Chương 88+89+90
Chương 88
Tô Khinh chỉ sửng sốt một lát rồi cúi đầu xuống khóa kĩ cửa xe như không có chuyện gì xảy ra, sau đó tựa vào xe ngậm điếu thuốc quen thuộc. Hồ Bất Quy nhìn thấy, lúc đi qua liền thuận tay lấy mất điếu thuốc của y, thấp giọng nói:"Hôm nay hút mấy điếu rồi, chưa đủ à ?"
Tô Khinh chép chép miệng buồn bực nhìn anh, thò tay vào túi mò tái mò hồi, chẳng qua cuối cùng vẫn không dám lấy ra điếu nữa. Quý Bằng Trình nhìn Tô Khinh, há miệng cười không thành tiếng, y lãnh đạm nhìn lại lão, lão lừa đảo không dám cười nữa, lão thấy trong ánh mắt của con cáo nhỏ kia ẩn giấu sát khí.
Tưởng Lam không muốn nhiều lời với họ mà đi cùng người đàn ông tiếp đón họ tìm chỗ nghỉ ngơi. Hồ Bất Quy cùng Lục Thanh Bách đem thi thể Trịnh Uyển vào trong, Tô Khinh thò cổ ngó theo, thấy bọn họ đã vào hết thì lập tức quay người lại lanh lẹ châm một điếu thuốc, sau đó nắm cổ áo Quý Bằng Trình xách lên, cười dữ dằn:"Đi, lão già, hai ta ra ngoài tán gẫu."
Quý Bằng Trình giãy giụa cầm cái quạt gõ mạnh lên đầu y:"Kính lão! Mi có biết kính lão không hả !"
Tô Khinh:"Hừ hừ hừ."
Tô Khinh vừa lôi vừa kéo Quý Bằng Trình đến một bờ ao nhỏ tít trong góc vắng, hai đứa nhóc đang ngồi xổm ở đó chơi vịt cao su đồng thời ngẩng đầu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hai người. Tô Khinh cười khẽ lấy mấy viên kẹo trong túi ra cho chúng nó:"Qua đây qua đây, mấy đứa ăn kẹo nè. Chú có chút việc muốn nói với ông này, mấy đứa ra chỗ khác chơi được không nào?"
Thằng nhóc đầu nhím đứng lên nhìn y đầy kì thị:"Kẹo gì mà kẹo, chú dỗ vị thành niên đấy à?"
Con bé buộc tóc hai bên di di hai ngón tay, liếc đôi mắt đáng khinh cực kì không hợp tuổi:"Chú nè, vừa nhìn đã biết chú có tiền nha, cho tí đê."
Giọng điệu này sao mà quen thế, rõ ràng là Đồ Đồ Đồ số hai và Đồ Đồ Đồ số ba đây mà, chỉ nhìn không cũng biết là do tai họa nào dạy dỗ mà thành rồi. Tô Khinh trừng mắt lườm Quý Bằng Trình đang ngượng ngùng nhìn y, không nói không rằng lấy hai mươi đồng tiền đặt vào tay mỗi đứa một nửa, bấy giờ hai đứa nhóc mới ôm vịt cao su vui vẻ chạy đi.
Quý Bằng Trình sửa sang lại quần áo bị Tô Khinh túm nhăn, lắc lư cái đầu ngồi bên bờ ao:"Thế nào, nhóc con, mi gặp ta không thấy đặc biệt vô cùng cực kì bất ngờ à?"
Tô Khinh khoanh tay trước ngực, miệng ngậm thuốc, tựa vào thân cây lạnh lùng nhìn lão.
Quý Bằng Trình xua tay:"Ai, đừng như vậy mà, lão lừa đảo cũng phải có cái gì kích thích để đốt những tháng ngày đằng đẵng chớ, nào, châm cho sư phụ một điếu."
Tô Khinh ném cả thuốc lá cả bật lửa vào lòng Quý Bằng Trình, lão xì một tiếng, cà rề châm một điếu hút thật sâu đầy hưởng thụ.
"Ta già thật rồi." Lão ngẩng đầu bốn lăm độ hỏi trời cao, u buồn nói,"Năm đó cậu chạy ra khỏi đội Quy Linh, lão Hùng đã gọi điện thoại cho ta nhờ ta tìm cậu."
Tô Khinh hoài nghi nhìn lão.
Quý Bằng Trình nhạo báng:"Lão Hùng bọn họ ấy mà, cả đời đều bị khuôn phép gò bó đến chết. Bọn họ không tìm được, chẳng lẽ ta lại cũng không tìm được hay sao? Bọn họ là phía trên có người, ta đây là phía dưới có quân, không so được."
"Nói cách khác...... ba năm kia tôi tự cho là mình đã chạy rất xa, kì thực vẫn đều không thoát khỏi con mắt của Hùng tướng quân?"
"Không phải không phải," Cảm giác được lời nói của Tô Khinh chứa đầy vụn băng, Quý Bằng Trình nhanh chóng phủ nhận,"Sao có thể chứ, lão chỉ nhờ ta tìm người, tìm được thì chiếu cố trông nom cậu chút thôi. Huống hồ ta thấy cậu thực ra đâu có cần người ta trông nom chăm sóc."
Lão sung sướng hít sâu một hơi thuốc, nói tiếp:"Lão Hùng quen biết ta đã nhiều năm, hồi còn trẻ ta từng làm người môi giới cho ông ta, làm không ít công cuộc bảo vệ quốc gia mà đến nay nghĩ lại vẫn còn nhiệt huyết sôi trào. Vốn dĩ chúng ta đều đã cao tuổi rồi, ta thoái ẩn giang hồ, ông ta cũng chuẩn bị về hưu là vừa, ai ngờ còn xảy ra chuyện bất ngờ như vậy?"
Tô Khinh không tin lão nửa lời. Học nghề ở chỗ Quý Bằng Trình, đương nhiên y biết, lừa đảo mà nói thật thì con gì có chân đều leo được lên cây.
"Lão chờ chúng tôi ở đây từ sớm rồi à?" Y đánh giá hoàn cảnh viện phúc lợi một chút, đằng sau là một con phố có chợ thương phẩm bán sỉ, nơi này ngược lại có chút ý vị tĩnh lặng trong náo nhiệt,"Nơi này là......"
"Đây là hậu chiêu mà lão Hùng để lại cho mấy đứa các cậu." Quý Bằng Trình dập thuốc, đứng lên. Khi lão híp đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Tô Khinh, y bất giác cảm thấy trong ánh mắt ấy lóe lên ánh hào quang khó tả bằng lời. Lão lừa đảo thấp giọng nói,"Đừng trách ông ta, ông ta chỉ có một mình, chỉ có thể làm được đến bấy nhiêu thôi. Những người biết chuyện năm đó....có thể sống được không nhiều."
Tô Khinh nhíu mày thật sâu. Quý Bằng Trình thở dài:"Cậu cho rằng đội Quy Linh được thành lập dễ dàng như vậy sao? Nhìn lại biên chế của đội Quy Linh đi, ngượng ngùng ngượng ngùng, nó treo danh nghĩa quân đội thật đấy, nhưng mà cụ thể thuộc quân khu nào? Ai phụ trách? Cậu nói rõ được không?"
Tô Khinh sửng sốt.
Khóe miệng của lão lừa đảo hơi miết xuống khiến cho khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn căng lên toát ra mấy phần lợi hại. Cho dù Tô Khinh biết bất cứ động tác nào xuất hiện trên cái vẻ mặt đó đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo thành phần diễn kịch, nhưng vẫn không nhịn được nghiêm túc hẳn lại, vừa ngẫm nghĩ vừa đi theo lão.
"Cậu cảm thấy Utopia không nên tồn tại, cảm thấy Lam ấn là xấu xa, có phải không?" Quý Bằng Trình quét mắt nhìn y một thoáng.
Tô Khinh cau mày:"Xấu xa?"
Y cảm thấy từ này có chút kì quái. Bình thường chỉ có lũ trẻ con mới treo nó bên miệng nói cái này xấu xa cái kia xấu xa mà thôi. Chứ đã tốt nghiệp đại học...cho dù là sinh viên hạng ưu sinh viên hạng xoàng, khoa văn hay khoa lý thì đều học được cách tiếp nhận vấn đề đó theo phép biện chứng.
Hồi lâu sau, Tô Khinh mới lắc đầu:"Chuyện này...thực ra cũng khó mà nói rõ đúng không? Chung quy tôi cảm thấy Lam ấn là một sinh vật khác với con người, có chút giống với quỷ hút máu đó, mới đầu vốn là người, nhưng sau này thông qua phương pháp nào đó để leo lên đứng đầu chuỗi thức ăn."
"Quỷ hút máu." Quý Bằng Trình cân nhắc một lát, phủ định ,"Không không không, cậu sai rồi, loại sinh vật như quỷ hút máu vĩnh viễn không chiếm nhiều không gian trên Địa cầu. Chúng nó quái gở, tự cho mình là giỏi nhất, sống trong thang đo thời gian của chính mình___cái chính là hoàn cảnh của Trái Đất còn không thích hợp với cuộc sống của chúng kìa."
Tô Khinh không nhịn được bật ra một tiếng cười khẽ.
Quý Bằng Trình khoát tay:"Đừng cười, nói thật đấy. Quỷ hút máu chỉ có thể là quái vật do truyền nhiễm mà thành chứ không phải là một chủng tộc cậu biết không? Lam ấn thì không giống thế. Lam ấn là một loại công cụ, Utopia mới là chủng tộc mới đó, bọn chúng sẽ phát triển một nền văn minh hoàn toàn mới."
"Chủ nghĩa khủng bố khoa học kĩ thuật?" Tô Khinh hỏi.
"Chỉ có một cộng đồng nhỏ mới gọi là chủ nghĩa khủng bố." Quý Bằng Trình nhìn y,"Cậu từng thấy thủ đoạn của Utopia nên mới thấy căn cứ kia thật u ám___thậm chí chính cậu cũng là một trong những người bị hại, cho nên mới thấy bọn chúng không coi pháp luật ra gì, không coi con người là con người, càng thấy bọn chúng khốn nạn cặn bã, là một đám người man rợ khoác áo ngoài khoa học văn minh."
Tô Khinh nghĩ ngợi một chút, gật đầu.
"Thế nhưng nếu chính quyền trên toàn thế giới đều bị Utopia khống chế, cậu nghĩ coi sẽ thế nào đây?"
Tô Khinh sững sờ.
Quý Bằng Trình cười khẽ:"Sẽ không có chủ nghĩa khủng bố nữa. Hết thảy những việc bọn chúng làm hiện tại có lẽ vẫn sẽ tiếp tục làm, nhưng toàn bộ đều chỉ âm thầm làm chứ tuyệt đối không gây ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của đại đa số người trên thế giới. Đến lúc đó đội Quy Linh còn tồn tại thì cậu đoán xem dư luận sẽ đặt tên mấy đứa là gì? Chủ nghĩa khủng bố bạo lực? Nếu có một ngày cậu bị đánh gục, cũng chỉ kéo tới một đám người không liên quan vây xem trên mạng mà thôi, vây xem xong ai làm gì lại làm nấy. Cũng có thể có một hai đứa con gái viết tiểu thuyết lấy đề tài 'Tô Khinh chết rồi, cư nhiên thành đôi với Trịnh Thanh Hoa, trẫm không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa'. Chỉ thế là cùng !"
Sắc mặt của Tô Khinh quả thực không thể chỉ dùng táo bón để mà hình dung.
"Ta nghĩ cậu đã hiểu bây giờ thứ mà hai bên đang giành giật là cái gì ." Quý Bằng Trình nói.
Tô Khinh nhíu mi:"Chúng tôi ra khỏi tổng bộ được là vì phía trên có người vẽ đường, lúc đó đội trưởng Hồ còn cảm thấy phía trên không nhất định sẽ động đến chúng tôi, giống như......"
Y do dự một chút:"...so sánh khập khiễng một chút là giống như năm đó liên quân tám nước tiến vào Trung Quốc, mới đầu thái độ của triều Thanh với Nghĩa Hoà Đoàn chẳng phải cũng rất mập mờ sao? Cơ mà sau này tôi phát hiện có lẽ thực ra không phải như vậy, người vẽ đường cũng thế mà người trung gian tiếp ứng chúng tôi hiện giờ cũng vậy, ắt hẳn đều chuẩn bị của Hùng tướng quân. Chúng tôi từ ngoài sáng chuyển vào trong tối, chỉ là bởi vì đang rơi vào thế hạ phong mà thôi."
Quý Bằng Trình nhìn y:"Biết được chuyện này, cậu giỏi hơn tên đại ngốc kia nhiều đấy."
Tô Khinh lập tức nạt:"Lượn, đừng có nói xấu ông xã tôi."
Quý Bằng Trình kinh hãi. Ngay đến lão cũng không ngờ da mặt Tô Khinh lại có thể dày đến thế, bị một câu của y chặn họng, không nói nổi thêm một chữ.
Tô Khinh liếc nhìn lão, nở một nụ cười mười phần yêu nghiệt. Y dụi tắt thuốc đứng nơi đầu gió cho mùi thuốc tan đi rồi mới xoay người về phòng.
Chuyện có lớn bằng trời cũng phải nghỉ ngơi chỉnh đốn đàng hoàng rồi mới bàn tiếp được, huống hồ ngày hôm nay bọn họ trải qua đã đủ kinh hãi lắm rồi.
Tô Khinh vừa đẩy cửa ra đã bị một cánh tay mạnh mẽ ép sát lên tường. Y cười khẽ:"Chao ôi, sao hôm nay chủ động thế......"
Chưa nói xong, môi đã bị lấp kín.
Tô Khinh gãi đúng chỗ ngứa ôm vai Hồ Bất Quy, đảo khách thành chủ. Dây dưa quấn quýt không biết bao lâu, Hồ Bất Quy mới buông y ra, hít sâu một hơi bình ổn hô hấp rồi nghiêm túc nhìn y:"Em lại lén đi hút thuốc !"
Tô Khinh:"......"
"Tôi nếm được mùi thuốc lá."
Tô Khinh:"......"
Sau đó y trợn mắt nhìn Hồ Bất Quy thuần thục phi thường tự nhiên vô hạn thò tay vào túi mình lấy bao thuốc vơi một nửa ra nhìn lướt qua:"Thiếu tận hai điếu là thế nào?"
Tô Khinh ngẩn ngơ ngu người nhìn anh, không biết nói cái gì cho phải.
Hồ Bất Quy nghiêm túc cứ như sắp sửa bắt y kiểm điểm với "Tổ chức" một phen. Tô Khinh lại lui về phía sau một bước, thở hổn hển mà cười:"Anh...anh cư nhiên đếm số thuốc lá trong hộp của tôi....anh...anh cư nhiên....hahahaaha!"
Hồ Bất Quy sầm mặt nhìn Tô Khinh một chốc, sau đó đột nhiên khiêng bổng y lên quăng xuống giường, giơ tay đét mông y rõ kêu.
Tô Khinh kêu oai oái, nhưng thực ra y da dày thịt béo chả có cảm giác đau gì mấy, chỉ cứ thế mà cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Hồ Bất Quy đang tính phát cho tên này thêm cái nữa thì lại bị y nắm thắt lưng kéo giật xuống. Anh bổ nhào về phía trước, cả hai lăn lóc trên giường.
Tô Khinh rũ mắt nhìn Hồ Bất Quy một hồi rồi túm áo anh cúi đầu hôn xuống, nụ hôn mềm mại khác thường.
Tô Khinh thầm nghĩ trong lòng, trừ ba già ngày trước đếm kẹo trong hộp của y, không ngờ đời này còn có người thứ hai làm như thế vì y...thật sự là...cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Chương 89. Đừng sợ
Ngày hôm sau lúc Tô Khinh rời giường, tư thế đi đứng của y có chút không được tự nhiên, lý do...mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không ai nói ra miệng.
Hồ Bất Quy trầm mặc nhìn Tô Khinh, khi thấy người kia vì phải vặn người lúc luồn tay vào tay áo mà hơi nhíu mày thì vạn phần hồi lỗi bò lại, cẩn thận khép kín vạt áo cho y. Anh dồn hết tập trung lên quần áo, nghiêm túc cài cúc áo của Tô Khinh với thái độ phi lễ không nhìn.
Tô Khinh ngoan ngoãn ngồi đó vươn tay cho Hồ Bất Quy tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Thực ra lúc nào Hồ Bất Quy cũng muốn khắc chế không để tạo thành gánh nặng quá lớn cho cơ thể của Tô Khinh, cơ mà hết lần này đến lần khác đều bị tên khốn không biết cảm kích kia trêu chọc đến phá công.
Thực lòng mà nói đa số thời điểm Tô Khinh đều rất ngoan, suốt thời gian dài gần đây Hồ Bất Quy có cảm giác y hiền lành nghe lời một cách khác thường, chuyện lớn quan trọng một chút thì y mới phát biểu quan điểm vài câu, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi bình thường cơ bản chính là Hồ Bất Quy nói gì y nghe nấy.
Không cho y hút thuốc, y sẽ cố gắng chịu đựng, bao giờ thật sự không nhịn được cũng chỉ dám lén lút hút mấy hơi; thậm chí mấy giờ đi ngủ mấy giờ dậy, không được thức đêm, không được ăn viên dinh dưỡng thay cơm, mỗi bữa ăn ít nhất bao nhiêu cơm canh rau thịt, chỉ cần nói với y, cho dù y có không thích đến mấy cũng chỉ bất đắc dĩ nhíu nhíu cái mũi rồi yên lặng nghe theo.
Chỉ trừ lúc ở trên giường là không ngoan____tựa hồ y không thích thấy Hồ Bất Quy lúc nào cũng khắc chế gần như tự ngược.
Cái người vốn dĩ luôn luôn bằng mặt không bằng lòng lại bỗng nhiên trở nên nề nếp như vậy, Hồ Bất Quy đôi khi nghĩ tới cũng thấy không quen. Anh không bỏ được lo lắng sợ rằng đây là bình yên trước bão, sợ rằng y nề nếp như vậy là để chuẩn bị cho một ngày nào đó đột ngột bùng nổ.
Mặc xong quần áo cho Tô Khinh, Hồ Bất Quy mới phát hiện biểu cảm của y vẫn có chút mơ hồ. Anh ôm cổ Tô Khinh hôn nhẹ lên trán y rồi đẩy một cái:"Đi rửa mặt." Hồ Bất Quy khám phá ra khi người khác hôn lên trán Tô Khinh, y sẽ vô cùng thiếu tự chủ mà nhắm hờ hai mắt lại, nếu bầu không khí đang tốt đẹp, trên cơ bản nói cái gì y cũng đáp ứng ngay.
Tô Khinh ngoan ngoãn đi rửa mặt, Hồ Bất Quy nghĩ đến gì đó, ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Vẫn còn rất sớm, chỉ có một mình Quý Bằng Trình ở tầng dưới cầm một cốc sữa đậu nành cà rầm cà rì nhâm nhi. Hồ Bất Quy ngồi xuống đối diện với lão, Quý Bằng Trình dõi đôi mắt tìm tòi nhìn anh một cái, hỏi:"Thằng nhãi Tô Khinh kia đâu?"
"Tí nữa mới xuống." Hồ Bất Quy đại khái đã biết quan hệ giữa Quý Bằng Trình với Tô Khinh, anh cũng rất tò mò về ông lão có thể biến lừa gạt thành nghệ thuật này.
Quý Bằng Trình nghe xong thì nheo mắt lại, cười đầy thâm ý sâu xa:"Ngạc nhiên thật đấy, cái lúc ta quen thằng lỏi kia, mỗi ngày nó thức dậy còn sớm hơn cả gà, trời chưa sáng đã ra ngoài gây tai họa rồi."
Hồ Bất Quy cảm giác được thâm ý khác trong lời lão nói, liền tiếp một câu:"Chất lượng giấc ngủ của y không tốt, bình thường có thể ngủ thêm chút nào thì để y ngủ thêm thôi."
Sau đó anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cạnh bàn ngẩn người như có điều muốn nói lại thôi. Quý Bằng Trình đầy mình trải nghiệm nhìn anh, hỏi:"Sao nào, có cái gì muốn nói?"
Hồ Bất Quy vốn không giỏi nói chuyện, lại cảm thấy mình có chút rảnh việc nghĩ lung tung, lúc này bị Quý Bằng Trình hỏi, anh hơi ngẩn ra, càng không biết phải nói cái gì.
Quý Bằng Trình bưng sữa đậu nành ngăn được cái miệng, lại ngăn không nổi khóe mắt cong cong lộ ra ý cười. Nét cười ấy khiến cho đôi mắt của lão sáng ngời lạ lùng, như lóe ánh hào quang láu lỉnh.
"Thằng lỏi kia thực sự là một con thỏ đế, nhát gan ấy mà." Quý Bằng Trình nói.
Hồ Bất Quy sửng sốt, khó hiểu nhìn lão, nghĩ bụng Tô Khinh thì làm sao mà nhát gan cho được?
Quý Bằng Trình dừng một chút, đoạn nói:"Người như nó mỗi khi bước qua một khúc gập ghềnh thì lại có nhiều hơn một phần tâm nhãn. Nó nhìn thấy những chuyện tồi tệ nhất, chịu đựng sự khốn khổ người khác chưa từng chịu đựng qua, cho nên việc gì nó cũng nghĩ nhiều hơn người ta hai phần. Cái gì nhỉ...à, cái Utopia kia năm đó chẳng phải đã dùng nó là vật dẫn để hấp thu cảm xúc của kẻ khác sao? Nó chống đỡ vượt qua được chuyện đó, hiện tại không điên không ngốc, nhìn thì có vẻ như khỏe mạnh bình thường, thế nhưng lại sinh ra cái tật xấu phàm là chuyện gì cũng phải tìm hiểu cặn kẽ tận gốc rễ."
Hồ Bất Quy chỉ sợ mình bỏ qua mất chữ nào:"Cái gì là...... tìm hiểu cặn kẽ từ gốc rễ cơ?"
"Người ta bình thường gặp chuyện thì chỉ bàn luận ứng phó với chuyện đó thôi. Nó thì không, nó phải tìm hiểu rõ ràng thấu đáo hết thảy chân tướng sự việc mới yên tâm được." Quý Bằng Trình gắp một miếng bánh quẩy. Lão thiếu một cái răng cửa, có chút lọt gió, ăn cái gì cũng vô thức lách sang bên cạnh tránh cái lỗ cửa sổ ấy đi như bị trẹo quai hàm. Lão nhai nhai mấy cái mới nói tiếp,"Chẳng qua có một số chuyện tuy rằng không phải tự nhiên xảy ra, tuy rằng có nguyên do, có nguồn gốc, nhưng lại không thể dựa vào sức một người suy nghĩ mà ra được tiền căn hậu quả. Cái này nó nhìn không thấu."
Hồ Bất Quy cau mày cân nhắc từng lời của lão.
Quý Bằng Trình nhìn anh, nói:"Ví dụ thế này, chẳng phải cậu đối xử rất tốt với thằng nhóc sao, thế là đủ để nó hồ đồ rồi."
Hồ Bất Quy giật mình:"Y hồ đồ cái gì?"
"Cậu càng đối tốt với nó thì nó càng hồ đồ." Quý Bằng Trình nói trúng tim đen,"Cậu coi trọng một người, muốn ở bên cạnh nó, muốn đối tốt với nó, vì cái gì? Chuyện này không ai nói rõ được, nhưng chỉ cần xác định cả hai đều là chân tình thì người thường chẳng ai đi cân nhắc mãi làm gì. Có người thích rau xanh có người ghiền củ cải, ta lại khoái nhất khoai tây, cũng đâu có điều luật nào không cho phép? Nếu là mấy năm trước thì nó không nghĩ nhiều thế đâu, cũng sẽ giống như bao nhiêu người khác, cảm thấy việc này là đương nhiên thôi. Nhưng bây giờ nó nhát gan rồi, không dám."
"Cậu đối xử tốt với nó, nó không nghĩ ra lý do vì sao, liền một mực nghĩ là nó thiếu nợ ân tình của cậu. Nó không biết lấy cái gì trả lại, không biết phải làm thế nào, mặt khác lại cho rằng nếu không có gì trả cho cậu thì tương lai sẽ có một ngày cậu sẽ không còn thích nó nữa, thế là cứ nơm nớp lo sợ." Quý Bằng Trình cười cười,"Cậu xem đấy, mấy năm nay nó phức tạp hẳn, chuyện gì cũng không hiện lên mặt, mở mồm ra chẳng câu nào thật lòng, thực ra nó đơn giản lắm, trong lòng nó nghĩ gì cũng thẳng đuồn đuột thôi."
"Vì thế này, nên thế nọ." Quý Bằng Trình cảm khái, cuối cùng vạn phần từng trải đưa ra một câu tổng kết cả con đường nhân sinh của Tô Khinh như vậy.
Sau đó trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Hồ Bất Quy ngẩng đầu, phát hiện Tô Khinh không biết đã dùng kĩ thuật gì khiến cho một bên chân của y "biến mất", ống quần trống rỗng, bên dưới còn thò ra một đầu mẩu gỗ. Y khập khiễng đi xuống, vừa lúc che giấu hoàn hảo tư thế đi đường thiếu tự nhiên hồi sáng sớm.
Tô Khinh đi xuống tới nơi, một tay ôm cái hộp nhỏ chất đống đồ nghề dụng cụ thượng vàng hạ cám, tay còn lại ôm tóc và râu giả. Chú ý thấy ánh mắt của Hồ Bất Quy, y lập tức giải thích như làm báo cáo:"À, tôi ra ngoài mua mấy tờ báo, theo dõi tình hình hiện tại một chút____chúng ta quậy tưng bừng căn cứ cũ lên như vậy mà còn chưa biết phản ứng của Trịnh Thanh Hoa đâu đó."
Quý Bằng Trình len lén chớp mắt với Hồ Bất Quy, rõ ràng có ý hỏi "Cậu xem ta đã nói gì nào?".
Hồ Bất Quy cảm thấy đáy lòng như ngâm trong nước muối, mặn chát ê ẩm, lại càng chua xót không nói nên lời.
Quý Bằng Trình làm bộ như nhớ ra cái gì, lão "A" lên một tiếng, vờ vịt bảo:"Đúng rồi, thằng bé đeo kính cả đêm hôm qua quanh quẩn với cái thi thể kia, ta đi xem thế nào rồi làm cho nó cái gì ăn đây. Hai đứa cứ trò chuyện đi, ha ha, cứ trò chuyện đi."
Tô Khinh hồ nghi nhìn lão, cho dù ngày nào y cũng thấy lão lừa đảo này đáng khinh, nhưng hôm nay nhìn kiểu gì cũng thấy lão đáng khinh hơn một tí.
Đến lúc ngồi xuống rồi Tô Khinh mới phát hiện Hồ Bất Quy vẫn nhìn mình không chớp mắt. Y không nhịn được lau vội tay lên mặt mà chẳng thấy dính cái gì, thế là khó hiểu hỏi:"Làm gì vậy?"
Hồ Bất Quy do dự một lát, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay Tô Khinh đang đặt trên bàn. Anh nắm rất chặt, chặt đến nỗi Tô Khinh bất giác hơi giật tay một chút, Hồ Bất Quy nói:"Tôi không biết phải nói với em như thế nào."
Tô Khinh vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Hồ Bất Quy cảm thấy bao nhiêu tâm tình dồn nén đè nặng trong lồng ngực, mà anh lại không có bản lĩnh chuyển hóa chúng nó thành câu từ con người hiểu được để nói thành lời
Từ nhỏ Hồ Bất Quy đã được dạy "nói ít làm nhiều", lớn lên vào quân đội vẫn quen như vậy. Thời gian dài qua đi, anh thấy không biết ăn nói cũng không thành vấn đề gì, vậy mà hiện tại anh lại vô cùng hâm mộ cái miệng trơn tru của Tô Khinh.
Hồ Bất Quy suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết phải biểu đạt làm sao, như một đứa học trò bị thầy giáo điểm danh mà không biết trả lời câu hỏi, càng nghĩ lại càng vội vàng, càng nghĩ lại càng gấp gáp. Cuối cùng, anh không nói một lời nắm tay Tô Khinh áp lên ngực mình.
Tô Khinh giật mình sợ hãi, mở to đôi mắt vốn đã không nhỏ mà nhìn Hồ Bất Quy. Lồng ngực dưới lòng bàn tay y truyền tới từng nhịp tim đập rất nhanh rất nhanh, khiến cho y cảm giác được nơi đó dường như cất giấu vô hạn quan tâm, vô vàn yêu mến không nói thành lời.
Ánh mắt Tô Khinh từ từ dừng lại nơi ngón tay hai người đan cài, không biết qua bao lâu, Hồ Bất Quy khẽ hỏi:"Em có nghe thấy không?"
Tô Khinh gật đầu.
Hồ Bất Quy nhìn thẳng vào mắt y:"Vậy em...có hiểu được không?"
Lúc này Tô Khinh chần chừ một chút.
Hồ Bất Quy chậm rãi dời tay y khỏi ngực mình, dùng hai bàn tay to rộng ấp lấy nó như ôm trọn cả bàn tay y trong đó, độ ấm từ lòng tay truyền lại thấm vào làn da.
"Đừng sợ." Anh nhẹ nhàng nói. Giọng nói mềm nhẹ cứng ngắc mà dịu dàng không tả được bằng lời. Một hồi lâu sau, anh cúi đầu hôn khẽ lên mu bàn tay y gần như thành kính, rồi lặp lại một lần nữa,"Đừng sợ."
Chương 90.
"Alo, xin chào, tôi là Trình......" Trình Vị Chỉ nói đến bên miệng lại đánh vòng,"Tôi là Trần Chúc."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, một giọng nam dễ nghe cố ý ép thấp truyền tới:"Một tiếng bốn phút trước ngài gọi thức ăn ngoài phải không?"
Tố chất tâm lý của Trình Vị Chỉ thực sự không đủ điểm, vừa nghe thấy câu này thì lòng bàn tay đã toát mồ hôi hột. Ông vừa nắm chặt điện thoại vừa ngắc ngứ lên tiếng, lắp ba lắp bắp nói:"Tôi....tôi gọi trà sữa, Mousse, hai cốc kem ly và sáu phần bánh đúc đậu...cho.....cho con trai tôi."
"À, kem xoài mà ngài gọi hiện không có, đổi một vị khác có được không?"
Trình Vị Chỉ một mặt đồng ý, một mặt hoang mang luống cuống lấy cuốn sổ ghi thông tin bên cạnh điện thoại lại, lật đến một trang ở giữa, trên đó viết một đống thứ trừ ông ra chẳng ai xem hiểu: "Có những loại nào...cậu.....cậu nói xem."
"Chúng tôi có mật đào, bạc hà, cà phê, chocolate, dâu tây, dứa, còn có rượu Rum......"
Đối phương vừa nói tới đây, Trình Vị Chỉ liền thở phào nhẹ nhõm ngắt lời:"Được rồi, ta biết, cháu...là Tô Khinh sao?"
Đây là ám hiệu bọn họ đã thương lượng từ trước, chỉ nói đúng ý cũng không được. Trình Vị Chỉ muốn xác định đối phương là người của đội Quy Linh thì đối phương nhất định phải nói chính xác cụm từ "một giờ bốn phút", sau đó là kể tên đầy đủ các vị trà sữa theo đúng trình tự, mà Trình Vị Chỉ trừ kể ra các loại đồ ăn yêu cầu theo trình tự nhất định thì còn phải nhấn mạnh một lần cụm từ "cho con tôi".
Tô Khinh nhẹ giọng nói:"Giờ cháu đang ở dưới lầu nhà chú, có thể lên trên nói chuyện được không ạ?"
Từ tầng hai của căn nhà vô cùng cũ kĩ, Trình Vị Chỉ thoáng nhìn ra ngoài, phát hiện ngoại trừ những dây thường xuân bò đầy cửa sổ thì không thấy nửa cái bóng ma, liền không nhịn được mà hỏi:"Cháu đang ở đâu?"
"Cháu đến cửa nhà chú rồi." Tô Khinh nói xong thì gác máy.
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Hành động y như đóng phim kinh dị của Tô Khinh khiến cho Trình Vị Chỉ càng thêm căng thẳng. Vị giáo sư già buông điện thoại, lúc đi qua phòng ngủ của Trình Ca thì liếc nhìn vào trong phòng. Trình Ca đang ngủ trưa, có lẽ là vì hơi nóng nên đá chăn sang một bên, tướng ngủ bá đạo ngang ngược mười phần, cứ như một đứa trẻ____nó quả thực là một đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ lớn lên.
Trình Vị Chỉ thở dài, lắc đầu, đóng cửa phòng Trình Ca lại, do dự một chút rồi mở cửa nhà ra.
Chỉ thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên cong lưng cụt một chân, trong ống quần để lộ một khúc chân giả bằng gỗ. Trình Vị Chỉ sửng sốt một lát:"Ông là......"
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, y có một đôi mắt rất sáng, cực kì xinh đẹp. Y nhếch chòm râu mép cười với Trình Vị Chỉ:"Cháu đây."
Giọng nói quen thuộc dọa Trình Vị Chỉ giật nảy mình. Ông túm lấy vai đối phương theo bản năng, nhỏ giọng nói:"Mau vào đây.", sau đó thấp thỏm nhòm ra ngoài một vòng rồi mới đóng cửa lại.
Tô Khinh đã đứng thẳng lên và lột râu giả xuống. Động tác này khiến cho màu da nửa mặt trên và nửa mặt dưới của y khác biệt rõ ràng trông có chút buồn cười. Y ngông nghênh ngồi lên sofa:"Chú Trình, cho cháu xin chén nước với."
Trình Vị Chỉ không để ý tới. Ông như con chim sợ cành cong nghiêng người đứng bên cửa sổ ngoái nhìn tứ phía xác nhận không có ai theo Tô Khinh, còn muốn kéo mành lại, liền bị Tô Khinh kiên quyết ngăn lại:"Thôi đi chú ơi, ban ngày ban mặt mà kéo rèm cửa sổ vào, hàng xóm người ta lại tưởng chú bị làm sao đấy. Chú yên tâm đi, người có thể đuổi kịp cháu còn đang ở trong bụng mẹ chưa sinh đâu, đừng lo, chúng ta hiện tại rất an toàn."
"Ta sợ vạn nhất bên ngoài có người đi qua nhìn thấy......"
"Chỗ cháu ngồi là góc chết, đi ở ngoài không nhìn thấy mà." Tô Khinh ung dung lấy cái cốc duy nhất dưới bàn trà rót cho mình một cốc nước lạnh tu ừng ực.
"Làm sao cháu biết?" Trình Vị Chỉ bỗng nhiên cảnh giác.
Tô Khinh cười toe toét lôi ra một con chip đen nhánh lắc qua lắc lại, đồng tử của Trình Vị Chỉ rụt lại, không áp chế nổi nước chua muốn trào lên trong dạ dày:"Cháu...cháu cài máy theo dõi trong nhà ta......"
Trong nhà ngoài nhà lắp tận ba mươi sáu cái cơ ~ Tô Khinh chỉ dám nghĩ chứ không nói ra, sợ sẽ dọa nát trái tim thủy tinh của vị giáo sư già, chỉ nhẹ nhàng bảo:"Là để cháu có thể nhanh chóng chạy tới nếu như cha con chú gặp nguy hiểm thôi mà___tình trạng của Trình Ca quá dễ khiến người khác chú ý, hai người rất có thể bị phát hiện."
Trình Vị Chỉ ngồi xuống đối diện y, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu rồi cúi người xuống, chôn mặt trong hai bàn tay.
Tô Khinh liếc mắt nhìn ông, nhàn hạ ngồi đó châm một điếu thuốc, sau một hồi lâu mới nghe thấy Trình Vị Chỉ rầu rĩ nói:"Không phải ta không giúp các cháu, Tô Khinh à, cháu là đứa trẻ tốt, cháu biết đó, thực sự là....."
Lời nói đến đây, lại có chút nghẹn ngào, Tô Khinh không lên tiếng chỉ lẳng lặng chờ ông nói. Y còn nhớ rõ trong nhà xám ngày đó, một mình giáo sư già tứ cố vô thân vì y mà đối kháng với Trần Lâm, dùng thân mình không cao lớn đó bảo vệ cho y, thậm chí còn mang theo Triệu Nhất Phi cùng Đồ Đồ Đồ gan góc chạy về nhà xám xuyên qua mưa bom bão đạn, trong lúc lâm nguy còn cứu y một mạng, ông ấy kì thực...không phải một người nhát gan sợ chết.
Thế nhưng lúc đó ông chỉ có một mình, lúc đó bảo ông khiêng súng kéo cờ, xông pha chiến đấu, làm gì cũng được. Hiện tại thì không được, bởi vì ông còn có Trình Ca. Sau khi ra khỏi nhà xám, Trình Vị Chỉ đã nhiều lần cự tuyệt đội Quy Linh, Tô Khinh nghĩ, dù sao cũng là người đã từng lăn lộn cùng Utopia năm đó, chẳng lẽ ông đã sớm biết trước sau gì cũng có một hồi ác đấu như hiện giờ, cho nên mới muốn né tránh sao?
Trình Ca ___từ khi cậu ta sinh ra, đã là món nợ của Trình Vị Chỉ.
Tô Khinh rũ mắt gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, ngón tay vô thức vẽ vòng quanh cốc giấy:"Trịnh Thanh Hoa đang tại điên cuồng truy nã cháu. Cháu đã làm một việc...có chút thất đức...ừm...đại khái cũng không khác lắm với đào phần mộ tổ tiên nhà lão. Cháu biết cháu tới tìm chú là không thích hợp, có lẽ bây giờ chú không quá muốn gặp cháu đâu nhỉ?"
Trình Vị Chỉ im lặng, trong im lặng mang theo cam chịu.
"Giáo sư Trình à," Tô Khinh cười khổ một chút, đổi cách xưng hô,"Tôi biết hiện tại ông đang băn khoăn cái gì, nhưng chuyện đã đến nước này, vì sao chú còn chưa nghĩ thấu? Là phúc không phải họa, là họa không tránh được. Ông mang theo Trình Ca, chẳng lẽ muốn trốn chui trốn nhủi cả đời?"
Trình Vị Chỉ không nói gì, Tô Khinh thả lỏng thân thể, khó khăn nhấc cái chân gỗ giả thần kì lên, thở dài:"Phải, ông thấy không trêu ai không chọc ai, chỉ cần trốn một bên nhìn hai bên đánh nhau chí tử, tương lai ai chết ai sống ông đều có thể kéo dài hơi tàn. Thế nhưng người khác có thể không rõ, ông chẳng lẽ lại không rõ hay sao? Ông là người biết rõ chi tiết về Utopia, giáo sư à, ông nói xem, nếu có một ngày nào đó Lam ấn chi phối được toàn bộ thế giới này, chi phối được chính phủ và hệ thống lập pháp của chúng ta, cho dù bọn họ có tô son trát phấn thành người văn minh thượng đẳng đi chăng nữa, ông có dám tin họ không?"
"Ông dám tin tưởng lòng từ bi của sư tử sao? Thế đạo trước đây, dù là tham ô cũng thế, hủ bại cũng thế, con ông cháu cha cũng thế, bỏ qua Vista XP, bỏ qua mấy thứ quái quỷ....chí ít trong thực đơn của bọn họ đều không có con người, không phải sao?"
Trình Vị Chỉ giật giật môi như muốn nói cái gì, cuối cùng lại nuốt xuống.
Tô Khinh lắc đầu:"Tôi không nói ông theo chủ nghĩa hủ nho. Con người ai cũng ích kỉ, ông cho rằng những chuyện đó không liên quan gì tới ông cũng đúng thôi. Tương lai bất luận thế nào, dù có hình thành giai cấp mới thì Utopia vì lợi ích của chính mình, cũng sẽ chỉ cho một số ít người cái quyền được trở thành Lam ấn. Đến thời điểm đó trăm vạn người trên thế gian chung quy có thể nuôi no bọn chúng rồi. Ông chỉ muốn sống qua ngày, không nghĩ tới tôn nghiêm của nhân loại và hướng đi của thế giới, lười xem tới vàng bạc với đô la, nhưng mà giáo sư ạ, ông đừng quên thân phận của chính mình. Ông chẳng những là Khôi ấn, ông đã xâm nhập và lý giải trung tâm lý luận của Utopia, thậm chí còn từng bị cưỡng chế cài vào hệ thống trung chuyển năng lượng không hoàn chỉnh."
"Nếu tôi là Trịnh Thanh Hoa, tôi tuyệt đối không buông tha cho kế hoạch tạo ra hệ thống song hạch hoàn chỉnh. Hiện tại thứ mà lão muốn tìm ngoại trừ thi thể của Trịnh Uyển thì chính là ông, cái 'trạm trung chuyển năng lượng' tuy là 'không hoàn chỉnh' nhưng lại thực sự phát huy tác dụng. Ông có tin không?"
Trình Vị Chỉ mặt cắt không còn hột máu.
Tô Khinh nói:"Một ông già mang theo một đứa con trai đã trưởng thành, đứa con chưa bao giờ tiếp xúc với người lạ, sớm muộn cũng có một ngày mấy bà tám hàng xóm biết chuyện nhà ông, sẽ mang việc này ra nói những lúc trà dư tửu hậu, khi đó, đám Utopia như vi khuẩn ở khắp mọi nơi sẽ thế nào? Không đến mấy tháng, bọn chúng nhất định sẽ tìm ra ông, ông chính là vật thí nghiệm quý giá nhất của chúng, con ông biết phải làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng không muốn nói chúng tôi làm điều này là vì tôn nghiêm của toàn nhân loại, dù sao cũng chỉ là bản thân tôi nhìn bọn chúng không vừa mắt, muốn đục một lỗ trên đầu họ Trịnh kia mà thôi____tôi cũng biết hiện tại đội Quy Linh là một con thuyền giặc, nói không chừng ngày nào đó sẽ chìm nghỉm." Tô Khinh vê tắt tàn thuốc, tổng kết,"Thế nhưng người khác có thể không lên, còn ông đã bước một chân lên rồi, có trốn cũng vô dụng."
Sáng sớm nay Tô Khinh bị lời thổ lộ thâm tình của Hồ Bất Quy dọa cho sợ chạy trối chết chuồn ra ngoài mất tăm mất dạng cả ngày trời. Mãi đến lúc mọi người bắt đầu lo lắng cho an nguy của y thì y mới cà rề bò về, mang theo thu hoạch tương đối lớn, tin tức bên ngoài cơ bản đều thăm dò được, tiện đường còn lôi kéo thêm bố con giáo sư Trình.
Trong viện phúc lợi có vài đứa tương tự Trình Ca, người đàn ông trung niên sắp xếp cho bọn họ lại ra mặt lần nữa. Sau này Tô Khinh mới biết ông ta tên là Tôn Minh Duẫn, bề ngoài là viện trưởng viện phúc lợi, công tác ngầm thì không biết đang làm cái gì.
Viện trưởng Tôn đưa Trình Ca đi, không biết dùng trình tự nào, ông ta dùng tên và thân phận giả để đăng kí, nhân viên trong viện phúc lợi nhờ vậy mà có thể chăm sóc cho Trình Ca, để Trình Vị Chỉ dư dả thời gian làm chuyện khác, cho dù có người tới kiểm tra đột xuất cũng không có sơ hở gì.
"Đây là...... Trịnh Uyển? !"
Sau khi thi thể của Trịnh Uyển bị di dời ra khỏi tầng hầm thì hoa văn quỷ bí trên người đã đình chỉ chuyển động. Thi thể của cô ta cũng giống như mọi cái xác bình thường, dần dần xuất hiện thi ban, thậm chí bắt đầu hư thối.
Lục Thanh Bách nghiên cứu cả đêm cũng không ra hoa văn trên thi thể của Trịnh Uyển là thứ gì, lên cơn khó ở như con chó điên, gặp ai cắn người đó. Gặp được giáo sư Trình, anh mới miễn cưỡng dịu sắc mặt, gật đầu:"Phải, ngài xem này."
Anh rửa mấy tấm ảnh mờ mờ ảo ảo mà Tô Khinh chụp được, phóng to rồi kéo Trình Vị Chỉ đến xem:"Hiện tại khả năng trở về của chúng ta không cao, đáng tiếc tôi không thể tự mình nhìn thấy. Cái bàn này rất kì quái, tôi kiểm tra lịch sử ghi chép trên thiết bị chỉ thị năng lượng của Tô Khinh...trường năng lượng trong hầm ngầm lúc ấy là một loại điện trường chúng ta chưa từng gặp, tôi có biết một chút, nhưng nhân lực của chúng ta không đủ......"
Trình Vị Chỉ lấy ghi chép trường năng lượng qua, đeo kính lão lên đọc cẩn thận.
Đúng lúc này, viện trưởng Tôn đã sắp xếp xong cho Trình Ca đi xuống. Trên khuôn mặt đôn hậu nở nụ cười cung hỉ phát tài nói với Hồ Bất Quy:"Người kia, đã liên hệ được rồi."
Ngoại trừ Hồ Bất Quy, Tô Khinh đang dỡ đồ trên người xuống, Lục Thanh Bách đang lải nhải nói đủ loại sự lạ trên người Trịnh Uyển với Trình Vị Chỉ và bản thân Trình Vị Chỉ đều ngẩng phắt đầu lên. Lục Thanh Bách khó hiểu hỏi:" 'Người kia' cái gì? Người kia là ai?"
Viện trưởng Tôn cười tủm tỉm giải thích:"Là một người đã công tác trong Utopia nhiều năm ...... người của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com