Chương 7
Tả Hàng sống hai đời, gặp không ít chuyện, nhưng đây hẳn là chuyện buồn cười nhất y từng được nghe.
Đời trước hắn bày ra bộ mặt ghét bỏ y biết chừng nào. Tả Hàng cứ vậy mà thành đồ ngốc say mê Chu lang đến mù quáng trong mắt người đời.
Tả Hàng nâng niu hắn, yêu kính hắn.
Chu Chí Hâm chưa từng thừa nhận y, đến nỗi Tả Hàng nghĩ nếu được làm lại, Chu Chí Hâm nhất định không xuất hiện trước mặt y.
Đời này hắn lại đem mình tới chỗ y xoè đuôi cái gì chứ.
Tả Hàng hoài nghi bản thân mình đang mơ chứ không phải trọng sinh.
Người chết còn có thể mơ sao, chắc là không nhỉ.
Còn đang nghĩ ngợi, Tả Hàng đã nghe Tô Tân Hạo bọn họ nói sang chuyện sang tháng cùng nhau đi ngoại thành.
Trò chuyện đủ nhiều, mặt trời tắt đỏ ai lại về nhà nấy.
"Thiếu gia, mau rửa tay dùng bữa", y vừa tới cửa đã có nha hoàn chạy ra đón. Nàng nói tiếp: "Có Lý lão gia và cháu ngoại ngài ấy ghé thăm, đều đang đợi thiếu gia."
"Lý lão gia nào cơ?", y rẽ vào sân sau, đi về phía phòng ăn đã thấy bóng dáng cha nương và một vị lão nhân gia trong đại sảnh, quan trọng là còn có một thiếu niên trẻ rất quen mắt.
"Tiểu nữ cũng là lần đầu gặp mặt, nhưng người bên cạnh là... Thiếu gia?" Thiếu gia phía trước đang đi lại dừng đột ngột, làm nàng va phải lưng y.
"Là Chu Chí Hâm?" Tả Hàng run giọng hỏi.
"A đúng đúng, tên của Chu lang là Chu Chí Hâm."
Tả Hàng vừa định quay lưng chạy thì Tả Minh đã trông thấy y, gọi lớn: "Soả nhi, ăn cơm!"
Tả Hàng hết cách, đành kéo khoé miệng, bày ra một bộ dạng tự nhiên nhất đi vào sảnh.
"Cha, nương, vị này là..."
"Lý lão gia là thân phụ của tri kỉ mà ta vẫn hay nhắc, mau thỉnh an ngoại tổ."
Tả Hàng biết nương y quý cố nhân này bao nhiêu, lễ phép chấp tay hành lễ với lão theo lời nương "Ngoại tổ".
Lão Lý đứng dậy, vỗ vỗ vai y vui vẻ đáp "Cháu ngoan của ta, con lớn lên đẹp mắt hệt như mẹ con vậy"
Tả Hàng: ? Đây là những lời một hán tử như ta nên nghe hay sao?
Chu Chí Hâm nghe y gọi vậy, lòng hắn có hơi lâng lâng. Cảm giác vui vẻ đến vô thực.
"Tại hạ Chu Chí Hâm. Có dịp gặp Tả thiếu gia ở Thanh Vĩnh lâu, không biết thiếu gia có nhớ?"
"Dĩ nhiên, ta vẫn nhớ." Tả Hàng rủa thầm trong lòng 'Ta ước gì quên quách đi ngươi cho rồi'.
"Sao lại về trễ vậy hả, mau ngồi xuống ăn cơm.", Tả phu nhân thúc giục.
Tả gia tuy là danh gia nhưng rất thoải mái ấm cúng, không có quá nhiều quy tắc ràng buộc. Suốt buổi cơm, ba vị lão nhân gia ôn lại chuyện cũ, cười nói rất vui vẻ.
Chu Chí Hâm ngồi bên cạnh Tả Hàng. Ngoại tổ và Tả vương gia bảo hắn gọi y bằng tên.
Hắn không dám.
Tả Hàng từ lúc gặp đến nay vẫn luôn treo hai chữ 'Chu lang' trước trán hắn, lễ độ mà xa cách khiến hắn có chút đau lòng. Chu Chí Hâm thấy y khách sáo với mình mười phần, hắn chỉ có thể đáp lại bằng mấy tiếng 'Tả thiếu gia'.
Tả Hàng ngồi ăn rất ngoan làm Chu Chí Hâm muốn quay sang cắn y một ngụm. Chỉ có đều từ đầu đến cuối y chưa nói thêm với hắn câu nào. Có trời mới biết lúc này Tả Hàng đang gào thét trong lòng, Chu Chí Hâm ngồi một bên không động đũa vẫn luôn dán mắt lên mặt y. Một bên mặt của Tả Hàng sắp bị hắn nhìn đến bốc cháy rồi.
Đến khi y tưởng mình không giả ngơ được nữa, Tả phu nhân đã lên tiếng. "Tiểu Chu làm sao vậy? Cứ nhìn cái gì mãi thế?" Nàng tưởng hắn nhìn ra sân, vói người nhìn theo.
Tả Hàng chẳng biết vì sao lại giật mình, sặc cơm ho khù khụ.
Chu Chí Hâm ngồi bên cạnh cũng giật mình theo, cuống quýt quay sang vỗ vỗ lưng y.
"Làm sao vậy hả, tên nhóc này con ăn chậm thôi." Tả Minh chuyền ly nước sang, mắng mỏ vài câu.
Chu Chí Hâm đón lấy ly nước, đưa đến bên môi Tả Hàng.
Y bị sặc đang rất khó chịu, không cảm thấy có gì không đúng mà vịn lấy ly nước, ngửa cổ uống.
Khung cảnh trước mặt Lý lão gia là thằng cháu thờ ơ hờ hững của ông đang nhíu chân mày, tay nâng nước tay còn lại đặt sau lưng một thằng cháu khác của ông. Tay đứa nhỏ đặt lên tay đứa lớn, trông có vẻ như là cầm ly nước nhưng hoàn toàn là do đứa lớn bón cho uống.
Sao thế nhỉ? Nhìn cũng rất thuận mắt.
Tả Hàng hết sặc mới thấy có chút không đúng, vội buông tay ra. "Đa tạ Chu thiếu gia, ta đã không sao rồi."
Chu Chí Hâm đúng là rất nhớ nhung đụng chạm với y, nhưng hiện tại lực chú ý của hắn bị đôi mắt ngậm nước vì ho của Tả Hàng thu hút mất rồi.
Hắn nhíu mày, đưa khăn tay của mình ra, tay vẫn đang vuốt lưng y, "Có còn khó chịu không, đừng ăn món cay nữa. Hay uống thêm chút nước đi?"
Tả Hàng bị nhiệt độ bàn tay bàn tay đang áp lên lưng doạ đến ngồi thẳng, mất tự nhiên vô thanh vô tức đẩy ra. Nhưng có vẻ hắn không có ý định cất chiếc khăn tay đang chìa ra của mình, y đành phải nhận lấy.
"Con đó, lớn như vậy ăn cơm còn bị sặc."
"Nương à, còn không phải vì vội ăn món ngon nương làm hay sao?"
"Cái miệng này của con thật là", nàng nhéo mũi y cưng chiều.
"Hai đứa xưng hô xa cách quá, lão không thích", lão Lý chen ngang.
"Gọi một tiếng ca đi, tiểu Chu lớn hơn", Tả Minh nói với Tả Hàng.
Nội tâm Tả Hàng lần nữa dậy sóng. Có sáu tháng cũng tính là lớn hơn à, nhưng cậu không dám phản bác. Kiếp này họ vẫn chưa quen thuộc đến mức biết cả sinh thần, đây mới là lần thứ hai y gặp Chu Chí Hâm.
Tả Vương gia thấy y lần lữa không chịu mở miệng, đanh giọng "Mau gọi".
"..."
"Người đừng làm khó Tả thiếu gia, dần rồi sẽ thay đổi", Chu Chí Hâm thấy Tả Hàng không nguyện ý, vội giải vây.
"Còn con! Ta đã bảo không gọi Tả Hàng là thiếu gia nữa cơ mà", lão Lý mắng.
"A", Tả phu nhân lên tiếng "Sắp đến sinh thần tiểu Chu đúng không? Ta nhớ con sinh sau lập đông không bao lâu."
"Đa tạ phu nhân ghi tâm, ngày mười chín tháng này ạ".
"Vậy là chẳng còn bao lâu nữa... Con có thích gì không? Nói với ngoại tổ. Bù đắp mười năm qua ta không mừng sinh thần với con."
Chu Chí Hâm không ngờ mọi người lại hỏi đến hắn, lúng túng "Ta thật không mong cầu gì, mong ước gặp lại ngoại tổ thành hiện thực ta đã rất vui rồi."
Nói dối đấy, hắn muốn ăn mì trường thọ Tả Hàng nấu cho hắn.
Tả Hàng nấu ăn rất ngon. Một thiếu gia như y lại dùng trù nghệ của mình dỗ ngọt hắn. Tả Hàng vẫn hay vào bếp nấu thêm mấy món cho hắn, khi là bánh quế cao, khi là canh gà, cá hấp.
Nhưng hắn luôn chán ghét y, món y nấu dĩ nhiên hắn ăn không vào. Hiện tại hắn lại khát khao sự sủng nịch và hương vị mấy món Tả tiểu Vương gia dụng tâm nấu cho bản thân.
"Tiểu Chu đáng thương của ta, đứa trẻ ngoan này thiệt thòi nhiều rồi." Tả phu nhân nhìn hắn với đôi mắt thương cảm.
Tả Hàng chửi thầm trong lòng, vì Chu Chí Hâm vẫn đang dán ánh mắt nóng rực lên mặt y.
Tả Vương gia đặt tay sau eo phu nhân an ủi, nói với Chu Chí Hâm "Ngươi có biết cưỡi ngựa không?"
Chu Chí Hâm không ngờ Vương gia lại hỏi sang vấn đề này.
Hắn biết, đời trước Tả Hàng dạy hắn. Đều là Tả Hàng dạy hắn.
"Ta..." hắn không thể nói bản thân biết cưỡi ngựa được, một ca kỹ suốt ngày bị nhốt ở tửu lâu thì có thể cưỡi ngựa đi đâu chứ.
"Ta tặng ngươi một con hắc mã, để Tả Hàng dạy ngươi cưỡi, có thích không?"
Tả Hàng: ? Phụ thân đại nhân?
Tại sao lại liên quan đến con rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com