Đặc biệt là mùa hè.
"Ừ."Chu An mang chiếc xe đạp của mình tìm được một bụi cỏ lau tươi tốt.
Sau khi từng người giấu xe xong,bọn họ rón ra rón rén lẻn vào.
Tôi nghe tiếng nước chảy dù ở rất xa, mát và chỉ có mát.
"Nơi này thực sự thích hợp để bơi lội." Vương Thước đứng trên mép nước và bắt đầu cởi quần áo: "Cậu thấy đấy, tấm xi măng ở đây quá sạch sẽ,khẳng định thường xuyên có người đến."Hắn đem quần áo cởi ra đặt lên trên kệ tấm xi măng.
"Cậu thậm chí đã cởi đồ lót của cậu?"Chu An cởi áo sơ mi của mình và cho thấy cơ thể thon thả trắng nõn của mình. Chiều cao một mét bảy hoặc tám của hắn rất mảnh khảnh, đầu cắt thành một học sinh ngoan ngoãn và sống như một em trai nhỏ.
"Mặc thì đã sao?Đợi chút chở về là được rồi." Vương Thước nói.
"Tôi cũng cởi vậy." Chu An suy nghĩ một lúc,cởi ra chiếc quần lót cotton màu trắng hắn mặc hôm nay, cẩn thận sắp xếp nó, và đặt nó cùng với quần áo.
"Tôi xuống nước trước." Vương Thước hoàn thành bài tập khởi động và lao xuống nước như một con tôm nổi mụn.
Chu An không vội vàng, đứng một bên và từ từ khởi động, các động tác đều đạt tiêu chuẩn, các tài liệu giảng dạy kiểu mẫu do huấn luyện viên bể bơi tự tay chọn.
Lý do tại sao anh và Vương Thước dám chơi trong hồ chứa nước, đó là vì cả hai đã học bơi có bài bản, chưa kể hai người cùng nhau hành động, không sợ xảy ra chuyện gì cả.
Nước trong hồ rất mát. Khi Chu An đi xuống, anh ngồi xổm và mất một lúc để thích nghi với nhiệt độ nước.
"Mẹ ơi, tuyệt quá!" Giọng nói của Vương Thước lúc gần lúc xa và có vẻ hơi méo mó khi trên mặt nước.
Chu An thích lặn xuống nước. Anh bơi vài vòng và lặn đi xuống.
Nhưng nước rất tối và không thể nhìn thấy gì.
"Chu An! Chu An!" Vương Thước ra khỏi nước,nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng của Chu An.Cậu ta khẳng định Chu An chắc là đã lặn xuống nước.
Phía bên kia của nước nhận được ánh sáng mặt trời chiếu thẳng đến. Khi Chu An lặn, rõ ràng là nhiệt độ nước ở đây ấm hơn. Anh ấy thích nhiệt độ này và đang lang thang ở đây.
Đột nhiên anh dừng lại trong nước và nhanh chóng bơi xuống nước, hít một hơi rồi lại đi xuống.
Mục tiêu này được xác định rõ ràng là đi đến một nơi.
Chu An lặn tương đối vất vả, nhưng hắn không bỏ cuộc.
Các đầu ngón tay cuối cùng cũng cầm được đồ vật đó, và hắn nhanh chóng lặn lên, phá vỡ dòng nước và thở hổn hển.
"Gọi đi!" Chu An vén tóc mái của mình lên trán, lau nước trên mặt và nhanh chóng nhìn vào những gì hắn đã lấy.
Vừa nhìn tôi đã giật mình, sợi dây chuyền vàng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời - đây là một dây chuyền vàng thực sự.
Hắn ước tính rằng một người khác đã vô tình ngã khi đang bơi trong hồ chứa.
"Chu An? Mày đang làm gì vậy?" Vương Thước bơi về phía anh.
Sau khi nhặt một sợi dây chuyền vàng, Chu An không muốn lừa gạt.Hắn đặt nó trực tiếp vào lòng bàn tay cho Vương Thước nhìn: "Tôi nhặt được ở bên dưới."
" Mẹ nó !"Vương Thước trừng lớn đôi mắt,cầm lấy nhìn kỹ nói: "Đây là thật sự a, vận may của mày rất tốt, thế mà lại tìm thấy sợi dây chuyền vàng!"
"Tôi đoán ai đã làm rơi xuống." Chu An nói.
"Không cần quan tâm là ai đã làm rớt, mày nhặt được thì nó là của mày." Vương Thước mỉm cười rất vui vẻ, trả lại dây chuyền vàng cho Chu An,miệng còn mắng người bị mất sợi dây chuyền: "Bơi mà còn đeo một sợi dây chuyền vàng lớn,Anh ta có phải hay không ngu ngốc! "
" Ồ, vậy thì chúng ta không giao nó cho trường học à? "Chu An nhặt được tiện nghi,cho nên tâm trạng của hắn rất tốt.
"Giao cái rắm a! Tao thực sự không thể chịu đựng được mày là một học sinh tốt như vậy." Vương Thước hướng hắn mắt trợn trắng nói: "Ngày mai mang nhanh vào cửa hàng vàng để xem thứ này đáng giá bao nhiêu."
"Tốt."Chu An cười cười,tiện tay đeo lên trên cổ của mình và tiếp tục bơi.
Vương Thước muốn nhắc nhở hắn ta rằng dây chuyền vàng sẽ lại rơi xuống, nhưng khi cậu ta nghĩ về kỹ năng bơi lội Chu An,cậu ta liền không mở miệng nữa.
Hai người đàn ông chơi gần một tiếng đồng hồ, nghỉ ngơi trên bờ, mặc quần áo và về nhà.
Vương Thước sống ở đường phía nam của thành phố nhỏ này, Chu An sống ở phố Bắc và hai người cách nhau bằng xe đạp đến ngã ba.
Ngày thường,trong nhà ngoại trừ mẹ thì chính là mình, Chu An về nhà, đối diện với ngôi nhà sạch sẽ, ngăn nắp nhưng trống trải, lòng người có chút hụt hẫng.
Bởi vì nấu ăn rất khó để làm, mỗi lần hắn chỉ ăn qua loa một chút gì đó.
Hắn thậm chí đã nghĩ đến việc gọi cơm hộp mang đến, nhưng khi tôi nhớ rằng mẹ tôi nghiêm cấm ăn cơm hộp ... Chu An thở dài và chấp nhận nấu cơm.
Vào lúc bảy giờ tối, Chu An ăn tối, nồi đánh chén đĩa và rửa sạch, đặt một bồn nước để chuẩn bị tắm.
Nếu là ngày thường,hắn liền không thích nằm trong bồn tắm. Nhưng vì hôm nay bơi lội, tôi cảm thấy hơi mệt, hắn đặc biệt muốn có nước ấm tắm rửa.
Vì tắm nước nóng có thể thuyên giảm, mà có thể rửa cơ thể cẩn thận và sạch sẽ ... Rốt cuộc, nước trong hồ không sạch lắm, vẫn còn nhiều vi khuẩn không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Dùng sữa tắm cọ rửa toàn thân một lần , Chu An thay nước một lần, và cuối cùng tôi đã có thể nằm xuống một lúc.
"..." Hắn vô tình chạm vào sợi dây chuyền vàng giữa cổ và nhìn xuống. Màu vàng vàng mỏng manh nằm trên làn da trắng mịn của hắn đặc biệt bắt mắt, nhưng - vòng này có phải là phụ nữ không?
Đàn ông hẳn là không đeo một chuỗi vòng mỏng như vậy.
Tuy nhiên, Chu An đặc biệt ghê tởm với dây chuyền vàng lớn và dày của đàn ông, vừa thấy là cảm giác quen thuộc của bọn nhà giàu mới nổi. Hắn thích loại vòng cổ nữ tính này, không cho thấy sự già có, cũng không có vẻ keo kiệt.
Nghĩ về nó, Chu An rất thích nó, và xem xét việc giữ chiếc vòng cổ này.
Tuy nhiên, sau tất cả, chiếc vòng cổ dù sao cũng là nhặt được, trái tim tôi có chút bất an.
Đối với Chu An mà nói, ngoài ý muốn nhặc được chẳng khác nào chiếm tiện nghi của người khác.Mà hắn không phải là người thích chiếm tiện nghi.
Thật khó để nói rằng Chu An hơi giống mẹ, đặc biệt quật cường và thanh cao.
Mẹ hắn vì hắn mà tranh giành cãi nhau, bà đã chống đỡ rất nhiều năm, và không chọn kết hôn hay tìm bạn trai.
Chu An tôn trọng sự lựa chọn của mẹ mình, không cảm thấy đây là một loại áp lực. Hắn chỉ nghĩ rằng mẹ hắn đôi khi quá mạnh mẽ, và kiểm soát ham muốn bùng nổ của bà giống như phong cách của bà ở nơi làm việc.
"Haiz." Chu An thở dài và trèo ra khỏi bồn tắm.
Nhân tiện, lấy một chiếc khăn từ bên cạnh, cẩn thận lau khô nước trên cơ thể rồi mặc đồ ngủ của vào.
Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen,mọi hộ gia đình đều bật đèn.
Chu An đi đến phòng khách và bật TV, nhưng hắn không xem TV, chỉ nghe nó. Sau đó lấy ra cuốn sách vừa nhận được hôm nay và xem hai trang.
Sau khi bình tĩnh được một lúc, Chu An đột nhiên quay lại và ngửi, cảm thấy có một mùi quen thuộc trong phòng.
hắn vắt hết óc ra suy nghĩ, mùi này ở đâu? Sau đó, lông mày nhăn lại và cuối cùng nhớ ra rằng mùi hơi nước này đã được ngửi trong hồ chứa ngày hôm nay.
Có mùi rỉ sét đặc biệt, nhẹ, ẩm ... như thể nó bị che khuất trong mũi và miệng, xâm chiếm không khí hít vào của Chu An.
Làm thế nào có mùi này?
Chu An An lòng đang hoang mang. chẳng lẽ chính mình mang về?
Hắn giơ cánh tay lên và ngửi khắp trên người. Không có mùi rỉ sét, chỉ có mùi thơm của sữa tắm.
"Thật kỳ lạ." Chu An lẩm bẩm, hắn đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy,tới trước cửa phòng bếp ngửi một chút, mùi vị này không phải từ bếp.
Hắn nhìn lên phòng tắm, nơi đó đã tắt đèn và trời tối như mực.
Tuy nhiên, có một cảm giác rằng mùi rỉ sét xuất phát từ đó.
Chu An suy nghĩ một lúc rồi bước vào phòng tắm.
edit:Xin chào m.n.Lần đầu mình edit truyện mong các bạn ùng hộ mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com