Hồi 1: Chương 14: Hồi Cung
Đêm cuối cùng,
chính thức diễn ra.
Áo Tư Tạp ngồi ở đầu mũi thuyền, trầm tư ngắm nhìn từng đèn hoa lênh đênh trên mặt nước.
Trông giống mất hồn thế thôi, chứ thật ra hắn đang nghĩ sao đám đệ đệ sang vậy, thuê hẳn con thuyền lớn như thuyền hoa, đủ chỗ cho tận mười người ngồi thoải mái.
Đuôi thuyền bị đôi tình lữ chiếm cứ, giữa thuyền thì mấy đứa còn lại ngồi nghịch nước, nháo nhào cả lên.
". . .Ào. . ."
Thở dài, ban nãy trước khi ra khỏi tửu điếm đứa nào cũng tân trang lộng lẫy. Vừa lên thuyền bơi ra giữa dòng thì kéo nhau nghịch nước, Duẫn Hạo Vũ nhìn nó hiền hiền, vậy mà cầm hẳn cái chậu múc nước tạt người khác.
Khiếp, gió đêm thổi đủ lạnh chết rồi, y phục còn ướt nhẹp nữa, đám em đáng đấm, giờ phải ngồi múc nước trong thuyền ra, đáng lắm.
Phó Tư Siêu nhăn mũi, căm phẫn gào: "Đứa nào bày ra trò này vậy!"
Trương Đằng đang hì hục múc nước đổ ra ngoài, bất lực nói: "Giờ biết có ích gì, lo làm đi kìa, thuyền mà nặng quá chìm là toang cả lũ."
Ở đuôi thuyền, Trương Gia Nguyên dựa vào người Châu Kha Vũ, miệng nhỏ hơi chu ra, đáng thương hỏi: "Kha Vũ, ta lạnh lắm, huynh có lạnh không? Để Nguyên nhi ôm huynh cho huynh hết lạnh."
"Kha Vũ không lạnh, Nguyên nhi lạnh thì ôm sát một chút."- Dứt lời liền vòng tay kéo người sâu vào lòng hơn.
Lâm Mặc bày ra vẻ muốn nôn nhìn hai đứa nó dính nhau không chừa ra kẽ hở.
Đứng dậy định chuyển chỗ còn nước để múc, ai ngờ đường huyết tuột nhanh, Lâm Mặc từ trên thuyền ngã xuống dòng sông.
"Lâm Mặc!"
Ngay lập tức mọi người nhảy xuống nước, vươn tay muốn chụp lấy người. Kết quả Lâm Mặc mất ý thức bị đẩy ra xa chỗ khác, cả sáu không ai bắt lại kịp.
Lúc thấy tất cả người trên con thuyền xa hoa đều rơi xuống nước, kẻ tham gia lẫn kẻ bán hàng đều được phen kinh hồn bạt vía. Nhận ra có người bị mất tích, ai nấy cũng phụ tìm xung quanh, nhưng vẫn là không thấy Lâm Mặc đâu.
Trương Gia Nguyên ôm chặt Châu Kha Vũ khóc đến tê tâm phế liệt.
Không ai trong số họ bình tĩnh được nữa, ngoại trừ Áo Tư Tạp.
Hắn hồi tưởng khoảng thời gian Lâm Mặc rơi xuống nước, khi ấy đột nhiên gió thổi mạnh hơn, từ hướng Đông sang Tây. Vì thế rất có khả năng Lâm Mặc đã bị trôi về đằng Tây con sông.
Hy vọng sẽ có người nhìn thấy mà cứu được đệ ấy, từ lúc Lâm Mặc mất tích đã trôi qua một khắc rồi, nếu chẳng ai cứu...
Áo Tư Tạp không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, chỉ cần còn chút hy vọng, dù nhỏ bao nhiêu hắn nhất định vẫn phải tìm ra đệ đệ.
"Kha Vũ, đệ phụ ta chèo thuyền về hướng Tây."
.
.
.
Chỗ này cũng khá náo nhiệt người, Áo Tư Tạp thở phào trong lòng, hẳn Lâm Mặc giờ đang ở trên thuyền nào cũng nên.
Trương Đằng quan sát khắp nơi cố tìm hình bóng quen thuộc, lướt qua chiếc thuyền xa hoa không kém họ, vô tình thấy được Lâm Mặc đang bất tỉnh nằm trên đó.
"Đằng kia! Lâm Mặc đang ở đấy!"
Lúc thuyền họ đến sát bên thuyền kia, một nam nhân diện lam y trên thuyền nhìn họ, nhẹ nhàng hỏi: "Các vị là bằng hữu của vị kia?"
"Đúng vậy, đa tạ các hạ đã giúp đỡ đệ đệ ta."- Áo Tư Tạp trông không có gì, nhưng thiên mới biết tâm tình hắn đang kích động cỡ nào.
Lam y nhân cúi người bế Lâm Mặc bất tỉnh lên, cẩn thận trao vào lòng Trương Đằng.
"Sức khỏe người này rất yếu, cần tịnh dưỡng nhiều hơn."
Hai bên khách khí vài câu xong thì cũng tách ra. Lam y nhân đứng nhìn theo bóng thuyền xa dần, tay miết nhẹ môi chính mình, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Lâm Mặc sao?.."
"Công tử, ngài có muốn đi theo con thuyền kia không?"
"Không cần, tiếp tục trở về Lưu gia."
* * *
Lâm Mặc tỉnh lại, chưa kịp hỏi chuyện gì đã bị đám đệ đệ, ca ca ôm đến nghẹt thở.
Vươn tay vò mái đầu Lâm Mặc, Áo Tư Tạp lại trở về đầu thuyền ngồi, vô thức nhớ tới Hồ Diệp Thao.
Không biết em có đang ngắm nhìn khung cảnh này?
Giang sơn lớn như thế, chỉ vì thiếu đi em mà trở nên vô nghĩa.
Hồ Diệp Thao, sự xuất hiện của em khiến cho Áo Tư Tạp đảo điên, quên mất đâu là hạnh phúc, đâu là vui vẻ.
"Tư Tạp!"
Kinh ngạc tìm kiếm hướng giọng nói phát ra, hắn không thấy ai cả. Chẳng lẽ đây là ảo giác do hắn quá nhớ y?
Tự cười chính mình,
hắn trông ngốc thật.
Ở đuôi thuyền, Trương Gia Nguyên tựa người vào Châu Kha Vũ, buồn bã nói: "Đại ca nãy giờ cứ như mất hồn.."
"Quên một người không phải dễ, em nên cho Đại ca thời gian từ từ buông bỏ."
Hắn thấy Đại ca cứ trầm tư như thế, ánh mắt dần trở nên xa xăm, tâm trí cũng phiêu bạt theo dòng suy tư.
Nếu một ngày nào đó, nhỡ như y rời bỏ hắn, có phải hắn sẽ như Đại ca? Hay kinh khủng hơn là lật cả thế gian tìm bằng được người?
Trương Gia Nguyên không biết, hắn lẫn Đại ca đều lần đầu sa vào ái tình, trước giờ chưa từng cùng nhau nói về chuyện này.
Kẻ khác thường nói cách yêu của Đế vương rất vô tình, nhưng hắn từ bé đến lớn đều do Đại ca chăm sóc, biết rõ Đại ca rất ôn nhu trong từng tiểu tiết. Có thể vì mong muốn bâng quơ của hắn mà không ngừng tìm bằng được.
Nhưng Trương Gia Nguyên không giống Đại ca, hắn ngang ngược và bất tuân, sẵn sàng bỏ mặc lời của những người xung quanh, tự tiện làm theo ý mình. Như con ngựa hoang chỉ nghe theo người nắm được dây cương của nó.
Trong lúc vu vơ, hắn đã hỏi: "Sau này huynh có rời khỏi ta không?"
Châu Kha Vũ chẳng chút do dự hôn lên mái tóc hơi ướt của hắn, nói: "Sẽ không bao giờ."
Đưa tay kéo mặt y xoay lại nhìn mình, hắn e dè hôn lên môi y, cái lưỡi nhỏ ngốc nghếch liếm quanh bờ môi mềm mại rồi rời đi.
Tai Trương Gia Nguyên đỏ như máu,
Châu Kha Vũ thì ngơ ngác chưa rời khỏi nụ hôn ban nãy.
Và không biết xui xẻo cỡ nào, người duy nhất thấy được cảnh đó lại là Lâm Mặc.
Đêm hội cuối cùng,
mỗi người đều bận theo đuổi tâm tình riêng.
Nhìn qua có vẻ chẳng ai trò chuyện với ai, nhưng người trong cuộc mới hiểu,
chỉ cần họ được bên nhau, được nhìn những người mình yêu thương vẫn còn trong tầm mắt,
đó đã là sợi dây gắn kết bền chặt nhất giữa thế gian này.
* * *
"Chuẩn bị đủ hành lý chưa?"- Áo Tư Tạp chẹp miệng bởi đống đồ chất cao như núi của đám đệ đệ. Biết là trốn cung một tháng trời, nhưng nhìn xem khác gì chuyển luôn nơi ở không?
Trương Gia Nguyên đối diện Áo Tư Tạp, nhỏ giọng hỏi: "Huynh xử lý tới đâu rồi?"
"Đệ yên tâm, ta đã phái người điều tra rõ ràng, ngày mai lên triều lập tức chuẩn tội."- Hắn híp mắt cười, giở giọng trêu chọc: "Công bằng của đệ tức, ta làm sao giải quyết chậm trễ được."
Y bày ra vẻ giận dỗi chạy đến chỗ Châu Kha Vũ đang phụ Lâm Mặc đem đồ xuống.
Trương Đằng đứng cạnh Áo Tư Tạp, trầm mặc nói: "Ngày mai cống phẩm giao hảo bên Tiêu Lịch sẽ được đưa tới. Trong số đấy có nhị hoàng tử của Tây Đế, thiên hạ lan truyền nhan sắc người này cực kì câu hồn, đệ cẩn thận một chút. Trương Hân Nghiêu không dễ đối phó đâu."
"Biểu ca, ca nghĩ đệ là ai?"- Hắn lộ ra cái nhếch miệng khinh thường, đôi mắt ngập tràn sát ý, tiếp tục: "Nhị hoàng tử kia, đệ muốn xem hắn ta sẽ làm được gì."
Thấy Lâm Mặc và Duẫn Hạo Vũ đã thuê xe ngựa trở về, hai người liền điều chỉnh sắc mặt. Trương Đằng lại là Đằng ca che chở đệ đệ, Áo Tư Tạp lại là Đại ca nuông chiều đệ đệ, hệt như hai người ban nãy chưa từng tồn tại.
Hành lý đã gom lại đủ trước cửa tửu điếm, mọi người bắt tay vào phụ nhau chất đồ lên xe. Ngoài Áo Tư Tạp đi mình không đến và Châu Kha Vũ chẳng mang theo gì, năm người còn lại đồ chất đầy hai chiếc xe ngựa loại lớn mới xong.
Áo Tư Tạp cảm thấy có chút mệt tâm.
Sau đó lại phải đi thuê thêm một chiếc loại vừa. Loay hoay cả buổi mới đâu vào đấy.
Châu Kha Vũ và Trương Đằng giữ ngựa hai xe hành lý, Áo Tư Tạp thì giữ ngựa ở xe mấy đứa đệ đệ. Ba chiếc lần lượt rời khỏi tửu điếm, hướng nơi lộng lẫy nhất Tư Thành mà đến.
Một tháng vui chơi đã đủ,
đến lúc trở về hoàng cung,
tiếp tục trọng trách cần làm.
Ngay trong đêm, khi lễ hội lớn nhất vừa kết thúc, họ liền thu dọn mọi thứ rời đi, nhanh như lúc đến, chẳng lưu lại bất cứ gì chứng minh họ từng đến đây.
Chỉ là lúc chiếc xe Phó Tư Siêu ngồi dần khuất bóng, dáng bạch y nhân từ tửu điếm đứng ở nơi không ai hay biết nhìn theo, khẽ cười.
Tìm được rồi.
Tiến vào hoàng cung đã là giữa giờ Dần, ai cũng mệt mỏi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Nói ra thật quái lạ, hậu cung của Đông Đế không một bóng người. Tất cả vị trí dành cho phi tần đều được xây dựng thành chỗ riêng của những đệ đệ Đông Đế. Thần tử nhiều lần kháng nghị, phản đối nhưng vô ích. Mãi rồi cũng thấy quen, đối với họ giờ đã thành chuyện bình thường.
Từ cửa hậu cung đi vào, điện đầu tiên bên trái là của Lâm Mặc, bên phải của Phó Tư Siêu.
Đi vào sâu thêm chút thì đến điện trái Duẫn Hạo Vũ, điện phải Trương Gia Nguyên.
Ở cuối đường là điện của Áo Tư Tạp, cũng là điện lớn nhất trong hậu cung.
Riêng Trương Đằng vì phải thường chạy đi chạy về giữa Trương phủ và hoàng cung, nên chọn ở cùng Lâm Mặc cho đỡ tốn thêm chỗ. Vì thế Áo Tư Tạp đã cho xây điện Lâm Mặc lớn hơn so với ba đệ đệ còn lại.
Vốn định để Châu Kha Vũ ở cùng Trương Đằng và Lâm Mặc, nào ngờ chưa kịp nói gì Trương Gia Nguyên đã dùng cái lý do: sớm muộn đệ cũng gả cho Kha Vũ.
Thành công chống lại ngăn cản của các huynh đệ, hiên ngang kéo Châu Kha Vũ về điện của mình.
"Đại ca, huynh dạy nó kiểu gì vậy?"
"Nó có dính ta đâu. Chẳng phải ngày nào cũng đu theo mấy đệ à?"
Thấy không khí lại có nguy cơ lao vào đấm nhau, Duẫn Hạo Vũ bất lực khuyên ngăn: "Trời sắp sáng rồi, các huynh về điện nghỉ ngơi đi, còn lên triều nữa."
chứ đệ và Nguyên ca thì ngủ thoải mái.
câu trên là sợ bị gõ đầu nên Duẫn Hạo Vũ không dám nói ra.
Ngày mai lên triều, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rời khỏi những ngày vô tư nghịch ngợm, chúng ta lại tiếp tục tranh giành mạng sống chốn hoàng cung.
Là hạnh phúc trong bể châu báu,
hay bất hạnh giữa những mưu đồ?
.
.
.
.
.
-Hết hồi 1 chương 14-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com