Quãng thời gian tốt đẹp (1)
"Anh Tường, bao giờ anh về? Để em sắp xếp kế hoạch."
"Chắc tầm hai ngày, anh cũng chưa rõ." Chu Tường nghe điện thoại, cảm nhận khẩu khí giận dỗi ở đầu bên kia, không kiềm được ý cười trên mặt, "Nhớ anh rồi sao."
"Hỏi thừa, nếu đến cuối tuần mà anh vẫn chưa về nhà, em sẽ bay đến chỗ anh." Yến Minh Tu cầm chìa khóa xe, rời văn phòng chuẩn bị về nhà.
Chu Tường nghe tiếng ở bên kia, hỏi, "Em còn ở công ty à?"
"Vừa mới tan tầm, muốn nghe giọng anh ngay." Yến Minh Tu nói thêm, "Em muốn gặp anh."
Chu Tường mềm giọng: "Anh hứa mấy ngày nữa sẽ về mà, em nhanh nhanh về nhà nghỉ ngơi, nhớ phải ăn cơm chiều."
"Biết rồi."
Cúp điện thoại, Chu Tường nở một nụ cười ngọt ngào, thật ra hắn đã xuống sân bay thủ đô rồi, vừa mới xuống máy bay là Yến Minh Tu liền gọi điện thoại. Hắn giật thót, nghĩ rằng Yến Minh Tu biết được kế hoạch của mình. Vừa chụp ảnh ở Ý xong, hắn đã vội vã chạy về Bắc Kinh, còn mang theo một chai rượu ngon, đã hơn một tháng hắn không gặp Yến Minh Tu. Nghĩ đến tình cảnh khi hai người gặp nhau, tâm tình Chu Tường phấn khích không thôi.
Đang là giờ cao điểm kẹt xe nên khi hắn về nhà đã là tám giờ tối. Chu Tường lặng lẽ đút chìa khóa mở cửa vào nhà, thò đầu vào xem, phòng khách đèn đóm sáng trưng mà lại không có bóng người. Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh, dường như là từ TV.
Chu Tường cởi áo khoác, chuẩn bị rượu xong xuôi, hắn cười cười đi vào phòng ngủ, để tránh dọa Yến Minh Tu sợ, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân của Yến Minh Tu, dường như hơi chần chừ.
Chu Tường nhanh nhẹn nói: "Minh Tu, là anh đây."
Tiếng bước chân của Yến Minh Tu đột nhiên loạn lên, bỗng nhiên âm thanh trong phòng im bặt, y mở cửa phòng ra, kinh ngạc nhìn Chu Tường, biểu tình có chút hoảng loạn, "Tường, anh Tường, sao anh đã về rồi?"
Nụ cười của Chu Tường hơi cứng lại, vẻ hoang mang của Yến Minh Tu có chút bất thường. Hắn về nhà, điều đầu tiên muốn thấy là biểu tình mừng rỡ của Yến Minh Tu. Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, không nhịn được nhìn vào phòng, phát hiện TV đang tắt, lẽ nào âm thanh vừa rồi nghe được không phải từ TV, mà là...
Yến Minh Tu lập tức nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, oán trách nói: "Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn."
Chu Tường có chút xấu hổ, "Anh tưởng em vui mừng lắm, nào ngờ trông em căng thẳng thế." Hắn đùa giỡn nói tiếp: "Hay là em giấu người nào thật."
Yến Minh Tu nhận ly rượu vang đỏ, đi tới một bên, "Muốn biết giấu gì thì đến xem đi. Lòng dạ hẹp hòi."
Chu Tường phì cười nói: "Anh nói đùa thôi, vừa trở về đã nghe thấy tiếng người ở trong phòng, vừa nãy em xem TV à?"
Yến Minh Tu ậm ừ đáp: "À, ừ."
Chu Tường ái muội cười nói: "Anh biết rồi nhé, xem phim đen chứ gì."
Yến Minh Tu dường như muốn chuyển đề tài, "Ừa."
"Rốt cuộc là gì thế, cho anh xem cùng với." Chu Tường ôm lấy cổ y, dùng sức hôn y một chút.
Yến Minh Tu ôm eo hắn, hôn mạnh thêm, "Có em ở đây rồi thì cần gì xem mấy cái đó, nhìn em là đủ rồi." Y bế Chu Tường lên giường, vội vội vàng vàng, chỉ hận không thể xé rách quần áo hắn.
Chu Tường bị y ép đến mức không cử động được, vất vả lắm Yến Minh Tu mới buông hắn ra. Hắn thở hổn hển: "Minh Tu, Minh Tu, từ từ, anh phải đi tắm rửa đã, ngồi máy bay mười tiếng, người cứ dinh dính nhớp nháp, khó chịu muốn chết."
Yến Minh Tu tụt quần hắn xuống dưới, nghe thế thất vọng nói: "Tắm cùng nhau đi."
Chu Tường cười: "Không được, như sẽ không tắm rửa đàng hoàng được, anh thật sự muốn tắm táp một chút, chắc em cũng chưa tắm nhỉ? Thế này đi, em ra phòng tắm cho khách để tắm, còn anh tắm ở phòng này, sau đó thì..." Chu Tường hôn chóp mũi y, "Đêm nay không ngủ nha."
Yến Minh Tu bò lên, vẻ mặt không tình nguyện, nhéo gương mặt hắn, "Anh tắm nhanh lên, nếu không em sẽ vào phòng tắm vác anh ra."
Chu Tường đáp: "Nhanh thôi."
Yến Minh Tu đi đến phòng bên kia tắm rửa, Chu Tường lấy quần áo, đang chuẩn bị đến phòng tắm, đột nhiên hắn phát hiện đầu đĩa dưới TV vẫn sáng đèn. Tên nhóc này quả nhiên là đang xem gì đó mà, Chu Tường nghĩ thầm. Hắn thật sự tò mò mở TV lên, lúc cuộn băng kia được phát, trong phút chốc hắn bỗng trở nên ngây dại.
Kia cũng không phải là phim đen như hắn suy tưởng, mà chính là hắn – là hắn của kiếp trước, bốn năm trước hắn có tham gia diễn xuất trong một bộ phim điện ảnh kiếm hiệp, cho dù chỉ là vai phụ, lời thoại cũng không nhiều lắm, nhưng thường xuyên xuất hiện bên cạnh vai chính.
Hắn nhìn khuôn mặt đã từng vô cùng quen thuộc kia, khuôn mặt đã theo hắn hơn ba mươi năm. Chu Tường cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một trận đau đớn, vì cái gì, vì cái gì mà hiện tại nhìn gương mặt này, hắn lại cảm thấy giống như đang xem một người xa lạ. Người kia rõ ràng là hắn, từ khi nào mà hắn đã cam chịu ở lại trên thân thể này, tự cho đây mới là chính mình? Thời gian đối với đời người quả là đáng sợ, có thể làm người ta vô tâm, quên mất chính mình từng cho rằng kiếp một người vốn chẳng thể nào quên.
Nhưng quan trọng là, Yến Minh Tu xem cái này để làm gì? Là vì y...nhớ nhung hắn kiếp trước sao?
Chu Tường cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, hắn không biết hình dung cảm giác này như thế nào, không biết vì cái gì mà trong lòng hắn có một cảm giác phẫn uất trào lên, không có cách kìm nén.
Đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ bị mở ra, Yến Minh Tu đi đến, nhìn TV, rồi lại nhìn Chu Tường, âm thầm siết chặt tay. Y miễn cưỡng nặn ra một vẻ mặt bình tĩnh, "À, trùng hợp TV đang chiếu bộ phim này..."
Chu Tường tắt TV, ảm đạm nói: "Anh đi tắm, hôm nay anh hơi mệt, nên đi ngủ sớm."
"Anh Tường..."
Chu Tường mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Yến Minh Tu ảo não, đấm vào vách tường.
Cánh cửa đóng lại trong nháy mắt, Chu Tường chống hai tay lên bồn rửa mặt, đối với gương mặt tuấn lãng trong gương, trong lòng bỗng phát sinh một tia cảm xúc khác thường. Hắn cảm thấy bản thân đang bị tâm thần phân liệt, là hắn đang đố kị sao? Hắn đang đố kị chính mình của kiếp trước? Hay là đang đố kị chính thân thể này?
Yến Minh Tu rõ ràng là còn tương tư về hắn của kiếp trước, nhưng hắn không cảm thấy vui sướng nửa phần, mà chỉ cảm thấy phẫn nộ, kiếp trước ở cùng hắn, Yến Minh Tu một mực nghĩ về Uông Vũ Đông, hiện tại ở cùng hắn, y lại nghĩ về hắn của kiếp trước. Hắn biết bản thân không nên vì chuyện này mà tức giận, nhưng hắn chẳng thể nhắm mắt làm ngơ một sự thật, đó chính là Yến Minh Tu vĩnh viễn chưa bao giờ thuộc về hắn một cách trọn vẹn.
Hơn nữa, khi họ đã làm hòa trở lại bên nhau, nhưng mỗi khi nhắc đến sự tình của kiếp trước, điều này vẫn như cũ chính là đề tài kiêng kị nhất giữa hai người. Ngày thường họ sẽ không đề cập tới chuyện này, bởi chỉ cần chạm tới một chút, Chu Tường đều không thể khống chế bản thân rơi vào vực thẳm oán giận sâu nhất trong tim.
Trời đã vào thu, thời tiết dần lạnh đi, nhưng Chu Tường vẫn cứ tắm nước lạnh, hắn mong dòng nước lạnh lẽo xối vào người hắn có thể dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, giúp hắn bình tĩnh lại, hắn không muốn vì chuyện này mà làm rạn nứt tình cảm giữa hai người, hắn hy vọng có thể kìm chế chình mình.
Tắm rửa xong, hắn ra ngoài, vô tình chạm phải ánh mắt của Yến Minh Tu đang ở trên giường đang chăm chú nhìn hắn. Chu Tường ảm đạm cười, "Anh tắm xong rồi."
Yến Minh Tu nhẹ nhàng thở ra, "Anh, anh tắm xong rồi à."
Chu Tường chui vào trong chăn, "Ngủ sớm một chút đi." Nói xong, hắn vô thức quay lưng về phía Yến Minh Tu, nằm xuống.
Yến Minh Tu căng thẳng, từ sau lưng ôm eo hắn, muốn bầu không khí hòa hoãn, "Anh Tường, anh không muốn làm à?"
Chu Tường ngáp một cái, "Hôm nay anh hơi mệt, ngủ đi."
Ánh mắt Yến Minh Tu hiện lên một tia ảm đạm, y trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng nói: "Anh xoay người lại đi, đừng đưa lưng về phía em."
Thân thể Chu Tường cứng đờ trong giây lát, hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn xoay người lại.
Yến Minh Tu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, "Một tháng này em thực sự rất nhớ anh, mỗi ngày đều đặn nhớ anh."
Chu Tường khẽ ừ một tiếng.
Yến Minh Tu ôm chặt hắn, không nói gì nữa.
Hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện vừa nãy, tựa như chưa có gì diễn ra, chỉ là đêm nay không có ai trong hai người có thể an tâm ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com