Chuyện quá khứ, xin hãy để em quên đi
"Em sẽ luôn bảo vệ anh chứ?"
"Em sẽ luôn bảo vệ anh, em hứa."
Mùa xuân năm đó có hai thiếu niên thắp lên cây pháo bông đẹp đẽ, đứng trên sân thượng cùng nhau đón năm mới sang. Khuôn mặt thiếu niên dịu dàng, trong đôi mắt như nhen nhóm một ngọn lửa. Họ nhìn về phía đối phương, tựa như muốn thiêu đốt người đối diện trong ánh mắt. Và rồi, họ trao nhau nụ hôn đầu.
Nụ hôn đầu ngớ ngẩn nhưng nóng rực, đem theo tình cảm tha thiết và xuyến xao của hai chàng trai trẻ. Từng bông pháo nổ trên bầu trời đen trông như những đóa hoa kiều diễm. Tình yêu thời niên thiếu cứ như vậy mà nở rộ, khoe sắc trong màn đêm dài bất tận.
Vậy mà sau hôm đó, Tiểu Cửu lại bỏ hắn đi mất không một lời từ biết. Patrick nhớ rằng hắn đã lái xe như điên tới sân bay, để rồi không thể đuổi kịp người ấy. Lồng ngực hắn đau đớn như bị ai cướp mất trái tim đi vậy. Hắn chỉ đờ đẫn, lặng lẽ ngồi ở đó từ sáng đến đêm, thầm mong tất cả chỉ là mộng ảo, thầm mong người hắn yêu sẽ quay trở về.
Patrick lúc đó tự trách bản thân quá ngây thơ. Hắn biết Tiểu Cửu đột nhiên xuất ngoại là có nguyên do, nhưng vẫn chưa thể hiểu lý do sâu xa trong đó là gì. Trong suốt một năm đầu tiên Tiểu Cửu đi, hắn nhắn tin với anh, tìm cách liên lạc với anh đều không nhận được lời hồi đáp. Sau đó, hắn bỏ cuộc. Hắn thừa nhận một năm đầy đau đớn và bẽ bàng đó, đem vết thương lòng đi kiếm một người khác để chữa lành.
Lần đầu tiên hắn gặp Châu Kha Vũ là vào năm cuối đại học, hắn đi thực tập ở công ty của anh. Anh ấy lúc đó còn trẻ như vậy mà đã làm giám đốc, tiền đồ vô cùng rộng mở. Nhưng hắn bị thu hút bởi nét u buồn trong mắt anh, cảm giác có gì đó rất giống hắn. Lần đầu tiên hắn tìm hiểu một người đàn ông khác trong vòng ba năm chờ đợi Tiểu Cửu, không ngờ lại gặp được một người có quá khứ giống hắn đến vậy. Hai người tâm sự, chuyện trò rồi dần dần hẹn hò với nhau. Nói là hẹn hò, nhưng thực ra cũng không hẳn. Nếu nắm tay cũng gọi là hẹn hò thì hắn đã hẹn hò cả trăm lần trong đời rồi. Hắn và Châu Kha Vũ chỉ đơn giản có một đoạn quan hệ mập mờ rồi chấm dứt không cần lý do mà thôi.
Tiểu Cửu như cái rằm găm chặt vào trái tim hắn, anh dường như biến mất khỏi cõi đời này. Hắn dần dần cũng nhận ra có điểm bất thường, nhưng cho người điều tra lại không tìm được thông tin gì hết. Đề rồi một ngày nhận được tin anh đã chết từ ba năm trước, tận mắt nhìn thấy giấy báo tử, hắn mới dám tin. Đêm đó hắn đã uống bao nhiêu, hắn không biết. Hắn chỉ nhớ rằng đã uống rượu say rồi lái xe quá tốc độ. Lúc đó hắn chỉ mong mình chết đi cũng được, nếu có thể chết đi, hắn mong rằng kiếp sau không phải gặp lại Tiểu Cửu nữa. Bao đau đớn, yêu hận, thống khổ đều đến trong một giây phút sốc nổi hắn nhấn chân ga, để rồi đã khiến hắn phải hối hận suốt phần đời còn lại.
Đêm đó, hắn đâm phải cậu ấy, một chàng trai mới từ nước ngoài về, cũng là một vận động viên bơi rất ưu tú. Cậu ấy gặp chấn thương ở tay phải, khiến cậu vĩnh viễn không thể bơi lội được nữa. Hắn cũng phải khâu vài mũi trên trán, nhưng vẫn gượng dậy ngồi bên giường bệnh của cậu ấy cả đêm. Mãi đến gần sáng khi người nhà cậu ấy tới, hắn mới trở về phòng.
Patrick hiểu rằng hắn đã không thể quay lại được quá khứ nữa, nhưng thiếu niên đó đã bị hắn hại, hủy hoại cả tương lai. Nếu có thể trả giá, hắn cũng xin chấp nhận trả giá cho lỗi lầm mình gây ra.
Người thân hắn đều ở nước ngoài, lúc đó hắn thật sự không biết dựa vào ai, đành nhờ Châu Kha Vũ giúp hắn mang đến mấy thứ đồ dùng cá nhân. Châu Kha Vũ tỏ ý muốn giúp hắn dàn xếp với gia đình thiếu niên kia, nhưng hắn đã từ chối. Hắn muốn có thể bù đắp một phần nào đó cho cậu ấy, kể cả cậu ấy muốn kiện hắn, hắn cũng chấp nhận đứng sau song sắt sám hối. Hắn luôn tìm cơ hội để nói lời xin lỗi, nhưng xin lỗi thì được gì cơ chứ? Có những vết thương chẳng thể nào chữa lành, chỉ có thể xoa dịu đi phần nào.
Trương Gia Nguyên cuối chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại lời xin lỗi của hắn, coi như là sự cự tuyệt. Sau khi biết Châu Kha Vũ là người yêu cũ của cậu, hắn đã biết bản thân xin lỗi cũng không thể dẹp hết chuyện này. Có thể cậu sẽ thêm hiểu lầm, nhưng hắn mong thời gian có thể xoa dịu đi tất cả nỗi đau. Chỉ cần Châu Kha Vũ vẫn còn yêu cậu, hai người vẫn còn cơ hội có được hạnh phúc.
Chỉ có hắn mới biết Châu Kha Vũ yêu Trương Gia Nguyên đến mức nào. Hồi trước lúc hai người cùng nhau dạo phố, anh thường không nhịn được mà mua bánh khoai môn. Hắn biết Châu Kha Vũ không hẳn là người hảo ngọt, nhưng anh đơn giản chỉ muốn mua mà thôi. Mua cho một người mà anh luôn giữ kín trong tim, người đấy đối với anh là mối tình đầu đầy yêu hận, chàng trai ấy không ai khác ngoài Trương Gia Nguyên.
Những ngày tháng sau khi ra viện mới là những ngày trống rỗng nhất trong cuộc đời hắn. Tiểu Cửu đã ra đi rồi, giờ ai cứu rỗi hắn đây. Hắn đã từng mơ tới ngày bọn họ tái hợp, giờ đã thật sự trở thành một giấc mơ hão huyền. Hắn ngồi ở nhà, thất thần từ sáng đến đêm như xác chết, nhưng hắn không dám uống rượu. Hắn thà tự mình gặm nhấm nỗi đau tê tâm liệt phế, cũng không muốn làm những chuyện tổn hại tới người khác lần nữa.
Hắn tìm lại được Tiểu Cửu thế nào chính là một cuộc hành trình rất dài, cũng rất gian nan đến mức hắn không muốn nhớ lại. Năm đó hắn không ngờ Tiều Cửu xuất ngoại bằng đường biển, rồi chuyến tàu đó bị chìm, người ta cứ nghĩ cậu đã chết. Thật may mắn, cậu được một ngư dân cứu sống và bị mất trí nhớ tạm thời. Sau 3 năm mất tích ở một đất nước xa lạ, cuối cùng Patrick cũng tìm thấy Tiểu Cửu rồi giúp anh từ từ điều trị và hồi phục trí nhớ.
Sau khi điều tra kỹ càng về gia đình Tiểu Cửu, trong lòng Patrick càng rét lạnh hơn. Anh trai cùng cha khác mẹ gây sức ép khắp nơi ép mẹ con Tiểu Cửu vỡ nợ, phải bỏ trốn ra nước ngoài, người cha thì bàng quan, thờ ơ không thèm cứu giúp.
Nhưng đó cũng là những chuyện từ rất lâu rất lâu rồi. Trong thời gian hôn mê sau vụ tai nạn giao thông, Patrick quá khứ tua lại trong đầu cậu như một thước phim quay chậm. Cuộc đời hắn vốn chính là một trò đùa nực cười đến không thể nực cười hơn được nữa.
Vào một buổi sáng cuối đông ảm đạm, tuyết rơi ngập trời, Patrick mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, ánh sáng xâm nhập vào khiến mắt hắn đau nhói. Hắn cố gắng chớp mắt thật nhiều, đến mức nước mắt như chực trào ra.
Y tá riêng ngồi bên cạnh phát hiện ra cử động của Patrick. Cô nhanh chóng gọi bác sĩ vào khám cho hắn. Hai người trao đổi gì đó về tình trạng của hắn, nhưng hắn không nghe thấy gì hết. Hắn nằm đó mơ màng đi vào giấc ngủ, thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi đến khi chiều tà, hắn mới tỉnh lại lần nữa. Hắn biết mình vừa ngủ một giấc ngủ dài. Điều đầu tiên hắn làm là ngồi dậy, vịn vào tường cố lê bước tới cửa. Hắn muốn được nhìn thấy Tiểu Cửu của hắn. Không biết anh ấy ở đâu rồi? Tiểu Cửu của hắn ở đâu rồi? Ai có thể trả lời cho hắn được không?
Nhưng hắn chẳng bước được quá ba bước liền khụy xuống, hắn không còn sức để đứng lên nữa. Hắn quá mệt mỏi và yếu đuối. Hắn không thể bảo vệ Tiểu Cửu, cho dù là quá khứ hay hiện tại, hắn vẫn không thể.
Patrick nằm trên nền đất lạnh lẽo, yếu ớt quận tròn người lại, hai tay ôm lấy đầu. Bác sĩ bảo hắn bị chấn động não và gãy tay phải, ông cũng nói rằng với một vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy, hắn chỉ bị thương có thế chính là một kỳ tích. Vậy mà hắn rõ hơn ai hết, trong giây phút sinh tử ấy chính Tiểu Cửu đã ôm chặt hắn vào lòng, bảo vệ cho hắn. Để rồi anh ấy có khả năng không thể tỉnh lại nữa.
Không được, tim hắn đau như bị ai bóp nghẹt lại, nếu Tiểu Cửu chết đi hắn phải sống thế nào đây? Nếu hắn không vững tâm lên, ai sẽ cứu Tiểu Cửu đây? Y tá vào phòng thấy hắn như vậy liền hoảng. Cô vội vã đỡ hắn dậy đặt lên xe lăn rồi đưa hắn đến phòng Tiểu Cửu.
Y tá chầm chậm đẩy hắn qua dãy hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, hắn nhìn thấy một người bước ra từ căn phòng đó, chính là Hồ Diệp Thao. Nhìn thấy Hồ Diệp Thao, hắn lại nghĩ tới người đã khiến Tiểu Cửu trở thành thế này. Nhất định là Oscar đã đâm hắn và Tiểu Cửu, không thể là ai khác, vậy mà Hồ Diệp Thao còn dám mặt dày tới thăm Tiểu Cửu sao? Trong mắt Patrick bỗng chốc nhuốm đầy thù hận, hắn siết chặt tay lại, hàm răng nghiến chặt. Oscar, nếu để tôi điều tra ra là anh, anh nhất định phải trả giá.
Tiều Cửu nằm đó, khuôn mặt xanh xao tiều tụy. Patrick chỉ biết gục đầu vào tay anh, từng dòng lệ chảy xuống làm ướt bàn tay của Tiểu Cửu. Lần đầu tiên trong đời hắn khẩn thiết van nài ai đó.
"Tiểu Cửu à, là em đây, Patrick của anh đây. Coi như em xin anh đấy, làm ơn hãy tỉnh dậy đi anh. Em sẽ luôn bảo vệ anh, em sẽ mãi mãi ở bên anh, sẽ không để anh rời xa em nữa."
Bao nhiêu đau đớn, hối hận, thống khổ tìm Tiểu Cửu ba năm, đến lúc người trở về lại không thể ở bên nhau đến răng long đầu bạc. Đời người vô thường, lại không thể đoán định được tương lai. Tại sao không thể ở bên người mình yêu nhiều hơn, chăm sóc người đó tốt hơn, để rồi đến lúc hối hận cũng đã muộn màng.
Bỗng có một người bước tới từ phía sau, nhẹ nhàng xoa lưng Patrick, vỗ về.
"Em đừng buồn quá. Tiểu Cửu rất mạnh mẽ, anh tin rằng em ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Phó Tư Siêu vừa bước vào phòng đã thấy Patrick tiều tụy ngồi đó, nước mắt lăn dài bên gò má. Tiểu Cửu là bạn học của em họ hắn còn Patrick là đàn em khóa dưới khá thân nên hắn biết mối quan hệ của hai người. Hắn cũng thăm dò được kha khá chuyện của Tiểu Cửu năm đó, hắn thật lòng thương Tiểu Cửu như em trai ruột vậy, nên khi đối mặt với chồng của Hồ Diệp Thao hắn không thể cho cậu ta sắc mặt tốt được.
Patrick quay mặt lại, hắn nhìn thấy Phó Tư Siêu liền yên tâm hơn hẳn. Phó Tư Siêu chỉ đơn giản yên lặng ở bên hắn, xoa lưng hắn, khiến tâm trạng hắn bình tĩnh lại. Patrick ngước lên nhìn Phó Tư Siêu, cất giọng, khàn khàn nói: "Em muốn trả thù."
Phó Tư Siêu xoa đầu hắn: "Em đã biết là ai chưa mà trả thù?"
"Chắc chắn là Oscar."
Phó Tư Siêu trầm ngâm suy nghĩ.
"Cũng chưa chắc. Trước hết em cứ điều tra đi xem thật sự là ai. Dạo này tình hình ở công ty loạn lắm, không thể loại trừ khả năng có người nhắm đến Oscar."
Trong lòng Patrick đã phát điên đến mức muốn trả thù ngay, nhưng vì lời khuyên của Phó Tư Siêu quá mức chí lí, hắn quyết định cho người điều tra trước. Hiện tại phải tập trung chăm sóc Tiểu Cửu trước đã, có gì rồi tính sau.
oOo
Phó Tư Siêu thành công an ủi Patrick, hắn bước xuống tầng lại thấy Hồ Diệp Thao đang ngồi đó khóc yên lặng rơi nước mắt. Nếu Oscar thực sự nhúng tay vào vụ này, hắn e rằng người cậu ta sợ phát hiện nhất không phải là Patrick mà chính là Hồ Diệp Thao.
Cho dù không quá ưa Oscar nhưng cậu ta cũng đối xử khá tốt với em hắn. Lâu dần, hắn đã tạm chấp nhận người em rể này. Cho dù vậy, những việc Oscar làm ra khiến hắn có phần e sợ cậu ta nhiều hơn. Cậu ta trước mặt Hồ Diệp Thao thì quá mức dịu dàng, nhưng sau lưng Hồ Diệp Thao thì lãnh khốc vô tình không ai sánh bằng. Nhìn cách cậu ta xử lý mẹ con Tiểu Cửu năm đó thật khiến người ta rét lạnh.
Hắn bước tới bên cạnh Hồ Diệp Thao, đem nó đi ăn. Cứ mỗi lần tâm trạng không tốt, hai người sẽ đi ăn, ăn xong sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hai người ngồi ở quán cháo đối diện cổng trường tiểu học, xong lại vào thăm trường tiểu học một chút. Đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên, lưu giữ những kỉ niệm thời thơ ấu vô lo vô nghĩ ấy. Giờ đây cứ mỗi khi hồi tưởng lại, trong lòng hắn không ngừng hoài niệm về một tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Ngờ đâu sau khi gặp được người ấy rồi lại mất đi, hắn mới biết cái gì gọi là thương nhớ cả đời.
Bất chợt hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, hình bóng quen thuộc ấy bước ra từ phòng giáo viên, bước vào tầm mắt hắn. Phó Tư Siêu nhìn chằm chằm người đàn ông đó, cố gắng xác định xem có phải anh không. Nhiều năm đã qua như vậy rồi anh vẫn chưa từng thay đổi. Giờ bắt hắn nhắm mắt hắn cũng có thể vẽ được anh, sao hắn lại nhìn nhầm được cơ chứ?
Nếu giờ hắn chạy ra ôm chầm lấy anh ấy thì sao? Thì chứng tỏ hắn chưa từng yêu anh ấy, coi như chuyện cũ của hai người chưa từng tồn tại, hắn và anh chỉ đơn giản là bạn bè không hơn không kém. Còn nếu hắn lạnh lùng với anh thì thế nào? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng đã quá mệt mỏi. Dường như mỗi đêm đều mơ về chuyến bay năm đó, rồi suy sụp khi ngỡ rằng anh sẽ không về nữa. Nên buông bỏ chuyện quá khứ đi thôi, giờ chỉ cần hắn quay đi, hắn sẽ không bao giờ phải đau thêm lần nữa.
Nhưng khi nhìn thấy bóng hình mình ngày đêm mong nhớ, Phó Tư Siêu vẫn không kìm lòng được sải bước về phía anh. Hắn bước đi trong tuyết, từng bông tuyết rơi xuống thấm ướt tóc hắn, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Ngô Vũ Hằng mở ô ra, tuyết rơi quá dày cộng thêm thị lực không tốt nên cậu không thấy rõ được người đối diện. Chỉ khi khuôn mặt Phó Tư Siêu gần kề trong gang tấc, cậu mới ngẩn người ra.
Ngô Vũ Hằng lúc đó rất muốn chạy, nếu chạy có thể thoát được ánh mắt Phó Tư Siêu đang ghim chặt vào cậu. Đã bảy nằm rồi, vậy mà khi nhìn vào trong đôi mắt Phó Tư Siêu, Ngô Vũ Hằng nhận ra tình cảm của Phó Tư Siêu chưa từng thay đổi. Dường như thời gian dừng lại tại giây phút hai người nhìn nhau không nói nên lời, cuối cùng vẫn là Phó Tư Siêu mở lời trước: "Đã lâu không gặp anh, Ngô Vũ Hằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com