Ngoại truyện: Mặt trời mọc
Máy bay cất cánh chưa bao lâu thì Han Wangho đã ngủ mất.
Suốt kỳ nghỉ đông cậu hầu như không nghỉ ngơi mà cứ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, tháng trước Jeong Jihoon nói muốn đưa cậu đến một nơi đặc biệt để ngắm mặt trời mọc ngày 4 tháng 3.
"Đặc biệt cỡ nào ạ?" Trước khi cất cánh, Han Wangho thuận miệng hỏi một câu.
Jeong Jihoon bật laptop rồi mở ra một tập tin, bên trong có tấm ảnh, "Một nơi có hồ và núi lửa."
Han Wangho chồm tới trước màn hình, ảnh chụp một hồ nước lúc hoàng hôn, phía xa là dãy núi lửa dài vô tận.
Bố cục ảnh không mấy bắt mắt, trọng điểm chỉ có chiếc cần câu gần đó.
"Anh chụp lúc tốt nghiệp đại học à?" Han Wangho chú ý tới thời gian dưới góc phải, là ảnh chụp 11 năm trước.
"Ừ, du lịch kỷ niệm tốt nghiệp." Jeong Jihoon mở đôi dép dùng một lần đưa cho cậu, "Một người bạn câu cá giới thiệu, lúc đó ông ấy 76 tuổi rồi, nói hồ này là nơi câu cá kích thích nhất trong đời mình, anh lập tức nhắn tin riêng cho ông ấy để hỏi địa điểm."
Han Wangho đang cởi giày chợt dừng lại, "Núi lửa còn hoạt động hay núi chết ạ?"
"Núi chết."
Lúc này Han Wangho mới tiếp tục động tác, cởi giày xếp lại để dưới gầm ghế, hai mắt cong cong, "Mấy ngày rồi bận quá không có thời gian ngủ, em ngủ một lát nhé."
Jeong Jihoon mới mua chiếc máy bay này, chỗ ngồi có thể trải ra thành giường đơn theo yêu cầu của anh, Han Wangho vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ mê mệt.
Jeong Jihoon đắp chăn cho cậu rồi mới đứng dậy sang chỗ khác xử lý công việc.
Hành trình 16 tiếng, cất cánh ở thủ đô lúc 8 giờ tối, hạ cánh đúng 12 giờ trưa ngày 3 tháng 3.
Nhiệt độ mặt đất khoảng 2 độ, trời khô lạnh, Han Wangho và Jeong Jihoon ra khỏi sân bay, hai người đều mặc áo khoác mỏng nhưng không hề thấy lạnh, một chiếc xe dã ngoại lái tới, tài xế xuống xe đưa chìa khóa cho Jeong Jihoon.
Xách hành lý lên xe, Jeong Jihoon ngồi vào ghế lái, "Đi mua đồ ăn trước đã, còn phải lái sáu tiếng nữa."
Han Wangho đóng cửa xe rồi đi tới ngồi vào ghế phụ, vừa cài dây an toàn vừa nói: "Dạ."
Chỗ nhỏ bé này hết sức hoang vu, Jeong Jihoon lái xe trên đường hồi lâu, rốt cuộc cũng đến một nơi khá náo nhiệt.
Đậu xe xong, họ tìm quán ăn trưa, hương vị thực sự rất kém nên bàn nhau tự nấu hai bữa còn lại.
Tự nấu phải mua nguyên liệu, ra khỏi quán ăn, hai người lại tìm một vòng, rốt cuộc phát hiện một siêu thị.
So với trong nước hàng hóa phong phú thì nơi này không có nhiều lựa chọn, nhưng vẫn tốt hơn là mang theo đồ tươi sống trong nước, họ chọn nguyên liệu cho hai bữa ăn, còn có mấy thùng nước và một thùng rượu địa phương.
Xách đồ về xe, Han Wangho ngồi vào ghế lái, "Để em lái cho."
Jeong Jihoon cũng không giành với cậu mà vặn nắp một chai nước đưa cho cậu, "Lái mệt thì nói nhé."
Han Wangho gật đầu, uống mấy ngụm nước rồi lên đường.
Nơi này không có định vị nên toàn phải nhờ Jeong Jihoon hướng dẫn, anh mới tới đây một lần nhưng chỉ đường vô cùng rõ ràng.
"Trí nhớ anh tốt vậy mà sao không bao giờ nhớ được Kim Eunjung thế?" Rẽ vào một con đường lớn, Han Wangho đột nhiên lên tiếng.
Jeong Jihoon nhìn Han Wangho, cảm giác kỳ lạ kia lại dâng lên.
Không phải anh không nhớ được Kim Eunjung mà là không thèm để ý người nhàm chán hoặc vô dụng, anh sẽ không bao giờ lãng phí thời gian để nhớ.
Kim Eunjung có hết cả hai.
Nhưng anh chưa bao giờ nói điều này với Han Wangho.
Tình huống này giống như mặt trời mọc ngày mai, một cái biết quá khứ, một cái dự đoán tương lai.
Jeong Jihoon trầm ngâm suy nghĩ, anh rất hiếm khi trả lời Han Wangho sau 5 giây, hôm nay qua 5 giây mới trả lời, "Vì không cần phải nhớ."
Han Wangho không hề bất ngờ với câu trả lời này, tiếp tục lái xe không hỏi nữa, trái lại Jeong Jihoon sợ cậu buồn chán nên chủ động nói, "Lần đầu gặp em anh đã nhớ ngay rồi."
Han Wangho nhếch môi, "Vì hai giọt nước ô liu à?"
Jeong Jihoon bật cười, "Tò mò về người rồi mới tò mò về ly rượu kia chứ."
Lần đầu thấy Han Wangho ở quán bar, anh đã hiếu kỳ về cậu.
Vì vậy mới tò mò tại sao Han Wangho pha ly Negroni kia lại đắng hơn chỗ khác.
Lần này Han Wangho hơi bất ngờ, cậu cứ tưởng lần đó Jeong Jihoon chẳng có ấn tượng gì với mình, không ngờ đã thành công ngay từ đầu.
Han Wangho lập tức dừng xe rồi xoa xoa cánh tay đứng dậy, "Jihoonie, quãng đường còn lại anh lái đi ạ."
Con đường này mấy năm rồi chẳng có ai qua lại, xe dừng ven đường, Jeong Jihoon kéo cậu vào lòng, xoa xoa cánh tay Han Wangho một lát rồi mới quay lại ghế lái tiếp tục lên đường.
Han Wangho lái gần bốn tiếng, lúc này trời đã tối, không có đèn đường, chỉ có đèn xe chiếu sáng con đường quanh co, lái thêm hai tiếng, cuối cùng cũng đến đích, là một con đường thẳng tắp đang làm dở dang.
Jeong Jihoon giải thích với Han Wangho, "Hơn hai mươi năm trước, nơi này định xây công viên núi lửa và làm đường, về sau thành dự án treo nên con đường này chỉ làm một đoạn rồi bỏ dở."
Han Wangho gật đầu, mở cửa xuống xe, không có ánh sáng nên không thấy rõ xung quanh, chỉ đoán mình đang ở đồng bằng hoặc vùng lòng chảo rộng lớn, phía xa là dãy núi lửa trải dài.
Jeong Jihoon xách đồ xuống xe, dựng bếp nướng bên cạnh rồi nhóm lửa nấu cơm trước.
"Đi mấy phút về bên trái là đến hồ nước, muốn câu cá thì có thể tới đó." Jeong Jihoon đổ vào lò một hộp than củi đem từ trong nước rồi dặn, "Đừng đi xa quá."
"Ngày mai xem mặt trời mọc rồi đi." Han Wangho tới phụ một tay. "Em nấu cơm với anh."
Năm ngoái mỗi khi được nghỉ cậu và Jeong Jihoon đều tìm chỗ câu mới, Jeong Jihoon đã dạy cậu kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, giờ đi cắm trại một mình vẫn có thể dễ dàng ứng phó.
Jeong Jihoon cười bảo Han Wangho nhóm lửa, còn mình thì sơ chế nguyên liệu.
Chốc lát sau, khói bếp tỏa ra giữa nơi hoang vu, mùi thịt và rau củ thơm lừng tràn ngập trong không khí.
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, nhất là đêm khuya, gió lạnh như cắt da, nướng chín xiên que và nấu xong mì tôm, hai người nhanh chóng bưng đồ ăn về xe.
Mở cửa sau xe, trước mắt là một vùng tối tăm trống trải, gió lạnh thổi qua lại có một tư vị khác, hai người ngồi ăn ở đuôi xe.
Ngoại trừ đồ nướng còn có mì bò kho đầy ắp topping và một đĩa trái cây theo mùa ở địa phương, Han Wangho múc hai ly đá trong tủ lạnh mini rồi khui một chai rượu.
Hơn 30 độ, cảm giác ngọt dịu thơm mùi lúa mạch, phối hợp với xiên que và mì gói, một thùng rượu có bốn chai, hai người bất tri bất giác uống hết sạch.
Tửu lượng Han Wangho không thấp nhưng vẫn say, rửa mặt xong, cậu chui vào chăn ngủ, mấy giây sau lại ngồi dậy tìm điện thoại.
Sau khi tìm ra điện thoại, cậu không kìm được kích động, ngẩng đầu nhìn Jeong Jihoon, đôi mắt nhạt màu sáng ngời trong bóng tối lờ mờ, "Jeong Jihoon, em xem rồi, 5 giờ 21 sáng mai mặt trời sẽ mọc đấy."
Nói xong cúi đầu nghiêm túc cài báo thức.
Dù đã say nhưng cậu vẫn tỉnh táo cài báo thức lúc 5 giờ, vừa cài vừa lẩm bẩm: "5 giờ 21 sáng mai......"
Nhìn vẻ đáng yêu hiếm thấy kia, Jeong Jihoon buồn cười đi tới xoa đầu cậu rồi cởi giày lên giường, ôm người chui vào chăn, cúi đầu hôn lên khóe mắt nóng hổi của Han Wangho, "Giờ mà không ngủ thì sáng mai không dậy nổi xem mặt trời mọc đâu."
Han Wangho lập tức nằm im rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng chỉ hai giây sau lại mở ra, bình tĩnh nhìn sang Jeong Jihoon, dường như đã say, lại giống như chưa say, Jeong Jihoon chẳng có sức kháng cự nào với Han Wangho, huống chi còn bị nhìn như vậy, nhịn không được cúi đầu xích lại gần, "Không ngủ thì ——"
Nửa câu sau bị bao phủ trong cái ôm đột ngột của Han Wangho.
Hai tay Han Wangho ôm chặt eo anh, an tâm nép cả người vào lòng anh, gương mặt nóng hổi kề sát ngực Jeong Jihoon, thấp giọng nói, "Jeong Jihoon, hôm nay có anh ở đây với em thật là tốt."
Jeong Jihoon lập tức bừng tỉnh, anh hỏi, "Hôm nay thế nào?"
Anh chờ một hồi nhưng người trong ngực chẳng có phản ứng gì, anh cúi đầu nhìn Han Wangho, hai mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở đều đều, đã ngủ thiếp đi.
Jeong Jihoon yên lặng nhìn một lát rồi nhếch môi kéo người vào ngực ôm chặt, tì cằm lên đỉnh đầu Han Wangho, cũng nhắm mắt ngủ.
Thật lâu sau, trong cơn mơ màng, Jeong Jihoon nghe được một câu.
"Hôm nay từng là ngày giỗ của em."
*
Jeong Jihoon nằm mơ.
Nhưng các giác quan lại có cảm giác rất chân thực, tiếng mưa rả rích đáng ghét, lòng bàn chân ẩm ướt.
Jeong Jihoon ghét cảm giác nhờn nhẫy này, trước kia những ngày mưa luôn khiến anh cảm thấy nhớp nháp như đậu bắp.
Anh mở mắt ra, trong ngực trống rỗng, không thấy Han Wangho đâu.
Tầm mắt dần rõ ràng, là một cầu thang hẹp dốc.
Jeong Jihoon lập tức nhận ra đây là tòa nhà cũ bị bỏ hoang ở viện mồ côi Rainbow Bridge. Nhưng có vài điểm khác biệt, anh nhìn quanh một vòng, không đổ nát như vậy, trên tường còn dán một tấm áp phích in mấy chữ to—— Chúc mừng năm mới! Bên ngoài tối đen chẳng thấy được gì, chỉ có tiếng mưa càng lúc càng lớn.
Năm mới......
Mí mắt Jeong Jihoon bỗng giật một cái, nhấc chân chạy vội lên lầu.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi, trong hành lang chỉ có tiếng bước chân dồn dập của anh, không có đèn cảm ứng nên cầu thang tối đến mức hoàn toàn không nhìn thấy gì, Jeong Jihoon lần theo trí nhớ chạy lên tầng cao nhất.
Chẳng có chút ánh sáng nào, ánh mắt Jeong Jihoon lại chuẩn xác dán vào căn phòng thứ hai bên trái.
Phòng chứa đồ mà Han Wangho từng trốn.
Dù không biết trong phòng có Han Wangho hay không nhưng Jeong Jihoon vẫn bước thật nhẹ, sợ hù dọa Han Wangho nhỏ bé có lẽ đang ở trong đó.
Đoạn đường ngắn ngủi này anh đi cực chậm, đến cửa, anh đặt tay lên nắm cửa vặn thử.
Cửa không mở nhưng anh đi xuyên qua cửa.
Ý thức của Jeong Jihoon vô cùng rõ ràng, dù biết đây chỉ là mơ nhưng tim vẫn đập dữ dội, anh nhìn quanh, phòng chứa đồ sáng hơn hành lang đôi chút, ánh sáng le lói xuyên qua cửa sổ nhỏ xíu.
Dưới cửa sổ, một bé trai ngồi dựa vào tường, vùi mặt vào đầu gối khóc thút thít.
Thân thể nhận ra Han Wangho trước cả ý nghĩ, Jeong Jihoon tiến lên một bước rồi ngồi xuống xem xét tình trạng Han Wangho, năm ngón tay xuyên qua người cậu, Han Wangho chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Jeong Jihoon siết chặt ngón tay, sắc mặt cực kỳ tệ hại nhưng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc Han Wangho sợ hãi khóc lóc, ở bên cậu từ lúc mưa to đến khi mưa tạnh.
Mãi đến đêm khuya, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân.
Cửa chưa mở ra nhưng tiếng chìa khóa vang lên rõ mồn một, Han Wangho ngẩng đầu lên, rốt cuộc Jeong Jihoon cũng thấy được mặt cậu.
Không khác mấy so với lúc trưởng thành, gương mặt là phiên bản thu nhỏ của Han Wangho, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, hàng mi dài ướt nhẹp nước mắt bết lại với nhau, cậu lẳng lặng nhìn ra cửa, sau đó đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt bằng tay áo.
Cửa mở ra, cậu đứng dậy nép sát vào tường, còn chưa cao bằng cửa sổ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
Người ngoài cửa thở dài thườn thượt, vào phòng không la mắng Han Wangho mà dịu dàng bế cậu ra ngoài, "Đói chưa, muốn ăn gì thì nói dì biết nhé."
Câu đầu tiên của Han Wangho lại là, "Dì ơi, em cháu......" Cậu lại không kìm được nước mắt, "Có còn về đây nữa không?"
Người phụ nữ khựng lại, giọng cười vô cùng hiền hòa, "Nhất định sẽ về mà."
Người phụ nữ bế Han Wangho ra khỏi phòng chứa đồ, Jeong Jihoon đuổi theo, sau khi xuyên qua cửa lại đến một nơi khác.
Ở ban công quen thuộc, một thiếu niên co quắp trên tấm ván chật hẹp, ngủ không yên giấc mà cứ lẩm bẩm gì đó.
Jeong Jihoon ngồi xuống rồi xích lại gần nghe.
Rốt cuộc nghe rõ.
"Mẹ ơi, đau quá......"
Khi tới gần, Jeong Jihoon mới thấy rõ trên gối lấm tấm những đốm nhỏ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nhìn có màu đen nhưng Jeong Jihoon biết đó là máu.
Tai trái Han Wangho dán bừa một miếng băng cá nhân, sau khi ngủ băng dán cá nhân bong ra, một nửa dính vào tóc, mặc dù tai trái bị đè không thấy vết thương nhưng nhìn cả miếng băng bị nhuộm đỏ cũng biết đây là năm cậu bị Lim Kangha cầm dao rạch tai.
Jeong Jihoon nhớ rất rõ năm đó Han Wangho mới 11 tuổi.
Trong lòng tràn ngập đau xót, Jeong Jihoon biết rõ tay mình sẽ xuyên qua Han Wangho nhưng vẫn không ngừng cố gắng ôm cậu.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên có người phá cửa.
Jeong Jihoon thấy Han Wangho mở choàng mắt theo phản xạ rồi bật dậy khỏi giường, giày cũng không mang mà để chân trần chạy ra mở cửa.
Jeong Jihoon vội vã đuổi theo.
Han Wangho mở cửa bằng tốc độ nhanh nhất, mùi rượu nồng nặc ập tới, vừa định mở miệng thì bị Lim Kangmin đạp mạnh vào bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngã nhào xuống đất thở hổn hển.
Lim Kangmin hùng hổ mắng, "Thứ xúi quẩy, từ khi nuôi mày tao toàn thua lỗ thôi! Đụ má mày còn không thèm mở cửa cho tao nữa hả, cái thứ vong ơn bội nghĩa!"
Han Wangho ngậm chặt miệng nuốt xuống tiếng kêu rên, Lim Kangmin thấy cậu không kêu ra tiếng thì hài lòng ợ rượu, tươi cười đi về phòng ngủ, "Bà xã, anh về rồi đây!"
Cửa mở rộng, Han Wangho chậm chạp đứng dậy, đau đớn lê chân đi tới cạnh cửa, lẳng lặng đóng cửa thật kỹ.
Đứng trong bóng tối một hồi, cậu quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh, muốn đi rửa chân nhưng lại sợ tiếng nước sẽ làm Lim Kangmin và Yang Soohyun chú ý, do dự một lúc lâu, cuối cùng chậm chạp trở về ban công.
Cậu ngồi ở mép giường, không để chân lên giường, lấy từ dưới gối ra một cây đèn pin nhỏ và một quyển vở, lờ đi cơn đau ở bụng rồi bắt đầu làm bài tập.
Đèn pin chiếu sáng tai trái của cậu.
Khác với hiện tại, trên tai trái có mấy vết rạch lớn, vừa đóng vảy lại bị rạch chảy máu.
Jeong Jihoon đau thấu tâm can, khom người muốn nhìn rõ hơn nhưng ánh đèn pin lóe lên trước mắt anh, khung cảnh lại chuyển sang phòng khách.
"Mày không chịu hả?" Yang Soohyun nhìn quanh quất rồi cầm con dao gọt trái cây trên bàn kề sát cổ tay mình, vừa khóc vừa nói, "Một tay tao vất vả nuôi mày lớn, Han Wangho mày trả ơn tao thế đấy à, được lắm, nhắm mắt làm ngơ chứ gì, để tao chết cho mày xem!"
Han Wangho cúi đầu không hề mở miệng, Yang Soohyun đảo mắt một vòng, không rạch cổ tay mà càng khóc to hơn, "Mày không thương tao thì cũng phải thương em ruột mày chứ, chẳng phải mày muốn tìm nó lắm à?"
Thân thể Han Wangho run lên, Yang Soohyun biết mình đã đánh trúng điểm yếu của cậu.
Bà ta nắm chặt con dao, lập tức nín khóc rồi tận tình khuyên nhủ, "Wangho, mày cũng biết địa vị của Lee thiếu gia mà, mày tưởng mẹ thèm mấy đồng tiền bẩn kia lắm sao? Mẹ chỉ nghĩ cho mày thôi, Lee thiếu gia thích mày thế cơ mà, nếu mày chiều ý cậu ta thì muốn tìm em trai mày chẳng phải chỉ cần một câu nói của cậu ta thôi sao? Trái lại——" Bà ta dài giọng, "Mày mà đắc tội cậu ta thì em trai mày âm thầm biến mất cũng chỉ cần một câu nói của cậu ta thôi."
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Lim Kangmin sốt ruột muốn nói nhưng bị ánh mắt Yang Soohyun cản lại, hai vợ chồng cứ thế im ắng nhìn Han Wangho chằm chặp.
Thời gian dài dằng dặc trôi qua, Yang Soohyun nhịn không được lại bắt đầu than trách, "Tôi không thể sống nổi nữa! Tôi muốn chết, đừng ai cản tôi hết......"
Lim Kangmin làm bộ can ngăn, "Bà xã đừng nghĩ quẩn mà!" Lão quay đầu cuống quýt thúc giục, "Con trai, con trai ngoan của cha, mau khuyên nhủ mẹ con đi, mẹ thương con nên nghe lời con nhất đấy!"
Cả nhà gà bay chó chạy, rốt cuộc Han Wangho chậm chạp nhắm mắt lại.
Sau đó Jeong Jihoon nghe thấy giọng nói chết lặng của cậu, "Mai con sẽ đi ký."
"Con sẽ ký hợp đồng với Lee Sanghyuk."
Vợ chồng Lim sợ Han Wangho đổi ý nên canh chừng phòng khách cả đêm để đề phòng cậu bỏ trốn.
Han Wangho một mực yên lặng ở ban công.
Kéo tấm màn xanh lại, tạm cách ly mình trong không gian nhỏ hẹp có thể hít thở tự do.
Mấy chồng sách được xếp ngay ngắn trên mặt bàn ban công, cậu không đọc sách mà lẳng lặng nhìn chai rượu trong suốt trên tay.
Trong chai cắm một cành lay ơn trắng sắp nở.
Trong không gian chật hẹp thoang thoảng hương hoa.
Con ngươi Jeong Jihoon biến thành màu đen tĩnh mịch, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác bất lực ngạt thở.
Từng giây từng giây trôi qua, đến mười hai giờ, Han Wangho xích lại gần đóa lay ơn đã nở, hít nhẹ mùi hương khiến cậu an tâm kia rồi thì thầm ——
"Han Wangho, trưởng thành vui vẻ."
Lúc này Jeong Jihoon mới biết giờ là ngày 8 tháng 11, sinh nhật 18 tuổi của Han Wangho.
Ngoài quán cà phê, mưa to như trút.
Người đàn ông mặc vest mang giày da mỉm cười đẩy hợp đồng tới, "Đơn giản lắm, ký tên là được rồi, điều khoản nào cũng có lợi cho cậu cả."
Han Wangho không trả lời mà nhìn chữ đen trên giấy trắng, rất nhiều rất nhiều chữ, cuối cùng đều biến thành một chữ ——
Sống.
Còn sống.
Dù có dốc hết sức lực cũng phải sống.
Han Wangho cầm bút lên, chậm chạp viết tên mình ở chỗ ký.
Viết chậm nhưng nét chữ rất khó coi, xiêu xiêu vẹo vẹo như vệt mưa ngoằn ngoèo trên cửa sổ sát đất.
Chờ cậu ký xong, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cất hợp đồng rồi đi báo cáo.
Jeong Jihoon ở cạnh Han Wangho, cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu.
Xanh xao tái nhợt, con ngươi nhạt màu chẳng có chút sức sống nào, Han Wangho không động đến cà phê truớc mặt, cũng chẳng động vào đĩa kẹo, ngón tay như cành khô đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, gân xanh lập tức nổi lên.
Một giây sau sấm chớp, đèn trong quán cà phê vụt tắt, Jeong Jihoon nắm tay Han Wangho, tất nhiên là chụp hụt.
Nhưng mu bàn tay anh lại ẩm ướt, ngửi thấy mùi rỉ sắt như có như không.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.
Là một căn phòng lờ mờ, cửa sổ đóng kín, Han Wangho dựa vào bức tường bên cạnh anh, máu chảy dọc hình dáng cậu, nhỏ xuống mu bàn tay Jeong Jihoon.
Một vũng máu đọng trên sàn nhà.
Han Wangho không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, mặc cho máu chảy ồ ạt.
Tim Jeong Jihoon thắt lại, anh siết chặt tay, đôi mắt đen âm trầm cũng nhìn sang.
Tiếng bước chân đến gần, Jeong Jihoon đoán được kẻ tới là ai.
Cửa mở ra, kẻ vừa tới bật công tắc đèn trên tường ngoài, căn phòng tối om lập tức sáng trưng, ánh đèn đột ngột chiếu sáng khuôn mặt Lee Sanghyuk.
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, Lee Sanghyuk bịt mũi lại, thấy Han Wangho đang chảy máu thì tặc lưỡi, "Muốn chết à? Biết điều chút đi, em là món đồ chơi tôi bỏ ba triệu ra mua, chỉ có tôi mới quyết định được sống chết của em thôi."
Han Wangho vẫn không phản ứng, Lee Sanghyuk tức giận thả tay xuống rồi đi nhanh vào phòng, túm chặt cổ áo nhấc Han Wangho lên đè vào tường, "Dám làm ngơ tao à, mày là cái thá gì chứ!"
Han Wangho không hề phản ứng, máu tươi thi nhau chảy xuống tay Lee Sanghyuk, cuối cùng cơn buồn nôn vẫn chiếm thế thượng phong, hắn lập tức quăng Han Wangho xuống đất rồi lấy khăn ra lau tay, đang định quát tháo thì đột nhiên đổi ý.
Hắn nghĩ ra một cách chơi rất thú vị, "Han Wangho." Hắn nhìn xuống Han Wangho từ trên cao, khóe miệng nhếch lên, "Muốn gặp em ruột mày không?"
Hắn nhấn mạnh chữ "em ruột", quả nhiên Han Wangho có phản ứng ngay, cậu ngước mắt nhìn chằm chằm Lee Sanghyuk như nhìn kẻ địch, rốt cuộc mở miệng, "Anh muốn làm gì?"
Giọng nói khàn khàn thốt ra từ cổ họng.
Lee Sanghyuk cười nhạo, "Đừng nóng, tao không nỡ đụng vào em ấy đâu."
Hắn quan sát mặt Han Wangho, vẻ lạnh lùng dối trá kia lập tức rạn nứt đúng như hắn dự đoán, lộ ra vẻ hoang mang bối rối.
Lee Sanghyuk hài lòng, chậm rãi gằn từng chữ, "Nghe cho rõ đây, đừng tưởng mình cao giá lắm, tao chọn trúng mày chỉ vì mày có đôi mắt khá giống em ruột mày thôi."
Giọng Lee Sanghyuk bỗng dịu đi, "Giờ em ấy tên Kim Eunjung, là người tao yêu nhất."
Han Wangho như bị sét đánh, đầu ngón tay run rẩy, nghiến răng rít lên, "Anh nói dối!"
"Mày có gì đáng để tao nói dối chứ?" Lee Sanghyuk cười lạnh, "Đừng xem trọng mình quá, nếu không phải vì Jungie thì ngay cả mặt tao mày cũng chẳng được thấy đâu."
Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc, Lee Sanghyuk bình tĩnh hiếm thấy, sẵn lòng chờ đợi Han Wangho.
Hắn biết ván này Han Wangho sẽ thua chắc.
Lee Sanghyuk lại nổi hứng trêu đùa, đưa tay nhìn đồng hồ, "10."
"9."
"8."
Hắn đột nhiên đếm ngược không hề báo trước.
Đầu ngón tay ghim vào lòng bàn tay, đau đớn đã là điều quen thuộc nhất, Han Wangho không thấy đau mà chỉ thấy bất lực vô cùng.
Khi Lee Sanghyuk thốt ra "1", cậu nhẹ giọng nói, "Tôi muốn gặp em ấy."
Địa điểm gặp mặt là nhà hàng nằm ở nơi cao nhất thành phố, có thể ngắm cảnh đêm phồn hoa ở thủ đô.
Lee Sanghyuk bao trọn, cả nhà hàng rộng thênh thang chỉ đặt một cái bàn.
Cách đó một bức tường là Han Wangho bị bịt miệng trói vào ghế, Lee Sanghyuk sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Kim Eunjung biết đến sự tồn tại của Han Wangho nên cử bốn vệ sĩ canh chừng.
Màn cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, Han Wangho lại nhìn thấy Han Wangso lần nữa.
Vừa nhìn đã xác định đây chính là em trai mình.
Đôi mắt nhạt màu sáng ngời, Han Wangho không dám chớp mắt mà nhìn Kim Eunjung thật kỹ.
Tinh thần phấn chấn, xinh đẹp rạng rỡ, mặc đồ bình thường, vì mới chơi khúc côn cầu trên băng nên cánh tay mỏi nhừ, y vừa xoa vừa than thở với Lee Sanghyuk, dù vậy nụ cười vẫn hết sức tươi tắn.
Lee Sanghyuk nói với cậu ảnh mèo hoang do Kim Eunjung chụp hôm qua đã giành được giải thưởng nhiếp ảnh quốc gia hàng năm.
Em trai cậu lớn lên rất tốt.
Han Wangho thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cứ cách một thời gian, chỉ cần Lee Sanghyuk vui thì sẽ cho cậu gặp Kim Eunjung, mặc dù chỉ được nhìn từ xa nhưng lại là động lực chống đỡ Han Wangho.
Chẳng mấy chốc Jeong Jihoon phát hiện ra sự bất thường của cậu.
Ánh mắt Han Wangho nhìn Lee Sanghyuk từ căm hận dần biến thành nóng bỏng.
Hội chứng Stockholm.
Trong đầu Jeong Jihoon hiện ra từ ngữ xa lạ này, từ lúc ở quán cà phê, mọi chuyện như đang xảy ra ở một thế giới khác.
Han Wangho ngủ thiếp đi, lông mày vẫn nhíu chặt như trước đây.
Chỉ có lúc ngủ say, cơ thể cậu mới không phát bệnh, kháng cự mọi sự hoang đường ngột ngạt này.
Jeong Jihoon đưa tay muốn xoa mi tâm cậu nhưng thử vô số lần đều vô ích.
Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Han Wangho mở mắt theo phản xạ, đầu tiên là sợ hãi, sau đó háo hức chờ mong, vui sướng nhìn ra cửa.
Jeong Jihoon lạnh lùng nhìn sang.
Lần này ngoài cửa không phải Lee Sanghyuk mà là Yoo Hwan.
Ánh mắt Yoo Hwan xuyên qua Jeong Jihoon, ngắm nghía Han Wangho một cách thích thú rồi nở nụ cười mờ ám.
Han Wangho nhất thời cứng đờ, cậu tỏ vẻ đề phòng, khóe miệng Yoo Hwan nhếch lên, cũng không vào mà đóng cửa lại.
Trong lòng Jeong Jihoon có một suy đoán mơ hồ, thần kinh trên mặt mất khống chế co giật.
Một tiếng sau, Lee Sanghyuk xuất hiện, khẳng định suy đoán của Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon suýt cắn nát răng, một giây sau trước mắt anh đỏ rực.
Han Wangho buông chuôi dao ra, ngón tay dính đầy máu tươi, khi Yoo Hwan ôm bả vai kêu rên thì cậu kéo cửa ra chạy.
Han Wangho chạy thẳng không hề quay đầu lại, Jeong Jihoon nhận ra con đường này dẫn đến biệt thự của Lee Sanghyuk.
Jeong Jihoon không đi theo Han Wangho mà đứng nhìn bóng dáng thanh niên gầy liêu xiêu trong gió, biết rõ chỉ cần mình nhắm mắt thì sẽ đến nơi kế tiếp.
Nơi gây ra bi kịch cuộc đời của Han Wangho.
Jeong Jihoon không muốn nhắm mắt lại.
Anh không nỡ để bảo bối của mình chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa.
Nhưng vẫn phải tới.
Trước mắt tối sầm một giây, tầm nhìn của anh biến thành bệnh viện.
Lee Sanghyuk đang trò chuyện với mấy bác sĩ.
"Cấy ghép giác mạc khá đặc biệt, phản ứng đào thải nhỏ hơn rất nhiều so với các cơ quan khác nên không cần cấy ghép từ người thân trực hệ, ngày mai tôi sẽ xếp lịch mổ cho Kim tiểu thiếu gia." Một bác sĩ khá lớn tuổi nói.
Lee Sanghyuk không trả lời mà đứng dậy bỏ đi. Xuống lầu, hắn gọi điện cho Kim Eunjung, vẻ mặt hết sức dịu dàng, "Đang làm gì vậy?"
Kim Eunjung mới khóc một trận nên giọng khàn khàn, "Ngủ."
"Đã dặn em bao nhiêu lần rồi, nói dối đừng để người ta nhìn qua là biết ngay." Lee Sanghyuk bật cười, "Đừng khóc nữa, cấy ghép giác mạc chỉ là tiểu phẫu thôi, anh thu xếp xong hết rồi, sáng mai sẽ mổ."
"Nhanh vậy sao?" Kim Eunjung kinh ngạc, "Lỡ...... Lỡ bị đào thải......"
"Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu." Lee Sanghyuk trấn an y, "Anh đã tìm cho em giác mạc thích hợp nhất thế giới rồi."
Jeong Jihoon khỏi cần nghĩ cũng biết giác mạc thích hợp với Kim Eunjung nhất chính là giác mạc của Han Wangho.
Lee Sanghyuk lại muốn lấy nội tạng từ người sống! Jeong Jihoon bẻ tay răng rắc.
Cuộc điện thoại bên cạnh vẫn đang tiếp tục.
"Thật không?" Kim Eunjung hớn hở reo lên, "Sanghyukie anh thật tốt quá! Chờ mắt em khỏe lại sẽ mời anh ——"
Lee Sanghyuk cười trêu y, "Mời anh làm gì? Không được qua loa đâu đấy."
"Đi ăn một bữa linh đình nhé? Không đủ...... du lịch đi!" Kim Eunjung phấn khích, "Em vẫn muốn chụp ảnh cực quang, chúng ta đi tìm cực quang được không!"
Lee Sanghyuk bị Kim Eunjung làm cho cười theo, "Em thích là được rồi. Anh chỉ có một yêu cầu thôi, đừng khóc nữa." Giọng hắn trở nên hiền hòa, "Khóc sưng mắt không đẹp đâu."
Dù biết rõ giờ phút này mình chỉ là người đứng xem nhưng Jeong Jihoon vẫn vung nắm đấm về phía Lee Sanghyuk, ngay khi chạm vào Lee Sanghyuk, anh xuyên qua người hắn rồi ngã vào một không gian khác.
Tầm nhìn trở nên lờ mờ, gió lạnh ập tới, vô số lá khô rơi xuống đỉnh đầu.
Jeong Jihoon đảo mắt một vòng, nhận ra đây là nghĩa trang chôn cất cha mẹ Han Wangho.
Jeong Jihoon vội vã tìm cậu, vừa bước lên bậc thang thì phía xa có người đến.
Đèn đường soi sáng một bóng người đổ dài, bước đi rất chậm.
Jeong Jihoon như có thần giao cách cảm, tim đập dồn dập, anh dừng lại, đôi mắt đen dõi theo bóng người kia, quãng đường không dài nhưng người kia lại đi lâu như nửa thế kỷ.
Tới gần, gương mặt cậu dần rõ ràng hơn, nhìn bên ngoài đôi mắt vẫn bình thường nhưng Jeong Jihoon biết Han Wangho đã mù.
Đôi mắt đẹp hơn sao trời kia sẽ không bao giờ sáng lên nữa, Han Wangho vô hồn đi sượt qua anh rồi lẩm bẩm.
"2, 3, 4......"
Mỗi bậc thang là một số.
Han Wangho từng nói với Jeong Jihoon đến mộ cha cậu tổng cộng 208 bậc thang.
"208."
Han Wangho dừng lại rồi chậm chạp ngồi xuống, đưa tay sờ hàng chữ trên bia mộ, biết chắc là cha mình, rốt cuộc cậu nở nụ cười nhẹ, cẩn thận dọn sạch lá rụng trước mộ, sau đó tiếp tục tiến lên.
426 bước rồi rẽ trái, đi thêm 56 bậc thang nữa.
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua bia mộ, đúng là "Han Hyeyi". Han Wangho muốn cười để mẹ mình yên tâm, nhưng cuối cùng vẫn không cười nổi.
Đêm khuya gió mạnh, cậu co ro trước mộ, nhắm mắt lại như được mẹ ôm ấp.
Nhẹ giọng hỏi ——
"Mẹ, sống mệt mỏi quá, con có thể làm theo ý mình một lần được không?"
Giờ phút này, trái tim Jeong Jihoon như bị một mũi dao sắc bén cứa từng nhát làm da tróc thịt bong.
Jeong Jihoon cởi áo khoác đắp lên người Han Wangho.
Anh biết chẳng có tác dụng gì, chỉ là muốn làm vậy.
Sau đó chủ động nhắm mắt lại.
Khi mở ra, khung cảnh lại thay đổi đúng như dự đoán.
Là một ban công nhỏ trồng đầy lay ơn và sen đá, Han Wangho vừa về nhà, mặc sơmi trắng và quần jean màu xanh nhạt, trong ngực ôm chậu lay ơn mới mua.
Han Wangho chăm sóc rất kỹ nên toàn bộ lay ơn trên ban công đã ra nụ, có thể tưởng tượng đến lúc hoa nở, ban công này sẽ rực rỡ thế nào.
Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt gầy gò xanh xao của Han Wangho, đôi mắt khô kiệt lại bất ngờ toả sáng hy vọng.
Đó là khát vọng sống.
Cậu đã kiên cường vượt qua, không hề từ bỏ tính mạng mình.
Thấy Han Wangho ngồi xuống cẩn thận sắp xếp lay ơn, rốt cuộc lông mày nhíu chặt của Jeong Jihoon cũng tạm giãn ra.
Anh ngồi cạnh Han Wangho, đường viền hàm lộ ra một độ cong dịu dàng, yên lặng ở bên cậu.
Ánh nắng đầu xuân vẫn chưa ấm lắm, ngón tay Han Wangho thâm tím vì lạnh nhưng cậu đã quen, nén đất trong chậu hoa mới, rắc thêm ít phân bón rồi tưới nước.
Sau khi kiểm tra đất ở mấy chậu sen đá, Han Wangho mới về phòng.
Căn phòng này khá giống phòng thuê gần đại học Seoul, toilet và bếp nhỏ xíu, cả phòng chỉ rộng khoảng mười mét vuông.
Phòng cũ chẳng có chút tiện nghi nào nhưng Han Wangho lại quét dọn vô cùng sạch sẽ, gạch men sáng bóng, bàn trà không một hạt bụi, sách báo dành cho người mù được xếp ngay ngắn.
Một quyển sách mở ra, bên trên chi chít chữ nổi, lật đến mấy tờ cuối cùng, Han Wangho đã sắp đọc xong.
Jeong Jihoon thu mắt lại rồi theo Han Wangho vào bếp, một cây gậy dựa vào cửa, ở nhà Han Wangho không cần gậy mà quen thuộc đi vào bếp, cẩn thận rửa sạch bùn đất, lau khô tay rồi bắt đầu nấu cơm trưa.
Người mù dùng khí ga rất nguy hiểm nên Han Wangho dùng bếp điện nhỏ bằng gốm, cậu hứng nửa nồi nước đặt lên bếp rồi đến tủ lạnh mở ra ngăn đông, bên trong chất đầy hộp vuông nhỏ.
Cậu lấy một hộp, đóng tủ lạnh rồi quay lại bếp, mở nắp hộp ra.
Jeong Jihoon cúi đầu nhìn, trong hộp là mười cái sủi cảo đông lạnh.
Jeong Jihoon rất quen thuộc, hình dạng sủi cảo này là Han Wangho tự gói.
Nghe tiếng nước sôi, Han Wangho thả mười cái sủi cảo vào nồi, sau đó mò mẫm sang bên cạnh pha nước chấm.
Một muỗng nhỏ nước tương nhạt, một muỗng giấm, rắc thêm ít muối.
Trên bệ cửa sổ trồng một chậu hành lá xanh um tươi tốt, cậu nhổ hai cây rồi rửa sạch cắt nhỏ trộn vào nước chấm, nhẩm tính thời gian, sủi cảo đã chín nổi lên.
Trắng trắng tròn tròn, dưới lớp vỏ mờ mờ là nhân thịt đầy đặn.
Han Wangho tắt bếp rồi vớt sủi cảo ra, múc một bát súp sủi cảo bưng về phòng.
Sách chiếm quá nửa bàn trà, sủi cảo chỉ chiếm một góc nhỏ.
Bánh nóng hổi thơm nức mũi, Han Wangho pha ít nước súp vào đồ chấm rồi cầm đũa khuấy đều.
Jeong Jihoon vừa đau lòng vừa bội phục.
Đau lòng vì Han Wangho trải qua mọi gian khổ, bội phục vì cậu lún trong bùn lầy mà vẫn không từ bỏ mình, hệt như cành mai trắng ngoài hang đom đóm ở Gwanaksan, kiên cường vươn lên khe đá trong môi trường khắc nghiệt.
Han Wangho của anh là người tuyệt nhất trên đời này.
Han Wangho vừa đụng đũa vào sủi cảo thì tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Han Wangho cài chuông để phân biệt cuộc gọi, mỗi người có một tiếng chuông khác nhau.
Tiếng chuông này là của Yang Soohyun.
Han Wangho im lặng một lát rồi cầm điện thoại bật loa ngoài lên.
"Wangho, có chuyện rồi!" Yang Soohyun lo đến phát khóc, "Cha mày lại uống say, lúc nãy gọi điện cho tao nói nếu hôm nay Lee thiếu gia không đưa tiền thì ông ta sẽ gây chuyện, giờ điện thoại không gọi được, mày mau nghĩ cách đi!"
Vẻ mặt bình tĩnh của Han Wangho lập tức căng thẳng, cậu để đũa xuống, cúp máy rồi bấm phím tắt 1.
"Số máy quý khách vừa gọi ——"
Vẫn là giọng nói máy móc kia, cậu đang bị Lee Sanghyuk chặn số.
Han Wangho trầm mặc một lát rồi quay số bằng giọng nói, gọi cho một dãy số.
Jeong Jihoon ở cạnh nhìn, anh nhớ dãy số này là của quản gia nhà Lee Sanghyuk.
Chuông reo khoảng mười mấy giây, đối phương nghe máy, thì thầm hỏi: "Tiểu Han tiên sinh có việc gì không?"
Han Wangho sốt ruột hỏi: "Lee Sanghyuk có nhà không ạ?"
"Thiếu gia có hẹn với Tiểu Lâm thiếu gia, đi được một tiếng rồi."
"Hẹn ở đâu ạ?"
Quản gia không nói gì, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, "Tiểu Han tiên sinh, để tôi nói thật cho cậu biết nhé, thiếu gia đã ra lệnh cấm mọi người nhắc tới cậu."
"Cha cậu cứ tìm thiếu gia đòi tiền mãi, hôm trước bị Tiểu Kim thiếu gia bắt gặp hỏi mấy câu, thiếu gia nổi trận lôi đình, nếu không phải sợ Tiểu Kim thiếu gia nghi ngờ thì e là cả nhà cậu đã......"
Ông ta dừng lại rồi hít sâu một hơi, "Cậu là người thông minh, tội gì phải treo cổ trên một gốc cây không bao giờ che mưa chắn gió cho mình chứ."
Han Wangho cụp mắt xuống, "Cháu không có ý gì khác đâu, vậy nhờ ngài gọi cho Lee Sanghyuk dặn anh ấy cẩn thận, cha nuôi cháu đi tìm anh ấy rồi."
"Giờ mọi người không được nhắc tới chữ Han nữa, việc này tôi lực bất tòng tâm rồi." Hình như có người đến nên quản gia vội nói, "Tôi bận việc phải cúp máy đây." Cuối cùng còn nói một câu, "Thiếu gia có vệ sĩ đi theo, cậu ấy cũng biết cách phòng thân, cậu đừng lo."
Cúp máy.
Khi màn hình điện thoại trở lại hình nền, Jeong Jihoon thấy được ngày tháng.
Ngày 3 tháng 3, Chủ nhật.
3.3!
Tim Jeong Jihoon đập mạnh, lý do Han Wangho cầu nguyện mặt trời mọc ngày 4 tháng 3 đã dần rõ ràng.
Sẽ xảy ra chuyện.
Lát nữa Han Wangho sẽ gặp nạn!
"Đừng đi!" Jeong Jihoon muốn tóm lấy Han Wangho.
Han Wangho không hề hay biết gì, yên lặng suy nghĩ một lát, đột nhiên lẩm bẩm, "Nhất định là chỗ đó rồi!"
Cậu đi nhanh vào bếp lấy một cái tô úp lên sủi cảo rồi đi ra cửa mặc áo khoác, mang giày, cầm gậy mở cửa.
Jeong Jihoon suýt bẻ gãy ngón tay, đi theo Han Wangho xuống lầu.
Han Wangho đã quen với mọi nơi, cậu đến trạm xe buýt, đứng ngoài đám đông ồn ào, lấy ra hai đồng xu nắm trong tay rồi tập trung lắng nghe tiếng loa thông báo.
Chuyến 267 ghé trạm, đám người ùa lên, cậu lên xe thả vào hai đồng xu.
Không ai nhận ra cậu bị mù, phía sau còn chỗ ngồi nhưng cậu không thấy được, đến khu vực xuống xe nắm vòng treo gần nhất, nghe tiếng thông báo trạm dừng, qua hơn 20 trạm, Han Wangho xuống xe ở trạm Hannam.
Đôi mắt đen của Jeong Jihoon tĩnh mịch lạ thường, trung tâm triển lãm lớn nhất thủ đô nằm ở trạm Hannam, anh nhìn phía trước, trên lầu cao của trung tâm triển lãm treo một tấm áp phích dài mấy mét—— Triển lãm ảnh địa lý quốc gia lần thứ 30.
Ký ức mà anh xem nhẹ giờ khắc này lại bị đào lên.
Ba năm trước, anh từng nhận một tin nhắn rác trước buổi triển lãm ảnh lần thứ 27.
[ Ngày 3 có buổi triển lãm ảnh địa lý quốc gia lần thứ 27 ở trung tâm triển lãm, cháu có hai vé mời, chú đi với cháu nhé?]
Anh đọc lướt qua rồi xóa đi.
Là Kim Eunjung.
Giấc mơ và hiện thực dần trùng khớp nhau, Jeong Jihoon đã gần như chắc chắn đây không phải mơ, hay nói cách khác không chỉ là mơ mà là —— một hướng đi khác sau khi Han Wangho ký hợp đồng.
Trong lúc Jeong Jihoon suy tư thì Han Wangho đã chạy tới trung tâm triển lãm.
Kim Eunjung rất mê chụp ảnh, từ lúc 10 tuổi, triển lãm ảnh địa lý quốc gia hàng năm y đều không bỏ lỡ, nhất định y và Lee Sanghyuk đã đến đây hẹn hò.
Muốn vào xem triển lãm phải có thư mời, Han Wangho đi tới cửa nhưng không thể vào, cậu hỏi bảo vệ rồi đi tới quán cà phê ở chếch đối diện.
Cậu gọi ly cà phê đen, nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi thì tiến lên cười hỏi: "Chào bạn, nhờ bạn giúp tôi một việc được không?"
Nữ sinh nhìn cậu, gò má ửng đỏ, "Được chứ!"
Han Wangho trả tiền cà phê cho cô rồi mời cô một phần bánh kem vuông thơm lừng.
Từ chiếc bàn ở cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cổng trung tâm triển lãm, cậu miêu tả kỹ càng ngoại hình Kim Eunjung với nữ sinh, "Nếu thấy cậu ấy thì nói tôi biết nhé."
Nữ sinh nhếch miệng nhìn đôi mắt đẹp của Han Wangho, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và tiếc nuối, nam sinh đẹp như vậy mà lại bị mù!
Cô gật đầu lia lịa, sực nhớ ra Han Wangho không thấy nên vội nói: "Không sao, cứ giao cho tôi!"
Han Wangho lịch sự gật đầu, "Cảm ơn."
Nữ sinh chăm chú canh cổng, Jeong Jihoon cũng nhìn sang, cùng lúc đó hai bóng người ra khỏi trung tâm triển lãm.
Chính là Lee Sanghyuk và Kim Eunjung.
Hai người sóng vai đi ra, Kim Eunjung nói gì đó, Lee Sanghyuk lắng nghe rồi tươi cười xoa đầu y, Kim Eunjung ngoẹo đầu le lưỡi, chỉ sang quán cà phê bên này, tháo máy ảnh đưa cho Lee Sanghyuk rồi quay người chạy ngược vào trung tâm triển lãm.
Lee Sanghyuk tiếp tục đi tới quán cà phê.
"Hình như thấy rồi thì phải? Cao gần bằng cậu, nụ cười rất tươi, nước da trắng hồng......" Nữ sinh không chắc lắm, "Nhưng đi vào trong rồi, chỉ có người đàn ông đi chung với cậu ấy đang tới chỗ chúng ta thôi."
Han Wangho lập tức xác nhận ngoại hình người đàn ông, nữ sinh "ừ" một tiếng, "Đúng rồi!"
Biết chắc là Lee Sanghyuk, Han Wangho nói cảm ơn rồi ra khỏi quán cà phê.
Huyệt thái dương Jeong Jihoon đập mạnh đến nỗi nhức buốt, ngay khi đuổi theo trước mắt bỗng nhiên tối sầm, xung quanh vang lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng còi từ xa đến gần.
Tim Jeong Jihoon giật thót.
Anh đoán được chuyện sắp xảy ra.
Lim Kangmin, Lee Sanghyuk, ngày 3 tháng 3......
Tai nạn xe!
"Han Wangho!" Anh khàn giọng hét lên.
Tiếng kêu sợ hãi và tiếng còi biến mất, tầm mắt Jeong Jihoon trở lại bình thường.
Nhưng vẫn tối đen.
Trời đang nắng đột nhiên đổ mưa.
Cách đó không xa, Lee Sanghyuk ôm Kim Eunjung khóc thút thít, cảnh sát bắt giữ Lim Kangmin.
Huyên náo rồi lại im ắng.
Trong thế giới của Jeong Jihoon chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, Han Wangho yên lặng nằm cạnh chân anh, máu đỏ tươi loang ra dưới người hòa với nước mưa thành từng dòng đỏ sậm.
Rốt cuộc gương mặt Han Wangho không còn tái nhợt mà dính đầy máu đỏ, vẻ mặt rất bình thản, không thể nhìn ra lời nhắn cuối cùng của cậu với thế giới này.
Là oán trách số mệnh bất công hay tha thứ cho thế giới hoang đường này.
Cậu chỉ lẳng lặng nằm đó, từ nay mọi thứ đã chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa.
Nước mưa thi nhau rơi xuống mặt Han Wangho cuốn trôi máu đi, rốt cuộc lộ ra khuôn mặt sạch sẽ ban đầu.
Jeong Jihoon cũng ướt đẫm, anh ngồi xuống dịu dàng ôm lấy Han Wangho.
Ít nhất giờ phút này cho anh ôm Han Wangho lần cuối đi.
Đám đông, tòa nhà, thậm chí mưa cũng dừng lại, dần nhòe đi rồi tan thành sương mù.
Tay Jeong Jihoon không bị xuyên qua nữa, anh chạm vào thân thể vẫn còn hơi ấm, ôm cậu vào lòng rồi cúi đầu hôn bờ môi lạnh buốt.
"Ngủ đi em."
"Tỉnh lại chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Anh bồng Han Wangho lên rồi quay người đi vào sương mù dày đặc càng lúc càng mờ.
......
Trong ngực dần nhẹ tênh, cuối cùng chẳng còn chút trọng lượng nào, sương mù tan ra, cây cối xanh tốt, hương hoa thơm ngát.
Kim Eunjung và Lee Sanghyuk đứng trước một ngôi mộ.
Ánh nắng tươi đẹp, trước mộ đặt hai bó hoa cúc, mắt Kim Eunjung đỏ bừng, "Anh, em tới thăm anh đây."
Kim Eunjung ngồi xổm trước mộ kể lại những chuyện mình gặp gần đây, Lee Sanghyuk ở cạnh nghe.
Đến khi mặt trời ngả về Tây, rốt cuộc hai người mới rời đi.
Lee Sanghyuk lau nước trên khóe mắt Kim Eunjung, đột nhiên quỳ một chân xuống, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn, ngửa đầu giơ lên cho y.
"Jungie, đây là chiếc nhẫn mà cha anh cầu hôn mẹ anh, mang ý nghĩa tình yêu đích thực một đời một kiếp."
"Giờ anh tặng lại cho em, anh thề sẽ làm em hạnh phúc cả đời, gả cho anh nhé?"
Nước mắt Kim Eunjung lại trào ra, đôi mắt sáng lấp lánh, y mím môi dưới, "Chúng ta có thể không?"
Lee Sanghyuk vừa cười vừa đeo nhẫn vào ngón áp út của y, ấm giọng nói: "Nhất định là có thể rồi."
Kim Eunjung nín khóc, mỉm cười kéo Lee Sanghyuk đứng dậy rồi ôm chặt hắn.
"Em đồng ý!"
......
Cảnh tượng hỗn loạn hiện ra, Jeong Jihoon không còn vô hình mà có mặt trong hôn lễ thế kỷ của Lee Sanghyuk và Kim Eunjung.
Trong lễ cưới, Yoo Hwan, Yang Soohyun, Lim Kangha và Hong Sarang đều xuất hiện.
Một thế giới đã không còn Han Wangho.
Mọi tế bào của Jeong Jihoon đều la hét buồn nôn, anh muốn nhắm mắt lại nhưng làm thế nào cũng không khống chế được thân thể kia.
Hai người trên bục ôm hôn nhau, xung quanh là tiếng vỗ tay hoan hô.
Jeong Jihoon siết chặt tay, đúng lúc này, một loạt tiếng tít tít quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Là ——
Chuông báo thức!
Năm giờ rồi!
Jeong Jihoon bỗng nhiên mở choàng mắt.
Hôn lễ thế kỷ và khung cảnh náo nhiệt đều biến mất, trong không gian tối tăm chỉ có tiếng hít thở ngột ngạt của anh, trên người đắp kín chăn, Jeong Jihoon nhìn sang bên cạnh.
Trống trơn.
Vẫn đang mơ sao? Jeong Jihoon xoa mặt, mồ hôi lạnh hòa với nước mắt nhờn nhẫy.
Ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện ánh sáng.
Anh dần thích ứng với hoàn cảnh, là xe dã ngoại trước khi ngủ.
Không phải mơ mà là thực.
Jeong Jihoon vén chăn xuống giường, giọng nói khàn khàn, "Wangho ——"
Anh gọi một tiếng nhưng không ai trả lời, Jeong Jihoon không kịp khoác áo mang giày mà đi thẳng đến cửa xe, xuống xe tìm kiếm nguồn sáng vừa lướt qua.
Xuống xe, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, Jeong Jihoon xác định nguồn sáng đến từ bờ hồ nên nhanh chân đi tìm ánh sáng kia.
Cỏ dại mọc cao ngang người, Jeong Jihoon vạch bụi cỏ ra vội vã đi tìm, ánh sáng kia phát hiện động tĩnh bên này cũng nhanh chóng chạy tới.
Cái tên nằm trong cổ nhưng Jeong Jihoon lại không thể phát ra tiếng, anh đẩy mạnh cỏ dại sắc bén, rốt cuộc chỉ còn cách một bụi cỏ cuối cùng, phía trước xuất hiện bóng người mơ hồ, một giọng nói quen thuộc gọi anh, "Jeong Jihoon, anh đấy à?"
Jeong Jihoon không cách nào trả lời, Han Wangho vạch ra bụi cỏ sau cùng, cậu xách đèn, gương mặt bị ánh sáng cam bao phủ, thấy Jeong Jihoon chỉ mặc áo ba lỗ, để chân trần đứng trong bụi cỏ dại thì kinh ngạc đi nhanh tới chỗ anh, "Anh ——"
Jeong Jihoon tiến lên một bước ôm chầm Han Wangho, ra sức hít mùi hương quen thuộc.
Anh hiểu rồi.
Ngày tận thế và bí mật của Han Wangho, anh đều hiểu cả rồi.
Han Wangho làm mọi chuyện chỉ để tự cứu mình, tránh đi cái chết ngày 3 tháng 3.
Điều cậu chờ đợi vào ngày 4 tháng 3 không phải mặt trời mọc mà là sinh mệnh dù có liều mạng cũng phải nắm lấy.
Jeong Jihoon ghì chặt hai tay, mạnh đến nỗi khác thường, Han Wangho đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đưa tay ôm lại Jeong Jihoon rồi nói, "Xin lỗi, em dậy sớm nên định ra hồ thả lưới, làm anh lo lắng rồi."
Jeong Jihoon rưng rưng hôn lên mắt Han Wangho.
Không mang theo dục vọng mà nhẹ đến kinh ngạc, tràn đầy thành kính.
Thật lâu sau, rốt cuộc anh mới phát ra được âm thanh.
"Mặt trời mọc rồi."
Han Wangho quay đầu, mặt trời đỏ rực nhô lên từ miệng núi lửa, trong chớp mắt cả đất trời đều sáng rực, cuối cùng cậu cũng thấy rõ nơi này.
Cỏ dại um tùm, núi lửa trải dài, ngoài cậu và Jeong Jihoon không còn sự sống nào khác, mặt hồ màu đỏ sậm mênh mông vô bờ, trầm mặc yên tĩnh.
Tựa như nơi tận cùng bị thế giới quên lãng.
Nhưng mặt trời đã mọc lên từ miệng núi lửa, ánh sáng đỏ cam nhuộm cả bầu trời rực rỡ, là màu sắc mà con người không thể tạo ra được, tràn đầy hy vọng sống.
Han Wangho buông Jeong Jihoon ra rồi bước nhanh ra khỏi bụi cỏ dại, hướng tới mặt trời mọc mà chẳng có chút trở ngại nào.
Không cần tìm ánh sáng nữa, giờ phút này cậu tắm mình trong ánh sáng chói lọi khắp trời đất, cậu chính là ánh sáng.
Hơi ấm rơi xuống mi, trong mắt Han Wangho phản chiếu mặt trời mọc đẹp vô bờ.
Lần đầu tiên cậu được ngắm mặt trời mọc hùng vĩ chói lọi đến thế.
Han Wangho háo hức quay đầu gọi Jeong Jihoon, "Jeong Jihoon anh nhìn kìa, mặt trời mọc đẹp quá."
Nhưng Jeong Jihoon chỉ nhìn cậu.
Cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong đôi mắt đen kia, Han Wangho khựng lại, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Hình như Jeong Jihoon biết rồi.
Trái tim ấm áp nhảy lên, cậu không nói gì mà lẳng lặng nhìn Jeong Jihoon.
Ánh mắt giao nhau, không cần nói mà vẫn thấu hiểu.
Một giây sau, Han Wangho nghe thấy Jeong Jihoon nói ——
"Anh đang nhìn, vẫn luôn nhìn mà."
"Mặt trời mọc đẹp nhất thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com