Chương 26.
Nhân lúc Tả Hàng đi thay quần áo, Thịnh Văn Nhiên đi sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước uống thể thao, sau đó tiếp tục đứng ở sảnh chờ Tả Hàng đi ra.Cô gái ở quầy lễ tân chú ý đến cậu, đôi mắt sáng lên, lặng lẽ nhìn cậu một lúc mới hỏi: "Cậu đến đây học sao?"Thịnh Văn Nhiên gãi gãi tóc, ngượng ngùng cười: "Không phải, tôi đến đợi người."Cô gái bị nụ cười của cậu làm cho tim đập thình thịch, thấy Thịnh Văn Nhiên trông còn trẻ, còn tưởng cậu là học sinh của trung tâm.Mặt cô gái nóng bừng, lại hỏi: "Vậy à? Đến đón em trai em gái sao?"Thịnh Văn Nhiên đang định giải thích thì Tả Hàng đã thay xong quần áo đi ra."Văn Nhiên, đi thôi."Thịnh Văn Nhiên lập tức bước tới, cầm lấy chiếc túi từ tay Tả Hàng, đưa chai nước uống thể thao cho y.Tả Hàng nhận chai nước, cùng Thịnh Văn Nhiên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân thì chào cô gái như thường lệ: "Tiểu Thu, tôi đi trước đây."Tiểu Thu ngây người hồi lâu mới gật đầu: "Được, ngày mai gặp lại, tạm biệt thầy Tả."Thịnh Văn Nhiên đi bên cạnh Tả Hàng cũng tươi cười vẫy tay với cô: "Tạm biệt."Tiểu Thu nhìn hai bóng dáng đẹp mắt đi ra khỏi cửa, trên mặt một lúc lâu sau mới lộ rõ biểu tình.Ra khỏi trung tâm huấn luyện, Tả Hàng mở nắp chai nước trong tay uống vài ngụm, phát hiện Thịnh Văn Nhiên hôm nay có chút yên tĩnh.Y quay đầu lại liếc nhìn, liền thấy Thịnh Văn Nhiên mím chặt môi, vẻ mặt thâm trầm hiếm thấy, giống như đang suy nghĩ gì đó.Tả Hàng cũng không quấy rầy cậu, lặng lẽ đi theo cậu về chung cư, sau đó dẫn Thịnh Văn Nhiên còn đang lơ đãng đi siêu thị dưới lầu, mua một ít nguyên liệu về nấu canh.Sau khi về nhà, Thịnh Văn Nhiên trở về phòng, Tả Hàng nghĩ hôm nay cậu còn chưa nghỉ ngơi đủ nên cũng không quấy rầy, chỉ khi chuẩn bị xong bữa tối mới gọi cậu ra ngoài.Một lúc sau Thịnh Văn Nhiên mới mở cửa, khi cửa vừa mở, Tả Hàng thoáng nhìn thấy giấy bút bừa bộn trên chiếc bàn trong phòng, y cũng không để ý nhiều.Ăn tối xong, Tả Hàng vẫn tiễn Thịnh Văn Nhiên đi làm như cũ, sau đó lại về nghỉ ngơi.Ngày hôm sau lúc chuẩn bị đi làm, Tả Hàng đi ra khỏi phòng, bị người ngồi trong phòng khách làm cho giật mình.Y nheo mắt lại, phát hiện là Thịnh Văn Nhiên đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu viết gì đó.Bây giờ đã là bảy giờ sáng, Thịnh Văn Nhiên thường tan ca lúc năm sáu giờ sáng, lúc này đáng lẽ nên ngủ trong phòng.Tả Hàng ho nhẹ một tiếng, Thịnh Văn Nhiên lập tức ngẩng đầu lên: "Anh dậy rồi à?""Ừ, em đang làm gì vậy?"Thịnh Văn Nhiên mím môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Em đang sáng tác bài hát."Thịnh Văn Nhiên đã rất lâu không sáng tác, cậu đã từ bỏ sở thích này từ một năm trước - sau khi tất cả các công ty thu âm đều từ chối bài hát của cậu trong cùng một thời điểm.Nhưng ngày hôm qua khi nhìn thấy Tả Hàng trong phòng tập, cảm hứng đã ngủ yên suốt một năm của Thịnh Văn Nhiên lại đột nhiên trỗi dậy. Vừa về đến nhà liền tuỳ tiện lấy một tờ giấy bắt đầu sáng tác, hôm nay tan làm về cũng không thấy buồn ngủ.Cho dù nhất định sẽ bị những người đó cản trở, cậu vẫn muốn hoàn thành bài hát này.Tả Hàng sửng sốt một lát.Bởi vì Thịnh Văn Nhiên trước nay chưa từng đề cập tới, y cũng không biết Thịnh Văn Nhiên còn có sở thích này.Y chợt nhớ ra, kiếp trước Thịnh Văn Nhiên mặc dù đã trở thành ca sĩ nổi tiếng trên mạng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kết liễu cuộc đời, phải chăng cậu vẫn còn điều gì đó tiếc nuối?Ví dụ như trở thành một ca sĩ kiêm nhạc sĩ*.*Ca sĩ kiêm nhạc sĩ: Bản gốc「原创歌手」, là ca sĩ kiêm người sáng tác bài hát, rồi tự mình biểu diễn (tiếng Anh: singer-songwriter). Ai biết có từ nào chuyên hơn để gọi cái này không ạ?Thịnh Văn Nhiên thấy Tả Hàng không nói gì, lấy hết can đảm hỏi: "Tối nay anh có đến Điêu Tàn không? Em sẽ hát cho anh nghe."Đương nhiên Tả Hàng sẽ không từ chối, y gật đầu: "Được, tối nay anh đi cùng em đến đó."Đã gần đến giờ đi làm, Tả Hàng cũng không nói gì thêm nữa, dặn dò Thịnh Văn Nhiên nghỉ ngơi đàng hoàng, rồi thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.Một buổi sáng bận rộn trôi qua nhanh chóng.Lúc ăn trưa, Tả Hàng phát hiện cơm hộp ở trung tâm huấn luyện phong phú hơn trước rất nhiều, không những có thêm hai món, còn có thêm một bát canh.Không chỉ khẩu phần ăn tăng lên mà hương vị cũng ngon hơn trước, trông không giống thức ăn xào trong nồi lớn, mà lại giống do đầu bếp hàng đầu làm hơn.Tả Hàng nhất thời nghi hoặc, không hiểu vì sao công ty lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy.Vị trí trung tâm huấn luyện của họ không tốt lắm, lợi ích họ mang lại cho công ty cũng không nhiều, nên công ty đối xử với bọn họ luôn tiết kiệm hết mức có thể, kinh phí hàng ngày của họ ít đến đáng thương.Hôm nay lại đột nhiên hào phóng, thật là kỳ lạ.Sau bữa trưa, có người đến đưa cho mỗi người bọn họ một phần trái cây tinh xảo.Có giáo viên "Oa" một tiếng, sau đó nghi ngờ nói: "Chắc không phải đều là trái cây hỏng đâu nhỉ?"Mọi người cười lớn. Xét về trình độ keo kiệt của công ty họ, thật sự rất có khả năng những đĩa trái cây tinh xảo này đều không phải đồ tươi.Dù sao cơm hộp hôm nay cũng hào phóng lắm rồi, chắc không thể lại tiêu tiền mua trái cây tươi cho bọn họ được.Tả Hàng cũng mỉm cười, cầm một miếng trái cây lên cắn một miếng.Giáo viên vừa rồi cũng cắn một miếng trái cây, chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Thực sự là trái cây tươi.""Sao đột nhiên ông chủ lại hào phóng như vậy? Sắp cắt giảm biên chế à?"Các đồng nghiệp vừa ăn phần trái cây trước mặt, vừa đưa ra những suy đoán khác nhau.Tiểu Thu ở quầy lễ tân vừa tan ca đi vào, nghe được suy đoán của họ, cô thần bí nói: "Mọi người chưa nghe tin gì sao? Công ty chúng ta đã bị một tập đoàn khác mua lại, đổi ông chủ rồi.""Hình như trước kia tôi có nghe qua tin đồn này.""Vậy đồ ăn sau này đều sẽ ngon như vậy sao? Ông chủ mới là nhà từ thiện à?"Mọi người bắt đầu trò chuyện sôi nổi, Tả Hàng đứng dậy, nói với họ: "Tôi đi quầy lễ tân trực ban đây."Trung tâm huấn luyện hiện đang thiếu nhân lực, nên khi Tiểu Thu ăn uống nghỉ ngơi, một số giáo viên bọn họ cần thay phiên nhau đi quầy lễ tân trực ban.Đồng nghiệp vẫy tay với Tả Hàng: "Được, cậu vất vả rồi."Sau giờ nghỉ trưa, lớp học buổi chiều cũng nhanh chóng kết thúc.Buổi tối, Tả Hàng và Thịnh Văn Nhiên cùng nhau đi tới Điêu Tàn.Y đã lâu không đến quán bar nên chỉ tìm một chỗ ngồi có thể nhìn rõ sân khấu, cũng không gọi rượu mà chỉ lấy một ly nước.Càng về đêm, người trong quán càng ngày càng nhiều, Tả Hàng nhìn chung quanh, phát hiện Điêu Tàn quả thực bận rộn hơn so với lúc trước rất nhiều.Y thấy có vài người đang chụp ảnh Thịnh Văn Nhiên trên sân khấu, sau đó hưng phấn thảo luận với người bên cạnh.Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn làm nóng sân khấu, Thịnh Văn Nhiên vẫn chưa bắt đầu hát bài hát mà cậu sáng tác.Tả Hàng cúi đầu uống một ngụm nước, ngẩng đầu liền thì phát hiện bên cạnh đã có người ngồi.Mùi nước hoa nam của người nọ rất nồng, thanh âm như cố tình đè thấp: "Cùng tôi uống một ly chứ?"Tả Hàng trước kia làm việc ở Điêu Tàn lâu như vậy, đã sớm quen với việc được tiếp cận, thuần thục từ chối.Trong thời gian vài bài hát, lại có thêm mấy người đến nói chuyện với y, nhưng đều bị y cự tuyệt.Ông chủ nhìn nhìn mấy lần, dứt khoát đi đến, dời chiếc ghế bên cạnh y sang bàn khác, cuối cùng cũng không còn ai đến ngồi cạnh y nữa.Cuối cùng Tả Hàng cũng có thể đem lực chú ý trở lại trên sân khấu, nhưng không lâu sau, đùi y đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.Một ly rượu lạnh bị đổ hết lên đùi y."Ôi," người đàn ông đổ rượu vẻ mặt xin lỗi, như thể gã đang đi ngang qua rồi bị người khác va phải, "Thật xin lỗi, để tôi đưa anh đi xử lý nhé?"Tả Hàng né tránh bàn tay của gã, vẻ mặt lạnh lùng: "Không cần."Bây giờ y không muốn cãi nhau với người khác, nhưng hiển nhiên tên đàn ông đó không chịu buông tha, muốn tiến tới kéo tay y.Lần này, Tả Hàng còn chưa kịp hành động, tên đàn ông đột nhiên bị đá ngã xuống đất, rên rỉ đau đớn.Không biết Chu Chí Hâm đã xuất hiện ở phía sau gã từ lúc nào, vẻ mặt u ám: "Mày không có tai à?"Hắn nâng chân lên, giống như còn muốn đá thêm một phát, nhưng đột nhiên nhận ra gì đó, thu chân lại, phát ra một tiếng "Cút" từ trong miệng.Tên đàn ông được đồng bọn đỡ dậy, loạng choạng bỏ chạy.Sau khi gã rời đi, Chu Chí Hâm lập tức đi tới chỗ Tả Hàng, muốn ngồi xuống bên cạnh y, nhưng lại không tìm được ghế, đành phải nửa quỳ xuống nói chuyện với Tả Hàng."Tả... Thầy Tả, em không sao chứ?"Tả Hàng không ngờ Chu Chí Hâm lại xuất hiện ở đây, còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới trả lời: "Không sao."Y dừng một chút, lại nói: "Anh có thể đứng dậy trước không?"Dáng người Chu Chí Hâm cao lớn, cho dù nửa quỳ cũng rất thu hút sự chú ý, chưa kể tư thế này rất dễ gây hiểu lầm, bây giờ mọi người xung quanh đều đang nhìn họ.Ngạc nhiên là, Chu Chí Hâm lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó sang bàn khác lấy ghế về ngồi xuống cạnh y."Thầy Tả, tôi cho người đi mua quần áo mới rồi, em đợi một chút.""Không cần phiền anh đâu." Tả Hàng đứng dậy muốn rời đi.Y nhớ trong quán có thừa đồng phục nhân viên, y tìm ông chủ xin một cái quần là được.Chu Chí Hâm vội vàng đứng dậy: "Không phiền, đã mua xong rồi, sẽ sớm đưa tới thôi."Tả Hàng lùi về phía sau một bước, giọng điệu xa cách: "Tiên sinh, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng tôi thật sự không cần."Chu Chí Hâm mấp máy môi mỏng, cuối cùng lại chỉ nói: "Tôi họ Chu.""Chu tiên sinh, tôi đi được chưa?" Tả Hàng ngẩng đầu nhìn hắn."Ừ." Chu Chí Hâm mím môi, không nói gì nữa.Tả Hàng xoay người rời đi, theo ông chủ đi đến phòng thay đồ cho nhân viên.Chu Chí Hâm đứng tại chỗ hồi lâu, một lúc sau mới ngồi xuống chỗ vừa ngồi.Hắn nhìn chằm chằm hướng Tả Hàng rời đi, nghĩ đến những lời từ chối của Tả Hàng, trong lòng chua xót.Có lẽ bây giờ đối với Độ Niệm, hắn vẫn là một người xa lạ, nên y vẫn luôn từ chối hắn, đợi đến khi bọn họ thân quen hơn là tốt rồi.Chu Chí Hâm nghĩ như vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.Trên sân khấu vừa kết thúc một bài hát, bài hát tiếp theo lại chậm chạp không vang lên.Phó Kiêu nhìn thấy lúc Độ Niệm đi qua sân khấu, ca sĩ trên sân khấu ôm cây đàn guitar chạy xuống, vẻ mặt lo lắng nói gì đó với Độ Niệm.Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm, chợt phát hiện ca sĩ ôm đàn guitar đó chính là người từng ở chung phòng với Tả Hàng ở nước S.Trái tim Chu Chí Hâm căng thẳng, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.Sao người này cũng về nước?Bởi vì khoảng cách quá xa, ánh đèn trong quán bar cũng quá mờ, nên hắn chỉ có thể thấy Tả Hàng nói gì đó, sau đó vị ca sĩ kia quay trở lại sân khấu.Sắc mặt Chu Chí Hâm trầm xuống, hai tay nắm chặt lại thành quyền rồi lại thả ra, cuối cùng vẫn nhịn xuống.Lúc Tả Hàng thay xong quần đi ra, Chu Chí Hâm đã chuyển chỗ ngồi vào trong góc.Hắn biết nếu tối nay lại xuất hiện ở trước mặt Tả Hàng, sẽ làm Tả Hàng thấy phản cảm, cho nên hắn chỉ có thể ngồi trong góc, im lặng dõi theo bóng lưng y.Mãi đến khi Tả Hàng rời khỏi quán bar, hắn mới đứng dậy rời đi.Tả Hàng nghe xong bài hát do Thịnh Văn Nhiên sáng tác rồi mới đi về, tuy y không hiểu âm nhạc nhưng cũng có thể nghe ra tài năng của Thịnh Văn Nhiên.Lúc Thịnh Văn Nhiên hát xong ca khúc do chính mình viết lời, phản hồi của khách trong quán đặc biệt tốt, hát xong có rất nhiều người hỏi tên bài hát, nhưng Thịnh Văn Nhiên chỉ nói cậu còn chưa quyết định.Sau đêm đó, Tả Hàng thường xuyên nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên viết nguệch ngoạc linh tinh trên giấy, cả đêm đi làm về cũng không nghỉ ngơi, ngồi trong phòng khách viết đến khi trời sáng trưng.Hôm nay lúc Tả Hàng tỉnh dậy, lại thấy Thịnh Văn Nhiên đang ngồi trong phòng khách sáng tác.Y chào hỏi Thịnh Văn Nhiên rồi thuận tay làm bữa sáng cho cậu, lúc chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Văn Nhiên cầm một chai nước đến đưa cho y.Tả Hàng nhìn qua, là đồ uống thể thao mà Thịnh Văn Nhiên lần trước mua cho y.Khóe môi cong lên, y nói "Cảm ơn" với Thịnh Văn Nhiên rồi đi làm.Dạo này đồ ăn ở trung tâm huấn luyện rất phong phú, nhưng mỗi ngày khi nhận cơm hộp, đồng nghiệp vẫn sẽ như thường lệ cảm thán vài câu."Bào ngư này tươi quá!""Món canh hôm nay cũng rất thơm, dược liệu bên trong có vẻ rất đắt tiền.""Không biết mua ở đâu nhiều anh đào to tròn như thế này nhỉ? Quả nào quả nấy thật hoàn mĩ."Bữa trưa kết thúc trong tiếng bàn tán xôn xao.Tả Hàng không động đến đĩa hoa quả trước mặt, đẩy đĩa ra giữa bàn, bảo đồng nghiệp cùng nhau chia, sau đó đi đến quầy lễ tân thay Tiểu Thu trực ban.Buổi trưa thường không có học sinh đến trung tâm huấn luyện, cũng không có nhiều khách, nên người trực tại quầy lễ tân có thể thả lỏng một chút.Nhưng Tả Hàng vừa ngồi xuống quầy lễ tân chưa bao lâu, đã nghe thấy một giọng nói trẻ con: "Thầy Tả!"Y sửng sốt một chút, thấy một đứa bé từ bên ngoài chạy vào, là học sinh lớp chiều của y.Tả hàng vội vàng đứng dậy, cúi người giữ tay đứa nhỏ: "Sao hôm nay Tiểu Tích tới sớm vậy?"Đứa bé ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt long lanh: "Mẹ nói hôm nay không có thời gian trông con, nên đưa con đến sớm."Tuy trung tâm huấn luyện thường xuyên có phụ huynh không có thời gian chăm sóc con cái, cho con đến lớp sớm, nhưng đây là lần đầu tiên Tả Hàng gặp trường hợp đến sớm như vậy.Bây giờ y phải trực ban, để đứa trẻ chơi một mình lại quá nguy hiểm, đang định đến phòng nghỉ của nhân viên để gọi đồng nghiệp đến giúp đỡ, đứa trẻ lại bất ngờ chạy về phía phòng tập.Hướng đó ngoài phòng tập ra, còn có văn phòng và phòng kho, Tả Hàng sợ đứa trẻ chạm vào những thứ nguy hiểm, chỉ có thể đến phòng nghỉ gọi đồng nghiệp giúp y đến quầy lễ tân, sau đó đuổi theo đứa bé.Đúng như dự đoán, đứa trẻ chạy đến cửa phòng kho, đang nhón chân lên vặn tay nắm cửa.Tả Hàng đưa đứa bé đến phòng tập chơi với nó một lúc, đứa trẻ nghịch ngợm hồi lâu mới bắt đầu thấy buồn ngủ, nằm ngủ trưa trên chiếc đệm êm ái.Khi đứa trẻ vừa ngủ say, một đồng nghiệp nhanh chóng chạy tới."Không xong rồi, lão Lưu đến. Vừa rồi quầy lễ tân không có người, lão Lưu nhất định sẽ tức giận."Lão Lưu là lãnh đạo cấp trên của trung tâm huấn luyện bọn họ, tính tình rất xấu, mỗi lần đến kiểm tra đều phải tìm tòi bới lỗi bọn họ rồi trừ lương bừa bãi.Không có người trực ở quầy lễ tân là một sai lầm nghiêm trọng, có thể tưởng tượng lão Lưu sẽ tức giận đến mức nào, nói không chừng còn lấy chuyện này ra mà chỉnh bọn họ.Tả Hàng mím môi, đắp chăn cho đứa trẻ đang ngủ say rồi cùng đồng nghiệp đi ra ngoài."Tiểu Lê cũng thật là... Vừa nãy đã đồng ý thay cậu đến quầy lễ tân trực ban, cuối cùng lại mải nghịch điện thoại mà quên mất. Đúng là..."Đồng nghiệp một bên phàn nàn với y, một bên thở dài.Bọn họ đi đến đại sảnh, nhưng lại không nghe thấy tiếng quở trách trong tưởng tượng.Tả Hàng nâng mắt, nhìn thấy lão Lưu đang đứng giữa đại sảnh, khuôn mặt tròn trịa đang nở nụ cười.Phía sau có mấy người đi vào, trên tay đều cầm mấy ly trà sữa, phân phát cho tất cả đồng nghiệp đang đứng trong đại sảnh."Mùa thu đến rồi, thời tiết cũng chuyển lạnh, Chu tổng đặc biệt mời mọi người uống trà sữa nóng, ấm người mới có nhiều năng lượng để làm việc, đúng không?" Lão Lưu cười đến thịt trên mặt run lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.Nói xong, lão Lưu quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên khẩn trương đi ra ngoài: "Chu tổng, sao ngài lại xuống xe? Muốn vào trong xem sao?"Mọi người tò mò nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông khí thế mạnh mẽ bước xuống xe, được lão Lưu cung kính dẫn vào.Người đàn ông dáng người cao ráo, vẻ ngoài xuất sắc, nếu không phải có thái độ của lão Lưu, bọn họ cũng không tưởng tượng được một người đàn ông trẻ tuổi như vậy lại là ông chủ mới của bọn họ.Lão Lưu nháy mắt với bọn họ, mọi người lập tức chào hỏi: "Chào Chu tổng."Người đàn ông gật đầu, trên tay cầm một cốc trà sữa đóng gói riêng, cầm rất chặt, như sợ trà sữa bị gió thổi lạnh.Đúng lúc này, những người đến đưa trà sữa đã giao xong cốc trà sữa cuối cùng, mang túi giữ nhiệt ra về.Ngoại trừ Tả Hàng đứng ở phía sau, trên tay mỗi người đều có một cốc trà sữa.Người đứng bên cạnh Tả Hàng thấy y không có, đang định đưa cốc trà sữa trong tay cho y, bỗng thấy người đàn ông kia đi tới, đưa trà sữa đang cầm trong tay cho Tả Hàng."Cốc này cho em."Tả Hàng hơi ngẩng đầu, nhìn Chu Chí Hâm trước mặt một lát, sau đó nhận lấy trà sữa: "Cảm ơn."Sắc mặt lão Lưu hơi cứng lại, sau đó đi đến, dùng giọng điệu nịnh nọt nói: "Chu tổng, để tôi dẫn ngài đi tham quan những nơi khác."Chu Chí Hâm "Ừm" một tiếng, cùng lão Lưu rời đi.Mọi người nhìn theo bóng dáng Chu Chí Hâm rời đi, còn chưa kịp hưng phấn bàn tán đã nghe thấy tiếng chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa.Không còn cách nào khác, mọi người đành cầm trà sữa rời khỏi đại sảnh, về chuẩn bị lên lớp.Tả Hàng cúi đầu nhìn trà sữa trong tay một lúc. Trà sữa vẫn còn hơi nóng, nhanh chóng làm ấm đôi tay lạnh lẽo của y.Y trầm mặc một lát, lại chợt nhận ra gì đó, nâng cốc trà sữa lên, nhìn đáy cốc nửa trong suốt.Bên trong không phải những viên trân châu như những đồng nghiệp khác, mà là những hạt đậu đỏ.Ở phương diện ăn uống Tả Hàng cũng không đặc biệt chú ý, nhưng khi ăn món tráng miệng, uống trà sữa, y thích thêm chút đậu đỏ mềm mềm ngọt ngọt.Đời này không ai biết sở thích này của y, nhưng Chu Chí Hâm ở đời trước lại biết.Tả Hàng cụp mắt, dùng đầu ngón tay vuốt ve thành cốc ấm áp vài lần.***Lão Lưu đi theo Chu Chí Hâm, giới thiệu chi tiết từng nơi trong trung tâm huấn luyện, nói đến mức nước miếng bay tứ tung.Chu Chí Hâm cau mày, cảm thấy có chút ồn ào: "Được rồi, tôi tự mình xem."Lão Lưu lập tức im lặng, không dám nói nữa.Khi đi tới tấm kính trước phòng tập, Chu Chí Hâm đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích nhìn chằm chằm người phía trước.Lão Lưu không nhịn được lại nói: "Đây là thầy Tả, tuy y còn trẻ, nhưng tư chất còn lợi hại hơn những giáo viên khác trong trung tâm huấn luyện."Lão nhận ra mình nói hơi nhiều, sợ Chu Chí Hâm lại mất kiên nhẫn nên nhanh chóng im lặng, cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Chí Hâm.Nhưng Chu Chí Hâm cũng không có trầm mặt, chỉ cao giọng "Ừm" một tiếng, ý muốn bảo lão tiếp tục."Thầy Tả là giáo viên được học sinh yêu thích nhất ở đây, hơn nữa còn rất tài năng. Vốn muốn để y làm việc ở chi nhánh khác tốt hơn, nhưng y không đồng ý, nếu không tiền đồ nhất định sẽ càng phát triển. Ai, đáng tiếc."Chu Chí Hâm không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Tả Hàng trong phòng tập.Tả Hàng đứng ở hàng đầu, lưng thẳng eo thon, đang làm mẫu động tác cho học sinh xem. Trên chiếc cổ thon dài của y phủ đầy mồ hôi, trông càng trắng đến loá mắt.Đây là một mặt khác của Tả Hàng mà hắn chưa từng thấy.Chu Chí Hâm không nói gì, lão Lưu cũng không dám lên tiếng, hơn nửa thời gian tiết học chỉ đứng bên cạnh hắn.Mãi đến khi cách thời gian tan học còn năm phút, các bạn nhỏ bắt đầu tự do hoạt động, Chu Chí Hâm mới di chuyển bước chân.Lão Lưu vội vàng đuổi theo.Các khu còn lại Chu Chí Hâm cũng không đi xem nữa, hắn bảo lão Lưu về trước, sau đó chậm rãi đi dọc theo con đường, trong lòng suy nghĩ gì đó.Vừa rồi nhìn Tả Hàng lên lớp, hắn không thấy ly trà sữa hắn đưa trong phòng tập, có vẻ Độ Niệm đã uống xong rồi.Những hạt đậu đỏ đó là do đầu bếp nấu dưới sự giám sát của hắn, sẽ hợp với khẩu vị của Tả Hàng, nhưng hắn lại không biết Tả Hàng thích trà sữa vị ngọt như thế nào, ly trà sữa đó liệu có ngọt quá hay không?.Chu Chí Hâm trầm tư đi trên đường, bỗng nhiên dừng lại bước chân.Trước mặt hắn, một nhân viên vệ sinh đang ngồi bên đường nghỉ ngơi, trên tay cầm một cốc trà sữa có bao bì giống hệt chiếc cốc hắn đưa cho Tả Hàng.Sắc mặt hắn cứng đờ trong giây lát, tiến về phía trước hai bước.Để Tả Hàng không nghi ngờ, cốc trà sữa hắn đưa cho y cũng dùng vỏ cốc bình thường trong quán trà sữa.Nói không chừng chỉ là trùng hợp.Nhưng chẳng bao lâu, Chu Chí Hâm đã nhìn thấy trái tim màu đỏ trên nắp cốc.Đó là do chính tay hắn vẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com