Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Có lẽ vì bình thường Tả Hàng cười nhiều quá, đến lúc buồn thật không ai tin.

Dư Vũ Hàm nghe thấy câu nói "Tôi buồn quá." của Tả Hàng lại tưởng anh đang chuẩn bị kể chuyện vui, híp mắt cười toe toét.

"Sao dạ?"

Tả Hàng: ". . ." Cậu trầm ngâm suy nghĩ một lúc, quyết đoán vung tay vào mặt Dư Vũ Hàm.

Dư Vũ Hàm tránh được, trên miệng vẫn cười hi hi. "Ấy đừng nóng, chỉ là lâu lắm rồi mới nghe thấy cậu kêu buồn nên tôi ngạc nhiên thôi mà."

Thực ra Dư Vũ Hàm vừa hóng được chuyện vui, mà nếu có hóng phải chuyện không vui thì cậu ta vẫn vậy. Có chuyện để hóng là rất tốt rồi.

"Tôi thì sao? Tôi không buồn được chắc?" Tả Hàng liếc mắt một cái, nụ cười của Dư Vũ Hàm bớt tươi tắn lại hẳn.

Cậu ta ho một cái, ngồi ngay ngắn. "Vậy có chuyện gì mà cậu buồn như vậy?"

Tả Hàng thở dài. "Một chuyện vô cùng khó nghĩ, cũng rất khó nói."

Dư Vũ Hàm: ... ?

"Vậy là cậu không định kể cho tôi?" Dư Vũ Hàm ngao ngán. Rõ là không định kể, tức là làm vẻ thần thần bí bí cũng chỉ để câu cậu ta đùa cợt vậy thôi.

"Thế cậu gọi tôi làm gì?" Mãnh nam họ Dư không hài lòng bĩu môi. Từ lúc xác định Tả Hàng có tâm sự cũng không lâu lắm, chừng vài giây, nhưng Dư Vũ Hàm thú thật cũng có chút lo lắng. Tả Hàng không phải người như vậy. Ý là thẳng nam như cậu ấy gặp khó khăn sẽ tự khắc phục, thường sẽ không để lại quá nhiều tâm sự trong lòng đến mức có thể than thở.

"Cũng không phải sẽ không nói, tôi cần suy nghĩ xem nên nói như nào cho đúng."

Trực nam chơi với nhau thường rất vui, cả hai đều suy nghĩ rất đơn giản, thậm chí nhiều lúc không sử dụng đến não bộ. Vậy nên, khi cả hai cùng suy nghĩ, chắc chắn sẽ chẳng phải chuyện vui gì.

Tả Hàng biết được bản thân hiện tại đang gặp phải tình cảnh gì, chẳng qua là không biết nên nói như thế nào với Dư Vũ Hàm mà thôi.

"Hai đứa làm cái gì mà đăm chiêu dữ vậy?" Chu Chí Hâm vừa đi uống cốc nước, quay lại liền thấy hai đứa ngồi trên giường đăm chiêu. Một trong hai còn là Dư Vũ Hàm. Linh tính có cũng như không của anh cho biết, có lẽ một chuyện gì đó không vui đã xảy ra đột ngột với hai đứa nhỏ.

"Không có gì. Tắt điện đi ngủ thôi." Tả Hàng lắc mái đầu nhỏ thật nhẹ rồi nằm xuống cuộn chăn và lăn vào trong góc tường. Biểu hiện rất rõ ràng chính là cậu cần sự yên tĩnh, chứ ai cũng biết, Tả Hàng chưa chắc đã ngủ.

Chu Chí Hâm nhìn Dư Vũ Hàm. Dư Vũ Hàm lắc đầu tỏ ý không biết, trùm chăn lăn ra một góc tường. Chu Chí Hâm trong đầu toàn là thắc mắc, nhưng cũng chỉ có thể tắt đèn rồi leo lên giường nằm.

Nửa đêm, Chu Chí Hâm vì cảm thấy dưới cằm rộn rạo mà giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy mái đầu nhỏ của Tả Hàng nằm gọn trong lòng. Chu Chí Hâm thở phào một hơi, đem tay định gỡ đầu của Tả Hàng ra khỏi cánh tay phải, nhưng vừa mới chỉ động đậy, Tả Hàng đã cuống cuồng chui vào sâu hơn trong lòng, tay ở trên eo Chu Chí Hâm cũng siết chặt thêm.

"Hàng nhi." Chu Chí Hâm khẽ gọi, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Anh vươn tay xoa mái đầu nhỏ của Tả Hàng, trong lòng vương đầy rắc rối. Gương mặt yên ổn của Tả Hàng chẳng thể xoa dịu được anh lúc này. "Em như vậy, anh không thể kiềm lòng nổi đâu."

Chu Chí Hâm ôm Tả Hàng vào trong lòng, khẽ hôn lên mái đầu nhỏ. Sau rồi, lại hôn lên thêm một cái nữa.

"Em, có thích anh không?" Chu Chí Hâm thì thầm, cảm thấy hơi thở đều đều phả vào ngực. "Anh thì thích em lắm. Anh thích em rất nhiều."

Chu Chí Hâm nói vậy vì cho rằng Tả Hàng đã ngủ, và chỉ sớm thôi khi có thêm được một manh mối để chắc chắn rằng mối tình này sẽ chẳng đi về đâu, anh sẽ để cho trái tim ngủ yên đến cuối đời.

Gió ngoài trời vẫn cứ thổi, khiến cho lá cây xào xạc. Tiếng thở đều trong ngực Chu Chí Hâm cũng khiến tâm trí anh hỗn loạn vô cùng. Chu Chí Hâm nhắm mắt lại một lần nữa, ép cho bản thân phải ngủ thật nhanh, dù cho anh biết điều đó khó lòng mà thành thật được.

Trời còn chưa hửng sáng, Tả Hàng tỉnh lại từ một giấc mơ ngắn. Khi mở mắt ra, đập vào mắt Tả Hàng là bờ ngực của anh trai. Cậu nghi hoặc bản thân rồi trở nên xấu hổ, có lẽ khi ngủ cậu đã lăn vào trong lòng Chu Chí Hâm.

Tả Hàng đặt tay lên eo Chu Chí Hâm một lần nữa, ngoan ngoãn nằm im đó với đôi mắt mở to nhưng lại chẳng để nhìn gì. Cậu đáp lại cái ôm của Chu Chí Hâm, cậu tình nguyện nghĩ rằng Chu Chí Hâm đang ôm cậu, và cậu cũng tình nguyện vui vẻ vì chuyện đó.

Thực ra, Tả Hàng vừa có một giấc mơ đẹp.

Cậu mơ thấy Chu Chí Hâm nói thích cậu, và hôn lên trên tóc cậu một cách thật dịu dàng. Khi đó ánh trăng chứng giám, cùng với gió và sao trời. Tả Hàng cho rằng giấc mơ đó rất thật, nhưng chắc là do bản thân mê muội quá nên mới hồ đồ nghĩ vậy mà thôi. Dẫu vậy cậu cũng rất vui, ít nhất thì tình cảm của cậu cũng được màn đêm ghi nhận, có thể đem vào trong mơ.

Tả Hàng nhúc nhích người dịch lên một chút, mặt đối diện với Chu Chí Hâm. Nếu như sau này giấc mơ không thành hiện thực thì sao? Cậu cũng chẳng biết phải làm như thế nào. Tả Hàng không nghĩ cũng có lúc bản thân cảm thấy thật chua xót, nhất là về đoạn tình cảm. Hóa ra cậu thích Chu Chí Hâm nhiều đến vậy.

Hóa ra, ban nãy cũng chỉ là mơ.

Tả Hàng nhích lại thật gần với Chu Chí Hâm, đem chóp mũi cọ với chóp mũi của anh thật lâu, cho đến khi bản thân lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, cậu cũng không biết bản thân rời khỏi anh từ khi nào.

Buổi sáng mùa hè đến nhanh, giấc mơ còn có thể chưa tròn vẹn thì đã hết một đêm. Lúc Trương Tuấn Hào qua phòng gọi mọi người dậy thì trên giường chỉ còn lại Chu Chí Hâm. Điều này khiến Trương Tuấn Hào khá ngạc nhiên, Tả Hàng và Dư Vũ Hàm chưa bao giờ dậy sớm đến vậy, có lẽ trời sắp sập. Trương Tuấn Hào nhún vai, quyết định đi ra khỏi phòng và mặc kệ Chu Chí Hâm.

Lúc Trương Tuấn Hào xuống phòng bếp nấu mì, đã thấy Dư Vũ Hàm và Tả Hàng ngồi chống nạnh trầm ngâm với hai tô mì đã được đánh chén sạch sẽ.

Trương Tuấn Hào đi thẳng đến tủ bếp lấy ra gói mì rồi chuẩn bị bật bếp. "Hai anh rửa bát giùm cái đi, một lát Trương Cực xuống lại càm ràm."

Tả Hàng chán nản đáp lại . "Anh biết rồi." Giọng cậu rì rầm như một cái máy.

Dư Vũ Hàm đưa mắt nhìn Tả Hàng, thành thật nói. "Cái này tôi cũng không thể giúp cậu được nhiều đâu, dựa vào chính cậu thôi. Cậu nghĩ xem, tôi mà tham gia vào thì có hợp lý không?" Rồi, cậu ấy đem hai cái tô trắng đi rửa.

"Tôi không bảo cậu phải tham gia vào, tôi chỉ muốn cậu để ý giúp tôi thôi."

Dư Vũ Hàm đồng ý. Trương Tuấn Hào nghe hết tất cả, mặc dù tò mò nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục nấu mì.

Lúc Chu Chí Hâm xuống bếp cũng đã gần 11 giờ rưỡi, Trương Cực cũng đã nấu xong bữa trưa rồi. Bát đũa trên bàn cũng đã được sắp xếp đủ, chỉ là còn thiếu hai, ba người.

"Sao không đứa nào lên gọi anh dậy thế ?" Chu Chí Hâm ngồi xuống ghế, giọng điệu có hơi trách móc nhưng lúc bị Trương Cực lườm cho một cái liền lập tức im miệng.

"Gọi anh dậy? Anh cảm thấy có khả thi không? Ngày nào cũng ngủ đến trưa trầy trưa trật ra! Tính sống như vậy đến bao giờ!" Trương Cực mắng Chu Chí Hâm như vậy, mấy người khác nghe mà sợ theo. Đậu Đậu không phải là người hiền hòa gì, ai cũng biết chuyện này, mỗi lần mắng người đều siêu cấp điếc tai.

"Đừng mắng anh ấy nữa." Tô Tân Hạo lên tiếng, không chỉ khiến Trương Cực ngậm miệng lại mà sắc mặt cậu ấy cũng thay đổi theo. "Trương Cực, lát nữa nói chuyện đi."

Trương Cực: "..."

Rõ ràng là cậu không muốn nói chuyện với Tô Tân Hạo, nhưng cũng không đáp lại. Trương Cực đang muốn tìm một cái cớ để trốn tránh, từ giờ đến lúc ăn cơm xong kiểu gì cũng có thể thôi.

Chu Chí Hâm tiện tay nhóp một miếng thịt bỏ vào miệng. Không bị ăn mắng nữa là tốt rồi, giờ mở miệng ra khéo lại được tặng cả một cái muôi. Chu Chí Hâm nhai nhóp nhép, mắt đảo xung quanh căn phòng.

"Tả Hàng đâu?"

"Anh ấy vừa làm đổ nước canh ra người, chắc ở trên phòng thay áo rồi."

Trương Cực vừa trả lời xong, Chu Chí Hâm có chút mất bình tĩnh, tiếng cũng lớn hơn.

"Vậy có bị bỏng không?"

"Chắc là có, nhưng anh ấy không cho ai đi cùng, bảo là để anh tự túc."

Nghe nói đến đó, Chu Chí Hâm đứng dậy bỏ đi.

Chu Chí Hâm quay lại phòng kí túc xá, anh chợt nhận ra mình cũng chỉ mới từ đó đi ra không lâu. Vậy Tả Hàng ở đâu mới được? Chu Chí Hâm đi gõ cửa từng phòng một, cuối cùng dừng lại ở phòng của Diêu Dục Thần.

"Ai vậy?" Là giọng của Tả Hàng.

Thực chất là Tả Hàng không muốn đánh thức Chu Chí Hâm mới quyết định sang đây để mượn tạm em út một cái áo. Cậu nghĩ cỡ người của cả hai khá giống nhau, cũng may là vừa.

Lúc Chu Chí Hâm bước vào, Tả Hàng có chút trở tay không kịp, bởi vì áo còn chưa mặc, thuốc mỡ vẫn còn chưa đóng.

"Em không sao chứ?" Chu Chí Hâm không còn câu hỏi nào khác hay hơn, mặc dù anh biết câu này thật là ngớ ngẩn.

"Em không sao?" Lời đáp lại của Tả Hàng cũng chẳng khá hơn tí nào khi lọ thuốc còn chưa đóng nắp. Thực chất là cậu cũng vừa chỉ mới mở ra. Nhưng bây giờ ngoài câu đó, cậu nên trả lời như thế nào.

"Em đã bôi thuốc chưa ?"

Tả Hàng lắc đầu. "Chưa, em mới lau qua người bằng nước lạnh."

Chu Chí Hâm ngồi xuống bên cạnh cậu. "Anh giúp em nhé?"

Tả Hàng đồng ý, dù cho cậu cũng chẳng biết tại sao cậu làm vậy để cho hai tai bây giờ đỏ đến rỉ máu. Tay Chu Chí Hâm khá ấm áp nhưng khi đem thuốc mỡ lạnh di lên vùng da trắng của Tả Hàng lại khiến cậu cảm thấy cả người nóng bừng lên. Tả Hàng hy vọng Chu Chí Hâm không nhìn thấy hai tay cậu luống cuống túm chặt lấy ga giường, cũng không muốn anh nhìn thấy hai phiến má hồng.

Quả nhiên là Chu Chí Hâm không để ý, tất cả cảm xúc đọng lại trong đầu anh là cảm giác khi tiếp xúc với Tả Hàng. Mềm mại, ừ là vậy, muốn ôm ôm.

"Xong rồi." Chu Chí Hâm đóng nắp lọ thuốc lại, cảm giác như chính mình sắp không xong rồi. Đầu ngón tay anh bỏng rát và mặt cũng vậy, nhưng như Chu Chí Hâm đã kì vọng, vệt đỏ không hiện lên.

Tả Hàng ừm một tiếng rồi mặc lại áo, gấp gáp rời đi. "Cảm ơn."

"Đợi anh với." Chu Chí Hâm vươn tay ra khi nhận ra bóng lưng cậu đang tiến ra khỏi tầm mắt, nhưng khi Tả Hàng quay lại vì nghe gọi, anh lại rút tay về, thong dong bỏ vào túi quần rồi tiến đến chỗ cậu cùng đi xuống bếp.

Chu Chí Hâm nghĩ: "Thôi bỏ đi, bây giờ không thích hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com