Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Status cho những kẻ mang tâm trạng nhuốm màu ưu tư


Tất cả những gì mình viết, đều là cảm xúc mình góp nhặt từ những mẩu chuyện mình được nghe, được biết, mình trong những dòng này cũng tìm thấy một chút phản ánh. Không phải tất cả mấy câu từ bi ai sến sẩm này là toàn của bản thân mình đâu, đời mình vui tươi lắm muốn buồn dài buồn dẳng cũng hong có tâm tư mà viết nhiều dzị đâu. Vậy hennnn!

#Hôm qua thấy người người nắm tay nhau bước qua phố nhỏ, nơi mối tình ta xưa thấm đẫm yêu thương, "xưa" là lâu lắm rồi, quệt nhanh những giọt rơi lã chã trên má để thấy mình đi qua quá khứ nhanh đến bất chợt...

#"Một hôm bước qua thành phố lạ, thành phố đã đi ngủ chưa, đời ta có khi tựa lá cỏ, ngồi hát ca rất tự do"... Nghêu ngao hát mà thấy mình như lãng tử phiêu bồng, đi đây đó ca lên đôi câu cho đời bớt vẻ quạnh hiu...

#Thương người thì thương đến trọn vẹn, thương từ tận con tim mình ấm áp, nhưng người thương mình thì thương vốn lao đao, thương từ tận con tim vẫn chưa quên hình bóng cũ, hóa ra y như mình là kẻ dự bị...

#Cảm giác yêu thương một người mà không thể níu giữ, cứ như bầu trời rất gần mà với mãi chẳng chạm vào...

#Hạnh phúc thật ra nó nằm ở đau khổ, hoặc ngược lại...

#Kẻ cô đơn ném bước chân buồn trên phố cổ, hòa nhịp con tim đập một mình vào cái u sầu rêu phong ngày tháng, ánh mắt cứ buồn buồn vô hạn, còn đôi tay thì buông lơi, yêu thương nào níu giữ một cuộc tình...

#Cái quay đầu của người bước vội có khi còn tàn nhẫn hơn câu nói hết yêu...

#Hạnh phúc chỉ đáng quý khi đã không còn

#Người ta sẽ làm anh hạnh phúc, còn em, chỉ có thể biết thương anh...

#Người với người, duyên chết, xa là hết...

#Lạnh lùng chào nhau trên phố, ngại ngùng tim nhói thật nhanh và mông lung nghĩ về ngày cũ, hai chữ giá như thốt lên nặng nề cả một không gian...

#Ngày xưa tự mình nghĩ người thương mình, rồi đau khổ ai nhận, bây giờ tự mình nghĩ mình thương mình, rồi cô đơn về ai?

#Khóc là cách thoát khỏi vỏ bọc mạnh mẽ sau một đổ vỡ của tâm hồn

#Hét lên, dễ chịu hơn nhiều

Cuộc sống là tập hợp những mớ xúc cảm hỗn độn của con người, chúng ta cố gắng sắp xếp chúng lại cho ngay ngắn, yêu vào yêu, đau vào đau, nhớ vào nhớ, vân vân và vân vân... Và đôi khi trong cái quá trình đầy ngổn ngang và trắc trở ấy, ta gửi nhầm yêu vào đau và nhớ vào xót, tỉ như vậy, để thấy tâm can cứ trở nên phức tạp lạ lùng mà chẳng cần lí giải vì sao.

#Nói về nụ cười

Có ai đó bảo nụ cười sẽ hong khô tất cả, sẽ làm dịu lại những vết thương lòng, làm đôi mắt khô đi nước mắt và khiến tim mình thêm phút giây ấm áp, tuy nhiên, tôi chỉ nói tuy nhiên trong câu chuyện tôi kể, nụ cười là bắt nguồn của cả một chuyện tình buồn, rất buồn.

Dừng lại ngắm cuộc đời để thấy tim mình bình yên đôi chút

Ngó mắt ra trông mấy giọt mưa mù hất đều qua những tấm bạt cũ sờn nhà chờ xe buýt, dán mắt vào vỉa hè sũng nước ồ ạt bọt bong bóng rồi đặt bước nặng nề bước tới, lòng thì trĩu xuống mà tim thì cứ trơ lì ra, chay sạn vô cảm. Cái cuộc đời!

Phút lơ đãng của tim mình nhận lại kết cục là mối tình đơn phương không lối thoát...

Ngẩng mặt lên trời, nhìn những áng mây cao cứ thững thờ trôi mà thấy lòng mình dịu lại, giá như thời gian chầm chậm thêm tí nữa, để tôi tự thấy mình thong thả giữa trần gian.

Trôi trong cái u buồn bế tắc của cuộc sống hiện tại, chợt quên cái đáng quý vụt qua nhanh không nắm lại, để rồi khi nhận ra mình mất đi nó rồi, bật khóc nức nở như đứa trẻ con mất kẹo, hu hu cả buổi trời, đến khi mí mắt sưng húp, chạnh lòng mình nghĩ, ai khóc ai buồn thiệt cũng mình thôi.

Don't come back to me, don't come back at all...

Người đi rồi đừng mảy may quay đầu lại, thấy nhau chỉ khiến quá khứ tràn về, niềm đau kéo theo choáng lấp, đi thì cứ đi, lạnh lùng đau một lần rồi thôi, chứ dai dẳng một đời rứt mãi không vơi đi được...

Là em thay đổi hay người?

Nhìn ra ngoài ô cửa, nước mưa cứ dập vào không thôi, từng giọt dài nặng lăn đều rơi nhanh trên ô từng ô, hệt như những viển vông mơ tưởng của đời người, trôi qua nhanh chóng mặt, nắng lên rồi khô quạnh không dấu tích.

Just tell me it's not the end of the line... Ngồi nghe mấy bài ca tâm tình lí sự đủ thứ trần đời, từ nhạc Âu Mĩ tới tình ca vàng sến súa mà hay, rồi tự nhiên lòng thấy trống không, chả biết nghĩ gì, thiết nghĩ cũng chẳng được, tâm tư rối như tơ vò, lênh đênh hoài trên đại dương bao la, như kẻ cô đơn ném bước chân hoang dại, không biết đi đâu về đâu, ấy là tâm trạng kẻ ngổn ngang mang nhiều tâm sự, mối tơ tình thắt chặt tâm can, nhiều khi cũng ứa nước mắt ...

Em tìm anh đâu giữa phố đông bôn ba người lạ, gắng gượng khỏi quá khứ là em buông, thế mà nhớ tới, em thấy mình như đứa trẻ bị bỏ rơi, ngu ngốc lò mò theo phía ánh sáng heo hắt trong đường hầm tối đen, em có ngốc lắm không ai?

Một lần

Hai lần

Rồi ba, bốn, năm hay nhiều lần khác nữa

Cứ dằn vặt mãi em

Giờ lòng mình nặng trĩu, mình cũng không biết phải gắng gượng và đấu tranh trong cuộc sống này đến khi nào, khi mà đơn thuần não đã nhũn từ từ ra~~

Cuốn phim tua đi tui lại mỗi cảnh ấy, rồi như xa dần, em thấy mình trong đó, trong chính bộ phim đó, em nhận ra mình đâu thể quên được.

Người ta bước ngắn bước dài vẫn bước đấy thôi, nên em ngốc nghếch mấy cũng phải mạnh mẽ lên mà quên đi quá khứ. Cái sự buồn nó chẳng thể bám đeo ai mãi được, dù nó muốn hay không, rồi niềm vui sẽ tới, khóa lấp những khoảng không đầy rẫy những ưu tư sầu muộn, thêm thắt tí hoa hòe cho vơi những cô đơn. Dấu chân buông phố cũ, hoàng hôn bước lên đường, ngược chứ hả ai? Sao thấy mình cứ dở dở ương ương vầy hoài cũng chán, nên ừ một cái, gật một cái làm kẻ thứ ba.

Kẻ thứ ba là đứa đáng thương bị người đời xem nhẹ, bị xã hội miệt khinh, bị bao người xa lánh, vì là kẻ không có đủ bản lĩnh để tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, cần bấu víu vào hạnh phúc kẻ khác để tồn tại, ai ơi từng có nghĩ rằng, kẻ thứ ba là kẻ có hạnh phúc bị cướp mất...

Những thứ em thấy không chỉ là chếch choáng sao anh? Em thấy lòng mình nhẹ bẫng, thấy hình như trong những phút yếu lòng của cuộc sống, thấy như có anh...


UPDATED 2018

Chìm hoài trong cơn bi lụy, nên cười em đã thấy khó khăn.

Hôm qua mình dạo vào quán cafe cũ, ngồi đúng cái băng ghế hồi xưa hai đứa mình hay ngồi, kêu đúng cái thức uống quen thuộc, mình chợt nhớ về anh, mở Facebook tìm tên anh trong vô thức, hóa ra hai tụi mình đã thành người lạ từ bao giờ.

Không hiểu sao cứ ai mở bài "Tâm sự cùng người lạ" là tim mình như cứ nát ra. Chán thật chứ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com