Cây Trâm Ngọc (20)
Hắc y nhân và A Tương nhanh chóng lao vào đánh nhau, Chu Tử Thư người ngoài cuộc sáng, thấy công phu của hắc y nhân có chút quen mắt, nhưng độ tàn nhẫn thất đức lại không kém gì A Tương, trông có chút giống danh môn chính phái, nhưng hắn không nhận ra là phái nào
Chẳng qua mười bốn mười lăm chiêu, hắc y nhân nọ bỗng nhiên hơi lách ra sau né một chưởng của A Tương, lập tức đá huyệt thiên trung của nàng, A Tương nghiêng người né tránh, khẽ quát một tiếng tịnh chỉ làm chưởng bổ xuống, rõ ràng là muốn phế xương bánh chè đối phương, chẳng ngờ được trên quần hắc y nhân kia thình lình có thứ gì đó vang một tiếng, trên cẳng chân lại bắn ra một cái lò xo, một mũi tên ngắn phóng ra, nhắm thẳng cằm nàng
A Tương công phu không tồi, còn cao hơn hắc y nhân nọ một bậc, lại không liệu được hắn ti tiện như vậy, giật mình định trốn nhưng đã không còn kịp, Chu Tử Thư vội cầm lên một hòn đá nhỏ, bắn thẳng lên mũi tên, tên sượt qua thái dương nàng đầy nguy hiểm
A Tương qua sự nguy hiểm như vậy, liền thẹn quá hóa giận, không hề do dự giây lát, tay bổ xuống lật thành trảo, trảo được xương đùi hắc y nhân, thoắt bẻ thoắt chụp, hắc y nhân kêu thảm một tiếng bị nàng bẻ gãy xương đùi, nàng vẫn chưa bỏ qua, bàn tay nhỏ nhắn xanh thắm vươn ra lại có lam quang, chụp ngay ngực hắc y nhân, hắc y nhân bay ra sau, chân gãy gập, mặt nhanh chóng hóa thành xám tím, trợn mắt chỉ A Tương nói:
- "Ngươi là Tử... Tử..."
"Tử" gì hắn còn chưa nói xong thì đã trợn ngược mắt đi gặp Diêm vương.
Phụ nhân bên cạnh thấy cô nương xinh đẹp này ra tay độc ác như vậy, sợ quá chẳng dám hó hé gì.
Trái lại Trương Thành Lĩnh, lại có phản ứng trước một bước, bổ đến bên cạnh Trương Ngọc Sâm , vội vàng hỏi han:
- "Cha, người thế nào rồi? Người..."
Trương Ngọc Sâm giống như vẫn còn hơi thở, cố sức vươn tay túm ống tay áo nó, Trương Thành Lĩnh vội cẩn thận đỡ ông dậy, ôm vào lòng, A Tương thấy thế cũng lại gần, đưa tay lật mí mắt ông ta, nhíu mày nói thẳng:
- "Là Tam canh đoạn trường tán, lại thêm chảy nhiều máu như vậy, ta thấy hết cứu rồi, ngươi nén bi thương đi."
Trương Thành Lĩnh hất tay nàng, trừng mắt lớn tiếng nói:
- "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
A Tương nhướng mày, trên khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ lại nổi lên sát ý, như nhớ ra điều gì, mới cố nhịn sát ý kia xuống, đứng lên khoanh tay trước ngực dáng vẻ như việc không liên quan đến mình mà cười lạnh nói:
- "Chó con không biết lòng người tốt."
Ánh mắt đục ngầu của ông dừng trên người nàng một lát, lại lướt qua, dạo một vòng rồi chuyển sang Chu Tử Thư, nhìn hắn mà há miệng.
Mọi người theo ánh mắt lão nhìn sang Chu Tử Thư, A Tương "ôi cha" một tiếng, cười nói:
- "Ta còn nói là vị cao nhân nào giúp ta một hồi chứ, không ngờ là ngươi, ta mời ngươi uống rượu, ngươi đánh thay ta, vừa hay hai ta không ai nợ ai."
Lời này rõ là được lợi còn khoe khoang, có điều xét thấy nàng sau này sẽ là tiểu di tử của mình (em vợ), Chu Tử Thư quyết định không so đo, cười cười tiến đến ngồi xổm bên cạnh Trương Ngọc Sâm:
- "Trương chưởng môn, ngươi gọi ta nhỉ."
Trương Ngọc Sâm thò tay vào ngực cực phí sức, mọi người đều chờ xem lão lấy ra cái gì, hồi lâu ông đưa tay đến trước mặt Chu Tử Thư, giãy giụa nhìn hắn. Chu Tử Thư do dự một chút rồi chìa tay nhận lấy, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, mấy thỏi bạc trắng cùng với một tấm lệnh bài nằm ngay trong tay hắn
Trương Ngọc Sâm mở miệng nói: "Ta... đem ngân lượng cho ngươi, cho ngươi lệnh bài tiền trang của ta, ngươi thay ta... thay ta..."
Chu Tử Thư còn chưa nghe hết thay ông làm gì đã lắc đầu định đứng dậy, ai ngờ ông ta vươn tay sống chết túm lấy cổ tay y:
- "Thay ta... đưa phu nhân và con của ta đến thành Nhạc Dương..."
Chu Tử Thư thở dài bảo:
- "Ta nói Trương chưởng môn này..."
Trương Ngọc Sâm liền ngắt lời hắn:
- "Thay ta nói với...Cao Sùng...Ngũ Hồ Minh có phản tặc cần... cần phải diệt trừ..."
Chu Tử Thư đưa mắt, buồn bã nhìn hướng bóng đêm bao trùm ngoài ngôi miếu đổ hoang dã, lòng thầm nghĩ phản tặc Ngũ Hồ Minh hắn đương nhiên biết là ai, đưa con trai ngươi đến trước mặt hắn thì khác nào dâng đồ ăn đến tận miệng cho tên đó, sau đó lại thầm cân nhắc phải chăng nên đổi một khuôn mặt khác, khuôn mặt hiện tại chẳng lẽ chưa đủ xanh xao vàng vọt, có giống oan đại đầu như vậy không?
Trương Ngọc Sâm chẳng biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, bàn tay túm hắn càng lúc càng mạnh, hơi thở yếu ớt giống như luẩn quẩn ngay trong họng, lúc nói chuyện đã bắt đầu thở ra, run run rẩy rẩy:
- "Ngươi coi như tích đức đi, tích đức đi, được không? Chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi nhất định là ân nhân của Trương gia chúng ta, sau này ngươi gặp khó khăn cần giúp đỡ, Trương gia chúng ta quyết không từ nan giúp ngươi hoàn thành"
Lời này như một tia chớp bổ thẳng vào lòng Chu Tử Thư, hắn không phải không muốn giúp, chỉ là thằng nhãi con kia đã từng giết chết ái nhân của hắn...
Hồi lâu, Chu Tử Thư thở dài, nhẹ nhàng cầm mấy thỏi bạc cùng tấm lệnh bài, chậm rãi bỏ vào ngực
Ánh mắt đã đục ngầu của Trương Ngọc Sâm liền sáng lên, môi run run, không phát ra âm thanh, sau đó chút ánh sáng trong mắt chậm rãi tối đi, bàn tay túm Chu Tử Thư rốt cuộc không còn sức, mềm nhũn thõng xuống, sau đó liền vẹo đầu tắt thở, Trương Thành Lĩnh khóc thét lên kinh thiên động địa, liên tục gọi cha, vị phụ nhân kia cũng không kém hơn là bao, ngồi bên cạnh Trương Ngọc Sâm như người mất hồn. Chu Tử Thư tự động cùng A Tương và lão Lý đứng sang một bên. A Tương đôi mắt to xoay một vòng, nhẹ giọng hỏi:
- "Chủ nhân nhà ta nói ngươi lợi hại, ta còn không nhìn ra. Ngươi là môn nào phái nào? Tên là gì?"
Chu Tử Thư ra vẻ nho nhã nói:
- "Bất tài Chu... Chu Nhứ, không môn không phái, chẳng qua là một cô hồn dã quỷ, lưu lạc giang hồ thôi, còn chưa thỉnh giáo cô nương xưng hô thế nào?"
A Tương đánh giá y trên dưới một phen, lắc đầu nói:
- "Nếu không nhìn khuôn mặt như quỷ bệnh lao của ngươi, khí phái nói chuyện này quả thật như một hồi sự, ta tên Cố Tương."
Nàng chưa từng nghe nói trên giang hồ có nhân vật họ Chu tên Nhứ này, vả lại bèo nước gặp nhau, biết không có nhiều lời thật như vậy, cũng chẳng cho là thật, chẳng thèm để ý, tiến lên hai bước, vỗ vai Trương Thành Lĩnh nói:
- "Ta nói, người cũng chết rồi, ngươi an táng hắn đi, còn người đuổi theo các ngươi không?"
Trương Thành Lĩnh còn ghi hận nàng vừa nãy nói năng lỗ mãng không lựa lời, khẽ hừ một tiếng, trừng nàng một cái. Hiện giờ nó một bầu bi phẫn không đường phát tiết, trước mặt còn có nha đầu thối chẳng ra gì như vậy, trong lòng không nhịn được âm thầm trút hết lửa giận lên nàng, cứ như thể là nàng hại chết người vậy.
Cố Tương nhướng mày xinh đẹp, công phu tuy cao nhưng dù sao cũng chưa lớn tuổi, vốn đã có chút tà khí trong tà, nào chịu được thiếu niên hết lần này đến lần khác giận lây người vô tội, vung chưởng định đánh, bất ngờ bị Chu Tử Thư bên cạnh túm cổ tay.
Cố Tương chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng dính cổ tay mình, không hề đau, cũng không hề cảm thấy người nọ dùng bao nhiêu sức lực, thế nhưng giơ tay không hạ xuống được, hất cũng chẳng ra, khó nhịn được kinh ngạc thoáng nhìn nam nhân xanh xao vàng vọt như quỷ bệnh lao này, thầm nghĩ:
- "Thứ đồ như vậy, chủ nhân đánh giá cao hắn, không ngờ cũng có chút năng lực, không nhìn ra nông sâu, nếu động thủ thật, chỉ sợ ta chẳng được lợi."
Trong lòng đổi ý, nàng xem thời cơ cực nhanh, biết trọng lượng của mình, lập tức nghe lời phải thu tay về mím môi nhìn Chu Tử Thư nói:
- "Nể mặt ngươi vậy."
Sau đó lại chuyển hướng sang Trương Thành Lĩnh, mắng
- "Ranh con ngươi nhìn cho rõ, cô nãi nãi chỉ là đi ngang qua, thấy các ngươi đáng thương nên thuận tiện cứu, đừng làm như cô nãi nãi ta giết cả nhà các ngươi, ngươi mà có giỏi thì nên tìm kẻ thù kia báo thù. Thấy ngươi dáng vẻ hùng hổ, trừ ôm người chết khóc lóc thì cũng chỉ bắt nạt cô nãi nãi tốt tính, khoan nhượng ngươi, giỏi lắm!"
Nha đầu A Tương người thì thông minh nhưng lời nói ra thật sự không dễ nghe, Chu Tử Thư nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Ôn Khách Hành vẻ ngoài phong nhã, nói chuyện nhẹ nhàng, thơ văn hoa mỹ mà sao lại có thể dưỡng ra một nha đầu ăn nói cộc cằn, tính tình dở dở ương ương như vậy
Chu Tử Thư bất đắc dĩ, mới định khuyên đôi câu, không ngờ Trương Thành Lĩnh nghe vậy lại sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên quay người ra sức lau khô nước mắt, quỳ dưới đất dập đầu "bịch bịch" ra tiếng, khấu đầu hai cái với Cố Tương, nhỏ giọng nói:
- "Vị cô nương này giáo huấn phải lắm, đã đắc tội."
Nó cắn răng quá chặt, kéo căng khuôn mặt thiếu niên kia ra một đường nét hơi sắc bén, Cố Tương ngược lại sửng sốt, lui về non nửa bước, chớp đôi mắt to như hạt hạnh:
- "Ta... Ta không hề bảo ngươi dập đầu cho ta, ngươi, ngươi mau mau đứng lên đi."
Chu Tử Thư nhìn nó, ngập ngừng nói:
- "Trước đem Trương chưởng môn đi an táng đi, tốt xấu gì ta cũng được ông ấy nhờ, đưa các ngươi một đoạn, lát nữa nếu không vội lên đường thì cứ nghỉ lại đây, cho ta biết chuyện ra làm sao luôn."
Trương Thành Lĩnh đáp khẽ, Chu Tử Thư giúp nó tìm một nơi phía sau ngôi miếu hoang, an táng Trương Ngọc Sâm, Cố Tương vẫn ở bên nhìn, cuối cùng đại khái cũng có cảm xúc, chạy ra vót một khúc gỗ đem vào, rút một thanh chủy thủ từ bên hông, thoáng chốc vót ra cái bia giản đơn, lại khắc mấy chữ "Trương gia chi mộ - Trương Ngọc Sâm" trên miếng mộc bài nọ, khắc xong còn tự mình quan sát một chút, đại khái cảm thấy rất vừa lòng
Trương Thành Lĩnh cùng phụ nhân quỳ xuống dập đầu ba cái liền, cố gắng ngừng khóc, sau đó thẳng lưng đứng dậy
- "Ta họ Trương, tên là Trương Thành Lĩnh, đây là nương của ta"
Nó ngồi xuống cạnh phụ nhân, trên khuôn mặt đen sì màu gì cũng có, song cho dù quần áo đã bị xé rách bươm, vẫn có thể thấy rõ màu lót của gấm, không phải nhà bình dân bách tính mặc được
- "Chu..."
Nó ngừng lại, không biết nên xưng hô nam nhân sa sút dáng vẻ như ăn mày này thế nào.
- "Gọi thúc là được" Chu Tử Thư mặt dày vô sỉ nói.
Trương Thành Lĩnh nặn ra nụ cười, không được thành công lắm, lại cúi đầu, nó vừa cúi đầu như vậy, tầm mắt nhìn đến nền ngôi miếu hoang đầy rẫy bụi bặm và cỏ tranh, trong lòng ngỡ ngàng, có một nháy mắt không biết đêm nay là đêm nào, một đêm biến cố quá lớn, làm tâm trí nó còn chưa thể đuổi kịp tiến triển của tình thế
Cố Tương sửng sốt, buột miệng nói:
- "Ngươi là con trai Trương Ngọc Sâm? Cha ngươi chính là Nam Hà trang chủ Trương đại hiệp?""
Biểu cảm khó lòng tin tưởng trên mặt không che giấu chút nào, trắng trợn biểu đạt nghi hoặc
- "Sao Trương Ngọc Sâm lại có một đứa con phế vật như ngươi".
Trương Thành Lĩnh hiển nhiên liếc thấy biểu cảm của nàng, đầu càng cúi thấp, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, co lại hai bên người
Cố Tương nhìn Trương Thành Lĩnh mấy lượt từ trên xuống, sau đó nói:
- "Ta lại không nhìn ra, thất kính thất kính."
Nói xong liền ào ào hỏi tới tấp như đổ đậu:
- "Cha ngươi như là có chút danh khí nhỉ... Bọn ta hôm trước đến cũng đã nghe nói, nghe đâu lúc trẻ rất có bổn sự, mấy năm nay gia nghiệp lớn, liền định cư tại đây như nửa ẩn lui, chẳng xen vào chuyện gì, trong trang còn có không ít môn khách võ công không tồi, cũng chẳng ai muốn đi kiếm chuyện với họ. Lão tử như vậy, người nào lại nửa đêm truy sát nhi tử?"
Trong giọng điệu có sự khinh mạn khi việc không liên quan đến mình, phụ bên cạnh bất mãn nói:
- "Phu quân ta chính là đại thiện nhân, đại hiệp khách bậc nhất, trạch tâm nhân hậu, trượng nghĩa cực kỳ, có người gặp khốn đốn đến tìm, bất kể quen biết hay không, đều trọng nghĩa khinh tài ra tay tương trợ..."
Cố Tương cười nhạo, âm dương quái khí nói:
- "Được rồi đại nương, chúng ta đều biết tiểu tử này có ông già tốt có năng lực, đại hiệp đại anh hùng thì thế nào, không phải nửa đêm bị người ta đuổi chém như thường..."
Trương Ngọc Sâm kia mới năm mươi tuổi, nói một tiếng đức cao vọng trọng cũng coi như danh đúng thật, thời trẻ cưới vợ sinh con liền ít hoạt động trên giang hồ, nhưng nếu có võ lâm thịnh điển, bình thường vẫn phải mời để tỏ lòng kính trọng. Chu Tử Thư cảm thấy dù sao người chết làm đầu, A Tương có thể là vô tâm, nhưng cũng quá thiếu tôn trọng, liền ngắt lời nàng hỏi:
- "Kẻ vừa rồi truy sát các ngươi là ai?"
Trương Thành Lĩnh trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
- "Là người của Độc Hạt"
- "Ngươi nói ai?"
- "Ngươi nói ai?"
Chu Tử Thư và Cố Tương gần như hai miệng một lời, Chu Tử Thư nhíu mày, Cố Tương thì vẻ mặt kinh ngạc cổ quái
Trương Thành Lĩnh ngắt từng chữ:
- "Là Độc Hạt, ta chính tai nghe thấy cha ta nói như vậy..."
Nó bỗng nhiên hít sâu một hơi, giống như nhớ đến điều gì, minh bạch điều gì, máu tươi, khói lửa, kêu thảm cả buổi tối đều hiện lên trước mắt, nó run rẩy, sắc mặt tái xanh, toàn thân co giật, nói cũng không nổi.
Cố Tương giật thót, chỉ nó nói:
- "Chẳng lẽ cậu ta bị động kinh?"
Chu Tử Thư sắc mặt ngưng trọng nhìn Trương Thành Lĩnh một cái, sau đó mặc kệ quay ra nhìn phụ nhân hỏi
- "Trương phu nhân, Trương đại hiệp bị người nào ám toán sao?"
Phụ nhân vừa ôm Trương Thành Lĩnh vừa khóc, nước mắt nước mũi hồi lâu, mới xem như nói rõ sự tình - nửa đêm hôm nay, hậu viện Trương gia đột nhiên bốc cháy, sau đó một đám hắc y nhân không biết từ đâu đến, như ác quỷ từ trên trời giáng xuống.
Đáng sợ nhất là, những "cao thủ" ngày thường hơi có gió thổi cỏ lay đều có thể kinh động ấy lại không một ai dậy được, chẳng biết đã đi từ khi nào.
Chỉ có lão Lý đây, năm năm trước đến ven sông Tô Châu thỉnh thoảng đưa đò, vẫn âm thầm bảo vệ Trương gia, lại không chịu vào trang - theo cách nói của lão thì ăn cơm Trương gia là môn khách đả thủ bị người nuôi, lão không muốn làm việc này, lão là đến báo ân. Cũng may có như vậy, mới miễn cưỡng giữ lại cho Trương gia một huyết mạch
Hồi lâu, Chu Tử Thư mới thở dài quay qua nhìn lão Lý nói:
- "Vị Lý huynh này, quả nhiên là dị nhân trong chốn phong trần, thất lễ, thất lễ"
Đến nửa đêm, Chu Tử Thư không ngủ được, lại nghe thấy A Tương nhắc đến vị chủ nhân thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia của nàng, hắn rất tò mò vì sao Ôn Khách Hành không đến mà chỉ có mỗi Cố Tương xuất hiện ở đây, liền mở miệng hỏi:
- "Vị huynh đài trên tửu lâu hôm nay không đi cùng cô sao?"
Cố Tương ngẩn ra, trước hỏi:
- "Sao ngươi lại nghĩ sẽ Chủ nhân đi cùng ta?"
Sau đó lại gật đầu nói:
- "Đúng rồi, ngươi nghe thấy bọn ta nói chuyện đúng không, ta nói lúc ta hỏi ngươi vấn đề kia, sao ngươi đáp y hệt chủ nhân nhà ta chứ."
Nàng bĩu môi, hết sức khinh thường hành vi gian dối kiểu này
Chu Tử Thư cười nói:
- "Phải, nhưng chủ nhân nhà cô lẽ nào không đến sao?"
Cố Tương ngồi trên hương án hai chân không chạm đất đung đưa qua lại, nghiêng đầu, thoạt nhìn hết sức ngây thơ đáng yêu, thấy hỏi thì hơi cúi tầm mắt, nhún vai:
- "Người không rảnh, ta xuất hiện ở đây cũng chỉ là tình cờ mà thôi, Người sai ta đi xếp hàng mua hạt Ốc Long cho người, ta đi ngang qua đây, thấy cách thời điểm mở bán cũng còn sớm, vậy nên mới sẵn tiện giúp các ngươi một tay, chỉ thế thôi"
Chu Tử Thư nghe thấy vậy liền nghi hoặc nhìn nàng, không phải Lão Ôn kiếp trước sau khi nhìn thấy Lưu Vân Cửu Cung Bộ của hắn thì bắt đầu dính lấy hắn sam, vậy mà sao kiếp này lại thành ra như vậy rồi??? Nhẽ nào hắn lại làm thiếu bước nào sao? Sao Lão Ôn lại không thèm để ý đến hắn?
Cố Tương khịt mũi, trừng hắn một cái mắng:
- "Ngươi nhìn ta làm gì? Nhẽ nào cô nãi nãi xinh quá nên ngươi thích rồi? Mà không đúng, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã nhìn chằm chằm chủ nhân ta như hổ đói, lẽ nào ngươi thích người rồi? Nếu mà như vậy, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn dám đến gần chủ nhân ta, ta bảo đảm sẽ không khách khí với ngươi"
Cố Tương giống như con thú nhỏ nhe răng đe doạ hắn. Bị nói toạc ra tâm tư như vậy, Chu Tử Thư ít nhiều cũng có chút xấu hổ xoa xoa mũi, nhưng tuyệt nhiên lại không để lời đe doạ của nàng trong lòng. Cố Tương sau khi tặng cho hắn một cái liềm cháy mặt thì quay ra nhìn sắc trời một cái, sau đó liền phủi mông đứng lên, nói:
- "Ta phải đi đây, nếu không không mua được mất, lão bệnh quỷ, sau này không mong gặp lại"
Nói xong, nàng phi thân ra ngoài, biến mất, để cho Chu Tử Thư cười khổ một tiếng, hắn quay lại nhìn hai mẹ con Trương Thành Lĩnh một cái, tính toán xem có nên quẳng lại hai mẹ con họ hay không, nhưng rồi hắn nghĩ lại, hắn dù sao cũng phải đến thành Lạc Dương bởi Anh hùng Đại hội sắp diễn ra, Ôn Khách Hành nhất định cũng sẽ có mặt ở đó, tiện tay xách hai mẹ con nhà này đến đấy cũng không sao, dù gì thì kiếp trước, Ôn Khách Hành cũng khá là thương thằng nhóc con này, xách đến trước mặt y để y định đoạt cũng xem như là một chủ ý không tồi. Nghĩ xong, hắn liền cuộn người nằm trên manh chiếu nhìn ra bầu trời đang dần sáng khẽ nhủ thầm: Lão Ôn, đệ lần này đừng mong bỏ lại ta!
Cảm ơn đã ghé đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com