Chap 8: Tụi mình hẹn hò đi
––––––––––––––––––––
Thu Phương và Uyên Linh qua lại với nhau chớp mắt đã hơn 1 tháng trôi qua.
Một tháng qua ai ai xung quanh dù không tinh ý cũng đều biết 2 con người này đang có chuyện rất vui trong lòng. Uyên Linh cả ngày đều líu lo không ngưng miệng, chân khua tay múa liên hồi, Thu Phương cũng được đồng nghiệp nhìn với con mắt "khác" khi gần đây lúc nào tan làm chị cũng vội vàng mà ra về, mọi người đều thấy được sự vội vả từ Thu Phương.
Hôm nay là cuối tuần, Uyên Linh và Thu Phương có đổi vai cho nhau 1 tí, em thì phải dậy để đi học thêm, còn chị lại ngủ"thẳng cẳng" không màng trời đất gì cả. Ngót nghét 10 giờ sáng, Uyên Linh vừa mới kết thúc giờ học, bụng em đang đấu tranh vì sáng giờ chẳng được cung cấp cho dạ dày 1 chút năng lượng nào. Nhanh chân chạy về cũng đã kịp giờ ăn cơm trưa, Uyên Linh nhanh nhảo đi rửa tay chân rồi ngồi vào bàn ăn và bắt đầu cả bữa sáng lẫn bữa trưa.
- Bé iu dậy chưa ?- Bật điện thoại lên đã thấy ngay tin nhắn Thu Phương được gửi lúc 10 giờ 15 phút.
- Em vừa đi học về, chị ăn sáng chưa- Uyên Linh lướt lướt tay soạn.
- Chị chưa dậy mà, hehe- Thu Phương tươi cười trả lời.
- Dậy ăn trưa đi mau lên- Tin nhắn Uyên Linh có chút hối.
Chỉ trừ lúc đi học ra thì thời gian còn lại ở nhà của Uyên Linh đều nhìn gì đó trong điện thoại mà cười như người không được bình thường(giống bị dựa quá😇).
- Linh, dạo này con bị sao vậy, mẹ cứ thấy mày cắm mặt vào điện thoại cười. Học nhiều quá áp lực hả con ?- Bà Trần lo lắng nhìn em.
Mấy ngày gần đây bà luôn quan sát con gái mình rất không được"bình thường", không biết nó nhìn gì trong điện thoại mà cứ cười cười một mình. Thật chẳng biết bị gì mà chữa.
- Dạ đâu có đâu mẹ. Con học bình thường- Uyên Linh lơ ngơ 5 giây sau mới đáp lại.
- Mẹ cứ thấy mày sao sao ấy con. Có gì thì phải nói mẹ nha- Bà Trần lo lắng nhìn em.
Uyên Linh đầu gật như"mổ thóc" khó hiểu nhìn mẹ. Em thì có bị gì được, ngày ăn đủ bữa, đi học đúng giờ, đâu có"sao sao" như mẹ nói đâu nhỉ. Là mẹ khó hiểu hay em không hiểu đây.
Đang hoang mang trong thắc mắc của chính mình thì bỗng điện thoại rung lên, kéo Uyên Linh về thực tại. Là tin nhắn của chị Hồng Nhung đây mà.
- Em đây, sao á Bống ?- Uyên Linh đáp lại cho có lệ.
- Kể chị mày nghe, mày với Thu Phương tới đâu rồi- Hồng Nhung cũng hóng về câu chuyện này.
- Tới nhà em rồi Bống ơi- Uyên Linh đùa lại 1 câu.
- Mày kể đàng hoàng tao nghe coi-.- - Hồng Nhung không hề vui với sự đùa giỡn này.
- Em với chị Phương bình thường, hông có bất thường gì hết á- Uyên Linh đáp lại nhanh chóng.
- Mày khai chưa, giấu chị mày hả😡- Hồng Nhung đã cọc
- Bình tĩnh Bống ơi, em với chị Phương đang tiến triển tốt lắm, yên tâm nha- Uyên Linh thành thật.
- Hai bây lâu quá, mà thôi cũng được- Hồng Nhung chỉ trả lời đơn giản lại 1 câu.
Uyên Linh chẳng nói gì nữa, em chỉ thả haha và kết thúc cuộc trò chuyện ở đó.
Tắt điện thoại đi, em ra khỏi phòng vì tiếng gọi của mẹ. Uyên Linh nhanh chóng đi ra để phụ giúp mẹ.
- Con đây, mẹ gọi gì ạ ?- Uyên Linh nói lớn.
- Đi ra đây phụ mẹ 1 chút- Bà Trần vừa làm vừa nói.
Uyên Linh cũng ngoan ngoãn ngồi xuống phụ bà 1 tay để công việc xong nhanh hơn. Làm xong công việc, em cầm điện thoại lên xem, đã là 1 giờ chiều phải tranh thủ đi ngủ để chiều còn đi học.
Hôm nay Thu Phương có vẻ đang ấp ủ ý định gì đó, ghi chú của chị cứ chạy chữ xong lại bị xoá, xong liền được soạn lại, quanh quẩn cũng đã 30 phút trôi qua, kết quả chỉ là một mục trống, chẳng có nổi 1 chữ.
- Phương, tối nay 8h đi chơi không ?- Tin nhắn từ chị tổ trưởng của Thu Phương.
- Đi đâu, với ai á chị??- Thu Phương rất nhanh đáp lại.
- Ra quán quen làm vài ly chơi chơi với mọi người thôi, đi nha- Chị tổ trưởng nhắn.
- Để em xem nha, không bận thì em đến ạ- Thu Phương lịch sự đáp lại.
- Đi nha, mọi người đông đủ cả, vắng em là không được đâu- Chị tổ trưởng ép Thu Phương.
Thu Phương thả tim, chị vốn không thích không khí ồn ào của những nơi tiệc tùng, chỉ là dịp nào bắt buộc thì chị mới dự, còn nếu tránh được chị đều tránh. Thu Phương định rằng, tối nay sẽ ở nhà cùng bé iu cho trọn vẹn một ngày nghỉ.
- Thu Phương, tối nay đi nha bà- Bỗng dưng tin nhắn từ bạn chị truyền đến.
- Chắc tui bận hong đi được bà ơi:((- Thu Phương quyết định từ chối cuộc hẹn hôm nay.
- Ráng sắp xếp đi bà, mọi người đủ mặt hết rồi- Bạn Thu Phương ra sức năn nỉ.
- Để tui coi ha- Thu Phương đáp đơn giản 1 câu.
------------------------
Tối hôm đó, Thu Phương quyết định hỏi ý em trước khi đi. (là hỏi ý hay thông báo)
- Hù ! Bé iu ơi, tối nay chị đi ăn với mấy bạn chị được hong dọ⁉️- Trước khi đi Thu Phương cũng muốn xin phép em.
- Đi ăn khi nào chị về ?- Uyên Linh hỏi.
- Chắc trễ hơn bình thường xíu- Thu Phương thành thật trả lời.
- Giờ lỡ em hong cho chị đi rồi sao ?- Uyên Linh hỏi ngược lại 1 câu.
- Thì chị trốn đi, hehe- Thu Phương liền trả lời lại.
- Vậy còn hỏi gì nữa chị 2-.- - Uyên Linh khó hiểu hỏi.
- Thì bé phải cho chị đi mới được chứ- Thu Phương đã có quyết định nhưng vẫn phải hỏi ý em.
- Được rồi, chị đi đi, em đâu có khó khăn như vậy. Nhớ đi taxi đừng chạy xe đó- Uyên Linh dặn dò.
- Tuân lệnh bé iu chị biết rồi:333- Thu Phương phấn khởi hồi đáp.
- Về sớm, em đợi- Uyên Linh thật sự rất muốn chị về sớm với em.
Thấm thoát đồng hồ tích tắc, bây giờ đã gần 11 giờ khuya, Uyên Linh bây giờ chẳng khác mấy bà mẹ trông ngóng con đi chơi về là bao, mỗi lần điện thoại rung lên em đều mong đó là chị. Thu Phương bên đây đã ngà ngà say được mọi người đưa ra taxi để về nhà.
11 giờ 25, điện thoại Uyên Linh bỗng rung lên, là tin nhắn của Thu Phương.
- Bé...i..u...chị về tới....n..hà....rồi nè- Tin nhắn thoại được Thu Phương gửi đến với giọng lè nhè say.
- Em biết rồi chị đi ngủ đi- Không ngoài dự đoán Uyên Linh cũng biết chị sẽ có men vào người, biết rằng bây giờ mắt chị có nhìn chữ cũng sẽ loè nhoè nên đã thu âm gửi nhắc nhở chị.
- Linh à, chị...thí..ch..em lắm..., chị kh...ông biết thích e...m v..ì..vì cái..gì nữa...à thôi...c..h..ị...chị thích hế..t, bé...iu của chị...là em...cái..gì....chị cũ...ng cũng thích...hết...em...ch..o...cho chị...cơ hội...nha...bé iu. Tụi....mìn..h...hẹn...(ực)...hò, hehe- Thu âm giọng Thu Phương lè nhè say, nói xong còn cười.
- Được được, giờ chị ngủ trước đi nha, mai tỉnh táo rồi mình hẹn hò- Giọng của Uyên Linh bây giờ có pha thêm 1 chút xúc động, 1 chút hạnh phúc.
Nhận được tin nhắn của Thu Phương em vui lắm chứ, được người ta tỏ tình đến như thế mà lại còn trong lúc say nữa, người ta thường nói"khi say con người ta luôn thật lòng nhất" hay sao, mà cho dù có là nói dối Uyên Linh cũng bất chấp mà tin.
- Hong chịu...âu, hẹ...n hò cơ....Linh...hong thương chị...- Thu
Phương giở giọng mè nheo với em.
Trái tim Uyên Linh bây giờ mềm nhũn không còn gì. Nghe chị mè nheo lại thấy đáng yêu hơn gấp bội phần.
- Được rồi, mình hẹn hò, xong chị phải đi ngủ đó nha- Giọng nói của Uyên Linh bây giờ chẳng giấu nổi hạnh phúc nữa.
Thu Phương vẫn còn đủ tỉnh táo để cho tất cả bạn bè đều biết em, sau khi làm việc"trọng đại" cả Thu Phương và Uyên Linh đều mang theo cảm xúc dâng trào mà vào giấc mơ. Chỉ có Thu Phương là hơi bê bết vì hơi men quanh người.(ank Phong ngủ trước, sáng tắm luôn nha mấy ní)
-------------------------
Người ta iu nhau rồi nha mấy ní😇
Cảm ơn mấy bác đã đọc, có sai sót gì mấy bác góp ý cho Au với nheeee😘
Đọc gòi thì cho Au 1🌟 đi. Love all❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com