Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Trả thù

Tả Hàng trở về nhà, giương chiếc súng dính máu của Chu Chí Hâm đặt lên thái dương.

Anh ơi, em đến với anh nhé?

Ngay khi chuẩn bị bóp cò, một thanh niên lao vào cản cậu, đối phương quỳ xuống, giọng nói khẩn thiết: "Sếp nhỏ, coi như là tôi xin ngài...."

Khuôn mặt Tả Hàng trở nên khó xử, thế nhưng vẫn giữ khư khư súng, thậm chí đe dọa ngược lại người kia: "Thẩm Đình, nếu cậu dám ngăn tôi, tôi sẽ bắn luôn cả cậu."

"Sếp nhỏ, nhiệm vụ chủ tịch Chu giao cho tôi là bảo vệ ngài lúc chủ tịch không còn. Xin ngài hãy nghe tôi nói mấy lời."

Tả Hàng trừng mắt, ngoài mạnh trong yếu, vậy mà thực sự bình tĩnh lại.

"Chúng tôi đã tìm được tên sát thủ đó, ngoài ra Tả Tống Cường...."

Thẩm Đình vừa lẩm bẩm tên kẻ kia, Tả Hàng đã nghiến răng lao lên xe.

"Sếp nhỏ!!!"

"Các người mau đuổi theo bảo vệ an toàn của Tả thiếu, ngài ấy mà có mệnh hệ gì, các người cũng đừng mong sống sót!" Thẩm Đình gân cổ chỉ đạo đám vệ sĩ dưới trướng, thấp thỏm lấy xe chạy theo.

Chiếc xe phiên bản giới hạn xé tan màn đêm yên tĩnh, lao đi vun vút trong gió. Cảnh sát quan sát thấy liền nhắm mắt làm ngơ, ai lại ngu si tới nỗi dám động vào tâm can bảo bối của Chu Chí Hâm chứ.

Đỗ trước cổng của một căn nhà xa hoa giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Tả Hàng trèo vào bên trong, không ngần ngại phá luôn cửa chính. Tả Tống Cường đang ngồi trên ghế hưởng thụ cuộc sống, bị tiếng "ầm" lớn làm cho giật mình. Gã thấy em trai mình đến thì có phần ngạc nhiên, sau cũng ung dung vắt chéo chân chào đón cậu.

"Em có việc gì sao?"

Tả Hàng cố tỏ ra bình thường, súng giấu trong túi áo, tay vô thức siết thành nắm đấm kêu kèn kẹt: "Anh giết bố mẹ?"

Gã gật đầu thừa nhận, không hề có chút ăn năn: "Phải, do họ tước quyền thừa kế của tao."

Tả Tống Cường ngày xưa được cha mẹ kì vọng sẽ trở thành đứa con ngoan thừa kế chuỗi cửa hàng trang sức họ vất vả bao năm. Ai ngờ gã  ỷ vào đó mà ăn chơi đua đòi, ông bà Tả không chịu được mà phải âm thầm chuyển quyền thừa kế cho Tả Hàng.

Giọng gã nhẹ nhàng mà như sấm nổ bên tai, trong mắt cậu xuất hiện vài tơ máu nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Gã lại tiếp tục lải nhải: "Lúc đầu tao chỉ giết họ lấy tài sản, tha cho mày một con đường sống vì dù sao mày cũng là em tao. Nhưng bạn thân mày còn tàn nhẫn hơn cả tao, muốn trừ khử luôn cả mày."

Thật không ngờ những người cậu trao trọn niềm tin lại là những kẻ luôn âm thầm đâm sau lưng cậu, Tả Hàng cười khổ một tiếng, tay siết chặt súng.

Tả Tống Cường hút một điếu thuốc, nhả một luồng khói, nhìn cậu đăm chiêu: "Vậy mà mày có Chu Chí Hâm bảo vệ khiến bạn thân mày không thể ra tay, bất quá đành nhờ tao dối mày mấy câu."

Tả Hàng gằn giọng hỏi: "Anh nói dối rằng Chu Chí Hâm giết ba mẹ chúng ta?"

"Phải, thằng ngốc như mày vẫn tin đấy thôi." Gã phủi phủi tay, đứng lên tới chỗ cậu: "Kể cũng hay, tên Chu tổng đó năm lần bảy lượt che chắn cho mày, mày lại cô phụ hắn."

Không chịu nổi sự đả kích của gã, Tả Hàng vung nắm đấm vào mặt Tả Tống Cường. Gã phản ứng cũng rất nhanh mà né đòn, ép cậu đập vào góc tường.

Gã cười điên loạn: "Giờ hắn chết rồi, xem ai cứu được mày!"

Tả Hàng dùng đầu súng đập trúng gáy gã, đè xuống dùng sức đấm mạnh vào mặt Tống Cường: "Súc sinh!"

Mặt gã dần dần biến dạng, cảnh tượng hết sức kinh dị. Tả Hàng trực tiếp lấy súng kết liễu người anh cả bấy lâu nay cậu vẫn luôn coi trọng, tiễn gã sang thế giới bên kia đền tội.

Cậu đứng lên định sang nhà "bạn thân" mà Tả Tống Cường vừa nói. Chưa đi được vài bước đã nghe thấy hai tiếng "tít tít". Lòng chợt có cảm giác bất an...

Quả nhiên, trong nhà gã có gắn bom, không chỉ một quả mà là ba quả, thể nào khi cậu tới gã không chút hoảng sợ. Cũng quá muộn để chạy thoát, tuy Tả Hàng chưa trả thù hết được đám cặn bã đó nhưng giết được kẻ có oán lớn nhất khiến cậu có vài phần thanh thản.

"Sếp nhỏ!"

Tả Hàng nhắm mắt chờ từng giây cuối cùng, miệng lẩm bẩm đếm số: " Ba, hai, một..."

Đùng, đùng, đùng.

Thẩm Đình bên ngoài chỉ biết căm hận mà nhìn căn nhà nổ tung rồi cháy sáng cả một vùng...

Tả Hàng đời này có lỗi với hắn quá nhiều, cũng nợ hắn vô số kể. Nếu có kiếp sau, xin nguyện trả hết cho người.

------------

Chap này viết hơi ít có 700 chữ, chap sau bù nha:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com